Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn.
Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy.
Kể về ước mơ của em cho các bạn nghe-Văn lớp 4
Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em.
Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy.
Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình.
Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được.Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ giành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt.
Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy.
tham khảo nhé
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. Trong lòng tôi hết sức bồi hồi, lúc thì vui vui, lúc lại hơi buồn khi không có bố mẹ ở bên. Tới lúc vào lớp, khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến, nỗi sợ hãi trong lòng không còn nữa, tôi an tâm phần nào...
Có một loài cây rất đặc biệt, không có cành, chỉ có lá, hoa thì to và nhọn hoắt như một mũi tên lửa, tàu lá to hơn cả người. Đó chính là cây chuối, một loại cây mà em rất thích. Cây chuối là một cây ăn quả, tuy không được quan tâm và để ý nhiều như những loại cây ăn quả khác nhưng lại rất ấn tượng với em. Thân cây chuối to và thẳng như cột nhà, vỏ cây chuối nhẵn bóng, bên trong là từng thớ vỏ chứa rất nhiều nước. Từ thân chuối mọc ra những tàu lá to giống như những chiếc quạt khổng lồ, to hơn cả người em. Bông hoa chuối là bông hoa đặc biệt nhất mà em từng biết, nó có màu đỏ sẫm, vươn lên từ phần ngọn của cây giống như tên lửa chuẩn bị phóng lên trời. Từng bẹ hoa chuối nở ra và rụng xuống để lại những nải chuối màu xanh xinh xắn nhỏ bé đang e ấp. Một bông hoa chuối có thể cho từ 10-20 nải chuối, mà mỗi nải lại có đến mười mấy quả. Ăn chuối rất thơm và ngon lại tốt cho tiêu hoá và sức khoẻ, vì thế em rất thích ăn chuối và cũng thích những cây chuối trong vườn nhà.
Em tham khảo:
Tôi là đứa được coi là nghịch ngợm nhất lớp. Và cứ như thường lệ đến giờ sinh hoạt lớp là y như rằng tôi được nêu gương trước lớp. Tất cả là do nhỏ lớp trưởng khó ưa ấy, mặc cho tôi nói khản cả giọng mong nó đừng kể chuyện tôi gây ra trong tuần qua trong giờ sinh hoạt mà nó vẫn thưa với cô giáo. Thế mới tức chứ, tôi nghĩ bụng sẽ có lần tôi trả thù đồ lắm chuyện này. Và rồi như tôi mong ước, trong giờ ra chơi chúng tôi đang chơi đá bóng, bỗng nhiên tôi thấy nó đi gần sân bóng. Như bắt được vàng tôi sung sướng và nghĩ đây là cơ hội để tôi trả thù, thế rồi tôi sút một cái, quả bóng bay trúng đầu đứa lớp trưởng, nó choáng và ngã xuống. Tôi nghĩ tôi phải vui sướng mới đúng chứ, ai dè tôi lại thấy mình có lỗi quá. Tôi vội chạy ra cùng đám bạn xem nó có làm sao không. Ôi! Tôi như muốn nổ tung khi thấy nhỏ bị chảy máu, nhỏ choáng tới mức không thể đứng dậy được. Tôi càng hối hận hơn. Tôi vội vã cúi xuống bế nhỏ tới phòng y tế. Thấy băng gạc ở trên đầu nhỏ mà thấy bứt rứt, tôi liền nói thật việc đã làm. Nhỏ liền tha lỗi cho tôi, lúc ấy tôi vui không xao tả xiết. Tôi hứa sẽ không bao giờ nông nổi để xảy ra sự việc tương tự nữa.
Em đẹp một cách lạ lùng, là sự pha trộn cầu kỳ và tinh tế giữa những đức tính tốt đẹp nhất của cả người phụ nữ truyền thống và hiện đại.
Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng, từ khi yêu nhau đến nay tròn 100 ngày. Tôi ngốc nghếch không biết làm em vui khi em nổi giận, còn em yêu mãnh liệt và ghen cũng mãnh liệt. Những lúc thay vì làm em vui tôi lại làm em giận. Tình yêu của tôi và em có chua ngọt đắng cay, thơm ngát như em nói hôm sinh nhật khi chỉ vào mấy thứ hoa quả.
Người tôi yêu là một thiên thần, đối với tôi em còn hơn cả thiên thần ấy chứ. Nếu như trong từ điển tiếng Việt còn từ ngữ nào miêu tả được vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng mà lại thánh thiện của người con gái hơn thiên thần thì tôi sẽ ngay lập tức tặng nó cho em. Chưa bao giờ tôi gặp một người con gái nào tuyệt vời đến thế. Chưa bao giờ tôi lại say ai giống như lúc này tôi đang bị say em.
Người ta vẫn thường nói trong cuộc đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, nhưng dường như em lại là một ngoại lệ mà tạo hóa đặc biệt vẽ nên. Em đẹp, đẹp một cách lạ lùng, là sự pha trộn cầu kỳ và tinh tế giữa những đức tính tốt đẹp nhất của cả người phụ nữ truyền thống và hiện đại. Em vừa dịu dàng, trong sáng lại hài hước, thông minh. Tôi luôn hoài nghi nếu mình là con gái thì có lẽ suốt ngày phải ghen tỵ bởi Thượng đế đã quá ưu ái với em. Bất kỳ người con trai nào sau khi được tiếp xúc với em, nhẹ thì cảm tình, quý mến, nặng lại nảy sinh tình cảm yêu thương.
May mắn thay, tôi là người được em lựa chọn. Mỗi khi ở bên cạnh em, tôi đều cảm thấy rất vui. Bao nhiêu nỗi muộn phiền của cuộc sống, áp lực, mệt mỏi trong công việc đều tan biến hết cùng với những nụ cười thơ ngây nhưng lại vô cùng rạng rỡ của em. Cần phải chú thích thêm một điều, chưa bao giờ tôi nhìn thấy nụ cười nào có sức mạnh thần kỳ đến thế. Chỉ cần cười thôi là em đã có thể khiến mọi thứ xung quanh bị lu mờ. Tôi sẵn sàng làm mọi điều chỉ để được mãi nhìn thấy nụ cười trong sáng ấy.
Em giống như một nhà ảo thuật gia với phép thôi miên đặc biệt tài tình. Đôi mắt em giống như hai hòn ngọc, lung linh và thu hút đến diệu kỳ. Mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy là thần kinh tôi lại tê liệt cả đi. Tôi cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ giống như người mất hồn vậy, em đã cướp mất hồn tôi chứ chẳng phải ai khác. Tôi yêu em, mê em, say em. Em đã khiến trái tim tôi ngày đêm thổn thức, đập rộn ràng mỗi lúc nhớ về em.
Em đến và mang theo một phép màu khiến tâm hồn u tối của tôi giờ đây ngập tràn ánh nắng. Em sưởi ấm cho trái tim tưởng như đã bị băng lạnh này và khiến nó biết rung trở lại những nhịp đập của yêu thương. Em thanh khiết, thần kỳ lắm, giống như một liều thuốc tiên vậy, em làm sống lại từng tế bào trong cơ thể mang trái tim từng héo quắt này của tôi.
Tôi yêu em nhiều, nhiều đến mức ngay cả tôi cũng chưa bao giờ một lần tưởng tượng đến. Có thể người ta sẽ nghĩ tôi điên rồ, bệnh hoạn, nhưng em biết không, tấm thân này xin được nguyện mãi yêu em. Chỉ cần em vui thôi, tôi sẵn sàng làm tất cả. Nhưng chắc chắn một điều người con gái ngây thơ, thuần khiết ấy sẽ chẳng đời nào lại mong bất kỳ một điều gì có thể làm tổn hại đến tôi đâu.
Người ta bảo tình yêu và thời gian luôn là hai đại lượng tỷ lệ nghịch, thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi ngày trôi qua, tình yêu của tôi lại thêm nhiều. Chưa bao giờ tình yêu đối với em phai nhạt trong tôi. Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu chẳng may một lúc nào đó em rời bỏ mình. Chắc khi ấy tôi sẽ giống như một cái cây bị khô hạn, héo rũ rồi khô quắt lại.
Biết rằng em cũng yêu mình nhiều lắm, thế nhưng tôi vẫn lo sợ. Không ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, vì thế sợ lắm nếu một ngày nào đó thiên thần nhỏ của tôi sẽ vẫy đôi cánh trắng, bỏ tôi lại và ra đi. Lúc này đây tôi chỉ còn biết cố gắng thật nhiều. Tôi sẽ yêu em hết mình, sẽ làm tất cả những gì có thể để em cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên tôi. Yêu em nhiều lắm, thiên thần nhỏ của tôi!
Người tôi yêu là một thiên thần, đối với tôi em còn hơn cả thiên thần ấy chứ. Nếu như trong từ điển tiếng Việt còn từ ngữ nào miêu tả được vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng mà lại thánh thiện của người con gái hơn thiên thần thì tôi sẽ ngay lập tức tặng nó cho em. Chưa bao giờ tôi gặp một người con gái nào tuyệt vời đến thế. Chưa bao giờ tôi lại say ai giống như lúc này tôi đang bị say em.
Người ta vẫn thường nói trong cuộc đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, nhưng dường như em lại là một ngoại lệ mà tạo hóa đặc biệt vẽ nên. Em đẹp, đẹp một cách lạ lùng, là sự pha trộn cầu kỳ và tinh tế giữa những đức tính tốt đẹp nhất của cả người phụ nữ truyền thống và hiện đại. Em vừa dịu dàng, trong sáng lại hài hước, thông minh. Tôi luôn hoài nghi nếu mình là con gái thì có lẽ suốt ngày phải ghen tỵ bởi Thượng đế đã quá ưu ái với em. Bất kỳ người con trai nào sau khi được tiếp xúc với em, nhẹ thì cảm tình, quý mến, nặng lại nảy sinh tình cảm yêu thương.
May mắn thay, tôi là người được em lựa chọn. Mỗi khi ở bên cạnh em, tôi đều cảm thấy rất vui. Bao nhiêu nỗi muộn phiền của cuộc sống, áp lực, mệt mỏi trong công việc đều tan biến hết cùng với những nụ cười thơ ngây nhưng lại vô cùng rạng rỡ của em. Cần phải chú thích thêm một điều, chưa bao giờ tôi nhìn thấy nụ cười nào có sức mạnh thần kỳ đến thế. Chỉ cần cười thôi là em đã có thể khiến mọi thứ xung quanh bị lu mờ. Tôi sẵn sàng làm mọi điều chỉ để được mãi nhìn thấy nụ cười trong sáng ấy.
Em giống như một nhà ảo thuật gia với phép thôi miên đặc biệt tài tình. Đôi mắt em giống như hai hòn ngọc, lung linh và thu hút đến diệu kỳ. Mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy là thần kinh tôi lại tê liệt cả đi. Tôi cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ giống như người mất hồn vậy, em đã cướp mất hồn tôi chứ chẳng phải ai khác. Tôi yêu em, mê em, say em. Em đã khiến trái tim tôi ngày đêm thổn thức, đập rộn ràng mỗi lúc nhớ về em.
Em đến và mang theo một phép màu khiến tâm hồn u tối của tôi giờ đây ngập tràn ánh nắng. Em sưởi ấm cho trái tim tưởng như đã bị băng lạnh này và khiến nó biết rung trở lại những nhịp đập của yêu thương. Em thanh khiết, thần kỳ lắm, giống như một liều thuốc tiên vậy, em làm sống lại từng tế bào trong cơ thể mang trái tim từng héo quắt này của tôi.
Tôi yêu em nhiều, nhiều đến mức ngay cả tôi cũng chưa bao giờ một lần tưởng tượng đến. Có thể người ta sẽ nghĩ tôi điên rồ, bệnh hoạn, nhưng em biết không, tấm thân này xin được nguyện mãi yêu em. Chỉ cần em vui thôi, tôi sẵn sàng làm tất cả. Nhưng chắc chắn một điều người con gái ngây thơ, thuần khiết ấy sẽ chẳng đời nào lại mong bất kỳ một điều gì có thể làm tổn hại đến tôi đâu.
Người ta bảo tình yêu và thời gian luôn là hai đại lượng tỷ lệ nghịch, thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi ngày trôi qua, tình yêu của tôi lại thêm nhiều. Chưa bao giờ tình yêu đối với em phai nhạt trong tôi. Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu chẳng may một lúc nào đó em rời bỏ mình. Chắc khi ấy tôi sẽ giống như một cái cây bị khô hạn, héo rũ rồi khô quắt lại.
Biết rằng em cũng yêu mình nhiều lắm, thế nhưng tôi vẫn lo sợ. Không ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, vì thế sợ lắm nếu một ngày nào đó thiên thần nhỏ của tôi sẽ vẫy đôi cánh trắng, bỏ tôi lại và ra đi. Lúc này đây tôi chỉ còn biết cố gắng thật nhiều. Tôi sẽ yêu em hết mình, sẽ làm tất cả những gì có thể để em cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên tôi. Yêu em nhiều lắm, thiên thần nhỏ của tôi!
tham khảo nha
Ai cũng có lần mắc lỗi và tôi cũng vậy. Lỗi lầm ấy đã trở thành một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.
Mấy hôm ấy, bố tôi đi công tác nên mẹ ở nhà chăm lo, yêu thương tôi hết mực. Một hôm, mẹ dẫn tôi đi chợ để sắm quần áo mới. Đi qua một quầy hàng bán đồ chơi, tôi thấy một bé gấu bông rất dễ thương. Tôi định xin tiền mẹ mua nhưng rất ngại. Về nhà,hình ảnh bé gấu lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Tôi mơ thấy mình đang chơi với gấu, chải lông cho gấu, âu yếm gấu. Hai ngày sau, tôi quyết định lấy trộm tiền mẹ để mua bé gấu. Đã quyết thì làm, ngày hôm sau, khi mẹ đang nấu ăn, tôi lén lấy trộm của mẹ một trăm ngàn và chạy ra chợ mua bé gấu về. Lúc ấy, tôi vui sướng biết bao! Tan học, tôi chơi đùa vui vẻ với bé gấu. Còn trước khi đi học thì tôi cất gấu vào tủ quần áo và cắp sách đến trường. Bỗng nhiên một hôm tôi đi học về, mở tủ ra thì bé gấu không còn nữa. Tôi hốt hoảng đi tìm khắp nơi và khi vào bếp, tôi thấy bé gấu đang nằm trong tay mẹ. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng giật mình: “Trời ơi, mẹ phát hiện ra bé gấu rồi, làm sao bây giờ?” Mẹ hỏi tôi:
- Con gấu bông này ở đâu ra vậy con? Bạn con cho con hả? Hay là con ăn trộm của ai?
Tôi lúng túng trả lời:
- Dạ…dạ…vâng ạ! Bạn… bạn Lan cho con đó mẹ! Bạn ấy tốt quá nhỉ!
Mẹ trả gấu lại cho tôi rồi bảo tôi về phòng. Tôi gật đầu rồi chạy một mạch vào phòng. Từ đó, ngày nào, mắt mẹ cũng đỏ hoe cả lên. Một tối nọ, tôi bỗng giật mình thức giấc khi nghe tiếng ai đó khóc. Tôi nhìn ra cửa sổ thấy mẹ vừa khóc vừa than rằng:”Mình ơi, em có lỗi với mình quá! Khi mình đi vắng, ở nhà em đã dạy con không tốt. Cái Vân nó đã nói dối em, mình ơi!” Ôi trời, thì ra mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi ư? Sao mẹ không trách mắng, đánh đập con mà lại cố gắng chịu đựng một mình? Mẹ có biết rằng khi nhìn mẹ rơi lệ, con đau xót lắm không! Ôi, tội nghiệp mẹ của con.
Hôm sau, tan học về, tôi chạy vào bếp và ôm chầm lấy mẹ. Tôi khóc, hai hàng nước mắt chảy dài và nói:
- Con xin lỗi mẹ. Con thật có lỗi với mẹ. Lẽ ra, con không nên lấy trộm tiền mẹ để mua con gấu bông ấy. Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con nhé!
Mẹ gật đầu. Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.
Tôi rất yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi sẽ không bao giờ lấy trộm tiền của mẹ nữa và sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng. Trong tâm trí tôi, tôi luôn biết rằng tình yêu mà mẹ dành cho tôi là vô bờ bến.
TK;
Tuổi thơ bồng bột nông nổi đã để lại cho chúng ta nhiều kỷ niệm và cũng là những lần phạm lỗi rất ngây thơ và đáng nhớ, bởi chúng ta luôn nghĩ người lớn không biết nhưng thực tế chỉ cần liếc sơ họ đã biết chúng ta làm sai rồi. Bản thân tôi cũng đã từng như thế, tôi đã từng phạm phải một lỗi mà đến giờ nghĩ lại thấy bản thân sao ấu trĩ và trẻ con thế.
Ngày ấy, tôi đang học lớp 4 tuy gia đình chưa được coi là khá giả nhưng tôi cũng được mẹ cho đi học thêm ở nhà cô. Tôi đi học được vài tháng đầu tiên, ngày nào tôi cũng đến lớp đầy đủ, tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng. Tôi vốn có tiếng là đứa chăm chỉ, ngoan và học giỏi, nên rất được thầy cô bạn bè yêu quý, kể cả cô giáo dạy thêm cũng quý tôi lắm, thế nên mẹ lại càng tin tưởng tôi hơn, tôi biết mẹ tự hào vì tôi nhiều lắm. Thế nhưng tôi lại có lỗi với cả mẹ và cô, tôi đã phụ sự tin tưởng của họ dành cho tôi. Nhà tôi nghèo thế nên tôi không có được những thú vui như chúng bạn, tôi không bao giờ có tiền tiêu vặt, những lúc tôi ở lại trường để học cả ngày mẹ sắm cho tôi chiếc cặp lồng để mang cơm ở nhà đi theo.
Nhìn những đứa bạn trưa trưa được đi ra quán ăn vặt, mua này mua nọ, đôi lúc tôi thấy tủi thân lắm, tôi càng thu mình lại hơn. Đỉnh điểm là việc tôi rất thích đọc truyện, những cuốn truyện tranh Đô-rê-mon mà mấy đứa trẻ chúng tôi ham vô cùng, một đứa có là chuyền tay nhau đọc đến cũ mèm. Và vì quá thích, tôi đã lén lấy tiền đóng học thêm mẹ cho tôi, khi ấy là 150 ngàn đồng, để đi mua những cuốn truyện mà tôi hằng ao ước, tôi muốn một lần được hãnh diện với bè bạn. Thế nhưng khi cầm những cuốn sách mới coóng trên tay, và số tiền lẻ còn thừa tôi thấy hối hận vô cùng, và cũng sợ hãi nữa, rồi tiền đâu để đóng học, rồi lỡ mẹ biết thì phải làm sao,... Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi vô cùng hoang mang và mệt mỏi. Sự thay đổi thái độ của tôi đã khiến mẹ tôi nghi ngờ, bởi mẹ tôi vô cùng nhạy cảm, một buổi tối tôi đang ngồi học bài mẹ nhẹ nhàng bước đến rồi đặt cuốn truyện mà tôi mua lên bàn.
Tôi giật nảy mình, nghĩ rằng đợt này kiểu gì cũng ăn một trận đòn nên thân, tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn. Nhưng mẹ tôi không quát tháo, cũng không nói gì, tôi chỉ thấy mắt mẹ đỏ lên và hình như có những giọt nước mắt mẹ đang chảy trên đôi gò má đã sạm đi vì nắng gió, rớt trên đôi tay thô sần vì quanh năm làm lụng vất vả. Tôi biết tôi sai thật rồi, tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm, tôi bật khóc hu hu vì tủi thân vì thương mẹ, nghĩ ghét cái sự ngu xuẩn của mình, khiến mẹ đau lòng. Những đồng tiền ấy không phải để tôi phung phí, không phải để tôi làm mẹ tôi buồn như vậy, miệng tôi lí nhí xin lỗi mẹ trong tiếng sụt sùi. Mẹ nhìn tôi, rồi nói một câu mà tôi nhớ mãi: “Mẹ vẫn luôn tin tưởng con như vậy, mẹ chỉ mong con học thật tốt mà chưa nghĩ đến việc con cũng có những thú vui và sở thích, nhưng gia đình mình…”, rồi mẹ không nói tiếp.
Chuyện đã qua thật lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi, nó là một bài học vô cùng sâu sắc khiến tôi nhớ mãi không quên, vì vậy tôi càng cố gắng học tập để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tôi luôn nghĩ rằng lỗi lầm là để khiến chúng ta trưởng thành chứ không phải là để khiến chúng ta phải sống trong tội lỗi, tương lai còn ở phía trước mong rằng các bạn đã từng phạm lỗi hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ để cha mẹ phải khóc vì bạn nhé, vì học đã quá cực khổ rồi.
Ông nội của em năm nay đã ngoài 70 tuổi. Ông là kĩ sư chăn nuôi của Sở nông nghiệp tỉnh Hải Dương. Da mồi, tóc bạc phơ, ông đeo kính khi đọc sách báo. Ông thích uống trà vào buổi sáng. Bạn của ông là các cụ cán bộ trong huyện đã về hưu. Bà con anh em rất kính trọng ông, gọi ông là cụ Điền. Ông vui vẻ và hiền hậu. Các cháu nội, ngoại đều được ông yêu quý, săn sóc việc học hành.
Bạn tham khảo bài này:
Anh họ của em là Mai Văn Ninh, sinh viên trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Da hơi đen, mắt sáng, trán cao, bạn bè gọi anh là "Hội hom", nhưng anh học giỏi. Anh là một trong mười sinh viên được điểm cao nhất trong kì thi Đại học năm 2015 của trường Đại học Bách Khoa. Tính anh điềm đạm, ít nói, học hành chăm chỉ, rất khéo tay, giúp đỡ được nhiều công việc cho bố mẹ. Ông bà và bố mẹ em rất yêu quý anh. Nhà nghèo, nhưng anh gom tiền lại mua sách để đọc và tự học. Áo quần mộc mạc giản dị nhưng tủ sách của anh có trên trăm quyển; quyển nào anh cũng kí tên và ghi rõ ngày, tháng mua và đã đọc.
Anh rất hiếu thảo. Anh thường hay quan tâm, săn sóc ông bà. Mỗi lần mẹ bị cảm ốm, anh thao thức, lo lắng. Anh nấu nước hương nhu, bạch đàn cho mẹ xông. Anh mua thuốc cho mẹ uống. Anh kính trọng chị Phương, anh săn sóc đứa em út. Anh mua tặng em cái cặp sách rất đẹp và cuốn sách Những tấm lòng cao cả.