Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong gia đình, ai cũng yêu thương, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi từng li từng tí, nhưng người mà luôn yêu thương, động viên cho tôi lúc khó khăn, buồn đau chính là mẹ của tôi. Là một giáo viên nên mẹ rất nghiêm khắc đối với học sinh. Và ở nhà, mẹ cũng thế, có lúc, em rất giận mẹ, nhưng cuối cùng, em đã tự giận mình vì đã nghĩ sai về mẹ. Mẹ rất thương em và hầu như mọi chuyện em đều kể cho mẹ nghe, từ việc ở lớp đến ở nhà. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn khắc ghi một kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ.
đó là vào một buổi trưa lúc tôi đi học về cảm thây nhức đầu,người hơi lạnh nôn nao.Tôi cố gắng đi về đến nhà. khi về đến nhà cơn đau đầu lại ập tới bất chợt. Tôi nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ hẳn. Cả người tôi nóng rực, khó chịu, và cổ họng khô rát, dường như tôi đang chìm vào một cơn mê, mà ở đó, tôi chẳng rõ là gì. Lúc đó, mẹ nhìn thấy tôi như vậy mặt mẹ tái nhợt và dìu tôi vào giường nằm. Đôi bàn tay thô ráp của đặt lên trán tôi thật chẳng mềm mại chút nào, nó dày và chai sạn. Đó là kết quả của những giờ lao động mệt nhọc, vì mẹ phải tần tảo nuôi chúng tôi nên người. Nằm trên giường, tôi cố mở đôi mắt trông mọi vật trong phòng, tôi không muốn cứ tiếp tục nhắm nghiền mắt mà chật vật với cơn mê. Mẹ đã đi đâu mất, đồ đạc bị xáo trộn cả lên. Bên cạnh tôi, nào khăn, nào nước ấm, nào chén, nào muỗng, nào thuốc uống. Tất cả đều được mẹ tận tay đem lên. Tôi bất chợt ngửi thấy thoang thoảng mùi cháo hành từ tầng dưới, và cả tiếng reo của nước sôi. Đột nhiên, trong khoảnh khắc của người mắc cơn sốt nhất thời, tôi lại thèm được xuống nhà và tận mắt xem mẹ nấu ăn, tôi muốn nói, muốn đi lại, chứ tuyệt đối chẳng muốn cái cảnh nằm dính trên giường cả ngày, chờ cho được đút ăn, được uống thuốc đều đặn. Đang miên man trong cơn nhức đầu và sức nóng rạo rực, tôi mừng hẳn khi nghe tiếng bước chân mẹ trên cầu thang. Mẹ đã lên đây, trên tay không quên tô cháo được múc sẵn. Đến gần nơi tôi đang nằm, mẹ khẽ quỳ xuống, đặt tô cháo sang bên cạnh, một tay mẹ nâng đầu tôi lên, phụ tôi gượng dậy và dựa lưng vào tường trên một chiếc gối êm, sẵn muỗng trên tay, mẹ vớt một muỗng nhỏ và nhẹ thổi cho bớt nóng, rồi đưa lên miệng tôi, thúc tôi ăn. Khi cho tôi ăn xong mẹ kể chuyển cho tôi nghe, cho tôi uống thuốc, mẹ cố cười để làm tôi vui, chỉ vì mong muốn tôi nhanh chóng khỏi bệnh. Đôi mắt mẹ màu mắt nâu đen loáng thoáng một chút mơ hồ, xen lẫn mệt mỏi rã rời. Làn da của mẹ đen sạm hơn bình thường, vầng trán nhăn lại chỉ làm lộ thêm những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Tôi vẫn còn nhớ man máng cái phút mà mẹ lấy nước cho tôi dùng, đôi tay mẹ lúc ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng gầy gò và ôm lấy những đường gân xanh bị che đi bởi màu da sạm nắng. Tôi ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi chính bây giờ mới nhận ra hình ảnh của mẹ thay đổi bấy lâu nay, vậy mà, vì mải chơi nên tôi không quan tâm tới sự thay đổi ấy. Nhất là ngay lúc này đây, hình ảnh ấy mỗi lúc một rõ nét thêm, nỗi lo lắng cho tôi chỉ làm cho hình ảnh ấy của mẹ khắc khổ hơn, buồn rầu và xác xơ, khiến cho lòng tôi vang lên những tiếng kêu nghe tê tái. Mẹ nay đã không còn là hình ảnh trẻ trung, xinh tươi như xưa, trước mắt tôi giờ là người phụ nữ với dáng người ốm gầy, xanh xao và da đen sạm nắng gắt, mái tóc mẹ chẳng còn đen, bồng bềnh như xưa để cho lúc tôi đùa với những lọn tóc xoăn tự nhiên mỗi khi nằm cạnh mẹ, mà bây giờ, nó điểm nhiều sợi bạc trắng, trông xác xơ và rời rạc. Mẹ đã già đi rất nhiều cùng với nỗi lo toan trong cuộc sống, với những sáng sớm cật lực khi trời vẫn mờ sương. Mẹ đang đi cùng tôi qua những chặn đường của cuộc đời, mẹ vì tình thương dành cho tôi mà chấp nhận hi sinh sắc đẹp của tuổi xuân, chấp nhận chịu bao đau khổ chỉ để mong tôi sống mà thành người. Mẹ đã đánh đổi cuộc đời mình… Giờ đây, trái tim tôi đang đau nhức vì nhận ra hình ảnh mẹ không còn như xưa, nụ cười của mẹ khi xưa giờ đã héo đi, để lại dấu vết môi đỏ vụng về trên khóe miệng. Mẹ giờ đã khác xa với hình ảnh mẹ thuở nào…
Tình cảm của mẹ như biển cả bao la. Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống. Tôi sẽ cố gắng ăn thật nhiều khỏi ốm để mẹ vui. Tôi sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Cám ơn mẹ, mẹ đã cho con rất nhiều, cho con được có mặt trong cuộc sống này, cho con biết được vô vàn điều quí giá trong cuộc sống,...Con biết rằng nếu cố gắng học giỏi thì cũng sẽ không thể đền đáp được những gì mẹ giành cho con. Nhưng con sẽ cố gắng làm cho mẹ cảm thấy tự hào về con. Con yêu mẹ rất nhiều.
Tham khảo/:
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh đã đem đến cho người đọc những lí giải thú vị về nguồn gốc của loài người qua khổ thơ đầu tiên. Tác giả đã cho chúng ta hình dung được cuộc sống trên trái đất khi mới có loài người “chỉ toàn là trẻ con”. Trái đất vẫn còn hoang sơ “trụi trần”, chưa có màu xanh, “không dáng cây ngọn cỏ”:
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Đó là khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm. Trời đã sinh ra trẻ em đầu tiên - đây chính là cách lý giải nguồn gốc có phần trái ngược với thực tế. Sau đó, tác giả lại lí giải cho người đọc về sự ra đời của mọi vật. Tất cả bắt nguồn từ trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Để giúp trẻ con nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Không chỉ màu sắc mà còn có âm thanh được trẻ con cảm nhận khi loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông, biển cả, đám mây, con đường ra đời cũng là để phục vụ cuộc sống của trẻ con. Qua việc lí giải này, người đọc thấy được tình yêu thương sâu sắc của nhà thơ dành cho trẻ em.
Chuyện cổ tích về loài người là bài thơ đặc biệt và thật độc đáo khi thuật lại sự ra đời của loài người qua lời kể đầy sáng tạo của nhà thơ Xuân Quỳnh: Mọi thứ trên đời này sinh ra là vì trẻ em, trẻ em cần được yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ và hãy dành những gì tốt đẹp nhất cho trẻ con. Lúc đầu, nhà thơ đã vẽ ra một thế giới hoang sơ, lạnh lẽo và thế giới lúc bấy giờ chỉ có màu đen. Khi trẻ em được sinh ra, thế giới đó đã hoàn toàn thay đổi và tất cả những điều thay đổi đó đều dành cho trẻ con. Sự xuất hiện của thiên nhiên, mặt trời, cỏ cây, hoa lá, … đều dành cho trẻ em, cho trẻ em cảm nhận được thế giới thiên nhiên rất tươi đẹp. Để trẻ em được sống trong một thế giới hạnh phúc thì khi trẻ em sinh ra đã có mẹ bế bồng trong lời ru và tình yêu thương của mẹ bao la, rộng lớn, mênh mông. Có mẹ, có bà và có bố, tình yêu thương của mọi người chính là cái nôi chắp cánh những ước mơ cho con trẻ. Để trẻ em được học hành, được giáo dục thì đã có những thầy cô giáo gieo vào tâm hồn trẻ thơ những bài học đầu tiên, những ước mơ, … Trẻ em đã được lớn lên trong một thế giới thật hạnh phúc. Qua bài thơ, nhà thơ Xuân Quỳnh còn gửi gắm tới những người thân: Hãy luôn yêu thương, chăm sóc và che chở cho trẻ em vì trẻ em chính là tương lai của đất nước. Và nhắc nhở trẻ em rằng hãy luôn yêu thương những người thân của mình vì họ đã dành cho mình những điều tốt đẹp nhất. Có thể nói, lòng yêu thương trẻ con của tác giả đã được thể hiện, đã được bộc lộ qua bài thơ Chuyện cổ tích về loài người hết sức đằm thắm và nồng hậu.
Tham Khảo
" Mẹ ơi " là 2 tiếng con cất lên từ lúc sinh ra gọi mẹ. Mẹ hi sinh cho con tất cả, mẹ là thế giới của riêng con. Con sinh ra và lớn trên trong vòng tay ấm áp được mẹ bồng từ khi bé. Cho đến lớn mẹ vẫn theo con, con vấp ngã, mẹ đỡ con dậy và nói " không sao đâu con " câu nói động viên ấy khắc sâu trong lòng con, những lúc vấp ngã không có mẹ con tựa như mẹ nói câu đó mà đứng dậy lấy thêm nguồn sức mạnh cho bản thân mình. Con là thứ vô cùng quý giá với mẹ, với mẹ con luôn là đứa con bé bỏng chưa lớn khôn. Mẹ ơi ! con không dám nói con yêu mẹ nhường nào nhưng con sẽ thể hiện nó qua lòng hiếu thỏa của mình. Tình yêu của mẹ thiêng liêng rộng lớn như đất trời. Cả đời này con nợ mẹ hai chữ " Cảm ơn "
Dế Mèn là nhân vật được xây dựng với một ngoại hình ấn tượng. Dế Mèn mang vẻ đẹp khoẻ khoắn và mạnh mẽ của tuổi trẻ như một tráng sĩ hừng hực khí thế. Nhưng chú ta lại mắc căn bệnh "tự phụ". Chú tự cho mình quyền hơn người khác và nói chuyện khinh khỉnh với Dế Choắt yếu đuối. Chính thói kiêu căng tự phụ ấy đã khiến hắn gián tiếp gây ra cái chết của Dế Choắt. Trước khi qua đời, Dế Mèn đã được lĩnh hội một bài học quý giá. Chính bài học ấy đã là bước ngoặt để Dế Mèn thay đổi bản thân trên hành trình đi phiêu lưu ký khắp nơi.
Phép nhân hoá qua cách gọi chú ta
Phép so sánh trong câu thứ 2 qua từ "như"
Tất cả bà mẹ trên đời này đều yêu thương con cái của mình . Em đã từng nghĩ mình là người bất hạnh nhất vì không dc mẹ trao cho tình thương .Cho đến một năm trước ....
Từ nhỏ ba mẹ vì bận bịu công việc nên không có thời gian dành cho em vì vậy tình cảm cũng không dc bồi đắp .Hôm đó ba đi công tác sớm , chỉ có mẹ và em ở nhà .E đưa cho mẹ giấy họp phụ huynh nhưng mẹ bảo :
- Hôm nay mẹ có công việc gấp, nhưng thứ này không đi cũng đâu sao !
Em nghe vậy rất buồn , rồi bỗng nhiên trả lời :
- Không!Không!Không! Việc học của con àm mẹ nói không sao!Mẹ có phỉa là mẹ cảu con không ?
Nói rồi em chạy thẳng đến trường .Vào tới cổng , em gặp mấy đứa bạn cá biệt trong lớp , gặp em chúng hỏi :
- Ê ! Đ i chơi với tụi tao không ?
Em trả lời :
-Không!Tôi còn đi học nữa
Nghe xong tụi nó bĩu môi:
-Trời ơi !Mày học vậy không chán sao ?có ai khen mày không?
Vừa mới cãi nhau với mẹ lại nghe tụi nó nói vậy, em bảo:
Được!Đ i thì đi!
Đi với mấy bạn tuy rất đông người nhưng những trò quậy phá của nó không hợp với em tí nào. Em cảm thấy sáng nay mình cũng không đúng nên quyết định về sẽ xin lỗi mẹ.
về đến nhà em chưa kịp xin lỗi thì mẹ bước ra đánh em một cái rồi mắng :
- Con đi đâu này hôm nay?Thầy giáo gọi về nói hôm nay con không đến lớp.
Em bật khóc chạy ra khỏi nhà .Em chạy đến công viên gần nhà và ngồi ở một băng ghế đá .Đã tối nên công viên không còn ai, 1 mình em ngồi khóc. Em cứ khóc , không biết mưa từ lúc nào , đến lúc định thần lại thì đã ướt hết .Em buồn bã trở về nhà nhưng hko6ng hiểu sao càng bước đầu óc càng quay cuồng .Về đến nhà thì em bị ngất .Lúc đó em nghe tiếng cảu mẹ gọi dù rất nhỏ " Thúy ! Con sao vậy ?" Rồi không biết gì nữa .Lúc tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trên giường khăn chườm trên đầu , thao nước kế bên và điều em không ngờ tới là mẹ đang nằm gục bên giường .Em khẽ lay mẹ dậy , vừa nhìn thấy em mẹ ôm chầm lấy vửa khóc vừa nói :
-Con không sao rồi ! Mẹ tưởng con có chuyện gì .Tốt quá rồi!Tốt rồi! Lúc đó không biết sao nước mắt cứa rơi xuống . EM đã b iết được mẹ thương em như thế nào .Từ hôm đó mẹ cũng sắp xếp và giành nhiều thời gian cho em hơn.
Em nghĩ rằng không có bà mẹ nào mà không thương con .Mỗi người có một cách thương khác nhau , một cách biểu hiện khác nhau .Kỷ niệm đầu tiên với mẹ luôn in sâu trong tâm trí em
Trần Kiều Khánh Ly tk nhé
‘Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn’.
“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”.