Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
trong chuỗi câu " Vào mùa hoa, cây gạo như đám lửa đỏ ngang trời hừng hực cháy. Bến sông bừng lên đẹp lạ kì ." từ bừng thuộc từ loại gì em đã học. viết câu trả lời của em:
Đáp án :
Tính từ
c)
Bốn câu thơ thể hiện một tình yêu thiết tha đối với quê hương, chọn một đề tài quen thuộc.
- Câu thơ mở đầu: giới thiệu, giống như lời nói thường, một lời nói tự nhiên xuất phát từ tâm hồn tác giả. Dường như cái con sông ấy đã đi vào sâu thẳm tiềm thức nhà thơ và con người nơi ấy, để mỗi khi nhắc đến, họ lại nói bằng một giọng bình thản và thân thương.
+ Tính từ "xanh biếc', "trong" gợi mở sự thanh khiết và nên thơ của dòng sông quê.
- So sánh: "nước gương", tô đậm sự thanh bình tuyệt đối của dòng sông. Ở đây, ta còn nhận thấy cái êm ả của cuộc sống thanh bình bên dòng sông đã phản chiếu cả sự thơ mộng, trong sáng trong tâm hồn tác giả.
+ Nhân hóa "soi", "tóc", biến không gian nghệ thuật hai bên bờ sông thành nhân vật của mình, nhà thơ muốn gợi lên cái "hồn", cái tình của con sông quê. Hàng tre trở thành dân quê, với những sinh hoạt giống con người, hay chính con người yêu quê hương quá, mà nhận ra cả bóng dáng của chị, của mẹ bên con sông yêu thương.
+ Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè/ Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng:
Lại thêm một phép so sánh tuyệt đẹp. Cái nắng của buổi trưa hè là nắng gắt, như tâm hồn tràn đầy nhựa sống và tình yêu thiết tha với quê hương của tác giả vậy. Nó mở ra một khung cảnh trữ tình đầy duyên dáng. Nắng không "chiếu", không "soi", mà là "tỏa", có lẽ chỉ từ tỏa mới có thể diễn tả được hết cái tấm lòng bao la muốn tỏa sáng trọn vẹn dòng sông quê. Sức nóng của mùa hè- sức sống của tác giả, điều đó đã nuôi dưỡng tâm hồn ông, vun đắp những khát vọng đẹp và biết bao nhiêu vần thơ hay về quê hương.
-> Không phải ngẫu nhiên mà khổ thơ được đặt ở vị trí đầu bài thơ. Chưa phải là nỗi nhớ day dứt, nhưng khổ thơ vừa gợi đề tài, cảm hứng của toàn bài, lại kín đáo gợi mở lòng yêu nước bền chặt, sâu nặng. Rất khéo léo, Tế Hanh đã nhắc nhở biết bao nhiêu người về những vẻ đẹp bình dị mà đáng trân trọng của quê hương đất nước mình.
câu 4 :
a : Nhân hóa
b : Điệp từ
c: Liệt kê
Câu 5 :
Chon a : Bằng thủ pháp nghệ thuật nhân hóa, tác giả đã vẽ lên một hình tượng mặt trời thật đẹp. Thông quá cái "bẽn lẽn" như thẹn thùng, ngập ngừng ấy cũng miêu tả rõ mặt trời của ngày mới e lệ và dịu dàng biết bao. Tưởng như cái nắng ngọt ngào ấy đang dường như lan tỏa khắp không gian một màu nắng êm dịu, không thấy tả rõ chi tiết nhưng đã thấy thấp thoáng hàng ngàn tia nắng mới. Chỉ bằng một từ ngữ rất sinh động, nhà văn đã khắc họa nên một hình ảnh cả thiên nhiên thật đẹp đẽ, thơ mộng. Có lẽ cái mặt trời làm nền ấy còn tỏa sáng cả khung cảnh rực rỡ ở phía sau !
trong câu '' Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên " tác giả đã sử dụng biện pháp nghệ thuật là ẩn dụ sông Đà qua từ '' biển ''
- thể hiện vẻ rộng lớn của hồ thủy điện sông Đà
- qua đó thể hiện ngòi bút tinh tế của tác giả cùng tình yêu và niềm tự hào về non nước biển trời việt nam (1)
ngoài ra tác giả còn sử dụng biện pháp tu từ là nhân hóa hình ảnh biển băng từ bỡ ngỡ
- (1) viết như phần đánh dấu
a) và, của là quan hệ từ.
và dùng để nối "Chim, Mây, Nước" với "Hoa"
của dùng để nối "tiếng hót kì diệu" với "Họa Mi"
b) và, như là quan hệ từ.
và dùng để nối "tôi đi giữa bãi dâu" với "có cảm giác".
như dùng để nối (so sánh) "cảm giác" với "đang lội dưới dòng sông cạn".
c) và, như là quan hệ từ.
và dùng để nối "to" với "nặng"
như dùng để nối (so sánh) "rơi xuống" với "ném đá"
Từ"bừng tỉnh" trong câu "Núi rừng Trường Sơn như bừng tỉnh được dùng với nghĩa chuyển.