K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

 

thư giãn buổi sớm

Những định nghĩa "đắng lòng" của học sinh

Những định nghĩa đậm chất học sinh. "Đắng" nhưng mà đúng.

Bài tập về nhà: Thứ bạn nhận được khi thầy/cô bỗng dưng cảm thấy 8 tiếng học miệt mài trên trường là không đủ và muốn "bù đắp" thêm.

Giáo viên: Người luôn than phiền bằng câu "Cái lớp này …" mỗi khi có "một đứa" nào đó mắc lỗi.

Bài văn dài: Là một chỉnh thể thống nhất tích lũy từ 10% cảm hứng, 15% mồ hôi của học sinh và 75% lời thoại/đoạn trích dẫn chép y chang lại từ các tác phẩm trong sách giáo khoa.

Nộp bài sớm: Hồi cấp 2, nếu bạn nộp bài sớm nhất, bọn bạn sẽ nghĩ: "Ồ, chắc hẳn bạn đó là người học rất giỏi". Lên cấp ba, bạn cũng làm tương tự như vậy, nhưng bọn bạn sẽ nghĩ rằng: "Ồ, nó chẳng biết cái quái gì cả".

Môn học: Hoặc là nó rất dễ nhưng không mấy cần thiết (Thể dục, Mỹ thuật), hoặc là nó vừa siêu khó đến mức không tưởng, vừa khống chế điểm trung bình môn của bạn (Toán, Lý, Hóa, Văn)...

 Phòng thi: Là nơi để học sinh nghĩ về cuộc đời và những lỗi lầm mình đã gây ra.

Chép phạt: Là màn Lọ Lem lựa đậu phiên bản học sinh khi công việc chủ yếu là thống kê số chữ. Không có tác dụng "ghi cho nhớ những gì đã học".

 

"Ghi nhớ" trong sách: Là 5 điểm kiểm tra miệng.

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm: Khoảng thời gian ăn năn nhất sau một tuần học tập.

Ôn thi: Nói nhẹ nhàng là: "Ôn lại (hơi nhiều) kiến thức đã học" chứ thật ra là học lại từ đầu.

Tiết Thể dục và Quốc phòng: Là nơi con trai ước ao mình có thể biến thành con gái nhiều nhất (con trai chạy 10 vòng thì con gái chỉ 5 hoặc thậm chí là 2 vòng thôi).

Đề mở : Kiểm tra được khả năng "google" và khả năng "chém gió" của chúng mình

Đề trắc nghiệm : Có sẵn 25% phần đúng trong tay rồi, mai đem hột xí ngầu vô thảy.

Đề tự luận : Quá dễ vì học sinh chỉ cần giấu phao cho kỹ.

Thuyết trình : Cho học sinh cơ hội lên mạng down bài thuyết trình có sẵn về rồi nhảy Flappy Bird cả đêm..

Trả bài miệng : Học sinh chỉ biết ngồi... cầu nguyện để không bị kêu tên.

Kiểm tra vở : Một hình thức tra tấn xem học sinh có chép được vài chục trang trong một buổi tối hay không.

10
9 tháng 7 2015

Cái này giống như học nội trú ở trường vậy!

9 tháng 7 2015

cái này ở trong mục đọc truyện của chinh phục vũ môn đúng không?

1.Lớp 4A có 42 học sinh. Trong đó có 25 học sinh giỏi toán, 23 học sinh giỏi Tiếng Việt và hai học sinh không giỏi môn nào. Hỏi có bao nhiêu học sinh giỏi cả hai môn ?2.Ba bạn Hiền, Thi, Thoa mặc ba chiếu áo màu đỏ, vàng, xanh và cài ba cái nơ cũng màu đỏ, vàng, xanh.Biết rằng:a)Thoa cài nơ màu xanh.b)Chỉ có bạn Hiền là có màu áo và màu nơ giống nhau.c)Màu áo và màu nơ của Thi đều không phải màu...
Đọc tiếp

1.Lớp 4A có 42 học sinh. Trong đó có 25 học sinh giỏi toán, 23 học sinh giỏi Tiếng Việt và hai học sinh không giỏi môn nào. Hỏi có bao nhiêu học sinh giỏi cả hai môn ?
2.Ba bạn Hiền, Thi, Thoa mặc ba chiếu áo màu đỏ, vàng, xanh và cài ba cái nơ cũng màu đỏ, vàng, xanh.Biết rằng:
a)Thoa cài nơ màu xanh.
b)Chỉ có bạn Hiền là có màu áo và màu nơ giống nhau.
c)Màu áo và màu nơ của Thi đều không phải màu đỏ.Hãy xác định xem ba bạn Hiền, Thi, Thoa mặc áo màu gì và cài nơ màu gì?
3.Trên một dòng sông, có một người lái thuyền phải chở một con sói, một con dê và một chiếc bắp cải sang sông. Khó một nỗi là thuyền của bác nhỏ nên mỗi chuyến chỉ chở được một con sói, hoặc một con dê, hoặc một bắp cải. Nhưng nếu chó sói cạnh dê thì chó sói sẽ ăn thịt dê, mà dê đứng cạnh bắp cải thì dê sẽ ăn bắp cải.Làm thế nào bay giờ? Bác lái thuyền suy nghĩ một lúc rồi bác reo lên: “ ta đã có cách.”Và rồi bác đã hoàn thành công việc thật xuất sắc.Đố bạn biết bác đã làm thế nào?
4.Ba bạn Cúc, Đào, Hồng làm ba hoa giấy, hoa cúc, hoa đào, hoa hồng. Bạn làm hoa ồng nói với Cúc: thế là trong chúng ta hông có ai làm hoa trùng với tên của mình

Các bạn thử đoán xem ai làm hoa gì?
5.một bản làng nọ có một gia đình có ba người con trai. Mỗi người con trai đềucó một người chị gái và một người em gái.
Cái bạn thử đoán xem gia đình đó có mấy người ?
Các bạn ơi 5 bài này mỗi bài là 2 điểm nha! CỐ GẮNG ! nhé

đây là toán vui. ( Mình đã có phép tính lời giải trước mới cho các bạn làm đấy nhé " Các bạn đừng chép từ vi tính hoặc cái gì các các bài này mình cho các bạn làm vì mình để kiểm tra các bạn mà thôi nhé " Xin cảm ơn

1
14 tháng 12 2015

Nhìn nhức cả mắt

 

Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3...
Đọc tiếp

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi  thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn  hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất ,  tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm  thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2  tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook   bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc

dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được

4
15 tháng 3 2021

những cái loại cha mẹ không chấp nhận được 

vui lên đi cứ nghĩ cái gì vui vẻ là nỗi buồn sẽ tan ngay ấy mà 

3 tháng 11 2021

quắbacaw

Chuyện ma đêm khuya đây !!!Muahahahahahahahahah!!!!Bóng người cuối lớp họcChuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo ....
Đọc tiếp

Chuyện ma đêm khuya đây !!!
Muahahahahahahahahah!!!!

Bóng người cuối lớp học

Chuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo . Trong lớp tôi có thằng bạn tên là Trường là bạn rất thân , phần vì nhà tôi với nó ở cùng xóm , phần vì mỗi ngày đi học tôi hay đi ngang qua nhà nó , sẵn tiện rủ nó đi chung , cứ như thế thành thân luôn , một hôm như thường lệ tối hôm đó chúng tôi đi học , tôi vì dáng người nhỏ bé , nên được xếp ngồi bàn đầu , còn Trường to , cao nên được ngồi bàn cuối .

Trường của chúng tôi là một trường theo đạo , thuộc dạng dân lập , nên trên tường thường không có gắn ảnh Bác Hồ như mấy trường công lập khác , mà gắn ảnh của những bà sơ( thường gọi là ma sơ ) , làm việc trong trường rồi chết ở đấy , lớp tui cũng có 1 bức ảnh như thế , tối hôm đó khi cô giáo chúng tôi vừa dạy xong thì đồng hồ cũng chỉ tới 9 giờ

Lúc đó tôi và thằng Trường đứng ở ngoài mua cây kem chuối , thật sự chỉ có nó mua thôi chứ tôi không mua , và cũng đợi lớp trưởng Ngân cùng về chung , vì lớp trưởng phải dọn dẹp phấn . giẻ lau bảng , dáng của Ngân vừa bước xuống cầu thang ( lớp tôi học ở trên lầu ) , thì tôi mới sực nhớ là mình để quên hộp bút trong hộc bàn , tôi vốn tính gan dạ , tôi dặn Trường ở lại đợi tui tí để tui lên lớp lấy hộp bút, vừa lúc đó thì ba của Ngân tới đón bạn ấy về , tôi vừa bước tới cửa phòng thì nghe hơi lạnh chạy dọc xương sống , cả phòng học dường như bị hạ thấp nhiệt độ 1 cách lạ thường ,như 1 thói quen tôi ngước nhìn lên ảnh thờ bà ma sơ , thì không thấy bức ảnh đó nữa , tôi bắt đầu cảm thấy sợ , nhưng tôi cũng tự trấn an lại chắc bác bảo vệ , đã lấy xuống hồi lúc nãy để lau chùi rồi , tôi không vào chỗ mà , đứng ở ngoài cúi vào để lấy ,( vì tôi ngồi bàn đầu, khi vừa lấy xong thì khi ngước mặt lên , tôi giật bắn người khi thấy có ai ngồi chỗ của thằng Trường ở cuối lớp , nghĩ là thằng Trường hù tôi , nên tôi nói với giọng giễu cợt : " mài hả Trường " , im lặng trong vòng 3s , thì chợt ở ngoài trời đổ mưa , rồi bất chợt 1 tia sấm nổi lên , qua ánh sáng mờ mờ của áng sáng , tôi nhận thấy khuôn mặt của bà ma sơ , mà hằng ngày tôi hay thấy trên bức ảnh , là người đang ngồi ở cuối lớp , và đang nhìn tôi cười , một cách kinh rợn , tôi như người điên , la lên một tiếng rồi bỏ chạy , thằng Trường nghe vậy từ dưới sân chạy lên ,tay còn cầm cây kem chuối ăn chưa xong, tôi cắm cổ chạy , va chạy ngang qua nó , miệng nói to " có ma , chạy đi ".
Sau đó tôi chạy nhanh về nhà , nhưng khi chạy ngang qua nhà thằng Trường thì tôi thấy nó đang ngồi trước cửa tay còn cầm cây kem chuối , lúc đó tôi không có suy nghĩ gì , vì sao nó lại về nhà trước tôi, về đến nhà người ướt sũng thay vội quần áo rồi lên giường ngủ .
Sáng dzậy tôi nhùng nhằng không chịu đi học , nhưng do ba má tôi hăm he, chửi bới , nên tôi cũng quyết định đi , khi đi ngang qua nhà thằng Trường thì định rủ nó đi học thì được tin nó đã chết từ tối hôm qua , mẹ nó khóc la thảm thiết , tôi cũng đứng như trời trồng , nghe nói nó bị ngã từ cầu thang xuống , chấn thương sọ não chết , khựng lại 1 lúc trước nhà nó , tôi đi tiếp , bữa nay do tới trễ nên cả lớp tui đã vô lớp hết , nghĩ tới cảnh đã gặp bà ma sơ , nên khi vửa bước vô lớp , tôi nhìn ngay xuống chỗ bà ma sơ đã hiện về ( cũng là chỗ của thằng Trường ngồi ) tôi như muốn hét lên nhưng không được vì khi nhìn xuống chỗ đó tôi đã thấy thằng Trường đang ngồi đó tự bao giờ đang nhìn tôi cười và trên tay nó đang cầm cây kem chuối còn ăn dở .
Tôi bị ngất xỉu sau đó , và được đưa đi bệnh viện tôi phải nằm viện cả tuần , bỏ dở kì thi cuối cấp , sau đó ba tôi kiếm cho tôi 1 ngôi trường công lập , học lại lớp 5 , va` tôi phải chuyển nhà đi nơi khác để gần chỗ học . sau này khi về lại trường xưa , tôi mới biết là phòng học chúng tôi , hồi đó là chỗ ăn ngủ của các bà ma sơ , có một bà ma sơ đã chết ở trên giường vì bị trúng gió khi ngủ ở trong căn phòng đó , và chiếc giường mà bà ta nằm chính là chỗ ngồi của thằng Trường ./.

 

Thôi ko viết nữa đâu , phải đi thay bỉm cái đã :D

6

Sợ quá phải thay bỉm đúng ko, haha, cũng ko đáng sợ mấy đâu

Bởi vì cái bà ma sơ là cái bà dell j t cx ko bt

:>

Mình mới đăng nhập năm nay và có một câu hỏi về Online Math...Mình thấy tình hình OLM có nhiều bạn cãi nhau chỉ vì từng tí một điểm hỏi đáp,nhưng đối với mình: ĐIỂM HỎI ĐÁP LÀ GÌ? Nó là tiền chăng?Nó giúp các bạn trở thành tỉ phú chăng? Ko,nó chẳng là gì cả. Cho dù mình có đạt mấy tỉ tỉ tỉ điểm hỏi đáp đi chăng nữa, thì ngoài đời chẳng ai mang mấy tỉ tỉ tỉ đó cho mình...
Đọc tiếp

Mình mới đăng nhập năm nay và có một câu hỏi về Online Math...

Mình thấy tình hình OLM có nhiều bạn cãi nhau chỉ vì từng tí một điểm hỏi đáp,nhưng đối với mình: ĐIỂM HỎI ĐÁP LÀ GÌ? Nó là tiền chăng?Nó giúp các bạn trở thành tỉ phú chăng? Ko,nó chẳng là gì cả. Cho dù mình có đạt mấy tỉ tỉ tỉ điểm hỏi đáp đi chăng nữa, thì ngoài đời chẳng ai mang mấy tỉ tỉ tỉ đó cho mình được,hoặc kết cục mình cũng chỉ nhận được 1 cái áo mà mình mặc có thể sẽ ko vừa được mà thôi! Mình suy rằng,các Ad trừ điểm hỏi đáp hoặc là theo nhiều người,Đinh Tuấn Việt trừ điểm hỏi đáp của nhiều bạn thì có gì ghê gớm chứ,nhưng ngờ đâu các bạn lại bộc lộ sự tham lam và ích kỉ của mình ra...

1 số bạn có thấy được rằng,cứ chốc chốc lại có 1 bạn nhắn tin là xin like (hoặc là mình like cho bạn,bạn like cho mình) ko? Tại sao những bạn có cả vài nghìn điểm hỏi đáp cao chót vót ( mình ko muốn nói tên,các bạn cũng biết rồi đấy) bỗng chốc lại đi xin từng "đồng xu like" như 1 kẻ ăn mày ngoài đường phố vậy?(trừ những bạn có hoàn cảnh khó khăn,"đặc biệt" đi xin) Tại sao,ai cũng cố gắng nói về 1 số bạn mà bị đánh giá là tự like ,hack like vậy?Hack like để làm gì chứ?

Các bạn nghĩ thử mà xem,tiền làm bằng giấy bạc. Tiền là do công sức làm việc thực sư của các bạn ở ngoài đời.Còn điểm số hỏi đáp?Điểm hỏi đáp làm bằng 1 thế giới ảo trong máy tính. Nó để đánh giá mức độ học tập của các bạn,có khi còn đánh giá sai vì còn đi xin thêm like nữa. Hỏi các bạn,tiền thực sự là do chính công sức các bạn là ra.Còn điểm hỏi đáp chẳng qua là loại điểm để đánh giá ,có nhiều like nhờ vào việc xin like và chép bài,nó chỉ là 1 thế giới ảo,vậy các bạn có thể tạo ra thế giới ảo được ko?Đồng tiền chỉ khác mỗi cái là chúng có giá trị hơn so với bình thường và điểm hỏi đáp chỉ có mỗi cái là chúng có khả năng cho các bạn nỗ lực và cố gắng hơn thôi,nhưng chỉ vì đồng tiền mà đã bao nhiêu người chết oan và chỉ vì điểm hỏi đáp đã có bao nhiêu người như là bị thiếu tiền !Các bạn hãy so sánh đơn giản nhé:Người ta ăn cắp,ăn trộm tiền bạc của người khác cũng như chúng ta đây hack đỉm hỏi đáp của bạn bè trên OLM vậy!

Vậy thôi,mình ko có ác ý gì cả,mong các bạn hiểu cho ý mình là như thế nào. Chúc các bạn trong năm học có nhiều điểm 10 và trở thành 1 học sinh giỏi

 

24
11 tháng 9 2015

bái phục... tôi còn ko đánh nổi đến chừng ấy... Cô bạn này theo dõi kĩ hem

11 tháng 9 2015

đúng như tôi nghĩ

 

 

 

 

 

con người là lũ tự cao

 

 

 

 

 

chưa chắc các bạn đã hiểu tôi đang nói ai đâu nếu nghĩ là những người điểm cao kia thì... sai rồi

 Có lần làm bài thi, vội vàng nộp bài, nhìn lại mới thấy mình chưa viết tên, hơn nữa lúc căng thẳng quá nên quên luôn tên mình là gì. Bất chợt nghĩ ra một cách, tôi tát vào mặt đứa ngồi cạnh, nó mách giáo viên : Thầy ơi XXX đánh em. Rốt cuộc tôi cũng nhớ được tên mình. – Từ nhỏ tôi đã luyện tập tuyệt chiêu nhìn tay người khác viết để đoán họ viết chữ gì, luyện đến khi thi...
Đọc tiếp

 Có lần làm bài thi, vội vàng nộp bài, nhìn lại mới thấy mình chưa viết tên, hơn nữa lúc căng thẳng quá nên quên luôn tên mình là gì. Bất chợt nghĩ ra một cách, tôi tát vào mặt đứa ngồi cạnh, nó mách giáo viên : Thầy ơi XXX đánh em. Rốt cuộc tôi cũng nhớ được tên mình.

 

– Từ nhỏ tôi đã luyện tập tuyệt chiêu nhìn tay người khác viết để đoán họ viết chữ gì, luyện đến khi thi đại học thì trình độ đã thành xuất quỷ nhập thần luôn rồi.

– Hồi đó mỗi lần thi Địa lý tôi đều mang theo một hộp sữa tươi Deluxe vào phòng thi. Vì mặt sau của hộp sữa có in hình bản đồ thế giới rất chi tiết.

– Đề thi trắc nghiệm, tôi và thằng bạn trao đổi bài với nhau, cứ thằng này hỏi câu nào thì thằng kia sẽ tùy đáp án mà chỉ vào một nữ sinh nào đó. Thế là cứ ABCD mà tới thôi.

– Có lần thi tiếng anh, tôi hỏi bài một bạn nữ, bạn ấy tự chỉ vào mình, tôi liền đổi đáp án từ A thành D.
(ai hiểu được 2 cái trên này thì đúng là thâm nhọ nồi lắm đó =)))))

– Tôi đi thi đại học, vừa vào phòng thi liền tươi cười nói với giám thị : Ơ, hôm nay là chú gác thi ạ. Thế là trong suốt quá trình thi, tôi được cố tình ngó lơ, muốn làm gì thì làm. Thi xong, lại tươi cười nói với giám thị : Chào chú cháu về. Ra khỏi phòng thi thì nghe thấy giám thị hỏi lẫn nhau : Cháu của anh hả? Giám thị khác ngạc nhiên : Không phải cháu của anh sao?! Hehe~

– Giao kèo trước khi thi : A (ây da = kìa), B (逼题 tạm hiểu là hấp diêm), C (cây cỏ đồng âm đờ mờ/đệch), D (你大爷 tạm hiểu là thằng cha mày). Lúc nộp bài, một đứa trong nhóm bỗng nhiên nói lớn : Đờ mờ, đờ mờ, hấp diêm kìa, hấp diêm, hấp diêm kìa, đệch thằng cha mày!

– Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt mờ mịt của giám thị khi tôi dùng máy tính trong lúc thi tiếng Anh.

– Tôi là giáo viên. Cảm ơn chủ thớt đã dụ mấy đứa nhỏ nói ra biết bao nhiêu là cách gian lận.

– Đợi thằng giỏi nhất lớp làm bài xong, nộp bài. Sau đó nó xin giám thị cho nó viết thông báo lên bảng để cả lớp theo dõi. “Cử người ở lại sau khi thi để vệ sinh phòng học, xong thì đến gặp giáo viên chủ nhiệm, sau đó nhận bài tập thêm ở chỗ giáo viên toán, những người còn lại thi xong có thể về” dịch ra có nghĩa là : Đầu tiên tìm aaa, sau đó giải bbb, tiếp tục từ đó suy ra ccc blabla.

– Toàn dân chú ý, trong lúc chúng ta chia sẻ kinh nghiệm quay bài thì cũng có một đoàn giáo viên mắt nhìn weibo miệng nở nụ cười. Các thầy các cô, đều là người một nhà, xin hãy chừa cho những đóa hoa tương lai của tổ quốc một con đường sống.

– Đồng phục là váy, tôi dán tài liệu trên đùi, thỉnh thoảng nhấc chân để quay bài. Nhiều lần khiến giám thị để ý, nói với tôi : Nếu em muốn đi wc thì nhanh đi rồi quay lại làm bài tiếp, đừng để ảnh hưởng kết quả bài làm.

– Là một giáo sư gương mẫu, tôi quyết định phải xem hết cmt thật cẩn thận.

– Nghiền phao thành bột rồi thổi vào không khí, sau đó cảm nhận kiến thức bằng mỗi một lỗ chân lông, cảm nhận xong tay cầm bút ào ào viết đáp án!

– Anh bạn mang máy tính đi thi tiếng Anh trên kia, tôi chính là vị giám thị đó đây!

1
6 tháng 3 2016

Cũng hay lắm đó,bạn à!

 Bài học từ người họa sĩNgày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành...
Đọc tiếp

 

Bài học từ người họa sĩ

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò. Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra sơ suất trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó. Rajeev làm theo lời thầy, đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất. Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

 

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

 - Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

hãy đọc và suy ngẫm

4

Bài này giống trong truyên vẽ trứng, nhưng tớ thích bài này

8 tháng 7 2015

Mình thích bài này của bạn!