Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1. MB: Truyền thuyết "An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy" là một tác phẩm đặc sắc của nhân dân ta. Đoạn kết của tác phẩm đã cho ta thấy như sự mê muội của Mị Châu trong tình yêu cũng như lỗi lầm của cô với đất nước và nhân dân
2. TB:
- Vì quá yêu và tin chồng nên khi cha dẫn chạy trốn MỊ Châu đã rắc lông ngỗng đánh dấu đường -> sự mù quáng đáng trách của MỊ Châu
- Mị Nương đã đặt tình riêng cao hơn trách nhiệm chung với đất nước -> nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cảnh nước mất nhà tan
- Chính vì quá tin chồng, không biết rằng chồng đã lợi dụng mình nên khi nhận ra bị phản bội nàng đau đớn vô cùng
- Nàng vẫn là người công chúa của đất nước, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bán nước hại dân nên nàng đã thề với trời để trời đất chứng giám lòng thành của mình.
- Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn trách cô bởi trong quan niệm xưa kia người phụ nữa lấy chồng thì phải theo chồng "xuất giá tòng phu"
- ở đây nhân dân ta không đánh giá Mị Nương theo đạo đức phong kiến thông thường mà đứng trên quan điểm của quốc gia, dân tộc để kết tội nàng.Với những lỗi lầm không thể tha thứ của một người dân đối với đất nước, nhân dân ta không những đã để cho Rùa Vàng (đại diện cho công lí của nhân dân) kết tội đanh thép, không khoan nhượng gọi nàng là giặc mà còn để cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha.
3. KB:

1. MB: Truyền thuyết "An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy" là một tác phẩm đặc sắc của nhân dân ta. Đoạn kết của tác phẩm đã cho ta thấy như sự mê muội của Mị Châu trong tình yêu cũng như lỗi lầm của cô với đất nước và nhân dân
2. TB:
- Vì quá yêu và tin chồng nên khi cha dẫn chạy trốn MỊ Châu đã rắc lông ngỗng đánh dấu đường -> sự mù quáng đáng trách của MỊ Châu
- Mị Nương đã đặt tình riêng cao hơn trách nhiệm chung với đất nước -> nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cảnh nước mất nhà tan
- Chính vì quá tin chồng, không biết rằng chồng đã lợi dụng mình nên khi nhận ra bị phản bội nàng đau đớn vô cùng
- Nàng vẫn là người công chúa của đất nước, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bán nước hại dân nên nàng đã thề với trời để trời đất chứng giám lòng thành của mình.
- Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn trách cô bởi trong quan niệm xưa kia người phụ nữa lấy chồng thì phải theo chồng "xuất giá tòng phu"
- ở đây nhân dân ta không đánh giá Mị Nương theo đạo đức phong kiến thông thường mà đứng trên quan điểm của quốc gia, dân tộc để kết tội nàng.Với những lỗi lầm không thể tha thứ của một người dân đối với đất nước, nhân dân ta không những đã để cho Rùa Vàng (đại diện cho công lí của nhân dân) kết tội đanh thép, không khoan nhượng gọi nàng là giặc mà còn để cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha.
3. KB:
- Mị Nương đáng trách nhưng cũng đáng thương.

Cảm hứng chủ đạo của bài thơ
- Nguồn gốc từ tình yêu thiên nhiên, lòng yêu đời, yêu đất nước, khát vọng về cuộc sống thái bình, hạnh phúc cho nhân dân
- Xuất phát từ khát vọng hòa bình cho nhân dân cộng hưởng với vẻ đẹp tâm hồn, lí tưởng của Nguyễn Trãi, nhân cách của Nguyễn Trãi
→ Bài thơ sử dụng hình ảnh gần gũi, bình dị, câu thơ thất ngôn xen lục ngôn, tác giả mang lại bức tranh thiên nhiên đầy sức sống, tươi đẹp

+ Từ việc phân tích các chi tiết quan trọng trong câu chuyện mà xác định ý nghĩa truyện ( chú ý không sa đà vào phân tích truyện).
+ Trình bày những suy nghĩ về câu chuyện mà bản thân đã xác định được. Có thể lấy dẫn chứng trong văn chương và thực tế để làm rõ ý kiến của mình.
- Trong câu chuyện đã dẫn, hoàn cảnh và tâm trạng người mẹ khi về nhà, thái độ khi nghe đứa con lớn mách tội em, nỗi xúc động của người mẹ khi hiểu ra tình cảm của đứa con út cũng như dòng chữ con viết là những điều cho ta hiểu ý nghĩa truyện. Nên phân tích những chi tiết ấy.
- Một câu chuyện có thể mang đến cho người đọc nhiều suy nghĩ khác nhau. Câu chuyện trên, có thể gợi cho ta một số suy nghĩ như:
+ Nỗi tức giận dễ làm con người có thể mắc sai lầm.Vì thế, không nên nóng vội, phải hiểu rõ bản chất sự việc trước khi tỏ thái độ.
+ Con trẻ bộc lộ tình yêu thương một cách hồn nhiên, chân thành. Tình yêu thương của con mang đến cho người mẹ niềm vui và sức mạnh vượt qua khó khăn vất vả…
Nguyễn Thanh Tâm đã từng bày tỏ ý kiến của mình: " Thơ .... can". Thực vậy, thường mọi người đều cho rằng tự ở trong lòng, tự ở cái cảm xúc nhà thơ mà ra được "thơ". Nhưng không, thơ thực sự không phải là nội tâm bởi cái tâm trong người ta cũng như tính cách, mà là tính trời sinh thì khó mà sửa thế nên để làm nên thơ nhiều cảm xúc đến vậy không thể nào nhờ nội tâm. Mà chính là nhịp điệu của nội tâm: tức là từng giây từng phút nội tâm ta sẽ chuyển biến một chút. Ví như khi ta thấy một cô gái đẹp, nội tâm chàng trai nọ sẽ lập tức rung động hoặc để ý đến cô gái ấy; hay khi ta thấy một cảnh biệt ly u sầu nội tâm ta sẽ từng chút cảm thấy chua xót đau đớn, hoặc cũng giống như cách nhà thơ Huy Cận cảm thấy được cái đẹp của người dân lao động mà sinh ra thơ. Và Thơ cũng không phải là cảm xúc bởi không thể nào tự nhiên con người ta có cảm xúc đơn giản là buồn, vui,.. liền có thể sinh ra những cái "ngôn từ ý hoạt" ấy. Mà chính thực vì khoảng khắc lóe sáng trên đỉnh cao của cảm xúc mới là sức mạnh thực sự để các nhà thơ đặt bút. Dẫn chứng như bài thơ "Bếp lửa", nhà thơ Bằng Việt ở trong khoảng khắc trên đỉnh cảm xúc thương nhớ quê, nhớ ngọn lửa, nhớ người bà thân yêu đã tạo ra một áng thơ đầy tình cảm mà rất ý nghĩa. Thể hiện lên một tình thương bà cháu vô cùng cảm động. Thế nên, ta có thể nói rằng thơ chính là từ cuộc sống từ đỉnh cao cảm xúc mà được hình thành. Thơ sinh ra để con người ta hiểu tấm lòng cũng như hiểu nhịp điệu nội tâm, hiểu được những giá trị vô giá mà thiên nhiên ban tặng. Bởi thế, đúng như Ng Thanh Tâm nói, thơ không bao giờ là chuyện ở ngoài kia mà lại chuyện trong này. Chuyện trong này là gì?. Trong này tức là trong tâm hồn, trong cái cách suy nghĩ, trong từng những sự thân thuộc nhất của con người ta. Trong này là điều vô cùng thân thuộc, là những điều có thể đơn giản hoặc cũng có thể phức tạp. Trong vế tiếp, người cũng đã giảng giải: đó là nơi mọi thứ đã được thâu nhận đầy đủ vào buồng chứa tâm can. Vậy mọi thứ là gì?, ấy tức là đầy đủ những chuyện trên đời, chuyện làm ăn, chuyện sống còn, chuyện đạo lý,... Buồng chứa tâm can chính là một góc nhỏ trong tâm hồn những con người sống hiểu đời hiểu thơ. Thơ chính là thế, thơ tuyệt diệu và ý nghĩa tạo nên những con người sâu sắc để cho thế hệ con người ngày càng phát triển, ngày càng văn minh. Thực tế chứng minh, Bác Hồ chính là nhờ văn, nhờ báo mà một phần tìm ra được con đường cứu nước khi gia nhập Đảng Cộng Sản Pháp. Ấy thế, người ta vẫn cứ thường nói: "Vũ khí mạnh nhất là tri thức", nhờ văn nhờ thơ mà những lối suy nghĩ không đúng của con người hoàn toàn biến mất. Tóm lại, ý kiến trên là những lời nói rất đúng đắn, rất ý nghĩa, rất sâu sắc và gần như bao quát được "Thơ".