K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

ai giúp mình nhận xét về bài văn về tình bạn của mình được ko ? Trong những năm tháng đi xa quê hương, lòng tôi lại mong muốn trở về mái nhà, nơi cất chứa từng kỉ niệm đẹp trong tâm trí tôi. Không thể quên được những người thầy cô, bạn bè cùng đi qua gian nan, thử thách. Càng không thể quên được những người bạn tuyệt vời nhất, từng ngày lớn lên, tiếp thêm kiến thức để cho...
Đọc tiếp

ai giúp mình nhận xét về bài văn về tình bạn của mình được ko ?
 

Trong những năm tháng đi xa quê hương, lòng tôi lại mong muốn trở về mái nhà, nơi cất chứa từng kỉ niệm đẹp trong tâm trí tôi. Không thể quên được những người thầy cô, bạn bè cùng đi qua gian nan, thử thách. Càng không thể quên được những người bạn tuyệt vời nhất, từng ngày lớn lên, tiếp thêm kiến thức để cho một tương lai đẹp. Tất cả chúng đều ở dưới cây phượng này.

Bước tới nơi đây, tôi lại ngắm nhìn lại nó mỗi khi quay trở về quê hương. Nhớ lại biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp cứ dần hiện trong tâm trí tôi, làn gió đi qua từng tán lá  chạp khẽ vào tay tôi như muốn nói cho tôi biết rằng sẽ không bao giờ quên được nó, mãi mãi ko thể bởi vì nó đã là một phần trong trái tim của tôi. Ngước nhìn lên, một cánh hoa phượng chạm vào bàn tay tôi, tôi đã khóc lòng tôi ko thể kiềm chế được mà nó cứ đi ra,  đem biết bao nhiêu sự đau lòng khi nhớ về năm xưa. Nhớ lại biết bao nhiêu bạn bè cùng nhau vui vẻ, học tập dưới gốc cây phượng.có những lúc vui, lúc buồn chia sẻ với nhau. Những lúc cùng học tập, chia sẻ kiến thức cho nhau để có thể làm tốt cuộc thi đại học này thôi. Đôi lúc chúng tôi lại xảy ra mâu thuẫn nhưng rất nhanh chóng lại vui vẻ với nhau. Từng kỉ niệm đó cứ hiện trong tâm trí tôi, ko thể phản kháng mà chỉ có thể khóc khi từng người bạn cứ mất dần đi, mất ở đây ko phải là họ đã đi mà chỉ là họ đã rời xa tôi thôi. Nhớ lại lời hứa cuối cùng của tất cả bạn thì đã quá đau xót, từng người đều có một lối đi của riêng mình... Cánh hoa thứ 2 lại khẽ chạm vào má tôi, trên dòng nước mắt trôi đi. Tâm hồn tôi lại thức dậy, nhìn đoá hoa cuối cùng rơi xuống tay tôi mong muốn gửi lại tất cả kỉ niệm cuối cùng cho tôi đó chính là lời hứa. 

Cây phượng của tôi giờ đã héo tàn cho những đoá hoa cuối cùng cho tôi, cũng như đem lại tất cả kỉ niệm gửi nhắm vào trái tim tôi. Dù có mãi mãi không thể gặp lại những người bạn, dù có rời xa thân thể mãi mãi tôi cũng đã có những kỉ niệm tuyệt vời nhất rồi .những kỉ niệm mãi mãi không thể quên được và lời hứa đó nữa.

2
22 tháng 12 2021

hay quá bạn ơi cho 1111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111119999999999999999999999999999999999999999999999999sao

22 tháng 12 2021

bài này ai lấy thì lấy , còn việc thi cuối kì 1 thì tôi sẽ làm hay hơn

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc.Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọcBài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước,...
Đọc tiếp

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc.

Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc

Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày.

Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai. Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng... Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa.

Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

 

 

2
23 tháng 10 2016

Bài ik của cô bé xứ Nghệ hay nhắm

22 tháng 2 2017

hay wáyeu

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc.Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọcBài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước,...
Đọc tiếp

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc.

Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.

Bài văn cũ của cô bé xứ Nghệ lấy nước mắt người đọc

Bài văn đạt 9,5 điểm này đã từng được học sinh, giáo viên, bà bán nước, chú xe ôm ở Vinh đọc. Giờ đây, với mạng xã hội một lần nữa tác phẩm này lại lấy nước mắt của nhiều người.

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày.

Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai. Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng... Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa.

Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

 

 

8
23 tháng 10 2016

Tạm được

23 tháng 10 2016

đọc hết chưa mà bảo tạm được Thạch Bùi Việt Hà ?

có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?” nhà hiền triết bảo: “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”. người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. đầu tiên bà đến gõ cửa...
Đọc tiếp

có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?” nhà hiền triết bảo: “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”. người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà lớn sang trọng và hỏi: “tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?” họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. bà ngồi lại an ủi họ rối tiếp tục lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác. bà trở nên quan tâm và rất muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên đi nỗi buồn của chính bà và quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm. thế đó, cách quên đi nỗi buồn của chính mình tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được sự cảm thông và nỗi buồn của chính mình cũng được tan biến đi. hãy quên đi nỗi buồn, bạn nhé! 1. xác định phong cách ngôn ngữ và phương thức biểu đạt của văn bản trên?(0.5 điểm) 2. anh (chị) hiểu như thế nào về hình ảnh hạt giống cây mù tạttrong câu văn “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ“.(0.75 điểm) 3. anh (chị) hiểu như thế nào về câu “ bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác”.(0,75 điểm) 4. thông điệp nào của văn bản trên để lại cho anh ( chị) nhiều suy nghĩ nhất ?(1,0 điểm)

0
13 tháng 3 2023

Em đồng ý, vì khi thực hiện được giấc mơ khao khát thì những trái tim sẽ được tiếp thêm sức mạnh và hạnh phúc.

 
8 tháng 1

- Em đồng tình với ý kiến trên.

- Lý do: Khi ta sống và nỗ lực theo những hoài bão, khát vọng thì cuộc sống sẽ vô cùng ý nghĩa, tràn đầy hạnh phúc cho dù có gặp phải những chông gai, thử thách.

mọi người đọc rồi chấm theo thang điểm 10 truyện của bạn mik hộ vs:--------------------Cảm ơn cậu suốt ngày tháng qua-----------~Fake love- fake people~Ngày 18 tháng 1 năm 2019Gửi cậu- người mà tôi yêu trong những tháng vừa qua.. Có lẽ cậu đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày tôi không thể quên, ngày tôi gục ngã dưới nụ cười tỏa nắng ấm áp của cậu. Suốt những ngày tháng đó, tôi...
Đọc tiếp

mọi người đọc rồi chấm theo thang điểm 10 truyện của bạn mik hộ vs:

--------------------Cảm ơn cậu suốt ngày tháng qua-----------
~Fake love- fake people~
Ngày 18 tháng 1 năm 2019
Gửi cậu- người mà tôi yêu trong những tháng vừa qua.. Có lẽ cậu đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày tôi không thể quên, ngày tôi gục ngã dưới nụ cười tỏa nắng ấm áp của cậu. Suốt những ngày tháng đó, tôi rất vui vì mỗi ngày được cậu quan tâm, chăm sóc, in sâu vào trong lòng tôi là những hình ảnh, kỉ niệm đẹp với cậu. Nhưng bỗng 1 ngày tôi không hiểu được tại sao khi thấy tôi cậu lại lạnh lùng bỏ đi một cách thầm lặng. Có lẽ, chính tôi cũng vậy, mỗi khi thấy cậu, tôi cũng sẽ chạy trốn. và tôi nghĩ đó cũng là lý do tại sao tình cảm của chúng ta lại kết thúc một cách thầm lặng và nhanh chóng đến vậy. những ngày tháng ngắn ngủi tôi được ở bên cậu, được gần cậu, chăm sóc cậu, đem niềm vui đến cho cậu đối với tôi đó là khoảng thời gian rất vui vẻ. Gần 3 tháng sau tôi tạo tài khoản trên mạng xã hội Facebook, tôi và cậu có thể gần gũi hơn với nhau, gọi nhau thân mật, cùng nhau chơi những trò chơi...v.v... Tôi bắt đầu ghen khi thấy cậu đi cùng người con gái khác. Khi đó, tôi và cậu đã cãi nhau, những lỗi lầm do tôi ghen tuông đã khiến cậu lớn tiếng. Từ ngày hôm đó, cậu đã bỏ mặc tôi. Ngày cuối cùng của tháng sáu chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời tôi, tối hôm đó chính cậu đã nói ra 2 từ đau đớn " chia tay". lúc đó tim tôi như tan nát và tôi không biết nên làm gì để chấp nhận sự thật này. Có lẽ đến giờ cậu cũng đã tìm thấy được người cậu yêu, chúc cậu hạnh phúc. mai là sinh nhật cậu, tôi muốn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mọi điều may mắn. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã khiến tôi mỉm cười hạnh phúc suốt 4 tháng vừa qua! Cảm ơn cậu nhiều lắm!!!
The end

 

5
1 tháng 2 2019

5/10

* Mk chấm hơi gắt tý nhưng mà nếu là sn của bn ấy bn ko nên nhắc lại nhưng chuyện này *

1 tháng 2 2019

- Sao chưa tỏ tình mà đã chia tay vây?

- Truyện hơi ngắn, nhưng chắc là còn nữa nên bỏ qua :)))

Tại con bn mk nó hay vt truyện nên mk cx có 1 số kiến thức hehe

Thang điểm 6/10

mọi người đọc rồi chấm theo thang điểm 10 truyện của bạn mik hộ vs:--------------------Cảm ơn cậu suốt ngày tháng qua-----------~Fake love- fake people~Ngày 18 tháng 1 năm 2019Gửi cậu- người mà tôi yêu trong những tháng vừa qua.. Có lẽ cậu đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày tôi không thể quên, ngày tôi gục ngã dưới nụ cười tỏa nắng ấm áp của cậu. Suốt những ngày tháng đó, tôi...
Đọc tiếp

mọi người đọc rồi chấm theo thang điểm 10 truyện của bạn mik hộ vs:

--------------------Cảm ơn cậu suốt ngày tháng qua-----------
~Fake love- fake people~
Ngày 18 tháng 1 năm 2019
Gửi cậu- người mà tôi yêu trong những tháng vừa qua.. Có lẽ cậu đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày tôi không thể quên, ngày tôi gục ngã dưới nụ cười tỏa nắng ấm áp của cậu. Suốt những ngày tháng đó, tôi rất vui vì mỗi ngày được cậu quan tâm, chăm sóc, in sâu vào trong lòng tôi là những hình ảnh, kỉ niệm đẹp với cậu. Nhưng bỗng 1 ngày tôi không hiểu được tại sao khi thấy tôi cậu lại lạnh lùng bỏ đi một cách thầm lặng. Có lẽ, chính tôi cũng vậy, mỗi khi thấy cậu, tôi cũng sẽ chạy trốn. và tôi nghĩ đó cũng là lý do tại sao tình cảm của chúng ta lại kết thúc một cách thầm lặng và nhanh chóng đến vậy. những ngày tháng ngắn ngủi tôi được ở bên cậu, được gần cậu, chăm sóc cậu, đem niềm vui đến cho cậu đối với tôi đó là khoảng thời gian rất vui vẻ. Gần 3 tháng sau tôi tạo tài khoản trên mạng xã hội Facebook, tôi và cậu có thể gần gũi hơn với nhau, gọi nhau thân mật, cùng nhau chơi những trò chơi...v.v... Tôi bắt đầu ghen khi thấy cậu đi cùng người con gái khác. Khi đó, tôi và cậu đã cãi nhau, những lỗi lầm do tôi ghen tuông đã khiến cậu lớn tiếng. Từ ngày hôm đó, cậu đã bỏ mặc tôi. Ngày cuối cùng của tháng sáu chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời tôi, tối hôm đó chính cậu đã nói ra 2 từ đau đớn " chia tay". lúc đó tim tôi như tan nát và tôi không biết nên làm gì để chấp nhận sự thật này. Có lẽ đến giờ cậu cũng đã tìm thấy được người cậu yêu, chúc cậu hạnh phúc. mai là sinh nhật cậu, tôi muốn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mọi điều may mắn. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã khiến tôi mỉm cười hạnh phúc suốt 4 tháng vừa qua! Cảm ơn cậu nhiều lắm!!!
The end

6
1 tháng 2 2019

văn hay chữ tốt

k nha

1 tháng 2 2019

10 điểm nha