K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.

Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ không còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn.

Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.

Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.

Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết.

Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố có đi đón em không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.

Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.

Cô giáo em nói: “ Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.

    " Ầu ơ... cái ngủ mày ngủ cho lâu. Để mẹ đi cấy đồng xa chưa về ". Từ ngoài cổng, tôi đã nghe thấy tiếng ru của mẹ, tiếng ru ấm áp, dịu êm cất lên từ sâu thẳm trái tim. Cũng từ lời ru trong nôi này, tôi đã lớn khôn. Mẹ là người tôi yêu quý nhất thế gian. 

    Mẹ em đã ngoài 40 tuổi, nhưng trong tôi mẹ vẫn còn rất trẻ. Khuôn mặt mẹ trái xoan. Mẹ không cao lắm nhưng dáng dong dỏng, thanh thoát. Nghe bà ngoại nói, ngày xưa, mái tóc mẹ đẹp lắm nhưng bây giờ tóc mẹ hơi bác màu vì năm tháng. Đôi mắt mẹ tròn và sáng, đôi mắt ấy luôn dõi theo em trên từng bước đi. Thay vì có một làn da trắng thì da mẹ sạm sạm nắng vì những hôm trời nắng chang chang mà mẹ vẫn phải đi làm nuôi chúng em ăn học. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, mượt mà như tiếng ru. Từ thuở còn thơ, em đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ - một nụ cười đầy truyền cảm.

  Nếu ai hỏi tôi : " Cháu yêu nhất điểm gì ở mẹ ? " Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời đó là bàn tay mẹ. Bàn tay mẹ thô ráp, cháy nắng, bàn tay mẹ gầy guộc và có những vết chai. Thời gian và sự vất vả đã làm cho bàn tay trắng, mềm mại ngày nào bây giờ đã thô ráp. Nhưng đối với tôi, đó là bàn tay đẹp nhất. Bàn tay ấy chăm sóc gia đình, đảm việc nước việc nhà, bàn tay khâu vá sớm hôm, bàn tay chăm chút các con,...

  Sáng nào, mẹ cũng dậy sớm giặt giũ rồi nấu cơm cho mấy bố con. Mẹ nấu ăn ngon lắm ! Mạc dù đi làm cả ngày nhưng bao giờ mẹ cũng chuẩn bị cho gia đình những bữa ăn cơm ngon ngọt, thơm lành. Mẹ là người phụ nữ đảm đang, chu đáo. Công việc gia đình hay cơ quan mệ đều giải quyết chu toàn. Bận rộn là thế nhưng chưa một lần tôi nghe mẹ than thở, kêu ca. Mẹ còn là động lực tinh thần cho bố con tôi. Nhờ có những bài học của mẹ mà chúng tôi ngày càng lớn khôn, cứng cáp hơn. Tôi thầm ước sau này lớn lên sẽ được như mẹ.

  Mỗi năm xuân sang, chúng tôi lớn thêm một tuổi, mẹ lại già thêm một chút. Nhưng mẹ vẫn mãi là người phụ nữ đảm đang, nhân hậu,... như bao người phụ nữ Việt Nam khác. Với tôi, mẹ không chỉ là mẹ mà còn là một người bạn lớn, một người thầy vĩ đại nhất. Mẹ là một cánh đồng mênh mông, mẹ là cả một bầu trời bao la, rộng lớn để em có thể tựa vào. Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ biết không ?

Tk mk nha

~ Học tốt ~