K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 12 2018

Có thể nhận thấy được rằng trong ngôi nhà em có rất nhiều đồ vật nhưng dường như em lại thích nhất là chiếc tủ lạnh mà bố em mua cách đây một năm.

Chiếc tủ lạnh này bố em mua thật bền. Nó có hình dáng cũng rất là to, nặng khoảng 50 lít nữa. Bố em cũng đã cẩn thận đặt nó ở dưới nhà bếp để thuận tiện cho việc nấu cơm hàng ngày của mẹ. Mẹ em dường như cũng rất ưng ý và tán thành với cách để tủ lạnh của bố em. Nhà bếp có tủ lạnh dường như cũng thật là sang trọng, thật phù hợp với không gian nhà bếp của nhà em.

Tủ lạnh khoác lên mình một chiếc áo màu trắng. Chính trên cái nền trắng ấy là nhà sản xuất dường như cũng đã điểm những hình hoa quả ngon lành bắt mắt thật đẹp. Tủ lạnh này thuộc hãng Sanaky. Tuy nó không phải là loại cao cấp như tủ lạnh nhà bác Trình, bác Chính nhà em nhưng dường như nó có đủ mọi tiện ích.

Chiếc tủ này lại được thiết kế có hai ngăn với một ngăn để làm đá. Đặc biệt hơn em như thấy được ở ngăn dưới rộng và to hơn nên mẹ để đồ ăn thức uống vào ngăn đó. Khi nhìn trên cánh tủ lạnh còn có tay cầm thuận tiện cho việc khép vào mở ra. Mỗi lần mở chiếc tủ lạnh ra, em thấy có rất nhiều cái hộp to, nhỏ màu trắng để mẹ em đựng rau củ quả vào trong hộp. 

Hơn nữa chính bên trong cánh tủ còn có nhiều khoang để đựng nước uống. Trong tủ trên tủ để làm đá có cả những lớp tuyết dày và lạnh buốt. Nhà em làm đá để uống trong những ngày hè nóng và để những chai nước mát từ cái tủ lạnh khi em đi học về uống thấy thật sảng khoái. Tủ lạnh nhà em dường như cũng đã chứa được rất nhiều đồ ăn thức uống.

 Từ khi có chiếc tủ lạnh này, mẹ không còn lo sợ thức ăn bị thiu hay bị ôi hỏng nữa. Và cũng chính là nhờ có chiếc tủ lạnh mà gia đình em luôn được thưởng thức những bữa cơm vừa ngon lại rất tốt cho sức khỏe nữa. Em cũng rất yêu quý chiếc tủ và em cũng sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận và hay lau chùi cho nó luôn được sạch sẽ.

10 tháng 12 2018

Nhà em có một cái tủ lạnh mới tinh hiệu Toshiba xuất hiện ở phòng ăn khiến cho không gian căn phòng và các món trở lên ngọt ngào biết bao nhiêu. Chiếc tủ lạnh như một thành viên mới trong gia đình em và nó cũng đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ cho gia đình em nữa.

Tủ lạnh nhà em có chiều cao là một phảy bảy mét với dung tích ba trăm hai mươi lít gồm hai cửa. Cửa trên là ngăn đông còn cửa dưới là ngăn mát. Chiếc tủ lạnh được đặt chắc chắn lên bục bằng nhựa cứng tốt. Nó có màu xám nhìn cũng rất sang trọng. Trên chiếc tủ mạng tên hãng sản xuất tủ đó chính là nhãn hiệu Toshiba. 

Tủ lạnh nhà em cũng có hình khối chữ nhật đứng như biết bao nhiêu chiếc tủ khác và nó có dung tích là 50 lít. Chiếc vỏ bên ngoài tủ lạnh làm bằng thép trắng. Đặc biệt hơn đó chính là bên trong tủ lạnh làm bằng nhựa cao cấp màu trắng. Ngăn làm đá của tủ chiếm hai phần năm chiều cao của tủ, và nó dường như cũng đã được làm hai tầng bằng một ngăn kệ kính chịu lực.

Khi em mở cánh cửa lớn, thì phần dưới tủ lạnh này là ngăn mát. Ngăn mát của chiếc tủ lạnh đã được thiết kế bốn tầng khác nhau. Tầng cao nhất có nắp đóng mở. Tầng này mẹ em thường dùng để thịt, cá… ăn liền trong thời gian từ một đến ba ngày. Ba tầng còn lại phân cách nhau giữa mỗi tầng là một tấm kính chịu lực dày mười li, và được bọc nẹp nhựa xung quanh. Ngăn dưới cùng chính là ngăn đựng rau, có hộc kéo và nắp đậy.  

Có thể thấy được rằng chính trong nhịp sống hiện nay, tủ lạnh góp vai trò tích cực giúp con người dường như cũng sẽ tiết kiệm thời gian đi chợ hàng ngày mà vẫn có đủ thức ăn tươi ngon, hợp vệ sinh. Em cũng rất yêu thích chiếc tủ lạnh nhà em.

11 tháng 1 2018

“Con gái yêu quý của Mẹ Ngọc Ba Tuấn”  mẹ của em đã nhờ người khắc lên trên chiếc thước kẻ của em, đây một món quà quý giá mà em luôn gìn giữ suốt 2 năm qua từ lần đầu tiên em được điểm 10 đỏ chót. 

Cái thước kẻ dài 20cm, dài đúng bằng một gang tay của ba em. Em thường hay nũng nịu đưa tay ba ra để đo, và cảm thấy thích thú khi được ba hưởng ứng cùng. Cây thước của em được làm bằng nhựa trong cứng, có màu hồng và được in một con chuột mickey xinh xắn ở trên đầu thước, trên mặc thước được khắc dòng chữ rất đẹp “Con gái yêu quý của Mẹ Ngọc Ba Tuấn” khiến em mỗi khi nhìn đã thấy yêu và hạnh phúc. Trên cạnh thước có những vạch chia đơn vị, các vạch có màu đen cứ bốn vạch ngắn lại có một vạch dài hơn, mẹ e nói khoảng cách mỗi vạch tương đương 2mm nên cứ đến vạch thứ 5 là 1cm rồi. Trên mỗi vạch dài đều được đánh số từ 1 đến 20 để em có thể dễ dàng đo chính xác những gì cần đo.

Em thường dùng thước gạch những đường kẻ ngang để vẽ hình tam giác, hình chữ nhật, hình vuông,…Em cũng hay dùng thước để gạch dưới các từ ngữ cần ghi nhớ, hay các phần quan trọng trong vở hay sách giáo khoa khi nghe cô giáo giảng bài. Và mỗi khi kết thúc một bài, một chương cần sang bài khác, chương khác e cũng dùng thước để kẻ một đường ngang ngăn cách khiến quyển vở  trông khoa học và bài học dễ hiểu rõ ràng hơn rất nhiều.

Mẹ em còn giúp em may một cái túi vải để đựng thước kẻ nên mỗi khi học xong, em thường cất thước vào túi thật cẩn thận để thước không bị trầy xước và trông luôn thật mới.

Cây thước kẻ giống như một người bạn luôn sát cánh cùng em, hỗ trợ đắc lực cho em trong học tập. Mỗi lần em cầm thước luôn cảm thấy có bàn tay mẹ bên cạnh nhắc nhở em phải cẩn thận, tỉ mỉ và chính xác hơn. Em sẽ cố gắng để có thể học tập tốt hơn để không phụ sự mong mỏi của ba mẹ.


 

11 tháng 1 2018

Em hãy tả cái thước kẻ của emChủ đề: Văn miêu tả     Tweet  
TIN HAY by Mgid

Cô gái 26 tuổi đã trở thành triệu phú chỉ trong một đêm!

Các đại gia che dấu không để mọi người biết về cách kiếm tiền này

Các triệu phú Bitcoin mới nổi đang tiết lộ bí mật của họ
Nhân dịp sinh nhật lần thứ 10 của em, bạn Lý đã tặng em một chiếc bút máy Hồng Hà và một cái thước kẻ. Lý là bạn thân của em, học cùng lớp cùng tổ.
Chiếc bút máy Hồng Hà trông đã đẹp, nhưng cái thước kẻ lại đẹp hơn. Bạn Lý khi đưa tặng phẩm cho em đã nói: "Đây là chiếc đũa thần bằng bạch ngọc: nó sẽ gọi điểm 10 về cho Hoa, đếm không xuể…".

Cái thước kẻ dài 20cm, mỗi cạnh 0,7cm, được chế tạo bằng một thứ nhựa cứng trong suốt. Đúng là vuông thành sắc cạnh, không bao giờ có thể bị biến dạng, bị uốn cong. Hai mặt trên dưới đều có in chìm mầu đen các chữ số 1, 2, 3…18, 19, 20 và các vạch ngắn, dài để phân biệt độ dài mi-li-mét và xăng-ti-mét.

Em vẫn dùng thước kẻ để kẻ lề, để gạch chân các tiểu mục, để gạch ngang trang ở phần cuối mỗi bài học về Tập đọc, về Từ ngữ, về Chính tả, về Toán. Trong những giờ học vẽ, cùng với hộp mầu, cái bút chì, chiếc tẩy thì cái thước kẻ đúng là "chiếc đũa thần" như bạn Lý đã nói. Nhờ nó, mà em kẻ được những đường thẳng tăm tắp trên mỗi trang vở. Nhờ nó mà các hình vẽ trong vở được chính xác hơn, đẹp hơn. Cô giáo bảo vẽ mỗi cánh bướm trang trí dài 3cm, nhờ thước kẻ, em vẽ được ngay. Cô bảo vẽ hình chữ nhật chiều dài 5cm, chiều rộng 3cm, em đã dùng thước kẻ vẽ vừa đúng vừa đẹp.

Cái thước làm em hiểu rõ hơn nghĩa hai chữ "mực thước" là gì, đồng thời nó giúp em hình thành đức tính cẩn thận, chu đáo. Nhờ có cái thước mà em không dùng bút để gạch những đường cong queo vào vở, vào sách nữa.

Cái thước dài 20cm nên không để vào hộp bút như bút chì, bút máy. Nhưng nó vẫn nằm cạnh hộp bút để trong ngăn phụ của chiếc cặp. Ngày ngày nó vẫn đến trường cùng em. Nó là công cụ đắc lực đê giúp em học tập tốt.
 
Mỗi một dụng cụ học tập như một ngón tay trên đôi bàn tay của người học sinh. Ngắm cái thước kẻ xinh đẹp, em càng thêm quý thêm yêu nó. Em nâng niu và giữ gìn nó. Cái thước kẻ đã giúp em tính chính xác, tính cẩn thận. Nó đã gọi về cho em nhiều điểm 10 rồi đấy!

tk cho mk nha ^_^

Bn tham hảo cái dàn bài này nha!

Mở bài: Giới thiệu ngôi nhà của em.

Sau mỗi buổi học ở trường, em thường mong bố mẹ sớm đến đón mình trở về nhà. Ngôi nhà thân thương luôn là nơi em mong được trở về,

Thân bài:

a.Miêu tả đặc điểm bên ngoài của ngôi nhà.

•Nhà lớn hay nhỏ? Cũ hay mới? Ngôi nhà được làm bằng gì? Hình dáng của nó ra sao?'

•Ngôi nhà được bố mẹ em xây từ khi em học lớp Một.

•Ngôi nhà hình chữ nhật, bốn tầng, nàm ở trong một con ngõ nhỏ thuộc quận Thanh Xuân, Hà Nội.

•Chiều rộng của ngôi nhà chừng ba mét, chiều dài độ mười lăm mét.

b.Miêu tả đặc điểm bên trong của ngôi nhà (từ dưới lên trên).

•Mái nhà được thiết kế như thế nào? Màu vôi trần, tường, nền nhà?

•Các phòng trong nhà: Có mấy phòng? Đó là những phòng nào? Cách bài trí trong từng phòng ra sao? Các phòng gắn bó với sinh hoạt của gia đinh và bản thân em như thế nào?

– Tầng một có hai phòng: phòng khách, phòng ăn và một khoảng sân nhỏ để bố mẹ em để xe. Giữa hai phòng là chiếc cầu thang rộng gần một mét dẫn lên tầng 2.

-Trên tâng 2, bố mẹ em cũng chia thành hai phòng: phòng ngủ của bố mẹ và phòng của hai chị em. Phòng của hai chị em được bố mẹ trang trí theo sở thích của chúng em. Sơn tường màu hồng, rèm cửa cũng màu hồng.

-Lên tầng tiếp theo, bố em dành hẳn một phòng để làm thư viện – phòng đọc sách. Phía bên kia cầu thang là phòng trống. Bố mẹ đã tính để phòng đó, khi nào nhà có khách thì sẽ để khách nghỉ ngơi tại đó.

-Trên tầng bốn, bố mẹ em đặt một phòng thờ ông bà, tổ tiên, một phòng đề phơi quân áo và bố em chơi cây cảnh.

-Toàn bộ ngôi nhà, bố mẹ em dùng gạch hoa xuất khẩu để lát. Mẹ em chọn màu gạch tùy từng phòng nhưng đều có vân hoa để tránh trơn, trượt.

Kết bài: Nêu tình cảm của em đối với ngôi nhà của mình. Đối với em, đây là tổ ấm chan chứa tình yêu thương.

Sau mỗi buổi học ở trường, em thường mong bố mẹ sớm đến đón mình trở về nhà. Ngôi nhà thân thương luôn là nơi em mong được trở về.

Đó bn cứ dựa vào mà làm!

#Hok_tốt

3 tháng 9 2019

Ai ai cũng có một gia đình, một ngôi nhà để mình nhớ nhung. Em cũng vậy, gia đình emcó ba mẹ và em trai, cùng chung sống dưới một mái nhà rất êm đềm và hạnh phúc.

Gia đình em sống ở một thành phố nhỏ, mẹ và ba đều là công chức nhà nước nên cuộc sống khá đầy đủ mọi thứ. Nhà em tuy không lớn nhưng đong đầy tình thương của mọi người. Nhìn từ ngoài vào, nhà em sơn màu vàng rất bắt mắt, vì mới chuyển về vài năm nên màu sơn không bị phai nhiều, vẫn còn rất mới. Cổng nhà được sơn màu bạc, sáng bóng và chắc chắn.

Đi vào trong, là một khu vườn nhỏ với rất nhiều những cây cảnh của ba, những mảnh đất tươi tốt để mẹ trồng rau cho cả gia đình ăn. Góc vườn là một chiếc xích đu màu trắng, đó cũng là nơi để em và em trai cùng nhau nô đùa mỗi sáng chủ nhật đẹp trời.

Vào trong nhà, cả không gian được thiết kế với ba tầng nhà đơn giản. Tầng một bao gồm một phòng khách với đầy đủ các nội thật như ghế sofa trắng mà mẹ rất thích, bộ tranh tứ bình ba rất ưng, đặc biệt cả phòng khách được bao phủ bởi một ánh đèn vàng ấm áp. Khi vào mùa đông, không gian trở nên ấm áp hơn bất cứ nơi nào khác. Kế tiếp là phòng bếp, nơi mẹ em thích nhất, vào dịp cuối tuần, khi ba mẹ không còn bận bụi với công việc ở cơ quan, mẹ cùng em làm những món ăn rất ngon mà cả nhà thích nhất. Ba cùng em trai em đi ra vườn để chăm sóc cây cảnh và tập xe đạp cùng nhau. Thật vui biết mấy , hạnh phúc biết bao khi ba mẹ được nghỉ và cả nhà quây quần bên nhau trong không gian ấp cúng, và đong đầy tình thương.

Tầng hai là phòng ngủ của ba mẹ và phòng ngủ của em trai em. Phòng ba mẹ rất đơn giản với một chiếc giường đôi, một chiếc tủ quần áo lớn và kệ để ti vi. Chỗ làm việc của ba mẹ được ngăn cách bởi một lớp tường cách âm để giữ không gian yên tĩnh. Phòng của em trai em nhỏ gọn với thiết kế theo phong cách hoạt hình trẻ con nhưng rất đáng yêu. Phòng của em trên tầng ba, một căn phòng tràn ngập màu hồng mà em yêu thích. Căn phòng ấy rất có ý nghĩa đối với em bởi được chính tay ba trang trí cho em với chiếc giường đơn xinh xắ, chiếc bàn học quen thuộc mỗi tối, chiếc tủ quần áo màu hồng với hai ngăn riêng biệt. Chiếc cửa sổ nhỏ phủ chiếc rèm màu trắng được phủ xuống để giảm những tia nắng chói chang mỗi khi hè về

Ngôi nhà là một nơi rất quen thuộc mà cũng rất thiêng liêng đối với em chỉ cần về đến nhà, mọi thứ bình yên luôn khiến em hạnh phúc và vui vẻ.

#Châu's ngốc

3 tháng 5 2018

bai mk ko hay lắm mk đang làm               . Bài làm

Tết đến, nhà em được cơ quan mẹ tặng cho một tấm lịch treo tường bằng giấy bìa tuyệt đẹp. Tấm lịch đó làm em ngắm mãi. Lòng tràn đầy vui sướng, em đem treo tấm lịch trước bàn học của mình.

Tấm lịch in bức ảnh chùa Thiên Mụ, một cảnh đẹp nổi tiếng của xứ Huế. Trên nền giấy, màu xanh da trời nổi bật lên trên chiếc tháp bảy tầng. Những mảng mây trắng xốp tưởng như sà thấp xuống dưới chiếc tháp cao sừng sững ấy. Xung quanh bức tranh lại được khuôn một đường viền màu đỏ càng làm cho cảnh chùa thêm nổi bật. Phía dưới bức tranh là tấm lịch ôm ấp những tháng ngày tốt đẹp. Những tờ giấy pơ-luya trắng tinh, mỏng dính được gắn lại với nhau bằng một cái vòng xinh xinh màu trắng. Sờ tay vào đó, em thấy mát rượi. Mùi giấy thơm thơm làm tăng thêm sự quý giá của tấm lịch. Cứ mỗi ngày, lịch lại có một khuôn mặt mới rạng rỡ và vui vẻ hơn. Vào ngày chủ nhật, lịch thay chiếc áo giản dị hàng ngày bằng một cánh áo đỏ tươi, làm ửng hồng cả trang giấy trắng tinh. Mỗi lần đưa tay lên bốc lịch, em cảm thấy như nó quyến luyến vì phải từ biệt ngôi nhà yêu dấu của nó để ra đi, cầm tờ lịch trong tay, em tưởng như đang cầm một ngày đã qua với những hình ảnh tươi đẹp trong sáng, những hạt sương long lanh, ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót lảnh lót và giọng nói ấm áp của mọi người.

Lịch nhắc nhở cho em những ngày lịch sử cả đất nước, những ngày vui của chúng em (1-6...), ngày sinh nhật của em. Từ bàn học, tấm lịch như động viên, nhắc nhỏ em học hành ngày càng tiến tới. Mỗi lần bóc lịch em lại thấy ngày tháng trôi qua rất nhanh. Em thầm hứa sẽ học tập tốt vì thời gian không chờ đợi.

Mỗi năm Tết đến xuân về là em cùng mẹ lại cùng nhau háo hức mong được đi ra siêu thị mua đồ chuẩn bị Tết. Năm nay, em được giao nhiệm vụ là đi chọn lịch mới cho gia đình để ông nội treo lên tường. Đi tới khu bán lịch treo tường, có rất nhiều loại, mỗi loại lại có hình dạng và màu sắc khác nhau, cái nào cũng đẹp, cùng hấp dẫn. Và cuối cùng em cũng chọn được bộ lịch mà mình ưng ý nhất.

 Cuốn lịch tường mà em chọn có một tấm bìa cứng ở bên dưới cùng hình ảnh về thiên nhiên rất đẹp ở bên dưới. Những màu sắc xanh lục tươi mát như hòa vào khung cảnh thiên nhiên của cành hoa đào hồng phớt mang hơi hướng của mùa xuân đến với mọi gia đình. Góc bên tay phải có hình ba ông thần Phúc- Lộc – Thọ mặc bộ quần áo màu đỏ, tay cầm những đồng vàng và những đứa trẻ xinh xắn như nói lên tâm tình của những người mua lịch. Ai ai cũng mong có được những ấm áp và nhiều phúc lành cho năm mới. Cuốn lịch mà em cùng mẹ mua có chiều dài chừng ba mươi phân và chiều ngang chừng hai mươi phân. Từng tờ lịch đều sử dụng loại giấy trắng đặc biệt, chất liệu giấy mềm mại, sờ vào cảm giác rất thoải mái. Phía trên mặt của từng tờ lịch được sắp xếp một cách vô cùng hợp lý và có bố cục màu sắc một cách rất êm dịu và không hề rối mắt.


 
Trên mặt của những tờ lịch, từng hình vẽ được thể hiện một cách cẩn thận. Ở chính giữa của những tờ lịch là những con số thể hiện những ngày dương lịch. Những con số to nhất giúp cho người dùng nhìn thấy một cách dễ dàng nhất. Phía bên dưới cùng góc tay phải là lịch của những ngày âm.

Em thích nhất ở cuốn lịch đó là việc mà ngay dưới ngày dương mỗi một tờ lịch lại là một câu nói lịch sử của một vị vĩ nhân nào đó. Nhờ vậy mà em có thể học được một số những kiến thức xã hội một cách tự nhiên nhất bởi những câu nói ấy đều là những câu nói rất hay và có ý nghĩa trong cuộc sống mà em cần phải học tập.

Mỗi tờ lịch đều mang những ý nghĩa khác nhau và đặc biệt nhất là nó mang không khí của những ngày tết. Và nhờ có những tờ lịch mà em biết quý trọng thời gian hơn bởi nhờ nó, em biết thời gian quan trọng và đi qua nhanh như thế nào. Thế nên mỗi ngày khi đứng trước những tờ lịch, em thường tự nhắc nhỏ mình càng ngày càng phải cố gắng và tự sắp xếp những công việc mà mình cần phải làm. Nhờ đó, em có thể chủ động sắp xếp được thời gian của mình một cách hợp lý và thoải mái hơn

19 tháng 12 2021

Mỗi lần nghe giọng mẹ cất lên “Vào bàn học bài đi con” thì em lại cảm thấy vui vui vì được ngồi vào chiếc bàn mà bố đã tự đóng cho em từ hồi năm ngoái. Đó là chiếc bàn bố dành tặng em dịp sinh nhật, bố muốn em có thể chăm chỉ học hành hơn.

Chiếc bàn được đóng rất chắc chắn, làm bằng gỗ cây sầu đâu mà bố chặt ở ngoài vườn được ngâm ở dưới nước từ mấy năm trước. Mặt bàn bóng loáng, màu nâu trầm, hình chữ nhật dài hơn cả hai cánh tay của em. Chiều dài chiếc bàn hơn một mét và chiều rộng bằng một nửa chiều dài. Em để được rất nhiều sách vở trên chiếc bàn, tự tay sắp xếp cho chiếc bàn thật ngăn nắp và gọn gàng.

Chiếc bàn học bố đóng liền với cái ghế rất vừa tầm khi ngồi học.Trên chiếc bàn học, ngoài việc để sách vở em còn để cả những cuốn truyện thiếu nhi bố mua cho em từ bé đến giờ. Thi thoảng mẹ lại mang thêm một lọ hoa xinh xinh vào đắp ở trên bàn khiến cho chiếc bàn của em thêm đẹp hơn. Ở bên dưới bàn, bố đóng thêm một ngăn bàn to, và chia thành nhiều ngăn nhỏ khác nhau để có thể cất sách vở không học vào đó cho đỡ vướng.

Mỗi tủ nhỏ em lại tha hồ để những vật dụng khác nhau như đồ chơi, bút hỏng, sách cũ. Mặc dù chiếc bàn đã được hai tuổi nhưng mặt bàn vẫn bóng loáng, nhẵn nhụi, không bị trầy xước nhiều. Mẹ vẫn bảo em phải chăm sóc chiếc bàn như một người bạn thì mới có thể học hành giỏi được.

Chiếc bàn là món quà của bố, là người bạn thân thiết của em. Em sẽ yêu quý bàn và luôn vệ sinh để bạn ấy lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp.

xin chào bạn tham khảo nhé

Năm nay em lên lớp 4, may mắn trường em thuộc diện được cấp kinh phí để sửa sang các lớp học và nâng cao chất lượng cơ sở vật chất hạ tầng và điều này cũng đồng nghĩa em cũng sẽ được sử dụng bộ bàn ghế mới vô cùng xinh xắn và đa năng.

Bàn học của chúng em được làm từ chất liệu gỗ ép cao cấp. Mặt bàn còn được đánh một lớp vecni nên bóng loáng, thơm thơm mùi bàn mới. Bàn có độ dài khoảng 140-150 cen-ti-met, rộng khoảng 60 cen-ti-mét nên học sinh vừa có tư thể ngồi chuẩn mà vẫn vô cùng thoải mái. Ghế và bốn chân bàn cũng hợp cùng với bàn bằng những thanh sắt chắc chắn; phần tiếp xúc mặt đất bốn chân bàn được bọc nhựa để dễ dàng di chuyển và không tạo tiếng động lớn khi xê dịch. Điều đặc biệt ở chỗ bàn có hai phần, một phản có thể gập ra gập vào. Khi học bài chúng em có thể gập nó lại để tiết kiệm không gian; vào thời gian ngủ bán trú buổi trưa có thể mở ra, ghép liền các bàn lại với nhau tạo thành một chiếc giường khổng lồ. Nghe rất hiện đại và xịn sò đúng không nào?

Quay trở lại phần mặt bàn còn có một rãnh khuyết để chúng em cất những đồ dùng học tập nhỏ như chì màu, bút chì, tẩy,.. rất tiện lợi. Bên dưới còn có ngăn bàn đủ rộng để một bàn có thể chứa đựng cặp sách và sách vở của hai, ba học sinh. Chỗ ngồi của em cũng luôn bóng loáng nhờ lớp vecni được đánh cẩn thận trước đó, ngồi rất mát và dễ chịu. Em và các bạn đều rất yêu quý những bộ bàn ghế bởi chúng là những người bạn đồng hành cùng chúng em trong suốt các hoạt động ở trường. Chúng em luôn tự nhắc nhở nhau là phải biết giữ gìn tài sản chung, luôn cẩn thận lau sạch lại những vết bẩn và thu dọn sách vở gọn gàng sau khi hết giờ học để bàn luôn chất lượng và sạch đẹp.

Em rất thích bộ bàn này bởi đó là nơi ghi lại những kỉ niệm của năm học cuối cấp tiểu học và em hứa sẽ sử dụng và bảo quản chúng cẩn thận cho những em học sinh khóa sau.

chúc bạn học tốt

Ikajdio:

Năm nay em đã lên lớp Bốn. Do em phải học bài và làm nhiều bài tập về nhà, bố mẹ đã sắp xếp cho em một góc học tập ngăn nắp, thoáng mát. Đặc biệt hơn cả là cái bàn học xinh xắn đặt kề cửa sổ nhìn ra vườn cây xanh rợp bóng.

Bàn được làm bằng gỗ tạp, chưa phải là gỗ tốt nhưng nhờ được đánh véc-ni nên rất bóng loáng, cùng màu nâu sẫm như ghế và giá sách. Mặt bàn hình chữ nhật, bề dài đúng một sải tay em, bề rộng vừa đủ ba gang, hơi xuôi về phía em đặt ghế, tạo tư thế thoải mái khi em ngồi viết. Độ bóng của véc-ni càng làm nổi rõ những đường vân gỗ rất đẹp. Mép bàn phía trước có một đường rảnh dài, lõm xuống giúp em đựng bút, thước, tẩy... khỏi bị lăn xuống theo độ dốc của bàn. Bên dưới mặt bàn là một ngăn hộc khá rộng, em có thể kéo ra đóng vào dễ dàng khi nắm vào cái tay cầm bằng sắt. Trong ngăn hộc này, em đựng dụng cụ học môn kĩ thuật, bộ đò dùng học toán, nhiều hộp phấn viết bảng trắng lẫn màu, thậm chí có cả mớ dây thun tết hình con rết, nắm sỏi tròn để chơi ô quan... Bốn chân bàn là những thanh gỗ vuông to và cứng cáp, các góc mép được bào nhẵn. Ba thanh gỗ dẹp hơn đóng thành hình chữ H ở chân bàn phía gần mặt đất giữ cho các chân bàn được vững vàng chắc chắn hơn.

Mỗi khi học xong em thường thu dọn sách vở và các thứ trên mặt bàn cho gọn ghẽ rồi lau bàn bằng khăn vải mềm. Không bao giờ em lơ đễnh hay cố ý viết, vẽ bậy lên mặt bàn. Vì vậy mà dùng đã nửa năm bàn vẫn còn mới.

Em yêu quý cái bàn này lắm bởi ngày nào nó cũng cùng em học tập miệt mài. Áp má lên mặt bàn, em nghe mát rượi như có ngọn gió nào thổi từ khu rừng xa xưa nơi cây gỗ này sinh sống. Em tưởng như nghe được lời gió thì thầm nhắc nhở: "Cô chủ ơi, gắng học lên! Chúng tôi tin tưởng nhiều ở cô đấy nhé!".

k mk nha♥♥♥

12 tháng 1 2019

“Đến giờ rồi, học bài thôi”. Ai nói thế nhỉ? Nhìn xung quanh không thấy một bóng người. Lạ thật! Tiếng nói lại cất lên: “Đến giờ rồi, học bài thôi!”, vọng từ góc học tập của em.

À, ra là cậu Bàn. Em vội ngước nhìn đồng hồ treo tường. “Mười chín giờ ba mươi rồi ư?” Thảo nào cậu ta nhắc mình là phải. Em vội bước vào góc học tập cạnh cửa sổ nơi cậu Bàn đã “tọa lạc” ba năm nay và bây giờ cậu đang cùng em bước sang năm thứ tư của bậc Tiểu học. Chiếc bàn chỉ độ hai chỗ ngồi và rất vừa tầm với lứa tuổi của em. Nó được đóng liền với ghế. Mặt bàn là một hình chữ nhật, chiều dài độ một mét và chiều rộng khoảng sáu mươi phân, được làm bằng một thứ gỗ quý. Hon ba năm rồi, tấm áo khoác của cậu tuy có sờn đôi chỗ nhưng vẫn bóng loáng như ngày mới về. Chẳng có ngày nào em quên vuốt ve, vỗ về cậu bằng một chiếc chổi lông và chiếc khăn bông. Trên mặt bàn lúc nào cũng có một lọ hoa tươi nho nhỏ, có thể là một bông hồng nhung Đà Lạt hoặc một vài nhành layơn rực thắm để góc bàn. Dưới mặt bàn là một chiếc tủ có khóa được gắn chung với bàn. Tủ có hai tầng và ba ngăn. Tất cả sách truyện thiếu nhi, nhiều nhất là truyện tranh Đôrêmôn, Conan, Ninja loạn thị, kế đến là truyện cổ tích, truyện Anđécxen… được xếp vào tầng trên, ở dưới có ba ngăn. Ngăn bên phải là những cuốn tập học, ngăn giữa là sách giáo khoa. Còn lại ngăn bên trái, em để các đồ dùng học tập và mấy con búp bê, xe điện tử… Chúng được xếp gọn gàng và ngăn nắp đâu vào đấy.

Chiếc bàn đã gắn bó với em suốt ba năm qua, và bây giờ lại cùng em cần mẫn, miệt mài bên những bài toán khó, những đoạn văn hay, những truyện kể hấp dẫn, san sẻ cùng em những niềm vui trong học tập.

12 tháng 12 2021

Có nhiều bài hơn 40 dòng 

12 tháng 12 2021

mình sẽ giúp bạn:

Sang mùa đông rồi, trời thật là giá rét, lạnh buốt cả chân tay. Thấy vậy, mẹ đã mua cho em một chiếc áo ấm xinh đẹp.

Hôm em mặc chiếc áo đến lớp, các bạn đều xúm xít lại khen áo đẹp. Đứa thì bảo cái cổ áo giống hai chiếc lá khâu lại với nhau là đẹp, đứa thì bảo cái thân áo làm bằng bông mịn trông thật ấm áp, dễ chịu. Còn có đứa nói chỗ nào cũng đẹp tất.

Toàn thân áo phủ một màu vàng êm dịu của nắng mùa thu. Hai cái túi nhỏ hai bên để đựng những thứ em thích, giữa túi có hình hai con phượng hoàng đang nhảy múa, em thường đút tay vào túi cho ấm. Sau cổ áo là một cái mũ trùm nhỏ để em đội mỗi khi trời lất phất mưa. Tay áo dài, phía ngọn có một sợi dây thun nhỏ để bám sát vào cổ tay em. Vai có màu xanh của cỏ non trông rất đẹp. Giữa áo có một sợi dây kéo để dễ mặc hơn. Sau lưng người ta còn thêu hình một vườn hoa với những cây hoa rực rỡ sắc màu. Trong đó có một chú thỏ đang đuổi bắt con bướm xinh xinh và một bác rùa đang cố gắng chạy. Hẳn là người ta minh hoạ cho câu chuyện nổi tiếng rùa và thỏ đây mà.

Chiếc áo ấm này mới đẹp làm sao! Em quý nó lắm vì có nó, em không còn phải lo sợ cái giá lạnh của mùa đông nữa. Mỗi khi đi học về, bao giờ em cũng cất áo đúng nơi chỗ để áo luôn được mới, cùng em đồng hành tới trường hằng ngày.

"Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.

Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.

Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.

Kia rồi! Thầy tôi...

Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.

Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.

Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.

Mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Tháng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.

Hiền như tiên.

Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy...

Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.

Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.

Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy.

Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.

Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.

Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.

Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.

Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.

Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.

Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời.

Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc.

Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.

Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.

Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu.

Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.

Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.

Thầy nghỉ rồi...

Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!

Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.

Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.

Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa.

Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.

Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.

Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.

Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.

nhớ nhé

Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.

Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".

17 tháng 12 2017

Kỉ niệm về những giờ phút đầu có chiếc cặp in đậm mãi trong tôi. Đó là ngày tựu trường năm học mới. Chiếc cặp mà mẹ gửi bằng đường bưu điện từ cô đô Huế về cho tôi đúng vào dịp khai trường. Chao ôi! Một chiếc cặp mà tôi hằng mong ước bấy lâu nay.

Đó là một chiếc cặp giả da, màu đen huyền, to hơn sổ ghi điểm của cô giáo. Nó vữa có quai đeo vừa cổ quai xách rất tiện lợi. Mặt cặp không trơn bóng như bao chiếc cặp bằng ni lông tổng hợp mà có vẻ nham nham như vảy rồng vảy cá. Trông từ xa, mặt cặp nổi lên những đường vân đều đặn như một mái chùa lợp ngói cổ kính. Phía trước mặt cặp là một ngăn làm bằng tấm mi ca trong suốt có lồng một bức tranh lụa in hình chiếc cầu Tràng Tiền bắc qua sông Hương. Trên cầu, vài cô nữ sinh áo dài trắng với chiếc nón bài thơ che nghiêng đang lững thững qua cầu. Xung quanh cặp được viền bằng một đường chỉ khẩu màu hồng nhạt rất đẹp. Giữa hai mặt cặp là một đường dây kéo nối hai mặt cặp lại với nhau. Phía trong có hai ngăn được lót bằng thứ vải lụa mồng màu mận chín. Ngăn lớn tôi đựng sách giáo khoa và vở học trong ngày. Ngăn còn lại đựng đồ dùng học tập. Tất cả đều được xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Vậy là ngay từ đầu năm học lớp Bốn, tồi đã có một chiếc cặp sách mới như của Hà của Thủy rồi. Chiếc cặp mới sẽ cùng tôi đến lớp vui niềm vui của ngày hội khai trường. Tôi thầm cám ơn mẹ tôi đã chăm lo chu đáo việc học cho tối từ cái nhỏ đến cái lớn. Tôi sẽ Cố gắng học giỏi như mẹ thường mong ước.

20 tháng 12 2021

Mỗi một món quà tặng với em đều vô cùng ý nghĩa. Nhân dịp sinh nhật lần thứ mười của em, em đã được bố tặng cho chú gấu bông Doremon, là nhân vật hoạt hình mà em thích nhất và chú cũng rất đáng yêu.

Chú to bằng một nửa người của em. Chú Doremon ấy không có bộ lông xù mềm mại như những chú gấu bông khác mà là một lớp lông bằng vải cô-tông phẳng lì, nhưng bù lại bên trong, chú được nhồi rất nhiều bông mềm, khiến chú phồng to lên trông mũm mĩm, đáng yêu và ôm vào mềm mại, êm vô cùng. Chú gấu bông này giống hệt như trong phim vậy. Chú cũng có màu da xanh lam nhạt, khuôn mặt, hai tay, hai chân và phần bụng thì màu trắng. Cái đầu chú nhẵn nhụi, không có tai, khiến cho em nhớ về tiểu sử hài hước về đôi tai bị chuột cắn mất của chú. Đôi mắt chú to, tròn, đen láy được thiết kế đầy cầu kì nên trông giống như thật vậy, cùng với chiếc mũi tròn màu đỏ như quả sơ-ri, lấp lánh trên khuôn mặt tròn to. Cái miệng rộng, hai bên ria mép được khâu tinh xảo, chú nở nụ cười tươi toe toét để lộ cái lưỡi hồng xinh xắn bên trong. Thân chú thấp mà to, cái bụng tròn tròn, phình ra dễ thương, ở giữa có chiếc túi thần kì chứa biết bao những món bảo bối kì diệu. Trước cổ chú Doremon ấy có chiếc chuông vàng, mỗi khi ôm chú nựng nựng, chiếc chuông ấy lại rung lên phát ra tiếng kêu nhè nhẹ rất vui tai. Đôi tay tròn tròn không có ngón tay cùng hai chân to như hai cái bánh mì nhỏ, đằng sau là chiếc đuôi ngắn đỏ chót khiến chú càng thêm đáng yêu.

Em rất yêu quý chú Doremon ấy. Em thường ôm chú khi ngủ, khi học bài. Mỗi lần ôm chú, em đều nhớ về tuổi thơ với những tập phim ý nghĩa, vui vẻ, với hình ảnh một chú mèo máy thông minh, lém lỉnh, hay giúp đỡ bạn bè. Chú như trở thành một người bạn của em, giúp em bớt cô đơn. Mỗi khi em buồn, nhìn vào gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ của chú, em lại cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn. Chú thật sự là một chú gấu bông tuyệt vời.

20 tháng 12 2021

Tả đồ chơi Rubic

Để chúc mừng em đạt điểm cao trong kì thi vừa rồi, mẹ đã quyết định tặng cho em một món quà mà em yêu thích. Khi đó em đã bảo mẹ mua cho mình một chiếc rubic. Nó được làm bằng nhựa cứng. Đó là loại lập phương ba nhân ba với độ dài khoảng 5 cm.

Mỗi mặt của rubic này có chín ô vuông và được sơn phủ một trong sáu màu khác nhau, đó là trắng, đỏ, cam, vàng, xanh lá cây và xanh dương. Các ô vuông này chính là hình lập phương loại nhỏ tầm 1,7 cm được ghép thành khối lớn và sắp màu lộn xộn và có thể di chuyển vị trí bằng cách xoay theo các khớp nối. Trò chơi bắt đầu bằng việc xáo trộn tất cả vị trí các ô vuông ở mỗi mặt, tức là các màu sắc xen kẽ nhau, sau đó trò chơi chỉ kết thúc khi mà mỗi mặt của khối là một màu đồng nhất. Rubic có rất nhiều cách chơi, nó sẽ luôn biết cách làm khó người chơi bằng các trường hợp đặc biệt, từ đó giúp khai thác khả năng suy nghĩ, giải quyết và tăng khả năng sáng tạo cho người chơi. Mọi thứ sẽ dễ hơn khi bạn tìm ra quy luật sắp xếp của nó. Khi mới mua về, em đã mất cả tuần mới có thể lắp được nó thành một khối đúng màu nhưng sau này nhờ quen tay em đã tìm ra một số cách để rút ngắn thời gian hơn.

Chiếc rubic này đã giúp em có thể thư giãn giải trí sau những giờ học tập chăm chỉ. Đây là một đồ chơi vừa vui, vừa giúp em tăng khả năng phản xạ. Em sẽ luôn đem nó theo mình để nhắc nhở mình phải luôn luôn cố gắng và không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.

Bn lên Google rồi gõ đề là đc ạ

k mk

 Ở nơi em sinh sống có một con sông dài, nổi tiếng, đó chính là con sông Hồng. Sông Hồng nằm ở một vị trí rất đặc biệt, đó là ở gần trung tâm của thủ đô Hà Nội, đây cũng là một trong những con sông lớn nhất của cả nước, cũng cấp nước tưới cũng như nước sinh hoạt cho rất nhiều khu vực, các tỉnh mà nó chảy qua. Đây cũng là con sông của quê hương em, con sông mà em luôn yêu quý bởi nó gắn bó với cuộc sống, cũng như hình ảnh của quê hương em, đó chính là thủ đô của đất nước, thành phố một ngàn năm tuổi – Hà Nội.

Con sông Hồng rất rộng lớn và dài, em được nghe ông em kể lại thì con sông này được bắt nguồn từ Trung Quốc và chảy về nước ta, qua rất nhiều tỉnh, vì vậy mà sông Hồng không chỉ là của riêng quê hương em mà còn là con sông thân thương của rất nhiều những tỉnh thành khác trong cả nước như: Hải Dương, Hưng Yên, Thái Bình…. Cũng vì vậy mà không chỉ em mà rất nhiều người khác cũng có những sự gắn bó cũng như thân thuộc đối với con sông này.

Con sông Hồng đặc  biệt hơn con sông khác ở chỗ, nước của nó có màu hồng hồng, đó là màu của đất phù sa. Vì vậy, màu nước sông cũng đã trở thành một đặc trưng của con sông này, cũng có lẽ vì vậy mà ông cha ta đã gọi với cái tên Sông Hồng. Sông Hồng trước đây cũng có rất nhiều tên gọi khác như: Sông Nhị Hà, sông Cái, sông Hồng Hà. Sông Hồng cũng có rất nhiều phù sa, hàng năm vào mùa mưa, khi nước sông dâng lên thì phù sa lại bồi tụ làm cho vùng đồng bằng ven sông thêm rộng lớn. Bãi đất trống ven sông lớn và màu mỡ nên mẹ em cũng như các bác thường trồng các loại cây hoa màu ở đây.

Trên sông rất rộng lớn nên nó cũng là nơi diễn ra rất nhiều các hoạt động sản xuất, như hoạt động đánh bắt cá của các bác ngư dân, các thuyền lớn đầy ăm ắp cát do hút cát ở dưới lòng sông, ngoài ra còn có rất nhiều những tàu chở hàng cỡ lớn vẫn thường xuyên qua lại ở dòng sông này. Vì ở khoảng giữa của dòng sông liên tục có các phương tiện đi lại nên những đám bèo xanh bị đẩy trôi dạt vào bờ, cái sắc hồng của nước sông kết hợp cùng với sắc xanh của cánh bèo càng làm cho con sông quê em trở nên tươi đẹp, rực rỡ hơn.

Con sông nơi em sinh sống là một con sông dài, rộng và rất đẹp. và khi nhắc đến tên sông Hồng thì không ai là không biết đến, bởi nó đã quá nổi tiếng và nó gắn liền với thành phố thủ đô của đất nước. Con sông Hồng cũng là nơi gắn liền với tuổi thơ của em, của những buổi cùng bạn bè thả diều trên bãi đất trống ven sông, gắn liền với hoạt động sản xuất của mẹ em cũng như những người dân nơi em sinh sống.