K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 1 2022

GIUP MNH VOI NHOA!!!!!!!

4 tháng 1 2022

Đề 3:

 

Cuộc sống hiện đại cuốn chúng ta vào guồng quay cùng sự phát triển nhộn nhịp khiến ta đôi khi buông lơi những mối quan hệ tưởng chừng như rất quan trọng trong một khoảng thời gian nào đó. Chỉ đến khi gặp lại họ, một cách tình cờ, ta mới thấy bản thân đã mất đi những gì.

 

Chuyến đi ấy là phần thưởng mà bố mẹ dành cho tôi sau một năm dài nỗ lực học tập khi thành công đỗ vào một trường cấp 2 trọng điểm của tỉnh với điểm số khá cao.

Chuyến đi được diễn ra vào giữa tháng 7, gia đình tôi quyết định trốn ánh nắng chói chang của mùa hè đất Bắc để đến với không khí trong trẻo, mát mẻ của Đà Lạt. Trước khi ghé Đà Lạt, cả gia đình tôi bay đến Nha Trang để thăm một vài người bạn của bố. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác đi máy bay. Nhìn từ cửa sổ, những đám mây trắng trẻo, bồng bềnh chưa bao giờ gần tôi đến thế. Cứ ngỡ như có thể vươn tay ra mà chạm vào chúng, mà cảm nhận chúng một cách trọn vẹn nhất. Bay đến Nha Trang, chúng tôi được thiết đãi rất nhiều thứ đặc sản miền Trung như bánh canh, hải sản, bánh xèo,… Nha Trang cũng là một vùng đất mới lạ nhưng nó vẫn đem đến cho tôi cảm giác thân thuộc bởi tôi cũng được sinh ra ở vùng biển. Những thứ như hải sản, cát trắng, biển xanh,… đều khá quen thuộc đồi với tôi. Vậy nên điều tôi háo hức nhất vẫn là chuyến đi đến Đà Lạt sau 2 ngày lưu lại nơi này.

Nhà tôi thuê một chiếc taxi để trải nghiệm đường rừng từ Nha Trang đến Đà Lạt. Đường rừng chưa được cải thiện nhiều, đường rất gồ ghề khó đi. Nhưng bỏ qua những trở ngại ấy, tôi đắm chìm vào những cánh rừng bạt ngạt, xanh mướt. Gần đến Đà Lạt rừng càng dày đặc, không khí cũng dễ chịu hơn. Tôi còn nghe thấy cả tiếng chim lảnh lót hót vang khu rừng đem lại cảm giác bình yên chưa từng có. Ở thành phố bây giờ rất khó kiếm tiếng chim hót vì chúng bị chiếm hết những ngôi nhà xanh để xây dựng đô thị, nhà cao tầng, chung cư… Tôi thích Đà Lạt cũng vì cái lẽ đó. Tôi thích khung cảnh bình yên và nhẹ nhàng.

Cả nhà tôi dành 3 ngày để ở lại Đà Lạt và trải nghiệm thành phố của tình yêu này. Chúng tôi đi thăm vườn hoa, trải nghiệm chợ đêm Đà Lạt và thử đi ngựa rồi đi xe đạp quanh thành phố. Đà Lạt yên bình và nhẹ nhàng lắm. Ở Đà Lạt, chúng tôi được trải nghiệm cái mà người ta gọi là “một ngày bốn mùa”. Sáng như mùa xuân, trưa như mùa hè, chiều mang hơi thở mùa thu và tối lạnh như chớm đông. Tối nào tôi cũng đòi bố mẹ đến chợ đêm vì tôi yêu thích trải nghiệm ẩm thực nơi đây với sữa chua dâu, sữa đậu, bánh canh, bánh tráng nướng,… Nhưng có một trải nghiệm mà tôi không thể quên, đó là gặp được bạn cũ của mình ở đó. Ánh là người bạn thân thời câp 2 của tôi. Chúng tôi đã trải qua 4 năm cấp 2 với biết bao trải nghiệm cùng nhau từ vui đến buồn. Chúng tôi đã từng hứa sẽ trở thành bạn thân cho đến mãi về sau. Vậy mà cuối cùng, Ánh lại không đỗ vào ngôi trường mơ ước của chúng tôi. Còn tôi, khi vào môi trường mới và có chút áp lực về việc phải giữ vững phong độ học tập, vô tình đã quên mất người bạn ấu thơ này. Cho đến khi bất ngờ gặp Ánh tại hội chợ, cô bạn cũng đi du lịch ở đây vào dịp này, tôi chợt sững người lại. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu trước khi có thể mở lời chào nhau. Mọi thứ trở nên gượng gạo, ngượng ngùng cứ như thể những con người mới quen nhau lần đầu. Cuối cùng, bọn tôi xin phép bố mẹ để cùng đi với nhau một lúc. Chúng tôi ngồi lại, kể cho nhau nghe về cuộc sống trong thời gian vừa rồi. Ánh có nói một câu khiến tôi rất đau lòng “Tớ thấy cậu vui vẻ với những người bạn mới quá nên tớ ngại làm phiền cậu”. Ôi chữ “phiền”! Tôi đâu có ngờ được sự vô tâm của mình đã khiến bạn mình đau lòng như thế. Tôi ân hận vô cùng vì sự việc ấy. Chúng tôi đã ngồi bên nhau rất lâu, nói với nhau những điều giấu trong lòng và quyết định làm hòa. Kết thúc chuyến đi, chúng tôi về cùng nhau và từ đó vẫn giữ mối quan hệ thân thiết đến bây giờ.   

Chuyến đi vừa rồi đã mang lại cho tôi nhiều điều. Nó mang lại những giây phút giải trí thoải mái sau quãng thời gian học tập căng thẳng. Nó mang lại những kiến thức về văn hóa, địa lí,… về vùng đất mới. Nhưng đặc biệt, nó tìm lại cho tôi một tình bạn đẹp. Tôi nhận ra rằng: Không có điều gì có thể phá vỡ tình bạn ngoài sự vô tâm của bản thân. Tôi mong muốn có được nhiều thời gian hơn với Ánh, có thể là trong một chuyến đi mới, để có thể lưu giữ tình bạn này. Mong rằng tất cả mọi người hãy quan tâm hơn đến những người xung quanh mình để không phải hối hận như tôi đã từng.

 

24 tháng 3 2022

m mới có bài này lên mình chịu

19 tháng 12 2022

  Tham khảo

Năm nay, tôi lại được chứng kiến cảnh mọi người hối hả cho mùa gặt, dù ai cũng thấm mệt trước tiết trời hanh khô của quê tôi nhưng trên gương mặt lam lũ của những người nông dân toát lên niềm hạnh phúc khi lúa năm nay được mùa.

Trên khắp các cánh đồng, tiếng người hòa cùng tiếng máy gặt tạo nên không khí rôm rả, và cũng nhờ thế mà mọi người vơi đi phần nào nỗi lo về dịch bệnh đang hoành hành.Nhờ “kỳ nghỉ tết lịch sử” mà tôi có thời gian tâm sự với mẹ, ngồi nghe mẹ kể chuyện thời xửa thời xưa hay lặng nhìn những đứa trẻ lấm lem bùn đất đi bắt ốc vào mỗi buổi chiều. Tôi chợt nhận ra, bản thân mình như được sống lại những tháng ngày vô lo, vô nghĩ của trước kia. Mọi thứ êm ả, nhẹ nhàng như dòng chảy của sông Hương. Năm 2021 hẳn là một năm đáng nhớ đối với nhiều người. Với tôi, bên cạnh nỗi lo sợ về sự nguy hiểm của dịch bệnh toàn cầu, thì “kỳ nghỉ Tết lịch sử” cũng cho tôi nhiều thứ tích cực. Tôi được bên cạnh gia đình nhiều hơn, phụ giúp được nhiều việc đồng áng hơn, lại được hòa vào cuộc sống dân dã, mộc mạc và đầy chân tình của người dân quê tôi. Tâm hồn như được gột rửa khỏi áp lực của việc học hành, hay đi làm thêm trang trải cuộc sống nơi thành phố.

Sau “kỳ nghỉ Tết lịch sử” ấy, tôi như một con người mới luôn vui vẻ và lạc quan trong cuộc sống thời kỳ Covid này hơn.

6 tháng 1 2022

Giải hộ mik , hu hu 

19 tháng 12 2022

Tham khảo:

Vài tháng qua là một điều gì đó chưa từng có, và tôi hy vọng, điều mà chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. COVID-19 là một loại virus khủng khiếp đang gây ra rất nhiều thiệt hại cho toàn thế giới theo những cách vô hạn. Những thiệt hại về nhân mạng và sức khỏe là đáng sợ, và những thiệt hại về tài chính cho các cá nhân, công ty và quốc gia là một câu chuyện chưa được kể hết.

Cũng quan trọng như vậy, tôi muốn đề cập đến một số điều khác mà tôi thấy cũng quan trọng không kém. Thế giới hoạt động cân bằng, và chúng ta nhận thấy điều tốt và điều xấu, khi chúng ta gắn nhãn chúng, thường đan xen với nhau. Hơn bất cứ điều gì, trải nghiệm COVID-19 đã dạy tôi rằng có nhiều điều tốt trên thế giới hơn là điều xấu. Vâng, COVID-19 thật kinh khủng, nhưng nó cũng đã đưa chúng ta đến với nhau theo những cách không ngờ. Hoa Kỳ, so với các quốc gia khác, là người nghiện công việc. Tôi nói điều này với lòng trắc ẩn và quý mến, nhưng sự thật cũng vậy. Chúng tôi làm việc chăm chỉ và đó là điều đáng tự hào, nhưng trong 50 năm qua, chúng tôi đã mất những gì?

Vài tháng qua buộc chúng tôi phải lùi lại một bước và suy ngẫm. Lúc đầu, điều đó thật đáng sợ và đau đớn đối với rất nhiều người, nhưng tất cả chúng ta đã thay đổi theo những cách tinh tế nhất và không quá tinh tế. Tôi đã theo dõi những thay đổi này và nó khiến tôi tự hào về cộng đồng, tiểu bang, quốc gia và thế giới của chúng ta. Trong một thời gian rất ngắn, chúng tôi đã điều chỉnh và thay đổi khóa học nhiều lần. Một số người mong muốn mọi thứ trở lại bình thường, nhưng tôi hy vọng mọi thứ không bao giờ trở lại bình thường.

Trước COVID-19, bạn có thường xuyên đi bộ trên đường mòn và tìm thấy những thông điệp tích cực, đầy hy vọng trên vỉa hè không? Bạn có thấy những viên đá được vẽ bằng những từ tử tế không? Tôi không nhớ là đã thấy điều đó trước đây. Bây giờ, tôi thấy nó thường xuyên trên đường đi bộ và nó mang lại cho tôi niềm vui. Mọi người đang làm mặt nạ cho người khác, thường chỉ vì lòng tốt và sự quan tâm. Khi nào bạn nhớ lại rằng xảy ra trên quy mô rộng như vậy trước đây? Tôi thực sự không.

Tại nơi làm việc, thông thường trong các cuộc gọi Nhóm của chúng tôi, bạn sẽ nghe tất cả chúng tôi hỏi nhau về cách chúng tôi đang làm và thực sự có ý nghĩa như vậy! Tôi đang thấy mọi người kết nối lại, đó là điều chúng tôi đã mất trong vài thập kỷ qua. Mọi người đang dành thời gian cho gia đình, nấu những bữa ăn thực sự một lần nữa và chia sẻ. Những cử chỉ đơn giản này đang tác động đến sức khỏe thể chất và cảm xúc của chúng ta theo những cách tích cực. Một số người đang bắt đầu những sở thích mới, hoặc học lại những điều mới. Đây là cuộc sống, và nó là tốt!

Đầu sự nghiệp, tôi đọc cuốn Tìm kiếm ý nghĩa của Man Man, của Viktor Frankl. Hầu hết các loại tư vấn của chúng tôi đã đọc nó. Tôi sẽ thừa nhận, tôi không phải là cố vấn điển hình và tôi không bị ràng buộc nhiều với cảm xúc. Tôi là một INTJVì vậy, có bạn đi. Dù sao, cuốn sách này là về sự lựa chọn của chúng tôi. Đối với những người không biết, Viktor Frankl đã sống sót qua nhiều trại tập trung của Đức Quốc xã trong Thế chiến II. Ông sống mỗi ngày trong nhiều năm không chắc chắn. Qua trải nghiệm đó anh nhận ra mình có một lựa chọn. Ngay cả khi bị giam cầm, anh ta có quyền tự do và sức mạnh của chính mình và anh ta nhận ra rằng anh ta có thể chọn cách tiếp cận mỗi ngày. Tất cả chúng ta đứng dậy và quyết định cách chúng ta nhìn thế giới hàng ngày. Anh ta tìm kiếm ý nghĩa trong từng việc nhỏ anh ta làm mỗi ngày, và điều đó đã giải thoát anh ta khỏi nhà tù vật lý nơi anh ta sống.

Tôi không dám so sánh bất kỳ điều gì chúng ta hiện đang đối phó, với kinh nghiệm của anh ấy. Tuy nhiên, tôi đã học được rất nhiều từ thông điệp mà anh ấy truyền tải trong bài viết của mình.

Có những người sẽ chọn sự diệt vong và u ám và sợ hãi, nhưng cũng có những người vươn lên chọn ý nghĩa trong những trải nghiệm khó khăn mà chúng ta chịu đựng và nổi lên ở phía bên kia với sự phát triển mới vì nó. Quan điểm của tôi cho tất cả những điều này là chúng ta với tư cách là cộng đồng, tiểu bang và quốc gia, đã lấy ra vẻ đẹp, từ một tình huống đáng buồn khác. Bạn có thể dành một chút thời gian để nhìn vào đó, mỉm cười và tiến về phía trước và tiến về phía trước trong các cuộc chiến hiện tại của cuộc sống.

 

6 tháng 1 2022

Bạn tham khảo dàn ý nhé!

Mở bài:Đại dịch Covid ngày càng tăng,vì vậy mà tất cả mọi ngưởi phải ở nhà.Trong thời gian đó,gia đình em đã để lại nhiều kỉ niệm trong một năm qua

Thân bài:

+Thời gian là khi nào,kỉ niệm đó có đáng nhớ ko

+Lúc đó có gì?

+Điều gì đã tạo ra kỉ niệm

-kết bài:

bạn tự viết nốt nhé

6 tháng 1 2022

Cảm ơn Tạ Bảo Trân . 

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

6 tháng 1 2022

Đi mà mấy cậu . khocroi