Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Đoạn thơ cho ta thấy tác giả đã bộc lộ những suy nghĩ về quêhương thông qua những hình ảnh rất cụ thể. Quê hương yêu dấugắn liền với những hoài niệm của tuổi thơ. “Cánh diều biếc” thảtrên cánh đồng từng mang dấu ấn của tuổi thơ đẹp. Đó là cánhdiều thả sau mùa gặt. Chữ “biếc” gợi tả cánh diều tuyệt đẹp.
- Âm thanh của “con đò nhỏ” khua nước trên dòng sông quêhương êm đềm mà lắng đọng. Âm thanh mộc mạc, giản dịnhưng rất đỗi thân thiết không thể nào quên. Tiếng mái chèo1đ Câu Đáp án Điểmkhua nước ấy là kỷ niệm của tuổi thơ với quê hương yêu dấu.- Có thể nói những kỷ niệm đơn sơ, giản dị của quê hương luôncó sự gắn bó bằng tình cảm của con người gần như là máu thịt.Nghĩ về quê hương như vậy, ta thấy tình cảm của nhà thơ đốivới quê hương thật đẹp đẽ và sâu sắc.1đ- Nghệ thuật so sánh tạo nên hình ảnh đẹp, đầy sáng tạo, đặc sắcvà độc đáo đã gợi tả một không gian nghệ thuật có chiều cao,sắc biếc của bầu trời, có chiều dậu của cánh đồng quê, có chiềudài của năm tháng, có âm thanh thân thuộc của mái chèo trêndòng sông quên. Nhà thơ đã nói lên một cách đằm thắm, thiếttha một tình yêu quê hương.
Tham Khảo
a)Điệp ngữ "quê" và "là"
Tác dụng là kiểu điệp mà tác giả đặt các từ và cụm từ ngay cạnh nhau để tạo nên sự liền mạch và cấp độ tăng tiến của cảm xúc trong câu thơ, câu văn.
b) Tác giả gửi gắm đến tình yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng của mỗi người. Thật vậy, tình yêu quê hương được biểu hiện bằng nỗi nhớ quê hương cả những người con xa xứ, bằng tình yêu đối với những thứ mộc mạc, giản dị của quê hương. Tình yêu quê hương được bồi đắp và lớn lên theo năm tháng từ khi ta sinh ra và lớn lên. Trong những năm tháng đó, tình yêu quê hương cứ lớn dần, ta dành tình yêu cho con sông quê hương, cho những người bạn niên thiếu, cho gia đình, cho gốc ổi đầu làng,... Tình yêu tự nhiên đó cứ lớn dần thành tình yêu quê hương. Dù có đi đến thật nhiều những vùng đất khác nhau thì ta vẫn đau đáu nhớ về quê hương, thổn thức cảm xúc và náo nức rộn ràng khi nghe những tin tức về quê hương, nhìn thấy những đồ vật, đặc sản của quê hương dù đang ở nơi đất khách quê người. Tình yêu quê hương là tình cảm bình dị, thiêng liêng, làm nên đời sống tình cảm êm ấm, bình dị của mỗi người. Tình yêu quê hương được biến thành hành động thi đua, cố gắng học dựng xây quê hương đất nước mình trong thời bình và chiến đấu bảo vệ quê hương đất nước trong thời chiến. Tóm lại, tình yêu quê hương là tình cảm thiêng liêng, giản dị và mộc mạc cần có ở mỗi người.
a, điệp ngữ trong đoạn thơ trên là điệp từ nối
tác dụng : giúp câu thơ được nhấn mạnh lên bởi từ quê hương và nói lên sự biết ơn của tác giả đối với quê hương của mình
b, Qua đoạn thơ trên nhà thơ Đỗ Trung Quân đã gửi gắm cho chúng ta : cần phải biết ơn quê hương của mình , cần biết xây dựng thêm cho quê hương đất nước
CHÚC BẠN HỌC TỐT NHÉ
Tham Khảo (đã trả lời lần sau check lại nhé !!)
a)Điệp ngữ "quê" và "là"
Tác dụng là kiểu điệp mà tác giả đặt các từ và cụm từ ngay cạnh nhau để tạo nên sự liền mạch và cấp độ tăng tiến của cảm xúc trong câu thơ, câu văn.
b) Tác giả gửi gắm đến tình yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng của mỗi người. Thật vậy, tình yêu quê hương được biểu hiện bằng nỗi nhớ quê hương cả những người con xa xứ, bằng tình yêu đối với những thứ mộc mạc, giản dị của quê hương. Tình yêu quê hương được bồi đắp và lớn lên theo năm tháng từ khi ta sinh ra và lớn lên. Trong những năm tháng đó, tình yêu quê hương cứ lớn dần, ta dành tình yêu cho con sông quê hương, cho những người bạn niên thiếu, cho gia đình, cho gốc ổi đầu làng,... Tình yêu tự nhiên đó cứ lớn dần thành tình yêu quê hương. Dù có đi đến thật nhiều những vùng đất khác nhau thì ta vẫn đau đáu nhớ về quê hương, thổn thức cảm xúc và náo nức rộn ràng khi nghe những tin tức về quê hương, nhìn thấy những đồ vật, đặc sản của quê hương dù đang ở nơi đất khách quê người. Tình yêu quê hương là tình cảm bình dị, thiêng liêng, làm nên đời sống tình cảm êm ấm, bình dị của mỗi người. Tình yêu quê hương được biến thành hành động thi đua, cố gắng học dựng xây quê hương đất nước mình trong thời bình và chiến đấu bảo vệ quê hương đất nước trong thời chiến. Tóm lại, tình yêu quê hương là tình cảm thiêng liêng, giản dị và mộc mạc cần có ở mỗi người.
Quê hương là nơi nuôi lớn ta, là một thứ rất thân thuộc và gần gũi đối với mỗi người. Tôi rất yêu quê hương của mình, nơi có những cánh đồng thẳng cánh có bay. Quê hương là nơi tôi sinh ra và lớn lên cùng những cánh diều chất chứa bao mơ ước của tuổi thơ. Quê hương là con đò nhỏ êm đềm gợn nước trên sông. Quê hương là những gì đẹp đẽ nhất. Nếu được hỏi bạn có yêu quý quê hương không, tôi sẽ không do dự mà trả lời:' Tôi yêu quê hương của tôi, yêu những gì thiêng liêng nhất.'
"Quê hương" của đỗ trung quân là một bài thơ độc đáo đã được phổ nhạc thành ca khúc nổi tiếng. Bài thơ sáng tạo được nhiều hình ảnh đẹp, gợi liên tưởng phong phú, sâu sắc về quê hương, trong đó có hình ảnh:
"Quê hương là con diều biếc
Quê hương là con đò nhỏ"
Tác giả chọn 2 hình ảnh cụ thể, thân thuộc, bình dị, nên thơ so sánh với quê hương. Những hình ảnh ấy gợi tả 1 không giân nghệ thuật tuyệt đẹp-có bầu trời cao xanh, cánh đồng thoáng đoãng với con diều biếc bay bổng, có dòng sông êm đềm ... và gợi hoài niệm tuổi thơ gắn với quê hương yêu dấu.
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay."
Quê hương với mỗi người thật giản dị, thân thương. Yêu quê là yêu con đường đến trường, yêu những mái nhà tranh, yêu cánh đồng lúa chín...Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình. Tình yêu đất nước bao giờ cũng bắt nguồn từ tình yêu quê chân thành, giản dị như thế. Có những so sánh hình ảnh quê hương thật gần gũi. Nhà thơ Đỗ Trung Quân chắc hẳn yêu quê lắm mới có những hình ảnh so sánh đẹp và dễ đi vào lòng người đến thế. Đọc câu thơ nhiều người ngỡ ngàng khi nhận ra, quê hương sao gần quá. Nó ở trong tuổi thơ, trong câu chuyên bà kể, trong lời hát mẹ ru, trong trái cây dịu mát. Quê hương là chùm khế ngọt, quê hương là con đường đi học. Còn gì gần gũi hơn thế với mỗi người dân đất Việt. Quê hương là vô hình, khó định nghĩa và khó có thể gợi ra được cụ thể, rõ ràng. Thế nhưng nhà thơ đã đưa ra cho ta một định nghĩa thật giản dị, biến cái vô hình thành hữu hình. Quê hương có thể nhìn thấy, có thể cầm nắm, có thể thưởng thức được mỗi ngày. Với chùm khế ngọt con người cảm nhận quê hương đầy đủ nhất bằng mọi giác quan. Tuổi thơ ai cũng trải qua những năm tháng tới trường. Con đường đi học đã trở thành người bạn tri kỉ. Hình ảnh “rợp bướm vàng bay” gợi nên cho ta những gì thân thương và trong sáng nhất của tuổi học trò. Quê hương là thế đó. Nhắm mắt lại ta như thấy quê hương đã ở đó rồi, ở ngay bên trong trái tim mỗi con người.
Bài hát “Quê hương” Nhạc Giáp Văn Thạch, lời thơ Đỗ Trung Quân là một bài hát hay. Điều làm nên sự thành công của bài hát này một phần là ở nghệ thuật so sánh trong phần lời của bài hát.
Ở đây, Đỗ Trung Quân đã đem so sánh : “ Quê hương” với rất nhiều hình ảnh thân thuộc như Chùm khế ngọt ; Là đường đi học...
“ Quê hương” là một khái niệm trừu tượng, chỉ có một và lặp lại được đem so sánh với những hình ảnh, sự vật cụ thể rất đỗi thân quen, gần gũi gợi nhớ, chất chứa bao kỷ niệm, tình cảm thiêng liêng...Có thể nói Đỗ Trung Quân đã “định nghĩa quê hương” bằng một điệp ngữ kết hợp với nghệ thuật so sánh. Một sự so sánh bề ngoài thì “nổi” thì “ngang bằng” nhưng thực ra lại là “ chìm”, là “không ngang bằng”. Quê hương - một nội dung trừu tượng được so sánh với nhiều hình ảnh rất cụ thể: chùm khế; đường đi học;. Quê hương là tất cả...là một không gian rộng lớn.
Có thể nói nhà thơ đã cụ thể hóa, “vật chất hóa” khái niệm quê hương, tích tụ thêm cho “Quê hương” thêm nhiều ý nghĩa, sinh động, gợi cảm, càng khơi gợi thêm cho mỗi một người nghe sự tự do liên tưởng, cảm nhận theo những cảm xúc, nỗi niềm, ký ức riêng có của mỗi người vô cùng phong phú. Chính sự so sánh độc đáo đó đã làm cho lời hát trở nên sinh động, gần gũi, vô cùng hàm súc và luôn tươi mới gây được chú ý của nhiều người.
Nhờ thế mà lời thơ, bài hát đã nhanh chóng đi vào lòng người được giới trẻ thuộc lòng và hát say mê...Và từ đó trở thành bài hát hay cho nhiều thế hệ. ,tương lai và mai sau
Chúc bn học tốt!
Quê hương với mỗi người thật giản dị, thân thương. Yêu quê là yêu con đường đến trường, yêu những mái nhà tranh, yêu cánh đồng lúa chín...Nhà văn Ê-ren-bua đã từng nói: suối chảy vào sông, sông chảy ra biển, tình yêu tổ quốc bắt nguồn từ lòng yêu với những thứ thân thuộc quanh mình. Tình yêu đất nước bao giờ cũng bắt nguồn từ tình yêu quê chân thành, giản dị như thế. Có những so sánh hình ảnh quê hương thật gần gũi. Nhà thơ Đỗ Trung Quân chắc hẳn yêu quê lắm mới có những hình ảnh so sánh đẹp và dễ đi vào lòng người đến thế. Đọc câu thơ nhiều người ngỡ ngàng khi nhận ra, quê hương sao gần quá. Nó ở trong tuổi thơ, trong câu chuyên bà kể, trong lời hát mẹ ru, trong trái cây dịu mát. Quê hương là chùm khế ngọt, quê hương là con đường đi học. Còn gì gần gũi hơn thế với mỗi người dân đất Việt. Quê hương là vô hình, khó định nghĩa và khó có thể gợi ra được cụ thể, rõ ràng. Thế nhưng nhà thơ đã đưa ra cho ta một định nghĩa thật giản dị, biến cái vô hình thành hữu hình. Quê hương có thể nhìn thấy, có thể cầm nắm, có thể thưởng thức được mỗi ngày. Với chùm khế ngọt con người cảm nhận quê hương đầy đủ nhất bằng mọi giác quan. Tuổi thơ ai cũng trải qua những năm tháng tới trường. Con đường đi học đã trở thành người bạn tri kỉ. Hình ảnh “rợp bướm vàng bay” gợi nên cho ta những gì thân thương và trong sáng nhất của tuổi học trò. Quê hương là thế đó. Nhắm mắt lại ta như thấy quê hương đã ở đó rồi, ở ngay bên trong trái tim mỗi con người.
Mặc Chính Vũ - cái này bn chép trên mạng đúng ko ! cảm ơn bạn nhưng bài này mk bật vào đâu là có đó nên mk gửi câu là muốn có 1 bài thật hay và tất nhiên là khác bài này nên mong bạn có thể cho mk 1 câu hợp lí nha
Đây là cảm nhận của mình, mời bạn đọc qua:
Khi nhắc đến bài thơ này, ai chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến quê hương mình, quê hương nơi sinh mình ra, là nơi chôn rau cắt rốn của mình và nơi đã cùng mình ấp ủ những ước mơ. Nhớ đến quê hương, ta nhớ đến thời mình hay đi trèo leo hái khế cùng đám bạn, cứ hái được vài trái, cả đám cùng chụm lại ăn, nhiều bạn gái cắt tỉa hình khê thành sao trông thật đẹp. Và chúng bạn quê ngày nào cũng rủ nhau đi học mỗi ngày, đi học mà ai cũng ngồi nói về trò chơi: nào là thả diều, chăn trâu hay phất cờ cỏ lau cùng nhau đánh trận. Quê hương còn là nơi ấp ủ những cánh diều bay du dương như bài ca trữ tình quê ta. Cứ chiều chiều, chúng tôi lại cứ rủ nhau thi: diều ai bay cao nhất thì người đó thắng và tất cả mấy đứa thua phải bao đồ ăn cho đứa thắng đó nhé! Nhiều lần mình thắng lắm nhưng nhiều lần bị bọn nó trả thùa không à. Cứ nghĩ lại tới những kỉ niệm trẻ trâu ấy, bất giác tôi lại mỉm cười, rồi tự trách mình: Hồi đó mình dại thật! Dại thật, nhưng mà kỉ niệm ở nơi chôn rau cắt rốn ấy vẫn còn tồn tại trong lòng những đứa chúng tôi.
Cảm nhận của tớ hơi dài nhưng bạn được cho nhé hơi xúc động :
Đó là một tuổi thơ êm đẹp với cánh diều biếc chao đảo trên cánh đồng, với đường làng ngày ngày con đi học, biết bao hình ảnh đẹp được những nốt nhạc nâng lên một cung bậc, hòa vào lòng người một cách nhẹ nhàng, miên man.
Trong ta ai cũng có một quê hương, một vùng đất để khi đi xa mà thương mà nhớ, một vùng đất để khi trưởng thành nhìn lại một thời của tuổi thơ với những kỷ niệm ngọt ngào. Quê hương trong thơ của Đỗ Trung Quân chỉ đơn thuần là những hình ảnh của một vùng quê sông nước, nhưng chất chứa cả một hồn của dân tộc.
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Hồn của người Việt thật giản dị, thật êm ắng và thật lắng đọng. Với câu hỏi của trẻ thơ: “Quê hương là gì hở mẹ / Mà sao cô dạy phải yêu”, đơn giản thôi, chỉ là những hình ảnh gắn liền với cuộc sống, với sinh hoạt đời thường.
Khi nghe bản nhạc này, tôi không khỏi nghĩ về một vùng quê, một nơi tôi chưa hề đặt chân đến; với cánh diều nhìn theo chiều cao, với cánh đồng nhìn theo chiều rộng mênh mông, với một dòng sông nhìn theo chiều dài nơi có gió và sự nhẹ nhàng của mái chèo khua sóng. Rồi với một đêm trăng thanh bình, có hương của hoa cau ngan ngát, có đâu đó bóng dáng của người mẹ thân quen… Hồn tôi cứ trải rộng, cứ lờ lờ theo những nốt nhạc, những hình ảnh êm đẹp…
Rồi khi đến cao trào, nhạc thể hiện một cách dồn dập như vừa lôi cuốn, vừa nhấn mạnh:
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
Cứ ngân lên, cứ xoáy vào tâm tư của một người con mang dòng máu Việt. Có ai mà không nhớ quê, không yêu quê của mình, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi có mái chèo, có dòng nước hiền hòa êm trong? Khi nghe bài hát này, quê hương trong thơ tuy chỉ có vài hình ảnh mà lại khiến người ta bùi ngùi nhớ thương, hay ít nhất cũng bồi hồi lắng nghe và tâm hồn trải rộng mênh mông.
Bài thơ Quê hương của nhà thơ Đỗ Trung Quân và bài hát của nhạc sĩ Giáp Văn Thạch, cả hai đều nắm bắt được cái hồn của dân Việt, khiến một người con đi xa sẽ mãi thương nhớ quê hương.