K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 4 2016

Là sao vậy bạn ??????????

17 tháng 4 2016

Là chuyện cười đúng không bạn

5 tháng 9 2015

haha tui thik cả 2 bài đây là bài hay nhất

27 tháng 1 2016

chẳng tấy pùn cười tí ti nào

  Công lao nuôi nấng đứa con của cha mẹ rất to lớn và nhưng người anh chị cũng yêu thương chũng ta hết mực, nhưng ngoài họ ra chũng ta vẫn còn cả ông bà nữa. Nếu ai hỏi rằng bạn yêu ai nhất trong nhà với em, em sẽ ko ngần ngại mà trả lời rằng: "Em yêu ông nội nhất, ông luôn quan tâm và chăm sóc em ko khác gì người cha, người mẹ."   Ông năm nay đã ... tuổi. Ông có khuôn mặt hiền từ,...
Đọc tiếp

  Công lao nuôi nấng đứa con của cha mẹ rất to lớn và nhưng người anh chị cũng yêu thương chũng ta hết mực, nhưng ngoài họ ra chũng ta vẫn còn cả ông bà nữa. Nếu ai hỏi rằng bạn yêu ai nhất trong nhà với em, em sẽ ko ngần ngại mà trả lời rằng: "Em yêu ông nội nhất, ông luôn quan tâm và chăm sóc em ko khác gì người cha, người mẹ."

   Ông năm nay đã ... tuổi. Ông có khuôn mặt hiền từ, nhân hậu. Trên khuôn mặt đã có những nếp nhăn nhỏ.  Dáng người ông vẫn đi lại rất nhanh nhẹn, hoạt bát. Mái tóc ông đã bạc trắng, trắng như những đám mây vậy. Toát ra từ đôi mắt của ông là cả một sự yêu thương, trìu mến, ánh mắt ấy như biết cười, biết nói. Ông ko bao giờ trừng mắt nhìn ai bao giờ. Nổi bật nhất là bộ râu của ông, bộ râu cũng có màu trắng như mái tóc ông, nó làm ông trông như một ông Bụt hiền từ. Đôi môi của ông luôn cười, luôn nói. Tuy cũng đã già nhưng ông luôn chơi đùa vui vẻ cùng với em. Nước da ông nhăn nheo nhưng em vẫn thích được cầm lấy bàn tay của ông.

   Ông rất yêu quý những loài cây, loài cỏ. Ông rất hay vào vườn để bắt sâu, tỉa lá. Em cũng rất thích vào vườn giống như ông, nghe ông kể về đặc điểm của từng loài cây, hoa. Ông yêu em lắm. Có lúc ông còn đưa em đi chơi. Có gì ông cũng để dành cho em. Mỗi khi có chuyện gì buồn, em lại đến bên ông thế là ông lại động viên em tiến lên phía trước. Khi em bị mẹ mắng ông còn bênh vực em. Ông luôn sống chan hòa cởi mở, không cãi nhau cạnh tranh với ai. Chính vì vậy mà ai ai cũng yêu quý ông. 

     Em yêu ông em nhiều lắm. Em sẽ ko bao giờ để ông buồn. Em mong ông sẽ sống đến hơn 100 tuổi để có thể sống cũng gia đình em. Nếu mai này có đi xa đến đâu em cũng sẽ nhớ về ông và mọi người.

2
4 tháng 1 2016

hay nhi, cam dong wa 

tick cho mk nha

23 tháng 9 2021

hay đấy

Đề bài: Cảm nghĩ về người thân của em  Bài làm:Người ta thường nói rồi thời gian sẽ lấy đi những gì mà ta yêu quý. Nhưng không, đối với tôi, thời gian sẽ mãi mãi không bao giờ có thể mang đi hình ảnh của bà nội - hình ảnh luôn lung linh trong trái tim tôi như ngọn nến không bao giờ tắt mặc dù giờ đây, bà đã về chốn thiên đường để yên nghỉ giấc ngàn thu.Hồi nhỏ, tôi đã quen...
Đọc tiếp

Đề bài: Cảm nghĩ về người thân của em

 

 

Bài làm:

Người ta thường nói rồi thời gian sẽ lấy đi những gì mà ta yêu quý. Nhưng không, đối với tôi, thời gian sẽ mãi mãi không bao giờ có thể mang đi hình ảnh của bà nội - hình ảnh luôn lung linh trong trái tim tôi như ngọn nến không bao giờ tắt mặc dù giờ đây, bà đã về chốn thiên đường để yên nghỉ giấc ngàn thu.

Hồi nhỏ, tôi đã quen sống với bà. Bố mẹ tôi đi làm hết, chỉ có tôi và bà ở nhà, quấn quít bên nhau. Bà thường kể chuyện cho tôi nghe. Mỗi lần nghe là một lần ghi nhớ, mỗi lần nghe là một lần tôi yêu bà đến da diết! Đã hai năm trôi qua nhưng hình bóng người bà yêu quý vẫn quanh quẩn đâu đây.

Tôi nhớ mái tóc bạc trắng như cước của bà, nhớ lắm ánh mắt thân thương, gần gũi, nhớ nụ cười ấm áp, nồng hậu của bà biết bao! Tuy tuổi đã xế chiều nhưng hồi ấy, mắt bà còn tinh lắm! Đôi mắt ấy biết nói, biết xoa dịu, vỗ về,biết khơi dậy niềm vui, biết động viên, khích lệ để chúng tôi học tập tốt hơn. Giờ đây, bà đã đi xa nhưng với tôi, bà vẫn sống, sống mãi trong tâm hồn thơ dại, trong trái tim của đứa cháu bé bỏng này. Cũng chính từ cô Tấm hiền dịu, anh Khoai chăm chỉ đến tên Lí Thông sảo quyệt, gian manh mà tôi biết phân biệt phải trái, tốt xấu.

Thời gian ấy tôi có cảm giác như đang được hưởng một tình yêu thương vô bờ bến, một thứ tình cảm ấm áp mà bà truyền cho tôi từ chính trái tim, tâm hồn đẹp đẽ của bà. Bà còn chơi búp bê, chơi đồ hàng với tôi trong những lúc rảnh rỗi. Tay bà khéo, may được cả quần áo cho búp bê.Ôi! Tôi nhớ bà quá! Tôi thương bà biết chừng nào! Sinh nhật lần thứ chín, tôI được bà tặng một bộ quần áo và một cô búp bê rất xinh xắn, đáng yêu. Giờ đây, mỗi lúc mặc bộ quần áo ấy và ôm búp bê vào lòng, tôi có cảm giác như bà đang vỗ về, ôm ấp tôi. Thật là hạnh phúc biết bao khi có được một người bà như thế! Đêm về, khi những đứa trẻ được ôm ấp bởi vòng tay yêu thương của cha mẹ thì tôi lại được sống trong tình cảm yêu quý, vòng tay ấm áp, chan chứa yêu thương của bà.

“ Bà ơi bà ! Cháu iu bà lắm !...” Lời bài hát quen thuộc vang lên khiến cho em nhớ lại những kí ức về người bà kính yêu của mình. Bà không chỉ là người thân mà còn là nguời bạn luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn với em, người nâng niu dạy dỗ em nên người.

 

--------------------------------------------------

Đọc xong cho biết cảm nghĩ

9
12 tháng 5 2016

Bài làm:

Người ta thường nói rồi thời gian sẽ lấy đi những gì mà ta yêu quý. Nhưng không, đối với tôi, thời gian sẽ mãi mãi không bao giờ có thể mang đi hình ảnh của bà nội - hình ảnh luôn lung linh trong trái tim tôi như ngọn nến không bao giờ tắt mặc dù giờ đây, bà đã về chốn thiên đường để yên nghỉ giấc ngàn thu.

Hồi nhỏ, tôi đã quen sống với bà. Bố mẹ tôi đi làm hết, chỉ có tôi và bà ở nhà, quấn quít bên nhau. Bà thường kể chuyện cho tôi nghe. Mỗi lần nghe là một lần ghi nhớ, mỗi lần nghe là một lần tôi yêu bà đến da diết! Đã hai năm trôi qua nhưng hình bóng người bà yêu quý vẫn quanh quẩn đâu đây.

Tôi nhớ mái tóc bạc trắng như cước của bà, nhớ lắm ánh mắt thân thương, gần gũi, nhớ nụ cười ấm áp, nồng hậu của bà biết bao! Tuy tuổi đã xế chiều nhưng hồi ấy, mắt bà còn tinh lắm! Đôi mắt ấy biết nói, biết xoa dịu, vỗ về,biết khơi dậy niềm vui, biết động viên, khích lệ để chúng tôi học tập tốt hơn. Giờ đây, bà đã đi xa nhưng với tôi, bà vẫn sống, sống mãi trong tâm hồn thơ dại, trong trái tim của đứa cháu bé bỏng này. Cũng chính từ cô Tấm hiền dịu, anh Khoai chăm chỉ đến tên Lí Thông sảo quyệt, gian manh mà tôi biết phân biệt phải trái, tốt xấu.

Thời gian ấy tôi có cảm giác như đang được hưởng một tình yêu thương vô bờ bến, một thứ tình cảm ấm áp mà bà truyền cho tôi từ chính trái tim, tâm hồn đẹp đẽ của bà. Bà còn chơi búp bê, chơi đồ hàng với tôi trong những lúc rảnh rỗi. Tay bà khéo, may được cả quần áo cho búp bê.Ôi! Tôi nhớ bà quá! Tôi thương bà biết chừng nào! Sinh nhật lần thứ chín, tôI được bà tặng một bộ quần áo và một cô búp bê rất xinh xắn, đáng yêu. Giờ đây, mỗi lúc mặc bộ quần áo ấy và ôm búp bê vào lòng, tôi có cảm giác như bà đang vỗ về, ôm ấp tôi. Thật là hạnh phúc biết bao khi có được một người bà như thế! Đêm về, khi những đứa trẻ được ôm ấp bởi vòng tay yêu thương của cha mẹ thì tôi lại được sống trong tình cảm yêu quý, vòng tay ấm áp, chan chứa yêu thương của bà.

“ Bà ơi bà ! Cháu iu bà lắm !...” Lời bài hát quen thuộc vang lên khiến cho em nhớ lại những kí ức về người bà kính yêu của mình. Bà không chỉ là người thân mà còn là nguời bạn luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn với em, người nâng niu dạy dỗ em nên người.

12 tháng 5 2016

cũng hay đó bạn à

Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi

Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga...
Đọc tiếp

Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.

Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.

Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết. 

Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."

Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."

Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.

Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.

 

3
17 tháng 4 2016

chuyện j thế nhỉ ?

17 tháng 4 2016

thật là cảm xúc

Đảm bảo bạn sẽ cười lăn với những câu đố vui dưới đây! Tuy nhiên hài hước không có nghĩa là dễ trả lời, hãy thử xem trí tưởng tượng và óc sáng tạo của bạn đến đâu nào! 1. Trong mùa mưa, bốn cô gái mà lại chỉ có một chiếc dù. Chiếc dù quá nhỏ để có thể che hết cho cả bốn người nhưng kỳ lạ là cả bốn cô khi đi ra ngoài đều không cô nào bị ướt. Tại sao vậy?  Một...
Đọc tiếp

Đảm bảo bạn sẽ cười lăn với những câu đố vui dưới đây! Tuy nhiên hài hước không có nghĩa là dễ trả lời, hãy thử xem trí tưởng tượng và óc sáng tạo của bạn đến đâu nào!

 

1. Trong mùa mưa, bốn cô gái mà lại chỉ có một chiếc dù. Chiếc dù quá nhỏ để có thể che hết cho cả bốn người nhưng kỳ lạ là cả bốn cô khi đi ra ngoài đều không cô nào bị ướt. Tại sao vậy?

 

 

Một chiếc máy bay chở 500 viên gạch, một viên bị rơi ra ngoài. Hỏi trên máy bay còn lại bao nhiêu viên gạch? -->Câu hỏi tiếp theo: Kể ra ba bước để cho một con voi vào một cái tủ lạnh? 

 

Câu hỏi tiếp theo: Kể ra bốn bước để cho một con hươu vào trong tủ lạnh? -->

 

Câu hỏi tiếp theo: Hôm nay là sinh nhật của vua sư tử. Tất cả muông thú đều có mặt ở bữa tiệc trừ một con. Tại sao? --> Bởi vì con hươu vẫn ở trong tủ lạnh.

 

Câu hỏi tiếp: Làm sao mà một bà già có thể đi qua một đầm lầy đầy cá sấu? --

 

Tuyệt vời, bây giờ là câu hỏi cuối cùng dành cho bạn! Bà già bước qua sông nhưng vẫn chết. Tại sao? --

3. Chỉ có hai thứ chúng ta không thể ăn vào bữa tối. Đó là gì?

 

4. Hãy làm một phép toán cộng đơn giản! Không được phép dùng máy tính. Chỉ dùng nếu bạn ra đáp án sai thôi nhé! Nào bắt đầu:

 

Lấy 1000 rồi cộng thêm 20

Giờ cộng thêm 1000 một lần nữa.

Rồi cộng với 30.

Cộng thêm 1000 một lần nữa.

Giờ cộng thêm 40.

Cộng tiếp 1000 nữa.

Cuối cùng cộng thêm 10 nữa.

 

Tổng là?

 

5. Nếu:

1 = 6

2 = 12

3 = 18

4 = 24

5 = 30

 

Thì 6 = ?

 

 

6. Na là con gái của Nam. Vậy thì Nam là ____ của bố Na. Điền từ còn thiếu vào phần còn thiếu ____

 

7. Cả Tuấn và Giang đều sinh trong Tháng Mười nhưng sinh nhật của họ lại vào tháng mười hai. Tại sao lại có thể như vậy?

 

 

10. Nếu 3 con mèo bắt được 3 con chuột trong 3 phút thì cần bao lâu để 100 con mèo bắt được 100 con chuột?

 

11. Tôi như một dải băng, tôi được mẹ thiên nhiên tạo ra, tôi băng qua bầu trời, tôi là ai?

 

 

 

12. Khi nào thì 99 lớn hơn 100?

 

13. Con gì mà khi ở dưới nước màu đen nhưng khi lên cạn lại màu đỏ?

 

 

14. Bạn thử nghĩ xem, vào tháng nào con người sẽ ngủ ít nhất trong năm?

 

 

 
Những câu đố vui hài hước

 

15. Cái gì mất đầu vào buổi sáng và có lại đầu vào buổi tối?

 

 

 

16. Cái gì có 4 ngón tay thậm chí có cả ngón cái nhưng nó không sống?

 

17. Một người đàn ông nghèo ngồi trong một quá rượu. Ngồi gần ông ấy là một người khác, người này có vẻ giàu có.

 

Người đàn ông nghèo: Tôi có một tài năng cực kỳ đặc biệt. Tôi biết gần hết những bài hát đã từng được sáng tác ra!

 

Người đàn ông giàu có cười lớn.

 

Người đàn ông nghèo nói tiếp: Ông dám cá với tôi tất cả số tiền có trong ví của ông chứ? Tôi có thể hát một bài hát nổi tiếng mà trong đó có tên của một người con gái do ông chọn.

 

Người đàn ông giàu cười lớn lần nữa rồi nói: Tốt thôi, anh hãy hát một bài mà có tên con gái tôi: Nguyễn  Julia (Cô này lá Việt kiều á!).

 

Người đàn ông nghèo đã hát được và thắng cược số tiền. Đố bạn biết ông ta đã hát bài gì?

 

18. Một cậu bé dạo chơi trong rừng. Cậu đi đến một cây cầu gỗ. Trước cầu có một người đàn ông vô cùng hung tợn với một cây rìu to khủng bố. Người đàn ông kia nói:" Cầu này do ta làm, muốn bước qua ngươi phải nói cho ta một câu. Nếu ta nghĩ câu đó là đúng thì ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết. Còn nếu ta nghĩ ngươi nói sai thì ta sẽ chém bay đầu ngươi bằng cây rìu này!". Sau một giây suy nghĩ cậu bé nói một cầu rồi thư thái bước qua cầu trong khi gã kia đang vò đầu suy nghĩ. Cậu bé đã nói câu gì?

27
7 tháng 5 2017

1. Trong mùa mưa, bốn cô gái mà lại chỉ có một chiếc dù. Chiếc dù quá nhỏ để có thể che hết cho cả bốn người nhưng kỳ lạ là cả bốn cô khi đi ra ngoài đều không cô nào bị ướt. Tại sao vậy?

Đáp án: >Vì trời có mưa đâu! Chỉ là trong mùa mưa thôi mà!<

2. Hãy lần lượt trả lời những câu hỏi sau của nhà phỏng vấn để xem bạn có nhận được công việc không nhé! (Tô đen phần sau dấu -> để xem đáp án)

Một chiếc máy bay chở 500 viên gạch, một viên bị rơi ra ngoài. Hỏi trên máy bay còn lại bao nhiêu viên gạch? --> Quá đơn giản: 499 viên.

Câu hỏi tiếp theo: Kể ra ba bước để cho một con voi vào một cái tủ lạnh? --> 1. Mở tủ lạnh. 2. Cho con voi vào. 3. Đóng tủ lạnh lại.

Câu hỏi tiếp theo: Kể ra bốn bước để cho một con hươu vào trong tủ lạnh? --> 1. Mở tủ lạnh. 2. Lấy con voi ra. 3. Cho con hươu vào. 4. Đóng tủ lạnh

Câu hỏi tiếp theo: Hôm nay là sinh nhật của vua sư tử. Tất cả muông thú đều có mặt ở bữa tiệc trừ một con. Tại sao? --> Bởi vì con hươu vẫn ở trong tủ lạnh.

Câu hỏi tiếp: Làm sao mà một bà già có thể đi qua một đầm lầy đầy cá sấu? --> Bà ấy cứ đi qua bình thường thôi vì bọn cá sấu đang đi dự tiệc sinh nhật của vua sư tử hết rồi.

Tuyệt vời, bây giờ là câu hỏi cuối cùng dành cho bạn! Bà già bước qua sông nhưng vẫn chết. Tại sao? --> Nếu bạn nghĩ rằng bà ta chết đuối hoặc vì một lý do bệnh tật nào đó thì bạn sai rồi! Bà ấy chết vì viên gạch từ chiếc máy bay rơi chúng đầu ba ta!

3. Chỉ có hai thứ chúng ta không thể ăn vào bữa tối. Đó là gì?

Đáp án: >Bữa sáng và bữa trưa!<

4. Hãy làm một phép toán cộng đơn giản! Không được phép dùng máy tính. Chỉ dùng nếu bạn ra đáp án sai thôi nhé! Nào bắt đầu:

Lấy 1000 rồi cộng thêm 20

Giờ cộng thêm 1000 một lần nữa.

Rồi cộng với 30.

Cộng thêm 1000 một lần nữa.

Giờ cộng thêm 40.

Cộng tiếp 1000 nữa.

Cuối cùng cộng thêm 10 nữa.

Tổng là?

Đáp án: >4100. Tớ đoán một vài bị sẽ bị nhầm kết quả là 5000!<

5. Nếu:

1 = 6

2 = 12

3 = 18

4 = 24

5 = 30

Thì 6 = ?

Đáp án: >1 Vì ngay từ đầu ta đã có 1=6 rồi mà!<

6. Na là con gái của Nam. Vậy thì Nam là ____ của bố Na. Điền từ còn thiếu vào phần còn thiếu ____

Đáp án: >tên<

7. Cả Tuấn và Giang đều sinh trong Tháng Mười nhưng sinh nhật của họ lại vào tháng mười hai. Tại sao lại có thể như vậy?


Đáp án: >Tháng Mười là một địa danh!<

8. Bạn sẽ nhận được kết quả bao nhiêu khi cộng 300 lần số 3 (Không dùng máy tính)?

Đáp án: >303<

9. Cái gì yêu cầu bạn phải trả lời nhưng lại không hỏi bất kỳ câu hỏi nào?

Đáp án: >Cái điện thoại!<

10. Nếu 3 con mèo bắt được 3 con chuột trong 3 phút thì cần bao lâu để 100 con mèo bắt được 100 con chuột?

Đáp án: >Vẫn 3 phút thôi!<

11. Tôi như một dải băng, tôi được mẹ thiên nhiên tạo ra, tôi băng qua bầu trời, tôi là ai?

Đáp án: >Cầu vồng<

12. Khi nào thì 99 lớn hơn 100?

Đáp án: >Một cái lò vi sóng. Thông thường thì khi bạn bấm "99" trên lò thì nó sẽ chạy trong 1 phút 39s. Nhưng nếu bạn bấm "100" thì nó chỉ chạy trong 1 phút.<

13. Con gì mà khi ở dưới nước màu đen nhưng khi lên cạn lại màu đỏ?

Đáp án: >Con tôm hùm. (Loài tôm khi bị luộc chín đều có màu đỏ)<

14. Bạn thử nghĩ xem, vào tháng nào con người sẽ ngủ ít nhất trong năm?

Đáp án: >Tháng hai. Vì đây thường là tháng ngắn nhất trong năm (28 ngày).<

15. Cái gì mất đầu vào buổi sáng và có lại đầu vào buổi tối?

Đáp án: >Cái gối!<

16. Cái gì có 4 ngón tay thậm chí có cả ngón cái nhưng nó không sống?

Đáp án: >Găng tay<

17. Một người đàn ông nghèo ngồi trong một quá rượu. Ngồi gần ông ấy là một người khác, người này có vẻ giàu có.

Người đàn ông nghèo: Tôi có một tài năng cực kỳ đặc biệt. Tôi biết gần hết những bài hát đã từng được sáng tác ra!

Người đàn ông giàu có cười lớn.

Người đàn ông nghèo nói tiếp: Ông dám cá với tôi tất cả số tiền có trong ví của ông chứ? Tôi có thể hát một bài hát nổi tiếng mà trong đó có tên của một người con gái do ông chọn.

Người đàn ông giàu cười lớn lần nữa rồi nói: Tốt thôi, anh hãy hát một bài mà có tên con gái tôi: Nguyễn  Julia (Cô này lá Việt kiều á!).

Người đàn ông nghèo đã hát được và thắng cược số tiền. Đố bạn biết ông ta đã hát bài gì?

Đáp án: >Happy Birthday (Chúc mừng sinh nhật!). Bài hát này có thể hát với bất kỳ tên của ai trong đó!<

18. Một cậu bé dạo chơi trong rừng. Cậu đi đến một cây cầu gỗ. Trước cầu có một người đàn ông vô cùng hung tợn với một cây rìu to khủng bố. Người đàn ông kia nói:" Cầu này do ta làm, muốn bước qua ngươi phải nói cho ta một câu. Nếu ta nghĩ câu đó là đúng thì ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết. Còn nếu ta nghĩ ngươi nói sai thì ta sẽ chém bay đầu ngươi bằng cây rìu này!". Sau một giây suy nghĩ cậu bé nói một cầu rồi thư thái bước qua cầu trong khi gã kia đang vò đầu suy nghĩ. Cậu bé đã nói câu gì?Đáp án: >Cậu bé nói: "Ông sẽ chém bay đầu tôi bằng cây rìu đó"<

3 tháng 5 2017

dài vậy trời

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3...
Đọc tiếp

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi  thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn  hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất ,  tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm  thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2  tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook   bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc

dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được

4
15 tháng 3 2021

những cái loại cha mẹ không chấp nhận được 

vui lên đi cứ nghĩ cái gì vui vẻ là nỗi buồn sẽ tan ngay ấy mà 

3 tháng 11 2021

quắbacaw

Chào các bạn! Rất vui khi gặp các bạn, bạn nào có rảnh không ?À, mình có mẩu chuyện này hay lắm, các bạn cùng đọc nha!Thần chú tích hợpBà mẹ cẩn thận căn dặn con gái mới lớn:– Nếu bạn trai có hành vi sàm sỡ, con hãy cự tuyệt, nếu chỉ chạm vào trên thì nói: Đừng! Còn chạm vào dưới thì quyết liệt la lên: Ngừng ngay!Hôm sau cô con gái khoe là đã đọc câu "thần chú" mẹ dạy, rồi e...
Đọc tiếp

Chào các bạn! Rất vui khi gặp các bạn, bạn nào có rảnh không ?

À, mình có mẩu chuyện này hay lắm, các bạn cùng đọc nha!

  • Thần chú tích hợp

Bà mẹ cẩn thận căn dặn con gái mới lớn:

– Nếu bạn trai có hành vi sàm sỡ, con hãy cự tuyệt, nếu chỉ chạm vào trên thì nói: Đừng! Còn chạm vào dưới thì quyết liệt la lên: Ngừng ngay!

Hôm sau cô con gái khoe là đã đọc câu "thần chú" mẹ dạy, rồi e thẹn nhận xét:

– Cứ như đổ thêm dầu vào lửa ấy mẹ ạ!

– Thế là sao? Con có làm theo lời mẹ dặn không?

    Có ạ! Anh ấy "sàm sỡ" cả trên lẫn dưới, nên con nói: "Đừng ngừng ngay" rất nhiều lần ạ.

  • Biết hết sự thật rồi!

Một chú bé được một cậu bạn cùng lớp rỉ tai rằng tất cả ng ười lớn đều có những bí mật riêng và rất dễ tống tiền họ bằng câu: "Tôi biết tất cả sự thật". Về nhà, chú bé quyết định sẽ thử điều này với mẹ:

– Con đã biết tất cả sự thật.

– Đừng nói gì với bố nhé!

Mẹ cho cậu 10 nghìn đồng. Hiệu nghiệm quá, bố đi làm về, cậu lại đọc "thần chú" vào tai ông. Ông bố ngay lập tức rút ví cho cậu 50 nghìn đồng cùng một đề nghị giữ kín chuyện. Vô cùng hài lòng v ới phương pháp kiếm tiền mới của mình, hôm sau, khi gặp bác đưa thư trước cửa nhà, cậu nói ngay:

– Bây giờ tôi đã biết tất cả sự thật rồi!

Bác đưa thư đứng lặng người, cặp kính trắng mờ đi, ông giang hai tay ra và nghẹn ngào nói với cậu bé:

– Nếu con đã biết hết sự thật rồi thì… lại đây với bố đi con!

  • Tưởng con vẫn đang bú

Một cô gái vừa xuống xe buýt đã làm cho tất cả mọi người chú ý vì cách ăn mặc quá là táo bạo: Một bên tà áo vén cao, để lộ nguyên cả "ngọn núi lửa" sắp phun trào. Không ai dám nói gì, cuối cùng một cảnh sát can đảm tiến đến nhắc cô gái:

– Thưa cô, cô rất đẹp và thời trang của cô không hề che dấu điều đó, nhưng cô quên mất một điều là…

– Nghe đến đây, cô gái nhìn vội xuống ngực mình và bỗng hét thất thanh: – Thôi chết! Tôi quên thằng cu trên xe buýt rồi!

Chúc các bạn vui vẻ nha!

21
10 tháng 2 2017

Thái Trung bị vô duyên à!

27 tháng 12 2016

hay nhỉ , cảm ơn cậu nha

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ