K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 5 2022

Cảnh quan thiên nhiên thay đổi liên tục rất đẹp "Em được sinh ra. RuMommy yêu em từ tận đáy lòng." Khi tôi nghe bài hát này, thật đau đớn khi nhớ đến người cha đã nuôi dạy tôi. Và đó luôn là người mẹ thứ hạng quan trọng nhất trong trái tim tôi. Đối với gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, tôi chắc chắn rằng mẹ luôn dành tình yêu thương bao la cho tôi nơi nhỏ bé này bởi vì tôi đã bị tổn thương. Em yêu anh vì những tiếc nuối, những gánh nặng, đôi vai gầy. Từ người mẹ tần tảo nấu những bữa cơm trưa nóng hổi, ​​trở về những đêm trăng rằm để chăm sóc cho đôi tay không ngủ, những ngày tháng chăm sóc y tế cho người bệnh thân yêu nhất của mình, khi đôi bàn tay ru con ngủ say sưa trên khuôn miệng xinh xắn của mẹ. Đánh em gái của bạn, lớn lên lời ru ngọt ngào thực sự của mẹ bạn, tình yêu bất tận hấp dẫn dành cho con bạn. ~

25 tháng 5 2022

dich 

"Em được sinh ra. RuMommy yêu em từ tận đáy lòng."

Khi tôi nghe bài hát này, thật đau đớn khi nhớ đến người cha đã nuôi dạy tôi. Và đó luôn là người mẹ thứ hạng quan trọng nhất trong trái tim tôi.

Đối với gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, tôi chắc chắn rằng mẹ luôn dành tình yêu thương bao la cho tôi nơi nhỏ bé này bởi vì tôi đã bị tổn thương. Em yêu anh vì những tiếc nuối, những gánh nặng, đôi vai gầy. Từ người mẹ tần tảo nấu những bữa cơm trưa nóng hổi, ​​trở về những đêm trăng rằm để chăm sóc cho đôi tay không ngủ, những ngày tháng chăm sóc y tế cho người bệnh thân yêu nhất của mình, khi đôi bàn tay ru con ngủ say sưa trên khuôn miệng xinh xắn của mẹ. Đánh em gái của bạn, lớn lên lời ru ngọt ngào thực sự của mẹ bạn, tình yêu bất tận hấp dẫn dành cho con bạn. ~

LỊCH SỬ ONE PIECE Câu truyện bắt đầu với cảnh xử tử của Vua Hải Tặc (海賊王 Kaizokuō?) Gol D. Roger. Ngay trước khi chết, Roger tiết lộ rằng kho báu của ông ta để hết ở ngoài biển ấy nếu ai tìm được sẽ là của kẻ đó. Và thế là những người có máu phiêu lưu và những kẻ tham vọng đều đổ xô ra biển tìm kiếm kho báu vĩ đại nhất, One Piece (ひとつなぎの大秘宝 ワンピース Wan...
Đọc tiếp

LỊCH SỬ ONE PIECE

Câu truyện bắt đầu với cảnh xử tử của Vua Hải Tặc (海賊王 Kaizokuō?) Gol D. Roger. Ngay trước khi chết, Roger tiết lộ rằng kho báu của ông ta để hết ở ngoài biển ấy nếu ai tìm được sẽ là của kẻ đó. Và thế là những người có máu phiêu lưu và những kẻ tham vọng đều đổ xô ra biển tìm kiếm kho báu vĩ đại nhất, One Piece (ひとつなぎの大秘宝 ワンピース Wan Pīsu?). Kỉ nguyên Đại hải tặc (大海賊時代 Dai Kaizoku Jidai?) bắt đầu

Hai mươi hai năm sau kể từ khi Roger bị xử tử, một cậu thiếu niên tên là Monkey D. Luffy được truyền cảm hứng từ một hải tặc là thần tượng thuở nhỏ của mình là Shanks "Tóc đỏ", từ East Blue đã giong buồm ra khơi trên chuyến hành trình tìm kho báu huyền thoại One Piece và trở thành Vua hải tặc. Luffy bắt đầu tìm kiếm những người đồng đội để lập một băng hải tặc riêng cho mình, băng hải tặc Mũ Rơm. Luffy đã đụng độ với băng hải tặc Alvida, Đại tá chi nhánh Hải Quân Morgan “Tay rìu”; rồi cứu và có được thuyền viên đầu tiên là kiếm sĩ Roronoa Zoro. Zoro có ước mơ là hoàn thành lời hứa với người bạn thân quá cố, trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới. Tiếp đó một nữ đạo chích tên là Nami gia nhập băng với vai trò hoa tiêu và với ước mơ vẽ được bản đồ của toàn thế giới trong One Piece; một người có tài thiện xạ phi thường và hay nói dối tên là Usopp gia nhập băng với vị trí thiện xạ và ước mơ trở thành "chiến binh dũng cảm của biển cả"; Sanji - một phó đầu bếp ga lăng lại rất mê gái của một nhà hàng trên biển Baratie gia nhập với vị trí đầu bếp với ước mơ tìm thấy vùng biển huyền thoại "All blue"; cả băng được tặng một con tàu tên là Going Merry. Băng Mũ Rơm đã đối đầu với nhiều băng hải tặc khác nhau bao gồm băng Buggy, băng Kuro và băng Krieg. Sau đó Nami rời khỏi băng. Nhóm Luffy đối đầu với băng hải tặc người cá của Arlong, một kẻ phân biệt chủng tộc giữa người cá với con người và đang cai trị quê hương của Nami. Luffy đã bánh bại Arlong và Nami tái gia nhập băng đồng thời Luffy cũng có lệnh truy nã đầu tiên sau sự kiện này. Sau đấy băng Mũ Rơm ghé vào "Thành phố của sự khởi đầu và kết thúc" Logue Town, quê nhà của Vua Hải Tặc và cũng là nơi ông bị xử tử. Nhóm Luffy đụng độ với nhóm Hải Quân của Đại tá Smoker. Luffy được Dragon cứu khỏi tay Smoker và rời khỏi Logue Town an toàn. Sau khi rời Logue Town, Băng Mũ Rơm tiến về phía Reverse Moutian ở Red Line để tiến vào Grand Line, vùng biển nguy hiểm nhất trong thế giới One Piece.

Sau khi vào được Grand Line, băng Mũ Rơm gặp gỡ Nefeltari Vivi, cô công chúa của một quốc gia tên là Alabasta. Vivi nhờ băng Mũ Rơm giúp đỡ quê hương mình tiêu diệt tổ chức một tội phạm đang làm rối ren đất nước có tên là Baroque Works, kẻ đứng đầu tổ chức là Sir Crocodile - một trong Thất Vũ Hải. Trên chuyến hành trình này băng Mũ Rơm đã có thêm một thành viên mới với vai trò bác sĩ là một người tuần lộc tên là Tony Tony Chopper (ước mơ của Chopper là chữa được mọi loại bệnh trên đời), đến từ Đảo Drum đồng thời cũng đụng độ với một số thành viên của Baroque Works. Băng Mũ Rơm cập bến Alabasta, bắt đầu cho cuộc chiến với Baroque Works. Tại Alabasta, Luffy đã gặp lại anh trai mình là Portgas D. Ace, Đội trưởng Đội 2 băng hải tặc Râu Trắng. Đồng thời một trong ba vũ khí cổ đại là Pluton được tiết lộ, nó ngầm nhắc là hiện đang nằm dưới lăng mộ hoàng gia của Gia Tộc Nefeltari. Luffy đã đánh bại Crocodile, băng Mũ Rơm đã tiêu diệt Baroque Works và chấm dứt cuộc nội chiến tại quốc gia này, mang hòa bình trở lại Alabasta. Sau đó, cựu Phó giám đốc của Baroque Works - nhà khảo cổ Nico Robinđã gia nhập băng hải tặc Mũ Rơm. Cô có ước mơ là tìm ra Rio Poneglyph (真の歴史の本文(リオ・ポーネグリフ) Rio Pōnegurifu?), khám phá ra toàn bộ lịch sử chân thực ở thế kỉ trống đã bị Chính phủ Thế giới che giấu.

Sau khi tình cờ có vài manh mối về đảo trên trời, băng Mũ Rơm đã dừng chân tại đảo Jaya và vô tình gặp gỡ "Râu Đen" Marshall D. Teach - một kẻ cũng có tham vọng làm Vua Hải Tặc. Với sự giúp đỡ của Montblanc Cricket và Liên hợp quân núi khỉ đã đưa băng Mũ Rơm lên trên trời thành công. Sau khi lên đến đảo trên trời Skypie, băng Mũ Rơm đã vướng vào cuộc chiến tranh giành quyền làm chủ hòn đảo giữa hai tộc người Skypie và Shandia. Enel, kẻ sở hữu sức mạnh của sấm sét là người đứng đầu bên Skypie. Luffy đã đánh bại Enel và cứu Skypie khỏi thảm họa diệt vọng, cuộc chiến kết thúc. Sau khi rời khỏi đảo trên trời, băng Mũ Rơm đến quần đảo Long Ring Long Land và tham gia vào trò chơi Davy Back FIght với băng hải tặc Foxy. Tại đây nhóm Luffy còn gặp Đô Đốc Hải quân Aokiji, ông ta đã tiết lộ rằng Robin là một tên tội phạm cực kì nguy hiểm và đang theo dấu của các Poneglyph – những phiến đá ghi lại lịch sử của thế kỉ trống, điều mà bị Chính phủ Thế giới cấm. Lúc này tàu Going Merry cũng gặp nhiều hư hại nặng và cần phải sửa chữa, băng Mũ Rơm đã tiến tới Water 7, nơi có công ty đóng tàu Galley-La nổi tiếng. Tại Water 7, tàu Going Merry được thông báo là không thể sửa chữa được nữa đồng thời lúc này băng Mũ Rơm đã đụng độ với một tổ chức tên là Nhà Franky. Do không đồng tình với việc phải chia tay Going Merry, Usopp đã bất đồng ý kiến với cả nhóm và rời băng. Luffy cũng đụng độ với Franky, một người máy là thợ đóng tàu và cũng là anh cả của Nhà Franky. Lúc này tổ chức tình báo bí mật Cipher Pol No. 9 (CP9) của Chính phủ cũng xuất hiện và bắt Robin cùng Franky đi, do Robin là người biết về Poneglyph còn Franky là người biết về vũ khí cổ đại Pluton. Hai người họ được áp giải tới “Đảo tư pháp” Enies Lobby. Nhóm Luffy, Nhà Franky và các thợ cả của Galley-La đã cùng hợp tác tấn công vào Enies Lobby giải cứu đồng đội. Tại đây, Franky đã đốt cháy bản thiết kế của Pluton rồi hội nhóm với băng Mũ Rơm thách thức Chính phủ Thế giới. Sau một cuộc chiến lớn với CP9, băng Mũ Rơm đã chiến thắng và cứu được Robin. Nhóm Luffy tạm biệt Going Merry và về lại Water 7, trong thời gian nghỉ ngơi tại đây băng Mũ Rơm gặp được ông của Luffy – Phó Đô Đốc Monkey D. Garp và nhóm hải quân của ông. Đồng thời danh tính về cha của Luffy cũng được hé lộ, ông ấy là Monkey D. Dragon – người đứng đầu Quân Cách mạng. Băng Mũ Rơm rời Water 7 với con tàu mới tên Thousand Sunny và Franky gia nhập băng Mũ Rơm với vị trị thợ đóng. Ước mơ của anh là đóng một con tàu có thể vượt qua mọi sóng gió của biển cả, đến được tận cùng thế giới (con tàu đó chính là Thousand Sunny). Usopp cũng vào lại băng. Sau đó băng Mũ Rơm gặp một bộ xương nhạc công tên là Brook, ông ấy đã được hồi sinh nhờ năng lực trái ác quỷ. Băng Mũ Rơm nhận lời tìm lại cái bóng cho Brook và phiêu lưu trên một hòn đảo nhân tạo tên là Thriller Bark, và đối đầu với nhóm của Gecko Moria – một trong Thất Vũ Hải đồng thời cũng là kẻ đã đánh cắp bóng của Brook. Sau khi Moria bị đánh bại, một Thất Vũ Hải khác là Bartholomew Kuma cũng xuất hiện và thách thức băng Mũ Rơm. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Brook gia nhập băng Mũ Rơm với ước mơ là là được gặp lại chú cá voi Laboon năm xưa, hoàn thành tâm nguyện của đồng đội cũ của ông.

Sau khi rời Thriller Bark theo đúng lộ trình là tới Đảo Người Cá, lúc đang tìm đường thì họ đụng độ băng Kị sĩ cưỡi cá chuồn do một kẻ tên Duval đứng đầu. Sau một cuộc thủy chiến nhỏ, với sự giúp đỡ của một mĩ nhân ngư tên Keimi, sao biển Papug và Hatchan – cựu thành viên băng Arlong, băng Mũ Rơm tiến đến quần đảo Sabaody chuẩn bị hành trình tiến vào nửa sau của Grand Line, Tân Thế giới. Tại đây họ gặp gỡ cựu thuyền phó của băng Roger, Silvers Rayleigh và ông ấy đã nhận lời tráng tàu giúp băng Mũ Rơm xuống được Đảo Người Cá. Ngoài ra thì nhóm “Thập Nhất Tân Tinh Tú” bao gồm mười một hải tặc có truy nã trên trăm triệu (trong đó có Luffy và Zoro) cũng được giới thiệu. Băng Mũ Rơm bất ngờ gặp lại Kuma và đã có một cuộc đụng độ lớn với ông ta và các vũ khí nhân chủng Pacifista cùng với Đô Đốc Hải Quân Kizaru. Trong giờ phút hiểm nghèo ngàn cân treo sợi tóc, Kuma đã dịch chuyển toàn bộ các thành viên băng Mũ Rơm tới chín địa điểm khác nhau. Luffy được dịch chuyển tới đảo nữ giới Amazon Lily, tại đây Luffy gặp gỡ Nữ hoàng hải tặc Boa Hancock, một trong Thất Vũ Hải và cô ta đã đem lòng si mê Luffy. Lúc này Luffy cũng biết được tin anh trai của mình Ace sắp bị đem ra xử tử ở Tổng bộ Hải Quân thuộc vịnh Marineford, một cuộc chiến của hai thế lực giữa Tứ Hoàng Râu Trắng và Hải Quân sắp nổ ra. Luffy quyết định đột nhập vào nhà tù lớn nhất thế giới, Impel Down. Tại đây Luffy gặp nhiều kẻ thù cũ như Buggy, Mr. 3, Crocodile và có được thêm các đồng minh mới, như Ivankov – đồng đội của cha Luffy và hải tặc người cá Jinbe cùng Mr. 2 của BW. Luffy và các đồng minh đã làm một cuộc nổi loạn trong Impel Down và đối đầu với lực lượng của người đứng đầu nhà tù, Tổng giám ngục Magellan. Tại đây tuy Luffy không cứu được anh trai của mình nhưng đã giải thoát cho rất nhiều tù binh trong Impel Down. Trước khi cuộc chiến tại vịnh Marineford bắt đầu, Ace được tiết lộ là con trai của Vua Hải tặc Gol D. Roger, tiếp đó băng Râu Trắng xuất hiện và cuộc chiến bắt đầu đồng thời sau đó nhóm Luffy cũng tham gia vào cuộc chiến. Băng Râu Đen bất ngờ xuất hiện vào cuối cuộc chiến làm ngư ông đắc lợi, ngay sau đó Tứ Hoàng Shanks và băng hải tặc của ông xuất hiện và tuyên bố cuộc chiến kết thúc. Trận đại chiến kết thúc, Ace và Râu Trắng Edward Newgate tử trận trong cuộc chiến này. Còn Luffy thì được Trafalgar Law, một trong “Thập Nhất Tân Tinh Tú” mang đi chữa thương. Sau khi bình phục khỏi cuộc chiến và đồng thời theo lời gợi ý từ Rayleigh, Luffy gửi thông điệp tới tám thành viên quyết định tạm thời không tập hợp lại và chia nhau ra luyện tập hai năm sẽ tái hợp.

Hai năm sau, chín thành viên băng Mũ Rơm cùng tập hợp lại Quần đảo Sabaody để tới Đảo Người Cá chuẩn bị tiến vào Tân Thế giới. Đúng lúc này thì Đảo Người Cá bị một băng hải tặc có lòng căm thù con người có tên là băng Người Cá Mới tấn công. Băng Người Cá Mới bị đánh bại, hòa bình được trả lại cho hòn đảo. Bên cạnh đó công chúa tiên cá của Đảo Người Cá, Shirahoshi được tiết lộ là một trong ba vũ khí cổ đại – Poseidon, Jinbe nhận được lời mời gia nhập băng từ Luffy nhưng ông từ chối. Sự kiện tại Đảo Người Cá cũng kéo theo mâu thuẫn của Tứ Hoàng Big Mom với băng Mũ Rơm. Băng Mũ Rơm rời Đảo Người Cá tiến vào Tân Thế giới. Chuyến phiêu lưu đầu tiên là trên hòn đảo nửa lửa nửa băng mang tên Punk Hazard, tại đây nhóm Luffy gặp lại Law – hiện là Thất Vũ Hải và nhóm Hải quân của Smoker. Luffy và Law thành lập liên minh để tiêu diệt Tứ Hoàng Kaido. Liên minh bước vào cuộc chiến với Caesar Clown, tên bác học điên đã gây ra thảm kịch hủy diệt Punk Hazard và đồng thời là kẻ làm việc cho Donquixote Doflamingo, một trong Thất Vũ Hải. Sau khi Caesar bị đánh bại liên minh Luffy-Law tiến đến Dressrosa, vương quốc đang bị Doflamingo cai trị, với mục tiêu phá hủy nhà máy SMILE factory, nơi sản xuất trái ác quỷ nhân tạo phục vụ cho Kaido. Luffy tham gia vào đấu trường trên Dressrosa để giành lấy trái ác quỷ Mera Mera – thứ thuộc về Ace năm xưa. Nhóm Nami, Sanji, Chopper và Brook buộc phải dùng Thousand Sunny rời Dressrosa trước do bị tàu của băng hải tặc Big Mom tấn công. Người anh trai kết nghĩa thứ hai của Luffy, Sabo đã xuất hiện ở Dressrosa và thay Luffy giành lấy trái ác quỷ Mera Mera. Nhóm Luffy và các đồng minh bắt đầu trận chiến với băng hải tặc Donquixote của Doflamingo. Luffy và Law đánh bại Doflamingo đem lại hòa bình về cho Dressrosa. Khi chuẩn bị rời Dressrosa thì Luffy bị nhóm hải quân của Đô Đốc Fujitora truy đuổi. Sau khi rời Dressrosa thành công, bảy nhóm đồng minh cùng liên kết thành một liên minh dưới trướng Luffy và băng Mũ Rơm, tên là Đại Hạm đội Mũ Rơm.

Nhóm Luffy, Zoro, Usopp, Robin, Franky, Law và hai samurai Kin'emon, Kanjuro tiến tới hòn đảo bí ẩn tên Zou. Zou là một hòn đảo trên nằm trên lưng một con voi đã sống cả nghìn tuổi tên là Zunisha. Băng Mũ Rơm gặp gỡ một chủng tộc người thú tên là Tộc Mink và được họ coi là vị cứu tinh, nhóm Luffy và nhóm Nami tái hợp, Law và băng hải tặc riêng của mình - băng Heart tái hợp. Câu chuyện sau khi nhóm Nami rời Dressrosa được kể lại, sau khi thoát khỏi băng Big Mom nhóm Nami đã tới Zou đồng thời Tộc Mink lúc này cũng vừa bị đội quân của Jack – cánh tay phải của Tứ Hoàng Kaido tấn công. Nhóm Nami đã giúp đỡ tộc Mink trong thời khắc khó khăn, ngay tiếp sau đấy thì hai thành viên của băng Big Mom là Pkeoms và Capone “Gang” Bege xuất hiện. Sanji đã bị ép phải theo về chỗ của Big Mom làm một đám cưới chính trị ở hòn đảo tên là Whole Cake. Sanji được tiết lộ là con trai của một gia đình hoàng gia – Gia Tộc Vinsmoke và người mà Sanji sẽ cưới là con gái của Tứ Hoàng Big Mom, Charlotte Pudding. Kin'emon cũng gặp ninja Raizo, thành viên còn lại của nhóm mà ông lạc mất. Jack tái tấn công Zou nhưng lại bị Zunisha hạ gục do Momonosuke-hoàng tử dâm đãng của vương quốc Wano-ra lệnh. Thông tin về Rio Poneglyph cũng được tiết lộ và mối quan hệ giữa Tộc Mink với chủ nhân của Kin'emon cũng được làm sáng tỏ. Sau đó Luffy cùng Nami, Chopper và Brook và hai thành viên của tộc Mink là Pedro và Carrot đi đến Whole Cake để mang Sanji về; Zoro và ba thành viên còn lại cùng băng của Law với nhóm Kin'emon tới vương quốc Wano – nơi tới đây sẽ diễn ra trận chiến với thế lực của Tứ Hoàng Kaido.Sau một ngày oanh tạc vùng bờ biển của Wano quốc, Luffy đã biết thân phận thật sự của nhóm Kin'emon. Kin'emon, Momonosuke, Raizo và Raizo thật ra là người của gia tộc Kouzuki 20 năm về trước, khi Oden Kouzuki- lãnh chúa của Wano quốc bị Kaido và Shogun Wano hại chết, tộc Kouzuki nhanh chóng lụi tàn, 4 người bọn họ được đưa tới tương lai lánh nạn nhờ năng lực của vợ Oden. Kaido bất ngờ xuất hiện trong hình dạng của một con rồng và Luffy bằng tất cả nổi giận dữ trong người sau khi chứng kiến cảnh lầm than của người dân Wano đã đấm vào đầu con rồng Kaido. Cùng lúc đó đoàn quân báo thù của Big Mom đang trên đường đến Wano để tiêu diệt băng Mũ Rơm.

2
22 tháng 10 2019

???

23 tháng 10 2019

ọi

in nhầm

5 tháng 2 2017
Trước hết ta thấy Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, anh hùng giải phóng dân tộc của nhân dân Việt Nam. Bác là người chiến sỹ tiên phong trên mặt trận cứu nước đầy gian khổ, lãnh đạo dân ta tới chiến thắng, khai sáng nền độc lập tự do ở đất nước Việt Nam. Người bôn ba khắp năm châu bốn bể tìm đường đi và tương lai cho đất nước,giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thống trị của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ. Người đã dẫn dắt dân tộc ta thoát khỏi đói nghèo, đi lên xây dựng chế độ xã hội tốt đẹp. Tư tưởng của Người có giá trị vô cùng to lớn đối với Cách Mạng Việt Nam, nhân dân Việt Nam. Người đã hy sinh cả cuộc đời vì nền độc lập tự do của dân tộc, Người yêu nước thương dân sâu sắc, bởi vậy triệu triệungười dân Việt Nam đều là con cháu của Người. Ở cương vị lãnh đạo cao nhất của Đảng và nhà nước nhưng cách đối xử của Bác đối với cá nhân từng người vô cùng thân mật và gần gũi:
"Bác ơi tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông mọi kiếp người."
(Tố Hữu)

Chưa bao giờ trong lịch sử dân tộc Việt Nam lại có một vị lãnh tụ giản dị và gần gũi với mọi người như thế: Sống trong ngôi nhà sàn nhỏ, ăn những món ăn dân dã, mặc áo bà ba nâu và tư trang chỉ là một chiếc rương nhỏ và mấy bộ quần áo bạc màu... Có lẽ bởi vậy mà với người Việt Nam, Bác Hồ không chỉ là anh hùng giải phóng dân tộc mà còn là vị lãnh tụ vĩ đại được mọi người dân Việt Nam kính yêu và ngưỡng vọng.

Bác Hồ còn được biết đến ở cương vị một danh nhân văn hoá thế giới. Bác dã từng là chủ bút tờ báo "Người cùng khổ" ở Pháp, đã từng viết "Bản án chế độ thực dân Pháp" gây tiếng vang lớn. Người còn là nhà văn, nhà thơ lớn của dân tộc Việt Nam với những tập truyện ký bằng tiếng Pháp, "Tuyên ngôn độc lập" và "Nhật ký trong tù" cùng rất nhiều những vần thơ khác nữa… Bác Hồ đã từng đi khắp các châu lục trên thế giới, thông thạo nhiều thứ tiếng, am hiểu nền văn hoá của nhiều dân tộc. Bác đã rèn giũa và tạo dựng cho mình một phong cách riêng, kết hợp hài hoà giữa truyền thống và hiện đại, thanh cao và giản dị, giữa tinh hoa văn hoá nhân loại và tinh hoa văn hoá Việt Nam.

Mặc dù Bác đã đi xa nhưng trong lòng mọi người dân Việt Nam Bác vẫn là người đẹp nhất:
Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ.

Càng tìm hiểu về cuộc đời vĩ đại và cao đẹp của Bác, em càng kính yêu và tự hào về Bác hơn. Điều đó khơi dậy trong em mong muốn học tập, phấn đấu, tu dưỡng và rèn luyện để trở thành con người có ích cho xã hội.

Bác là tinh hoa khí phách của dân tộc,cuộc đời của Bác là một tấm gương sáng. Bởi vậy mà chúng ta cần "Sống, chiến đấu,lao động và học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại".
Nguyễn Trần Bích Châu
Thứ 3, ngày 31/01/2017 09:31:59
​"Bác Hồ, Người là niềm tin thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Suốt đời, Bác hi sinh cho độc lập, tự do…".
Trên đây là câu hát tiêu biểu trong muôn ngàn câu hát, bài thơ ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt Nam, anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới.

Đất nước Việt Nam tự hào về Bác Hồ
Với vai trò của một lãnh tụ cách mạng, Bác đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình đối với dân, với nước. Bác là người sáng lập ra Đảng cộng sản Việt Nam, cùng Đảng dẫn đường chỉ lối cho dân tộc vùng lên phá bỏ xích xiềng nô lệ thực dân, phong kiến, giành quyền sống tự do. Người chiến sĩ cộng sản lão thành Nguyễn Ái Quốc đã trở thành vị Chủ tịch đầu tiên của Chính phủ lâm thời Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, có chủ quyền độc lập thiêng liêng. Nếu so sánh sự nghiệp đấu tranh chống xâm lăng, bảo vệ Tổ quốc kéo dài suốt ba mươi năm của dân tộc ta là một con tàu giữa đại dương đầy bão tố thì Chủ tịch Hồ Chí Minh là người thuyền trưởng tài ba, sáng suốt, đã đưa con tàu vượt qua trùng trùng sóng gió, cập bến vinh quang.
Chiến thắng Điện Biên Phủ tháng 5 năm 1954 và chiến thắng của chiến dịch Hồ Chí Minh ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã tôn vinh dân tộc Việt Nam anh hùng, bất khuất, tuy nhỏ bé mà đã đánh gục hai tên thực dân, đế quốc "khổng lồ" là Pháp và Mĩ. Việt Nam đã trở thành gương sáng cho các dân tộc bị áp bức trên thế giới noi theo.ồ bởi Bác chính là sự kết tinh những tinh hoa truyền thống của bản sắc dân tộc. Nhân dân ta đã thấy ở Bác Hồ con người Việt Nam đẹp nhất và nhân dân thế giới gắn liền tên nước Việt Nam với tên của Chủ tịch Hồ Chí Minh: Việt Nam – Hồ Chí Minh.
Sự nghiệp cách mạng của Bác Hồ vĩ đại như non cao, biển rộng nhưng Bác lại sống một cuộc sống vô cùng giản dị và tuyệt vời trong sáng. Suốt cuộc đời bảy mươi chín mùa xuân, Người dành hết cho nhân dân, cho Tổ quốc. Câu nói tâm huyết nếu rõ mục đích phấn đấu và lí tưởng cao cả của Bác Hồ đã làm rung động trái tim bao người: Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc là dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành… Mục đích ấy, lí tưởng ấy là nguồn sức mạnh vô biên, thôi thúc Bác suy nghĩ, hành động và cống hiến cuộc đời mình cho dân, cho nước.

Nếp sống giản dị của Bác rất gần gũi với cuộc sống của nhân dân. Bữa ăn chỉ vài món cá kho, rau luộc, cà muối… Chỗ ở là căn nhà sàn bằng gỗ đơn sơ, xung quanh là vườn cây, ao cá. Quan niệm sống của Bác là: Mình vì mọi người, cho nên Bác lấy cống hiến làm niềm vui, làm hạnh phúc của bản thân. Kính phục và yêu mến Bác, nhà thơ Tố Hữu đã ca ngợi: .

Bác sống như trời đất của ta,
Yêu từng ngọn lúa, mỗi nhành hoa.
Tự do cho mỗi đời nô lệ,
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
Như đỉnh non cao tự giấu hình,
Trong rừng xanh lá, ghét hư vinh.
Bác mong con cháu mau khôn lớn,
Tiếp bước cha anh, tiến kịp mình.
(Theo chân Bác)

Đức tính khiêm tốn, giản dị của Bác đã trở thành huyền thoại. Sau khi Bác mất, căn nhà sàn Bác ở mở rộng cửa đón đồng bào cả nước và bạn bè quốc tế đến thăm. Không ai là không xúc động trước những vật dụng gắn bó với Bác gần như suốt cuộc đời: chiếc máy chữ và chiếc đồng hồ cũ kĩ trên bàn làm việc, đôi dép lốp cao su mòn gót…

Giường mây, chiếu cói đơn chăn gối.
Tủ nhỏ vừa treo mấy áo sờn…

Bác không bao giờ đòi hỏi điều kiện vật chất tối đa cho riêng mình. Ngược lại, Bác thanh thản, lạc quan trong cuộc sống cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư nhưng những gì Người để lại cho nhân dân, cho đất nước có thể sánh ngang với núi cao, biển rộng.

Nhận xét về Bác Hồ, nhà phê bình nghiên cứu văn học Quách Mạt Nhược của Trung Quốc viết: Hồ Chí Minh là một bậc đại trí, đại nhân, đại dũng. Với trí tuệ kiệt xuất, Bác đã: Hai tay xây dựng một cơ đồ. Đó là sự nghiệp cách mạng vẻ vang, ghi dấu son trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Vì yêu nước, thương dân cơ cực, lầm than trong vòng nô lệ của thực dân, phong kiến nên Bác đã rời Tổ quốc, ra đi tìm đường cứu nước.
Tình nhân ái bao la là cội nguồn tư tưởng, là sức mạnh chiến đấu và chiến thắng của Bác trên con đường cách mạng:

Bác ơi tim Bác mênh mông thế,
Ôm cả non sông, mọi kiếp người
(Theo chân Bác – Tố Hữu).

Từ trong sâu thẳm tâm hồn, mỗi công dân Việt Nam đều nhận thấy rằng:

Người là Cha, là Bác, là Anh.
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ
(Tố Hữu).

Trước lúc đi xa vào cõi vĩnh hằng, Bác viết trong Di chúc: Tôi để lại muôn vàn tình thương yêu cho toàn Đảng, toàn quân, toàn dân, cho các cháu thiếu niên và nhi đồng… Sự ra đi của Bác là một tổn thất lớn lao không gì bù đắp được. Bác đã hóa thân vào sông núi, biển trời… của đất nước Việt Nam mà Người hằng yêu dấu.

Nói đến Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhân dân thế giới yêu mến và khâm phục, còn kẻ thù cũng phải nghiêng mình kính nể bởi Bác Hồ là hiện thân sinh động nhất của truyền thống anh hùng bất khuất chống ngoại xâm. Căm thù chiến tranh, yêu mến hòa bình, nỗ lực cống hiến cho một nền hòa bình, thịnh vượng của toàn nhân loại, những điều đó đã tạo nên sức cảm hóa, thuyết phục lớn lao của Bác. Bác Hồ đã được Hội đồng hòa bình thế giới phong cho danh hiệu cao quý là Chiến sĩ hòa bình, là Danh nhân văn hóa của nhân loại.

Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đem lại vinh quang cho đất nước Việt Nam dân tộc Việt Nam. Các thế hệ tiếp nối đã đi theo con đường cách mạng đúng đắn mà Bác đã dẫn đường chỉ lối, biến khát khao cháy bỏng của Người thành hiện thực: giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, xây dựng Tổ quốc ngày càng giàu mạnh để sánh vai với các cường quốc khắp năm châu.
Nguyễn Trần Bích Châu
Thứ 3, ngày 31/01/2017 09:31:59

“Bác Hồ, Người là niềm tin thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Suốt đời, Bác hi sinh cho độc lập, tự do…”.
Trên đây là câu hát tiêu biểu trong muôn ngàn câu hát, bài thơ ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt Nam, anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới.

Đất nước Việt Nam tự hào về Bác H
Với vai trò của một lãnh tụ cách mạng, Bác đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình đối với dân, với nước. Bác là người sáng lập ra Đảng cộng sản Việt Nam, cùng Đảng dẫn đường chỉ lối cho dân tộc vùng lên phá bỏ xích xiềng nô lệ thực dân, phong kiến, giành quyền sống tự do. Người chiến sĩ cộng sản lão thành Nguyễn Ái Quốc đã trở thành vị Chủ tịch đầu tiên của Chính phủ lâm thời Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, có chủ quyền độc lập thiêng liêng. Nếu so sánh sự nghiệp đấu tranh chống xâm lăng, bảo vệ Tổ quốc kéo dài suốt ba mươi năm của dân tộc ta là một con tàu giữa đại dương đầy bão tố thì Chủ tịch Hồ Chí Minh là người thuyền trưởng tài ba, sáng suốt, đã đưa con tàu vượt qua trùng trùng sóng gió, cập bến vinh quang.
Chiến thắng Điện Biên Phủ tháng 5 năm 1954 và chiến thắng của chiến dịch Hồ Chí Minh ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã tôn vinh dân tộc Việt Nam anh hùng, bất khuất, tuy nhỏ bé mà đã đánh gục hai tên thực dân, đế quốc “khổng lồ” là Pháp và Mĩ. Việt Nam đã trở thành gương sáng cho các dân tộc bị áp bức trên thế giới noi theo.ồ bởi Bác chính là sự kết tinh những tinh hoa truyền thống của bản sắc dân tộc. Nhân dân ta đã thấy ở Bác Hồ con người Việt Nam đẹp nhất và nhân dân thế giới gắn liền tên nước Việt Nam với tên của Chủ tịch Hồ Chí Minh: Việt Nam – Hồ Chí Minh.
Sự nghiệp cách mạng của Bác Hồ vĩ đại như non cao, biển rộng nhưng Bác lại sống một cuộc sống vô cùng giản dị và tuyệt vời trong sáng. Suốt cuộc đời bảy mươi chín mùa xuân, Người dành hết cho nhân dân, cho Tổ quốc. Câu nói tâm huyết nếu rõ mục đích phấn đấu và lí tưởng cao cả của Bác Hồ đã làm rung động trái tim bao người: Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc là dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành… Mục đích ấy, lí tưởng ấy là nguồn sức mạnh vô biên, thôi thúc Bác suy nghĩ, hành động và cống hiến cuộc đời mình cho dân, cho nước.

Nếp sống giản dị của Bác rất gần gũi với cuộc sống của nhân dân. Bữa ăn chỉ vài món cá kho, rau luộc, cà muối… Chỗ ở là căn nhà sàn bằng gỗ đơn sơ, xung quanh là vườn cây, ao cá. Quan niệm sống của Bác là: Mình vì mọi người, cho nên Bác lấy cống hiến làm niềm vui, làm hạnh phúc của bản thân. Kính phục và yêu mến Bác, nhà thơ Tố Hữu đã ca ngợi: .

Bác sống như trời đất của ta,
Yêu từng ngọn lúa, mỗi nhành hoa.
Tự do cho mỗi đời nô lệ,
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
Như đỉnh non cao tự giấu hình,
Trong rừng xanh lá, ghét hư vinh.
Bác mong con cháu mau khôn lớn,
Tiếp bước cha anh, tiến kịp mình.
(Theo chân Bác)

Đức tính khiêm tốn, giản dị của Bác đã trở thành huyền thoại. Sau khi Bác mất, căn nhà sàn Bác ở mở rộng cửa đón đồng bào cả nước và bạn bè quốc tế đến thăm. Không ai là không xúc động trước những vật dụng gắn bó với Bác gần như suốt cuộc đời: chiếc máy chữ và chiếc đồng hồ cũ kĩ trên bàn làm việc, đôi dép lốp cao su mòn gót…

Giường mây, chiếu cói đơn chăn gối.
Tủ nhỏ vừa treo mấy áo sờn…

Bác không bao giờ đòi hỏi điều kiện vật chất tối đa cho riêng mình. Ngược lại, Bác thanh thản, lạc quan trong cuộc sống cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư nhưng những gì Người để lại cho nhân dân, cho đất nước có thể sánh ngang với núi cao, biển rộng.

Nhận xét về Bác Hồ, nhà phê bình nghiên cứu văn học Quách Mạt Nhược của Trung Quốc viết: Hồ Chí Minh là một bậc đại trí, đại nhân, đại dũng. Với trí tuệ kiệt xuất, Bác đã: Hai tay xây dựng một cơ đồ. Đó là sự nghiệp cách mạng vẻ vang, ghi dấu son trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Vì yêu nước, thương dân cơ cực, lầm than trong vòng nô lệ của thực dân, phong kiến nên Bác đã rời Tổ quốc, ra đi tìm đường cứu nước.
Tình nhân ái bao la là cội nguồn tư tưởng, là sức mạnh chiến đấu và chiến thắng của Bác trên con đường cách mạng:

Bác ơi tim Bác mênh mông thế,
Ôm cả non sông, mọi kiếp người
(Theo chân Bác – Tố Hữu).

Từ trong sâu thẳm tâm hồn, mỗi công dân Việt Nam đều nhận thấy rằng:

Người là Cha, là Bác, là Anh.
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ
(Tố Hữu).

Trước lúc đi xa vào cõi vĩnh hằng, Bác viết trong Di chúc: Tôi để lại muôn vàn tình thương yêu cho toàn Đảng, toàn quân, toàn dân, cho các cháu thiếu niên và nhi đồng… Sự ra đi của Bác là một tổn thất lớn lao không gì bù đắp được. Bác đã hóa thân vào sông núi, biển trời… của đất nước Việt Nam mà Người hằng yêu dấu.

Nói đến Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhân dân thế giới yêu mến và khâm phục, còn kẻ thù cũng phải nghiêng mình kính nể bởi Bác Hồ là hiện thân sinh động nhất của truyền thống anh hùng bất khuất chống ngoại xâm. Căm thù chiến tranh, yêu mến hòa bình, nỗ lực cống hiến cho một nền hòa bình, thịnh vượng của toàn nhân loại, những điều đó đã tạo nên sức cảm hóa, thuyết phục lớn lao của Bác. Bác Hồ đã được Hội đồng hòa bình thế giới phong cho danh hiệu cao quý là Chiến sĩ hòa bình, là Danh nhân văn hóa của nhân loại.

Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đem lại vinh quang cho đất nước Việt Nam dân tộc Việt Nam. Các thế hệ tiếp nối đã đi theo con đường cách mạng đúng đắn mà Bác đã dẫn đường chỉ lối, biến khát khao cháy bỏng của Người thành hiện thực: giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, xây dựng Tổ quốc ngày càng giàu mạnh để sánh vai với các cường quốc khắp năm châu.

22 tháng 3 2020

Câu hỏi phải đầy đủ chứ.

24 tháng 3 2020

cái này mình gửi nhằm sry

9 tháng 4 2019

Hơi vô lí ha

Chính mình cũng thấy thế

Vô lí điều gì á. Bí mật !

16 tháng 2 2021

Cảm nhận sách: “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” Nguyễn Nhật Ánh

 Trong mỗi người chúng ta chắc chắn ai cũng đều có tuổi thơ! Tôi cũng vậy, hàng tỷ người trên thế giới này cũng vậy! Dù bạn có là người già hay trẻ, là người lớn tuổi hay vẫn còn thanh niên và dù chúng ta có lớn lên theo những cách khác nhau đi chăng nữa thì đa phần tuổi thơ của chúng ta đều diễn ra một cách khá giống nhau. Đôi khi bạn cảm thấy mệt mỏi với một đống công việc được giao mỗi ngày, mệt mỏi với một đống tài liệu dày cộp đang chờ được giải quyết hay đau đầu với những suy nghĩ về cuộc sống này, những lúc như thế bạn có thực sự muốn đầu óc được thảnh thơi? Bạn muốn được thoát ra khỏi thế giới phức tạp đó? Những lúc như vậy xin hãy dành thời gian để đọc cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một trong những truyện dài thành công của ông - một tác phẩm nhận được Giải thưởng Văn học Asean năm 2010.

 Tác phẩm gồm những truyện nhỏ xoay quanh 4 đứa trẻ tiểu học trong một khu xóm là Tủn, Tí, Sún, Hải Cò và Cu Mùi. Trong đó người kể chuyện là nhân vật tôi - tức cậu bé Cu Mùi. Những câu chuyện về tuổi thơ được kể lại và nhận xét bởi Cu Mùi gần 50 tuổi. Xin đừng vội nghĩ cuốn sách này chỉ dành cho lũ trẻ con lít nhít đang còn độ tuổi chọc phá, cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta - những người đã từng có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Khi đọc cuốn sách này bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh quen thuộc của chính bản thân ở những ngày xa xưa  - là những trò giả vờ ngủ say để được bám trụ vài phút quý giá trên chiếc giường trước khi dậy đi học; những lúc hối hả chạy đi truy lùng sách vở để nhét vào cặp sách trước khi đến trường và còn vô cùng nhiều chiêu trò lém lỉnh thời học trò... Sẽ có những lúc bạn thấy mình đã từng rất nghịch ngợm giống cậu bé Mùi trong truyện và những suy nghĩ của chúng ta thời thơ ấu thật giống với nhóm bạn tiểu quỷ trong tác phẩm. Chúng ta đã từng suy nghĩ rằng kho báu là những thứ có thật và chúng được chôn ở trong vườn, dưới cái cây hay trong bãi cát nào đó. Cũng giống như họ, chúng ta đã từng bực bội thốt lên những câu nói điển hình như: “Người lớn thật khó hiểu và bất công”. Bạn đã từng lập một phiên tòa kể tội bố mẹ như nhóm bạn của Cu Mùi chưa? Chắc chắn trong số chúng ta đã có nhiều người làm vậy rồi. Chúng ta ngồi lại với nhau, thay phiên đóng giả bố mẹ của nhau và cùng nhau nói lên hết những suy nghĩ, những điều chúng ta thấy người lớn luôn bất công và sai phạm. Điều đó không có gì là xấu cả. Khi còn trẻ thơ, mỗi đứa trẻ đều có một phiên tòa trong lòng mình.

 Khi chúng ta lớn hơn một chút, chúng ta có những cảm xúc, những tình cảm dành cho người khác giới, đó có thể là cậu bạn cùng lớp, cô bé hàng xóm trong khu - cũng giống như tình cảm dễ thương và sự ghen tuông vô cớ của Cu Mùi dành cho bé Tủn. Để rồi khi chúng ta trưởng thành, gặp lại nhau, thú nhận với nhau những cảm xúc ngốc xít ngày xưa mới thấy sự rung động đầu đời đó trong sáng và đáng yêu biết bao.

 Chỉ qua 12 chương truyện ngắn ngủi trong cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” nhưng đã vẽ lên cả một thế gới tràn ngập kí ức của mỗi người chúng ta. Khi đọc xong cuốn sách này tôi tin rằng tất cả chúng ta đều muốn có một tấm vé trên chuyến tàu hành trình tìm về với những kí ức để được sống lại khoảng thời gian rất đỗi bình dị và ngọt ngào của tuổi thơ. Cũng sẽ có không ít người thấy mình thật khờ khạo khi còn bé, đừng xấu hổ hay cố gắng né tránh bởi vì đó chính là một phần quá khứ của mỗi chúng ta – những kí ức rất đẹp, rất trong sáng và đáng được trân trọng. Đó chính là tất cả những gì mà tác giả muốn gửi gắm thông qua cuốn sách này.

#$@%#@ ^_^ Chúc bn hok tốt ^_^ %#$#

Nhớ giữ lời nha

 Cho tôi xin một vé về tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh

 Có thể có nhiều người hỏi rằng: Văn viết cho thiếu nhi có thiếu đâu, sao cứ là Nguyễn Nhật Ánh? Vâng, bởi lẽ, đằng sau mỗi câu chuyện như có như không đó là những suy tư, triết lí về cuộc sống. chất triết lí không cao xa, nặng nề mà nhẹ nhàng len lỏi trong từng trang viết; có cả trong tiếng cười, sự hồn nhiên, và cả trong nỗi buồn, tư lự, trăn trở rất đời.

      Vâng, sách Nguyễn Nhật Ánh không chỉ đơn thuần là “ăn khách”. Bởi, bên cạnh tính giải trí, những trang viết của chú còn mang giá trị thẩm mĩ, giá trị nhân văn cao đẹp. Nhà văn đã tạo được một “Khóe” văn riêng: Đó là những câu chuyện tự sự và đối thoại nội tâm trong thế giới tuổi thơ của mỗi người. Đọc Nguyễn Nhật Ánh, ta còn tự khám phá chất hài hước trong ta. Sẽ không bất ngờ nếu bạn bắt gặp một ai đó đang say sưa bên trang sách và bỗng bật cười hồn nhiên. Đích thị là họ đang đọc Nguyễn Nhật Ánh!

      Nguyễn Nhật Ánh là tác giả mang lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Tôi luôn tò mò tại sao một người lớn tuổi như thế lại có lời văn trẻ trung vui nhộn đến vậy. Từ bao giờ, đọc nhưng tác phẩm của ông tôi lại như muốn sống lại trong tuổi thơ với biết bao điều thú vị mà bây giờ mình không thể có lại được, thấy mọi thứ sao có nhiều điều mới lạ quá.

      Ngoài thế giới con người, các con vật như con chó, con mèo hay cả con lợn, con gà đều có thể có một cuộc sống đầy đủ màu sắc đến vậy sao. Và chính những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh đã đưa tôi đến với văn học. Đọc sách của ông từ năm lớp 7, tôi đã bị lôi cuốn trước thế giới thần tiên đầy màu sắc mà nhà văn đã tạo ra, từng dòng chữ kia là những nét mực phác học những bức tranh cổ tích rực rỡ, khiến cho việc màu xanh không còn là màu xanh mà là một màu gì đó thật mới, thật sự mới.

      Cuốn truyện được nhiều người yêu mến tôi muốn giới thiệu đến mọi người, một cuốn sách rất đặc biệt, tác phẩm đạt giải thưởng văn học Asean 2010 - “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Vâng, sở dĩ tôi nói đây là một tác phẩm đặc biệt bởi ở mặt sau cuốn truyện nhà văn viết “Tôi viết sách này không chỉ dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em …Tôi muốn người lớn thông cảm với trẻ con hơn”.

      Trên chuyến tàu đặc biệt được làm bằng kỷ niệm, một người đàn ông quay trở lại thăm thời thơ ấu của mình, những trò tinh nghịch, những suy nghĩ rất trẻ thơ được kể lại với giọng văn trong trẻo, nhẹ nhàng và hài hước. “Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt. Năm đó tôi tám tuổi… Đó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa… Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm… Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ. Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa..”. Đó là đoạn trích trong chương đầu tiên của tác phẩm có tiêu đề: Tóm lại là đã hết một ngày. Một ngày của cu Mùi - nhân vật chính là cố thức dậy vào buổi sáng, đánh răng, rửa mặt và đi học. Là bữa ăn và giấc ngủ bị ép buộc vào buổi trưa. Là việc vệ sinh thân thể và ngồi vào bàn học bài đến khi ngủ gục trên bàn vào buổi tối. Không chỉ với cu Mùi, mà với Hải cò, con Tý sún, con Tủn mà có lẽ với nhiều đứa trẻ khác vào năm chúng tám tuổi ngày nào cũng trôi qua như thế.

      Mở đầu như thế, cuốn sách khiến độc giả giật mình, tự hỏi, tuổi thơ thời bây giờ phải chăng đã già đi mất rồi? Và cu Mùi chỉ “trẻ”  lại khi cùng các bạn mình  bắt đầu loay hoay tìm mọi cách thoát khỏi sự buồn chán, vô vị bằng “bảo bối” sẵn có của trẻ thơ - đó là trí tưởng tượng. Với bảo bối ấy, cu Mùi đã “tập tành làm một nhà cách mạng tí hon”vậy là cả một thế giới ngây thơ, trong sáng và cũng không kém phần u sầu, nổi loạn hiện ra. Chúng dùng trí tưởng tượng biến con chó thành bàn ủi, gọi cái đầu là cái chân ,và, thằng bạn thân là Thầy hiệu trưởng…Chúng cho rằng: Học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà “phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi”;. Thậm chí, cu Mùi còn cho rằng, cả chuyện trái đất ngày ngày quay quanh mặt trời cũng là một việc hết sức buồn tẻ mà nếu nó là trái đất, nó sẽ “tìm cách quay theo hướng khác”. Và đằng sau cái trò chơi kì quặc ấy của bọn trẻ là: “…Muốn thay đổi một cách gọi, thậm chí nếu được thì đặt tên lại cho cả thế giới, chỉ với một mục đích hết sức tốt đẹp là làm cho thế giới mới mẻ, tinh khôi như được sinh ra lần nữa…”

      Từ trò chơi nói ngược này tác giả đã khéo léo đan cài giữa suy nghĩ trẻ thơ với suy nghĩ của người lớn: “…Người lớn cũng rất thích chơi trò này, tất nhiên với một mục đích hoàn toàn khác… gọi hối lộ là tặng quà trên mức tình cảm, gọi những hành vi sai trái là thiếu tinh thần trách nhiệm,… Mục đích của sự đánh tráo khái niệm này là đẩy vô chỗ mù mờ những gì đang vô cùng sáng rõ… và minh bạch đến mức dù muốn cũng không ai có thể hiểu khác đi…”. Nếu vậy thì xem ra trẻ con ngây thơ và trong sáng hơn nhiều.

       Chúng cũng thích làm người lớn bằng trò chơi tình yêu: Chú Nhiên yêu cô Linh, tôi hỏi thì chú bối rối đỏ mặt. Sau này khi có mối tình đầu thứ 8 tôi mới hiểu vì sao khi yêu một người dễ hơn cắt nghĩa vì sao ta yêu người đó. Rồi cũng thử định nghĩa cả tình yêu, rằng “yêu cũng như học bơi vậy, ai lười sẽ bị chìm”. Rồi cũng học theo người lớn nhắn tin kiểu buồn sầu vì nhớ nhung: chiều nay mình đi dạo nhé, buồn ơi là sầu; chiều nay mình lai rai một chút chăng, buồn ơi là sầu. Nói là thế, có làm được gì đâu, chỉ nhắn theo thôi mà, nhưng rồi buồn ơi là sầu vì bị bố đánh đòn khi bị phát hiện.

       Xuyên suốt tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là những trò nghịch ngợm, những suy nghĩ rất đỗi hồn nhiên, trong trẻo của những đứa trẻ mà người lớn thường cho là “trò trẻ con”. Nhưng qua đó, để những độc giả đang làm cha mẹ phải ngỡ ngàng nhận ra rằng: đôi khi mình đã sai khi tự cho bản thân cái quyền phán xét con trẻ. Có ý kiến độc giả cho rằng những đứa trẻ trong truyện đã mở cả một phiên tòa phán xét người lớn. Phiên tòa ấy phản ánh rất thật, rất đúng nguyện vọng và chính đáng của tuổi thơ: đó là sự công bằng.

      Cứ thế, không có những tình tiết câu khách, không dụng công để xây dựng cốt truyện gay cấn; một cách nhẹ nhàng, tự nhiên mà sâu sắc, Nguyễn Nhật Ánh dẫn dắt người đọc háo hức cho đến hết 12 chương truyện.

       Với tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh không chỉ xin cho mình một chỗ ngồi trên chuyến tàu về lại tuổi thơ mà còn mang tặng tất cả mọi người một tấm vé để tìm về nơi trong trẻo, ngây ngô và yên bình nhất của đời người. “Được tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ”. Cuốn sách chính là tấm vé trở về tuổi thơ của bạn, và dĩ nhiên trên con tàu ấy, sẽ không có một ai là người soát vé…!

      Trang sách cuối cùng khép lại - lấy cảm hứng từ một đoạn trong thi phẩm của nhà thơ Nga Robert Rojdesvensky - mở ra một khoảng trời của ngày xưa trong veo, lung linh một miền hoa nắng, làm tim ta thổn thức:

... Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.

Đến ga, xếp hàng mua vé.

Lần đầu tiên trong nghìn năm. Có lẽ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Vé hạng trung.

Người bán vé hững hờ…

Khe khẽ đáp - Hôm nay hết vé!...

        Những kỷ niệm như ùa về khi đọc xong cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Một cuốn sách lấy nhiều xúc cảm trong tôi. Đọc hết trang cuối, tôi còn tìm xem có cái gì còn sót lại cho mình đọc tiếp hay không. Nhưng tôi chắc chắn mình sẽ lại “gặm nhấm” cuốn này thêm “n lần” nữa, có thể là lúc rảnh rỗi, hay những lúc giải lao, có thể là lúc tôi cô đơn và không biết những lần sau khi đọc lại liệu tôi có còn cảm xúc như lúc này? Nước mắt đã làm nhòe những trang cuối cùng do những câu thơ ám ảnh, hay là tôi đang khóc cho những kỷ niệm chợt ùa về?

       Với cuộc sống hiện đại ngày nay, không biết tuổi thơ của thế hệ sau này sẽ khác với tuổi thơ của thế hệ trước nhiều lắm không?. Giờ ngay cả khi về quê, những trò chơi thả diều, chơi chuyền, chơi ô ăn quan, nhảy lò cò…đã là hiếm thấy. Chỉ thấy những đứa trẻ cắm đầu vào học, xem tivi, ngồi vào máy tính, chơi bất cứ trò gì cũng gắn với công nghệ…không biết mấy mươi năm sau chúng có còn đọc được những tác phẩm na ná như “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ’ rồi lại hồi tưởng lại và lau nước mắt như tôi bây giờ? Tôi nghĩ mình sẽ lại tìm đọc nhiều tác phẩm hơn nữa của chú Nguyễn Nhật Ánh, không đơn giản là để đọc những câu chuyện tuổi thơ mà chú viết, mà tôi đọc để cảm nhận được những triết lý sống trong đó…“Hãy cho tôi xin một vé không hai, vé trung thôi không cần quay trở lại. Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ, thì tôi sẽ xin…chờ hoài…”.  Nếu muốn xin một vé đi tuổi thơ, hãy đọc cuốn sách của chú Nguyễn Nhật Ánh.  Mà thật vậy, nhờ chú, tôi đã có được một tấm vé và vừa kết thúc cuộc hành trình trên chuyến tàu về với tuổi thơ tôi.

Quanh năm em ế ko có ny, tả thế nào?

Đề 2 

Bài làm : 

Em ko có ny , tuy vậy nhưng em đc cái là mắt tinh . Vì lúc nào cx âm thầm bên người mk thik cho đến khi nó chuyển trường

25 tháng 3 2019

kb với mk nè