K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Hay lắm!!~I Like It👍 👍

20 tháng 7 2019

hay nhie?

~ NOTE (number: 001) : About my examination ~- Tâm Trạng : Thực sự là thi xong xuôi rồi ấy thỳ đa số là ai cx dzui ... cs 2 thể loại dzui:* Thê loại số 1 : Vui vì làm đc bài ( bềnh thg vẫn gặp)* Thể loại số 2: Vui vì "Thoát khỏi..."(tự hiểu ik!)- Còn t thỳ chẳng như bao ng , thi xong thỳ chạy dọc chạy ngang , chạy tứ phía đi hỏi bài đứa này đứa nọ , nghe xong thỳ cs lúc thì mặt tươi rói rói còn có...
Đọc tiếp

~ NOTE (number: 001) : About my examination ~

- Tâm Trạng : Thực sự là thi xong xuôi rồi ấy thỳ đa số là ai cx dzui ... cs 2 thể loại dzui:

* Thê loại số 1 : Vui vì làm đc bài ( bềnh thg vẫn gặp)

* Thể loại số 2: Vui vì "Thoát khỏi..."(tự hiểu ik!)

- Còn t thỳ chẳng như bao ng , thi xong thỳ chạy dọc chạy ngang , chạy tứ phía đi hỏi bài đứa này đứa nọ , nghe xong thỳ cs lúc thì mặt tươi rói rói còn có lúc thì sị ra như đang đi "nặng" ... "Cuộc đời t là một bản nhạc nhàm" Lúc nào trong đầu cx chỉ tồn tại những nỗi lo và tràn đầy stress . Thi xong đâu có được vui , bài làm thỳ k làm được , chính t cx thấy thất vọng về chính mình , rồi lại áp lực lo sợ bố mẹ chửi , cô giáo chửi nát cổ nát đầu... Cấp 1 ng ta ns cô giáo , ng thân gia đình là ng mk iu quý nhất nhưng chẳng pk họ lk những ng ít hiểu t nhất . Họ chẳng để cho chúng t lấy một lời giải thích . T muốn đc sống tự do và tự lập . T muốn được đi phiêu lưu, khám phá thế giới và t muốn tìm những ng bạn mới và học đc nhiều điều thực tế hơn những cái thứ xạo l** trong sách ngữ văn , vô dụng của môn toán.

@mii_vivi

0
28 tháng 5 2019

Thơ này hay nha.

23 tháng 6 2019

bn chế ha sưu tầm z

23 tháng 6 2019

that la dua con bat hieu

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

hàng trai để ý cô gái phòng trọ bên cạnh từ lâu nhưng chưa có dịp ngỏ lời.📷Một hôm bóng đèn phòng cô bị hư, cô nhờ anh thay hộ. Chàng trai nghĩ cơ hội tới, vui sang phòng cô, anh hỏi:- Em chưa có bạn trai à?Cô gái đáp:- Dạ không, em có rồi ạ.- Tại sao em không bảo bạn trai thay bóng đèn? - chàng trai thất vọng.Cô gái ngượng ngùng nói:- Dạ, em sợ bạn trai em bị giật điện.- !?!Mặc bikini...
Đọc tiếp

hàng trai để ý cô gái phòng trọ bên cạnh từ lâu nhưng chưa có dịp ngỏ lời.

📷

Một hôm bóng đèn phòng cô bị hư, cô nhờ anh thay hộ. Chàng trai nghĩ cơ hội tới, vui sang phòng cô, anh hỏi:

- Em chưa có bạn trai à?

Cô gái đáp:

- Dạ không, em có rồi ạ.

- Tại sao em không bảo bạn trai thay bóng đèn? - chàng trai thất vọng.

Cô gái ngượng ngùng nói:

- Dạ, em sợ bạn trai em bị giật điện.

- !?!

Mặc bikini giúp cây nhà hàng xóm tốt tươi

Chuông điện thoại reo vang ở nhà một cô gái xinh đẹp, bốc lửa.

📷

- A lô - người ở đầu dây đằng kia nói - tôi là người phụ nữ ở đối diện căn hộ của cô. Tôi gọi điện cho cô vì có việc muốn cầu cứu. Chuyện là đám hoa tôi trồng sắp bị chết. Tối nào cũng vậy, khoảng 7 giờ, tôi yêu cầu chồng mình ra tưới hoa ở ban công, và anh ấy luôn miễn cưỡng làm qua quýt cho xong chuyện trong vài phút.

- Sao nữa ạ? - cô gái kinh ngạc.

Người phụ nữ hàng xóm khẩn thiết nói:

- Nếu vào giờ đó, tôi mong cô có thể chỉ mặc đồ lót đi qua đi lại trước cửa kính nhà cô được không?

- !?!

Lý do vợ chồng không nên tắt đèn khi ngủ

Ông chồng sốt ruột đi đi, lại lại trước cửa phòng sinh.

📷

Lát sau, cô y tá mở cửa:

- Con trai ông ạ, ông có thể vào được rồi.

Ông chồng xúc động bước vào phòng chợt sửng sốt khi thấy đứa con trai mới sanh của ông đen thui như cột nhà cháy. Tái mặt, ông ngó bà vợ. Nét mặt bà vợ buồn bã trách ông:

- Tại sao hễ cứ lên giường ngủ là là lo tắt đèn. Phòng ngủ thiếu ánh sáng tối thui thành thử con mình đẻ ra đâu có được trắng trẻo như con người ta.

- !?!

Chồng khổ sở vì vợ 'thủy chung'

Hai người cãi nhau, vợ lên giường khóc, chồng đi uống rượu.

📷

Đến nửa đêm, anh chồng về thấy vợ đang nằm trong chăn, đầu vùi chặt trong gối. Bất giác trong lòng anh tràn ngập cảm giác đau xót, khẽ chui vào chăn, đưa tay dịu dàng xoa vào lưng vợ, giọng âu yếm:

- Thôi quay ra đây anh thương! Cả ngày nằm sấp thế này khó thở chết đấy.

Cô vợ nghe vậy liền bật dậy, đập cái gối vào đầu anh chồng, tức tối quát:

- Nãy giờ bà đây đang nằm ngửa!

- !?!

>> Xem tiếp

6