Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
CÓ CẢ TIẾNG VIỆT NHÉ:
In my free time, I love to relax myself by listening to music and watching my favorite films. I study all day, so after 7PM is the only time that I can use for myself. I have a smart phone, so I can download a lot of songs from the Internet for free, and I usually hear them with my headphone. Sometimes when my parents are not at home, I turn on the loudspeakers to have the best experience with music, but most of the time I just listen in silence. Besides music, movies are my biggest love. When I am not listening to the songs, I turn on my computer and watch some of the lasted movies on the websites. Since most of the best films are from Europe and America, this is also a way for me to improve my English skills. I usually do not use the subtitle, and I try to hear directly what the actors and actresses are saying. My parents want me to read books to even learn in my free time, but I think I should do what I actually love to make myself comfortable.
Dịch:
Trong thời gian rảnh rỗi, tôi thích thư giãn bản thân bằng cách nghe nhạc và xem những bộ phim yêu thích. Tôi học cả ngày, vậy nên sau 7 giờ tối là thời gian duy nhất tôi dành cho bản thân. Tôi có một chiếc điện thoại, vậy nên tôi có thể tải về nhiều bài hát miễn phí từ mạng Internet, và tôi thường nghe bằng tai nghe. Đôi khi bố mẹ tôi không ở nhà, tôi mở loa để có trải nghiệm tốt nhất với âm nhạc, nhưng hầu hết thời gian tôi chỉ nghe trong im lặng. Bên cạnh nhạc, phim ảnh là tình yêu lớn nhất của tôi. Khi tôi không nghe những bài hát, tôi mở vi tính và xem một vài bộ phim mới nhất trên những trang web. Vì những bộ phim hay nhất đều đến từ Châu Âu và Châu Mỹ, đây cũng là một cách để tôi cải thiện các kĩ năng tiếng Anh của mình. Tôi không hay xem phụ đề, và tôi cố gắng để nghe trực tiếp những gì diễn viên đang nói. Bố mẹ tôi muốn tôi đọc sách để có thể học kể cả khi rảnh rỗi, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm những gì tôi thích để khiến bản thân thoải mái.
bạn tham khảo chứ đừng chép bài văn của mình nha!!!
Nếu ai hỏi trên đời em yêu ai nhất em sẽ trả lời đó là mẹ .
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi.Mẹ em không cao lắm .Dáng người thon gọn.Mái tóc xoăn gọn gàng phù hợp với gương mặt mẹ.Da mẹ không trắng lắm nhưng vẫn ưa nhìn.Đôi mắt tròn ,long lanh như hai hòn bi .Đôi môi hình trái tim đỏ thẳm.Mẹ em làm nghề giáo viên chủ nhiệm của một lớp 4 .Mẹ em làm việc rất tận tụy,đam mê.Mẹ khá là bận nhưng vẫn dành chút thời gian rảnh cho hai chị em.Mẹ em nấm ăn cũng rất ngon nữa .Những lúc mẹ nấu ăn e luôn phụ giúp mẹ các việc vặt.Mẹ nấm nhìn rất tuyệt,đôi tay mẹ nhanh thoăn thoắt nhìn rất điêu luyện.Các món đã hoàn thành xong,trán mẹ nhìn lấm tấm mồ hôi,khuôn mặt mẹ hồng hào rạng rỡ đầy niềm vui.
Em rất yêu quý mẹ không ai có thể thay thế mẹ , mẹ là người mẹ duy nhất và tuyệt vời nhất của em.
(đây là lời văn của mình đó bạn,mình tự tạc nên nếu ngáo ngơ xin lỗi nha và nếu mình sai gì nhớ nói để mình khắc phục)
*Ryeo*
1.TẢ CÔ GIÁO HOẶC THẦY GIÁO
BÀI LÀM:
TRONG TẤT CẢ CÁC THẦY CÔ GIÁO ĐÃ DẠY CHO EM VÀ EM THẤY ẤN TƯỢNG NHẤT CHÍNH LÀ CÔ THOA ĐANG CHỦ NHIỆM LỚP EM LÀ NGƯỜI ĐÃ ĐỂ LẠI CHO EM NHIỀU ẤN TƯỢNG SÂU XẮC NHẤT.
CÔ GIÁO CHỦ NGHIỆM LỚP EM NĂM NAY ĐÃ NGOÀI 50 TUỔI RỒI NHƯNG EM VẪN THẤY CÔ RẤT TRẺ.DÁNG NGƯỜI CÔ DONG DỎNG .DA CÔ TRẮNG HỒNG.MÁI TÓC CÔ BỒNG BỀNH TRÔNG CÔ CÒN TRẺ HƠN CẢ TUỔI .CÔ CÓ MỘT KHUÔN MẶT HÌNH TRÁI XOAN.ĐÔI CHÂN MÀY CỦA CÔ ÔM GON HAI CON NGƯƠI ĐEN.MÁI TÓC CỦA CÔ ĐEN MƯỢT NHÌN CÔ RẤT ĐẸP.ĐÔI MÔI CỦA CÔ KHÔNG CÓ GÌ ĐẶC BIỆT NHƯNG MỖI KHI CÔ CƯỜI LÀ BỌN EM LẠI HỌC CÀNG HĂNG SAY NHƯ CÔ LÀ NGƯỜI TIẾP THÊM ĐỘNG LỰC CHO BỌN EM.VẦNG CHÁN CỦA CÔ CAO CHO THẤY CÔ LÀ MỘT NGƯỜI THÔNG MINH VÀ DỊU DÀNG.EM CÒN NHỚ KHI CÒN CHƯA BƯỚC VÀO LỚP CỦA CÔ EM CÒN NHÁT VÀ TÍNH TOÁN DỞ TỆ NHƯNG KHI EM ĐÃ BƯỚC VÀO LỚP CỦA CÔ LÀ EM NHƯ TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI HOÀN TOÀN KHÁC,KĨ NĂNG TÍNH TOÁN CỦA EM ĐÃ TIẾN BỘ VÀ EM LUÔN CỐ GẮNG CỐ GẮNG PHÁT BIỂU Ý KIẾN ĐỂ KHÔNG PHÍ PHẠM THỜI GIAN CÔ ĐÃ BỎ RA.NHỮNG LÚC CẢ LỚP CHƯA HIỂU MỘT BÀI NÀO ĐÓ LÀ CÔ GIẢNG ĐẾN KHI NÀO HIỂU MỚI THÔI.ĐỐI VỚI HỌC SINH CÔ NHƯ MỌT NGƯỜI MẸ THỨ 2 VẬY,ĐỐI VỚI ĐỒNG NGHIỆP CÔ LUÔN LÀ NGƯỜI ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI NOI THEO,ĐỐI VỚI NHÂN DÂN CÔ LUÔN ĐƯỢC YÊU MẾN.VÌ VẬY NÊN LÚC NÀO CÓ KÌ THI GIÁO VIÊN GIỎI LÀ CÔ LUÔN LÀ NGƯỜI ĐOẠT GIẢI NHẤT.
CÔ GIÁO CỦA EM LÀ VẬY ĐÓ ,EM SẼ CỐ GẮNG HỌC THẬT GIỎI ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT HỌC SINH YÊU QUÝ CỦA CÔ.
Bạn tham khảo dàn ý sau để nghĩ ra cách làm bài nhé !
Dàn ý
1. Mở bài: Giới thiệu nhân vật mà em định tả (Nàng tiên Ốc) - có thể giới thiệu qua tác phẩm, tác giả của truyện.
2. Thân bài:
a. Tả bao quát hình dáng nhân vật:
Chọn tả đặc điểm nổi bật nhất:
Nàng tiên Ốc: xinh đẹp, vóc dáng sang quý như tiểu thư khuê các, nàng mặc áo xanh như màu vỏ ốc.
b. Tả chi tiết:
- Khuôn mặt nàng tiên: thon thon hình trái xoan, mắt to, có ánh nhìn dịu dàng. Tóc nàng đen nhánh, cài trâm gọn gàng. Trên khuôn mặt trắng hồng, môi nàng tiên đỏ như son và đôi mày lá liễu cong cong của nàng làm đôi mắt dịu dàng hẳn đi.
- Dáng đi của nàng tiên; nhanh nhẹn, uyển chuyển.
- Nàng tiên làm việc rất nhanh và gọn gàng.
- Nàng tiên Ốc giàu lòng thương người nghèo khổ nên hằng ngày nàng giúp bà lão công việc nhà.
- Em ao ước được gặp nàng tiên Ốc.
- Liên hệ thực tế:
+ Ngày nay, các nữ điều dưỡng ở bệnh viện cũng là những nàng tiên giúp người chữa bệnh.
+ Hoa hậu và những hoạt động từ thiện của họ cũng giúp ích cho đời.
3. Kết luận:
- Nàng tiên Ốc là người nhân hậu.
- Cô tiên Ốc trong tâm trí chúng em dường như đã trở thành người thật chứ không phải nhân vật trong truyện.
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em,mẹ luôn là người mẹ hiền và là hinh ảnh cao dẹp nhất. Mẹ một tiếng nghe dảng dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bếnh như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suốI hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi.Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp, nó dã bị chai như ghi lai những nổI vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên ngườI. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em… Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em …
Có lần tôi bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện trảng Bàng. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc tôi vì ba tôi bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phảI làm cả. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổI, trưa về mẹ chăm sóc cho em, hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. lúc đó ánh mắt mẹ tràng gặp thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cườI kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chống mau hết bệnh. MỗI khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng,cử động chậm rãi, gượng nhẹ xếp đặt mọI công việc trong ngoài không rảnh tay dù bận mấy đi nữa mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon
khuyên lơn em đủ điều, giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía.
Mẹ luôn công tư rạch ròi, về nhà mẹ là mẹ, nhưng trên bục giảng mẹ là ngườI thầy, nếu em vi phạm thì phạt ngay, mẹ không hề châm chước hay thiên vị.
Cảnh đêm khuya mẹ ngồI soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai Có hôm thấy mẹ thả dài ngườI trên ghế có vẽ nghĩ ngợI xa xôi
Mẹ ôm tôi, nâng niu ng vòng tay âu yếm. Mẹ đứng ngồi không yên, khi em đi học về muộn.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Biển dù rộng vẫn còn không ra khỏi giới hạn của địa cầu. Sông dù có dài thăm thẳm vẫn còn thước để đo. Còn lòng mẹ thì cao xa vời vợi như lòng trời vô tận trong vũ trụ mênh mông. Lòng mẹ là thiên đàng hạnh phúc thăm thẳm ngút ngàn.
Chỉ có lòng mẹ mới đủ sức chứa nổi nguồn sống của nhân loại. Thượng Đế đã ban tặng cho con người sự sống phát sinh từ lòng mẹ. Vì vậy mà ta có thể nói hạnh phúc của loài người chính tâm hồn cao thượng của người mẹ hiền. Mỗi người chúng ta, dù sang hèn hay giàu nghèo. Chúng ta cũng có một tình thương vô bờ vô bến của mẹ hiền. Vì mẹ chúng ta, yêu thương chúng ta bằng tình yêu của Thượng Đế. Cũng vì thế mà không có gì có thể sánh với tình mẹ thương con.
“ Ai rằng công mẹ bằng non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
Nguồn Edufly
mk vt đc rồi nhg nó lại bị sao ý nên mk ko vt nx , mệt lắm mới vt đc
Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.
Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!
Trong gia đình thân yêu của tôi có một cô Tấm hiền lành phúc hậu luôn chăm sóc bảo ban tôi. Các bạn có biết đó là ai không? Đó chính là người mẹ vô vàn kính yêu của tôi đấy.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi. Với dáng người dong dỏng cao cùng với cách ăn mặc lịch sự gọn gàng cộng với tác phong nhanh nhẹn nên trông mẹ còn tương đối trẻ. Khuôn mặt trái xoan cùng với làn da ngăm đen trông mẹ thật ưa nhìn. Mái tóc dài, đen mượt đến thắt lưng làm cho mẹ có một vẻ đẹp thanh thoát. Đôi mắt bồ câu đen láy láy. Lúc nào cũng mở to ẩn trong cặp lông mi cong cong và hàng lông mày lá liễu làm cho khuân mặt của mẹ toát lên vẻ hiền từ mà ít ai có được. Đôi mắt ấy kì diệu lắm nhé! Mỗi khi tôi ngoan ngoãn, làm được việc tốt thì đôi mắt ấy nhìn tôi ánh lên vẻ sung sướng tự hào. Mỗi khi tôi làm điều sai trái, đôi mắt ấy nhìn tôi như nhắc nhở bảo ban. Ôi, không hiểu sao tôi lại thích nhìn vào đôi mắt ấy thế? Hay vì mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi như nhận được tình thương bao la. Mẹ không có chiếc mũi dọc dừa thanh tú như cô giáo nhưng đổi lại mẹ có một cái miệng rất tươi, hay noi hay cười cùng với làn môi tươi đỏ. Đặc biệt là đôi bàn tay của mẹ không còn được mềm mại như trước nữa mà giờ đây đã bị trai sạm. Những ngón tay gầy gầy xương xương . Tôi biết chính đôi bàn tay ấy đã phải làm lụng vất vả để nuôi nấng tôi khôn lớn thành người. Tôi rất thích được áp đôi bàn tay đó lên má vì mỗi lần như vậy tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
Còn tính tính của mẹ thì khỏi phải nói. Mẹ là người hiền thục, nết na. Mẹ quả sứng đáng với bốn chữ vàng :" Công dung ngôn hạnh". Mẹ là một người mẹ mẫu mực, một người vợ đảm đang, một người con hiếu thảo. Hằng ngày mẹ phải thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Đối với mẹ, tài sải lớn nhất của mẹ là chồng là con nên mẹ dành hết thời gian để chăm sóc. Mẹ luôn mang lại niềm vui cho mọi người. Mẹ còn là nhịp cầu nối giữa quá khứ hiện tại với tương lai. Những lúc rảnh rỗi mẹ còn kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện khó khăn mà mẹ và gia đình phải vượt qua để dăn dậy chúng tôi. Đối với mọi người xung quanh mẹ rất quan tâm giúp đỡ chia sẻ với những ai gặp khó khăn. Chính vì thế mẹ không những được mọi người trong gia đình kính trọng mà còn được bà con lối xóm ai cũng yêu quý.
Người mẹ hiền của tôi là như vậy đấy. Tôi mong ước mẹ sẽ mãi mãi ở bên tôi để giúp tôi vượt qua bao khó khăn và chắp cánh đến tương lai. Tôi thầm hữa với mẹ:'' Con sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ tình yêu thương của mẹ dàng cho mình".
Đây là dàn ý ạ. Bạn hãy tự viết thêm thành bài văn nha !
I. Mở bài
- Em có một người bạn thân đã chơi với em từ tấm bé.
- Bạn ấy là một học sinh giỏi, ngoan ngoãn, chăm chỉ nên ai cũng yêu quý.
II. Thân bài
- Trông bạn rất dễ thương. Thân hình cân đối giúp bạn có thể mặc quần áo đẹp dễ dàng.
- Khi tới lớp, bạn mặc bộ váy áo đồng phục và đeo khăn quàng đỏ trên vai rất ngay ngắn.
- Bạn có khuôn mặt hình trái xoan đáng yêu và có nước da trắng trẻo, mịn màng.
- Nổi bật nhất trên khuôn mặt là dôi mắt. Mắt bạn to, tròn và đen láy. Bạn luôn nhìn mọi người với đôi mắt đầy thiện cảm, vì vậy ai cũng yêu mến bạn.
- Bạn là một người bạn tốt. Trong học tập, bạn đã giúp em cũng như nhiều người bạn khác rất nhiều.
III. Kết bài
Em rất yêu quý bạn. Chúng em sẽ cố gắng học tập để luôn là con ngoan trò giỏi, được mọi người yêu mến và xứng đáng là bạn tốt của nhau.
Chúc bạn học tốt!!
Merry Chrismas!!!
gợi ý cho bạn cái mở bài với kết bài còn thân bài chép mỏi tay=)
Những tia nắng yếu ới cuối cùng cũng biến mất sau những đám mây đen từ đâu kéo đến. Bầu trời và cả không gian chợt như dịu lại.Trời sắp mưa rồi!
Gió thổi mạnh, thốc đám bụi cuộn tròn bay lên cao, rồi lại tung chúng ra, rắc xuống mặt đất. Gió vỗ vào mặt, luồn vào tóc những người đi đường đang vội vã chạy mưa. Cây cối lao xao, xào xạc, những chiếc lá già úa không trụ được, rời cành rồi lượn bay theo gió.
Mưa rơi, những hạt mưa đầu tiên nhẹ nhàng hôn lên đám lá đang reo vui chờ đón mưa đến gột sạch bụi bặm trên mình. Mưa rơi tí tách, nhảy múa vui vẻ, rộn ràng trên những mái nhà và trên mặt đường. Mưa thi nhau từng hạt, từng hạt rơi xuống. Chúng hò reo, hạt này chê hạt kia rơi chậm và thách đố nhau xem ai về đích trước. Thế rồi chúng phấn khích, rào rào lao xuống thành từng lớp như những mũi tên nhỏ lóng lánh ánh bạc. Lớp này nối tiếp lớp kia xối xả rơi xuống tạo ra những bong bóng nước trên mặt đường, rồi từ đó lại nở xòe ra vô số những bông hoa bong bóng nhỏ xinh.
Sau một hồi nô đùa, chạy nhảy, mưa ngớt dần, chỉ còn những hạt mưa chậm chân đang vội vã chạy theo các bạn về đích. Nước mưa trên mặt đường thi nhau chảy vào những rãnh cống hai bên hè phố trả lại mặt đường sạch bóng. Cây cối hả hê khoe đám lá xanh mướt vừa được tắm gội của mình. Trời trong xanh, cao vời vợi, đằng Đông lại le lói một vài tia nắng. Mấy chú sẻ nhỏ trú mưa đâu đó dưới tán lá ríu rít gọi nhau ra đón nắng. Mọi người và xe cộ lại hối hả trên đường trong không khí mát dịu sau cơn mưa.
Cơn mưa rào đầu hè đến nhanh mà đi cũng nhanh làm sao! Cảm ơn cơn mưa đã tiếp thêm sức sống kỳ diệu cho muôn loài.
BÀI NÀY LÀ MÌNH CÓP TRÊN MẠNG NHƯNG LÀ MỘT BÀI HAY BẠN CÓ THỂ THAM KHẢO
"Cuộc đời mỗi con người có vô vàn những kỷ niệm, song những kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh bao giờ cũng in đậm trong ký ức, được người ta khắc ghi, nâng niu trân trọng nhất. Nó có buồn, có vui song cũng rất hạnh phúc mỗi khi hồi tưởng lại. Sau 23 năm rời xa ngôi trường thân yêu, tôi mới thấu hiểu tình cảm ấy khi trở về dự lễ hội kỷ niệm 40 năm (1996-2036) thành lập ngôi trường cũ của tôi mang tên tiểu học Trưng Vương.
Tôi là Lê Thái Hà, nhà thiết kế cao cấp ngành thời trang đang làm việc tại Tokyo (Nhật Bản). Xưa kia, tôi là học sinh lớp 6 của trường tiểu học Trưng Vương, TP Vũng Tàu. Từ 23 năm trước, khi còn là học sinh lớp 5 tôi đã rất tự hào với thành tích của trường. Được thành lập từ năm 1996 nhưng bấy giờ cơ sở vật chất vẫn còn đơn sơ, nhiều dãy phòng xuống cấp, chỉ có tình thương của thầy cô, bạn bè cùng môi trường giáo dục thân thiện là không thể chê được.
Chiều ngày 16/11/2036, khi được nhận thư mời qua fax, tôi thu xếp công việc trở về Việt Nam. Từ Tokyo, sau 4 giờ bay thẳng trên máy bay phản lực siêu thanh của hãng hàng không quốc gia Nhật Bản, vượt qua gần 8000 km, tôi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vũng Tàu. Tôi nghỉ ngơi tại khách sạn 6 sao mang tên Cap Saint Jacque để về thăm trường cũ vào sáng hôm sau. Sau 23 năm xa cách, tình cảm năm xưa về ngôi trường, thầy cô, bạn bè dồn dập kéo về, hiện hữu trong suy nghĩ của tôi như thời gian quay ngược.
Vũng Tàu khác xưa nhiều lắm, hiện đại không kém gì Tokyo nhưng nhỏ hơn nhiều. Xe dừng, tôi sững sờ khi nhìn thấy cổng trường nay đồ sộ và hoành tráng ngoài sức tưởng tượng với tấm biển đồng rất lớn ghi dòng chữ : “Trường tiểu học nội trú số 1 Trưng Vương”.
Ngay cả những cổng của các học viện thời trang cao cấp Paris ở Pháp và Milan ở Ý - nơi tôi đã từng học khó có thể đẹp như thế này. Ngỡ ngàng và sung sướng, tôi hồi hộp bước qua cổng trường, nhớ lại câu nói của thầy: “Đằng sau chiếc cổng này là một thế giới kỳ diệu của trẻ thơ đang chờ đợi các con”.
Tôi ngạc nhiên vì sân trường không còn là gạch vương giả đá màu xám đen mà được lát đá hoa cương cao cấp màu sắc đỏ hồng tuyệt đẹp. Những hàng cây phượng, lim cổ thụ, to lớn, xanh mượt đến nao lòng. Tán lá của chúng xòe kín đan chéo vào nhau tạo nên những chiếc dù khổng lồ che mát cả sân trường. Tượng đài Hai Bà Trưng cưỡi voi ra trận, uy nghi nép bên cây vạn tuế - giờ đã cao lớn hơn xưa như dõi theo các thế hệ học trò. Lá cờ Tổ quốc phần phật bay trong gió nhưng tươi hơn trong nắng mới.
Ngắm nhìn sân trường, lòng tôi trào dâng những cảm xúc thật lạ lùng. Sau 23 năm, cảnh vật có đổi khác rất nhiều nhưng không hề xưa cũ, vẫn tràn trề sức sống như chứa đựng mãi niềm tự hào của ngôi trường nổi tiếng ngày nào.
Tuy nhiên, trường Trưng Vương đã được xây mới lại hoàn toàn. Trên khu đất rộng của trường khi xưa, giờ đây đứng sừng sững hai tòa nhà như tòa tháp đôi cao mười ba tầng phủ toàn nhôm và kính sáng choang theo kiến trúc hiện đại và đậm màu sắc dân tộc. Nối liền hai tòa tháp là một chiếc cầu vững chãi ở lưng chừng tầng tám. Đứng trên đây ngắm xuống toàn cảnh sân trường mới thơ mộng làm sao. Mỗi bên tháp có bốn thang máy cảm ứng điều khiển bằng giọng nói và một thang cuốn hiện đại sử dụng nguồn điện mặt trời vĩnh cửu đảm bảo đưa toàn bộ học sinh toàn trường ra vào lớp hay xuống sân chỉ trong vòng 5 phút nếu có sự cố xảy ra.
Thiết kế của ngôi trường thật là đẹp, cứ cách ba tầng lại có một tầng để trống làm sân chơi cho học sinh. Các tầng này đặt đầy bồn hoa như một công viên nên trường lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa. Các lớp học cũng rất khang trang, hiện đại theo tiêu chuẩn châu Âu. Vì là trường nội trú, cuối mỗi tuần, cha mẹ học sinh mới đón về chơi ngày nghỉ nên điều kiện học tập và sinh hoạt của học sinh rất đầy đủ. Trường bao gồm phòng học, phòng ăn, phòng ngủ, khu thể thao, giải trí với bể bơi xanh 18 đường đua, phòng chơi bowling, chơi game, thính phòng hòa nhạc, nơi thi đấu cờ vua và các phòng chức năng như tin học, mỹ thuật.
Đặc biệt, trường sử dụng năng lượng sạch của tương lai, không dùng bóng đèn mà cửa sổ là các tấm pin mặt trời. Tại đây tế bào quang điện sẽ biến đổi ánh sáng thành điện năng và tự điều chỉnh theo thời tiết để chống cận thị cho học sinh.
Việc dạy học ngày nay khác xưa nhiều lắm. Tôi không thể tìm thấy dấu vết gì của thời trước đây. Tấm bảng xanh Hàn Quốc khi xưa thầy viết phấn giờ đã thay bằng màn hình cảm ứng từ xa 143 inch. Dưới chỗ ngồi của học sinh và thầy giáo cũng không còn sách vở lỉnh kỉnh, thay vào đó là máy tính cảm ứng nối mạng không dây, chỉ to bằng tờ A4 nhưng chứa kho dữ liệu khổng lồ. Học sinh không còn phải lên bảng, chỉ ngồi dùng ngón tay lướt trên máy tính bảng. Khi thầy nhấn số của bạn nào là bài làm của bạn ấy hiện lên màn hình lớn cho cả lớp cùng xem và nhận xét. Thầy và trò sử dụng hoàn toàn công nghệ thông tin kỹ thuật cao trong dạy và học. Người thầy ngày nay không còn gân cổ giảng bài như xưa nữa mà là người đứng ra tổ chức các hoạt động giáo dục cho học sinh tự mình chiếm lĩnh tri thức.
Học sinh lớp 4 và 5 ngày nay sử dụng thành thạo đồ họa vi tính không gian ba chiều trong giờ học vẽ hay học toán hình. Cách đây hơn hai mươi năm, thời tôi học, đó là công việc của các kỹ sư tin học hay chuyên viên thiết kế. Tôi cứ nghĩ, được học trong một ngôi trường hiện đại và nổi tiếng như thế này - những thế hệ học sinh ngày nay lại không tự hào sao được?
Ở đây, tôi gặp lại rất nhiều bạn bè cũ ngày xưa giờ phần lớn đều đã thành đạt, tay bắt mặt mừng. Nguyễn Đình Hoàng yêu thích môn Toán giờ là tiến sĩ ở viện Toán quốc gia. Trần Lê Hiếu là tổng giám đốc công ty kinh doanh địa ốc. Đỗ Huy Hoàng bệ vệ là phó giám đốc xí nghiệp khoan dầu khí. Đặng Khánh Mai có tố chất lãnh đạo giờ là bí thư Thành đoàn. Nguyễn Hoàng Duy là bếp trưởng tại khách sạn Cap Saint Jacque Vũng Tàu. Ngô Thanh Tâm là bà chủ nhà hàng Vườn treo nổi tiếng. Việt Hà là nghệ sĩ múa ưu tú. Phan Việt Quang là huấn luyện viên trưởng đội tuyển Game thủ quốc gia…
Nhưng ấn tượng nhất chính là tôi gặp lại những thầy cô cũ xưa giảng dạy tại trường giờ đã nghỉ hưu. Từ những thầy cô là hiệu trưởng đầu tiên đến giáo viên từ cũ đến mới. Dù nhiều thầy cô mái tóc đã bạc trắng, lưng còng, dáng đi mệt nhọc của các cụ già lớn tuổi nhưng nụ cười, ánh mắt của các thầy cô giáo vẫn tinh anh rạng rỡ và tràn đầy tâm huyết. Nhìn vào đôi mắt già nua của thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi sau 23 năm đã qua đi, tôi vẫn thấy tỏa ra ánh sáng của lòng nhân từ của những ước mơ mà thầy đã chắp cánh cho tôi. Giọng thầy vẫn trầm ấm chậm rãi, vẫn rất chu đáo, đầy quan tâm khi hỏi chúng tôi về con đường sự nghiệp, gia đình. Quả thật tôi như được sống lại trong những năm tháng là học sinh của thầy.
Tôi tự hào khoe với thầy sự trưởng thành của mình. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang cao cấp tại học viện Thời trang Mod Art Paris, tôi học tiếp sau đại học tại học viện Domus Academy Milan (Italia) - nơi nhà thiết kế Đỗ Mạnh Cường đã từng theo học. Nhận bằng thạc sĩ xuất sắc, tôi về đầu quân cho hãng một hãng thời trang Pháp. Hiện giờ, tôi là giám đốc thiết kế trang phục mùa đông khu vực châu Á của hãng tại Nhật Bản. Tôi có công việc làm phù hợp với sở thích, có một mái ấm gia đình hạnh phúc và tên tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện đều đặn trong tạp chí chuyên ngành thời trang thế giới. Vậy có thể coi tôi là một phụ nữ thành đạt.
Thầy vui mừng chúc cho sự thành công của tôi. Tôi xúc động cảm ơn thầy, kính chúc thầy sức khỏe và xin phép thầy bước vào thang máy lên tầng mười ba đi về phía hội trường. Bước ra khỏi thang máy, tôi gặp một phụ nữ lớn tuổi, tóc đã hoa râm nhưng vẫn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân trông rất quen.
Thấy tôi, bà cười thật tươi và tôi nhận ra đó là cô Nguyễn Thị Thu Thủy, hiệu trưởng khi tôi học lớp 5 tại trường. Tôi đến chào cô rồi tự giới thiệu về mình. Cô ồ lên: “Thái Hà đấy à? Trông sang trọng quá nhỉ? ”. Cô hỏi chuyện tôi rất nhiều và cô còn nhớ cả tiết mục văn nghệ nhảy Gangnam Style mà chúng tôi biểu diễn cách đây 23 năm.
Lễ hội trường sôi nổi và đầy ắp cảm xúc rồi cũng đến lúc kết thúc và chúng tôi chia tay ngôi trường cùng mọi người trong tình cảm lưu luyến.
Một ngày không xa, chúng tôi sẽ trở về thăm lại ngôi trường cũ của mình và chắc chắn sẽ làm một điều gì đó dù bé nhỏ để góp phần tô điểm thêm truyền thống của ngôi trường mà tôi yêu dấu, tôi tự hào về nó trong mỗi bước chân, mỗi ngả đường đi đến thành công.
Bóng ngôi trường mỗi lúc một nhòa dần và tôi giật mình bừng tỉnh – thì ra đó chỉ là một giấc mơ báo trước tương lai, nhưng tôi tin rằng giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực".
BÀI NÀY LÀ MÌNH CÓP TRÊN MẠNG NHƯNG LÀ MỘT BÀI HAY BẠN CÓ THỂ THAM KHẢO
viết theo cảm xúc của mình vào hôm đó bn nhé