Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nói về Mẹ, không có từ ngữ nào có thể tả được hết vẻ đẹp và sự hy sinh, tình cảm yêu thương của mẹ giành cho các con của mình. Đã có biết bao bài thơ, bài văn viết về mẹ, nói lên những sự hy sinh cao cả của tình mẫu tử nhưng có rất ít bài nói về sự báo đáp của con với mẹ. “Gánh mẹ” của Trương Minh Nhật là một bài thơ thay vì quá đề cao công lao của mẹ thì đã hướng người đọc vào việc báo đáp công ơn của mẹ.
Điệp từ “Cho con gánh” đã lặp lại năm lần trong toàn bộ bài thơ. Lý do có câu nói đó là vì Mẹ đã cả đời gánh con. Không chỉ tần tảo nuôi con khôn lớn, không chỉ là ngọn núi vững chắc cho con dựa vào, không chỉ là những câu hát ru đưa con vào yên bình, Mẹ đã hy sinh vì con rất nhiều. Mẹ không phải là một danh từ riêng nhưng luôn được viết hoa một cách trang trọng dù đứng đầu câu, giữa câu hay cuối câu.
Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con
……………
Đường đời sương gió mịt mù
Vì con hạnh phúc chẳng từ gian nan
………….
Thân cò lặn lội sớm mai thân gầy
Những câu thơ tuy với từ ngữ đơn giản nhưng đã miêu tả được những công lao to lớn của mẹ. Cả cuộc đời mẹ chỉ có con là trọng tâm. Mẹ gánh con cả cuộc đời, bất chấp gian nan, sương gió cuộc đời, lặn lội sớm mai. Người xưa thường nói “Một mẹ có thể nuôi được mười con nhưng mười con chưa chắc đã nuôi được một mẹ” quả đúng như vậy. Dù có sống hơn mẹ nửa đời người nhưng con cái chưa chắc đã báo hiếu hết được công lao cho mẹ.
vote t nhaa!
tham khảo
Thiên tuỳ bút Tháng riêng mơ về trăng non rét ngọt mở đầu bằng những cảm xúc rạo rực, ngất ngây của nhà văn trước mùa xuân Bắc Việt. Trong dòng cảm xúc của Vũ Bằng, không khí và cảnh sắc mùa xuân đất Bắc trong những ngày đầu tháng giêng hiện lên thật đẹp- một vẻ đẹp riêng biệt, độc đáo khó quên. Đó là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có cầu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng...
Chao ôi, cái mùa xuân Bắc Việt, có lẽ là cái không khí và cảnh sắc mùa xuân trước năm 1945 được gợi nhớ lại trong lòng một người con xa quê như Vũ Bằng. Nó gợi ta nhớ đến những câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính:
Bữa ấy mưa xuân lất phất bay
Hoa xoan lớp lớp rụng
Vơi đầy hội chèo làng Đặng đi qua ngõ
Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay
(Mưa xuân)
Mùa xuân về đem đến bao sự đổi thay kì diệu, làm bừng lên bao sắc xuân, và nhất là trỗi dậy bao sức sống trong lòng người. Nó làm cho người ta muốn phát điên lên, muốn mở cửa đi ra ngoài, muốn có cái thú giang hồ đó đây mà thưởng ngoạn mùa xuân, cảm thấy không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa. Mùa xuân làm cho nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải chồi ra thành những cái lá nhỏ li ti. Đặc biệt, mùa xuân về làm cho người ta "sống" lại và "thèm khát yêu thương.
Mùa xuân về khiến cho không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, lòng người ấm lạ, ấm lùng, và trong lòng thì cảm thấy như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. Đó là cảm xúc say mê, rạo rực đến ngất ngây của một con người luôn khát khao mong chờ mùa xuân, đón nhận mùa xuân với tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình. Giọng văn sôi nổi, tha thiết của Vũ Bằng đã truyền sang người đọc khiến ta hình như cũng thấy rạo rực và ngất ngây.
Một mùa xuân thật đẹp (mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến) được cảm nhận bằng một tâm hồn rất tinh tế và nhạy cảm của Vũ Bằng. Dường như tác giả đã hoà nhập lòng mình vào cảnh, để thấy được cái mưa riêu riêu, gió lành lạnh, cả tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa và cả âm điệu trữ tình sâu lắng, ngọt ngào của câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng những giác quan quen thuộc, nhà văn còn cảm nhận mùa xuân bằng tất cả những giác quan, những cảm xúc đặc biệt nhất của tâm hồn. Sự cảm nhận ấy được diễn tả bằng những câu văn rất giàu hình ảnh và gợi cảm với một loạt các hình ảnh so sánh liên tưởng đầy ấn tượng: "Thú giang hồ" được cảm nhận êm ái nhớ nhung; nhựa sống trong lòng người căng lên được ví như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nầm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh; tình cảm gia đình đầm ấm khiến lòng người vui sướng được nhà văn liên tưởng với cảnh không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan.
Ngòi bút của nhà văn đặc biệt tinh tế khi miêu tả cảnh sắc và không khí mùa xuân từ sau ngày rằm tháng giêng. Con mắt tinh tường của ông đã phát hiện ra những chuyển biến (dù rất là nhỏ) của màu sắc và không khí bầu trời, mặt đất, cây cỏ trong một thời gian ngắn ngủi từ đầu tháng qua rằm: Đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh nhưng lại nức một mùi hương man mát; bầu trời không còn đừng đục như màu pha lê mờ, sáng dậy thấy những vệt xanh tươi hiện ra ở chân trời chuyển sang trong trong có những làn sóng hồng rung động như cánh con ve mới lột; trên giàn hoa lí, vài con ong siêng năng đã bay đi kiếm nhị hoa.
Cảnh sắc mùa xuân vốn đã đẹp vì mưa riêu riêu, gió lành lạnh, tiếng trống chèo, câu hát huê tình, đến đây càng đẹp hơn. Đến mức chính tác giả cũng phải thốt lên: Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - Mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến.
Mùa xuân ấy lắng động mãi, ngân nga mãi trong lòng người, để hôm nay, xa quê hương, một nỗi niềm như thương quê hương đến cồn cào, da diết cứ dâng lên hoá thành dòng cảm xúc ngọt ngào tươi mát, đằm thấm, dệt nên thiên tuỳ bút kiệt tác này
Bài làm Nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp là cây bút quen thuộc với nhiều bạn đọc trên khắp thế giới . Các tác phẩm của ông chủ yếu khai thác đề tài về cuộc sống khắc nghiệt nhưng giàu chất thơ ở quê hương . Tiêu biểu trong số đó phải kể đến sang tác " Người thầy đầu tiên " . Truyện đã khắc họa thành công nhân vật An-tư-nai một cô bé có tấm lòng nhân ái cùng tinh thần hiếu học đáng quý . Đọc đoạn trích , ta thấy nhà văn không có nét bút nào miêu tả cụ thể ngoại hình , tính cách An-tư-nai . Song qua những hành động lời nói , suy nghĩ của nhân vật , ta dễ dàng cảm nhận được vẻ đẹp phẩm chất của cô bé . Trước hết , An-tư-nai là cô bé có tâm hồn cao đẹp và tấm lòng lương thiện , tốt bụng . Chứng kiến thầy Đuy-sen bị lũ nhà giàu xúc phạm bằng mấy lời lẽ hành động xấu xí , cô bé căm ghét đến mức muốn nắm lấy cương ngựa và quát thẳng vào những bộ mặt láo xược của họ . Khi biết thầy phải vất vả tích trữ củi để sưởi ấm lớp học , cô bé không ngần ngại mà trút ki-giắc ở trường . An-tư-nai cũng luôn quan tâm giúp đỡ tới mọi người xung quanh . Giữa trời đông buốt giá , cô bé đã cùng thầy Đuy-sen lấy đá và đất tạo thành các ụ nhỏ trên lòng suối giúp các em nhỏ đi lại thuận tiện và an toàn . Có thể thấy An-tư-nai là 1 cô bé luôn sáng ngời vẻ đẹp như " dòng suối nhỏ của thầy " Ngay từ giây phút được ngồi học dưới mái trường của thầy Đuy-sen , An-tư-nai đã chất chứa tấm lòng ngưỡng mộ quý mến người thầy đầu tiên của mình : " tất cả đám học sinh chúng tôi đứa nào cũng yêu mến thầy " . Sau này , rời xa quê hương trở thành một viện sĩ , An-tư-nai vẫn luôn khác sâu trong tâm trí sự quan tâm , dạy bảo từ thầy Đuy-sen . Cô bé khao khát tất cả mọi người sẽ biết đến câu chuyện về thầy " không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người nhất là tuổi trẻ đều cần biết câu chuyện này " . Cuộc đời con người của An-tư-nai còn là minh chứng cho tấm gương kiên cường mạnh mẽ , vượt lên số phận . Mặc dù mồ côi cha mẹ phải sống cùng chú thím nhưng cô bé vẫn chứa chan tinh thần lạc quan nghị lực. Dưới sự dạy bảo , giúp đỡ của thầy Đuy-sen , An-tư-nai đã có cơ hội lên thành phố học tập . Tại đây , cô bé không ngừng cố gắng học hành tích lũy tri thức để sau này trở thành viện sĩ. Với việc sử dụng kết hợp nhiều người kể chuyện : họa sĩ và tôi nhà văn đã phác họa chân thực những suy nghĩ tâm tư tình cảm của nhân vật An-tư-nai . Cô bé hiện lên cùng tâm hồn trong trẻo giống như cái tên của mình . Theo dòng chảy thời gian tác phẩm " Người thầy đầu tiên " sẽ mãi in sâu trong tâm trí bạn đọc bởi các giá trị nhân văn nhiều ý nghĩa . Qua đoạn trích , nhà văn còn muốn gửi gắm tấm lòng yêu thương nâng niu tới những mảnh đời bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ như An-tư-nai .
Gợi ý về đặc điểm của nhân vật Dế Mèn:
- Đặc điểm thứ nhất: Dế Mèn là người có tính độc lập, biết chăm lo cho cuộc sống của mình:
Chứng minh qua bằng chứng: chỉ ở với mẹ ba hôm rồi ra ở riêng, đào đất làm giường, đào hang phòng nguy hiểm.
- Đặc điểm thứ hai: Dế Mèn là người có đời sống tinh thần phong phú.
Chứng minh qua bằng chứng: tụ tập với mọi người trong xóm, cùng ca hát, nhảy múa, gảy đàn, thổi sáo vui vẻ.
Gợi ý về đặc điểm của nhân vật Dế Mèn:
- Đặc điểm thứ nhất: Dế Mèn là người có tính độc lập, biết chăm lo cho cuộc sống của mình:
Chứng minh qua bằng chứng: chỉ ở với mẹ ba hôm rồi ra ở riêng, đào đất làm giường, đào hang phòng nguy hiểm.
- Đặc điểm thứ hai: Dế Mèn là người có đời sống tinh thần phong phú.
Chứng minh qua bằng chứng: tụ tập với mọi người trong xóm, cùng ca hát, nhảy múa, gảy đàn, thổi sáo vui vẻ.
Tham khảo!
Phần cuối đoạn trích Một trăm dặm dưới mặt đất, nhân vật "tôi" đã "ngắm nhìn, ngẫm nghĩ, chiêm ngưỡng mà trong lòng thấy sửng sốt và kinh hãi!". Sự ngắm nhìn, ngẫm nghĩ có chút sửng sốt và kinh hãi ấy là do vẻ đẹp trong lòng hang dưới mặt đất quá sức tưởng tượng của nhân vật "tôi". Vẻ đẹp thiên nhiên dưới lòng đất đẹp đến nỗi trí tưởng tượng của nhân vật "tôi" hoàn toàn bất lực, và "tưởng như đang ở một hành tinh nào đó rất xa lạ với con người". Cái ngỡ ngàng, sửng sốt của nhân vật tôi chắc chắn là do nhìn thấy cảnh đẹp ngoài sức tưởng tượng; và có lẽ trong lòng anh cũng đang reo lên những cảm xúc lẫn lộn về sự kì vĩ của tạo hóa.
Tham Khảo
Hình ảnh người bà đã được Xuân Quỳnh khắc họa qua bài thơ “Tiếng gà trưa”. Trên đường hành quân mệt mỏi, người cháu dừng chân bên một xóm nhỏ để nghỉ ngơi. Tiếng gà trưa vang lên khiến người cháu phải nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ sống bên bà. Kỉ niệm đáng nhớ nhất là khi cháu tò mò xem gà đẻ trứng, rồi bị bà mắng. Lòng cháu ngây thơ tin lời bà, sợ mặt bị lang liền về lấy gương soi. Lời mắng thể hiện sự quan tâm, lo lắng của bà dành cho đứa cháu. Không chỉ vậy, bà đã luôn ân cần, hy sinh. Bà chăm lo cho đàn gà để cuối năm bán đi lấy tiền sắm sửa quần áo mới cho cháu. Người cháu nhớ đến hình ảnh bà thật giản dị với “cái quần chéo go”, “cái áo cánh trúc bâu”. Vẻ đẹp của bà chính là vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam: chịu thương chịu khó, giàu đức hy sinh. Cuộc đời của bà luôn lo cho con, cho cháu. Tuổi thơ sống bên bà tuy khó khăn, nhưng hạnh phúc. Điều đó khiến cho cháu không thể nào quên được, càng yêu thương bà nhiều hơn. Thơ của Xuân Quỳnh thật giản dị, nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc.
SÁNG MAI NỘP RỒI, GIÚP TUI VỚII