K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 12 2020

Viết một đoạn văn biểu cảm về dòng sông quê hương – văn lớp 7.Dòng sông quê nước chảy hiền hòa, gắn bó với tôi như một người bạn thân. Sông ôm ấp tôi vào lòng, nâng đỡ tôi, giúp tôi biết bơi.Quên sao được những tháng ngày cùng mẹ ra bờ sông xúccon tôm, con tép, những buổi chiều thả diều trên đê cùng lũ bạn hay khi ngồi cạnh dòng nước hiền hòa bập bẹ đánh vần từng chữ, sông luôn thân thiết với tôi, dõi theo tôi từng ngày. Tuổi thư êm đềm của tôi được những cơn gió từ sông thổi vào làm cho mát mẻ, được những hàng tre trên sông tỏa bóng mát, khi vui, khi buồn, chỉ có sông nghe tôi tâm sự, mỗi lần tủi thân, buồn bực, tôi lại chạy ra bờ sông hét thật to.

Tiếng âm ang từ lòng sông vọng lại là lời an ủi duy nhất của tôi, những lúc ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc tôi mắc lỗi nhìn thấy gương mặt mình trên mặt nước trong veo tôilại thấy có thêm động lực để sửa chữa lỗi lầm. Khi tôi vui, sông gợi sóng lăn tăn, những cây tre cây liễu, những chú cá cũng reo vui, xào xạc cổ vũ tôi, chia sẻ cùng tôi niềm vui. Cứ tự nhiên và vô tư như thế, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã cảm thấy nhớ dòng sông quê da diết khi cả ngày chưa được gặp nó, thấy lòng lâng lâng mỗi khi đạp xe qua con đường có con sông chảy ngang.Sông với tôi, quấn quýt lấy nhau chẳng ai có thể chia cắt được, có lẽ dòng sông đã trở thành một người bạn không thể thiếu trong tâm hồn nhỏ bé của tôi. 

25 tháng 12 2020

Thanks

13 tháng 8 2016

- Đoạn thơ cho ta thấy tác giả đã bộc lộ những suy nghĩ về quêhương thông qua những hình ảnh rất cụ thể. Quê hương yêu dấugắn liền với những hoài niệm của tuổi thơ. “Cánh diều biếc” thảtrên cánh đồng từng mang dấu ấn của tuổi thơ đẹp. Đó là cánhdiều thả sau mùa gặt. Chữ “biếc” gợi tả cánh diều tuyệt đẹp.

- Âm thanh của “con đò nhỏ” khua nước trên dòng sông quêhương êm đềm mà lắng đọng. Âm thanh mộc mạc, giản dịnhưng rất đỗi thân thiết không thể nào quên. Tiếng mái chèo1đ Câu Đáp án Điểmkhua nước ấy là kỷ niệm của tuổi thơ với quê hương yêu dấu.- Có thể nói những kỷ niệm đơn sơ, giản dị của quê hương luôncó sự gắn bó bằng tình cảm của con người gần như là máu thịt.Nghĩ về quê hương như vậy, ta thấy tình cảm của nhà thơ đốivới quê hương thật đẹp đẽ và sâu sắc.1đ- Nghệ thuật so sánh tạo nên hình ảnh đẹp, đầy sáng tạo, đặc sắcvà độc đáo đã gợi tả một không gian nghệ thuật có chiều cao,sắc biếc của bầu trời, có chiều dậu của cánh đồng quê, có chiềudài của năm tháng, có âm thanh thân thuộc của mái chèo trêndòng sông quên. Nhà thơ đã nói lên một cách đằm thắm, thiếttha một tình yêu quê hương.

21 tháng 8 2016

ôi giờ bài này làm r`

14 tháng 12 2016

Đây là dàn ý nhé!

I.Mở bài:
-Giới thiệu về dòng sông mà bạn định tả:
-Dòng sông đó là dòng sống nào, ở đâu?
-Nếu đó là một cảnh đẹp của quê hương thì đó có phải là cảnh tiêu biểu của quê hương em không?

II. Thân bài:
-Tả bao quát khung cảnh thiên nhiên.
-Tả cụ thể cảnh vật thiên nhiên: hình dáng, màu sắc, sự biến đổi của cảnh vật thiên nhiên ( nếu có )
Chẳng hạn: những ngọn núi được cây cối tươi xanh tô màu, ( tả hình dáng, tư thế ngọn núi, tả cây cối, chim chóc,…) / nước biển ttrong xanh như màu ngọc bích (sự biến đổi của màu sắc nước biển trong ngày theo sự biến đổi của ánh sáng) / đồng lúa rập rờn tươi xanh,( tả những bông lúa trĩu nặng, lá lúa ngả vàng, tiếng chim tu hú…),…
-Suy nghĩ, tình cảm của em về cảnh đẹp đó: đây là vẻ đẹp bình dị của quê hương mà em gắn bó,…

III. Kết bài:
Ý thức trách nhiệm của bản thân đối với việc giữ gìn và phát huy những giá trị của cảnh đẹp đất nước.

Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
 

14 tháng 12 2016

"Quê hương ai cũng có một dòng sông bên nhà.Con sông quê luôn gắn bó với tuổi thơ đời tôi....". Câu hát của nhạc sĩ đó đã nói rất đúng tâm tư tình cảm của nhiều người, trong đó có cả em. Đúng vậy, quê em có một khúc sông nhỏ chảy qua, dịu dàng và thơ mộng, là nơi sinh hoạt của dân làng, là nơi tuổi thơ em đã gắn bó nhiều kỉ niệm. Nơi ấy đã trở thành biểu tượng của quê hương để mỗi lần đi xa, nhớ về quê là em lại da diết nhớ đến con sông nhỏ quê mình.
Dong sông quê em không biết bắt nguồn từ ngọn suối nào trên dãy Trường Sơn trùng điệp xa xôi, đã đi qua bao ghềnh thác bao vách đá cheo leo trước khi về miền đồng bằng nhưng khi đi qua làng em nó chảy êm ả dịu dàng như muốn cho mọi người có đủ thời gian để ngắm nghía mặt nước lặng lờ với làn nước trong xanh của nó. Bố em bảo sông là một nhánh của dòng Thu Bồn nhưng dân làng em vẫn thường gọi bằng cái tên vừa dân dã vừa thân thương: sông Tre làng. Có lẽ vì nơi đây dân làng trồng tre rất nhiều, kín cả một bãi sông, nên mới có tên gọi như thế.
Sông quê em không có vẻ đẹp to lớn hùng vĩ như những con sông em thường gặp trong những trang thơ, trang văn mà nó bé nhỏ hiền hòa với chiều rộng độ hơn vài chục mét. Nhiều lúc em say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông với hàng tre xanh hai bên bờ soi bóng xuống mặt sông êm đềm mát dịu rồi chợt nhớ đến những câu thơ của Tế Hanh viết về con sông quê mình:
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng..."
Đôi lúc, từ trên ngọn tre cao vút, một chú cò trắng như vôi kinh ngạc nhìn thấy bóng mình soi trong làn nước trong vắt, lặng lờ. Trên mặt sông thỉnh thoảng có vài con thuyền của người dân chài cá xuất hiện làm cho dòng sông càng thêm thơ mộng gấp bội phần. Chiều chiều, các bè nứa, các bè gỗ và thuyền buôn lững lờ xuôi về bến sông Hoài tận phố cổ Hội An. Vang vọng trên mặt sông là những tiếng nói và giọng cười của những bà, những cô gái trẻ. Chẳng biết họ có chuyện gì mà vui thế. Em như chợt vui lây cùng với niềm vui bình dị hồn nhiên của họ.
Nhưng dòng sông cũng có lúc nổi giận như con người. Đó là vào những ngày mưa lũ. Nước trở nên mênh mang hung tợn lạ thường. Nó đục ngầu sủi bọt cuồn cuộn chảy cuốn theo bao rác rưởi và củi mục từ trên nguồn trôi về. Mặt nước dâng cao nhấn chìm cả chiếc cầu tre lắt lẻo mà dân làng em góp tre làm tạm để qua bên kia sông làm mùa. Trên bờ những ngọn tre oằn oại cả thân mình như giục dòng nước chảy nhanh hơn ra biển để tránh ngập lụt cho dân làng. Những ngày đó muốn qua bên kia sông, dân làng phải nhờ đến người chèo đò. Con đò mảnh như chiếc lá tre trôi xéo giữa dòng nước ùng ục réo sôi rồi mới cập bến như dự định. Có lẽ chính những ngày gian nan này càng làm em thêm quí thêm yêu quê hương mình. Em tin rằng rồi đây sẽ không còn những chuyến đò qua sông đầy nguy hiểm như thế mà sẽ có một chiếc cầu xi măng kiên cố cho dân làng qua lại bình thường trên sông lúc nào họ muốn
Nhưng cho dù hiền hòa hay hung dữ, dòng sông quê em vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả người dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực.
Yêu biết bao dòng sông quê em! Yêu biết bao nơi ghi dấu những kỉ niệm của một thời thơ ấu còn nhiều gian nan khổ nhọc. Dòng sông như một người thân đã hiện hữu trong cuộc đời của em. Mai này dù có đi đâu xa em vẫn maĩ nhớ mãi yêu dòng sông nhỏ quê mình. Sông là tất cả tuổi thơ em!

Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!

7 tháng 7 2016

Đối với em ,cứ nhắc đến quê hương là lòng em lại dâng trào biết bao niềm tự hào. Quê hương em là nơi chôn rau cắt rốn ,là nơi đã nuôi nấng em thành người. Nơi đây đã ghi lại bao kỷ niệm ngọt ngào ,vui buồn của tuổi thơ em. đó là những ngày em được sống bên bố mẹ được bố mẹ yêu thương. Ngày nắng chói chang mẹ vừa quạt vừa ru em ngủ. Mùa đông lạnh già bố ủ ấm cho em bằng tình yêu thương của người. Quê hương cũng là nơi cho em những người bạn hiền ,bạn tốt. Những người bạn cùng em học tập. cùng em chăn trâu cắt cỏ trên bờ đê. Những người bạn đã cùng em sẻ chia bao nỗi buồn vui. Em còn nhớ những thầy cô đã dạy dỗ em. Nhưng lời giảng ,những nét bút ,tiềng nói ,đã khắc sâu trong trái tim em. Làm sao em có thể quên được những con người đáng yêu đáng quý ở nơi yêu dấu của mình ? Quê hương còn cho em những hàng cây xanh mướt ,những bãi nương dâu ,màu xanh tươi của đồng lúa. Chao ôi! biết ơn và tự hào biết mấy quê hương yêu dấu của em.

8 tháng 7 2016

Quê hương ! Mới gọi tên thôi mà đã thấy nhớ vô cùng. Cuộc đời mỗi người ai chẳng có một quê hương . Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi cho tôi tuổi thơ ngọt ngào. Tôi sống trong vòng tay của quê hương, được ấp ủ, nâng niu, trở che như một người con bé bỏng. Quê hương cho tôi những buổi chiều hè nô đùa trên bãi cỏ triền đê, cho tôi những cái nắng oi nồng để cảm nhận được nỗi vất vả của người nông dân trên đồng ruộng để làm ra hạt gạo , cho tôi tắm mát trên dòng sông phù xa , lăn mình trên bãi cát trắng . Ôi thật ấm áp. Thật êm đềm biết bao nhiêu!

17 tháng 11 2021

Tham khảo 

"Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng hay"
Lời bài hát được phổ nhạc từ lời thơ. tiếng nói da diết của nhà thơ Đỗ Trung Quân dường như đã đi sâu vào trong trái tim của mỗi con người yêu quê hương. Có thể nói, quê hương là một khái niệm mà khi bất chợt ta thốt lên thi bao nhiêu cảm xúc chợt dâng trào đầy thân thương. Như tôi đây, quê hương của tôi rất đẹp, rất thanh bình. Được sinh ra và lớn lên ở mãnh đất Tiền Giang, nơi có cánh đồng lúa chín vàng, có những đàn cò trắng đang chao liệng trên cánh đồng. Quê hương tôi đẹp xiết bao khi mặt trời lặn, tất ca như chìm vào giấc ngủ êm đềm của một buổi chiều ấm áp. Chị gió như muốn góp thêm một bản tình ca vào sự hòa điệu thanh bình cùa quê hương tôi. Sáng sáng, những chú bé chăn trâu hòa vào khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, yên bình tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ của làng quê. Và bức tranh ấy còn dẹp hơn nữa khi hoàng hôn buông xuống những lúc chiều chiều. Quê tôi đẹp như vậy, và chắc hẳn quê hương cùa mọi người cũng đẹp như thế. Chúng ta hãy khắc ghi hai từ “quê hương” này vào sâu trong tận trái tim của mình. Tôi nghĩ, lất cà chúng ta dù có đi đến đâu, làm gì cũng vẫn sẽ luôn nhớ về nơi mình đã sinh ra và trưởng thành. Quê hương trong trái tim mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng cùng với sự cảm nhận riêng của mỗi người. Chỉ cần có trái tim biết rung cảm theo tiếng gọi quê hương thì mọi người sẽ thấy quê hương quan trọng với chúng ta đến dường nào.

29 tháng 10 2018

Ai khi xa quê hương cũng mang theo một kỷ niệm. Người thì nhớ lũy tre làng, người thì nhớ những đồng lúa vàng ươm sắp thu hoạch, người thì nhớ mái nhà ngói lợp nằm san sát nhau. Đối với tôi hình ảnh mà tôi mang theo lên Thành Phố ồn ào đông đúc là dòng sông Chợ Tuần yêu dấu.
Tôi chẳng biết dòng sông đó có từ bao giờ, tôi chỉ biết khi sinh ra tôi đã thấy dòng sông hiền hòa mà anh dũng. Trong thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ, dòng sông là một nơi quan trọng, vận chuyển hàng hóa cho các chiến sĩ. Bên kia bờ là đồng lúa vằng ươm sắp cho thu hoạch, bên này là bờ cây đa cổ thụ làm bạn với sông bao nhiêu năm mà người ta không biết. Nước xanh biếc vào buổi sáng, vàng nhạt vào buổi trưa và đỏ thẫm vào buổi chiều tà. Chỉ có những người yêu dòng sông tha thiết mới cảm nhận được cái đẹp của dòng sông. Nhớ những buổi trưa hè trốn ngủ, ra dòng sông chơi. Nhớ những buổi chiều đi mót khoai, sắn, cả một lũ đem ra bờ sông, lấy lá đa đốt lên rồi nướng ăn. Đứa nào đứa lấy chân tay lấm lem. Tôi yêu dòng sông quê, yêu cả những người bạn, yêu cả những cánh đồng vàng ươm. Lúc tắm sông, nước sông như ôm tôi vào lòng, ấm áp như vòng tay của mẹ ôm tôi. Bây giờ tôi đang ở Thanh Phố, tôi khao khát được trở về dòng sông quê hương. Ngày ngày, tôi sẽ ra bờ sông sáng tác thơ, vẽ tranh, đọc truyện cho sông nghe. Cứ mỗi độ hè về, tôi được bố mẹ cho về quê chơi. Dòng sông theo tôi lớn dần và tình cảm của tôi dành cho dòng sông cũng ngày một cao hơn. Tôi yêu dòng sông quê da diết như tình cảm của tôi dành cho mẹ quê hương là nơi "Chôn rau cắt rốn" của mỗi người và thật tội nghiệp cho những kẻ không biết quê hương. Dòng sông như mạch sống trong con người tôi, trái tim tôi và nó như tình cảm quê hương luôn cuồn cuộn chảy trong lòng tôi.

 

 Ở thị xã Quảng Trị có rất là nhiều cảnh đẹp. Nhưng em vẫn thích nhất là dòng sông Thạch Hãn.

   Dòng sông ấy nằm trền đường Ngô Quyền. Trong thời kì cứu nước cả dòng sông như nhuộm một màu đỏ, vì máu của các anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống. Lúc ấy nước sông như giận dữ vì sự giả man của bọn cướp nước thế nhưng ngày nay đã trở nên hiền hòa. Vào buổi sáng khi mặt trời chiếu xuống dòng sông như khoác trên mình chiếc áo long lanh giác bạc trên lớp áo xanh thật đẹp. Đêm, trưa, nắng đỗ xuống làm cho mặt sông lấp loáng. Ở phía bắc trên những cành tre, những chú vói cá đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Vào những đêm rằm vào những hành lễ nhà thả hoa như những cung điện nguy nga trắng lệ. Còn ở dưới mặt nước cả dòng sông rực sáng lên bởi ánh đèn hoa Đăng. Từng vòng hoa lặng lẽ dịu dàng em trôi. Chắc hẵn lúc này các hương hồn liệt sĩ hết sức vui mừng, vì sự tri ân của nhân dân của nhân dân thị xã Quảng Trị. Hơn thế nữa về mùa Xuân hoa Bằng Lăng nở rất đẹp.    Em yêu dòng  sông như yêu người mẹ hiền. Dù sau này có đi đâu về đâu thì những kỉ niệm thời thơ ấu và hình ảnh dòng sông vẫn luôn động mãi trong trái tim em