Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trước đây có một chàng trai trẻ, nhà rất nghèo, cha mẹ lại luôn đau ốm. Tuy nhiên cậu rất lương thiện, ai cũng yêu quý, cậu làm gì cũng rất chuyên tâm chăm chú, khi ngắm cảnh thì chỉ chuyên tâm ngắm cảnh, khi đi đường thì chỉ chuyên tâm đi đường, không nhìn ngang ngó dọc… Một hôm, cậu đi đường nhặt được một đồng tiền. Lúc đi qua vườn hoa ở công viên, cậu nghe thấy mấy người trồng hoa đang kêu khát nước. Vậy là cậu liền lấy đồng tiền vừa nhặt được mua nước cho họ uống, mọi người rất vui vẻ và cảm kích cậu nên tặng cho cậu một ít hoa. Khi cầm hoa đi ngang qua cửa hàng hoa trong thành phố, cậu tặng số hoa đó cho những người yêu hoa. Người yêu hoa thấy cậu tốt bụng nên cho cậu 8 đồng bạc, cậu vui vẻ cầm lấy ra về. Mấy hôm sau, khu nhà cậu ở có cơn gió lớn, gió làm gãy những cành cây già và khô trong khu vườn cây ăn quả lâu năm quý hiếm, cành cây xơ xác rụng khắp vườn. Cậu xin phép chủ nhà cho cậu dọn sạch khu vườn và xin những cành cây này về làm củi. Trong lúc cậu đang dọn thì có một đám trẻ chơi đùa gần đó, chúng vì tranh nhau viên kẹo mà xảy ra bất hoà, cậu thấy vậy đem 8 đồng bạc đi mua kẹo chia cho đám trẻ. Đám trẻ vui sướng và hết lòng cảm kích cậu, chúng bảo nhau cùng giúp cậu dọn sạch khu vườn. Chẳng mấy chốc, khu vườn đã sạch sẽ, những cành cây cũng đã được bó gọn gàng, cậu vui vẻ mang số củi về nhà. Trên đường về nhà, cậu gặp một người đàn ông đi ngang qua, người đàn ông thấy số củi này liền nói: “Cậu có thể bán số củi này cho tôi được không, nhà tôi có người bị bệnh, cần sắc thuốc, nhưng củi bình thường không sắc được, nó có khói rất nồng, số củi này là củi quý, đốt rất thơm lại không có khói”. Cậu nghe vậy liền vui vẻ nói: “Bác cứ lấy cả đi không phải trả tiền cháu đâu, số củi này cháu cũng chẳng mất tiền mua”. Người đàn ông nghe nói vậy thì rất vui mừng, nhưng không chịu lấy không mà lại trả cậu tới 16 đồng bạc, đây là số tiền cũng không nhỏ với cậu. Cậu bé được trả cho một món tiền khá lớn. Có được số tiền lớn, cậu nghĩ bụng: “Số tiền này mình đủ để mở một quán nước nhỏ bên đường cạnh nhà mình. Vậy là cậu mua một cái bàn, mấy cái ghế nhỏ mang về dựng một cái chòi nhỏ bán nước trà, nước vối cho công nhân làm việc ở nông trường gần nhà cậu ở. Tuy nói là bán nước nhưng cậu lại chỉ lấy tiền khách thập phương vãng lai qua lại, còn 500 công nhân làm việc ở nông trường ở đó thì cậu lại không lấy, ai trả bao nhiêu thì trả, ai cũng nói cậu ngốc, cậu cũng chỉ cười mà không nói gì. Một hôm có người khách thập phương đi qua, vị khách thập phương nghe mọi người kể về cậu, thấy rất ấm lòng. Vị khách thập phương đến bảo cậu: “Ngày mai sẽ có đoàn thương nhân đi qua đây rất đông, họ sẽ dẫn theo 400 con bò. Cậu hãy chuẩn bị đồ nhiều vào nhé!”. Cậu nghĩ 400 con bò đi đường sẽ cần phải có cỏ ăn cho đỡ mệt, vậy là cậu nhờ 500 công nhân ngày mai mỗi người lấy cho cậu xin một bó cỏ tươi, tất cả đều vui vẻ nhận lời. Hôm sau, đoàn thương nhân đi qua, dừng chân uống nước quán của cậu, đoàn thương nhân thấy đống cỏ tươi ngon liền hỏi ý cậu muốn mua số cỏ đó cho bò ăn. Cậu vui vẻ đáp: “Không cần phải trả tiền đâu, cháu biết hôm nay sẽ có đoàn bò đi qua nên nhờ các công nhân ở đây lấy cho, mỗi người một ít, số cỏ này đều không phải trả tiền”. Đoàn thương nhân thấy lòng tốt của cậu nên mỗi người lại tặng cậu ít tiền. Mấy năm sau, ở đó xuất hiện một đại phú gia…
a,Câu chuyện trên kể về ai?
Câu chuyện kể về một chàng trai trẻ, nhà rất nghèo, bố mẹ lại hay đau ốm.
Những điều gì đã xảy ra ?
Những điều đã xảy ra:
+ Khi đang đi trên đường, cậu nhặt được một đồng tiền. Lúc đi qua vườn hoa ở công viên, cậu nghe mấy người trồng hoa kêu khát nước, bèn lấy số tiền đó mua nước tặng họ uống, họ rất vui và cảm kích cậu nên đã tặng cậu một ít hoa.
+ Khi cầm hoa đi ngang qua cửa hàng hoa trong thành phố, cậu tặng số hoa đó cho những người yêu hoa. Người yêu hoa thấy cậu tốt bụng nên cho cậu 8 đồng bạc, cậu vui vẻ cầm lấy ra về.
+ Mấy hôm sau, khu nhà cậu ở có cơn gió lớn, gió làm gãy những cành cây già và khô trong khu vườn cây ăn quả lâu năm quý hiếm, cành cây xơ xác rụng khắp vườn. Cậu xin phép chủ nhà cho cậu dọn sạch khu vườn và xin những cành cây này về làm củi. Trong lúc cậu đang dọn thì có một đám trẻ chơi đùa gần đó, chúng vì tranh nhau viên kẹo mà xảy ra bất hoà, cậu thấy vậy đem 8 đồng bạc đi mua kẹo chia cho đám trẻ. Đám trẻ vui sướng và hết lòng cảm kích cậu
+ Trên đường về nhà, cậu gặp một người đàn ông đi ngang qua, người đàn ông thấy số củi này liền nói: “Cậu có thể bán số củi này cho tôi được không, nhà tôi có người bị bệnh, cần sắc thuốc, nhưng củi bình thường không sắc được, nó có khói rất nồng, số củi này là củi quý, đốt rất thơm lại không có khói”. Cậu nghe vậy liền vui vẻ nói: “Bác cứ lấy cả đi không phải trả tiền cháu đâu, số củi này cháu cũng chẳng mất tiền mua”. Người đàn ông nghe nói vậy thì rất vui mừng, nhưng không chịu lấy không mà lại trả cậu tới 16 đồng bạc, đây là số tiền cũng không nhỏ với cậu.
+ Một hôm có người khách thập phương đi qua, vị khách thập phương nghe mọi người kể về cậu, thấy rất ấm lòng. Vị khách thập phương đến dặn cậu: “Ngày mai sẽ có đoàn thương nhân đi qua đây rất đông, họ sẽ dẫn theo 400 con bò. Cậu hãy chuẩn bị đồ nhiều vào nhé!”.
+ Hôm sau, đoàn thương nhân đi qua, dừng chân uống nước quán của cậu, đoàn thương nhân thấy đống cỏ tươi ngon liền hỏi ý cậu muốn mua số cỏ đó cho bò ăn. Cậu vui vẻ đáp: “Không cần phải trả tiền đâu, cháu biết hôm nay sẽ có đoàn bò đi qua nên nhờ các công nhân ở đây lấy cho, mỗi người một ít, số cỏ này đều không phải trả tiền”. Đoàn thương nhân thấy lòng tốt của cậu nên mỗi người lại tặng cậu ít tiền.
*Mik nêu những sự việc chính thôi nên thiếu gì thì cho mình xin lỗi nhé!
Hc tốt:3
Bạn tham khảo :
Cuộc đời của mỗi con người đều luôn gặp những khó khăn ,trắc trở.Những cơn sóng dữ luôn ập đến bất ngờ hòng ngăn cản bước tiến của ta.Nhưng nếu như ta biết chấp nhận thực tế thì sẽ có ngày ta sẽ thành công, cậu bé trong câu truyện trên đã cho ta thấy rỏ điều đó.
Chấp nhận mình đã thất bại ,biết chấp nhận sự thật thì sẽ mang lại niềm vui cho bản thân mình.Đúng ,cậu bé như chúng ta thấy đang tranh tài với các bạn để dành một vai diễn trong trương tuy biết rằng bản thân chưa đủ khả năng .Nhưng cậu vẫn cố gắng,và rằng khi kết quả cậu đã thất bại ,chỉ có thể làm người reo hò và vỗ tay .Nhưng cậu lại nở nụ cười hãnh diện .Thật đáng quý làm sao! cậu bé đã biết chấp nhận sự thật trong niềm vui, đáng để chúng ta học hỏi.
Chúng ta trong cuộc sống hôm nay phải học hỏi nhiều điều từ cậu bé.Học hỏi cái tôi biết chấp nhận ,Chấp nhận không phải điều gì xấu hổ cả mà đó chính là cánh cửa nho nhỏ dẫn đến thành công .Không chỉ riêng gì cậu bé trong câu chuyện trên ,mà ta thấy rằng trong cuộc sống cũng đã luôn có con người biết chấp nhận .Như nhà toán học niu-tơn tuy sinh ra là một đứa trẻ yếu ớt ,ông đã chấp nhận số phân và không ngừng cố gắng để rồi ông đã trở thành một con người tài năng .Hay như anh Nguyễn Ngọc kí ,anh đã chấp nhận sự thật rằng mình đã mất đi đôi tay ,chính sự chấp nhận đó đã giúp anh có nghị lực cầm bút bằng đôi chân của mình .Những con người đó thật khiến ta khâm phục , thật đáng khen .Thế nhưng trong cuộc sống vẫn luôn tồn tại những con người chưa biết chấp nhận .Như Cám không chấp nhận cuộc sống của Tấm nên đã nhiều lần hãm hại Tấm,thế nhưng cuối cùng thì Cám cũng không hề có được hạnh phúc.Những người như Cám thật là đáng phê phán .Có thể thấy được khi ta biết chấp nhận là ta đang tạo niềm vui cho chính bản thân mình , tự nâng mình lên một tầm vóc mới ,đó chính là" đôi mắt tràn ngập hãnh diện" .Mỗi con người biết chấp nhận là chúng ta đang rút ngắn khoảng cách đến con đường thành công của chính mình.
Câu chuyện của cậu bé đã để lại trong em một bài học sâu sắc .Mỗi con người đều phải học cách chấp nhận ,khi làm được điều đó thì chính các bạn đang góp phần làm cho cuộc sống ngày càng tươi đẹp hơn .
TK:
a) Tôi ra lệnh cho cậu đóng cửa lại. → Đây là một câu ra lệnh "chuẩn" như bậc bề trên nói với bề dưới, nhưng danh từ trong câu lại là "tôi" và "cậu" ( bằng vai vế ) nên quá bất lịch sự mà còn thể hiện sự oai vệ quá lớn nên cách nói này không phù hợp
b) Này cậu, đóng cửa lại. → Cách nói này "đỡ" hơn cách nói trên một chút nhưng lại tỏ ra sự cộc lốc, pha chút độc tài, vẫn không phù hợp để giao tiếp
c) Này, cậu có thể đóng cửa lại được không? → Đây là cách nói lịch sự nhất trong 3 cách trên. Có đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ, không hướng về ra lệnh vì có từ "có thể". Cách này phù hợp nhất trong 3 cách trên
Viết ''Tham khảo'' đầy đủ ra em nhé, chị nhắc 1 lần thôi, lần sau chị xóa câu trả lời đi đấy!
giống người
Hỏi ngu :))))
Mik giống bố mẹ mình chứ chẳng lẽ giống người hàng xóm hả !!!