Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãi
Bóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôi
Bao tháng ngày đâu nói đặng nên lời
Giờ điểm lại tình nào vơi tiềm thức
Trang vở cũ dường như chưa ráo mực
Tiếng của thầy nào đâu dứt lời vang
Đây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàng
Đã hiện hữu những hành trang ngày cũ
Trường xưa đó bạch đàn nay im ngủ
Dáng thầy đây tóc đã rủ màu sương
Bao nếp nhăn của ngày tháng yêu thương
Mãi tô đậm hằn in gương mặt ấy
Và hôm nay thầy vẫn vui tay vẫy
Học trò xưa ai nấy đã toại danh
Về thăm lại với tất cả lòng thành
Kính tặng thầy ước mơ xanh dạo trước
Bao chuyến đò ngày xưa như quay ngược
Đàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quang
Mang trên mình đầy ánh sáng huy hoàng
Thầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.
Về mùa xuân nha bạn đây là ý tưởng của mình sắp kt nhưng có vẻ lủng củng
Khi mùa xuân đang gọi ánh nắng về
Chim ca hót líu lo như trẩy hội
Dịp Tết nào cũng mong được thăm quê
Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế thôi.
Thành phố nhộn nhịp khúc hát tưng bừng
Đón những cành mai trải khắp phố phường
Bao lì xì đỏ rồi lại bánh chưng
Niềm vui sướng khác xa những ngày thường.
^-^
Thời gian đẹp ấy trôi qua thật mau
Để tiếp tục công việc chưa lo xong
Dành lại kỉ niệm cho xuân năm sau
Để hướng tới những ước mơ thành công.
Dẫu mai xa trường, bạn có buồn không
Những trang sách vở lưu luyến còn đâu
Nôn nao phượng nở đốt lửa trong lòng
Nắn nót hoài chẳng nên chữ chia ly
Mai xa trường rồi tạm biệt mùa thi
Lớp học thênh thang sân trường trống vắng
Nhớ lại kỷ niệm một thời áo trắng
Nét bút học trò còn nắng và mây
Mai xa trường rồi tậm biệt hàng cây
Trải dài trên sân những quả bàng non
Thơm ngát hương thơm cây hoa sữa nhỏ
Tạm biệt đi những chuyến đi chơi xa
Một " Ngày nhà giáo " âm thầm nhắc nhở
Công ơn dạy dỗ khắc thầm trong tim
Quyết " đưa đò " đi bắt nhịp cầu sáng
Cầu cho tri thức thắp sáng tương lai
k cho mk nha! :0
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Bài thơ là cảm xúc của một con người đang dần lớn lên và trưởng thành hơn,bắt đầu biết suy nghĩ và quan tâm hơn đến những người xung quanh mình như cha,mẹ,thầy cô mọi thứ thường ngày thật hối hả nông nỗi bởi tuổi trẻ bây giờ bỗng trở nên giản dị ,bình thường hơn trong suy nghĩ chín chắn đang lớn dần đã hiểu ra và giác ngộ được những lời dạy của thầy cô.
Chọn lọc Thơ 8 chữ hay nhất về ngày 20-11 2:khi thầy về hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
Vất vả tận tụy cả đời tâm huyết vì học sinh là thế,nhưng ngày về hưu của thầy lại đượm màu buồn chẳng giống với cái cách ngày đầu tiên thầy đã đên bên giảng đường này và chọn nghiệp người lái đò,dạy dỗ bao thế hệ học sinh,bao nhọc nhằn bao lần khó nhọc vì ngỗ nghịch của học trò xin thầy gửi lại nơi bảng đen phấn trắng.
Tham khảo (Lazi):
Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng: "Tại sao chúng ta cần phải có tình yêu thiên nhiên?" hay chưa. Trước tiên, chúng ta cần phải hiểu, thiên nhiên là gì? Thiên nhiên là những gì có ở xung quanh chúng ta, do tạo hóa sinh ra và không có bàn tay xây dựng của con người. Cụ thể hơn, thiên nhiên chính là bầu trời, là mặt đất, là rừng cây, biển cả, ánh sáng… – những thứ vô cùng quen thuộc và cần thiết trong cuộc sống của ta.
Thiên nhiên là người bạn tốt của con người. Thiên nhiên, đó là rừng vàng mang lại cho ta một lượng gỗ khổng lồ, muôn vàn loại thảo dược quý hiếm, những động vật thú vị, một bầu khí quyển trong lành và vô vàn loại khoáng sản qúy báu. Thiên nhiên còn là biển bạc với nguồn thủy sản phong phú, những khoảng sản nguyên liệu giàu có và là đường giao thông quốc tế quan trọng thông giữa các đại dương. Bên cạnh đó, thiên nhiên còn là đất đai – nơi con người sinh sống và cư trú, là nơi nuôi lớn những cây lương thực thực phẩm và là nơi chôn giấu biết bao khoáng sản để ta làm trang sức, sử dụng trong đời sống sinh hoạt thường ngày hay trong lao động sản xuất. Ngoài ra còn cho ta ánh sáng để tồn tại, cung cấp lương thực nuôi sống con người và xây dựng nên trong tâm hồn ta một thế giới kiến thức sâu rộng và lí thú.
Không chỉ có ích về mặt vật chất, thiên nhiên còn là món quà tinh thần to lớn cho con người. Thiên nhiên là kiệt tác của tạo hóa, là những bức tranh phong cảnh hùng vĩ, hữu tình. Những dãy núi cao sừng sững, trùng trùng điệp điệp, những con thác dài tung bọt trắng xóa, những hồ nước trong xanh, êm ả như đôi mắt ngây thơ. Tất cả đều vẽ lên bức tranh thiên nhiên thật đẹp, thơ mộng mà cũng hết sức kì vĩ.
Mẹ xa nhớ!
Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi mẹ nhỉ, những cơn gió mùa đông mang theo mưa phùn bay lất phất, càng làm cho con thêm nhớ nhà, nhớ mẹ nhiều hơn!
Vậy là đã hơn 3 tháng con đi học xa nhà, hôm nay con mới có dịp biên thư về cho mẹ. Mẹ có khỏe không? Cơn đau khớp của mẹ đã đỡ chưa? Ba và các em thế nào rồi? có hay cãi nhau chuyện lau nhà, dọn dẹp nữa không?
Gạo mẹ gửi tháng trước vẫn còn, tiền tháng này còn dư mẹ đừng lo nhé, con đi dạy kèm nên vẫn có thêm tiền để chi tiêu. Cái mền hôm bữa mẹ nhét vào ba lô, con còn bảo: trời nóng quá chưa cần mền đâu mẹ, thế mà nay nó hữu dụng vô cùng, thật là “trời tính không bằng mẹ tính”. Con cảm ơn mẹ nhiều nhé!
Nhớ hồi con còn nhỏ, hai mẹ con thường phải chạy đi “ngủ nhờ”, không có mền đắp, tháng mười hai trời rét đậm, rét hại lạnh kinh khủng. Bố thường say xỉn rồi đòn roi hai mẹ con đau điếng. Bố mẹ đánh nhau con thì gào khóc can ngăn, nhưng con sợ lắm, sợ ánh mắt đỏ ngầu của bố. Bố bảo: “mẹ mày không đẻ được con trai” “đẻ ngu quá mà” “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” cái thứ con gái như mày rồi cũng không làm nên trò trống gì, tau cần con trai để nối dòng, nối dõi, thật là vô phúc quá mà – Bố hét lên trong cơn say điên cuồng. Lúc đó con nghe không hiểu gì, chỉ nghĩ là bố thích con trai, bố không thích con gái, bố muốn mẹ đẻ con trai cho bố. Sau này con mới biết đó là tư tưởng “trọng nam khinh nữ”
từ thời phong kiến đến nay vẫn còn in đậm trong tâm trí những thế hệ sau. Một tư tưởng sai trái và có phần tàn khốc – Làm tan vỡ hạnh phúc của không biết bao nhiêu gia đình, con cái bơ vơ.
Mẹ ạ! Không chỉ ở quê mình, mà nhiều nơi trên thế giới tình trạng phân biệt đối xử, coi trọng nam giới hơn nữ giới vẫn còn phổ biến. Một số quốc gia còn không cho phụ nữ quyền bầu cử, tranh cử hay giữ các chức vụ trong hệ thống chính quyền, trẻ em gái không được học hành, nam giới được quyền cưới nhiều vợ, … Đối với họ phụ nữ phải làm việc nhà, may vá, nội trợ, chăm con, … mà thôi. Có gia đình đẻ 4, 5 con gái vẫn cố đẻ cho được đứa con trai. Có người khi mang thai, siêu âm biết là con gái thì phá thai luôn – thật là độc ác quá phải không mẹ. Cũng may mắn cho gia đình mình là bố đã kịp nhận ra sai lầm và thay đổi, bù đắp lại phần nào những bất công mà mẹ đã gánh trong những năm tháng “nước mắt chan cơm”. Nhà nước ta đã tuyên truyền rộng rãi: Mỗi gia đình chỉ đẻ 1 – 2 con để nuôi dạy cho tốt; Nam – Nữ bình đẳng, con trai hay con gái thì cũng đều là con của cha mẹ, cũng có quyền được yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng như nhau... Đã phần nào đẩy lùi được những tư tưởng lạc hậu. Ở làng mình giờ không còn gia đình đẻ nhiều con nữa rồi, “gái hay trai chỉ hai là đủ” nên mọi người có điều kiện tập trung phát triển kinh tế, tình trạng say xỉn rồi bạo hành vợ con đã giảm hẳn, mẹ nhỉ!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ nghĩ lại không hiểu vì sao mẹ có thể chịu đựng được bố? Không phải một hai ngày mà là đằng đẵng mười mấy năm trời. Mẹ thật là phi thường, đảm đang và nhân hậu biết mấy – Mẹ là người hùng trong lòng con. Con còn nhớ những năm tháng đói khổ, những bó củi, bó tranh đã làm oằn vai mẹ, chiếc áo cũ sờn, bạc màu, đôi chỗ vá, đôi dép mòn vẹt, đôi chỗ chắp nối, bát cơm độn khoai sắn đã nuôi con qua tháng, qua ngày… cho con biết đến chữ nghĩa, học hành, … Con thấy mình thật may mắn, và hạnh phúc vô cùng vì có được một người mẹ như mẹ.
Thương mẹ nhiều con quyết tâm học hành chăm chỉ, học thật giỏi để không uống phí những giọt mồ hôi, nước mắt và cả máu của mẹ đã rơi vì con. Con sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để phụ giúp cho mẹ, mẹ hãy tin ở con nhé!
Chúc ba, mẹ và các em nhiều sức khỏe, con yêu của ba mẹ!
Cảnh sắc trường em buổi tà chiều
Nắng vàng gió nhẹ lá đùa reo
Dòng sông uốn khúc ôm làng xóm
Rồng cuộn mây bay giữa suối đèo
Sinh nhật nhà giáo đã đến rồi
Em viết vần thơ tặng mỗi người
Kính chúc thầy cô vui mạnh khỏe
Bạn bè học giỏi lắm điểm 10
Chiều đông nắng nhẹ phủ đầy cây
Ơn nặng xiết bao với cô thầy
Đã chỉ cho em điêu khôn lớn
Đi tới tương lai nghĩa cáng dày
cảm ơn bạn nha!!!