Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
từ khi bước vào con đường học tập đến bây giờ, tôi đã có rất nhiều ấn tượng về các cô giáo. Nhưng có 1 người giáo viên mà tôi mang ơn nặng nhất đó là cco Xuân Hương
Trong ánh mắt của tôi cô rất đẹp. Dáng người cô dong dỏng cao , mái tóc cô dài ngang vai, được uốn lại khiến cho nó bồng bềnh. đôi mắt cô trĩu xuống vì chúng tôi, cô phải thức khuy, soạn từng trang giáo án. Cô có khuôn mặt hình trái xoan vớ đôi môi lúc nao cũng mỉm cười. Bàn tay cô ko còn mềm mại như lúc còn trẻ mà thay vào đó là bàn tay chai sạn
Cô là giáo viên dạy tôi khi tôi lớp 5 và là người rất nghiêm khắc đến nỗi học sinh nào cũng phải " sợ"và tôi cũng ko ngoại lệ. Tôi còn nhớ lúc chúng tôi thi tuổi thơ khám phá, cô đã tạo rất nhiều áp lực cho tôi vá các bạn nên chúng tôi rất căng thẳng nhưng cũng chính vì thế mà cả 2 lần thi chúng tôi đều đoạt giải Nhất. Cô đã rèn luyện cho tôi sự tự tin nhưng khi rời xa vòng tay cô sự tự tin đó lạ biến mất và buộc tôi phải tìm lại nhưng đối với cô tôi ko bao giờ tìm vì cô luôn ở trong tâm trí tôi- ko bao giờ biến mất.
Cô - một người giáo viên luôn yêu cầu tất cả học sinh phải chăm chỉ dù ko giỏi đến mấy cũng phải cố gắng và nhất là học sinh của cô phải thật thà vì cô thích điều đó ở mỗi học sinh chúng tôi
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cô đâu và ko chỉ tôi mà tất cả học sinh lớp 5a đều muốn điều đó và muốn nói với cô rằng chúng tôi yêu cô nhiều lắm. Tôi mong sẽ có 1 ngày có thể trở lại gặp cô và mái trường yêu dấu !!!
mỏi tay luôn đó bn
Tạ Duy Anh là nhà văn có phong cách viết độc đáo, sang tạo, vừa đáng yêu, vừa chân thành và sâu sắc. Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” là câu chuyện khiến người đọc nhớ mãi mỗi lần lật giở từng trang viết. Đặc biệt, hình ảnh em gái Kiều Phương để lại ấn tượng sâu sắc đối với người đọc. Một nhân vật tác giả gửi gắm nhiều điều tốt đẹp nhất.
Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” được viết theo ngôi kể thứ nhất tạo nên nét đặc trưng cho tác phẩm. Có thể nói chạy dọc theo câu chuyện là diễn biến tâm lí nhân vật người anh, từ trạng thái cảm xúc này đến trạng thái cảm xúc khác. Tuy nhiên trong dòng cảm xúc đó, người đọc nhận ra có một nhân vật là điểm sang tạo nên sự hài hòa và tạo vẻ đẹp tuyệt vời cho truyện ngắn. Đó chính là cô em gái Kiều Phương hồn nhiên, bình dị, chân thành mà sâu sắc. Một vẻ đẹp tiềm ẩn trong những bức tranh do cô vẽ ra.
Kiều Phương là cô bé hồn nhiên, nhí nhảnh và đam mê hội họa. Niềm đam mê này được tác giả diễn tả một cách cụ thể qua cách cô vẽ hằng ngày, cách cọ nhọ nồi để làm màu vẽ…Và khi bạn của bố phát hiện ra niềm đam mê này thì Kiều Phương càng tỏ rõ sự quyết tâm và phấn đấu mơ ước thành họa sĩ.
Mặc dù anh trai gọi là “mèo” vì cái tội lục lọi đồ linh tinh nhưng Kiều Phương vẫn “vui vẻ chấp nhận” và hồn nhiên khoe với bạn bè. Cách trò chuyện của Kiều Phương với anh trai cũng chưng tỏ Kiều Phương là cô bé nhí nhảnh, trong sang và vô cùng đáng yêu “Nó vênh mặt, mèo mà lại, em không phá là được”. Dù cho người anh trai khó chịu đến cỡ nào thì cô bé này vẫn không bao giờ tức giận, luôn giữ được sự hài hòa và tinh nghịch như thế. Tạ DUy Anh đã khéo léo khắc họa nên hình ảnh nhân vật đáng yêu, gây được thiện cảm tốt đối với người đọc.
Khâm phục hơn hết là tài năng hội họa của Kiều Phương. Điều này khiến cho bố mẹ vui mừng “Ôi con đã cho bố một bất ngờ quá lớn. Mẹ cũng không kìm được xúc động”. Người anh trai ghen ghét với tài năng của em nên càng ngày càng lạnh lùng và hay quát mắng em. Dù vậy nhưng tình cảm và thái độ của em gái dành cho anh vẫn không thay đổi, tin yêu và trân trọng hết mực.
Đặc biệt hơn hết là tình cảm, tấm lòng của Kiều Phương dành cho anh trai trong bức tranh đoạt giải. Cô bé chưa bao giờ ghét anh, mặc dù anh rất ghét cô, ghen tỵ với cô. Bức tranh là hình ảnh cậu con trai có đôi mắt rất sang, nhìn ra ngoài cửa sổ, toát lên một vẻ đẹp tuyệt vời. Có thể nói đây là chi tiết khiến người đọc xúc động về tình cảm an hem trong gia đình. Chính bức tranh này của Kiều Phương đã “thức tỉnh” được trái tim người anh, có cách nhìn khác về em, vừa hối hận vừa xấu hổ vừa biết ơn.
Kiều Phương không những là cô gái đáng yêu, hồn nhiên, tài năng mà còn có tấm lòng nhân hậu, bao dung khiến người khác phải khâm phục và ngưỡng mộ
Tạ DUy Anh là một người am hiểu thế giới trẻ thơ, hiểu được tâm lí cũng như tình cảm của trẻ thơ nên đã gửi gắm được những điều tốt đẹp vào nhân vật Kiều Phương,
Với cách kể chuyện nhẹ nhàng, tâm tình mà sâu lắng tác giả đã để lại tình cảm tốt đối với bạn đọc về nhân vật Kiều Phương. Qua đó cũng ngợi ca tình anh em chân thành mà thắm thiết.
_Tham khảo nhs bn_
Ánh mắt trời len lỏi qua những khe cửa lọt vào trong nhà, dường như tắm màn chỉ có thể che chắn cho tôi khỏi nhưng con muỗi khát máu đêm qua chứ không tài nào che chắn được ánh nắng mặt trời buổi sớm ấy. Mắt cố mở, đôi lông mày cố kéo đôi mắt lên nhưng yếu thế mà lại bị mắt lôi ngược trở lại. Ánh nắng tinh mơ chiếu vô mắt như đánh thức tôi dậy nhưng tôi vẫn cố chấp quay ngược vào phía trong để gắng ngủ nướng thêm một chút trước khi bị mẹ gọi dậy. Đôi tai bỗng nghe thấy những âm thanh hấp dẫn nào đó, thôi thúc tôi lật chăn đứng phắt dậy đi ra khỏi chiếc giường ngủ thân yêu của mình.
Sau khi vệ sinh cá nhân và rửa mặt cho tỉnh ngủ thì chao ôi một không gian tươi đẹp hiện ra trước mắt tôi khiến tôi ngỡ ngàng. Sân nhà tôi khá rộng vì thế tôi chỉ có một mảnh vườn nho nhỏ đủ để mẹ trồng vài luống rau sạch cho cả gia đình ăn quanh năm, mùa nào thức ấy. Nó cũng đủ để cho bà tôi trồng vài cây thuốc nam quý mà bà xin ở đâu đó về. Và nó cũng đủ để trở thành một đề tài cho tôi viết văn tả cảnh và kể về nó. Tôi rất yêu mến khu vườn ấy, sau khi thật sự tỉnh táo và thoát khỏi hẳn cơn ngái ngủ tôi mới nhận ra những âm thanh đã khiến tôi bừng tỉnh.
Cây chanh giữa vườn tuy bé nhưng cành cây khẳng khuyu rắn chắc, những lá xanh non tươi tắn như vừa được tắm mát, sạch bụi và mỡ màng. Một chú sẻ nâu non vừa mới học bay liên tục cất cánh lên rồi lại đáp xuống. Nó chưa bay được xa, mỗi lần tiếp đất không thành công nó lại kêu lên một tiếng. Mẹ sẻ hót rất hay, nó như đang nói chuyện với đứa con của mình bằng giọng đầy trìu mến và thân thương. Rồi bỗng nhiên con chó trong nhà lao ra khi nhìn thấy sẻ con tiếp đất ngã nhào. Mẹ sẻ sà xuông cắp kịp con lên cây. Âm thanh nháo nhào ầm ĩ đánh thức hai bác bồ câu đang đậu trên mái nhà ngói bên hàng xóm.
Chúng bị đánh thức giấc mà vẫn hiền hậu đến lạ, có lẽ thế nên nó biểu tượng cho hòa bình. Vươn đôi cánh trắng chim bồ câu gật gù kêu ù ù như gọi người bạn đời bên cạnh mình tỉnh giấc để bắt đầu một ngày mới. Trên cành cây ổi rắn chắc to lớn, những chú chim họa mi chào buổi sáng bằng một điệu nhạc tươi mới nhộn nhịp, vừa hát vừa chuyền cành như thể hiện được nhịp điệu của khúc nhạc vui tươi đó. Chốc chốc lại họa mi lại hót vang lên, cao vút và trong trẻo như âm thanh của gió vậy. Chim chích bông cũng không kém cạnh hót lên vài tiếng và nhảy từ cành này qua cành khác mổ vào những con sâu vẫn còn đang uốn éo chưa muốn thức giấc. Dưới đất gà mái mẹ đã dẫn đàn con đi kiếm ăn, những chú gà lông mượt như tơ, mắt ngây ngô dễ thương, luôn mồm kêu chiếp chiếp. Âm thanh nghe mới vui tai và đáng yêu làm sao. Chú chó tinh nghịch chạy lại trêu gà mẹ và nhận lại kết cục là vài vết mỏ in hằn trên làn da của chú. Bên luống rau nọ, mẹ tôi đang cuốc lại đất để trồng loại rau khác, tiếng cuốc từng nhát một đập xuống nền đất khiến chúng vỡ ra.
Tần ấy âm thanh trong khu vườn nhà tôi vào buổi sáng sớm. Đó là âm thanh trong khu vườn hay chính là âm thanh của quê nhà, của tuổi thơ, của quê hương xứ sở. Tất cả những âm thanh ấy tạo nên một bản hợp âm tuyệt nhất về âm thanh của cuộc sống, của thiên nhiên và của con người. Dường như nó biểu hiện cho sự sống, cho sự hòa bình và cuộc sinh hoạt bình yên vui vẻ nơi quê nhà thân thương của tôi. Bỗng dưng tôi cảm thấy yêu mảnh vườn nhà mình đến lạ thường.
Mở bài:
+ Giới thiệu đối tượng định tả là khu vuờn trong một buổi sáng đẹp trời.
Thân bài:
+ Tả những nét bao quát về khu vườn:
- Vườn nhà ai? (nhà em hay nhà hàng xóm mà em có dịp đến chơi;, ở đâu?
- Kích thước: rộng hay hẹp? Vườn được tả vào buổi sáng sớm của mùa nào trong năm?
Màu sắc, hình ảnh chung nhất là gì?
+ Tả chi tiết khu vườn:
- Không gian: bầu trời, mây, nắng, gió...
- Vườn trồng những loại cây gì? Tả đặc điểm của từng loại cây? (hoa, lá, quả, hương thơm riêng...).
- Những con vật trong vườn: đàn gà đang đi kiếm mồi, lũ chim trên các cành cây...
- Âm thanh: huyên náo, ồn ào, tưng bừng...
Kết bài:
+ Cảm nghĩ của em về khu vườn: yêu mến, gắn bó với nó.
+ Có ý thức cùng mọi người chăm sóc để khu vườn tươi tốt ngày càng đẹp và có ích hơn.
"Trăng tròn như mắt cá/Chẳng bao giờ chớp mi" Đó là những hình ảnh được trích trong bài thơ"Trăng ơi..Từ đâu đến" của Trần Đăng Khoa. Tác giả đã khéo léo sử dụng sự vật "mắt cá" để so sánh với "ánh trăng", rằng muốn thể hiện rằng trăng tròn xoe, long lanh, sáng giữa màn đêm tăm tối.Mắt cá tròn, long lanh được dùng để so sánh với trăng thu đêm rằm rất trong sáng và tròn vành vạnh, một cách nói thật độc đáo và biểu cảm. Bên cạnh đó, câu thơ "Chẳng bao giờ chớp mi"muốn nói rằng, trăng một mình lặng lẽ trong đêm khuya soi cho dân cho nước, chẳng bao giờ chợp mắt như chú cá dưới đại dương bao la. Cách nói thật sinh động mà gợi cho ta một hình ảnh đẹp của ánh trăng đêm khuya. Trăng như người bạn thân của mọi nhà, là ánh đèn sáng rọi đường tối tăm. Thật thích thú, thật gợi cảm! Tác giả Trần Đăng Khoa thật giỏi và thật tài tình, ông hiểu biết rộng và làm phục lòng người đọc. 2 hình ảnh thơ trên chính là một minh chứng.
hà bác em có nuôi một con lợn. Mỗi lần về quê em thường theo bác ra xem cho lợn ăn. Chú lợn rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Bác có ý định nuôi lâu dài nên chọn giống lợn sề. Chú lợn tính đến nay đã đươc 6 tháng tuổi. Ngày mới bắt về chú chỉ nhỏ xíu nhưng giờ đã nặng tới 60 kg. Bác em thường xuyên cân chú để biết tình hình rồi chăm sóc cho tốt hơn. Chú lợn có màu khoang đen trắng, nổi bật trên đó là những hàng lông ngắn và cưng cứng, vuốt cảm giác hơi tê tê tay. Đầu chú nhìn như quả dưa hấu nhỏ, suốt ngày gục gặc rất đáng yêu. Tau chú như 2 chiếc lá mít, mỗi khi cử động lại rung rung. Em để ý tai chú còn còn thể phe phẩy một cách rất ngộ nghĩnh. Đôi mắt chú nhỏ dài, màu đen nhánh như 2 hòn bi. Hai lỗ mũi nhỏ hồng hồng suốt ngày khụt khịt, thỉnh thoảng lại hắt xì rất đáng yêu. Chiếc mõm chú dài với hàm răng nhọn hoắt. Lúc mới mua về bác em còn phải nhổ răng nanh cho chú lợn khiến chú kêu ầm ĩ hết cả nhà. Thân hình chú tròn trịa, cái bụng cồng kềnh sệ suống sắt mặt đất. Mông chú căng tròn, nở nang. Bốn chân chắc khỏe, vững chãi với bộ móng dày và cứng. Đuôi chú không dài lắm, suốt ngày ve vẩy đuổi ruồi, cuối đuôi có một chùm lông ngắn màu đen.
Em rất yêu quý chú lợn vì những hành động ngộ nghĩnh chủa chú. Mỗi lần về quê em đều ra ngắm nhìn chú. Nhìn chú lớn lên mỗi lần là em lại cảm thấy rất vui. Một ngày nào đó chú lợn sẽ giúp cho kinh tế gia đình bác em khá lên. Điều đó khiến em càng thêm yêu quý chú hơn.
susu
Em còn nhớ buổi sáng hôm ấy, cả xóm giật mình vì tiếng lợn kêu đến váng tai nhức óc. Bố em bực tức bước ra khỏi giường nói to: “Gớm! Làm gì mà ầm lên thế! Váng đầu váng óc!” Thì ra, đó là bác Hoan, người mà bố em đã có lần hẹn bắt cho chú lợn con về nuôi. Bố em vội vội vã xin lỗi, cảm ơn bác Hoan rồi bê chú lợn vào chuồng.
Lúc mới bắt về, chú lợn còn bé lắm, chỉ bằng cái xô xách nước của em Phương thôi. Thế mà giờ đây, sau hai tháng được chăm bẵm như chăm em bé mới sinh, chú lợn đã lớn bổng lên, to bằng cái vại nhỡ. Đôi mắt của chú đến là buồn cười. Khác hẳn những chú lợn bình thường, chú lợn này có hai con mắt với màu sắc không giống nhau, một bên màu xanh nhạt, một bên màu nâu đậm. Tai lợn luôn ve vẩy như cái quạt nan bé xíu xua cái nóng mùa hè. Cái mõm của chú ngắn tun ngủn, hễ sục vào máng ăn là cám lại dính đầy, y hệt lũ ruồi bám quanh một đĩa bánh ngon. Thân chú tròn trĩnh, mấy cái vú gần chạm đất, trông cứ như những trái ớt nhỏ trên cây. Da chú màu trắng pha đen, lông cứng mọc lởm chởm như rừng cây con. Cái đuôi lợn ngắn cũn ve vẩy xua đuổi ruồi muỗi, Bốn chân thấp lè tè. Mỗi lần nghe tiếng chân quen thuộc của bà em, chú lợn biết ngay có người mang thức ăn đến. Nó nhảy chồm lên thành chuồng, hếch mõm hít ngửi mùi cám thơm phức. Trông chú lợn ăn tòm tọp, ngon đáo để. Ăn hết máng cám, nó ghé mõm hất máng lên, ra vẻ đòi nữa. Bà em cứ phải múc thêm cám cho lợn vài lượt mới đủ no. Khi đã no bụng, lợn nằm ệch ngay ở góc chuồng, thở phì phò, bụng phình lên hạ xuống có vẻ khó chịu lắm. Ngày nào em cùng xem bà cho lợn ăn. Thỉnh thoảng em tắm cho lợn. Nó nằm ngoan ngoãn, mắt lim dim ra chiều thích thú, đuôi ngoe nguẩy cuống quýt.
Ấy, chú lợn nhà em như thế đấy. Trông chú thì bình thường, nhưng nếu không quan sát kĩ, sẽ chẳng thấy được cái dáng vẻ đặc biệt của chú đâu. Lợn chóng béo nên em rất thích, nhưng cứ nghĩ bố em sắp bán nó thì em lại tiếc biết bao.
Bầu trời buổi sớm thật là trong lành. Những cô mây dậy sớm để lên núi dạo chơi. Các em bé sương tinh nghịch đang nhảy nhót trên những chiếc lá non. Ông mặt trời đứng dậy vươn vai sau một giấc ngử dài. Còn chị gió thì mải miết rong chơi và nô đùa cùng hoa lá. Lũ chim cũng đua nhau ca hát để đón chào một ngày mới. Tất cả đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên thật đẹp.
Được ko
Gia đình em có 4 người: ba, mẹ, em và em Kiến. Mỗi buổi sáng khi ông Mặt trời thức dậy, bố và mẹ đi làm, còn em và em Kiến đến trường đi học. Buổi trưa ba mẹ em ăn cơm tại chỗ làm để chiều tiếp tục làm việc, em và em Kiến thì ăn cơm tại trường, nghỉ ngơi để chiều học tiếp. Đến buổi tối, cả nhà em mới quây quần bên nhau ăn cơm và xem ti vi. Em học bài và đi ngủ lúc 9 giờ 30
- Nhân hóa: từ “ông”, “thức dậy”.
p tham khảo na
Bạn tham khảo bài này nha!
https://hoc24.vn/hoi-dap/question/214249.html
Bài thơ được làm theo thể thơ năm chữ: mỗi dòng thơ có năm tiếng; mỗi khổ có bốn dòng thơ.
Tu từ: mik nhớ khổ này có nè, bn tự tìm nhé, mik ko có sách
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng
Bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ" được viết theo thể thơ năm chữ. Trong bài thơ, tác giả Minh Huệ đã dùng biện pháp tu từ so sánh và ẩn dụ:
"Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm."
"Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng."