K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 6 2019

~ like

# mon#

hay 😂 😂 😂

.Anh! -...Sao vậy em...??? ~...Mình cá cược nhé... -...Cá gì...??? ~...Hai ngày không điện thoại...không nhắn tin...không gặp nhau...anh có làm được không...??? -...Được... ~...Quyết định vậy nhé . . . . Một ngày trôi qua... . . . Ngày thứ hai ... . . . Rồi đến ngày thứ ba...Anh cầm chiếc điện thoại chạy thẳng đến nhà cô (cười thầm như một đứa trẻ con thích trí...anh thắng em rồi nhé...) .... .......
Đọc tiếp

.Anh! -...Sao vậy em...??? ~...Mình cá cược nhé... -...Cá gì...??? ~...Hai ngày không điện thoại...không nhắn tin...không gặp nhau...anh có làm được không...??? -...Được... ~...Quyết định vậy nhé . . . . Một ngày trôi qua... . . . Ngày thứ hai ... . . . Rồi đến ngày thứ ba...Anh cầm chiếc điện thoại chạy thẳng đến nhà cô (cười thầm như một đứa trẻ con thích trí...anh thắng em rồi nhé...) .... .... .... Nhưng khi vừa đến cửa nhà cô...nụ cười ấy đã tắt ngấm... Anh chạy đến ôm cô vào lòng...nước mắt vỡ òa . . . . Đêm qua cô đã ra đi mãi mãi...vì căn bệnh máu trắng... . . . . Trong tay cô cầm một mẩu giấy..."Anh yêu anh làm tốt lắm...em biết là anh sẽ làm được mà...từ nay mỗi ngày anh hãy làm như thế nhé...không có em anh phải tựchăm sóc cho mình đấy... Đừng khóc...em biết là anh đang khóc...nhưng thời gian trôi...rồi anh sẽ làm được thôi... Nơi ấy em sẽ cầu chúc cho anh... Hạnh phúc nhé...người em yêu... ...

1
10 tháng 9 2019

huhuhu

quả là ko xúc động

Các bạn thân mến ,Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó . Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên...
Đọc tiếp

Các bạn thân mến ,

Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó .

Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên suy nghĩ trước khi mình làm chuyện nào đó , đừng như mình nhé , chỉ vì tính nóng nảy và hay đa nghi mà mình đã làm mất đi mội người bạn thân , người ấy rất yêu quý mình .

Sau đây là câu chuyện của bạn mình

Ngày cuối cùng của kỳ thi HKI... Sẽ là kỷ niệm thật đáng trân trọng... Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi thi chung phòng với crush... ^^ Chẳng hiểu sao những giọt nước mắt ấy lại lặng lẽ rơi... Cậu có biết chăng... :<
Hôm nay cậu trực nhật... Cậu vẫn đến như mọi khi thôi... Thùng rác còn nằm ở cuối lớp, là tớ đem đổ đấy... Hôm nay thi Toán gặp ngay thầy dạy Toán :v Chỗ ngồi hôm nay làm tớ cảm thấy hài lòng nhất, tớ có thể nhìn thấy cậu rõ nhất... ^^ Cậu ngồi bàn đầu, tớ ngồi bàn dưới và 2 dãy sát nhau... Vẫn là lặng lẽ dõi theo thôi... <3 Không hiểu nổi tại sao hôm nay lại giỏi Toán đến thế, vì cậu chăng... :D

Tớ lo môn Địa... Câu 2 tự luận tớ không nhớ nên không làm được... :< Sau khi đã xong xuôi rồi thì... tớ lặng lẽ ngồi nhìn cậu... Thật lâu, không rời mắt đi... ^^ Ôi, lúc cậu suy nghĩ cũng xinh, uống nước cũng xinh... Cả lúc khi cậu rảnh rồi, ngồi xếp giấy vu vơ thì cậu trong mắt tớ vẫn dễ thương, xinh xắn đến lạ thường... <3 Lúc cậu gục đi cũng toát lên vẻ đẹp ấy... Tớ... :33 Rồi tớ suy nghĩ nhiều... Nghĩ về bài làm Địa của mình... Nghĩ đến cậu... Rằng suốt 1 tuần qua, nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần như thế, tớ thực sự đã quen... Thi xong, biết là nhẹ nhàng hơn đấy... Nhưng tớ nên buồn hay vui đây...? Cứ nghĩ đến lúc mà tớ sẽ không còn được ngồi chung phòng, nhìn cậu nói chuyện, cười đùa lúc ra chơi... Cảm giác như tớ mất đi 1 thứ gì đó rất quan trọng vậy... Tớ đau lắm... :< Lúc ấy, tớ đã không kìm nổi nước mắt nữa... Tớ đã khóc, khóc trong phòng thi... :< Gần 30' ngồi nhìn cậu, suy nghĩ vẩn vơ và khóc thút thít... Nước mắt đã rơi... :<

Tớ nghe ai đó bảo rằng: "Nước mắt của con trai quý lắm..." Vì cậu, tớ đã phải khóc... Tớ không biết phải làm sao nữa... Tớ còn có thể chịu đựng đến khi nào nữa đây... :< Tớ thích cậu <3

Bây giờ vẫn đang khóc... T^T

0
Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...Đập Đầu Vào Đá Máu Phun Ra.Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...Viết Ngay Lên Đá Bài Thông BáoBước Tới Đèo Ngang Nhớ Lấy ĐàBước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...Đập Đầu Vào Đá Máu Phun Ra.Có Em Đi Qua Cười Ha HáBố Cái Thằng Ngu Đé.o Lấy ĐàBước tới đèo ngang té cái rầmcỏ cây châm đít đá châm mônglom khom cúi xuống tìm đôi dépmột chiếc đây...
Đọc tiếp

Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...
Đập Đầu Vào Đá Máu Phun Ra.
Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...
Viết Ngay Lên Đá Bài Thông Báo
Bước Tới Đèo Ngang Nhớ Lấy Đà
Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà...
Đập Đầu Vào Đá Máu Phun Ra.
Có Em Đi Qua Cười Ha Há
Bố Cái Thằng Ngu Đé.o Lấy Đà
Bước tới đèo ngang té cái rầm
cỏ cây châm đít đá châm mông
lom khom cúi xuống tìm đôi dép
một chiếc đây rùi chiếc nữa đâu
Bước Tới Đèo Ngang Bỗng Mất Đà
Đập Đầu Vào Đá Máu Phun Ra
Lom Khom Xuống Núi Tìm Y Tá
Y Tá Theo Giai Éo Có Nhà ))
Bước tới Đèo Ngang nắng thấy bà,
Cỏ Cây kêu lá má kêu ba.
Lom Khom dưới núi làm gì đó,
Chỉ biết bà la sướng quá à...
Bước xuống đèo Ngang bỗng mắc tè
Cỏ cây không có lấy gì che
Lom khom dưới núi tìm chổ đái
Thấy gái đi ngang, hết mắc tè
Bước tới Đèo Ngang nắng quá à!,,
Mặt mũi đen nhẻm như con ma,
Lom khom xuống núi tìm trà đá,
Chả thấy quán đâu mệt thấy pà.
Neol cop nguyên bản, có n.n teen
Viết Ngay Lên Đá Bài Thông Báo
Bước Tới Đèo Ngang Nhớ Lấy Đà

0
# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

2
3 tháng 11 2024

Pịa của Quân ở Tây Bắc

3 tháng 11 2024

Thì gọi là pịa quân tây bắc