K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 1 2018

thui đừng buồn nữa

4 tháng 1 2018

đừng vì 1ng vô tâm mà lm mik khổ tâm

vì nếu ng đó thật sự iu bn,thì họ sẽ k lm z

đừng trông mog tình iu của ng khác

hãy mạnh mẽ lên cô gái,sẽ có 1 ngày,ng năm xưa lm bn đau khổ,sẽ phải nể phục bn

khi đó,bn sẽ tìm thấy hạnh phúc và sự thoải mái,những kinh nghiệm và sự ngốc nghếch của mình...trong những niềm đau cũ

còn giờ thì,hok đi rồi tính sauvui

tập 4 tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :) Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân. - À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao... Khoa vừa...
Đọc tiếp

tập 4

tập này cx hay ko kém gì tập trước nha . TẬP NÀY BẮT ĐẦU LÀ NGÔN TÌNH NHA CÁC BN :)

Dĩ nhiên nhỏ Trang đâu có thèm nghe Khoa. Tủi thân, uất ức, xấu hổ, bẽ bàng, cả mớ cảm xúc đang trút lên người con bé như một đống gạch khiến tai nó ù đi. Nhưng cho dù nghe rõ những gì Khoa nói thì nhỏ Trang chắc chắn cũng chẳng dừng chân.

- À, mày dám bướng với tao hả? Tao... tao... tao...

Khoa vừa giận vừa thẹn, giận con bé cứng cổ không thèm nghe lời nó và thẹn với thằng bạn đang thô lố mắt chứng kiến cái cảnh đó, cho nên Khoa cứ ngắc ngứ mãi vẫn không nói được hết câu.

Đúng vào lúc Khoa định rượt theo cốc đầu con nhỏ này một cái cho hả tức thì dì Liên đột ngột xuất hiện trước cửa bếp.

Mắt dì mở to khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu quay lại:

- Ủa, sao cháu không đem chai xì dầu về nhà cho mẹ đi cháu?

- Anh Khoa bắt cháu trả lại.

- Sao lại trả?

- Ảnh bảo cháu ăn cắp...

Nói tới đây, như không nén được, nhỏ Trang òa ra tức tưởi. Từ lúc bị Khoa hiếp đáp, nước mắt đã chảy dài trên mặt con bé nhưng nó cố kềm tiếng khóc. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn con trai. Nhưng câu hỏi của dì Liên giống như một mũi khoan xoáy vào nỗi đau của nó. Thế là lòng nó thủng một lỗ to tướng: bao nhiêu dồn nén tích tụ nãy giờ bất thần xì ra. Nhỏ Trang khóc ồ ồ như vòi phun.

Dì Liên ôm lấy con bé, dỗ dành, và trợn mắt về phía bậc thềm:

- Thằng quỷ con kia! Mày hết chuyện làm rồi sao mà bắt nạt con gái hả?

Nhưng cũng như mọi lần, Khoa đã mất dạng từ hồi nào. Thằng bạn nó cũng biến nhanh như khói. Hiên nhà vắng tanh, như chưa từng có ai ngồi đó.

**

Đó không phải là lần duy nhất Khoa chọc nhỏ Trang khóc.

Giật đồ chơi, giật tóc, cốc đầu, véo tai, đá đít, tóm lại không có trò mất dạy nào là Khoa chưa làm với nhỏ Trang trước ánh mắt tán thưởng của thằng Mừng. Và mỗi lần lập được thành tích, mặt Khoa lại nghênh nghênh y như nó vừa đánh thắng một ông mánh nào lớn xác lắm chứ không phải bắt nạt một đứa con gái bé bỏng.

Nhưng đó ỉà nói những mùa hè trước đây. Là chuyện đã qua.

Năm nay nhỏ Trang vẫn là con gái bà Chín Ghe, vẫn là hàng xóm cúa nó, vẫn thỉnh thoảng qua nhà ông nó đế chơi với dì nó nhưng nhỏ Trang không còn là nhỏ Trang như nó từng biết.

Mới hè năm ngoái đây thôi, nhổ Trang vẫn còn là một con bé mảnh khảnh và đen đúa, hễ nhìn thấy là Khoa ngứa mắt chỉ muốn cốc đầu giật tóc.

Thế mà chỉ sau một năm không gặp, nhỏ Trang xuất hiện trong mắt Khoa y như một con người khác. Mười bốn tuổi, con bé tự nhiên lớn phống lên, đã ra dáng một thiếu nữ hắn hoi. Tóc nó dài ra, cơ thể nó đầy đặn lên, cặp mắt nó long lanh và đen lay láy như hai hạt nhãn.

Cách đây nứa tháng, Khoa vừa xách ba lô bước vào cống nhà ông ngoại nó đã thấy nhỏ Trang đi ra. Nhỏ Trang nhận ngay ra Khoa nhưng Khoa thì không nhìn ra con bé.

Đến khi nhỏ Trang bẽn lẽn cất tiếng chào thì Khoa mới ngớ ra:

- Ủa., ủa...

Khoa chi thốt được mấy tiếng chắng đâu vào đâu. Đến khi Khoa định thần, tính khen "Em mau lớn quá há Trang?" thì nhỏ Trang đã khuất dạng bên kia bờ giậu mồng tơi.

Khoa đứng đực giữa sân có đến một lúc, thấy lòng tự nhiên bầng khuâng lạ. Con bé hàng xóm sao bữa nay trông khác quá. Ngay cá Khoa nữa, Khoa cũng thấy mình khang khác. Những mùa hè trước đây, mỗi lần về quê gặp nhỏ Trang, việc đầu tiên Khoa làm là giật tóc con nhó này cho nó la oai oái chơi.

Lần này Khoa không những không nhấc tay nhấc chân nổi mà nói cũng không ra hơi.

Đã thế, tuy chưa thốt nên lời nhưng mẫu cầu Khoa định nói cũng tự nhiên thay đổi: "Em mau lớn quá há Trang?". Trước nay, Khoa toàn xưng tao gọi mày với con nhỏ này. Bữa nay Khoa đột ngột gọi nó bằng 'em", dù là gọi trong tâm tưởng. Chỉ nhớ lại thôi, Khoa đã thấy kỳ kỳ: Sao lạ vậy ta? Khoa tự hỏi, nghĩ ngợi, không tìm ra câu trá lời rồi lại tự nói thầm lần nữa, vẫn thấy đầu óc tối mò mò, đành tặc lưỡi xách ba lô đi thắng vô nhà.

Buổi chiều, mải theo thằng Mừng đi lặn hụp ở sông Đá Nhọn, hôm sau lại theo thằng này đi bắn chim tận Gò Thung đến tối mịt mới về, Khoa quên mất nhỏ Trang.

4
5 tháng 10 2017

cảm ơn cậu lắm

tớ có động lực hơn rồi

1 ngày tớ có thể ra bao nhiêu tập tùy ý

khi nào cậu muốn đọc thì ib tớ đăng nha

3 tháng 1 2018

giống nhau cả loạtlimdim

9 tháng 1 2018

mô phậtlimdim

7 tháng 1 2018

nụ cười nguy hiểm ........................!

7 tháng 1 2018

Chuẩn

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm tập 3 Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại. Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe. Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi. Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh. Nhỏ...
Đọc tiếp

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm

tập 3

Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại.

Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe.

Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi.

Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh.

Nhỏ Trang hay mặc bộ đồ vải hoa, thỉnh thoảng chạy qua nhà ông nó, lúc thì xin dì Liên cho nó hái măng tre ở bờ rào hoặc lang thang trong vườn hái nấm, lúc thì mượn cái siêu sắc thuốc bắc hay xin rơm về lót ổ cho gà đẻ.

Nhỏ Trang còn chạy qua nhà ông nó vì nhiều lý do linh tinh khác nữa, nhưng Khoa không nhớ hết.

Khoa chỉ nhớ là nó không bao giờ chơi với con nhỏ này. Có một quy ước bất thành văn giữa bọn con trai với nhau: đứa con trai nào chọc cho con gái khóc, đứa đó là anh hùng; còn đứa nào đánh bạn với con gái, đứa đó là đồ bỏ đi, không xứng mặt nam nhi và dĩ nhiên bị bạn bè chọc ghẹo, xa lánh.

Khoa tất nhiên tự coi mình là anh hùng. Vì trước nay nó khiến cho nhỏ Trang khóc không biết bao nhiêu là lần.

- Ê, mày đánh cắp chai xì dầu của nhà tao hả Trang?

Chẳng hạn có lần, trước mặt thằng Mừng, Khoa ra oai khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu từ trong nhà bếp của ông nó bước ra sân.

Nhỏ Trang quay mặt lại, rụt rè:

- Dạ, đâu có. Em hỏi mượn dì Liên mà.

- Xạo đi mày! Mày hỏi mượn dì Liên sao tao không biết.

Dĩ nhiên là Khoa không thể biết. Vì dì Liên ở trong bếp, còn Khoa đang ngồi chơi với thằng Mừng trên bậc thềm trước hiên. Nhưng nó vẫn nạt nộ nhỏ Trang như thể nó tận tay bắt quả tang con bé này đang lấy trộm chai xì dầu.

Thấy Khoa giở giọng ngang phè, nhỏ Trang đứng thộn mặt giữa sân, cái lưỡi thụt đi đâu mất.

- Còn đứng ì ra đó nữa hả! - Khoa lại gầm lên, rất ghê, như sắp phun khói qua lỗ mũi - Đem chai xì dầu trả lại cho nhà tao đi!

Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mặt nhỏ Trang. Nó bị khép tội ăn cắp thật là oan ức quá. Đã vậy, lúc này có tới bốn con mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó ngượng chín cả người. Khi bạn không làm gì sai, nhưng bỗng có một người kết tội bạn, còn người đứng bên cạnh không những không lên tiếng bênh vực bạn lại trố mắt ra nhìn bạn như nhìn một tên tội phạm, tự nhiên bạn có cảm giác bạn giống như là tội phạm thật. Nhỏ Trang đang rơi vào cảm giác tồi tệ đó. Thế là một tay nắm chặt chai xì dầu, một tay quẹt nước mắt, nó cúi đầu lầm lũi quay vào nhà bếp.

Tự nhiên Khoa thấy tội tội con nhỏ. Nó thấy nó ra oai như thế đủ làm cho thằng Mừng nhìn nó bằng cặp mắt lé xẹ rồi.

Thế là Khoa lại quát:

- Thôi, tha cho mày! Tao cho mày mượn chai xì dầu đó. Đem về cho mẹ mày đi!

6
3 tháng 10 2017

cũng bình thường thông hay lắm ák!

3 tháng 10 2017

Uk. Đoạn cuối hay nhất.

NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH CHƯƠNG II Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy hắn mà gây sự. Anh cảm thấy cô nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cô...
Đọc tiếp

NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH

CHƯƠNG II
Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy hắn mà gây sự.


Anh cảm thấy cô nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cô hiện tại đã đạt được mục đích, thành công chọc giận anh.

Tô Song Song đầy kiêu ngạo đi qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. Anh vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ thì bây giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ một cái phất tay cũng làm cô phải đau đớn.

Song Song theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt phụ nữ, cô phải cảnh giác không được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.

Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh, cô liền bắt gặp vẻ rét lạnh không kiên nhẫn của anh, anh thậm chí đang rất tức giận. Cô thực sự là không có chút tiền đồ nào mới thế đã hoảng sợ đến run người.

Tô Song Song ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra một bộ dáng anh dám lại đây, tôi liền cùng anh liều mạng.

"Này ... Đây đều là do anh gieo gió gặp bão!" Tô Song Song hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Cô gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia thật sự rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.

Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được một kiếp nạn, lại không nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, cô lại một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.

Tô Song Song ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn không được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"

"Tô Song Song, em... Chị thật sự không biết nên nói gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Chiến Hâm cũng chính là chị họ của Tô Song Song, vẻ mặt đầy giận dữ vừa đi vừa quở trách cô.

Nhìn trang phục của Chiến Hâm có thể nhìn ra cô là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm một cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.

Chiến Hâm vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Tô Song Song qua đời hai năm trước, Chiến Hâm luôn hết lòng chăm sóc cô.

Tô Song Song vân vê những nếp nhăn trên áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt thật cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua đi gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.

"Rốt cuộc sao lại thế này?Nói!" Chiến Hâm thấy Song Song không lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đầy vẻ tức giận nhìn cô.

"Này ... Thật ra chính là em vô tình đang gõ cửa phòng bên cạnh, không ngờ anh ta đột nhiên mở cửa nên lỡ tay cho anh ta một cái tát. Chuyện tất cả đều là hiểu lầm thôi!" Song Song trong lòng tính toán sẽ cùng tên cầm thú kia giải quyết riêng, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật.

"Thật sao?" Chiến Hâm hơi hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nội tâm cô: "Nếu em nói dối, chị sẽ cho em biết tay!'' Lời vừa nói ra dày đặc hàm ý cảnh cáo.

Tô Song Song dè dặt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận áp chế lại sự bất an trong lòng, giơ tay lên thề đầy vẻ chính nghĩa: "Thật mà chị! Còn thật hơn cả việc em không phải là đàn ông mà là phụ nữ!''

Chiến Hâm bị hành động của cô chọc cười, thở dài một cái, dịu dàng vươn tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của Song Song lại không nhịn được lo lắng dặn dò: "Nếu như có người làm khó em, nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ không để ai bắt nạt em!"

Song Song rất cảm kích người chị này, vậy mà ngay sau đó bàn tay của Chiến Hâm lại vò mạnh tóc cô, mọi xúc động trong nháy mắt đều tan biến, đầu óc ngay lập tức choáng váng khiến cho cô khóc không ra nước mắt.

Chiến Hâm liếc mắt một cái cúi đầu nhìn Song Song, đẩy lại gọng kính, giọng đầy uy hiếp nói: "Nhớ kỹ đây! Có chuyện gì đừng có gạt tôi!''

"Là!Là! Em nhớ kỹ rồi!" Song Song yếu đuối vuốt lại đầu tóc của mình, cúi đầu đầy vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang tính toán tìm cách nào thần không biết quỷ không hay trả thù tên cầm thú kia.

Chiến Hâm thấy Song Song nghe lời thì trong lòng liền yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ xác định đã đến thời gian đi dự cuộc họp, vội dặn dò cô một câu: " Lát nữa chị còn có một cuộc họp, em trở về tắm rửa một cái đi, nếu thực sự có người bắt nạt em, phải nói cho chị biết đấy!"

Chiến Hâm đợi Song Song gật đầu đáp ứng mới yên tâm xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót mười phân Michael, tự tin sải bước lên xe, nhanh chóng rời đi.

Song Song vừa thấy Chiến Hâm đi rồi, vội vàng đi về nhà, đến khi đứng trước cửa phòng lại trở nên lưỡng lự. Tên cầm thú ở bên cạnh không biết nói lý này, hơi một tý là báo cảnh sát. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, gãi gãi đầu, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vừa muốn chạy trốn liền thấy bóng ma u ám kia xuất hiện trước mặt mình.

Mấy phút trước, Song Song còn đang hứng trí bừng bừng tính toán trả thù anh, trong nháy mắt, nhiệt huyết kia như bị ném vào nước lạnh, lại còn là nước sắp đóng băng được rồi, cô liền cúi đầu giả chết.

"Chắn đường". Thanh âm khàn khàn trầm thấp vừa vang lên này, Tô Song Song vô cùng quen thuộc, cô nhắm mắt, rụt cổ lại, tiếp tục giả chết.

Tần Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trước cửa phòng mình, lông mày nhăn lại thành một đường, anh nhấc chân đẩy nàng qua một bên.

Tô Song Song nhất thời bất động, tuy rằng hiện tại bộ dáng của nàng rất thê thảm nhưng anh ta cũng không thể miệt thị cô như thế. Cư nhiên trên người cô không có tổn thất gì nhưng cũng không thể để anh dùng chân đẩy người cô như thế.

"Đứng lại"

Tô Song Song khẽ quát một tiếng, người kia nghe thấy liền quay đầu, mang ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía cô. Cô đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm cô bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của anh một cách vang dội.

"A" Anh kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cái cằm bị đụng suýt nữa thì hỏng. Anh chớp mắt, chân mày nhăn lại thành một đường, vừa cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Tô Song Song đang xoa xoa cái đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngốc, rốt cuộc thì cô muốn làm gì đây?"

Tô Song Song cảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với anh, vừa gầm nhẹ một tiếng: "Ngốc cái đầu nhà anh, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Tô Song Song, anh mà còn gọi loạn, tôi cắn chết anh, cầm thú!"

Tô Song Song nói nhanh quá nên không rõ, anh lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối cô nói "cầm thú" lại thành "Tần Mặc", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.

Anh buông bàn tay đang xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, cô thế mà lại biết tên của anh, còn nói dối là không có mục đích gì để tiếp cận anh?

Anh cất giọng lạnh lùng: " Cô rõ ràng biết tên của tôi còn dám nói là tiếp cận tôi mà không có mục đích gì sao?"

Tô Song Song nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa nói, cô khi nào thì nhắc đến tên của anh chứ? ...

3
1 tháng 12 2017

hay

3 tháng 12 2017

bạn vào nettruyen.com hoặc truyen tranh online mà xem. có truyện này cả tranh nữa full rồi còn thêm cả đống truyện nữa. mình nói cho bạn các truyện mình thích nhé: Phượng nghịch thiên hạ , Phong khởi thượng lam , kỵ sĩ hoang tưởng dạ , tầm trảo tiền thế chi lữ , xuyên duyệt tây nguyên 3000 , .....hahaok

nhất là phượng nghịch thiên hạ và phong khởi thượng lam haokhahathanghoayeu

4 tháng 1 2018

Ôn tập mỹ thuật 8

đừng đơn phương nx =))

4 tháng 1 2018

tớ yêu đơn phương , vì thế...

tớ ko bắt cậu fai đáp lại tình cảm của tớ.limdim

Chương 4: Hình phạt​ “Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn. Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận....
Đọc tiếp

Chương 4: Hình phạt
“Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn.

Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận. Phong nhíu mày nhưng rồi cũng dừng lại, quay mặt sang hướng khác.

“Nói. Tối qua các anh chị đã đi đâu, làm gì? Ăn mặc kiểu gì quần rách áo thun đây.” Thầy cố gắng tra hỏi.

“Đi chơi, thưa thầy.” Chẳng có chút gì gọi là vẻ lo sợ, Phong nói thẳng ra với một khuôn mặt… “tỉnh như ruồi”.

“Ô hay! Trốn khỏi trường mà còn mạnh miệng gớm. Mỗi đứa chạy mười vòng sân trường ngay cho tôi. Khi nào chạy xong mới được ăn trưa. Nhanh.” Ông thầy tức đỏ mặt, hai bên tai xì khói ra lệnh.

“Nhưng tụi em còn chưa ăn sáng cơ mà thầy.” Trúc mếu máo.

“Tôi không cần biết.” – Nói xong, ông phủi mông quay đi không thương tiếc.

“Không công bằng, tối qua tụi tui ở nhà ngủ mà. Hức hức.” Hân, Châu, Khoa và Đạt dậm chân rầm rầm.

“Tui chưa cho mấy người ăn dép là may lắm rồi đấy! Đàn ông con trai đàn bà con gái gì đụng chút là khai đụng chút là khóc vậy hả? Dư hơi dư sức quá ha. Lo mà chạy đi. Tiền ăn trưa hôm nay bốn người liệu mà tự xử.” Phong bực mình hằn giọng rồi cũng “bắt chân” vào mà chạy.



Tại lớp học của 11 Toán.

“Áaaaaaaaaaaaaaa! Cái quái gì thế này?” Nga hổ báo như phát điên khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng học.

“CÁC EM ĐÂU RỒI RA ĐÂY HẾT CHO TÔI!” Có một sự tức giận không hề nhẹ. Phải nói là khủng bố.

“Chuyện gì thế cô Nga?” Do sức chịu đựng của con người có hạn, đặc biệt là màng nhĩ, nên thầy giám thị đành xách dép lên tận lầu ba để “thăm hỏi”.

“Đám lũ quỷ đó đâu rồi thầy? Sao trong bàn giáo viên toàn rác thế này?” Lúc mở miệng, bà cô không quên chạy lại tặng vài cái “lắc miễn phí” cho ông thầy.

“Cô cứ bình tĩnh. Tụi nó đêm qua trốn đi chơi nên hôm nay bị phạt rồi.” Thầy vừa thở hổn hển vừa nói.

Buông cánh tay mình ra, bà cô quay lại nhìn bao quát lớp học. Sự trừng phạt chưa kết thúc ở đây…

Trong lúc đó, cả đám đang miệt mài lê lết từng bước chân nặng nhọc. Vừa đói vừa khát và còn vừa mệt mỏi. Nguyên nhân chính không hẳn là do chạy mà là… do cười. Cứ nghĩ đến cảnh tượng bà cô già la toáng lên thì tụi nó như muốn vỡ cả bụng.

“Nga hổ báo sẽ làm gì nhỉ? Hãy tưởng tượng xem vẻ mặt ‘đáng yêu’ của cô ấy khi nhìn thấy thành quả của chúng ta. Há há…” Chí Nam bà tám cất tiếng.

“Ôi giời! Đáng yêu cái nổi gì. Cậu có biết tui đã bị ám ảnh cái tiếng hét đó và nằm mơ thấy ác mộng biết bao nhiêu lần không? Cứ nghĩ đến là nổi hết cả da gà da vịt.” Hoàng Anh lên giọng kể lể.

“What the lợn? Hoàng Anh trầm tĩnh, dễ thương nhà ta hôm nay đã chịu mở miệng rồi sao? Cứ tưởng cậu là ‘thánh chịu đựng’ chứ? Hố hố…” Ngọc Trúc giả vờ che miệng hớn hở cười.

“Một nụ cười thiệt mất thiện cảm người nhìn, mất cảm tình người nghe.” Nhân vật nghìn năm băng tuyết cuối cùng cũng đã chịu tan chảy trước giọng cười của bạn Trúc nhà ta.

Và rồi, hai vận động viên điền kinh của trường đang chuẩn bị một cuộc đua Mèo bắt Chuột có một không hai. Khi Mèo là bạn áo vàng và Chuột là bạn áo xanh…

Quái lạ, quá quái lạ!

Chợt có tiếng ai đó vừa đáp đất rất “nhẹ nhàng”…

“Ui da!” Thảo điệu đà nhăn nhó mặt mày như sắp khóc.

“Lại chuyện gì nữa thế?” Phong quay sang “hầm hầm như thịt bằm nấu cháo”.

“Hu hu hu tui bị té rồi. Trật chân rồi.” Thấy bản mặt khó ưa của cậu nhỏ bật khóc ầm lên.

Một món quà nho nhỏ mà Phong gửi đến Huy, đôi mắt… hình chấm bi. Ý nhầm hình chấm than.

“Trời ơi! Leo lên tui cõng cho. Mệt quá!” Huy vừa nói vừa đau khổ cúi xuống cho Thảo trèo lên.

Một lát sau.

“Này! Làm gì cứ chọc chọc vào hông tớ thế?” Huy ngước mặt lên nhìn Thảo khó chịu hỏi.

“Hí hí.”

“Trời ơi! Con lạy má! Nhột!”

Huy gào thét lên còn Thảo chỉ mỉm cười thỏa mãn. Ai đời… Thật khổ, quá khổ cho cậu bạn bốn mắt…

Ngay thời khắc những tiếng cười reo vang, một góc khuất sau dãy hành lang dài, đâu đó là cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng nó.

“Reng… Reng.”

Tuy hì hục hết cả năm tiết học nhưng cả đám chỉ mới “chiến đấu” được sáu vòng mà thôi. Tội nghiệp nhất không ai khác chính là Quốc Huy nhà ta. Cậu sắp ngất xỉu đến nơi rồi. Và…

“Áaaaaaaaa!” Tiếng của cô nàng nào đó trong lớp.

“Cái quái gì nữa vậy? Chỉ một phút nữa thôi có lẽ cậu lớp trưởng sẽ phát điên lên mất.

“Chết cái mông tui rồi. Thằng quỷ này! Sao đang cõng cái thả người ta xuống vậy nè?” Thảo rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.

“Tại… Tại… Tui mệt! Hức… Bà ăn… ăn gì mà mập như con… heo vậy.” Huy tức tối càm ràm.

Một lần nữa chiến tranh lại xảy ra. Chỉ khác mỗi điều là hai thành viên này đang “trên cùng một chiếc thuyền”. Trận đấu khẩu không ngừng tiếp diễn cho đến tận 12 giờ trưa. Sân trường lúc này như rộng hơn gấp mười lần, không còn bóng dáng ai nữa. Ngoại trừ hai mươi tám con người đang ngồi bẹp dưới sân cỏ xanh mướt. Mỗi học sinh mỗi tâm trạng khác nhau. Vui vẻ, bực tức, mệt mỏi, giận hờn,… Thậm chí có cả… vô cảm. 11 Toán quả thật là nơi hội tụ những cung bậc cảm xúc “hỗn hợp” nhất.

Mải mê đùa giỡn, tắm nắng để quên đi cái đói, bóng dáng của người cô thánh thiện mà tụi nó thầm “tôn thờ” đang đứng trước mặt mà không hay.

“11 Toán! Các em đang làm gì đó?” Tiếng gọi thiết tha cùng câu hỏi ngọt ngào kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch thì cả đám mới chịu ngước đôi mắt “long lanh trái chanh” của mình lên nhìn.

“Tụi em bị phạt vì…”

“Cô ơi tụi em đói.” Linh chưa nói hết câu đã bị Trúc nhảy vào miệng ý muốn “chặn họng”.

Không cần hỏi cũng biết, cô Hải Đan đã đoán được lí do mà những cô cậu học trò thân yêu phải ra nông nỗi này. Nở một nụ cười an ủi, cô bước nhanh về phía căn tin để mua tạm thức ăn cho tụi nó. Cả đám mừng rỡ nhìn nhau cười híp mí.

Tại căn tin.

Bước vào trong, cô nhìn về phía bà bán hàng nhỏ nhẹ nói:

“Cho tôi hai mươi tám phần thức ăn nhanh.”

“Cho 11 Toán?” Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô Đan, bà thắc mắc.

Cô khẽ gật đầu.

“Nhưng thầy giám thị đã nói, 11 Toán không được ăn trước khi xong hình phạt.” Bà phục vụ tỏ vẻ ái ngại.

“Đúng vậy.” Một giọng nói được phát ra từ phía cánh cửa lớn. Là cô “Nga hổ báo”.

Đưa đôi mắt bình thản về phía trước, cô Đan khẽ cười. Rồi cô quay lưng bước đi, đến trước mặt người vừa cất tiếng nói, không gian rơi vào im lặng.

“Đừng quên tôi là ai.” Câu nói trong trẻo vang lên, cô Đan đã biến mất trong ánh nắng trưa gay gắt. Để lại một đôi mắt ngơ ngác và một ánh nhìn căm phẫn.

2
23 tháng 10 2017

hay tuyệt

25 tháng 10 2017

Hay thế