K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1.Thật dễ dàng để quen với một người xa lạNhưng lại khó khăn biết mấy để xa lạ với một người đã từng thân quen.2.-Người thông minh mỗi ngày có rất nhiều việc để làm-Người ngu mỗi ngày chỉ có 3 việc để làm:+ Ăn.+ Ngủ.+ Hack Viettel.3.TỰ KỶ là gì???là tự mình sống hết thế kỷ.4.Lúc bé cứ nghĩ cởi truồng là đi tắmLớn lên mới biết không chỉ đi tắm mới cởi truồng.5.Ế...
Đọc tiếp

1.Thật dễ dàng để quen với một người xa lạ
Nhưng lại khó khăn biết mấy để xa lạ với một người đã từng thân quen.

2.-Người thông minh mỗi ngày có rất nhiều việc để làm
-Người ngu mỗi ngày chỉ có 3 việc để làm:
+ Ăn.
+ Ngủ.
+ Hack Viettel.

3.TỰ KỶ là gì???
là tự mình sống hết thế kỷ.

4.Lúc bé cứ nghĩ cởi truồng là đi tắm
Lớn lên mới biết không chỉ đi tắm mới cởi truồng.

5.Ế khỏe ế đẹp ế văn minh
Ai chê anh ế anh khinh cả phường
Ế cao ế quý ế dễ thương
Ai chê anh ế anh tương vớ mồm.

6.Tình yêu đến rồi đi nhưng bệnh tật, con cái và nợ lần sẽ ở lại…

7.Nếu bạn không biết nói dối thì bạn sẽ
không bao giờ biết khi nào người khác nói dối bạn.

8.Đời ngắn!
Nên đừng lãng phí thời gian với những người
không có thời gian dành cho bạn.

9.Ở bên anh,em bình yên đến lạ
Xa anh, em thấy lạ nhưng cũng khá bình yên.

10.Tận cùng của sự ngu dốt
là đối xử quá tốt với nhiều người.

11.Ân tình bạc bẽo nuôi tôi lớn
Sóng gió cuộc đời dạy tôi khôn
Không khóc dù gặp bao cay đắng.

Bất chấp đau thương vẫn lạnh lùng.

link: https://lazi.vn/user/bts.vinh1

0
https://www.wattpad.com/701752074-em-là-nhân-vật-chính-chap-1 ^^^^^^^^Truyện me viết... Anh: Bạch Tử Thiên 17 tuổi...Cô: Hàn Băng Băng 16 tuổi....Cô thích anh từ lúc cô lên cấp 3, anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường - một thiếu gia nhà giàu. Vì thế  cô không dám với cao... hằng ngày cô chỉ đứng ở góc khuất để xem anh chơi, khuôn mặt lạnh như băng đó, càng ngắm thì cô lại càng nhớ, càng...
Đọc tiếp

https://www.wattpad.com/701752074-em-là-nhân-vật-chính-chap-1

^^^^^^^^

Truyện me viết...

Anh: Bạch Tử Thiên 17 tuổi...

Cô: Hàn Băng Băng 16 tuổi....

Cô thích anh từ lúc cô lên cấp 3, anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường - một thiếu gia nhà giàu. Vì thế  cô không dám với cao... hằng ngày cô chỉ đứng ở góc khuất để xem anh chơi, khuôn mặt lạnh như băng đó, càng ngắm thì cô lại càng nhớ, càng yêu nhiều hơn....

-------------------------------------------------------------------------

  -" Đã tìm ra là ai chưa?"

-" Dạ, người gây ra cái chết của ông bà chủ năm  đó là vợ chồng  Hàn Nhĩ Khiếm, từng là một tay chơi khét tiếng trong giới giang hồ."

-" Thế... bây giờ chúng ở đâu..?"

-" Dạ, vợ ông ta đã chết  khi sinh đứa con gái đầu lòng, ông ta vì thế lâm bệnh rồi qua đời ."

-" Con gái... ?"

-" Là Hàn Băng Băng, năm nay 16 tuổi,  học cùng trường với thiếu gia."

    Bờ môi trong một căn phòng tối khẽ nhếch lên " Hàn Băng Băng.... em đợi đấy, trò chơi này tôi sẽ cho em làm nhân vật chính..." 

    Sáng tại trường  THPT Bình Thanh....

   Cô vẫn đến lớp như thường lệ, cái gì trong gầm bàn của cô vậy nhỉ, đó dường như là một tấm thiếp có ghi vài dòng chữ nhưng đủ làm cô sướng đến phát điên:

Tiểu Băng Băng...

 Biết em lâu rồi mà bây giờ anh mới nói, anh mong là chưa muộn....

 Anh rất thích em, tình cảm của anh dành cho em là thật lòng...

Em làm bạn gái anh nhé.... 

Bạch  Tử Thiên  💗 Hàn Băng Băng

  Ôi trời, cô được làm bạn gái anh sao, tuy chỉ gặp nhau vài lần rồi nói chuyện qua loa nhưng không ngờ anh lại để ý tới cô, cô vui quá đi thôi!! 

Nhưng niềm vui đó liệu có phải là sự khởi đầu cho một sóng gió mang theo sự bi thương  không.....!!!

--------------------------------------------------------------------------------------

Còn tiếp.....

Vote nha!!!!

0
Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ... Không có đềNgày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì...
Đọc tiếp

Lần đầu viết chuyện, không hay nhể, một câu chuyện có thật của ai đó. ...

Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel. 
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
                    Tôi không dám nói ra vì sợ.
                    Sợ anh biết tôi thích anh.
                   Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
                   Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
#Moon

0
25 tháng 6 2019

- Like :)

TRUYỆN KINH DỊ! The Queen's GuardVào năm 2012, một thành viên của đội Cận vệ Nữ Hoàng đang làm việc ở tòa tháp London nhận thấy rằng có một người phụ nữ nhợt nhạt cứ nhìn anh ta trong lúc anh ta đang canh gác. Người phụ nữ này đi theo anh ta vài ngày, lúc nào cũng lẩm bẩm những con số:10, 9, 8.Một tuần sau, người cận vệ nghe thấy tiếng gõ cửa trước nhà vào lúc 3 giờ sáng. Anh ra mở cửa...
Đọc tiếp

TRUYỆN KINH DỊ!

The Queen's Guard

Vào năm 2012, một thành viên của đội Cận vệ Nữ Hoàng đang làm việc ở tòa tháp London nhận thấy rằng có một người phụ nữ nhợt nhạt cứ nhìn anh ta trong lúc anh ta đang canh gác. Người phụ nữ này đi theo anh ta vài ngày, lúc nào cũng lẩm bẩm những con số:

10, 9, 8.

Một tuần sau, người cận vệ nghe thấy tiếng gõ cửa trước nhà vào lúc 3 giờ sáng. Anh ra mở cửa thì thấy bạn gái mình, mặc dù 2 người đã ở với nhau cả đêm. Anh hoảng hồn chạy vào phòng ngủ của mình thì thấy người phụ nữ nhợt nhạt, lẩm bẩm những con số

7, 6, 5.

Vị cảnh vệ ngay lập tức gọi cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới thì họ không thấy người phụ nữ nhợt nhạt kia nữa, và cặp đôi lại tiếp tục đi ngủ. Vài ngày sau đó, người phụ nữ lại tiếp tục xuất hiện. Những con số tiếp tục lùi dần:

4, 3, 2.

Vào một buổi tối, Ashley, cháu gái của vị cận vệ đến thăm anh ta và ra chơi ở ngoài sân. Lần này, cô gái nhợt nhạt lại xuất hiện, bắt lấy đứa trẻ, và la hét:

0, 0, 0.

Lần này, cảnh sát đến kịp thời và bắt người phụ nữ. Cơn ác mộng có vẻ đã qua đi. Nhưng vài ngày sau, khi vị cận vệ tiễn cháu gái mình về, anh nghe tiếng cô bé thì thầm trên chuyến tàu:

10, 9, 8.

Penpal

Penpal là câu chuyện về một học sinh tiểu học và câu chuyện xung quanh quả bóng với lá thư, một hoạt động cậu bé tham gia với lớp mình. Nhưng khi những lá thư của bọn trẻ khác trở về, cậu bé nhận thấy rằng mình không nhận được hồi âm. Cho đến một ngày giáo viên của cậu bé đưa cho cậu một lá thư, mở ra một chuỗi các sự kiện đáng lo Hóa ra bức thư của cậu bé được tìm thấy bởi một người đàn ông đáng sợ, rình rập cậu mỗi ngày thậm chí là đã từng sống trong một không gian nhỏ dưới nhà cậu. Nhiều năm sau, kẻ theo dõi bắt cóc Josh, bạn thân nhất của cậu bé. Nhuộm tóc Josh cùng màu với cậu bé và sau đó giết luôn em gái của Josh. Sau đó, kẻ rình mò thao túng cha Josh để chôn vùi cả kẻ theo dõi và Josh, rồi họ có thể bên nhau mãi mãi ngại.

Psychosis

Psychosis là câu chuyện kể về John, một người đàn ông ngày càng trở nên hoang tưởng do việc thiếu tiếp xúc với người khác trong một khoảng thời gian dài. Anh ta cố gắng thuyết phục bạn bè đến và ghé thăm. Tuy nhiên, mọi người dường như luôn từ chối John hoặc offline. Cuối cùng anh nhận được cuộc gọi video từ một người bạn nhưng dường như có gì đó không ổn.

Anh bắt đầu tin rằng các thiết bị điện tử trong cuộc sống của mình đang bị kiểm soát bởi một thứ gọi là The Entity. The Entity có thể kiểm soát bất cứ thiết bị gì vào bất cứ lúc nào mà nó muốn. John cũng tin rằng tất cả những người giao tiếp với anh ấy đang nỗ lực để dụ John rời khỏi căn hộ của mình để trở nên bị ám như họ. Bởi vì The Entity cũng có thể kiểm soát con người thông qua đôi mắt của họ. Tuyệt vọng và rơi vào đường cùng, John tự đâm mù mắt mình. Cuối cùng, chúng ta biết rằng The Entity là có thật và đã tiếp quản, chiếm lấy tâm trí của mọi người mà John biết.

~ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA!~

1
Là Một Thằng Con TraiLà 1 thằng con trai – Jack… Let’s Go…Là 1 thằng con trai,Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tayRượu này không say vậy uống cho vơi đầyRồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưaChẳng có ô mà chePhố xá đêm ai vô tình thôi cũng vìVì rằng ngày mai mai mai…Em bước đi cùng aiAnh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồnTiếng pháo vu quyMuốn giữ em đừng điNhững cớ sao mình chẳng nói nhau câu...
Đọc tiếp

Là Một Thằng Con Trai

Là 1 thằng con trai – Jack… Let’s Go…

Là 1 thằng con trai,

Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay

Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy

Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa

Chẳng có ô mà che

Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì

Vì rằng ngày mai mai mai…

Em bước đi cùng ai

Anh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồn

Tiếng pháo vu quy

Muốn giữ em đừng đi

Những cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì

Vì rằng ngày mai mai mai mai…

Em bước đi cùng ai

Anh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồn.

Tiếng pháo vu quy, muốn giữ em đừng đi

Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì

[Rap]

Vung tay hỉ nộ ái ố

Cái số trời định rất tiếc là thân cô.

Hồ đồ viết lên trang tình yêu này vô bổ

Khổ cả chặng đường khi tờ giấy này photo

[Hát]

Dù có nỗi nhớ muốn kêu tên

Những ký ức mãi không quên

Giờ này có được gì, người là đóa dã quỳ

Chẳng thể hóa diệu kỳ.

Là 1 thằng con trai,

Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay

Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy

Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa

Chẳng có ô mà che

Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì…

Vì rằng ngày mai mai mai…

Em bước đi cùng ai

Anh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồn

Tiếng pháo vu quy

Muốn giữ em đừng đi

Những cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì

Vì rằng ngày mai mai mai mai…

Em bước đi cùng ai

Anh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồn.

Tiếng pháo vu quy, muốn giữ em đừng đi

Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì.

[Đoạn Cuối]

Chào nhé, anh chúc yên bình

Sau tất cả,ta vẫn là người nhà.

Và đừng khóc, xin giữ món quà

Cho mối tình, cho ước mơ của mình

Vì rằng ngày mai mai mai mai…

Em bước đi cùng ai

Anh lẽ loi, bờ môi khẽ run anh buồn.

Tiếng pháo vu quy, muốn giữ em đừng đi

Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì.

0
5 tháng 10 2019

đang ns ai có mị trong đó ko?

5 tháng 10 2019

nói ai đó