K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 2 2019

thế à chị Hoa😎 😎 🤣 🤣 🤣

3 tháng 2 2019

hahahaha😂 😂 😂 😂 😂 😂 😂 🤣 🤣 🤣 😃 😃

logic thế😂 😂

14 tháng 12 2018

thế ms là mk

Nếu ai hỏi tôi. Muốn làm lọ lem hay bà mẹ kế? muốn đóng bạch tuyết hay hoàng hậu độc ác. Được hóa trên mình bộ cánh tuyệt vời của bầy thiên nga, được gặp gỡ người tình duyên mộng chỉ trong một đêm? Thì tôi cá chắc bạn sẽ đóng vai cô Tấm, trong câu truyện cổ tích Tấm Cám cùng tên. Và bạn đang nghĩ " Chắc chắn rồi, vì ai cũng sẽ chọn như bạn thôi! ''Nhưng tôi thì không....
Đọc tiếp

Nếu ai hỏi tôi. Muốn làm lọ lem hay bà mẹ kế? muốn đóng bạch tuyết hay hoàng hậu độc ác. Được hóa trên mình bộ cánh tuyệt vời của bầy thiên nga, được gặp gỡ người tình duyên mộng chỉ trong một đêm? Thì tôi cá chắc bạn sẽ đóng vai cô Tấm, trong câu truyện cổ tích Tấm Cám cùng tên. Và bạn đang nghĩ " Chắc chắn rồi, vì ai cũng sẽ chọn như bạn thôi! ''

Nhưng tôi thì không. Tôi sắn sàng để mình thành một bà phù thủy, độc ác, nham hiểm. Nhưng cũng không hẳn vì họ xinh đẹp, trong khi bạch tuyết còn xinh đẹp hơn. Tại sao vậy? Vì họ là người có quyết đoán, theo đuổi mục tiêu cho tới cùng, nếu mụ hoàng hậu không lấy chiếc thắt lưng siết chặt cho tới chết thì ả cũng sẽ tẩm thuốc độc vô táo, ngăn cản con đường tôn vinh nhan sắc vinh hoa của Bạch Tuyết. Họ không phải nàng Lọ Lem, quá hiền hậu để rồi bị xé mất chiếc váy dạ hội, bị nhặt hạt đậu cho tới khi xong thì mới được bước ra khỏi cửa nhà. Chạy ra ngoài và đến dạ hội vì được bà tiên giúp đớ.

Nhưng không bạn ơi, những mụ phù thủy cũng có thật đấy. Tại ngay trong công ty của bạn cũng có bà trưởng phòng hay cáu gắt, soi mói từng lỗ hở li ti trong công việc bạn làm. Xong, bạn cũng chỉ bieét gằm mặt cúi xuống, rồi lên cmt với mấy 'hội đồng bà tám' trên mạng? - " bà ta như nụ giở" nhưng rồi sẽ được làm được gì. Họ không chạy thẳng đến nhà bạn rồi ra cấu xé mặt bả, là vì bạn là người HÈN NHÁT. Không dám ngẩn cao đầu lên đối diện, còn bà trưởng phòng thì sao: Bà ta đang là KING trong bộ bài ẩn dượng cuộc sống. Trong cuộc sống này, đừng tin vào thần tiên, vì thần tiên đang ở trước mắt bạn. Ý rằng không phải bạn khóc sẽ gặp được bụt hiện lên mà nói " làm sao con khóc? " mà thần tiên ;là sự cố đấu, vươn lên trên mặt bạn. Và cũng đừng hiền hâu jnhuw tấm, để tồn tại ở đây, đòi hỏi bạn phải có một bộ óc sắt. Nếu bạn muốn làm KING trong cuộc sống này thì Phù Thủy là nhân vật bạn thực hiện. Mụ ta điều khiển mọi thứ và sắp đặt mọi thứ. Nhưng cũng đừng quá là họ, vì trên thế gian này mỗi còn người đều phải có hai mặt thiện và xấu. Một chút lừa dối một chút thành thật. một chút xấu xa, một chút tốt bụng. Đừng để mình trở thành một quân cờ. Bạn nên sắp đặt mục đích rồi thực hiện chúng như Phù thuyr.

1
13 tháng 12 2018

có bản quyền

7 CÁCH TỰ TỬ XÌ TEEN NHẤT!!! ( không cười nhận gạch đá!ahihi!) Cách 1: DÙNG THUỐC NGỦĐặc điểm:Phải nói đây chính là cách tự tử rất nhẹ nhàng và đàng hoàng và cũng khá hữu hiệu: khả năng thành công lên đến 90%. Cách này được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể quốc tịch, giới tính, tôn giáo… nhưng thường được phái yếu yêu thích nhất do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết. Đơn...
Đọc tiếp

7 CÁCH TỰ TỬ XÌ TEEN NHẤT!!! ( không cười nhận gạch đá!ahihi!)

Cách 1: DÙNG THUỐC NGỦ

Đặc điểm:
Phải nói đây chính là cách tự tử rất nhẹ nhàng và đàng hoàng và cũng khá hữu hiệu: khả năng thành công lên đến 90%. Cách này được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể quốc tịch, giới tính, tôn giáo… nhưng thường được phái yếu yêu thích nhất do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết. Đơn giản là do chết trong khi ngủ, ngủ rồi không dậy nữa… nên nó cũng êm đềm như một giấc ngủ ngon rồi đi thẳng sang thế giới bên kia. Ngoài thuốc ngủ ra, có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao, không theo hướng dẫn.
Cách thực hiện:
Chạy ra hiệu thuốc, dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ. Thiếu thì đi quán khác mua cho được… tầm 150 vỉ là đẹp. Nếu bị hỏi han có thể trả lời: “Cháu mua về để tặng noel bạn bè, cháu mua về tặng Valentine người yêu…
Sau đó , chui vào phòng khoá trái cửa, cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được nữa. Tốt nhất là thuê phòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự, lại vừa được lên báo.
Tiếp theo đun lấy 1 lít nước sôi, đừng lấy nước lã không lại ỉa chảy, bất tiện lúc khám nghiệm tử thi. Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về. Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ. Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy, nhanh gọn nhẹ, lại tiện lợi.📷
Cách 2: NHẢY CẦU

Đặc điểm:
Cách này dầu sao cũng được tiếng là chết… vì nước. Nước sẽ chui vào mồm, vào miệng, vào mũi, vào rốn… làm tắc đường hô hấp, đếch thở được. Thế là die! Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết, bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 10m xuống nước thì ít thằng nào dám làm, cũng không dành cho những người biết bơi, vì khi đang ngắc ngoải, giã gạo, thì sự đấu tranh sinh tồn xuất hiện, làm người ta bơi vào bờ như một chiếc xuồng máy… có khi còn bơi được với vận tốc 200km/h.
Cách thực hiện:

Tìm lấy con sông, hay hồ nào đó sâu sâu, vì nông thì khó mà chết được, tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m. Tránh sử dụng sông hồ gần nhà, không thì người quen đi ngang qua, nhìn thấy vớt lên lại khổ. Nếu có thời gian nên đi vài vòng du lịch để tìm một địa điểm thích hợp, có cảnh thiên nhiên tươi đẹp hoặc lãng mạn gì cũng được.
Nhớ mặc thật nhiều quần áo để cho nó nặng dễ chìm, người ta khó cứu. Chứ cứ trần truồng mà nhảy xuống, nhất là con gái thì con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm, không chết được đâu. Đã vậy vớt lên còn bị xoa bóp, hô hấp nhân tạo… khổ hơn chết!
Người nào béo thì không nói làm gì nhưng ai gầy, muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó, quẳng xuống sông, có muốn trồi lên cũng chẳng được. Thế là chết rồi đấy, sướng nhé!
Lưu ý:
Cách này không được ưa chuộng lắm, vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng, người trương nước như con hà mã, mắt lồi ra ngoài… Những ai muốn xác của mình xinh xẻo, đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó hoành tráng thì không nên dùng.
Cách 3: TREO CỔ

Đặc điểm:
Đây cũng là cách chết vì… nghẹt thở, nhưng khác với cách nhảy cầu, nghẹt thở ở đây là do dụng cụ tác động. cách này là một trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất. Còn gì đáng sợ hơn là thấy một cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà. Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm, chỉ có một vết hằn sâu nơi cổ… và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo. Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên 1rak.
Cách thực hiện:
Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy cầu. Chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ bất kì, không người qua lại. Điều cốt lõi là phải có một vật chắc chắn cách mặt đất cao hơn 2m để còn mắc dây, có thể là một cành cây, xà ngang khung thành, hay quạt trần… nhớ là phải đủ chắc! Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không phải treo cổ nữa đâu.
Dây dùng để treo cũng phải thật chắc, đừng nên tiết kiệm dùng hàng kém chất lượng. Nếu không thì có thể sử dụng thắt lưng da, khăn quàng đỏ, dây thừng buộc lợn… tuyệt đối không được dùng chỉ. Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên… cho nó kinh.
Thắt nút đúng vào… Không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho… rồi mang vào mà treo cổ.
Cách 4 : TAI NẠN GIAO THÔNG

Đặc điểm:
Đương nhiên đây không phải là chết một cách may mắn hay vô tình… mà là tai nạn có chủ định… nên cũng quy vào là tự tử. Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này. Được cái nó chết cũng nhanh.
Lưu ý nhỏ:
Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là một đại hoạ cho thân chủ! Gãy chân, gãy tay, gẫy cổ, gãy… nhưng không chết. Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng. Chưa kể đến cuộc sống thực vật. May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ. Rất rùng rợn, ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm… hoặc có thể thiếu cái đầu, thiếu mất khúc giữa hoặc… bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn.
Cách thực hiện:
Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện, vì vậy hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm. Làm cốc cà phê, hoặc làm bát phở 24. Nhớ chỉ ăn vừa đủ, chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết thức ăn văng tứ tung, người ngoài lại cho là chết vì bội thực thì xấu hổ lắm.
Ăn xong chưa? Ra đường cái, hoặc quốc lộ… tìm lấy một cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất. Định hướng thật rõ lối đi và cách thức.
Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô, phải làm nhanh gọn, không tài xế nó giật mình, làm hỏng kế hoạch.
Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau, chỉ đánh ‘Bép’ hoặc ‘Nhoét’ một phát là hồn lìa khỏi xác… Dân tình bắt đầu xúm xít… kế hoạch thành công mỹ mãn.
Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo hoặc quá khỏe, chỉ sợ ô tô lật người ta chết mà mình vẫn không chết.
Lưu ý:
Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm, thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi. Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô… chẳng may. Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng. Cách này cũng rất nổi tiếng, được đồn thổi, mọi người chỉ trỏ, được lên báo… Thậm chí còn được chúng nó lấy ngày tháng năm sinh mà quánh đề!📷
Cách 5: ĐIỆN GIẬT
Đặc điểm:
Đây có lẽ là cách gian nan, trí óc và khó khăn nhất, rất ít người sử dụng. Và nếu có thì toàn người có học… hoặc muốn chết một cách lạ lẫm!
Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau, đều liên quan đến nguồn điện. Nhưng trước nay chưa thấy ai tự tử bằng sét bao giờ. Nhân tiện cũng sẽ để cập đến cách này.
Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác. Thường thì tóc sẽ cháy trụi, người sẽ đen thui, và bốc mùi khét khét giống thịt cầy nướng, xấu xí vô biên cương, thậm chí răng cũng đen luôn. Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất, của hiếm bao giờ cũng là của quý.
Cách thực hiện:
Khá phức tạp… vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không. Tùy thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử. Nếu dí tay vào ổ điện chắc … không chết mà còn tiền mất tật còn mang.
Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện, có hình đầu lâu xương chéo. Trèo lên đó… tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện, bạn sẽ được toại nguyện. Yêu cầu là phải có kiến thức cơ bản về điện cơ, điện lạnh, điện gia dụng, điện công nghiệp… thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật!
Lúc giật, chớ có rút tay ra ngoài. Cứ chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa. Nếu rơi xuống đất, có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi, đừng để nó lại gần, sờ tay vào người lại bị giật đùng đùng… mắc công thêm tội giết người.
Công phu hơn là cách chết do sét đánh: Khi nào trời mưa, trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố, cầm thêm cái cột thu lôi, và giơ cao lên đầu quơ qua quơ lại gây sự chú ý, chờ tới chừng nào… có sét! Đó là cách hữu hiệu nhất. Chứ trời mưa mà đứng dưới cây cổ thụ thì đến tết Mông Cổ chẳng có sét. Đến khi có sét thì chắc bạn cũng đã mệt, về nhà mà nghỉ rồi.
Lưu ý:
Không áp dụng cho những người không bị điện giật (chuyện lạ Việt Nam một đống).

Cách 6: NHẢY LẦU
cách này hợp với em nè nhung >>nhà em 7 tầng cơ mà
Đặc điểm:
Chết vì cách này rất an toàn, tiện lợi, lại không tốn kém. Rất thích hợp cho phái mạnh khi phá sản, thua lotto ĐB, bóng đá, người yêu bỏ… Đặc biệt dân chơi chứng khoán rất ưa thích cách này.
Mặt khác, chết cách này cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm. Nếu may mắn thì chỉ bị nhỏ vài giọt máu mà chết vì chấn thương sọ não, còn nếu không thì có thể lìa đời trong khi óc một nơi, sọ một nơi, chân tay gãy gập vào nhau… khó coi lắm.
Cách thực hiện:
Tìm một nơi nào cao thật là cao, càng cao càng tốt, ít nhất là phải trên 5 tầng trở lên (báo chí chả vừa đưa tin có thằng rơi từ tầng 12 xuống còn không chết đấy thôi!). Tránh chọn nhà mình làm nơi thực hành, dù nhà bạn cao trên 5 tầng đi chăng nữa nhưng cũng không ai dám chắc là bạn có rơi trúng đầu một ai đó đang từ trong nhà bạn bước ra hay không.
Trèo lên nóc của toà nhà, đứng ra lan can, nhìn bốn phía xem có xe cộ đi lại không, nếu không có thì hẵng nhảy, còn nếu có thì chờ bao giờ ít xe qua lại thì hẵng chết, mất công rơi xuống bị xe nó cán qua thì hỏng hết cả xác.
Có bạn hỏi mình là thế liệu chọn cách này thì khi rơi tự do xuống đất, nên cắm đầu xuống trước hay cắm mông xuống trước cho… đỡ đau. Tao đố mày nhảy từ tầng 5 xuống mà cắm mông xuống trước được đấy, vỡ xương chậu mà chết thì cũng chẳng nhẹ nhàng lắm đâu!
Lưu ý:
Khi nhảy phải thật dứt khoát, bình tĩnh, đừng vì tham sống sợ chết, đứng mấp mé ở bên cạnh cái lan can mà người ta nhìn thấy, gọi công an hay cho người ra căng bạt bên dưới thì bằng hoà. Khi thấy đủ điều kiện (hướng gió, ít xe cộ, không có người qua lại…) thì lập tức rơi tự do ngay!
Trong quá trình rơi tự do, nên nhắm mắt, bịt tai vào. Tránh tình trạng đang bay thì nghe thấy tiếng người bên dưới bàn luận: “Ôi mẹ ơi, Người Dơi! Ủa, ôi! Superman rì-tơn mày ạ!”… rồi tức quá mà chết ngay trên không. Chết thế này tức tưởi hồn không siêu thoát được đâu.
Cách 7: MẤT MÁU

Đặc điểm :
Cách chết này là tổng hợp của rất nhiều kiểu chết mà nguyên lý cơ bản của nó là “đau quá mà chết”, hoặc “mất máu nhiều quá mà thăng”.
Bản thân người muốn chết phải có đôi chút hiểu biết về sinh học, cơ thể con người hay cái gì đó tương tự, để khi thực hành có thể biết rõ chỗ nào là mạch máu, chỗ nào nhiều dây thần kinh, giúp cho quá trình tự tử được diễn ra nhanh, gọn và dễ dàng.
Cách thực hiện:
Tìm bất cứ vật nào nhọn, cứng hoặc có khả năng gây sát thương cao (ex: dao lam, kiếm, súng, búa, liềm, gặt, lưỡi hái, móc câu, xi lanh…).
Chích, rạch, bổ, chém, cứa, găm…. vào chỗ nào có nhiều mạch máu trên cơ thể (cổ tay, cổ chân, ven, đầu, họng…). Mấy nhát đầu có thể sẽ rất đau, máu chảy rất nhiều nhưng đừng ngất , ngất lúc này là không chết đâu, tí tỉnh lại phải mất cống rạch lại từ đầu, mệt lắm.
Cứ rạch hay bổ như thế cho đến khi xung quanh toàn một màu đen thì thôi. Lúc ấy là bạn đã chết an toàn rồi đấy.
Lưu ý:
Cách chết này không có lưu ý, bạn cứ chết thoải mái, nhớ đóng kín cửa vào rồi hẵng chết nhé, kêu gào hét toáng lên hàng xóm nó không ngủ được nó sang nó đập chết luôn đấy!



0
Chương II. Vụ ÁnTôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hếtVậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?À...
Đọc tiếp

Chương II. Vụ Án

Tôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:

Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?

Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hết

Vậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?

À cái này thì có đấy, con bé rất hay đi uống cafe, nhưng những quán ăn thì con bé ít khi tới, vì thường ở nhà nấu cho tôi ăn, ngoài ra, con bé thường xuyên đi mua sắm và đi bắn cung, đó là sở thích của nó mà, tôi cấm làm sao được

Cô ấy ngày nào cũng đi uống cà cafe sao?

Đúng vậy, mỗi buổi sáng sớm con bé đều đi uống cafe, đó gần như là một thói quen của con bé rồi.

Vậy ông có biết, cô ấy thường đến quán nào không?

Cái này thì tôi không biết, tôi đâu có theo dõi con bé đâu

Ây, tiếc nhỉ, ở London có hơn 9 tiệm cafe, vậy cô ấy hay đến chỗ nào chứ

À mà ông có thể cho tôi biết cô ấy là người như thế không

Con bé khá ngoan ngoãn, ghét ồn ào và thích sự im lặng, hơn nữa con bé rất thích đồng hồ Bigben, vì nơi đó chưa đầy kỉ niệm của nó với mẹ, con bé thích cả trinh thám nữa, nó rất thích đọc các tiểu thuyết trinh thám và là fan của Sherlock Holmes và cậu

Vậy thì hãy đến đó thôi

Cậu nói như thế có lẽ là cậu đã tìm ra nơi con bé đang ở rồi hả?

Không, tôi chưa biết, nhưng tôi biết nơi mà con gái ông hay uống cafe

Đó là nơi nào vậy?

Hãy đi theo tôi

Hơn 30 phút sau, tôi đã ở phía Nam vùng Westminster, ở đó có một quán cafe tên là Shelling Ford

Ông ta hỏitại sao lại không đến quán cafe ở dưới tháp đồng hồ Big Ben , tôi nói:

Lý do tôi nghĩ nơi này chính là nơi con gái ông đang đến đó là vì, ở chỗ này có thể thấy được toàn cảnh của tháp đồng hồ Big Ben, hơn nữa, ở trong nơi này, có rất nhiều tấm hình về tháp đồng hồ Big Ben và nhiều những tấm hình của Sherlock Holmes, ông có nói con của ông rất thích trinh thám và là fan của Holmes mà.Và nếu ông tìm hiểu về Sherlock Holmes thì sẽ biết được, Sherlock Holmes từng có tên là Shelling Ford

Ông ta lại nói nhưng tại sao lại là ở đây, không phải là ở dưới tháp đồng hồ sẽ tốt hơn sao

Ông nghĩ xem, cô ấy ghét sự ồn ào, mà dưới tháp đồng hồ lại rất ồn ào nên cô ấy có vẻ là không thích, nên tôi nghĩ nơi này chính là nơi thích hợp

À ra vậy, chúng ta vào thôi

Tôi mở cửa ra và thấy ở trong đó ngoài người phục vụ ra thì không hề có khách, có lẽ sự yên tĩnh này đã làm cho cô ấy cảm thấy thích nó, và bên trong có rất nhiều tấm ảnh về tháp đồng hồ Big Ben và Sherlock Holmes, hơn nữa, ở đây còn có những cuốn sách về Sherlock Holmes và lịch sử về tháp đồng hồ Big Ben và London

Người phục vụ cũng rất thân thiện, có lẽ họ chỉ làm bán thời gian ở quán cafe này thôi, chú đây không phải là công việc chính của họ

Tôi hỏi 1 người phục vụ tên là Jack:

Chào anh, tôi là Leo, thám tử

Ồ, cậu chính là thám tử lừng danh đó sao, tôi là Jack, rất vui được gặp cậu

Vâng

Cậu đến đây có chuyện gì sao?

Đúng vậy, tôi hy vọng là anh sẽ giúp tôi

Tất nhiên rồi, tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu, thám tử à

Cảm ơn anh

Rồi, hãy cho tôi biết, để xem tôi có giúp được gì không?

Oke, anh có biết cô gái tên là Tracy, không?

À, tôi biết, cô ấy ngày nào cũng đến quán này, có chuyện gì sao

Cô ấy đã bị mất tích, kia là cha của cô ấy

À, chào ông

Chào cậu

Cậu có biết chuyện gì không, ví dụ như cô ấy mấy ngày trước có đến đây không, đến đây với ai, có biểu hiện gì kỳ lạ hay không

Để tôi nhớ lại xem, hình như là có đó, từ khi quán này mở cửa thì hôm nào cô ấy cũng đến đây và thằng xuyên mượn 1 cuốn sách về Sherlock Holmes

Anh có biết là cuốn nào không?

Có chứ, hình như đó là cuốn “ Những hình nhân nhảy múa “

À tôi biết con bé rất thích cuốn đó - Marc nói.

Anh mau đưa cho tôi mượn cuốn đó được không

Được chứ, đợi tôi một xíu

Đây rồi

Khi mở cuốn sách ra, tôi thấy nó cũng khá bình thường, bỗng nhiên có một tờ giấy rớt ra khỏi một trang sách nào đó , tờ giấy viết:

" KHI MẶT TRỜI DẦN NHÌN VỀ HƯỚNG TÂY

KHI NGỌN GIÁO ĐÂM THẰNG XUỐNG MẶT ĐẤT

ÂM THANH CỦA CÁI CHẾT SẼ VANG LÊN

LÀ THỜI KHÁC TRÒ CHƠI NÀY KẾT THÚC"

Tôi nhìn qua bản mật mã thì đã cảm thấy có gì đó không ổn

Tôi nghĩ:” Có điều gì đó khác đặc biệt ở đây, nếu như nạn nhân bị bắt đi thì làm gì có thời gian mà để lại bản mã phức tạp như vậy, do đó bức bản mã này chính là của hung thủ

Vài phút sau tôi lên tiếng: chúng ta hãy đi thôi

Marc hỏi tôi: Cậu đã tìm ra chỗ mà con bé bị bắt giữ rồi à

Chính xác là như vậy! - tôi nói

Vậy mật thư đó có nghĩa là như thế nào

Trên đường đi tôi sẽ giải thích sau

Cậu nói đi, mật thư có nghĩa là như thế nào?

Tôi trả lời: - Khi mặt trời dần nhìn về hướng Tây thì lúc đó mặt trời lặn

- Khi ngọn giáo đâm thẳng xuống mặt đất, ám chỉ một công trình kiến trúc nào đó giống ngọn giáo cụ thể là tháp đồng hồ BigBen

- Âm thanh cái chết sẽ vang lên đó chính là thời gian mà tháp đồng hồ rung chuông

- Trò chơi sẽ kết thúc là vụ án xảy ra

Như vậy là con gái ông đang bị giam ở tháp đồng hồ Big Ben và sắp bị giết, chúng ta hãy nhanh lên nào

Bỗng nhiên, anh phục vụ nói : Tôi bỗng nhớ ra chuyện này, mấy ngày trước có 1 người đàn ông đến đây nói chuyện với cô ấy, và tôi thấy sắc thái mặt của cô ấy rất sợ hãi, có lẽ hắn chính là người đe dọa cô ây.

Và vài hôm trước, ngoài đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy, tôi ra ngoài ngay xem xảy ra chuyện gì thì khi ra ngoài tôi chỉ thấy 1 chiếc xe ô tô chuẩn bị chạy, và không có người ở ngoài

Tôi nói : Có thể hắn chính là người bắt cóc cô, và chính hắn đã đe dọa mạng sống của cô

Bỗng nhiên, có tiếng điện thoại kêu lên, và đó chính là số điện thoại của cô ấy gọi về cho cha của mình, cô ấy nói giọng hết sức sợ sệt:

Cha ở cứu con, cha hãy tìm Leo, bảo cậu ấy đến cứu con, con không muốn chết

Ông ấy nói : Con đang ở đâu

Cô ấy trả lời : Con không biết nữa

Bỗng nhiên, tiếng chuông của đồng hồ vang lên, đó chính là chuông của tháp đồng hồ Big Ben, tiếng chuông đó chúng tôi nghe thấy bên đầu bên kia của điện thoại và nghe thấy tiếng rất to

Thôi chết! Đồng hồ đã cất tiếng chuông, cô ấy sẽ…

Không! Không thể nào !!!!!

0
– Lời nói đầuĐây là câu chuyện đầu tiên mà tôi sáng tácTrên thế giới này, song song giữa thực tại, luôn tồn tại một thế giới tâm linh huyền bí, một thế giới vô hình mà đối với con người còn là một ẩn sốCâu chuyện kể về cô gái tên Bảo Nhi cơ duyên khai nhãn Âm Dương sau vụ tại nạn thập tử nhất sinh, và diễn biến cuộc đời cô sẽ ra sao? Và hành trình giúp đỡ những oan...
Đọc tiếp

– Lời nói đầu
Đây là câu chuyện đầu tiên mà tôi sáng tác
Trên thế giới này, song song giữa thực tại, luôn tồn tại một thế giới tâm linh huyền bí, một thế giới vô hình mà đối với con người còn là một ẩn số
Câu chuyện kể về cô gái tên Bảo Nhi cơ duyên khai nhãn Âm Dương sau vụ tại nạn thập tử nhất sinh, và diễn biến cuộc đời cô sẽ ra sao? Và hành trình giúp đỡ những oan hồn được siêu thoát, đằng sau mỗi oan hồn tội nghiệp là một câu chuyện bi thương khiến ta đáng phải suy ngẫm… tuy nhiên song song những oan hồn thiện lành, thì vẫn có những oan hồn giận dữ…
Tôi xin phép được hóa thân vào cô gái Bảo Nhi, và sẽ kể cho các bạn nghe về cuộc đời của tôi.
***
Chương 1- Khai Nhãn

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động lạ ở ngoài sân, bà vội vàng chạy ra xem thì hốt hoảng khi thấy tôi đang nằm dưới đất, đầu bị va chạm, máu me tuôn ra ướt trán và chảy dài trên gương mặt xinh xắn của tôi…

Nhi! Nhi ơi… trời ơi, chết con tôi rồi trời ơi, Nhi ơi tỉnh dậy con ơi, ông ơi! Ông ơi… con nó bị té cầu thang đầu chảy máu quá trời nè ông ơi… chết con tôi rồi trời ơi…
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, gào khóc thãm thiết, cảnh vật xế chiều càng thêm ảm đạm, phũ lên bầu không khí não nề, ngay tại chính ngôi nhà thân thương của tôi…
Đầu óc tôi quay cuồng, chỉ còn nghe vang vọng tiếng của mẹ, âm thanh càng lúc càng nhỏ lại, mắt tôi bắt đầu tối sầm không còn thấy rõ xung quanh, lúc đó tôi không còn cảm nhận được cơ thể của mình nữa, mọi thứ nhẹ tựa lông hồng và rồi tôi chìm dần vào trong cơn hôn mê…

📷

* * *

Tôi đang ở đâu đây? Chẳng phải đây là con đường lộ lớn mà tôi thường chở mẹ đi chợ mỗi ngày sao? Nhưng sao lạ quá, trên đường không có lấy một chiếc xe, những căn nhà lưa thưa ven đường cũng khôg thấy một bóng người, cây cỏ xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không một chút bị giao động bởi gió, hình như giờ này là chiều rồi chăng? Cảnh vật xa xăm mơ hồ, bầu trời toát lên một màu đỏ cam rực rỡ phũ dài phía xa xa tận chân trời thật huyền ảo…

Chị ơi, chị ơi, em cho chị cái này nè hihihii…

Tôi giật mình bởi tiếng gọi, xoay người nhìn lại thì thấy bé gái chạc tám tuổi, cặp mắt long lanh, toát lên vẻ thông minh lanh lợi, có nước da màu ngâm đen khỏe mạnh, đang nắm hờ một thứ gì đó, chìa tay về phía tôi…

– Ủa em là ai? Em tên gì? Nhà em ở đâu đây?
Tôi quay sang cất tiếng dọ hỏi cô bé
Dạ em tên Sen, nhà em gần đây ạ…
Cô bé nhanh nhẹn trả lời, rồi nài nỉ tôi xòe tay ra nhận một thứ gì đó rất bí ẩn
Chị xòe tay ra đi, xòe tay ra đi, em cho chị cái này nè hihi hihii…

– Em tên Sen sao? Tên nge quen quen…
Quả thật tên cô bé nghe rất quen, hình như đã gặp hay đã từng nghe qua rồi, chỉ là nhất thời tôi không thể nhớ được
Nhìn cô bé có vẻ tinh ranh, tôi miễn cưỡng xòe tay ra rồi nói
– Cái gì đây? Định cho tôi cái gì đây hả?

Dạ nè chị… ăn đi… ăn đi… chị ăn đi… hi hi hi hi hi ăn đi… hi hi hi…

Tôi cảm thấy trên tay cái gì đó ương ướt, nhơn nhớt, tôi nhìn kĩ lại thì kinh hãi khi thấy một con mắt đang nhoe nhoét máu trên tay, nói đúng hơn là con mắt người, con mắt đó còn xoay lại nhìn tôi, tôi hốt hoảng la lên rồi vội vã vứt đi thứ trên tay mình rồi quay sang nhìn cô bé, thì kinh hoàng khi thấy gương mặt cô bé trở nên biến dạng mặt mài be bết máu, nửa bên đầu và khuôn mặt bị bẹp, móp méo, lòi hẳn một con mắt ra ngoài, còn dính lại treo lủng lẳng đung đưa trên hốc mắt, tôi quá sợ hãi té bật về phía sau, hai chân đạp lùi trong sự hoảng loạn, miệng hét lớn, quá khiếp sợ nên đôi chân tôi không còn sức lực để đứng dậy mà bỏ chạy, tôi chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt lại, nhưng bên tai vẫn còn tiếng cười khoái chí vang vẳng của cô bé, giọng cười lanh lảnh, vang vang rồi nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn… nhưng vì quá sợ hãi nên tôi không dám mở mắt ra…

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra là vào khoảng một năm về trước có một cô bé tên Sen, ở trên quốc lộ chết do tai nạn xe, đúng hơn là bị xe tải cán chết, cô bé này rất ngoan và giỏi, thường xuyên giúp đỡ mẹ, hằng ngày cô bé trông coi bán tạp hóa, có cả xe nước mía, mình ngày xưa cũng có hay ghé mua nước mía nhiều lần, nghe kể là bé chạy sang lộ đi đổi tiền lẻ để thói cho khách, trong lúc ùa chạy về gần đến nơi thì tiền trên tay bị gió thổi bay ra lộ, cô bé vội vã quay ngược trở lại nhặt lượm thì đúng lúc đó có chiếc xe tải lao đến và xảy ra tai nạn, khi chết hàng xóm gần đó và đặt biệt là gia đình bé rất tiếc thương và tội nghiệp, vụ này nổi lắm, cô bé mang tên của một loài hoa rất dễ nhớ nên tôi ấn tượng mãi, Sen…

* * *

* * *

Này cháu ơi, cháu ơi..

Tôi mở mắt ti hí ra thì thấy một bà lão, trông bà khoảng ngoài bảy mươi, nhưng trông rất minh mẫn và khỏe mạnh, gương mặt rất hiền hậu, tôi liền nói, bà ơi, con vừa gặp ma, là cô bé tên Sen, mà khoảng một năm trước đã chết do tai nạn xe trên đường lộ lớn…

Bà lão mỉm cười cùng với đôi mắt trìu mến rồi nói

– Thật vậy sao? Vậy cô bé đó đâu hả cháu?

Tôi định giơ tay chỉ trỏ thì chợt nhận ra cảnh vật xung quanh mình đã thay đổi, hình như tôi đang ngồi trong một con hẻm, hai bên tường cao, tôi hướng mắt nhìn ra đầu hẻm thì thấy xa xăm mơ hồ, ngước lên trời thì thấy bầu trời không khác lúc nảy, cũng một màu đỏ cam rực rỡ xa xăm ảo mộng, tuyệt nhiên không một động tĩnh, hay âm thanh gì xung quanh đây cả, mọi thứ đều tĩnh lặng, tôi quay sang hỏi bà lão

– Bà ơi Cháu đang ở đâu vậy bà?

Bà lão từ tốn trả lời

– Cháu đang ở trong con hẻm mà ngày xưa cháu hay đi học ngang qua đây, cháu đã quên rồi sao?

– Tôi đáo mắt nhìn lại xung quanh, nhìn lại con đường trong hẻm, quả đúng là con hẻm này, mà thuở xưa tôi đi học, thường đi đường tắt rồi bọc qua con hẻm này mà đến trường, Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi bà lão

– Dạ đúng rồi, cháu nhớ rồi, chính là con hẻm này, nhưng sao bà lại biết?

– Bởi vì bà đã ở đây từ thuở đó đến tận bây giờ, và thấy cháu thường đi học ngang qua nơi này.
Bà lão nhẹ nhàng trả lời thật ân cần
Thuở đó? Tôi bắt đầu run sợ

Thuở đó chẳng phải cách đây khoảng mười hai năm rồi sao?

Bà… bà… bao… bao nhiêu tuổi rồi ạ?

Bà lão ân cần trả lời

– Nếu bà còn sống thì năm nay bà đã tám mươi bảy tuổi rồi cháu ạ…

Tôi lắp bắp đáp trong sợ hãi

– Còn… còn sống? Như vậy chẳng lẻ bà đã chết rồi sao?

Vẫn ánh mắt hiền hậu bà lão nhẹ nhàng nói

– Phải, bà đã chết rồi, bà đã chết ở đây hơn mười sáu năm về trước, khi đó bà chết bỏ lại vợ chồng thằng Hai, thằng Út, với hai đứa cháu nội, đứa cháu gái lớn khi đó mười bốn tuổi còn thằng cháu trai chỉ mới tám tuổi bây giờ thì nó đã lớn rồi, cũng trạc tuổi cháu hiện giờ..

Vừa nảy cháu cũng nói đã gặp ma, vậy cháu có sợ ma không? Và cháu có sợ bà không?

Tuy rất sợ, nhưng thấy bà ăn nói từ tốn với đôi mắt hiền diệu trìu mến, nên tôi cố lấy lại bĩnh rồi đáp:

– Dạ quả thật là cháu rất sợ, nhưng… nhưng trông bà không đáng sợ so với cô bé cháu vừa gặp khi nảy.

Mà… mà tại sao cháu lại thấy được người đã chết chứ?

Bà lão từ tốn trả lời:

– Bởi vì cháu đang được sở hữu con mắt thứ ba, con mắt âm dương ở ngay giữa chán của cháu..

Tôi tự nhũ

– Con mắt thứ ba sao? Rồi tôi đưa tay lên sờ vào giữa trán thì quả thật có cái gì đó nhô nhô ngự ngay giữa trán của mình, nhưng khi nào chứ? Từ lúc nào mà mình có được con mắt thứ ba này…

– Bà rất mong cháu sẽ dùng con mắt này để giúp đỡ nhiều oan hồn uẩn khúc, có di nguyện lúc họ còn sống họ chưa thể thực hiện được, nên khi chết họ vẫn chưa thể được siêu thoát…
Tôi chăm chú lắng nghe lời bà lão nói, bà nói rằng hồn ma rất hay, họ có thể cảm nhận được người có thể giúp được họ và thông linh với người đó qua giấc mơ nếu người đó ở có tâm linh mạnh mẽ, những oan hồn càng gần thì thông linh càng mãnh liệt và rõ ràng hơn, và cần phải liên kết kí ức giữa linh hồn đó với người giúp được họ, chính vì vậy bà ấy mới có thể thông linh đến tôi…
Bà ấy còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành, và mong tôi có thể giúp bà, rằng tìm đến một căn nhà ở cuối con hẻm này, sau đó đi về phía tay trái, căn nhà mà có cây bồ đề to lớn phía sau, đến đó để tìm người cháu nội của bà ấy tên là Trác, bà nhờ tôi chuyển lời nói với cậu trai tên Trác là bà có cất giấu hơn bảy lượng vàng để trong cái hộp gỗ sưa đỏ, được chôn ở dưới gốc cây bồ đề sau nhà, số vàng mà bà lão đã chất chiêu gom góp cả đời, vốn dĩ là bà đợi tới ngày tổ chức đám cưới của thằng út rồi bà mang ra rồi chia hết cho hai anh em nó để có số vốn để làm ăn, nhưng ông trời trớ trêu, đời người nghiệt ngã, còn không đầy hai tháng nữa là ngày tổ chức đám cưới thằng út diễn ra, cớ vậy mà bà không thể đợi được đến ngày ấy
Rồi bà lão tha thiết cầu xin tôi
– Xin cháu hãy hứa là sẽ giúp bà hoàn thành di nguyện này, nhắn với thằng Trác, nếu lấy được số vàng thì hãy chia cho cậu út của nó một nửa để có vốn làm ăn, xoay sở cuộc sống, cháu hứa đi, hãy hứa với bà…

Tôi cảm động khi nghe bà kể rồi nhận lời
– Dạ cháu hứa… cháu hứa mà… cháu sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện… bà yên tâm, cháu sẽ hứa…

* * *

* * *

Nhi Con tỉnh rồi hả con… trời ơi ông ơi…

Con Nhi nó tỉnh rồi ông ơi…

Bác sĩ ơi… con bé tỉnh rồi…

Tôi vừa nghe được tiếng nó mớ sảng, thấy tay nó cử động rồi nè, trời ơi mừng quá ông ơi..

Nhi! Con tỉnh rồi hả con?

Tiếng mẹ tôi gọi, khiến tôi thức giấc, hóa ra từ nảy đến giờ chỉ là mơ thôi sao? Tôi tự hỏi bản thân rồi cố mở to đôi mắt, nheo mãi tôi mới có thể mở to mắt mà ngắm nhìn xung quanh…

Tôi thấy mẹ tôi đang ở cạnh bên tôi hai tay nắm bàn tay tôi, thấy cha tôi đứng phía sau lưng mẹ, đang hướng mắt nhìn tôi, đôi mắt ông rươm rướm nước mắt, đang lưng tròng bộc lộ rõ sự vui mừng…

Thì ra tôi hiện đang nằm ở bệnh viện

Tôi giơ một tay sờ lên đầu thấy mình đang được băng bó, lúc này đầu tôi vẫn còn đau nhức ê ẩm…

Tôi hỏi mẹ:

– Mẹ, Con bị sao vậy mẹ?

Mẹ tôi sốt sắng, nói lên điều trong lòng:

– Trời ơi, mày tỉnh rồi, mẹ mừng quá, mày làm mẹ lo muốn chết, đã ba ngày nay mẹ cứ thấp thỏm lo cho mày, mày thì hôn mê suốt, mẹ còn tưởng mày đi luôn bỏ mẹ rồi..

Nói xong, mẹ tôi khóc nức nở, rồi mẹ nói tiếp:

– Mẹ đã nói rồi, cái nốc nhà bị mưa dột, hỏng thẳng để cha bây về ổng sửa, con gái con lứa mà bắt thang leo lên đó rồi té, làm mẹ sợ hết hồn hết vía, cũng may đúng lúc mày vừa té xuống thì cha bây cũng vừa về tới cổng, ổng bế mày chở lên bệnh viện, chứ không thôi mẹ cũng không biết phải làm sao..

Nói xong mẹ tôi vén áo lên lao nước mắt… đúng lúc đó thì bác sĩ cũng đến…

Mẹ tôi phở phào rồi nói

– Thôi con mới tỉnh dậy, để mẹ pha cho ly sữa uống xong rồi nằm ngủ một giấc cho khỏe nha con, nói xong mẹ tôi lật đật quay đi…

Tôi nhìn bóng dáng của mẹ và cha, bổng thấy mình thật may mắn và hạnh phúc…

Một thứ cảm giác ấm áp, giúp tôi tràn đầy sự vui sướng, chợt giọt nước mắt khẽ tuôn xuống, ấm nồng trên má, rồi phát giác, tôi tự mỉm cười..

0
# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

2

Pịa của Quân ở Tây Bắc

Thì gọi là pịa quân tây bắc

 

Câu truyện:" Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ ba con." Chiều qua, một cậu học sinh lớp 11 nhắn tin cho tôi: “Thầy ơi, chiều nay ba con lại la con vì con thi toán chỉ được có 9 điểm. Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ cho ba con". Biết chia sẻ gì với cậu ấy nhỉ? Đó là một học sinh khá giỏi mà tôi tình cờ quen trong một lần tới thư viện. Nhìn cách cậu đọc sách, rồi cẩn thận ghi chép lại nội dung...
Đọc tiếp

Câu truyện:" Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ ba con."

Chiều qua, một cậu học sinh lớp 11 nhắn tin cho tôi: “Thầy ơi, chiều nay ba con lại la con vì con thi toán chỉ được có 9 điểm. Ba nói 9 điểm là làm xấu hổ cho ba con". Biết chia sẻ gì với cậu ấy nhỉ? Đó là một học sinh khá giỏi mà tôi tình cờ quen trong một lần tới thư viện. Nhìn cách cậu đọc sách, rồi cẩn thận ghi chép lại nội dung đã đọc trong suốt hai giờ liền, tôi cảm nhận được cậu thật sự có phong cách học tập nghiêm túc. Cậu bé kể cậu được sinh ra trong một gia đình khá thành đạt về mặt học vấn. Đa số cô dì, chú bác... đều là thạc sĩ, tiến sĩ, nhiều người trong số đó nắm giữ vị trí quan trọng trong các công ty nước ngoài. Cũng bởi vậy mà chủ đề chính trong các buổi họp mặt gia đình luôn là trao đổi về việc học tập của đám trẻ. “Con anh, chị học hành ra sao? Kết quả thế nào?”. Rồi “Hồi xưa chú đạt giải thưởng này, cô đạt phần thưởng nọ… mấy đứa phải nhìn vào mà noi gương, làm sao giữ được truyền thống gia đình”. Cậu tâm sự rất hiếm khi được nghe người lớn trong nhà kể ngày xưa đi học nghịch như thế nào, yêu thích môn thể thao gì, kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò là gì. Điều khiến cậu cảm thấy áp lực nhất có lẽ là khi cha mẹ, họ hàng đem kết quả học tập của con em mình ra so sánh. Đứa nào điểm số có vẻ thua chị kém em thì kiểu gì về nhà cũng bị cha mẹ chì chiết: "Thấy chưa, chỉ ăn với học không thôi mà cũng không nên hồn. Qua coi con bác Ba, chú Tư, cô Năm học hành thế nào rồi về lo mà học. Không có bóng banh, nhạc nhẽo gì hết...". Với cha mẹ cậu, điểm 9 không là gì cả, chỉ điểm 10 mới được chấp nhận. Cha mẹ thường nói với cậu: "Chọn lọc trong xã hội, trong công việc chỉ quan tâm đến người giỏi nhất, người ở vị trí số 1. Không là số 1 thì không còn là gì hết". Thế nên suốt 11 năm đi học, mỗi lần cậu bị điểm dưới 10 là cả một sự căng thẳng dày vò vì những lời chì chiết của cha mẹ kéo dài đến vài ngày. 11 năm đi học, cậu không biết thế nào là chơi thể thao với bạn, chưa từng trốn học một buổi... Cậu chỉ lao vào học, học và học như một robot để giữ được vị trí số 1 như cha mẹ mong muốn. Còn nhớ, trong lần tôi và cậu ngồi uống cà phê với nhau chừng 15 phút bên quán kề thư viện TP, cậu hỏi tôi một câu: “Thầy ơi, hồi thầy đi học thầy học thế nào, có bị điểm thấp bao giờ không? Chứ như ba mẹ con chắc cả đời đi học ba mẹ không có bao giờ bị điểm thấp đâu thầy nhỉ?”. Biết trả lời cậu ra sao đây khi quãng đời đi học đầy vui vẻ, hạnh phúc của tôi có rất nhiều ngày trốn học, có cả những lần không thuộc bài, những lần "ăn" điểm 1. Lúc ấy tôi chỉ biết cười và nói với cậu: “Hãy hài lòng với kết quả con đạt được khi con đã làm hết sức. Việc học là việc của con chứ không phải của ba mẹ con. Một điểm 9 đôi khi cũng như một chút muối được cho vào nồi chè để làm dậy hơn vị ngọt của nồi chè". Hôm nay, đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu bạn nhỏ mà tôi thấy tội cho yêu cầu “điểm 10 hoặc không là gì cả” mà cha mẹ cậu đặt ra với con mình. Có vẻ như quãng đời đi học của cậu sẽ mãi mãi là những chuỗi ngày căng thẳng, căng thẳng đến cùng cực. Phụ huynh ơi, có thấu hiểu cho nỗi lòng con em mình không?"

"​

Chắc hẳn hơn 90% quý phụ huynh trên đất nước này đều mong muốn con mình học thật giỏi để sau này trở thành người tài cho đất nước. Nhưng quý phụ huynh có hiểu được có rất nhiều thứ xung quanh bọn trẻ, hơn là chỉ có trường học. Con trẻ cần có thời gian để chơi thể thao, để tìm hiểu thế giới xung quanh, để nghe nhạc và tận hưởng cuộc sống vốn có của một đứa trẻ.

Đừng đè nặng áp lực học hành lên đầu của con cái nữa, hãy đặt mình vào vị trí của các em để suy ngẫm và thấu hiểu tâm tư của chúng. Bởi vì "học không chơi đánh rơi tuổi trẻ", đừng để các em bước vào đời với một niềm tiếc nuối vô bờ bến vì đánh mất cả tuổi thanh xuân của mình xung quanh những quyển sách, cây viết....😥 😥 😥 .

1
25 tháng 12 2018

very good