SÁNG ĐĂNG RỒI GIỜ ĐĂNG LẠI TÍ
CỐ QUÊN NÀNG
Mùa xuân nay đã quá nửa rồi
Trời mây xanh biếc lững lờ trôi
Tôi lặng nhìn trời và nghĩ ngợi
Sao mới yêu nhau đã phai phôi
Trời xanh mây trắng in bóng nàng
Nơi đâu vọng lại tiếng ca vang
Tôi như bước vào cõi thương nhớ
Của sắc xuân xanh và nắng vàng
Tôi lặng ngắm trời một lúc lâu
Nắng xuyên qua lá rồi đi đâu
Tôi càng mê man trong nỗi nhớ
Để lòng nặng trĩu với nỗi sầu.
Quyết ôm tương tư lần này thôi
Chuyện xưa dẫu sao cũng qua rồi
Nhìn trời ngưng nghĩ đến thương nhớ
Thả hồn vào làn gió nhẹ trôi.
Trời dần chuyển sang buổi chiều tà
Tôi đứng u sầu như hồn ma
Nỗi nhớ nàng tôi càng dịu bớt
Tôi đứng một mình ta với ta.
Tôi đợi tối hẳn mới quay về
Đường về như trải dài lê thê
Gió xuân còn nức trong vạt áo
Ánh sao theo bước chân tôi về.
Rồi đây tôi sẽ cố quên nàng
Ngâm thơ kể chuyện rồi ca vang
Cố quên đi những ngày xưa đó
Như quyển vở mới lật sang trang.
MẤY BẠN XEM RỒI THÌ THUI NHA
thơ anh tự làm luôn !
có bạn ơi