Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
cho S=1-3+32-33+...+398-399
a. Chứng minh: S chia hêt cho 20
b. Rút gọn S, từ đó suy ra 3100 chia 4 dư 1
chịu
Tết gia đình tôi thì năm nào cũng vậy 27 mẹ , bà, cô và em cùng nhau đi sắm sửa cho ngày tết . 28 tết cả nhà cùng nhau gói bánh chưng rồi buổi tối thì ngồi quây quần bên bếp lửa kể những việc mình đạt được trong năm vừa qua .29 tết cả nhà cùng nhau dọn dẹp nhà .30 thì bố ,chú và ông em cùng nhau đi mua đào,hoặc quất về và để trước hè nhà em . Khi mua về em láy đồ ra trang trí cho cây . mẹ em thì ngồi thổi những quả bóng bay để trang trí cô và em thì cố gắng để để được đèn leg lên cây. Bà em thì nấu cơm. Khi buổi chiều đến ông em thịt gà để cúng đêm giao thừa.bà nội thì chuẩn bị văn khấn . Những người còn thì treo câu đối lên tường và lấy bánh kẹo , mứt ra để ban. Buổi tối khi ăn cơm xong cả nhà cùng nhau xem táo quân . Đúng 11 giờ thì cả nhà em lấy xe ra đi xem bắn phao hoa . Khi đi về thì nhà đi lễ chùa . Mồng 1,2,3 thì nhà em đi chúc tết. mồng 5 thì nhà em lại như mọi ngày .Dọn nhà cửa và bắt đầu công việc của mình
Một buổi tối mùa đông lạnh giá, cả nhà em đang sôi nổi bàn chuyện mua sắm và chuẩn bị cho một cái tết thật vui. Bỗng từ xa vọng lại một tiếng rao yếu ớt của một cô bé. Em nhìn ra cửa sổ thì thấy đó là một cô bé đang bán bánh bao đêm.
Trông cô bé thật tội nghiệp. Quần áo rách rưới. Cô bé đi chân trần, vừa đi vừa xuýt xoa vì lạnh. Cô bé vừa đi vừa rao:"Ai bánh bao không! Ai bánh bao không!". Tiếng rao yếu ớt, bé nhỏ không thể xuyên qua những bức tường dày. Những ngôi nhà gần đó đều đóng cửa vì trời quá lạnh. Không ai ở trên đường hay ra ngoài để mua bánh cho cô bé.
Tuyết rơi càng lúc càng dày và thời tiết càng lúc càng lạnh. Cô bé dừng lại, ngồi cạnh bức tường bên cạnh nhà em và xoa tay. Bỗng cô bé ngã dần xuống. Em vội vã gọi mẹ rồi kéo mẹ ra chỗ cô bé. Mẹ đưa cô bé vào nhà và chăm sóc.
Một lúc sau, cô bé tỉnh dậy. Sau khi hỏi vài câu, mẹ mới biết cô bé là trẻ mồ côi, đang làm thuê cho tiệm bánh bao đầu phố. Cô bé phải bán hết chỗ bánh bao trong giỏ rồi mới được nghỉ nhưng hôm nay vì lạnh nên không ai mua bánh cả. Thương tình, mẹ em nói:
- Cháu cứ nghỉ đi, mai cô nói với chủ quán cho cháu nghỉ làm. Từ nay cháu sẽ ở lại đây với nhà cô nhé!
- Vâng ạ!-Cô bé đáp lại mẹ em trong niềm vui sướng.
Trên đất nước này còn rất nhiều hoàn cảnh như cô bé đó. Chúng ta phải giúp đỡ họ để họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Một ngày nọ, nguồn nước sạch trên thế giới bắt đầu cạn kiệt. Những con sông và hồ nước đã khô cạn, những giếng nước cũng không còn chảy nữa. Người dân trên khắp mọi nơi đều lo lắng và tìm cách để có được nước uống và sử dụng. Khi đó, ở một vùng quê nhỏ, có một cô bé tên là Mai. Cô bé sống cùng gia đình trong một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông. Trước đây, họ luôn có đủ nước để sử dụng, nhưng bây giờ, sông đã khô cạn và giếng nước của họ cũng không còn chảy nữa. Mai và gia đình cô bé đã phải đi tìm nước ở những nơi khác nhau. Họ đi đến các con sông khác, nhưng tất cả đều đã không còn nước. Đến các khu rừng để tìm suối, nhưng cũng không tìm thấy. Cuối cùng, mọi người đã phải đến những nơi xa hơn để tìm nguồn nước. Trong khi đó, những người khác cũng đang phải đối mặt với những vấn đề tương tự. Các trang trại không thể trồng cây hoặc nuôi động vật nữa, các công ty không thể sản xuất ra sản phẩm của mình và người dân không thể tắm rửa hoặc giặt quần áo. Mọi người bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc bảo vệ nguồn nước sạch. Họ bắt đầu tìm cách tiết kiệm nước và sử dụng nước tái chế. Chính phủ cũng bắt đầu đầu tư vào các dự án để bảo vệ nguồn nước và xây dựng các hệ thống cung cấp nước mới. Sau nhiều năm đấu tranh, nguồn nước sạch đã được khôi phục và mọi người đã học được bài học quý giá về tầm quan trọng của việc bảo vệ nguồn nước sạch. Mai và gia đình cô đã quay trở lại ngôi nhà của mình bên bờ sông và có đủ nước để sử dụng.
Những câu trả lời bạn nhận được chắc chắn là được cop tren mạng.
ZZnên lên Google tra cho nhanh, đăng lam j mất công.
Ngày xưa, trong khu rừng nọ, có đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng sống bên nhau. Đôi bạn rất thân thiết tưởng chừng như không bao giờ xa cách.
Thế nhưng, năm ấy trời hạn hán, mọi người đều khốn khổ, cả đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng cũng không thoát khỏi.
Ngày tháng cứ thế nối tiếp nhau. Hai bạn trông chờ mưa nhưng chẳng thấy mưa đâu. Cánh rừng trơ trọi không tìm ra một ngụm nước trong hay một chiếc lá non.
Bê Vàng và Dê Trắng cùng nhau đi tìm cỏ nhưng rồi cũng đành thất vọng. Những ngọn cỏ úa còn sót lại trong cánh rừng không đủ nuôi đôi bạn. Những ngụm nước còn đọng lại trong hốc đá rồi cũng không còn nữa. Đôi bạn thấy thương nhau quá!
Rồi một buổi sáng mùa hạ, tiết trời oi ả, Bê Vàng thức dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị cho chuyến đi xa. Bê Vàng quyết định tạm biệt Dê Trắng để đi tìm cỏ.
Vừa đi vừa mong tìm được cỏ để nuôi mình và nuôi bạn. Bê Vàng đi mãi, đi mãi trong khu rừng xa thẳm. Thế rồi Bê Vàng quên đường trở về. Hoảng sợ trước cảnh rừng hoang vắng, sợ không được gặp lại bạn Dê Trắng nữa, những giọt nước mắt đã lăn dai trên má Bê Vàng.
Ngày lại, ngày qua... Dê Trắng không thấy bạn trở về nên bôn ba đi tìm bạn. Tìm kiếm khắp rừng, mặc cho đói khát, mặc cho đôi chân đã rã rời, mặc cho thú dữ đe dọa... Dê Trắng vẫn đi tìm bạn, mãi gọi Bê! Bê! Tiếng gọi xưa Dê Trắng vọng vào vách núi, vang lảnh lót trong khu rừng nhưng Bê Vàng nào nghe thấy.
Tiếng khóc của Bê Vàng thật là đáng thương. Tiếng kêu của Dê trắng nghe thật cảm động. Tiếng gọi ấy tuy Bê Vàng không nghe được để trở về nhưng ẩn chứa một tình bạn sâu sắc, nó là lời nhắn gội chúng ta: hãy biết yêu thương bè bạn, hãy có tình bạn cao đẹp.
^^ học tốt
Như một lẽ tự nhiên muôn đời, cái cảm giác khi phải xa rời những gì thân thuộc thực sự là một khó khăn cho mỗi con người. Trong mỗi cuộc chia tay có thể hiện hữu tiếng cười, những giọt nước mắt chứa chan, nhưng với những hi vọng đẹp, với một niềm tin vào cuộc sống thì cuộc chia tay sẽ đầy lưu luyến và có ý nghĩa thật lớn lao. Và cũng như ngày hôm nay đây, ngày chia tay của cô trò chúng ta với biết bao cảm xúc ngập tràn mà khó có thể nói lên lời.
Cô Trang à! Biết phải nói sao nhỉ? Thực sự thì lúc này, em vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy buồn. Vui vì cô đã thực hiện và tiến gần đến ước mơ của mình, ước mơ làm một người thầy thực thụ để dìu dắt, chỉ bảo chúng em. Là người lái đò đưa chúng em sang song, cập bến bờ của tương lai rộng mở, chắp cánh cho chúng em thực hiện những ước mơ, hoài bão của mình để trở thành những người công dân có ích cho xã hội. Còn sao lại buồn ư? Buồn là vì chúng em sắp phải xa cô, xa một cô giáo xinh xắn, tận tụy với một bầu nhiệt huyết nóng bỏng.
Vậy là kể từ đây, sẽ không còn thấy bóng dáng của cô đi đi lại lại trong lớp, sẽ chẳng nhìn thấy những nụ cười trên khuôn mặt cô, chẳng còn được nghe giọng nói của cô vang lên một cách ngập ngừng e ngại trên bục giảng… một tháng rưỡi không là khoảng thời gian quá ngắn mà cũng không phải là quá dài để tập một thói quen. Vậy mà từ đây mình phải từ bỏ cái thói quen đó, quả thật là khó!
Nhớ lại những kỉ niệm xưa, khi mà ngày đầu tiên cô bước vào lớp với một ánh mắt thật rạng rỡ và vui tươi. Khi cô bước lên bục giảng, đôi lúc còn lúng túng, ngập ngừng. Nhìn những giọt mồ hôi thoáng lăn dài trên khuôn mặt cô và tình cảm chân thành hết lòng vì học sinh của cô, em biết cô đang rất cố gắng để làm sao cho chúng em có một bài học thật hay và bổ ích. Không những thế, cô còn là người rất vui tính, cô hay nghĩ ra những trò chơi vui sau những buổi sinh hoạt lớp để cho chúng em thư giãn sau các buổi học căng thẳng. Chắc đây cũng là những kỉ niệm của tuổi học trò làm em nhớ mãi, không sao quên được.
Nói thật, lúc đầu chúng em nghĩ cũng chỉ muốn tạo điều kiện thuận lợi cho các giáo sinh lên lớp một cách thuận tiện. Nhưng càng về sau,lại là những tình cảm gắn bó và thân thiện với cô lúc nào không hay.
Tự dưng em cảm thấy mình đã làm một việc gì đó thật xứng đáng, cảm thấy không hối tiếc với những việc mà mình đã làm. Và giờ đây, trong giây phút chia tay này, em lại có cảm giác thật khó chịu và ngột ngạt. Một cảm giác muốn níu giữ lại và tham lam bỗng xuất hiện trong suy nghĩ của chính em: “giá như cô có thể ở lại với chúng em, giá như thời gian sẽ quay trở lại”. Cũng đã đã thử làm mọi cách để lòng cảm thấy vui hơn nhưng sao khó quá! Đây là những câu hỏi làm em băn khoăn, nhưng rồi lại tự nhủ lòng mình, cô còn phải thực hiện ước mơ, hoài bão của mình, còn phải chắp cánh cho bao thế hệ khác, cô đi cũng đâu phải là không tốt.
Nghĩ đến đây, em thấy lòng mình thật thoải mái, không còn băn khoăn gì nữa! Điều duy nhất em có thể làm được là nói hết cảm xúc của mình trong lúc này và có lẽ, đây cũng là những cảm xúc của các bạn trong lớp. Qua đây, em cũng xin tặng cô một bài thơ, và nó cũng là lời tâm sự chân thành của tất cả lớp em muốn dành đến cô:
Chia tay cô giáo lớp ta
Cất vang tiếng hát lời ca trao người
Thiết tha ánh mắt sáng ngời
Ghi ơn người đã dạy đời của em
Yêu người mãi mãi lặng im
Cô ơi có biết tim mềm đang đau
Chia tay nước mắt hoen màu
Nhưng em không khóc chẳng buồn đâu cô
Em mong cô mãi vui cơ
Cho em mãn nguyện lời thơ trao người.
Và cuối cùng, em mong với lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô sẽ mang những niềm hi vọng mới cho những ước mơ bay cao, bay xa và em chúc cô sẽ luôn thành công trong công việc trồng người, bước đi thật vững chắc trên con đường mà cô đã chọn.
Chúng em sẽ mãi nhớ đến cô, sẽ mãi ghi nhớ những giây phút thân thương này.
Thời gian thấm thoát trôi... Mới ngày nào chúng con còn bỡ ngỡ đứng nép ở cổng trường, giờ đây chúng con đã sắp phải xa trường, xa cô. Dẫu biết gặp mặt rồi sẽ có ngày chia li, nhưng lời chia tay sao mà khó nói quá cô ơi. Những lời dạy bảo của cô như đang ùa về khi con viết lá thư tri ân này.
Cô ơi !
Cô không phải người nông dân một nắng hai sương làm ra hạt thóc, nhưng cô dạy con biết quý bát cơm chan chứa mồ hôi. Cô không phải người công nhân kĩ sư kiến thiết mọi nơi, nhưng cô xây cho đời một tương lai phía trước.
Cha mẹ là người cho con cuộc sống, bạn bè là những chỗ dựa niềm tin, thử thách rồi những thất bại đã cho con trưởng thành hơn thì chính cô là người dạy con vượt qua khó khăn vấp ngã trên đường đời.
Chính cô là người nâng niu, uốn nắn cho con từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ dáng đi. Con lớn dần trong vòng tay yêu thương của cô mà không hay rằng ba năm học đã sắp kết thúc. Con sắp phải xa cô thật rồi sao? Con chỉ muốn mãi là cô trò nhỏ được cắp sách vở đến trường, ngày ngày được nghe cô giảng bài.
Nhưng con phải đi để còn nhường chỗ cho thế hệ các em học sinh mới. Đây cũng là lúc con vận dụng những bài học về cuộc đời của cô ở ngôi trường khác, to lớn hơn trường mình.
Con nhớ lắm cô ơi, cái ngày được nhận thông báo trúng tuyển vào trường THPT Gang Thép và cái ngày đầu tiên đi học. Trường lớp trong mắt con còn rất lạ lẫm.
Với tính nhút nhát, con chẳng dám bắt chuyện với ai, chỉ trả lời khi được hỏi nhưng cô đã đến bên hỏi han con. Qua cử chỉ ấy, con thấy mình được quan tâm. Đó là kỉ niệm con không thể quên.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi...Những chú ve bắt đầu kêu râm ran báo hiệu một mùa hè tới. Giờ chia tay đã đến viết những dòng này con không mong được đọc trước toàn trường vì lời văn của con vẫn chưa hay nhưng con viết để tri ân ghi nhớ công ơn cô thầy những người cha mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng con rèn luyện thành người.
Con xin được gửi lời cảm ơn, tri ân chân thành nhất đến cô giáo chủ nhiệm - Cô Vũ Thị Thanh Mai. Cô luôn là người mẹ tâm lí nhất của chúng con. Ngoài những giờ học tập mệt mỏi trên lớp, cô còn hay tổ chức nhiều hoạt động vui giải trí cho chúng con. Cách giảng dạy của cô không bị khô khan vì có thêm những mẩu chuyện vui. Dù mệt nhưng cô vẫn nhiệt tình trong từng tiết dạy.
Khá nhiều lớp trong khối ghen tị với chúng con vì được cô giáo tâm lí chủ nhiệm và đó là một may mắn của chúng con. Nhờ có cô mà tập thể 12A3 chúng con được đoàn kết, biết quý trọng nhau hơn. Trong suốt thời gian qua, nhiều khi chúng con làm cô phải buồn lòng và thất vọng.
Giờ nghĩ lại, chúng con thấy mình còn hành động quá bồng bột, chưa ý thức được hết mọi việc mình làm. Chúng con biết thế là sai. Chúng con thật lòng xin lỗi cô.
Cảm ơn cô đã tận tâm hết mình vì chúng con và cho chúng con những năm tháng tuyệt vời. Cảm ơn cô đã cho chúng con những kỉ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh.
Sau này ra trường rồi, không có cô thầy, bố mẹ bên cạnh, chúng con sẽ phải tự đối mặt với không ít chông gai phía trước. Nhưng chúng con sẽ cố gắng phấn đấu hết mình để vượt qua những thử thách ấy bằng những kiến thức thầy cô, cha mẹ đã truyền đạt cho mình.
Giờ đây trước mắt chúng con là hai kì thi quan trọng đang chờ đợi: Tốt nghiệp và Đại học. Chúng con sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt cho hai kì thi ấy để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, cha mẹ. Sắp phải xa trường rồi, con không biết nói gì hơn....Con chúc cô luôn mạnh khỏe và công tác tốt. Mãi nhớ về cô.
=> Đây chính là một bức thư được viết bởi lớp 12A3 trường Trung học Phổ thông Giang Thép gửi đến cô giáo viên chủ nhiệm của mình là cô Vũ Thị Thanh Mai. Chắc chắn khi bạn đọc bài viết này, bạn sẽ tràn ngập cảm xúc, muốn được ngồi bên cạnh thầy cô lúc này.
Nghĩ lại
Thì thấy
1 năm ăn hại đã trôi qua :3
Thấy
Thật là
Bình thường