Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tình mẫu tử là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân trọng. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng .Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Tình mẫu tử thật thiêng liêng, cao quý làm sao!. Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những ngày đầu, mẹ là người nâng đõ , yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử cao quý ấy không gì có thể sánh bằng.Và cũng chính vì vậy mà những đứa con luôn trân trọng điều ấy. Chúng ta phải đáp lại những tình cảm mà mẹ dành cho mình qua những biểu hiện cụ thể. Chúng ta phải siêng năng học hành, nghe lời cha mẹ. Như vậy, tình mẫu tử càng trở nên cao cả hơn.Tình mẫu tử được thể hiện trong các câu hát, câu thơ mượt mà và sâu lắng. Có câu hát nói rằng “ Tình mẹ bao la như biễn Thái Bình dạt dào...” ,tình mẹ bao la, vô tận được so sánh như biển Thái Bình rộng lớn.Nếu thử tưởng tượng một ngày chúng ta không có mẹ sẽ ra sao ? Lúc ấy, cuộc sống này thật tẻ nhạt, vô vọng. Mẹ là nguồn ánh sáng, soi lói, dẫn đường cho chúng ta. Mẹ là tấm gương sáng cho chúng at noi theo. Mẹ là niềm hi vọng, nguồn động viên mỗi khi ta vấp ngã.
mk chỉ có thể gợi ý các luận điểm để bạn tự triển khai đc thui à, freemk chỉ có thể gợi ý các luận điểm để bạn tự triển khai đc thui à, free thêm các câu mở đầu luận điểm khi bạn viết thành bài văn + cách mở bài . nếu bạn đồng ý thì mk lập sẵn giàn ý để bạn triển khai các luận điểm
Vào ngày 28/2 vừa qua, cộng đồng mạng và toàn thể người dân trong cộng đồng đã được phen xôn xao, kinh hoàng bạt vía về vụ việc bé gái 2 tuổi rưỡi bò ra lan can và rơi từ lan can tầng 12 xuống. Và sau đó, hành động cứu cháu bé của anh Nguyễn Ngọc Mạnh đã trở thành tâm điểm của tin tức suốt thời gian gần đây. Anh đã trèo lên mái tôn và đỡ cháu bé, cứu thoát cháu bé khỏi cái chết trong gang tấc. Sau đó, anh cũng không đòi hỏi phải hậu tạ hay cảm ơn, anh chỉ tiếp tục làm công việc của mình và còn mong mọi người đừng gọi mình là anh hùng nữa. Khi trả lời phỏng vấn của báo chí, anh đã trả lời rằng, anh làm việc tốt thì cũng vì nhận được việc tốt từ những người xung quanh, anh không coi việc đó có gì là to tát cả và anh coi đó là việc mà mình phải làm. Anh sống một cuộc đời bình dị và không đòi hỏi sự chú ý gì từ dư luận cả. Chính những việc làm ấy của anh đã làm cho chúng ta cảm thấy cảm động vô cùng. Đầu tiên, thứ mà ta thấy được đó chính là sự mưu trí, nhanh nhẹn và dũng cảm vô cùng của anh Mạnh. Khi anh nghe thấy tiếng kêu thất thanh, tiếng khóc của cháu bé, không chần chừ 1 giây phút nào hết, anh đã ngay lập tức trèo lên mái tôn trơn trượt, định thần đứng cho vững và đỡ lấy cháu bé, cứu mạng cháu bé trong gang tấc. Hành động ấy còn thể hiện sự dũng cảm và lòng tốt sáng ngời của anh. Dường như bản chất tốt bụng của anh đã ăn sâu vào trong máu đến mức khi gặp phải tình huống ấy, sự dũng cảm và mưu trí của anh bật ra thành phản xạ và cứu sống người khác. Hơn nữa, chính hành động ấy của anh là một hành động nghĩa cử cao đẹp, truyền cảm hứng người tốt việc tốt cho vô vàn những người xung quanh. Từ đó, xã hội sẽ trở nên ngày một tốt đẹp, hạnh phúc hơn khi có những người như anh. Anh còn chính là người hùng khi không chỉ cứu mạng cháu bé mà còn sống một cuộc đời giản dị và tinh thần khiêm tốn đáng nể. Anh không đòi hỏi hậu tạ, anh ân cần hỏi thăm cháu bé và coi đó là việc mà mình phải làm. Anh Mạnh xứng đáng với tất cả những lời khen, lời tán dương và ca ngợi của nhân dân về tinh thần dũng cảm, mưu trí và lòng tốt sáng ngời ấy. Anh mãi mãi là tấm gương tốt đẹp về người tốt việc tốt trong cộng đồng.
Vào ngày 28/2 vừa qua, cộng đồng mạng và toàn thể người dân trong cộng đồng đã được phen xôn xao, kinh hoàng bạt vía về vụ việc bé gái 2 tuổi rưỡi bò ra lan can và rơi từ lan can tầng 12 xuống. Và sau đó, hành động cứu cháu bé của anh Nguyễn Ngọc Mạnh đã trở thành tâm điểm của tin tức suốt thời gian gần đây. Anh đã trèo lên mái tôn và đỡ cháu bé, cứu thoát cháu bé khỏi cái chết trong gang tấc. Sau đó, anh cũng không đòi hỏi phải hậu tạ hay cảm ơn, anh chỉ tiếp tục làm công việc của mình và còn mong mọi người đừng gọi mình là anh hùng nữa. Khi trả lời phỏng vấn của báo chí, anh đã trả lời rằng, anh làm việc tốt thì cũng vì nhận được việc tốt từ những người xung quanh, anh không coi việc đó có gì là to tát cả và anh coi đó là việc mà mình phải làm. Anh sống một cuộc đời bình dị và không đòi hỏi sự chú ý gì từ dư luận cả. Chính những việc làm ấy của anh đã làm cho chúng ta cảm thấy cảm động vô cùng. Đầu tiên, thứ mà ta thấy được đó chính là sự mưu trí, nhanh nhẹn và dũng cảm vô cùng của anh Mạnh. Khi anh nghe thấy tiếng kêu thất thanh, tiếng khóc của cháu bé, không chần chừ 1 giây phút nào hết, anh đã ngay lập tức trèo lên mái tôn trơn trượt, định thần đứng cho vững và đỡ lấy cháu bé, cứu mạng cháu bé trong gang tấc. Hành động ấy còn thể hiện sự dũng cảm và lòng tốt sáng ngời của anh. Dường như bản chất tốt bụng của anh đã ăn sâu vào trong máu đến mức khi gặp phải tình huống ấy, sự dũng cảm và mưu trí của anh bật ra thành phản xạ và cứu sống người khác. Hơn nữa, chính hành động ấy của anh là một hành động nghĩa cử cao đẹp, truyền cảm hứng người tốt việc tốt cho vô vàn những người xung quanh. Từ đó, xã hội sẽ trở nên ngày một tốt đẹp, hạnh phúc hơn khi có những người như anh. Anh còn chính là người hùng khi không chỉ cứu mạng cháu bé mà còn sống một cuộc đời giản dị và tinh thần khiêm tốn đáng nể. Anh không đòi hỏi hậu tạ, anh ân cần hỏi thăm cháu bé và coi đó là việc mà mình phải làm. Anh Mạnh xứng đáng với tất cả những lời khen, lời tán dương và ca ngợi của nhân dân về tinh thần dũng cảm, mưu trí và lòng tốt sáng ngời ấy. Anh mãi mãi là tấm gương tốt đẹp về người tốt việc tốt trong cộng đồng.
ok nha :)))
"tấm lòng son" hiểu theo nghĩa đen thì là nhân của bánh trôi nước, dù cho bị nặn như thế nào thì khi nấu chín vẫn giữ được nhân bên trong
Còn hiểu theo nghĩa bóng thì "tấm lòng son" nói lên vẻ đẹp phẩm chất của người phụ nữa xưa: tấm lòng chung thủy, nghĩa tình sắc son.
Cái này mình tự trả lời í nên nếu có sai thì cho mình xin lỗi tại bài này mình học lâu rồi mà quên mất tiu.
Học tốt!
Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn, Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…
Bài văn cảm nghĩ của em về người cha - Ảnh minh họa
Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!
Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề!
Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.
Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.
Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.
Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!
----------------------------------
"Công cha như núi thái sơn" Tôi yêu bố không chỉ vì câu nói đó mà tôi yêu bố bởi bố đã mang tôi đến cuộc sống tươi đẹp này, bố đã mang đến cho tôi trọn vẹn tình yêu thương.
Bố tôi năm nay ngoài 40 tuổi. Là người chăm chỉ tập thể thao à chăm chỉ làm việc nên nhìn bố cường tráng lắm. Dáng người bố tôi dong dỏng, nước da bánh mật nên trông thật khỏe mạnh. Trán bố tôi cao vuông. Vầng trán ấy bao đêm thao thức suy tư để tìm ra những cách giải quyết hay nhất cho gia đình và công việc của bố.
Tôi yêu nhất là đôi mắt bố. Dưới hàng lông mày rậm, đôi mắt to, sáng ảnh lên vẻ nghiêm nghị. Bố luôn nhìn thẳng mỗi khi tiếp xúc với mọi người. Tôi luôn cảm nhận sự ấm áp niềm yêu thương vô tận trong đôi mắt ấy. Mái tóc của bố tôi đã pha sương. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường nhổ tóc sâu cho bố. Những sợi tóc ngắn và hơi cứng mỗi khi tôi áp má vào có cảm giác nhột nhột, thich thú.
Giọng nói bố tôi trầm ấm, dứt khoát nhưng vẫn tha thiết yêu thương. Vàm ngực bố rộng, đủ để che chở và ủ ấm cho ba mẹ con tôi. Tôi vẫn thường gọi bố là lực sĩ vì bắp tay bắp chân của bố tôi cuồn cuộn. Nhờ sự khỏe mạnh và cướng cỏi của bố tôi mới hiểu vì sao bố là trụ cột, là chỗ dựa cho ba mẹ con tôi. Hàng ngày bố tôi dậy sớm nhất nhà. Vào những ngày đông giá rét bố vẫn không bỏ thói quen tập thể dục mỗi sáng. Bố giúp mự lo bữa sáng cho anh em chúng tôi rồi đưa chúng tôi tới trường, sau đó bố mới đến cơ quan làm việc.
Tôi biết ở cơ quan bố làm việc rất vất vả. Là thợ giỏi nên không những chỉ làm việc của mình mà bố còn luôn giúp đỡ đồng nghiệp nên ai cũng quý mến. Tính bố hiền, ít nói. Bố tôi luôn dạy tôi phải sống trung thực, thật thà.
Khi về nhà bố dánh vác tất cả mọi việc nặng nhọc. Nhờ bàn tay khéo léo của bố nên mọi đồ vật trong nhà tôi đều đẹp. buổi tối bố dành thời gian để dạy tôi học bài. Tuy không phải thầy giáo nhưng bố giảng bài thật ân cần, dễ hiểu. Tôi thích nhất được sà vào long bố để được ủ ấm, ngửi mùi thơm nồng và nghe kể chuyện về tuổi thơ của bố. Những hôm bố đi công tác hay về quê thăm ông bà nội, ba mẹ con tôi đều thấy căn nhà trở nên trống vắng à nhớ bố đến cồn cào.
"Cả thế giới ở trong túi bố, trái tim con ấp ủ một điều. Yêu bố hơn những gì con có , thật tuyệt vời là bố của con". Tôi yêu bố nhiều hơn tất cả những gì tôi có thể nói được. Nếu tôi có một điều ước, tôi mong ước bố của tôi mãi mạnh khỏe và luôn ở bên tôi.