K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 4 2018

Đêm Giao thừa rét buốt và lạnh lẽo, một em bé len lỏi giữa đám người đông nghẹt. Bóng nhỏ bé đáng thương đó lọt vào mắt tôi. Không hiểu sao lòng tôi trào dâng một niềm thương cảm vô bờ bến. Bỏ bạn bè để âm thầm đi theo cô bé, tôi nhìn thấy cả ý nghĩ trong đầu của em. Thật đáng thương! Một em bé sớm mất đi người bà và người mẹ - những người thương em nhất, mất đi ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh để sống cùng người cha nghiệt ngã độc ác, suốt ngày rượu chè be bét rồi sau đó là trút cả lên đầu em, để sống trong căn gác xép gần sát mái, nơi gió lùa chẳng khác gì ngoài trời rét mướt, cái cuộc sống mà em đang phải chịu khiến lòng tôi đau nhói. 
Đôi mắt em ngước nhìn những con người kia với vẻ đáng thương, tôi cứ nghĩ sẽ có ai đó động lòng mà mua cho em một bao diêm. Nhưng hỡi ôi, chẳng ai mua giùm em, cũng chẳng ai bố thí cho em đồng nào. Đôi mắt em ướt nhoẹt nước mắt ~ những giọt nước mắt buồn tủi và cay đắng. Cái đói và cái rét làm bàn chân trần buốt giá của em tê cứng lại, em khép mình trong góc tối của bức tường ngôi nhà gần đó. Gió vẫn rít từng cơn .... Tuyết phủ lên đầu em hờ hững... Chao ôi, cảnh tượng mới đáng thương làm sao! Tôi phải làm gì để em có chút hi vọng vào cuộc sống đây? 

Những người đi trên đường ... Họ thực sự độc ác như chính lòng dạ của Mụ Mùa Đông, với áo ấm, với khăn choàng kín cổ và bít tất ấm áp , họ có nhìn thấy em bé cô đơn và mỏng manh ... hay họ nhìn thấy nhưng làm lơ đi, cứ coi như mình không thấy. Tôi chẳng còn hi vọng gì về họ ... Ánh mắt tôi ái ngại nhìn em, thân hình gầy gò run bần bật theo từng cơn gió rít, "Em bé ơi .... quẹt diêm đi, em sẽ chết rét mất ..." Lòng tôi bật ra câu nói đó. Và dường như em hiểu tôi, em ngước đôi mắt lờ đờ và mệt mỏi về phía tôi (mặc dù chẳng bao giờ em nhìn thấy tôi) ... Không, em đang nhìn ngôi nhà bên kia qua cửa sổ với bố, mẹ, những đứa con cùng thức ăn dọn sẵn trên bàn và cây thông Noel, với ấm áp lò sưởi và thơm phức mùi ngỗng quay. Chỉ cách một bức tường thôi, một bức tường thôi .... Là đứa em lạnh cóng bé nhỏ của tôi và là một gia đình hạnh phúc. 

Đánh liều, em quẹt diêm thật. Lần thứ nhất, tôi thấy rõ trước mắt em hình ảnh mờ ảo của lò sưởi với hơi ấm bốc lên nghi ngút, em cười và duỗi chân ra, nhưng rồi trước em chỉ còn là màn đêm lạnh lẽo khi diêm vừa tắt. Lần thứ hai, que diêm bốc cháy với bàn ăn và những con ngỗng quay nóng hổi, thơm phức cùng dĩa, dao sẵn sàng. Em giơ tay muốn níu kéo lại tất cả nhưng rồi cũng chỉ là vô vọng. Lần thứ ba, que diêm cháy bùng và cây thông Noel hiện ra, một cây thông thật lộng lẫy và cao to, với những chùm sao giấy và những món quà. Rồi cũng vụt tắt theo những mộng tưởng dường như là bình thường của những đứa trẻ khác nhưng lại có ý nghĩa to lớn đối với em. Tôi khóc .... khóc thật rồi ... Đứa em nhỏ tôi chưa từng biết đến ... Từ khi tôi vẫn chưa trở thành thiên thần nhỏ. Lần thứ tư em quẹt diêm với ánh mắt đờ đẫn và vô vọng, nhưng kìa, Bà hiện lên hiền từ và đẹp lão vô cùng trước mắt em. Những khao khát cháy bùng trong em, em kêu lên - những tiếng kêu từ tận đáy lòng:" Bà ơi, bà đừng đi, bà cho cháu theo với, cháu biết rằng que diêm vụt tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay, cây thông... cháu không cần gì hết, cháu chỉ cần bà thôi, bà cho cháu đi cùng nhé" ... Rồi như một kẻ điên, em quẹt hết những que diêm mà em có thể vơ lấy. Diêm cháy sáng rực một vùng như ban ngày, Bà rực rỡ và đẹp vô cùng, rồi bà nắm tay em, hai bà cháu cùng bay lên cao theo những đốm lửa nhỏ bé như vì sao ... sau lưng em, đôi cánh thiên thần hiện ra ... Em trở về với Thượng đế cùng bà, tôi khóc, nhưng nước mắt tôi không mặn mòi và chua chát như trước nữa, tôi thấy hạnh phúc, vì cuối cùng em cũng đã đạt được ước mơ...

Sáng hôm sau, người ta thấy xác em bé nằm giữa góc hai bức tường với nụ cười và đôi má ửng hồng. Và xung quanh em, những bao diêm đốt dở vung vãi ... Không ai hiểu nổi vì sao em chết ... Có ai biết đâu sự vô tâm của họ dẫn đến cái chết đau lòng ... Nhưng cái chết đó là sự giải thoát cho một cuộc sống khốn cùng của đứa trẻ nhỏ bé ...

12 tháng 6 2018

mày lớp 5 mà

HAI MẸ CON VÀ BÀ TIÊN Ngày xưa, ở làng kia, có hai mẹ con cô bé sống trong một túp liều. Họ phải làm lụng vất vả quanh năm mới đủ ăn. Một hôm, người mẹ không may bị bệnh nặng. Cô bé ngày đêm chăm sóc mẹ, nhưng bệnh mẹ mỗi ngày một nặng thêm. Có người mách: - Ở vùng bên có ông thầy thuốc giỏi chữa được bệnh này. Cô bé nhờ bà con hàng xóm trông nom mẹ, ngay hôm ấy lên đường....
Đọc tiếp
HAI MẸ CON VÀ BÀ TIÊN Ngày xưa, ở làng kia, có hai mẹ con cô bé sống trong một túp liều. Họ phải làm lụng vất vả quanh năm mới đủ ăn. Một hôm, người mẹ không may bị bệnh nặng. Cô bé ngày đêm chăm sóc mẹ, nhưng bệnh mẹ mỗi ngày một nặng thêm. Có người mách: - Ở vùng bên có ông thầy thuốc giỏi chữa được bệnh này. Cô bé nhờ bà con hàng xóm trông nom mẹ, ngay hôm ấy lên đường. Vừa đi, cô bé hiếu thảo vừa lo mấy đồng bạc mang theo không đủ trả tiền Thuốc cho mẹ. Bỗng cô thấy bên đường có vật gì như chiếc tay nải ai bỏ quên. Cô bé nhặt tay nải lên. Miệng túi không hiểu sao lại mở. Cô bé thoáng thấy bên trong có những thỏi vàng lấp lánh. Cô mừng rỡ reo lên: “ Mình có tiền mua thuốc cho mẹ rồi!”. Ngẩng đầu lên, cô chợt thấy phía xa có bóng một bà cụ lưng còng đang đi chầm chậm. Cô bé đoán đây là tay nải của bà cụ. Cô bé nghĩ: “Tội nghiệp cho bà cụ, mất chiếc tay nải này chắc buồn và tiếc lắm. Mình không nên lấy của cụ”. Nghĩ vậy, cô bé bèn rảo bước nhanh đuổi theo bà cụ, vừa đi vửa gọi : - Bà ơi, có phải chiếc tay nải này là của bà để quên không? Bà lão cười hiền hậu: - Khen cho con hiếu thảo lại thật thà. Ta chính là tiên thử lòng con đấy thôi. Con thật đáng được giúp đỡ. Hãy đưa ta về nhà chữa bệnh cho mẹ con. Thế là người mẹ được chữa khỏi bệnh. Mẹ con họ lại sống hạnh phúc bên nhau. Dựa theo nội dung bài học, hãy khoanh vào câu trả lời đúng: Câu 1. Phương thức biểu đạt chính là gì? A. Tự sự B. Miêu tả C. Nghị luận D. Biểu cảm Câu 2. Hai mẹ con cô bé sống trong hoàn cảnh như thế nào? A. Giàu có, sung sướng B. Nghèo khó, vất vả C. Bình thường, không giàu có cũng không thiếu thốn D. Hạnh phúc Câu 3. Khi mẹ bị bệnh năng, cô bé đã làm gì? A. Ngày đêm chăm sóc mẹ. B. Đi tìm thầy thuốc giỏi chữa bệnh cho mẹ. C. Nhờ bà con hàng xóm trông nom mẹ D. Tất cả những việc làm trên. Câu 4: Ai đã chữa bệnh cho cô bé? A. Thầy thuốc giỏi B. Bà tiên C. Bà lão tốt bụng D. Thầy lang Câu 5. Vì sao bà tiên lại nói: “Khen cho con đã hiếu thảo lại thật thà?” A. Vì cô bé trả lại tay nải cho bà. B. Vì cô hết lòng chăm sóc mẹ ốm, tìm người chữa chạy cho mẹ và lại không tham của rơi. C. Vì cô bé ngoan ngoãn, không tham của rơi. D. Vì cô bé hiếu thảo. Câu 6. Ý nghĩa câu chuyện là gì? A. Khuyên người ta nên thật thà. B. Khuyên người ta nên quan tâm chăm sóc cha, mẹ. C. Ca ngợi cô bé hiếu thảo và thật thà D. Ca ngợi cô bé là người tốt bụng Câu 7. Dấu ngoặc kép trong câu: Cô mừng rỡ reo lên: “ Mình có tiền mua thuốc cho mẹ rồi!” có tác dụng gì? A. Trích dẫn lời của tờ báo B. Chỉ lời nói được hiểu theo nghĩa đặc biệt C. Đánh dấu lời nói trực tiếp của nhân vật D. Đánh dấu lời nói gián tiếp của nhân vật Câu 8. Văn bản trên được kể theo ngôi thứ mấy? A. Ngôi thứ nhất B. Ngôi thứ hai C. Ngôi thứ ba D. Ngôi thứ tư Câu 9. Trong câu: “Họ phải làm lụng vất vả quanh năm mới đủ ăn.” có mấy từ láy? A. Một B. Hai C. Ba D. Bốn Câu 10. Trong câu “Ngẩng đầu lên, cô chợt thấy phía xa có bóng một bà cụ lưng còng đang đi chầm chậm.” có mấy cụm danh từ? A. Một B. Hai C. Ba D. Bốn II. TỰ LUẬN (5 điểm) Câu 1. (1 điểm ) Xác định một cụm danh từ trong văn bản trên và phân tích cấu tạo Câu 2. (1 điểm) Xác định một cụm động từ trong văn bản trên và đặt câu với cụm động từ đó. Câu 3. (3 điểm) Bức thông điệp mà câu chuyện muốn gửi đến mỗi chúng ta là gì? Em hãy viết một đoạn văn 3 câu nêu suy nghĩ của em về nhân vật cô bé trong câu chuyện.
2
10 tháng 12 2021

I . TRẮC NGHIỆM 

Câu 1 : C

Câu 2 : D

Câu 3 : A

Câu 4 : C

Câu 5 : A

Câu 6 : B

Câu 7 : A

Câu 8 : D

Câu 9 : C

Câu 10 : B

II . TỰ LUẬN 

Câu 1 : Chiếc tay nải 

Câu 2 : chữa bệnh . Bác sĩ đang chữa bệnh

Câu 3 : Hãy luôn giúp đỡ người xung quanh , họ sẽ trả ơn bạn và ai cũng sẽ yêu quý bạn .

Bài làm :

Cô bé có lòng tốt , biết giúp một bà tiên , khi chiếc tay nải bị rơi . Cô đã nhặt lên đưa cho bà cụ . Đó là lòng tốt của những người tốt như cô bé . Hãy nhớ rằng : Luôn luôn giúp đỡ người xung quanh , họ sẽ trả ơn bạn và ai cũng sẽ yêu quý bạn

Hôm kia

Đụ nhau

“Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may, mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé : – Cháu...
Đọc tiếp

“Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may, mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé : – Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lấy một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống được bằng đấy ngày. Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh hai cánh ba cánh bốn cánh. Chỉ có bốn cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được bàng đấy ngày thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé đó dành cho mẹ mình .” ( Theo Truyện cổ tích Việt Nam đặc sắc , NXB Văn học ) Câu 1 : Đoạn văn trên sử dụng ngôi kể nào? Có một thể loại truyện em đã được học, thường mở đầu câu chuyện bằng cụm từ “Ngày xưa”, đó là thể loại truyện nào? ( 1đ) Câu 2 : Nhân vật chính trong đoạn truyện trên là ai? Nhân vật đó đã làm gì để cứu sống mẹ? Hành động đó cho thấy phẩm chất nào của nhân vật ( 2đ) Câu 3 : Bằng một câu văn có sử dụng từ ghép em hãy khái quát nội dung chính của đoạn trích . Gạch chân từ ghép đó . ( 1đ) Câu 4 : Từ nội dung đoạn truyện trên em rút ra bài học gì cho mình? Hãy tìm và chép lại một bài ca dao nói về tình cảm gia đình. ( 2đ)

0
“Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may, mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé : – Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ...
Đọc tiếp

“Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may, mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé : – Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lấy một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống được bằng đấy ngày. Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh hai cánh ba cánh bốn cánh. Chỉ có bốn cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được bàng đấy ngày thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé đó dành cho mẹ mình .” ( Theo Truyện cổ tích Việt Nam đặc sắc , NXB Văn học ) Câu 1 : Đoạn văn trên sử dụng ngôi kể nào? Có một thể loại truyện em đã được học, thường mở đầu câu chuyện bằng cụm từ “Ngày xưa”, đó là thể loại truyện nào? ( 1đ) Câu 2 : Nhân vật chính trong đoạn truyện trên là ai? Nhân vật đó đã làm gì để cứu sống mẹ? Hành động đó cho thấy phẩm chất nào của nhân vật

 

0
1 tháng 11 2023

                                                    Bài làm 

Sau khi tạm biệt Hoàng Tử Bé, Cáo trở lại cánh đồng lúa mì với tâm trạng tràn đầy tiếc nuối. Nó biết rằng cuộc hành trình đã đến hồi kết, và nhiệm vụ của nó với Hoàng Tử Bé đã hoàn thành. Cảm xúc buồn bã khiến cho Cáo cảm thấy lẻ loi giữa cánh đồng bao la.

Tuy vậy, nhớ đến kỷ niệm với Hoàng Tử Bé đã giúp nó cảm thấy ấm áp hơn. Mỗi kỷ niệm đều là một viên ngọc quý, giữ cho trái tim của Cáo không cảm thấy cô đơn nữa.

Dần dần, nó bắt đầu nghĩ đến ngày gặp lại Hoàng Tử Bé. Sự hi vọng len lỏi vào tâm trí của Cáo, và Cáo tin rằng ngày đó sẽ không còn xa. Cáo biết rằng khi ấy, nó sẽ thực hiện lời hứa của mình và tặng cậu một món quà đặc biệt. Cáo trở nên lạc quan, và tưởng tượng về cuộc hội ngộ với người bạn đặc biệt khiến cho trái tim của nó ánh lên trong niềm hy vọng.

29 tháng 8 2021

tham khảo:

Gia đình em có rất đông thành viên: ông bà, bố mẹ, chị Thùy, anh Tiến, em và bé Cún. Nhưng trong gia đình thì em yêu nhất là bé Cún của em. Bé tên là Đặng Nhật Đăng và được mọi người trong nhà đặt cho biệt danh là bé Cún. Bé là cháu của em và là con trai của anh Tiến chị Thùy. Năm nay, bé vừa được tròn một tuổi.

Bé Cún được sinh ra vào mùa đông năm ngoái. Chính vì thế, bé là thành viên nhỏ nhất trong gia đình em. Mọi người trong nhà đều vô cùng yêu quý bé. Em cũng vậy, bé Cún là người em yêu quý nhất trong nhà mình. Bé tuy mới được một tuổi nhưng đã rất thông minh và vô cùng đáng yêu, nghịch ngợm nữa.

Bé Cún nhà em có thân hình bụ bẫm, xinh xắn. Khuôn mặt tròn xoe với cái miệng nhỏ xinh chúm chím như nụ hoa mới nở, luôn luôn cười toe toét. Đôi mắt đen láy, to tròn, trong veo nghịch ngợm. Đến năm nay, Cún nhà em mới mọc được bốn cái răng thôi nhưng lại rất ham ăn. Mái tóc bé màu hạt dẻ, mềm mại như lông chú gà con. Nhưng dễ thương nhất trên người bé Cún là đôi bàn tay và bàn chân. Tay Cún bé tẹo, mũm mĩm, tròn lẳn, thường hay khua lên để chào hoặc xin quà mọi người. Mỗi khi xin được một chiếc kẹo, Cún cười toe toét, khoe bốn chiếc răng sữa xinh xinh. Đôi bàn chân lũn cũn đang tập cố gắng bước những bước chân đầu tiên. Em thường dắt Cún để tập cho Cún bước đi trong sân nhà mình. Chính vì thế, Cún cũng rất yêu quý em. Ngoài ra, Cún nhà em cũng có một nước da thật mịn màng, hồng hồng và hơi ửng đỏ, lại còn thơm cả mùi sữa em bé nữa.

Tuy còn nhỏ nhưng Cún đã tỏ ra là một chàng trai khá nghịch ngợm. Bé thường hay bắt chước những hành động của người lớn trong nhà. Lúc bà lấy chổi quét nhà, bé cũng chạy lại lấy một chiếc chổi rồi bắt chước hành động quét của bà. Lúc ấy cả nhà em đều phải cười vì hành động của bé. Thỉnh thoảng, bé hay tự cho tay vào miệng để mút, trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu vô cùng. Bé thích nhất được chơi cùng những quả bóng bay. Cún nhà em mới chập chững đi, vì vậy khi chơi cùng em, bé rất hay bị ngã. Những lúc như vậy, bé thường nũng nịu rồi sà vào lòng em hay lòng bà. Thỉnh thoảng khi bị ngã đau, bé còn khóc nữa. Nhưng bé cũng nín rất nhanh. Mọi người trong nhà đều khen bé ngoan và đáng yêu.

Bé Cún cũng đang trong tuổi tập nói. Mọi người nói gì, bé đều ê a nói theo. Em đang tập dạy bé gọi bà. Những lúc tập nói, bé Cún đáng yêu lắm. Cái miệng xinh xinh cứ mấp máy liên hồi. Bé rất thích được nói chuyện cùng mọi người. Khi ai hỏi chuyện, bé đều ê a nói rồi đáp lại cũng bằng tiếng ê a. Những hành động của bé đều khiến mọi người cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu vô cùng. Mọi người trong gia đình đều vô cùng yêu quý bé Cún. Bé không chỉ là em bé nhỏ tuổi nhất nhà mà còn là một em bé vô cùng đáng yêu.

Em rất yêu quý bé Cún của mình. Em mong bé sau này lớn lên luôn luôn khỏe mạnh, đáng yêu, học giỏi và được nhiều người yêu quý hơn nữa.

29 tháng 8 2021

THAM KHẢO

II. Bài Văn Mẫu Tả Em Bé Mà Em Yêu Quý Nhất

Gia đình em có rất đông thành viên: ông bà, bố mẹ, chị Thùy, anh Tiến, em và bé Cún. Nhưng trong gia đình thì em yêu nhất là bé Cún của em. Bé tên là Đặng Nhật Đăng và được mọi người trong nhà đặt cho biệt danh là bé Cún. Bé là cháu của em và là con trai của anh Tiến chị Thùy. Năm nay, bé vừa được tròn một tuổi.

Bé Cún được sinh ra vào mùa đông năm ngoái. Chính vì thế, bé là thành viên nhỏ nhất trong gia đình em. Mọi người trong nhà đều vô cùng yêu quý bé. Em cũng vậy, bé Cún là người em yêu quý nhất trong nhà mình. Bé tuy mới được một tuổi nhưng đã rất thông minh và vô cùng đáng yêu, nghịch ngợm nữa.

Bé Cún nhà em có thân hình bụ bẫm, xinh xắn. Khuôn mặt tròn xoe với cái miệng nhỏ xinh chúm chím như nụ hoa mới nở, luôn luôn cười toe toét. Đôi mắt đen láy, to tròn, trong veo nghịch ngợm. Đến năm nay, Cún nhà em mới mọc được bốn cái răng thôi nhưng lại rất ham ăn. Mái tóc bé màu hạt dẻ, mềm mại như lông chú gà con. Nhưng dễ thương nhất trên người bé Cún là đôi bàn tay và bàn chân. Tay Cún bé tẹo, mũm mĩm, tròn lẳn, thường hay khua lên để chào hoặc xin quà mọi người. Mỗi khi xin được một chiếc kẹo, Cún cười toe toét, khoe bốn chiếc răng sữa xinh xinh. Đôi bàn chân lũn cũn đang tập cố gắng bước những bước chân đầu tiên. Em thường dắt Cún để tập cho Cún bước đi trong sân nhà mình. Chính vì thế, Cún cũng rất yêu quý em. Ngoài ra, Cún nhà em cũng có một nước da thật mịn màng, hồng hồng và hơi ửng đỏ, lại còn thơm cả mùi sữa em bé nữa.

Tuy còn nhỏ nhưng Cún đã tỏ ra là một chàng trai khá nghịch ngợm. Bé thường hay bắt chước những hành động của người lớn trong nhà. Lúc bà lấy chổi quét nhà, bé cũng chạy lại lấy một chiếc chổi rồi bắt chước hành động quét của bà. Lúc ấy cả nhà em đều phải cười vì hành động của bé. Thỉnh thoảng, bé hay tự cho tay vào miệng để mút, trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu vô cùng. Bé thích nhất được chơi cùng những quả bóng bay. Cún nhà em mới chập chững đi, vì vậy khi chơi cùng em, bé rất hay bị ngã. Những lúc như vậy, bé thường nũng nịu rồi sà vào lòng em hay lòng bà. Thỉnh thoảng khi bị ngã đau, bé còn khóc nữa. Nhưng bé cũng nín rất nhanh. Mọi người trong nhà đều khen bé ngoan và đáng yêu.

Bé Cún cũng đang trong tuổi tập nói. Mọi người nói gì, bé đều ê a nói theo. Em đang tập dạy bé gọi bà. Những lúc tập nói, bé Cún đáng yêu lắm. Cái miệng xinh xinh cứ mấp máy liên hồi. Bé rất thích được nói chuyện cùng mọi người. Khi ai hỏi chuyện, bé đều ê a nói rồi đáp lại cũng bằng tiếng ê a. Những hành động của bé đều khiến mọi người cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu vô cùng. Mọi người trong gia đình đều vô cùng yêu quý bé Cún. Bé không chỉ là em bé nhỏ tuổi nhất nhà mà còn là một em bé vô cùng đáng yêu.

Em rất yêu quý bé Cún của mình. Em mong bé sau này lớn lên luôn luôn khỏe mạnh, đáng yêu, học giỏi và được nhiều người yêu quý hơn nữa

SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNGNgày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa, cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, cô đang ngồi khóc bên đường, bỗng có một ông lão đi qua, thấy lạ bèn đừng lại hỏi. Khi biết sự tình, ông già nói với cô bé:- Cháu hãy vào rừng và...
Đọc tiếp

SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG

Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa, cô bé vô cùng buồn bã. Một lần, cô đang ngồi khóc bên đường, bỗng có một ông lão đi qua, thấy lạ bèn đừng lại hỏi. Khi biết sự tình, ông già nói với cô bé:

- Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lấy một bông hoa duy nhất trên đó, bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì mẹ cháu sẽ sống được bấy nhiêu ngày.

Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó, phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa. Cô bé vội cẩn thận đếm từng cánh hoa: “Một, hai, ba…, hai mươi cánh. Trời ơi! Chẳng lẽ mẹ mình chỉ còn sống được hai mươi ngày nữa thôi sao?”. Sau một hồi đau khổ suy nghĩ, cô bé chợt ngồi sụp xuống bên bông hoa, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa thành nhiều sợi nhỏ. Lạ thay, mỗi sợi nhỏ ấy lại trở thành một cánh hoa dài mướt, mềm mại. Từ một bông hoa có hai mươi cánh, giờ đã trở thành bông hoa có vô vàn cánh.

Cô bé sung sướng mang hoa trở về, vừa gặp cụ già, cô nhận được tin vui: “Mẹ cháu đã khỏi bệnh rồi. Đây là phần thưởng cho lòng hiếu thảo của cháu!”. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé đó dành cho mẹ mình.

Câu 1. (1 điểm) Văn bản trên mang đặc điểm của thể loại nào mà em đã được học? Em hãy cho biết văn bản ấy viết về chủ đề gì?

Câu 2. (1 điểm) Xác định yếu tố kì ảo trong văn bản trên. Theo em, yếu tố kì ảo ấy có tác dụng gì đối với việc giúp mẹ chữa bệnh của người con gái?

Câu 3. (1 điểm) Tìm trạng ngữ trong câu sau: “Sau một hồi đau khổ suy nghĩ, cô bé chợt ngồi sụp xuống bên bông hoa, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa thành nhiều sợi nhỏ.” Em hãy cho biết trạng ngữ trong câu trên có tác dụng gì?

Câu 4. (1.5 điểm) Từ những hành động của người con gái trong văn bản trên, em cảm thấy cô bé là một người con như thế nào? (Trả lời khoảng 2 dòng).

 

0
Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã. Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đứng lại hỏi. Khi biết sự tình ông lão nói với cô bé : - Cháu hãy vào và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng...
Đọc tiếp

Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.

Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đứng lại hỏi. Khi biết sự tình ông lão nói với cô bé :

- Cháu hãy vào và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lấy một bông hoa duy nhất trên đó . Bông hoa đó có bao nhiêu cánh tức mẹ cháu sống được từng ấy năm.

Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh... hai cánh... ba cánh... bốn cánh... năm cánh. Chỉ có năm cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được từng đó năm thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhỏ từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều thêm cánh dần lên, nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Người mẹ nhờ bông hoa thần dược đó mà sống rất lâu. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình.

(Truyện cổ tích đặc sắc, NXB Văn học)

Câu 1:  Xác định thể loại, phương thức biểu đạt chính, trình tự kể và ngôi kể của đoạn trích trên?

Câu 2: Giải nghĩa từ “hiếu thảo”, thần dược.

Câu 3: Tìm và chỉ ra cấu tạo của cụm danh từ trong câu văn sau:

Người mẹ nhờ bông hoa thần dược đó mà sống rất lâu.

Câu 4: Bài học ý nghĩa nhất mà câu chuyện muốn gửi gắm là gì?

1
25 tháng 3 2022

1. truyện cổ tích, ngôi thứ 3

2. - Hiếu thảo là tấm lòng yêu thương chăm sóc ông bà cha mẹ, luôn luôn đối xử chân thành, kính trọng hết mực và tình cảm yêu thương kính mến ấy phải xuất phát từ tận đáy lòng của con người

    - Thần dược là Thuốc công hiệu lắm.

3. "bông hoa thần dược đó"

Tick cho mình đc ko

17 tháng 12 2023

- Những câu văn miêu tả thái độ, hành động của người đi đường: 

+ Chẳng ai đoái hoài …, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh …, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm… 

+ Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà…, Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!”. 

- Suy nghĩ về cách ứng xử của người qua đường, có nhiều ý kiến trái chiều nhau: 

+ Ý kiến 1: Thông cảm với người đi đường: Họ không để ý đến em vì quá vội vã trong ngày cuối năm nhiều bận rộn, vì giá rét; vì muốn nhanh chóng về với gia đình của mình,… 

+ Ý kiến 2: Phê phán người đi đường đã thờ ơ, vô cảm trước một em bé đáng thương, cần được giúp đỡ; dửng dưng như hoàn toàn vô can trước cái chết của em. 

→ Đề cao ý kiến 2 hơn vì: qua câu chuyện này, chúng ta cảm nhận được thông điệp mà An-đéc-xen muốn gửi gắm. Nhà văn không chỉ dành trọn tình yêu thương cho cô bé bán diêm mà còn thể hiện thái độ phê phán mạnh mẽ đối với sự thờ ơ, vô cảm trước con người, nhất là trước nỗi bất hạnh của trẻ thơ. 

31 tháng 12 2022

- Một số câu văn miêu tả lại cách ứng xử của người đi đường:

Khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh.Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!”....

- Đây là thái độ và sự ứng xử thờ ơ, vô cảm và không có tình yêu thương giữa con người đối với con người.