K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 1 2018
Đúng là Nilon có lý do để mà tự hào, nó thật là đẹp. Thân hình Nilon mang một màu trong suốt đặc trưng, dai dai và mềm dẻo, trên nắp túi còn có thêm cái quai nhỏ xinh để xách cho tiện. Nilon dám chắc khi nhìn thấy nó thì bất kỳ bà nội trợ nào cũng phải thèm muốn, ao ước. Đồ ăn, quần áo mà để trong cái túi đẹp thì đương nhiên nó cũng sang trọng hẳn lên rồi. Nilon kiêu căng nhìn những hộp các tông bẩn thỉu, xếp từng chồng trên giá, chuẩn bị xếp vào các xe tải lớn để vận chuyển ra các chợ. Nilon bĩu môi dè bỉu: "Chà! Đúng là một bọn thô thiển. Chà! Nhìn nước da sần sùi, nâu xỉn của bọn chúng kìa, trông thật ghê tởm làm sao, chẳng bao giờ chúng sánh được với cô nương cao quý đây". Nilon làm như vô tình quay sang hỏi chuyện một bác các tông già đang đứng cạnh đó bằng một giọng khinh khỉnh: - Thế nào? Người ta chuẩn bị đưa Bác đi đâu thế? Bác Các tông có thân hình thật lớn dường như không nhận ra nét khinh miệt trong giọng nói của Nilon, Bác hồ hởi trả lời, gương mặt già nua của bác không giấu được niềm vui mừng: - Cô ạ! Bọn tôi đang được đưa ra chợ hoa quả đấy, ở nơi đấy chắc hẳn chúng tôi sẽ giúp đỡ con người được rất nhiều việc. Nilon cười nhạt: - Cũng phải, các bác cũng chỉ được tới những nơi chợ đông đúc, ồn ào đó thôi. Còn tôi, tôi được Siêu thị Star đặt hàng riêng đấy nhớ. Ôi chao! Ở Siêu thị thì sang trọng, thơm tho phải biết. Bác Các tông chỉ kịp kêu: "Ối chà chà!" một tiếng rồi bị người ta khuân đi ngay. Chỉ còn mình Nilon chìm đắm trong niềm hân hoan, thích thú nhìn đoàn xe nổ máy vù đi để lại đám bụi mù mịt. Nilon lắc đầu chép miệng: "Rõ khổ thân chưa!". 2 giờ chiều Nilon được các anh chị công nhân xếp gọn ghẽ vào một chiếc hộp giấy nhỏ, hình như có ướp hương quế thơm phức. Nilon háo hức, nó biết đã sắp đến lúc nó được vận chuyển đến ngôi nhà mới - cái siêu thị sang trọng trong tưởng tượng của nó. Nó mừng vui đến muốn hét lên. Từ nay, nó sẽ là tiểu thư Nilon cao quý được các bà, các cô trân trọng, có khi đánh nhau đến vỡ đầu vì tranh giành mình ấy chứ - Nilon tự nhủ. Nó cứ mơ màng, mường tượng đến những cảnh tượng huy hoàng ấy đến khi có một chú nhân viên mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai có in dòng chữ Siêu thị Star thì Nilon mới tỉnh mộng. Nó biết nó sắp được mang đi rồi. Chú nhân viên Siêu thị nói với Quản đốc xí nghiệp: - Chúng tôi đến đây lấy lô túi nilon đã đặt hàng trước. Sau một vài thủ tục nhanh gọn chú nhân viên bê cái hộp có chứa Nilon đặt lên xe chở hàng riêng của công ty. Từ trong thùng xe Nilon đưa mắt ra ngoài cửa kính nhìn ngắm cảnh vật, khung cảnh bên ngoài thật là nhộn nhịp, từng đoàn xe: Nào là xe đạp, xe máy, ô tô đua nhau đi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào của xe cộ, của tiếng rao hàng rong, tiếng nói chuyện ồn ã làm Nilon chóng cả mặt. Thế mới biết đi một ngày đàng học một sàng khôn chứ cứ ru rú ở nhà thì biết bao giờ mới khá lên được. Nilon cảm thấy mình đã văn minh lên nhiều lắm. Đến siêu thị rồi. Nilon ngước nhìn toà nhà cao đến chóng cả mặt. Chú nhân viên khệ nệ bê chiếc hộp lên từng tầng một. Cuối cùng, chú dừng lại ở tầng 5, tầng này là khu bán thức ăn đóng hộp và các loại hoa quả. Nilon căng mắt ra quan sát nơi mình được đưa đến quả là đẹp. Khắp các gian hàng được mắc muôn ngàn bóng đèn nhấp nháy, sáng bừng. Trên những giá, những kệ là vô vàn loại thức ăn, bánh trái xanh đỏ tím vàng đủ loại. Nilon được đặt trên bàn thu ngân bên cạnh chị bán hàng xinh ơi là xinh. Chị bán hàng đang say sưa đọc báo hình như chẳng để ý gì đến sự xuất hiện của Nilon thì phải. Nilon hụt hẫng. Ấy thế mà nó tưởng phải có một bữa tiệc chào đón nó ấy chứ, nó đẹp đẽ thế này cơ mà. Không sao! Có lẽ chị ta đang mải đọc báo nên không để ý, chứ lát nữa nhìn thấy nó thì chẳng reo ầm lên là gì - Nilon tự nhủ. Với lại, Nilon vẫn bận ngắm quang cảnh, chưa muốn bị làm phiền. Lát sau, chị bán hàng đặt tờ báo xuống bàn, nhận thấy có chồng túi nilon bên cạnh chị chỉ lướt mắt qua. Chị thờ ơ lựa vài chiếc túi lên rồi lại đặt xuống. Chị cau mặt nói với chú nhân viên khi nãy: - Hình như đợt túi này xấu hơn đợt trước thì phải. Sao em trông cái quai xách nó thô thô. Chú nhân viên chép miệng: - Cũng phiên phiến thôi chứ cô em. Đằng nào người ta cũng vứt đi cả, quý báu gì cái của này. Nilon choáng người. Nó sững sờ. Cơn tự ái dâng lên nghẹn trong cổ. Sao các người dám nói về ta như thế? Tiểu thư Nilon đây đường đường là sản phẩm chất lượng cao đàng hoàng. Hừ! Phải rồi - Nilon bĩu môi: Cái lũ nhân viên như các ngươi thì biết cái gì, chỉ có những người mua hàng chân chính mới hiểu hết giá trị của bọn ta. Nilon lại chìm đắm trong niềm đắc thắng. Nó lại vênh mặt ngắm nhìn từng loại hàng hoá. Hàng gì thì hàng chứ, thế nào lát nữa chẳng phải đựng bằng Nilon ta không thì người mùa hàng mang đi ra sao? Thấy rõ tầm giá trị của mình Nilon càng tự đắc tợn. Lát sau, có một bà khách bước chân vào gian hàng. Chà! Thoạt nhìn đã thấy ra dáng sang trọng rồi. Bà ta lựa một lúc chọn được một lô, nào là bánh kẹo, mì ăn liền, sữa..., toàn là đồ xịn cả. Rồi bà ta tiến về quầy thanh toán. Nilon cười thầm: "Đấy nhé! Để rồi xem, chỉ có những người sang trọng cỡ này mới biết ta đẹp, ta quý thế nào thôi. Bọn bán hàng các ngươi giương mắt lên mà nhìn". Chị bán hàng sau khi tính tiền đầy đủ với tay lấy một chiếc túi để đựng vô tình lại vớ đúng Nilon ta. Nilon nhơn nhơn: "Ít ra còn biết lựa chọn người đẹp nhất là ta đây, xem ra các ngươi đã biết lỗi khi nãy, ta chẳng chấp làm gì". Nilon tung tẩy trên tay người khách sang trọng. Đấy! Đồ xịn cũng khổ thế chứ, vừa mới đến đã lại phải đi rồi. Nó mong chờ cử chỉ mân mê, nựng nịu của bà khách. Nhưng không, cả chặng đường bà khách thờ ơ không hề để mắt đến nó, thậm chí còn vứt nó lăn lóc trên ghế sau của xe ô tô. Nilon chẳng lấy gì làm giận, nó còn đang mải nghĩ: "Chà! Không phải cứ người nào sang trọng là hiểu được giá trị của mình đâu. Có lẽ phải thông minh, hiểu biết thì mới nhận rõ mình quý thế nào". Nó nhìn bà khách chép miệng: "Rõ tội nghiệp chưa". Về tới ngôi biệt thự sang trọng người phụ nữ xuống xe, tay xách theo nó, vừa bước vào cửa vừa cất tiếng gọi âu yếm: - Bin ơi! Mẹ mua rất nhiều bánh trái cho con này, xuống đây xách đỡ mẹ nào. Từ cầu thang một cậu bé trạc 15 - 16 chạy xuống. Cậu bé nhìn thật thư sinh với cặp kính trắng hững hờ trên khuôn mặt. Chà! Rõ là người có học, hiểu biết rồi - Nilon lại khấp khởi hy vọng. Cậu Bin háo hức chạy ra đỡ túi thức ăn nặng trịch từ tay mẹ. Chợt nét rạng rỡ của cậu tắt ngấm khi nhìn thấy nó: - Kìa mẹ! Con đã nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, mua hàng hoà thì đừng có dùng túi nilon để đựng. Mẹ có biết túi nilon chứa bao nhiêu tác nhân gây ung thư khi để đựng đồ ăn không? Còn nữa, để một chiếc túi nilon phân huỷ phải mất đến hàng nghìn năm. Con đã nhắc mẹ nên dùng túi giấy thay thế cơ mà. Bây giờ ở lớp con đang phát động phong trào bảo vệ môi trường. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất đó là cực kỳ hạn chế sử dụng túi nilon. Bây giờ biết mẹ dùng túi nilon bừa bãi như thế này các bạn giận con lắm đấy. Bin nói một thôi một hồi rồi phụng phịu nhìn mẹ. Người phụ nữ bối rối khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của con trai. Bà dấu dịu: - Thôi nào, có gì to tát đâu. Dùng xong thì mẹ đốt đi là xong. Bin mở to mắt nhìn mẹ, cậu lắc đầu nguầy nguậy: Ấy chết! Mẹ đừng làm thế. Khi đốt, túi nilon toả ra một hơi rất độc, hít vào có thể mắc chứng ung thư phổi. Mẹ cậu cuống lên: - Thế để mẹ đào một cái hố chôn đi là được chứ gì. Bin mìm cười nhìn mẹ, lắc đầu tiếp: - Thế là mẹ lại không hiểu gì nữa rồi. Kể cả khi chôn trong đất, túi nilon cũng mất một thời gian dài mới có thể phân huỷ được, sẽ gây ô nhiễm đất, cây trồng sẽ không mọc trên khu đất đó nữa. Người mẹ trầm ngâm suy nghĩ, con trai bà nói hoàn toàn hợp lý, điều nhỏ nhặt vậy mà bấy lâu nay bà hoàn toàn không biết, đôi khi biết nhưng lại cố tình làm ngơ. Bin đã bớt giận, cậu nhìn mẹ mình đang bối rối mà cảm thấy tội nghiệp. Cậu nói tiếp: Trên thời sự có nói hàng ngày trên thế giới thải ra hàng triệu tấn nilon. Mẹ cứ tưởng tượng với tiến độ trung bình như vậy rồi trái đất sẽ ngập tràn túi nilon cho mà xem. Người mẹ hoàn toàn bị thuyết phục bởi con mình. Tưởng tượng mai đây con người sẽ phải sống chung với rác, sống trên bãi rác mà bà rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Người mẹ nhìn con mình đầy vẻ thán phục, xoa đầu con trai bà mỉm cười hiền từ: - Mẹ biết rồi, mẹ sẽ gom túi nilon lại cho Công ty Môi trường Đô thị xử lý. Và từ nay mẹ cũng sẽ hạn chế hết mức khi dùng đến túi nilon thưa tiến sỹ bảo vệ môi trường trong tương lai của mẹ. Bin cười rõ tươi: - Mẹ hứa mẹ nhé! Hai mẹ con ôm nhau cười hạnh phúc. Chỉ có một kẻ không hài lòng đó chính là túi nilon. Từ nãy, nghe câu chuyện của hai mẹ con Nilon giận ra mặt. Nilon lẩm bẩm: "Tưởng người hiểu biết thì sẽ trân trọng mình nào ngờ cái cậu Bin này chỉ nói linh tinh, lại còn khuyên mẹ giao mình cho Công ty Môi trường Đô thị nữa chứ. Mình đường đường là một tiểu thư xinh đẹp thế này mà phải xếp chung với bọn rác thải hôi hám ấy à?". Có lẽ Nilon nhà ta cao quý quá chăng? Đến nỗi không ai có thể hiểu nổi giá trị của nó. Tại bãi rác X Quang cảnh bãi rác thật đáng sợ. Từng xe chở đầy rác đổ vào khu đất trống. Rác ứ hự, rác chen chúc, hôi thối. Nilon đỏng đảnh, lên mặt nói với bọn rác xung quanh: - Này! Ta với bọn mi không cùng đẳng cấp đâu nhé. Ta là tiểu thư được đặt hàng riêng cho Siêu thị Star sang trọng chứ không phải như lũ hôi thối các ngươi đâu. Nhưng chẳng ai buồn nghe Nilon nói cả và chẳng ai buồn tin những lời Nilon nói. Tiểu thư gì mà rách bươm, nhem nhuốc. Bỗng Nilon nghe thấy giọng nói quyen thuộc: - Cô Nilon đấy phải không? Sao cô cũng lưu lạc đến nơi này? Nilon ngoảnh mặt lại. Cô nhận ra người bạn già Các tông ngày nào. Nilon thoáng xấu hổ nhưng vẫn giả bộ nói. - Chào! Bãi rác này hôi thối quá chừng, tôi không may bị người ta đưa đến đây. Mà tôi vẫn là tiểu thư nhé. Ai cho bác gọi hẳn tên tôi ra như thế? Xí!!! Các tông vẫn cười xuề xoà: - Ây dà! Là rác thải rồi gọi thế nào chẳng được cơ chứ. À mà tôi sắp được đưa vào khu tái chế rồi đấy. Rồi đây tôi lại có cuộc đời mới, lại được phục vụ con người. Cô có mừng cho tôi không? Nilon bĩu môi quay đi - Hừ! Có gì mà lên mặt chứ. Chợt nó loáng thoáng nghe hai người lao công nói chuyện với nhau. - Giá mà rác thải toàn là giấy vụn có phải tốt không, vừa tiện xử lý lại vừa sạch sẽ - Phải đấy. Ghét nhất là nhựa với nilon, vừa khó phân huỷ lại vừa độc hại. Sao người dân vô ý thức thế? Dùng bừa bãi, dùng tràn lan. Tôi là tôi cấm gia đình tôi dùng túi nilon từ lâu rồi đấy. Nilon cúi mặt. Nó suy nghĩ: "Có lẽ mình độc hại thật. Ôi chao!" Lần đầu tiên tiểu thư Nilon không thấy mình cao quý.
2 tháng 2 2018
Đúng là Nilon có lý do để mà tự hào, nó thật là đẹp. Thân hình Nilon mang một màu trong suốt đặc trưng, dai dai và mềm dẻo, trên nắp túi còn có thêm cái quai nhỏ xinh để xách cho tiện. Nilon dám chắc khi nhìn thấy nó thì bất kỳ bà nội trợ nào cũng phải thèm muốn, ao ước. Đồ ăn, quần áo mà để trong cái túi đẹp thì đương nhiên nó cũng sang trọng hẳn lên rồi. Nilon kiêu căng nhìn những hộp các tông bẩn thỉu, xếp từng chồng trên giá, chuẩn bị xếp vào các xe tải lớn để vận chuyển ra các chợ. Nilon bĩu môi dè bỉu: "Chà! Đúng là một bọn thô thiển. Chà! Nhìn nước da sần sùi, nâu xỉn của bọn chúng kìa, trông thật ghê tởm làm sao, chẳng bao giờ chúng sánh được với cô nương cao quý đây". Nilon làm như vô tình quay sang hỏi chuyện một bác các tông già đang đứng cạnh đó bằng một giọng khinh khỉnh: - Thế nào? Người ta chuẩn bị đưa Bác đi đâu thế? Bác Các tông có thân hình thật lớn dường như không nhận ra nét khinh miệt trong giọng nói của Nilon, Bác hồ hởi trả lời, gương mặt già nua của bác không giấu được niềm vui mừng: - Cô ạ! Bọn tôi đang được đưa ra chợ hoa quả đấy, ở nơi đấy chắc hẳn chúng tôi sẽ giúp đỡ con người được rất nhiều việc. Nilon cười nhạt: - Cũng phải, các bác cũng chỉ được tới những nơi chợ đông đúc, ồn ào đó thôi. Còn tôi, tôi được Siêu thị Star đặt hàng riêng đấy nhớ. Ôi chao! Ở Siêu thị thì sang trọng, thơm tho phải biết. Bác Các tông chỉ kịp kêu: "Ối chà chà!" một tiếng rồi bị người ta khuân đi ngay. Chỉ còn mình Nilon chìm đắm trong niềm hân hoan, thích thú nhìn đoàn xe nổ máy vù đi để lại đám bụi mù mịt. Nilon lắc đầu chép miệng: "Rõ khổ thân chưa!". 2 giờ chiều Nilon được các anh chị công nhân xếp gọn ghẽ vào một chiếc hộp giấy nhỏ, hình như có ướp hương quế thơm phức. Nilon háo hức, nó biết đã sắp đến lúc nó được vận chuyển đến ngôi nhà mới - cái siêu thị sang trọng trong tưởng tượng của nó. Nó mừng vui đến muốn hét lên. Từ nay, nó sẽ là tiểu thư Nilon cao quý được các bà, các cô trân trọng, có khi đánh nhau đến vỡ đầu vì tranh giành mình ấy chứ - Nilon tự nhủ. Nó cứ mơ màng, mường tượng đến những cảnh tượng huy hoàng ấy đến khi có một chú nhân viên mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai có in dòng chữ Siêu thị Star thì Nilon mới tỉnh mộng. Nó biết nó sắp được mang đi rồi. Chú nhân viên Siêu thị nói với Quản đốc xí nghiệp: - Chúng tôi đến đây lấy lô túi nilon đã đặt hàng trước. Sau một vài thủ tục nhanh gọn chú nhân viên bê cái hộp có chứa Nilon đặt lên xe chở hàng riêng của công ty. Từ trong thùng xe Nilon đưa mắt ra ngoài cửa kính nhìn ngắm cảnh vật, khung cảnh bên ngoài thật là nhộn nhịp, từng đoàn xe: Nào là xe đạp, xe máy, ô tô đua nhau đi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào của xe cộ, của tiếng rao hàng rong, tiếng nói chuyện ồn ã làm Nilon chóng cả mặt. Thế mới biết đi một ngày đàng học một sàng khôn chứ cứ ru rú ở nhà thì biết bao giờ mới khá lên được. Nilon cảm thấy mình đã văn minh lên nhiều lắm. Đến siêu thị rồi. Nilon ngước nhìn toà nhà cao đến chóng cả mặt. Chú nhân viên khệ nệ bê chiếc hộp lên từng tầng một. Cuối cùng, chú dừng lại ở tầng 5, tầng này là khu bán thức ăn đóng hộp và các loại hoa quả. Nilon căng mắt ra quan sát nơi mình được đưa đến quả là đẹp. Khắp các gian hàng được mắc muôn ngàn bóng đèn nhấp nháy, sáng bừng. Trên những giá, những kệ là vô vàn loại thức ăn, bánh trái xanh đỏ tím vàng đủ loại. Nilon được đặt trên bàn thu ngân bên cạnh chị bán hàng xinh ơi là xinh. Chị bán hàng đang say sưa đọc báo hình như chẳng để ý gì đến sự xuất hiện của Nilon thì phải. Nilon hụt hẫng. Ấy thế mà nó tưởng phải có một bữa tiệc chào đón nó ấy chứ, nó đẹp đẽ thế này cơ mà. Không sao! Có lẽ chị ta đang mải đọc báo nên không để ý, chứ lát nữa nhìn thấy nó thì chẳng reo ầm lên là gì - Nilon tự nhủ. Với lại, Nilon vẫn bận ngắm quang cảnh, chưa muốn bị làm phiền. Lát sau, chị bán hàng đặt tờ báo xuống bàn, nhận thấy có chồng túi nilon bên cạnh chị chỉ lướt mắt qua. Chị thờ ơ lựa vài chiếc túi lên rồi lại đặt xuống. Chị cau mặt nói với chú nhân viên khi nãy: - Hình như đợt túi này xấu hơn đợt trước thì phải. Sao em trông cái quai xách nó thô thô. Chú nhân viên chép miệng: - Cũng phiên phiến thôi chứ cô em. Đằng nào người ta cũng vứt đi cả, quý báu gì cái của này. Nilon choáng người. Nó sững sờ. Cơn tự ái dâng lên nghẹn trong cổ. Sao các người dám nói về ta như thế? Tiểu thư Nilon đây đường đường là sản phẩm chất lượng cao đàng hoàng. Hừ! Phải rồi - Nilon bĩu môi: Cái lũ nhân viên như các ngươi thì biết cái gì, chỉ có những người mua hàng chân chính mới hiểu hết giá trị của bọn ta. Nilon lại chìm đắm trong niềm đắc thắng. Nó lại vênh mặt ngắm nhìn từng loại hàng hoá. Hàng gì thì hàng chứ, thế nào lát nữa chẳng phải đựng bằng Nilon ta không thì người mùa hàng mang đi ra sao? Thấy rõ tầm giá trị của mình Nilon càng tự đắc tợn. Lát sau, có một bà khách bước chân vào gian hàng. Chà! Thoạt nhìn đã thấy ra dáng sang trọng rồi. Bà ta lựa một lúc chọn được một lô, nào là bánh kẹo, mì ăn liền, sữa..., toàn là đồ xịn cả. Rồi bà ta tiến về quầy thanh toán. Nilon cười thầm: "Đấy nhé! Để rồi xem, chỉ có những người sang trọng cỡ này mới biết ta đẹp, ta quý thế nào thôi. Bọn bán hàng các ngươi giương mắt lên mà nhìn". Chị bán hàng sau khi tính tiền đầy đủ với tay lấy một chiếc túi để đựng vô tình lại vớ đúng Nilon ta. Nilon nhơn nhơn: "Ít ra còn biết lựa chọn người đẹp nhất là ta đây, xem ra các ngươi đã biết lỗi khi nãy, ta chẳng chấp làm gì". Nilon tung tẩy trên tay người khách sang trọng. Đấy! Đồ xịn cũng khổ thế chứ, vừa mới đến đã lại phải đi rồi. Nó mong chờ cử chỉ mân mê, nựng nịu của bà khách. Nhưng không, cả chặng đường bà khách thờ ơ không hề để mắt đến nó, thậm chí còn vứt nó lăn lóc trên ghế sau của xe ô tô. Nilon chẳng lấy gì làm giận, nó còn đang mải nghĩ: "Chà! Không phải cứ người nào sang trọng là hiểu được giá trị của mình đâu. Có lẽ phải thông minh, hiểu biết thì mới nhận rõ mình quý thế nào". Nó nhìn bà khách chép miệng: "Rõ tội nghiệp chưa". Về tới ngôi biệt thự sang trọng người phụ nữ xuống xe, tay xách theo nó, vừa bước vào cửa vừa cất tiếng gọi âu yếm: - Bin ơi! Mẹ mua rất nhiều bánh trái cho con này, xuống đây xách đỡ mẹ nào. Từ cầu thang một cậu bé trạc 15 - 16 chạy xuống. Cậu bé nhìn thật thư sinh với cặp kính trắng hững hờ trên khuôn mặt. Chà! Rõ là người có học, hiểu biết rồi - Nilon lại khấp khởi hy vọng. Cậu Bin háo hức chạy ra đỡ túi thức ăn nặng trịch từ tay mẹ. Chợt nét rạng rỡ của cậu tắt ngấm khi nhìn thấy nó: - Kìa mẹ! Con đã nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, mua hàng hoà thì đừng có dùng túi nilon để đựng. Mẹ có biết túi nilon chứa bao nhiêu tác nhân gây ung thư khi để đựng đồ ăn không? Còn nữa, để một chiếc túi nilon phân huỷ phải mất đến hàng nghìn năm. Con đã nhắc mẹ nên dùng túi giấy thay thế cơ mà. Bây giờ ở lớp con đang phát động phong trào bảo vệ môi trường. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất đó là cực kỳ hạn chế sử dụng túi nilon. Bây giờ biết mẹ dùng túi nilon bừa bãi như thế này các bạn giận con lắm đấy. Bin nói một thôi một hồi rồi phụng phịu nhìn mẹ. Người phụ nữ bối rối khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của con trai. Bà dấu dịu: - Thôi nào, có gì to tát đâu. Dùng xong thì mẹ đốt đi là xong. Bin mở to mắt nhìn mẹ, cậu lắc đầu nguầy nguậy: Ấy chết! Mẹ đừng làm thế. Khi đốt, túi nilon toả ra một hơi rất độc, hít vào có thể mắc chứng ung thư phổi. Mẹ cậu cuống lên: - Thế để mẹ đào một cái hố chôn đi là được chứ gì. Bin mìm cười nhìn mẹ, lắc đầu tiếp: - Thế là mẹ lại không hiểu gì nữa rồi. Kể cả khi chôn trong đất, túi nilon cũng mất một thời gian dài mới có thể phân huỷ được, sẽ gây ô nhiễm đất, cây trồng sẽ không mọc trên khu đất đó nữa. Người mẹ trầm ngâm suy nghĩ, con trai bà nói hoàn toàn hợp lý, điều nhỏ nhặt vậy mà bấy lâu nay bà hoàn toàn không biết, đôi khi biết nhưng lại cố tình làm ngơ. Bin đã bớt giận, cậu nhìn mẹ mình đang bối rối mà cảm thấy tội nghiệp. Cậu nói tiếp: Trên thời sự có nói hàng ngày trên thế giới thải ra hàng triệu tấn nilon. Mẹ cứ tưởng tượng với tiến độ trung bình như vậy rồi trái đất sẽ ngập tràn túi nilon cho mà xem. Người mẹ hoàn toàn bị thuyết phục bởi con mình. Tưởng tượng mai đây con người sẽ phải sống chung với rác, sống trên bãi rác mà bà rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Người mẹ nhìn con mình đầy vẻ thán phục, xoa đầu con trai bà mỉm cười hiền từ: - Mẹ biết rồi, mẹ sẽ gom túi nilon lại cho Công ty Môi trường Đô thị xử lý. Và từ nay mẹ cũng sẽ hạn chế hết mức khi dùng đến túi nilon thưa tiến sỹ bảo vệ môi trường trong tương lai của mẹ. Bin cười rõ tươi: - Mẹ hứa mẹ nhé! Hai mẹ con ôm nhau cười hạnh phúc. Chỉ có một kẻ không hài lòng đó chính là túi nilon. Từ nãy, nghe câu chuyện của hai mẹ con Nilon giận ra mặt. Nilon lẩm bẩm: "Tưởng người hiểu biết thì sẽ trân trọng mình nào ngờ cái cậu Bin này chỉ nói linh tinh, lại còn khuyên mẹ giao mình cho Công ty Môi trường Đô thị nữa chứ. Mình đường đường là một tiểu thư xinh đẹp thế này mà phải xếp chung với bọn rác thải hôi hám ấy à?". Có lẽ Nilon nhà ta cao quý quá chăng? Đến nỗi không ai có thể hiểu nổi giá trị của nó. Tại bãi rác X Quang cảnh bãi rác thật đáng sợ. Từng xe chở đầy rác đổ vào khu đất trống. Rác ứ hự, rác chen chúc, hôi thối. Nilon đỏng đảnh, lên mặt nói với bọn rác xung quanh: - Này! Ta với bọn mi không cùng đẳng cấp đâu nhé. Ta là tiểu thư được đặt hàng riêng cho Siêu thị Star sang trọng chứ không phải như lũ hôi thối các ngươi đâu. Nhưng chẳng ai buồn nghe Nilon nói cả và chẳng ai buồn tin những lời Nilon nói. Tiểu thư gì mà rách bươm, nhem nhuốc. Bỗng Nilon nghe thấy giọng nói quyen thuộc: - Cô Nilon đấy phải không? Sao cô cũng lưu lạc đến nơi này? Nilon ngoảnh mặt lại. Cô nhận ra người bạn già Các tông ngày nào. Nilon thoáng xấu hổ nhưng vẫn giả bộ nói. - Chào! Bãi rác này hôi thối quá chừng, tôi không may bị người ta đưa đến đây. Mà tôi vẫn là tiểu thư nhé. Ai cho bác gọi hẳn tên tôi ra như thế? Xí!!! Các tông vẫn cười xuề xoà: - Ây dà! Là rác thải rồi gọi thế nào chẳng được cơ chứ. À mà tôi sắp được đưa vào khu tái chế rồi đấy. Rồi đây tôi lại có cuộc đời mới, lại được phục vụ con người. Cô có mừng cho tôi không? Nilon bĩu môi quay đi - Hừ! Có gì mà lên mặt chứ. Chợt nó loáng thoáng nghe hai người lao công nói chuyện với nhau. - Giá mà rác thải toàn là giấy vụn có phải tốt không, vừa tiện xử lý lại vừa sạch sẽ - Phải đấy. Ghét nhất là nhựa với nilon, vừa khó phân huỷ lại vừa độc hại. Sao người dân vô ý thức thế? Dùng bừa bãi, dùng tràn lan. Tôi là tôi cấm gia đình tôi dùng túi nilon từ lâu rồi đấy. Nilon cúi mặt. Nó suy nghĩ: "Có lẽ mình độc hại thật. Ôi chao!" Lần đầu tiên tiểu thư Nilon không thấy mình cao quý.
9 tháng 9 2018

Giọt nước vốn nằm dưới đáy biển sâu. Sống tù túng mãi cũng chán một hôm nó quyết định đi phiêu lưu để học hỏi những điều hay lẽ phải. Nó lách mình qua những giọt nước anh em tiến dần về phía mặt nước nơi nó nhìn thấy ánh sáng.
Càng đi nó càng thấy người mình ấm dần lên. Lên sát mặt nước nó nhìn thấy bầu trời trong xanh không một chút gợn mây. Ông mặt trời chào nó bằng một nụ cười rạng rỡ khoe những tia nắng óng ánh. Đàn chim hải âu sải cánh là là sát mặt nước rập rờn đùa giỡn. Ôi thích quá! Giọt nước nhảy tung tăng đùa giỡn khắp nơi. Bỗng dưng nó thấy người mình nhẹ hẫng đi. Hình như nó đang bị tách dần khỏi mặt nước.
- Ôi không…
Giọt nước quáng quàng kêu lên. Nhưng không kịp nữa rồi. Lúc này nó đã trở thành giọt hơi nước bé tí ti mà mắt thường không nhìn thấy. Chị Gió từ đâu xộc đến đưa nó lên cao cùng những giọt hơi nước khác. Từ trên cao nó nhìn xuống phía dưới. Mặt biển ánh lên màu bàng bạc. Trên những chiếc tàu các ngư dân đang mải mê kéo lưới. Gió đưa nó đi mãi cho đến khi biển cả chỉ là một chấm sáng nhỏ lùi dần về phía sau.
Có rất nhiều giọt hơi nước được chị Gió đưa đi. Nó hỏi một giọt hơi nước màu xanh:
- Cậu từ đâu đến?
- Tớ ấy à? Tớ đến từ lá cây.
Nó quay sang hỏi một giọt hơi nước màu vàng nhạt:
- Cậu từ đâu đến?
- Tớ ấy à? Tớ đến từ dòng sông dưới kia.
- Thế còn cậu? Giọt hơi nước biển cả quay sang hỏi một giọt hơi nước màu xám đen có vẻ bẽn lẽn.
- Tớ… tớ…
- Cậu ấy đến từ vũng ao tù đấy! Hôi lắm- Giọt hơi nước đến từ dòng sông trả lời.
Giọt nước ao tù vội thanh minh:
- Nhưng bây giờ tớ có còn hôi nữa đâu?
Chị Gió cất giọng ôn tồn:
- Các cậu cãi nhau làm gì. Trước sau gì các cậu cũng hòa vào nhau cả thôi.
Cả bọn im lặng tiếp tục cuộc hành trình. Đoàn hơi nước vượt qua những thành phố lớn những xóm làng những rặng tre xanh. Giọt hơi nước niển cả chỉ tay xuống những khoảnh đất rộng màu trắng rụt rè hỏi chị Gió:
- Chỗ kia là gì vậy chị?
- À ruộng đang ải đấy! Họ đang chờ các cậu xuống để gieo hạt.
Càng lên cao không khí càng lạnh. Tự nhiên những giọt nước co cụm vào nhau tìm chút hơi ấm còn sót lại. Những màu sắc khác biệt đang bắt đầu hòa lẫn vào nhau. Ban đầu là màu trắng sữa đến trắng đục và cuối cùng là màu xám đen. Màu xám đen gần như che kín cả bầu trời. Cuộc hành trình bắt đầu chậm dần chậm dần. Những giọt hơi nước từ dưới lại bay lên không ngừng khiến cho đòan hơi nước tưởng chừng như ngạt thở. Những giọt hơi nước đưa mắt nhìn nhau. Chị Gió vội động viên:
- Đừng lo. Các cậu đang trong quá trình tạo thành mây đấy!
- Làm mây để làm gì chị Gió?
- Thế các cậu không biết gì à? À mà các cậu còn trẻ quá. Đầu tiên các cậu ở khắp mọi nơi: cậu này ở lá cây cậu này ở sông suối cậu này ở biển cả… Ánh mặt trời sẽ biến các cậu thành hơi nước còn tớ có nhiệm vụ đưa các cậu đi. Càng lên cao gặp không khí lạnh các cậu sẽ ngưng tụ thành Mây. Đến một lúc nhất định Mây sẽ biến thành Mưa.
- Thế Mưa để làm gì? Cả bọn nhao nhao.
- Đơn giản vì các cậu là Nước. Mà Nước thì…
- Thì sao hở chị?
- Ờ thì… Thì rất cần cho sự sống. Mọi sinh vật trên trái đất này đều rất cần có nước.
Đến lúc này những giọt hơi nước đều hòa chung làm một không còn nhận ra đâu là giọt hơi nước biển cả giọt hơi nước dòng sông và giọt hơi nước ao tù… Rào… Rào… Rào… Những giọt Mưa rơi xuống.
Giọt nước lại bắt đầu cuộc phiêu lưu mới. Những giọt nước rơi xuống đầu tiên chui sâu vào lòng đất đọng lại và chảy thành mạch nước ngầm. Những giọt nước chui không được sâu lắm thì theo đường rễ cây nuôi sống cành làm xanh màu lá. Những giọt nước lười biếng ở trên mặt đất thì đọng lại thành vũng. Nhiều vũng hợp lại thành Mương. Nhiều Mương hợp thành Suối. Nhiều Suối chảy thành Sông. Sông lại chảy ra Biển cả.
Một ngày kia giọt nước ngày xưa sẽ theo dòng trở về biển cả. Nhưng rồi nó lại tiếp tục cuộc phiêu lưu mới. Bởi vì nó biết rằng: cuộc phiêu lưu ấy rất cần cho sự sống.

16 tháng 3 2016

Tôi vốn được sinh ra từ biển cả. Cuộc đòi tôi gắn liền với những cuộc phiêu lưu thật dễ thương và kì thú.

Mẹ tôi, người có nước da xanh lơ màu trời, luôn vỗ vễ, âu yếm tôi. Ngày ngày, tôi theo mẹ đi khắp đó đây, lúc thì nhảy lăn tăn nô đùa với những chị rong biển dịu dàng, lúc thì trò chuyện vói các chàng san hô trắng trẻo…

Thế rồi một hôm, tôi cảm thấy nóng bức và trong chốc lát, ông Mặt tròi đã hút tôi lên cao. Tôi được gió đưa đi khắp nơi, từ những rặng núi cao đến cánh đồng lúa chín như tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, mọi vật quanh tôi chìm dần trong giấc ngủ, tôi thấy nhớ mẹ, nhớ nhà và ôi chao! Lạnh quá! Đang co ro chợt tôi bị rơi xuống một dòng sông nhỏ và hiền hòa. Ngày ngày tôi cùng các bạn có nhiệm vụ rất quan trọng: Làm vệ sinh cho mọi người sau giờ lao động. Các bà mẹ thường nhờ tôi kì cọ cho các cô, các cậu  bé nghịch bẩn.

Vào một buổi chiều nọ, tôi được bác nông dân mang về nhà, cho vào ấm và đun lên. Lúc đầu, tôi cảm thấy khoan khoái, dễ chịu vố cùng. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy nóng bức quá. Những tiếngTên của tôi tuy nhỏ nhưng bác vẫn nghe: “nóng quá”, rồi đến lúc tôi rên to hơn: “ục„.ục…ục… đừng đun nữa!”, không chịu được, tôi đành buồn rầu bảo: “rè…rè…rè… vĩnh biệt” và thoát ra ngoài qua ống vòi. Sáng hôm sau, tôi nhập vào họ hàng liti nhà tôi và kết thành một đám mây bay bồng bềnh trên nền tròi xanh ngắt. Ở trên ấy thật sung sướng. Chúng tôi luôn thấy mát mẻ và dễ chịu. Cứ rong ruổi hoài với những ngọn gió lang thang, chúng tôi lúc thì kết lại với nhau thành những tảng lớn, lúc thì phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn thì muốn lại gần mặt trời, có bạn thì muốn lên cao, bạn thì muốn xuống thấp để nhìn cho rõ cảnh vật kì thú của núi đồi, sông nước dưới kia… Một hôm, tôi cùng bạn bè mình bay đến phía đám mây ở gần phía chân trời. Bay mãi bay mãi mà đám mây kia vẫn cứ xa tít tắp. Mỏi mệt, nặng trĩu nỗi buồn, chúng tôi như muốn đứt hơi, đứng lơ lửng giữa tầng không. Thì bỗng nhiên bao nhiêu là mây dồn lại phía chúng tôi. Gió cứ vậy xua chúng tôi chạy đến chóng mặt đến phía Bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám lại. Mặt trời chạy trốn từ lúc nào. Nhìn xuống phía dưới tôi thấy một dòng sông loáng nước, và một cái đập chắn khổng lồ. Một cảnh tượng kì lạ, mới mẻ và thật hùng vĩ. Càng sa xuống thấp, tôi càng ngạc nhiên vì có những cột thép to lớn với những cánh tay rắn rỏi kéo căng những sợi dây điện to lớn. Tiếng thác đổ, tiếng chạy ỳ ỳ của một cái máy nào rất lớn. Tôi biết ngay đây là sông Đà và kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình.

 

Thế rồi trời đổ cơn mưa. Theo các bạn tôi lao nhanh xuống đất. Thật may mắn, tôi rơi ngay vào mặt nước sông Đà. Tôi chạy rất nhanh tới cái đập nước sừng sững trước mặt. Không kịp suy nghĩ và ngắm cảnh, tôi chạy như bay đến một dòng nước xiết. Thật là chóng mặt đến kinh khủng. Tôi thấy như có ai hút lấy tôi với một mãnh lực ghê gớm.

Tôi hụt hẫng và cùng các bạn lao nhanh về phía ngọn thác đang đổ xuống ầm ầm phía xa. Chỉ trong nháy mắt tôi đã lao vào một vật gì thật cứng và tôi nghe rất rõ tiếng máy nhà máy điện đang chạy. Cuốn tôi phăng phăng xuống phía hạ lưu, dòng nước đã bắt đầu hiền hòa hơn. Chúng tôi thong thả chảy dọc đê sông Hồng để được ngắm những bãi bắp non, những màu xanh trên những cù lao màu mỡ phù sa… Chúng tôi vẫn không quên những thích thú khi nhảy ào vào máy phát điện…

Tội mê mải nghe các bạn kể về những xứ sở mà các bạn ấy đã đi. Bao nhiêu nơi kì thú mà qua lời kể, tôi thấy rằng mình còn thèm muốn được chu du. Thì ra họ hàng nước nhà tôi có khả năng du lịch rất nhiều nơi, cả trên trời lẫn dưới đất.

Một ngày nọ tôi bỗng nghe tiếng sóng vỗ dào dạt, vui tươi… Trước mặt tôi, mẹ biển cả yêu dấu đang mở lòng đón những đứa con trở về… Tôi nhìn màu nước xanh thẳm, tôi nếm vị mặn của muối mà rưng rưng, cảm động. Trên trời, những đứa con của mẹ hiền lại kết thành, những đám mây bạc để tiếp tục cuộc hành trình, mang lợi ích đến cho đời… Tối muốn nghỉ ngơi trong lòng mẹ một thời gian. Rồi một ngày náo đó, tôi lại bay đi.

26 tháng 11 2019

Tôi là cuốn sách Ngữ văn 6, tập 1 vốn được rất nhiều bạn nhỏ yêu quý. Họ hàng chúng tôi ai cũng hãnh diện, nhất là dịp đầu năm mới khi được các bạn nhỏ mang ở nhà sách về. Nhưng có lẽ không được may mắn như các bạn, tôi có một cuộc sống thật tẻ nhạt bên cạnh cậu chủ lười biếng.

Khi năm học mới sắp bắt đầu, chúng tôi đã được các anh chị nhân viên sắp xếp cẩn thận, ngăn nắp lên những giá sách sạch sẽ và dễ nhìn thấy. Chúng tôi háo hức và chờ đợi. Lần lượt các bạn tôi được những bạn nhỏ mang về nhà, được yêu quý chăm sóc cẩn thận. Tôi biết điều đó vì sau một thời gian gặp lại ở trường học, tôi thấy bạn nào cũng vui vẻ, tươi tắn, bạn nào cũng được mặc những chiếc áo bóng kính sạch sẽ, dán nhãn vở xinh xinh... Nhìn lại mình tôi thấy thật tủi thân.

Vừa mới ở nhà xuất bản ra, tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thấy mình thật có ích và thầm hứa sẽ có gắng hết mình để giúp các bạn học trò. Hôm đó, ngày cậu chủ của tôi đến hiệu sách, tôi đã rất ấn tượng với cậu. Cậu bé chạy nhảy khắp nơi, đến kệ sách này rồi qua kệ sách khác. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu đến bên những cuốn sách giáo khoa. Có lẽ cậu bé chỉ thích ngắm nhìn thôi, thích đọc những quyển truyện tranh nhiều hình vẽ, màu sắc. Đến khi bố gọi, cậu ấy mới miễn cưỡng đến bên chúng tới, lấy những cuốn sách một cách thờ ơ, lạnh nhạt. Lúc đó bao nhiệt huyết, háo hức trong tôi bỗng dưng tan biến. Trong lòng ủ dột nhưng tôi vẫn hi vọng đó chỉ là giây phút ham chơi của cậu học trò nhỏ mà thôi.

Sau đó, những ngày tháng của tôi ở nhà cậu chủ đã bắt đầu. Nếu một ngày của các bạn tôi vui vẻ, có ích thì một ngày trôi qua của tôi sao mà ảm đạm. Tôi rất buồn vì cậu học trò lười nhác. Từ hôm được mang về nhà, tôi vẫn yên vị trong chồng sách giáo khoa, lẫn lộn với những quyển cũ, quyển nháp không dùng nữa. Cuốn sách mới tinh, thơm tho như tôi chẳng mấy đã chuyển sang màu ngà. Thất vọng hơn nữa khi năm học mới thực sự bắt đầu. Bạn bè tôi nô nức, kể với nhau bao nhiêu chuyện hay về cô cậu chủ tốt bụng của họ. Chỉ riêng tôi nằm trong ngăn bàn tủi thân đến rơi nước mắt. Tôi không có áo mới, không có nhãn vỡ, cũng không được lật mở từng trang nhẹ nhàng, mép sách không được vuốt phẳng phiu....Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa. Thỉnh thoảng tôi còn bị cậu viết vẽ bậy lên mặt nữa. Có đôi khi tôi còn bị cậu chủ dùng làm đồ lia, ném vào bạn. Bộp...bộp...mỗi khi rơi xuống đất như thế tôi đau khắp mình mẩy, đã vậy lại còn bị những bàn chân to khỏe của các cậu học trò giẫm lên. May thay, một bàn tay ấm áp của cô bé học trò nhấc tôi lên bàn, phủi bụi bẩn trên tôi, xoa xoa để tôi bớt đau đớn.

Ở lớp là thế, về nhà tôi còn buồn hơn nữa. Tôi không được cậu chủ chăm sóc hay để mắt tới bao giờ. Về nhà là cậu vứt tôi năm một xó. Có lẽ chỉ những dịp có bài kiểm tra cậu mới lôi tôi ra mở mở, đọc đọc. Tôi cũng chẳng vui vẻ hay hứng thú gì vì dùng xong cậu sẽ lại bỏ rơi tôi ngay. Thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, từ một cuốn sách Ngữ văn trắng trẻo, thơm tho tôi bị lớp bụi bán bám đầy, thỉnh thoảng mấy cậu gián còn đến “hỏi thăm” khiến tôi khóc thét. Nếu như ngày trước tôi háo hức, vui vẻ yêu đời bao nhiêu thì giờ tôi lại ủ rũ, buồn chán bấy nhiêu. Còn cậu chủ thì vẫn ham chơi, lười học như thế. Từng xấp bài kiểm tra điểm kém cậu mang về, nhìn thấy mà tôi càng ngán ngẫm, tôi chỉ muốn biến mất khỏi nơi đây vì bao cố gắng của tôi vẫn không làm cậu thay đổi...

Một hôm, vì bố mẹ mắng, cậu tức giận ném phắt tôi ra xa bay gần tới gầm giường. Vừa đau vừa giận cậu chủ tôi tìm cách trốn thoát. Tôi cố lết gần hơn nữa vào gầm giường, ra khỏi tầm mắt của cậu. Tôi không còn muốn giúp cậu chủ học nửa, cậu ấy làm tôi thất vọng quá. Nằm trong đó tôi sầu thảm nghĩ rằng thế là cuộc đời tôi sẽ mãi mãi ở đây không còn thấy ánh sáng và không còn có ích cho cuộc đời nữa.

Những ngày sau đó, tôi âm thầm theo dõi cậu chủ từ trong gầm giường. Nhìn cậu có vẻ gì đó băn khoăn. Cậu biết là mất tôi chưa nhỉ, cậu có buồn không, có lo lắng không...? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi khiến tôi như muốn nổ tung. Rồi tôi thấy cậu tìm tìm thứ gì đó. Tôi cũng muốn nhích ra ngoài một chút để cậu nhìn thấy tôi, muốn được cậu mang ra nhưng tôi không làm được, tôi vẫn giận cậu lắm. Rồi hai tuần trôi đi nhanh chóng. Bỗng một tiếng thét làm tôi giật mình tỉnh giấc mộng. Tôi mở đôi mắt thật to thì bắt gặp đôi mắt đen tròn, ánh lên niềm vui sướng của cậu chủ. Cậu nhanh tay nhấc bỗng tôi lên, lấy chiếc khăn sạch sẽ thơm tho lau cho tôi, rồi từng ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp quăn lâu ngày.... Chao ôi! Tôi có nằm mơ không nữa. Sao cậu chủ lại thay đổi đến nhường vậy, hay tôi nằm mơ chăng. Nhưng những tia nắng tinh nghịch nô đùa ngoài cửa sổ làm tôi chói mắt đã khẳng định đó là sự thật. Cậu chủ đã thay đổi rồi. Trong lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.

Mấy ngày sau khi đến lớp tôi biết lí do vì sao cậu chủ lại thay đổi tích cực như thế. Cậu đã nhận ra giá trị của những cuốn sách - người bạn thân của tất cả mọi người và đặc biệt với những cô cậu học trò. Sách không chỉ mang đến kiến thức khoa học, sách còn cho ta hiểu những bài học đế làm người. Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đế có đủ những cuốn sách. Vì tế hãy biết yêu và giữ gìn sách các bạn nhé. Sách là bạn thân đấy!

24 tháng 12 2021

tôi

tôi là chủ ngữ 

29 tháng 11 2019

Hai hạt lúa được đổ lên thùng một chiếc xe tải với hằng triệu hạt lúa khác để trở về nhà máy chế biến họ thành những hạt gạo. Một hạt lúa có tên là Tự Đại có khẩu khí rất lớn, biết vận dụng văn chương cho nên anh ta khá hùng biện. Tự Đại biết mình là nhân vật của lý tưởng, mang trong mình một kỳ vọng rất lớn do đó anh ta thao thao nói. "Khi tớ được ra khỏi nơi đây thì tớ sẽ làm ông tổ của hằng tỷ tỷ hạt lúagiống, dòng tộc nhà tớ sẽ nuôi sống hàng tỷ người..." Nghe Tự Đại nói mà những hạt lúa khác bèn bày tỏ phản xạ khác nhau, kẻ gật đầu tán thưởng, kẻ bĩu môi bày tỏ nghi ngờ, phần còn lại thì chẳng thèm quan tâm.

Nằm bên cạnh Tự Đại là hạt lúa khác là Thiên Phúc, có bản tính thật thà. Tâm hồn của Thiên Phúc trong trắng như hạt sương mai, nhưng vì hay e thẹn cho nên hắn chỉ biết quan sát mọi thứ xung quanh và suy nghĩ mà chẳng hắni ra suy tư thầm kín của mình. Vốn ít nói cho nênkhẩu khí của Thiên Phúc không được trui rèn rồi lại cả bị chút cà-lâm,cho nên khi muốn phát biểu điều gì anh ta chỉ thì thì... mà... mà... rồi ngồi xuống mặt đỏ gay gắt.

Hôm nay do bị đặt vào cùng một chỗ với Tự Đại, và nghe anh ta biện thuyết, Thiên Phúc như được tiếp thêm nguồn cảm hứng. Anh ta mạnh dạn giơ tay muốn nói lên một điều gì đó, nhưng khi mở miệngthì cái tật cà-lâm khiến cho Thiên Phúc không thể bày tỏ nổi suy tư trong thâm tâm, và hậu quả là những hạt lúa khác đã biến Thiên Phúc thành trò cười để họ tha hồ trêu chọc.

*

Chiếc xe tải đi qua một khúc cua, ‘khục...khục... khục’ chiếc xe phải băng qua một vài cái ổ trâu, rồi đến vài cái ổ voi khiến cho cả chiếc xe bất ngờ lắc lư hất tung mọi thứ trong thùng rơ-moóc. Cả Tự Đại và Thiên Phúc đều bị hất cao lên rồi cả hai đều bị ném xuống chòm đấtbên cạnh đường.
Qua khoảnh khắc của sợ hãi cả Tự Đại và Thiên Phúc phải nằm im lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên Tự Đại cất tiếng kêu thất thanh.

"Ái chà! Ôi thôi, tôi sẽ chết mất! Thôi rồi tôi sẽ mất tất! Không còn lý tưởng… chẳng còn tương lai!"

Hắn còn đang cố kêu to hơn để than thân, trách phận thì cũng là lúc một cơn mưa rào ầm ầm kéo tới, tiếp theo là những giọt nước mưa lộp bộp rơi xuống ngay bên cạnh. Nước bắn lên tung toé và chỉ trong giây lát, toàn bộ thân thể của Tự Đại bị nhấn chìm bởi nước mưa. Hắn ta nhìn thấy thân mình bị đưa đẩy, rồi nước ngấm qua làn vỏ trấutiến sâu vào thân thể của mình. Tự Đại trở nên sợ hãi cùng cực. Hắn xanh mặt hét toáng lên.

“Bọn nước mưa này... Đám chất ẩm kia sao các người thật hỗn láo!Bộ bọn mày không biết rằng tao là hạt lúa giống đã được lựa chọn rất kỹ hay sao?”

Tự Đại nén đầy khí vào lồng phổi mà thét to hơn. “Bộ bọn mày không biết rằng tao đang có một dự định rất lớn cho đời, và cho một tương lai đầy sáng lạn hay sao?” Hắn quát thét để nêu lên sự quan trọng của đời mình trước làn nước cứ đang từ từ ngấm vào thân xác nó. Tự Đại nói to, thét lớn như một đứa trẻ đi trong bóng đêm và vì sợ sự bí hiểm của bóng tối cho nên hắn hét to để tự trấn tĩnh mình.

“Tao là một hạt lúa giống! Tao có tương lai thật huy hoàng! Tao sẽkhông cho phép đám ẩm ướt này làm hư hại thanh danh của tao.”

Nhưng tiếng quát thét của Tự Đại không làm cho đám ẩm ướt lui binh. Chúng cứ tiếp tục lấn át. Tự Đại suy nghĩ. “Nếu ta để cho bọn ẩm ướt này tiếp tục ngấm vào, chúng nhật định sẽ tàn phá phôi thai!Bọn này nếu chỉ cho hắn tiến một li, thì hắn sẽ đi vào cả một dặm...”

Bọn ẩm ướt thì chẳng quan tâm cái sợ của Tự Đại, chúng được đà cứ lướt tới chiếm thế thượng phong. Tự Đại gồng mình lên, mang ra hết; nào là vỏ cám, nào là chất béo, chất đường... tất cả cho phòng vệ. Bây mọi tiềm năng của Tự Đại chỉ tập chung vào một mục đích duy nhất, đó là thành lập một tuyến phòng thủ, để tự vệ. Tuy đã tạo mọi nỗ lực thì cũng chỉ một thời gian ngắn trong một hai ngày Tự Đại hốt hoảng nhìn thấy thân thể của hắn bị sưng phồng lên và tệ hơn: cái phôi trên đầu của hắn bị phình to ra vượt quá tầm kiểm soát.

"Ái chà! Môi trường độc hại bên ngoài... Ôi cuộc đời bên ngoài sao mà ghê sợ đến thế!" Tự Đại run rẩy khóc than. Tài hùng biện và sức thuyết phục của hắn hôm qua nay đã trở thành cái tài biện hộ cho khả năng phòng thủ tự vệ. Quá sợ hãi cho nên khi thấy cái rễ trắng muốtđang cố tình thò ra để tìm nước giải khát thì Tự Đại lớn tiếng hét lên.

“Tao cấm mày không được bước ra khỏi nơi đây!” Tự Đại cảnh cáo. “Mày không được phép mò ra khỏi cái vỏ trấu này để đến với cái thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm kia!” Hắn phùng mồm, trợn mắt nghiêmcấm không cho cái rễ được phép vươn ra khỏi vòng vỏ trấu.

“Mày mà mò ra khỏi nơi đây thì mày sẽ chết!”

Cái rễ đã sẵn sàng bung ra để cho một cuộc đời mới, nhưng vì hắn không được phép bước ra mà chỉ luẩn quẩn trong cái không gian rất hạn hẹp của vỏ trấu. Không được phép bung ra mà chỉ co quắp, rễ và mầm tuyệt nhiên bị teo đi, và hoàn toàn biến thái. Cả rễ trắng và mầm phôi nay đã chuyển từ màu trắng đầy sức sống sang thành màu thâm.Nhưng Tự Đại chẳng thèm quan tâm đến sự biến đổi ấy.

Hắn chỉ lo nghĩ đến cái sợ, và Tự Đại trở nên lo âu, lấm lét, sợ sệt. Mọi việc hắn nghĩ và làm bây giờ chỉ với một mục đích duy nhất: cố thủ trong cái vỏ trấu để bảo vệ mình thoát khỏi cái sợ. Và rồi, thời gian cứ trôi đi. Một tuần, rồi hai tuần, phôi thai của hắn bị ung thối. Chính cái ý chí tự thủ đã bức tử tất cả mọi thứ từ ước mơ cho đến kỳ vọng củahắn khi Tự Đại được tiếp nhận cơ hội có một không hai trên đời để biến ước mơ thành hiện thực.

*

Hoàn cảnh của chàng Thiên Phúc cà lâm thì cũng chẳng khác gì hoàn cảnh của Tự Đại. Thiên Phúc bị hất văng ra khỏi thùng xe và rơi xuống chòm đất bên đường. Sau khoảnh khắc của thất lạc và hãi sợ, hắn còn đang nghe ngóng mọi động tĩnh, thì một con trâu thủng thỉnh bước tới. Trâu vô tình đạp cả bàn chân to tướng với tấm thân nặng hàng tạ ấy lên trên thân thể của Thiên Phúc và nhấn hắn chìm xuống bùn sâu. Thiên Phúc sợ hãi khóc lên một sự nghiệt ngã: “Vậy là đời ta kết thúc từ đây! Ta sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong đám bùn đất này!”

Tủi nhục kia còn chưa hết. Ngay lúc đó, con trâu còn vô tình cong đuôi lên tặng luôn cho hắn mấy ký chất thải đen ngòm, nóng hổi, thối rình lên thân hắn. Thiên Phúc còn chưa kịp bịt mũi thì con trâu kia lại xả xuống thêm hằng mấy lít nước vàng khè, cái loại ‘bia’ thượng thặngấy ngay thẳng lên trên đầu hắn. Phân và nước tiểu của trâu đã làm cho Thiên Phúc bị ngất xỉu.

Thiên Phúc vừa cà lâm vừa thút thít than thân trách phận khi bừng tỉnh dậy.

“Thật là tội nghiệp cái thân tôi! Híc híc, hu... hu!”

Thiên Phúc còn chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi vùng ô nhiễm nặng nề ấy thì bỗng nhiên mấy con trâu đực khác cũng hùng hục kéo tới. Rồi chúng nó húc nhau túi bụi. Kẻ dùng sừng, đứa dùng sức trổ hết những thế võ thượng thặng để tương tàn lẫn nhau tạo ra những tiếng vang bục bịch... khục... khịch chan chát vang ra. Bước chânhung hãn của bọn trâu đực này cũng không mảy may quan tâm tớimột hạt lúa có tên Thiên Phúc đang bị chúng dày xéo. Những bước chân chinh chiến ấy của bọn trâu này còn đẩy Thiên Phúc đi xa hơn, hắn bị vùi dập lẫn lộn với phân và nước giải.

"Mẹ kiếp! Số phần gì mà lại đen hơn mõm chó!” Thiên Phúc tự than thân.

“Sinh ra làm gì mà lại sinh đúng vào cái thời tao loạn, oái oăm!” Hắn nói và khóc trong nước mắt. “Đời đang đi đến tương lai, vậy mà đến nay, bạn mất đằng bạn, đời lạc mất đời!” Hắn thở dài trong ngao ngán.

Cơn mưa kéo đến và đổ lên thân thể của Thiên Phúc. Bọn ẩm ướt cũng không tha cho hắn. Nước mưa tiến đến chiếm thế thượng phong. Một ngày, hai ngày sau, Thiên Phúc nhìn thấy thân mình bị sưng phình, cái rễ trắng và cái phôi trắng cũng mon men nhú ra, nhưng Thiên Phúc chặc lưỡi: “Mặc kệ chúng nó thôi! Ta biết làm gì bây giờ?” Hắn mặc kệ cho rễ vươn ra, và luồn lách trong bùn đất và mang vào những gì cần thiết cho sự sống.

Cả đám rễ trắng ngần cứ vươn ra mà tận hưởng tất cả những nguồn vui mà môi trường xung quanh tặng cho hắn. Chúng vươn ra hút nước. Chúng tranh nhau hút chất bổ dưỡng trong đất mà đa phần là do đám trâu bò kia thải xuống. Mầm sống trong thân của Thiên Phúccũng được bổ dưỡng, hắn có sức vươn ra cao hơn và xa hơn.Những cái rễ càng đi sâu xuống bùn bao nhiêu thì cái mầm sống càng vươn cao bấy nhiêu. Thiên Phúc khoan khoái khi nhìn thấy phôi thai trong mình cứ lớn. Rồi đám lá xanh mọc lên, hắn mơn mởn vui đùacùng nắng gió. Thiên Phúc hân hoan với những trận mưa. Hạt lúa hôm qua cũng bỗng nhiên cũng mất hết chức phận của mình. Thiên Phúccà lâm bây giờ đã thành một cây lúa, phơi phới vươn lên, hắn ngẩng mặt trêu ngươi cùng ánh nắng mặt trời.

Thời gian trôi qua, cái đòng đòng trổ mã căng tràn sự sống. Rồi mùa gặt đã đến nơi.

Nghịch cảnh đã giúp hắn vươn lên. Và rồi... Thiên Phúc là biểu tượng của mọi sự thành công. Các bác thợ gặt thấy hạt lúa thật tốt mã, họ thu hoạch rồi cho con cháu của Thiên Phúc vào nơi bảo dưỡng và nhân giống ra thành nhiều hạt Thiên Phúc khác. Hắn đã trở thành tổ phụ của muôn tỷ những hạt lúa nuôi sống con người.

Tự Đại có lý tưởng nhưng khi gặp nan đề thì cố thủ và bị mất đời vì không dám chết để trao cơ hội cho những mầm xanh và hậu quả là hắn chết chôn vùi theo bao nhiêu tiềm năng của đời. Thiên Phúc thì đơn giản, dám tin cậy và sẵn sàng để cho Đấng Tạo Hóa vận hành trong cuộc sống và Ngài khiến hắn nhận được mọi nguồn vui. Bông trái của thành công là biết trông cậy và để cho Đấng làm chủ của thiên nhiên đem ra cái mục đích chính thực của đời mình.

 

15 tháng 2 2023

"Mùa hè đến rồi,thích quá thôi!Vậy là được nghỉ học rồi",em reo lên trên đường về nhà.Đến nơi,mẹ bày mâm cơm lên bàn ăn.Ôi,món canh mồng tơi,đậu phụ chiên cùng với mấy miếng thịt,lại thêm cả món kem ốc quế nữa thì đây là bữa ăn trưa hè tuyệt vời quá còn gì!Chén xong phần ăn của mình và sau khi rửa bát,em ra vườn,mắc võng vào hai gốc cây xoan giữa vườn nằm nghỉ trưa.Gió thổi lướt qua mát rượi.Nhưng sao trưa hè im ắng thế nhỉ?Cô mái mơ cùng bầy bé gà con đâu rồi,chú cún con,chị vịt bầu,chú gà trống?Không tiếng chim hót,lá cũng buồn không bay.Vắng quá.Đang mơ màng,chợt em nghe tiếng thở dài của ai đó gần bên.Em liếc xung quanh nhưng không thấy ai cả."Ủa,cháu còn thức à?",một tiếng nói khàn khàn của một ông già vang lên,phá tan bầu không khí tĩnh mịch."Ai đấy ạ?",em hỏi."Ta đây,cạnh sát cháu đó",em liếc cạnh em và thấy bác bụi tre già."Cháu chào bác ạ.Xin lỗi vì đã vô lễ",em gãi tai nói."Không sao",bác tre già cười,"Chỉ là nhìn cảnh này,bác lại nhớ ngày xưa quá".Tôi thắc mắc và gặng hỏi bác tre.Nhìn em,bác mỉm cười và kể:

-Hồi cái ngày xưa ấy,bác nhớ như in cái hồi Pháp đến xâm lược nước ta.Nước ta lúc ấy đã nghèo khó,mà tụi nó lấn sang làm ta thêm khó muôn phần.Nhà tan cửa nát,chúng nó lộng hành cả đất nước mình.Trâu bò,gà vịt đều bị chúng giết thịt,lúa thóc thì bị cướp đi.Người dân đang ăn cũng bị chúng nó thình lình xông vào bắn chết.Thây chất cao như núi,máu chảy đỏ dòng sông.Ấy thế,chúng còn giết người như giết vật.Nhiều đứa bé chưa kịp chào đời thì cũng bị chúng nó biến thành đồ chơi.Thật là,bọn quân ác ôn mất lòng người.Bao nhiêu ông vua triều Huế lúc ấy sợ tụi nó như cọp,răm rắp nghe lời như nô lệ.Mấy tên vua bù nhìn ấy đã sợ sệt chia cắt nước ta cho chúng liền mấy tỉnh,ấy thế còn ra lịnh bãi binh.Nhưng,con người Việt ta nào chịu thua?Đã là cây tre,một trong những người bạn lâu đời thắm thiết của nhân dân nước Nam,ta đã được họ trọng dụng làm ra tên,vũ khí.Các tướng lĩnh,nguyên soái cùng toàn thể nhân dân và quân lính đã hò reo,đồng loạt đánh trống,người thì tay cầm búa rìu,người thì gươm đao,giáo mác...Tất cả đều trên dưới đồng tâm diệt bọn quân đô hộ.Lúc đầu,quân ta không địch được nổi chúng và nhiều tướng giỏi tài đã hy sinh cho đến khi Bác chỉ huy,tất cả đều theo một trật tự nhất định nên đã tiêu diệt được giặc.Nhưng,trong kháng chiến,bao giờ cũng phải có người hy sinh,trong đó có Vừ A Dính,anh Kim Đồng,...Ra đi,nhưng họ vẫn sống mãi trong tim của mỗi người con Việt.Cháu cũng là người Việt,nên phải biết noi gương họ bằng cách học giỏi,chăm ngoan để sau này giúp ích cho đất nước.Ta đã chứng khiến được những trận chiến đấu anh dũng ấy,thật là có phúc khi được sống trong kiếp của cây tre.

Nghe câu chuyện của bác tre già,em cảm thấy thấm thía biết bao.Đất nước ta có được sự bình yên cho đến ngày hôm nay là do sự hy sinh của bao người trong nhiều thời đại khác nhau,từ lúc đất nước được thành lập đến nay.

13 tháng 3 2021

Ai khi xa quê hương cũng mang theo một kỷ niệm. Người thì nhớ lũy tre làng, người thì nhớ những đồng lúa vàng ươm sắp thu hoạch, người thì nhớ mái nhà ngói lợp nằm san sát nhau. Đối với tôi hình ảnh mà tôi mang theo là dòng sông Lại Giang yêu dấu.

Con sông này được hình thành từ sự hợp nhất của hai dòng sông là An Lão và Kim Sơn. Nó chảy qua bao nhiêu xóm làng, qua những cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Con sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đỏ bóng mát rượi xuống đôi bờ.

Dòng sông này vào buổi sáng thường cho ta cảm giác bình yên. Những con sóng nhỏ xô vào bờ ì oạp. Gió thổi dìu dịu trên triền đê khiến cho không gian càng trở nôn trong trẻo và thoáng đãng hơn. Gần trưa, mặt sông trở nên sáng bừng bởi những tia nắng chiếu xuống mặt nước, màu nước sông lúc này trở nên lấp lánh hơn. Hai bên bờ sông những hàng cây đung đưa theo gió. Buổi trưa nắng đã lên cao, mặt sông như trải rộng hơn và yên lặng hơn và có điểu gì gì đó như lao xao hơn. Trên bến, từng chiếc thuyền cần mẫn đưa khách qua sông. Buổi chiều thuyền ghe tấp nập qua lại, vang vang tiếng nói cười.

Đối với lũ trẻ con chúng em, dòng sông còn là nơi để cả bọn gặp gỡ và chơi đùa thoả thích. Vào những chiều hè, khi ông mặt trời chiếu những tia nắng dìu dịu trên mặt sông cũng là lúc chúng em rủ nhau ra sông chơi. Mùa hè, nước ở gần bờ không sâu lắm, tắm lại mát. Bọn em chỉ cần bơi một lát là đến bãi bồi. Đó là khoảng đất trống rất rộng, tha hồ cho cả bọn chơi đùa. Từng tốp trẻ con nô đùa ầm ĩ, át cả tiếng sóng ì oạp vỗ bờ. Cát dưới chân chúng em mịn màng như nhung. Phía tây mặt trời đỏ rực, chiếu những tia nắng cuối cùng xuống dòng sông như một bức tranh lửa. Gió từ sông thổi lên mát rượi. Lũ trẻ con chúng em mang bóng ra đá, tiếng reo hò náo động cả bãi sông. Chán đá bóng chúng em lại rủ nhau tắm. Tất cả thi nhau lặn ngụp. Dòng sông hiền hòa êm ả trôi như bàn tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về.

Không chỉ vậy Con sông chính là nơi cung cấp nước cho sản xuất nông nghiệp và nước uống, nước sinh hoạt cho nhân dân ở mỗi vùng quê. Nhớ lắm dòng sông quê với vẻ tĩnh lặng, yên bình. Bên những dòng sông đó, người dân chủ yếu sống bằng nghề nông, nên không khó để tìm ra những mảnh ruộng xanh non màu mạ mới hay tiếng kẽo kẹt của những chiếc xe bò lăn bánh. Có những khúc sông không rộng mà lại ngoằn ngoèo uốn lượn tạo cho dòng chảy trở nên mềm mại hơn. Mặt sông có nơi nổi lên những cồn cát trắng phau lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Hai bên bờ sông cây cối một màu xanh mơn mỡn, phù sa bao mùa bồi đắp để cho lúa tốt, ngô xanh, cho những nương rẫy của người dân quanh năm tay lấm, chân bùn mừng vui khi mùa vàng lúa chín.

Những dòng sông quê ấy đã tạo nên một thắng cảnh hết sức nên thơ. Giờ đây nhìn dòng sông chảy, kí ức trong tôi lại lùa về. Dòng sông quê hương – dòng sông của tuổi thơ, dòng sông ấp ủ tôi trong tình yêu thương, dòng sông đỏ màu phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu yêu thương. Phải chăng con sông này không chỉ bồi đắp từ phù sa mà còn bồi đắp lên từ tình yêu thương tha thiết? Văng vẳng bên sông tiếng ru ầu ơ, tiếng hò đò, tiếng mái chèo khua nước, và cũng văng vẳng bên sông tiếng trái tim, tiếng yêu thương nhẹ nhàng mà đằm thắm kì lạ! Còn nói được gì đây khi nghe thấy, cảm nhận thấy câu hát quan họ mượt mà, trữ tình vào một đêm trăng thanh ở bến sông? Đêm trăng thanh, đêm trăng vũ hội của dòng sông. Cùng dòng sông ấy, buổi sáng thì trong trẻo, mát lành, buổi chiều hoàng hôn đã ngự trị thì hồng rực lên, sáng ánh lửa còn khi trăng đã chui ra khỏi cái vỏ ngày thì dòng sông lại lấp lánh trong bộ xiêm áo của nàng lọ lem, sáng và đẹp đến lạ kì! Lắng nghe, bạn còn nghe thấy cả tiếng vĩ cầm du dương, réo rắt, lúc trầm, lúc bổng vang lên từ đáy sông. Đó chính là lúc sông đang hát đấy, sông đang hát lên khúc tình ca, sông đang hát lên, hát về cuộc đời của mình, hát về quê hương.

Đi qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, dòng sông quê vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả người dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực.

Bao năm tháng qua đi, dòng sông vẫn cứ hiền hòa êm đềm chảy. Không biết dòng sông đã lưu giữ những kỷ niệm của chúng em ở đâu mà sao em thấy dòng sông thân quen đến thế. Từng bờ tre, từng ngọn cỏ, dòng sông đã trở thành một phần trong cuộc sống tuổi thơ của em. Sau này, dù đi bất cứ đâu em vẫn luôn nhớ về dòng sông thân yêu của mình.Mãi mãi và mãi mãi vẫn là như thế.