Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mình làm đề 1 nhé :
Tình bạn là thứ tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng mà mỗi người trong chúng ta có được. Ai cũng có cho mình một người bạn trong đời, cùng đồng hành, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cuộc sống. Tôi có rất nhiều bạn, nhưng người bạn thân nhất và để lại nhiều kỉ niệm đẹp với tôi nhất đó là Huy, cậu bạn gần nhà.
Hai chúng tôi lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi bao trò chơi thú vị của tuổi thơ và cùng lũ con nít hàng xóm. Đó là những chiều chăn trâu, cắt cỏ, là những đêm trăng sáng chơi ú tìm, là những trận mưa bất chợt được thoả mình tắm mưa đầy thích thú. Đó là những buổi sớm mai hai đứa đèo nhau đến trường trên chiếc xe đạp ba Huy mua vào đầu năm học với những câu chuyện thú vị, những kiến thức bổ ích. Nhưng rồi, một biến cố xảy ra, tôi bị tai nạn do một lần chiếc xe máy của hai thanh niên say rượu, lạng lách tông vào, phải nghỉ học một thời gian để điều trị.
Từ ngày vào bệnh viện, ngoài gia đình ra thì Huy là người quan tâm và giúp đỡ tôi nhiều nhất. Ngày ngày, đi học về, cậu lại sang chơi với tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện vui ở lớp, ở trường. Bài vở được Huy ghi chép đầy đủ để tôi dễ học, những chỗ không hiểu hay thắc mắc đều được Huy giảng lại rất chi tiết. Thỉnh thoảng, cậu ấy còn tự tay nấu cháo đưa vào viện cho tôi, tôi vui sướng và cảm động vô cùng.
Sau một tháng, khi sức khoẻtôi có hồi phục hơn, bác sĩ cho ra viện để đi học. Vì chân còn chưa lành hẳn nên đi lại rất khó khăn. Vậy là ngày nào, Huy cũng chờ sẵn trước nhà đón tôi đi học, cõng lên tới lớp, rất vất vả. Đặc biệt, những ngày trời nóng ran, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo mà bạn chẳng bao giờ than vãn nửa lời. Lúc nào cũng cười cười, nói nói động viên tôi học tập, chịu khó cố gắng. Huy còn xin bố mẹ cho sáng ở lại nhà tôi để tiện chỉ cho tôi những kiến thức chưa vững.
Huy là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho mình một người bạn tuyệt vời như cậu ấy. Tôi vẫn luôn hy vọng rằng, sau này, dẫu có ra sao đi nữa thì tình bạn của chúng tôi vẫn mãi bền chặt theo thời gian.
Vô internet nhé :)
Ai ơi nếm thử mà xem
Nếm rồi mới biết rằng em ngọt bùi
Ai về đợi với em cùng:
Thân em nay Bắc mai Đông một mình
Chi bằng ruộng tốt rừng xanh
Vui cha, vui mẹ, vui anh em nhà!
- Anh nói với em như rìu chém xuống đá
Như rạ chém xuống đất,
Như mật rót vào tai
Bây giờ anh đã nghe ai
Bỏ em ở chốn non đoài bơ vơ.”
Anh tiếc cho ai nuôi dạy mong chờ
Một hai ba bốn tuổi đến bây giờ em lớn khôn
Cái vành khăn em vấn đã tròn
Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan
Sợi tơ hồng đã buộc với nhân duyên
Sao em không chịu khó vác giang san cho chồng
Nỡ dang tay em dứt tơ hồng
Đứng đầu núi nọ mà trông bên non nầy
Ánh phong lưu son phấn đọa dài
Thay đen đổi trắng ai rày yêu thương
Dẫu may ra tán tía tàn vàng
Mười phương thiên hạ xem thường có vào đâu
Tấm thân em chẳng nghĩ mặc dầu
Bọn đàn bà còn để tiếng xấu về sau muôn đời
Chị em ơi thế cũng kiếp người
Anh có thương thì thương cho chắc
Có trục trặc thì trục trặc cho luôn
Đừng như con thỏ nọ đứng đầu truông
Khi vui giỡn bóng, khi buồn giỡn trăng.
Con cò trắng tợ như vôi
Tình tôi với bậu xứng đôi quá chừng!
Con cò trắng toát như bông
Muốn nghe hát đúm mà không chịu vào
Nghĩ gì, cò đậu cành cao
Nghiêng nghiêng, nghé nghé nửa chào nửa e
Xuống đây cho ta nhắn nhe
Đừng đứng trên ấy gãy tre của làng.
Cái trai mày há miệng ra,
Cái cò nó mổ muốn tha thịt mày.
Cái cò mày mổ cái trai,
Cái trai quặp lại muốn nhai thịt cò.
Con cò mà mổ con trai
U ơi, U lấy vợ hai cho thầy.
Cái cò lăn lội bờ ao
Hỡi cô yếm đào lấy chú tôi chăng
Chú tôi hay tửu hay tăm
Hay uống trè đặc hay nằm ngủ trưa
Ngày thì ước những ngày mưa
Đêm thì ước những đêm thừa trống canh
Xin chào các bạn! tôi là một trong những người bạn của cậu chủ Ben. Tôi chính là cuốn sách “truyện cổ tích”- cuốn sách mà trước kia cậu chủ yêu thích nhất. Thế nhưng giờ đây, cậu chủ không còn cần tới tôi để đi ngủ nữa. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nằm gọn trong giá sách mà không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ cho tới khi nào cậu chủ Ben nhớ ra tôi mà thôi.
Năm nay tôi đã được 3 tuổi rồi đó. Nhớ những ngày đầu tiên khi biết về những gì xảy ra xung quanh mình, tôi cảm thấy mọi thứ thật là tò mò và thích thú. Lúc đó tôi chỉ là một cuốn sách cổ tích nhỏ nằm trên giá nhìn mọi người qua lại. Có lẽ vì tôi ở trong góc cho nên khi các bạn của tôi được đem đi bán hết thì tôi vẫn nằm ở trên giá sách. Cho tới một ngày khi cậu Ben tới bên tôi và đem tôi ra từ góc trong cùng, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc. Ngày ngày, nhiệm vụ của tôi đó là kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết giúp cho cậu chủ được ngủ ngon và mơ về những giấc mơ đẹp.
chính bởi vì thế nên những ngày đầu tiên cậu yêu tôi lắm. Thế nhưng gần một năm trở lại đây, cậu không còn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa nên tôi cũng không còn được cùng câu nằm trên gối và kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nữa. Giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đây và chờ cậu tới. Quanh tôi cũng là rất nhiều những bạn sách vở đã được cậu chủ dùng qua rồi. Có lẽ chúng tôi sắp được chuyển xuống nhà kho vì chúng tôi đều đã quá giá và không thể ở bên cạnh cậu chủ được nữa. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu, về tuổi thơ của cậu và những thói quen khi còn nhỏ của cậu. tất cả chúng tôi, ai cũng mong cậu sẽ có thể học thật giỏi và có nhiều những cố gắng hơn nữa. Nhưng dù thế nào chúng tôi ai ai cũng muốn cậu có một lần nhớ tới tất cả chúng tôi- những người đã từng có những khoảng thời gian ở bên cạnh cậu khi cậu còn nhỏ.
Dù thời gian đã qua mau, nhưng những kỉ niệm của tôi cùng cậu chủ vẫn không thể quên được. Nó luôn in đậm trong lòng tôi. Ngày qua ngày, lớp bụi trên người tôi ngày một dày nhưng có lẽ lúc này, cậu chủ cần chính là nhưng bài học của những cuốn sách giáo khoa, những tôi vẫn luôn tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong lòng của cậu chủ bởi đó chính là những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn của cậu chủ.
Em tham khảo:
Khi ông mặt trời lười thức giấc cũng là lúc trời bắt đầu phả những đợt gió lạnh đầu tiên. Mùa đông, khi gió mùa đông bắc tràn về cùng với cái lạnh khắc nghiệt khiến cho đường phố cũng vắng vẻ hơn thường lệ. Khác với mùa hè, mùa đông(TG chính phụ) thường khó thấy những tia nắng vàng đọng trên những tán lá. Mỗi khi đi ra đường, những cụ già, trẻ em và cả các thanh niên sung sốc... tất cả đều mặc những chiếc áo len, áo khoác dày, quàng khăn để có thể làm giảm đi cái rét cắt da cắt thịt. Hòa vào dòng người kín đáo, những cây cỏ(TG đẳng lập) ven đường đã trút bỏ bộ cánh già cỗi từ lâu, chỉ còn trơ lại những chiếc cành khẳng khiu nhẫn nại chịu đựng giá rét. Bên đường, hàng phở tấp nập người ra vào, cô bán hàng làm luôn tay, nào lấy bánh, nào chan nước... trông có vẻ rất vui vì bán hàng chạy, các bát phở nóng hổi bốc hơi nghi ngút chờ đợi mọi người thưởng thức. Mỗi mùa đều có những đặc điểm riêng tạo nên những mảng màu khác nhau cho đất trời. Và mùa đông cũng tô điểm thêm gam màu xám cho người người mong ước gần bên nhau để cùng đi qua những khoảnh khắc giá lạnh.
Ai ai cũng biết mỗi con người chúng ta cứ mồng 8 tháng 3 thì chúng ta lại tôn vinh những vẽ đẹp của người phụ nữ như: mẹ, chị, cô, bác ngày tôn vinh những phái nữ cứ tám tháng ba lớp em thường tụ tập đi thăm cô giáo và có những câu chuyện chọc cười cô giáo rất hấp dẫn, về nhà em tặng mẹ mootj món quà nho nhỏ từ tấm lòng em em rất quý những người phụ nữ.