Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
về quê em có rất nhiều cảnh đẹp như : đồng lúa ,cây đa đầu làng ,.... nhưng em thích nhất là cảnh dòng sông quê em.
dòng sông quê em hình như một con rồng uốn lượn quanh làng em.Dòng sông này bắt nguồn từ ...................... ,dòng sông là nơi làm việc của các bác , các cô làm nghề đánh bắt cá.Thi thoảng có những con thuyền chở ;than, đá, dầu, cát ,.... những lúc trăng sáng dòng sông lung linh óng anh dưới mặt sông .vào những chiều mùa hè chúng em rủ nhau đi tắm sông, vào hè nước sông thường nông và cạn chúng em tắm thỏa thuê ,những lúc con sông trở lên dữ dằn nhất là vào những ngày mưa to mấy ngày liền , mặt nước sông màu đỏ lạ thường ,dòng nước mỗi ngày một dâng cao lên .
em rất thích dòng sông nơi mà mọi người trong làng có rất nhiều kỉ niệm đã trải qua ,dù đi đâu xa nhưng em vẫn không thể nào quên dòng sông nơi đã từng gắn bó một đời còn thơ bé của em
lưu ý mình có mấy lỗi sai ,cái chấm chấm dài nhất là cái tên sông ai ở đâu ,thích tên sông thì viết vào dấu chấm dài nhất
Tham khảo:
Lãn Ông là một người không màng danh lợi được thể hiện qua chi tiết: Ông được tiến cử vào chức ngự y nhưng đã khéo từ chối.
Em hiểu nội dung hai câu thơ cuối bài như thế nào?
Câu thơ cuối bài:
"Công danh trước mắt trôi như nước
Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương".
Qua hai câu thơ trên đã thể hiện quan điểm, cách nhìn của Lãn Ông về danh lợi và nhân nghĩa. Công danh chỉ là những cái phù phiếm, sẽ trôi đi như dòng nước, chỉ có tấm lòng nhân đức cao cả mới đáng quý, đáng trân trọng ở đời.
Tham khảo :
-Có thể nói Lãn Ông là một người không màng danh lợi là vì: nhiều lần vua chúa vời ông vào cung, tiến cử vào chức Ngự y nhưng ông đã khéo léo từ chối.
-Theo em hiểu nội dung hai câu thơ:
"Công danh trước mắt trôi như nước
Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương".
Nghĩa là: Công danh không phải là cái tồn tại mãi, nó cũng sẽ trôi di như nước, cái mà chẳng đáng được coi trọng. Chỉ có nhân nghĩa là cái tồn tại mãi mãi, cái mới đáng trân trọng, đáng quý nhất ở đời.
Khi đọc bài thơ trên, em cảm nhận được cảnh quê hương rất đẹp và thanh bình. Núi uy nghiêm và cánh đồng liền chân mây tạo nên một khung cảnh hùng vĩ và mộng mơ. Xóm làng xanh mát với bóng cây nên một không gian trong lành và dễ chịu. Sông xa cánh trắng và ghềnh vịnh trời tạo nên một hình ảnh tươi sáng và tự do. Tất cả những cảnh vật này đều khiến em cảm nhận được sự yên bình và hài hòa nơi quê hương.
THAM KHẢO :
Nhìn cảnh biển vào buổi sáng mới thấy dược vẻ đẹp diệu kì của biển.
Mặt trời lên cũng là lúc một vệt hồng rạng ở chân trời, lớn dần cho đến khi rải thành một con dường hồng thắm từ chân trời đến nơi em đứng. Sóng biển lấp lánh những chiếc vẩy màu hồng, càng xa càng nhạt dần. Rồi như trong phép lạ, mặt trời tròn, to và đỏ nhoi lên khỏi biển, oai vệ ngắm nhìn bốn phía. Mọi thứ trên biển, trên đất: những ngôi nhà, những rặng cây, những mặt người, đều tắm màu hồng càng loãng dần rồi nhường chỗ cho một màu chói sáng, lấp lánh. Khi ấy mặt biển đầy những mảnh sáng, nhìn vào đã muốn nhức mắt.
Biển đã thức dậy, càng lúc càng xanh thăm thẳm. Ở phía xa, biển như một tấm thảm xanh mịn, phập phồng lên xuống. Như tiệp với chân trời, những con thuyền in rõ hình những cánh buồm trắng chậm chạp di chuyển.
Gần bờ, biển càng nhấp nhô sóng lượn. Kìa, một lớp sóng bỗng rướn cao lên, hăm hở tiến nhanh vào bờ, nó vỗ một cái thật mạnh vào bãi cát rồi từ từ rút xuống. Trong khi một lớp sóng khác từ ngoài đã tiến vào, chồm lên lớp sóng trước, chúng gặp nhau, cùng nhảy lên thật cao, làm tung tóe lên trời những vòi nước nhỏ, đầy bọt trắng xóa, cùng với những tiếng gầm gào cuồng nhiệt.
Giải thưởng đó là một sự ghi nhận và trân trọng đối với những thành tựu mà nhà thiên văn học Nguyễn Quang Riệu đã cống hiến cho đất nước