Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a/Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng.
=> Tác giả sắp xếp trật tự từ như vậy, vì cách sắp xếp đó tạo nên sự trật tự trước sau rất hợp lí.
b/Nay xa cách, lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá! (Tế Hanh)
=> Tác giả sắp xếp trật tự từ như vậy, vì cách sắp xếp đó tạo nên sự tương ứng với cụm từ đứng trước
a, -nhấn mạnh hành động .
-Tạo hài hoà về mặt ngữ điệu.
b, -Tạo hài hoà về ngữ điệu.
Tham khảo:
Qua hai câu thơ trên nói lên nỗi nhớ rừng của chúa sơn lâm vẻ nuối tiếc về một thời từng xưng bá . Những kí ức cảnh vật hùng vĩ một thời huyền bí , qua những hình ảnh như thế chúa sơn lâm oai hùng qua hai đoạn thơ trên , một hình ảnh thật lớn lao !! Tác giả đã dùng phép so sánh và nhân hoá ” con hổ ” trở nên sống động , thể hiện được rõ sự hùng dũng và lớn lao , từ ngữ linh hoạt làm cho hai câu thơ nói riêng và cả bài thơ nói chung trở nên đẹp hơn . Từ ” ta ” nói lên vẻ tự hào và kiêu hãnh . Phép dùng từ để miêu tả chúa sơn lâm từ đó trở nên đặc sắc hơn !!
Nhà thơ không chỉ thấy con thuyền nằm im trên bến mà còn thấy cả sự mệt mỏi của nó. Cũng như dân chài, con thuyền có vị mặn của nước biển, con thuyền như đang lắng nghe chất muối của đại dương đang thấm trong từng thớ vỏ của nó. Thuyền trở nên có hồn hơn, nó không còn là một vật vô tri vô giác nữa mà đã trở thành người bạn của ngư dân. Không phải người con làng chài thì không thể viết hay như thế, tinh như thế, và cũng chỉ viết được những câu thơ như vậy khi tâm hồn Tế Hanh hoà vào cảnh vật cả hồn mình để lắng nghe. Ở đó là âm thanh của gió rít nhẹ trong ngày mới, là tiếng sóng vỗ triều lên, là tiếng ồn ào của chợ cá và là những âm thanh lắng đọng trong từng thớ gỗ con thuyền.
Có lẽ, chất mặn mòi kia cũng đã thấm sâu vào da thịt nhà thơ, vào tâm hồn nhà thơ để trở thành nỗi niềm ám ảnh gợi bâng khuâng kì diệu. Nét tinh tế, tài hoa của Tế Hanh là ông “nghe thấy cả những điều không hình sắc, không âm thanh như “mảnh hồn làng” trên “cánh buồm giương”… Thơ Tế Hanh là thế giới thật gần gũi, thường ta chỉ thấy một cách lờ mờ, cái thế giới tình cảm ta đã âm thầm trao cảnh vật: sự mỏi mệt, say sưa của con thuyền lúc trở về bến…”
Nói lên tiếng nói từ tận đáy lòng mình là lúc nhà thơ bày tỏ tình cảm của một người con xa quê hướng về quê hương, về đất nước :
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
Nếu không có mấy câu thơ này, có lẽ ta không biết nhà thơ đang xa quê. ta thấy được một khung cảnh vô cùng sống động trước mắt chúng ta, vậy mà nó lại được viết ra từ tâm tưởng một cậu học trò. từ đó ta có thể nhận ra rằng quê hương luôn nằm trong tiềm thức nhà thơ, quê hương luôn hiện hình trong từng suy nghĩ, từng dòng cảm xúc. Nối nhớ quê hương thiết tha bật ra thành những lời nói vô cùng giản dị: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Quê hương là mùi biển mặn nồng, quê hương là con nước xanh, là màu cá bạc, là cánh buồm vôi.
- Liệt kê: màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi.
- Ẩn dụ: mùi nồng mặn.
Từ "nhớ" trong đoạn thơ khẳng định lòng thương nhớ khôn nguôi của tác giả với quê hương dù có trong xa cách.
- Biện pháp liệt kê: màu nước xanh, cá bạc, chiếc thuyền vôi
- Biện pháp ẩn dụ: mùi nồng mặn.
+) " Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá ! "
⇒ Biện pháp ẩn dụ, tác dụng : thể hiện cảm nhân bằng xúc giác(vị), thị giác (mắt)
+) Tác giả nhớ đến : màu nước, cá, thuyền, hương vị biển cả
Nhận xét : tác giả thể hiện tình yêu vs quê hương tha thiết, say đắm,tình cảm sâu đậm
+) xanh, bạc, mặn thuộc từ loại : Tính từ