Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo
Nguyễn Thành Long là một nhà văn chuyên viết truyện ngắn và kí. Các tác phẩm của ông thường có văn phong nhẹ nhàng, giàu chất thơ và đầy ý nghĩa. “Lặng lẽ Sa Pa” là tác phẩm tiêu biểu cho văn phong của Nguyễn Thành Luân, tác phẩm là kết quả của chuyến đi thực tế của ông năm 1970, tác phẩm đã khắc họa hình ảnh con người Việt Nam trong giai đoạn thế hệ vàng với những nhân vật tiêu biểu. Bên cạnh nhân vật chính anh thanh niên, ông họa sĩ cũng là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc với người đọc.
Dù không phải nhân vật chính nhưng nhân vật ông họa sĩ lại là một nhân vật vô cùng quan trọng. Bởi lẽ, ông họa sĩ chính là nhập vai của người kể chuyện, hay chính là Nguyễn Thành Long, khiến câu chuyện được dẫn dắt và định hướng theo một lối suy nghĩ rất riêng đầy nhạy cảm.
Do tính chất công việc liên quan đến nghệ thuật nên ông họa sĩ cũng sở hữu tâm hồn đầy nhạy cảm, dễ rung động. Chính vì vậy nên sau những lời giới thiệu đầy ấn tượng của bác lái xe, ông mới cảm thấy xúc động mạnh với hình ảnh người thanh niên với vóc dáng bé nhỏ và nét mặt rạng rỡ. Cũng chính bởi tâm hồn nghệ sĩ ấy mới khiến ông “bối rối” trước cái đẹp, mà cái đẹp ở đây chính là cái đẹp xuất phát từ tấm lòng tốt bụng cùng lý tưởng cao đẹp của người thanh niên đang kể về công việc của mình với lòng say mê bất tận, hay như cách ông nói thi chính là “bắt gặp một điều thật ra ông vẫn ao ước được biết, ôi, một nét thôi đủ để khẳng định một tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác, một nét mới đủ là giá trị một chuyến đi dài”.
Ngoài ra ông họa sĩ cũng là một con người đầy tinh thần nhiệt huyết, say mê với công việc và có tư tưởng hoạt động nghệ thuật đầy cao đẹp. Trước vẻ đẹp toát ra từ người thanh niên làm khí tượng thủy văn, ông muốn vẽ một bức tranh khắc họa lại con người này. Và để làm được thế, ông dành trọn hai mươi phút để trung nghe câu chuyện của anh, để hiểu rõ về anh, để thấu hiểu cho anh. Thậm chí, ngay cả khi ông đã hiểu, ông vẫn còn trăn trở phải làm sao “cho người xem hiểu được anh ta mà không phải hiểu như một ngôi sao xa? Và làm thế nào đặt được chính tấm lòng của nhà họa sĩ vào giữa bức tranh đó?
Chao ôi, bắt gặp một con người như anh ta là một cơ hội hữu hãn cho sáng tác, nhưng hoàn thành sáng tác còn là một chặng đường dài”. Và ngay cả khi đặt bút vẽ lại gương mặt của cậu trai trẻ, ông họa sĩ vẫn có mối băn khoăn: “Cũng may mà bằng mấy nét vẽ, họa sĩ ghi xong lần đầu gương mặt của người thanh niên. Người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm cho ông nhọc quá. Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về những điều anh suy nghĩ”. Chính những suy nghĩ cùng những hành động, tâm trạng được miêu tả thoáng qua này đã làm người đọc ấn tượng về một ông họa sĩ hết lòng với nghề với những suy nghĩ, quan điểm sâu sắc về nghệ thuật.
Vẫn với phong cách nhẹ nhàng quen thuộc cùng lời văn đầy chất thơ của mình, Nguyễn Thành Long đã tái hiện lại một ông họa sĩ với những suy nghĩ sâu sắc về anh thanh niên cùng nhưng quan điểm về nghệ thuật vô cùng triệt lý, khiến cho tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa” trở nên có chiều sâu và gây ấn tượng mạnh hơn với người đọc. Và quan trọng nhất, ông họa sĩ cùng dàn nhân vật dù được nói đến trực tiếp hay gián tiếp trong tác phẩm đã tái hiện thành công một thế hệ vàng trong lịch sự phát triển của dân tộc Việt Nam.
I. Mở bài
- Giới thiệu những nét cơ bản về tác giả Nguyễn Thành Long.
- Giới thiệu chung về tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa.
- Nhân vật anh thanh niên và ý nghĩa đằng sau hình tượng anh thanh niên.
II. Thân bài
1. Phân tích nhân vật anh thanh niên.
- Công việc: " làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu" - một công việc đòi hỏi độ chính xác cao.
- Hoàn cảnh sống: Sống một mình trên đỉnh núi Yên Sơn với độ cao hơn 2600m và ở độ cao đó suốt bốn mùa chỉ toàn " cây cỏ và mây mùa lạnh lẽo".
-> Hoàn cảnh sống khắc nghiệt, thiếu thốn, công việc của anh đầy những khó khăn.
* Những phẩm chất của anh thanh niên:
- Có trách nhiệm, yêu lao động và luôn hoàn thành công việc, nhiệm vụ được giao.
+ Anh sống một mình ở đỉnh núi cao, không có ai theo dõi, quản lí nhưng anh vẫn luôn hoàn thành công việc theo đúng quy định.
+ Anh quan niệm rằng: "Khi làm việc, ta với công việc là một, sao lại gọi là một mình được".
+ Anh rất yêu công việc vủa mình, xem nó là cuộc sống của mình, bởi vì đó là công việc của anh, nếu như không có công việc đó anh sẽ "buồn đến chết mất".
+ Anh luôn nói về công việc của mình với một niềm tự hào, sự hào hứng và đầy hứng thú.
- Anh thanh niên có tấm lòng cởi mở, hiếu khách và biết cách quan tâm những người xung quanh.
+ Sống một mình giữa đỉnh núi cao, anh luôn mong có người đến thăm và trò chuyện, anh luôn cảm thấy " thèm người".
+ Anh thanh niên đã tiếp đón những người khách đến thăm nhà mình bằng tất cả tấm lòng nhiệt thành, sự nồng hậu, ấm áp.
+ Anh tặn bác lái xe củ tam thất vừa đào được vì lần trước anh có nghe nói là bác gái đang ốm.
- Anh luôn biết cách sắp xếp công việc, cuộc sống một cách khoa học và hợp lí.
+ Anh sống một mình nhưng vẫn sắp xếp mọi thứ thật gọn gàng, ngăn nắp và vẫn giữ được thói quen thật tuyệt đó là trồng hoa, cả một vườn hoa muôn vàn màu sắc. Anh còn nuôi gà, uống nước chè mỗi ngày,...
+ Anh rất thích đọc sách.
- Anh thanh niên còn hiện lên vẻ đẹp của một người sống khiêm tốn, chân thật.
+ Đối với anh, công việc của mình chỉ là một công việc bình thường như bao công việc khác.
+ Khi ông họa sĩ muốn vẽ anh, anh đã từ chối vì với anh, còn có rất nhiều người đáng để ngợi ca, để vẽ hơn mình.
2. Từ nhân vật anh thanh niên cho ta thấy được vẻ đẹp của người lao động.
- Ngợi ca những con người lao động, hi sinh thầm lặng để cống hiến hết sức mình cho quê hương, đất nước.
- Cuộc sống lao động giản dỉ nhưng cao đẹp ấy sẽ góp phần tạo nên vẻ đẹp tâm hồn trong mỗi con người.
III. Kết bài
Khái quát những phẩm chất, tính cách của anh thanh niên, từ đó thấy được vẻ đẹp của những người lao động.
1. PTBĐ chính: Nghị luận
2. Cách đối đãi của vị thương gia:
Gọi 2 đứa trẻ vào ăn
Để chúng tự nhiên ăn những món ăn trên bàn
Im lặng nhìn đắm đuối chúng ăn.
Tờ hóa đơn không in số tiền vì chủ nhà hàng cũng là người có lòng thương người mà lòng thương người là điều vô giá, không thể tính bằng tiền. Một bữa ăn không đáng giá là bao với vị thương gia và người chủ nhà hàng kia nhưng với hai đứa trẻ, nó mang đến cả niềm vui và niềm hạnh phúc. Qua đây, chúng ta cũng có thêm cho mình một bài học về tình thương giữa người với người.
Phương thức biểu đạt chính là tự sự.
Các chi tiết cho thấy cách đối đãi của vị thương gia đối voi 2 đứa trẻ:" Ông đưa tay vẫy cậu bé", " Vị thương gia bảo chúng cứ tự nhiên ăn thỏa thích"
Vì bữa ăn ấy chứa đựng tình thương, tình người của vị thương gia. Không có hóa đơn nào có thể thanh toán được tình người, vì nó không phải là vật chất mà đó là tình cảm, tình thường giữa người voi người.