Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống của mỗi con người, ai ai cũng sẽ có cho mình một kỷ niệm nào đó, có thể đó là những kỷ niệm vui, có thể đó là những kỷ niệm buồn nhưng dù sau đó là một phần ký ức của tâm hồn, chúng ta nên gìn giữ và trân trọng nó. Khi con người ta lớn lên, khi nhìn lại những kỷ niệm đó thì đó như một món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta. Tôi còn nhớ một lần tôi được giải Ba môn Toán trong kỳ thi học sinh giỏi trường năm lớp 6, trong lần đó, tôi đã khiến cho gia đình tôi rất tự hào về tôi.
Tôi là một câu bé nghịch ngợm, suốt ngày đi chơi với bạn bè mà không để ý đến việc học, điều đó đã làm cho gia đình tôi hết sức thất vọng và lo lắng về tôi. Ba tôi đã nhiều lần đánh đập, quát mắng nhưng hồi đó tôi chẳng suy nghĩ gì, tôi vẫn cứ bỏ học và đi chơi với đám bạn.
Lên lớp sáu, tôi đã nhận ra những việc làm của mình là không tốt, khiến bố mệ phải phiền lòng. Tôi đã trượt trong kì thi vào lớp chất lượng cao của trường. Qua vụ việc đó, đã làm tôi thức tỉnh, từ đó tôi quyết tâm học tập thật giỏi để cho bố mẹ phải tự hào về đứa con trai của họ.
Tôi đã chủ động trong việc học hơn, trên lớp tôi chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài, về nhà phụ giúp bố mẹ, ăn cơm xong là xin phép bố mẹ vào bàn học. Thời gian cứ thế trôi đi, cậu bé ngày xưa nghịch ngợm, bỏ học đi chơi đã không còn như trước nữa, tôi đã chăm học hơn, nghe lời bố mẹ hơn.
Năm đó, trường tôi tổ chức kỳ thi học sinh giỏi cấp trường, tôi đã tự tin đăng ký đi thi. Trong kì thì đó, tôi đã khẳng định được bản thân của mình cho mọi người thấy. Tôi đã giành được giải Ba trong kỳ thi đó. Tuy nó không phải quá cao nhưng đó là một sự nỗ lực rất lớn từ tôi. Không có ai có thể nghĩ rằng, tôi có thể giành được giải trong kỳ thi học sinh giỏi Toán, ngay cả cô giáo dạy Toán của tôi. Nhận được kết quả, tôi đã nhanh chóng về khoe với gia đình. Bố mẹ tôi ban đầu không tin đó là sự thật và gọi điện hỏi ngay cô giáo chủ nhiệm của tôi. Qua lời nói của cô giáo trong điện thoại, mẹ tôi đã khóc, mẹ khóc vì vui sướng khi đứa con trai của mình đã tập trung vào việc học vì chỉ có con đường học vấn mới giúp tôi thành người, thành công trong công việc cũng như trong cuộc sống. Cả gia đình từ ngạc nhiên đến tự hào, từ xúc động đến hãnh diện vì có một người con như tôi.
BÀi làm
“Tiến ơi! Cố lên! Tiến ơi! cố lên! ”. Những tiếng hô cổ vũ đồng thanh vang dậy cùng với tiếng vỗ tay rập ràng như tiếp thêm sức mạnh cho Tiến băng băng sải những bước chân cuối cùng. Vượt qua các đối thủ, Tiến chạm đích đầu tiên và đoạt giải nhất cuộc thi chạy cự ly 100 mét dành cho học sinh lớp 6 trong Hội khoẻ Phù Đổng năm nay.
Từ hai bên đường, thầy cô và các bạn ùa ra vây quanh Tiến. Thầy Hiệu trưởng ôm chặt Tiến vào lòng và xúc động nói lời khen ngợi bạn ấy đã giành được Huy chương vàng, tô đẹp thêm thành tích thể dục thể thao vốn có của nhà trường. Cô Vân chủ nhiệm thay mặt cho lớp 6A tặng bạn Tiến một bó hoa tươi thắm.
Có lẽ chưa bao giờ lớp em vui đến thế. Các bạn nam tung Tiến lên cao rồi đỡ lấy giữa tiếng reo hò náo nhiệt. Các bạn nữ cùng hô vang: “Tiến Kều số một! Tiến Kều số một! ” khiến cho mọi người cười rộ. Còn Tiến thì đỏ mặt lên vì sung sướng và xấu hổ. Chúng em đặt cho bạn ấy biệt danh là Tiến Kều vì Tiến cao lênh khênh. Đôi chân dài tạo cho Tiến lợi thế hơn hẳn đối thủ trên đường chạy.
Lớp 6A chúng em rất tự hào về Tiến bởi bạn ấy vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ, thể dục thể thao của lớp, của trường. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Tiến, chúng em hiểu rằng bao công sức luyện tập của Tiến giờ đã được đền bù xứng đáng.
Em ao ước đến một ngày nào đó, em cũng sẽ đạt được thành tích như bạn Tiến hôm nay. Bạn Tiến chính là tấm gương sáng Đềem noi theo mà phấn đấu.
tk nhá ^_^
Khi em gái của em đạt được giải nhất cuộc thi “Tiếng hát hoa phượng đỏ” thành phố:
- Bố mẹ em đều rất vui mừng và hãnh diện, còn chuẩn bị cả phần thưởng cho em gái.
- Bản thân em cảm thấy tự hào, vui sướng vì có em gái tài năng.
Có lẽ những thành tích của mỗi học sinh không chỉ là niềm tự hào của bản thân họ mà còn là niềm hãnh diện của thầy cô, gia đình, bạn bè. Em đã thấy rõ điều qua nét mặt của những người theo dõi trận thi đấu cờ vua của Hải trong giải cờ vua nhi đồng. Hải là một người bạn cùng lớp với em, cậu ấy đánh cờ vua như một “ông cụ non”. Mọi nước cờ của Hải đều có sự tính toán cẩn trọng. Trong lúc Hải thi đấu tất cả mọi người như nín thở, hồi hồi hộp theo từng cử chỉ của cậu. Và cuối cùng tất cả như òa lên, reo hò sung sướng khi Hải giơ cao cánh tay ra hiệu chiến thắng. Hải đã giành chiến thắng và đạt huy chương vàng trong giải cờ vua dành cho thiếu nhi của Tỉnh. Em vẫn nhỡ mãi hình ảnh thầy Hiệp khuôn mặt rạng ngời chạy vội tới ôm trầm lấy Hải, khiến cậu ấy dường như không thở được. Mẹ Hải không kìm nén được cảm xúc hạnh phúc mà rơi nước mắt. Bố cậu ấy đứng đó xoa đầu cậu với vẻ mặt thật tự hào. Xung quanh đó bạn bè xung quanh luôn miệng hô vang: “Ông cụ non vô địch! Ông cụ non vô địch!”. Mọi người xung quanh đều vây quanh Hải, ai nấy đều cảm thấy tự hào và không ngớt lời khen ngợi cậu. Chính em cũng cảm thấy hãnh diện thay cho chiến thắng của Hải và luôn thầm khâm phục khả năng của cậu ấy.
"Tiến ơi! Cố lên! Tiến ơi! Cố lên!”. Những tiếng cổ vũ đồng thanh dậy cùng với tiếng vỗ tay rập ràng như tiếp thêm sức mạnh cho Tiến băng băng sải những bước chân cuối cùng. Vượt qua các đối thủ, Tiến chạm đích đầu tiên và đoạt giải nhất cuộc thi chạy cự ly 100 mét dành cho học sinh lớp 6 trong Hội khỏe Phù Đổng năm nay. Từ hai bên đường, thầy cô và các bạn ùa ra vây quanh Tiến. Thầy Hiệu trưởng ôm chặt Tiến vào lòng và xúc động nói lời khen ngợi bạn ấy đã giành dược Huy thương vàng, tô đẹp thêm thành tích thể dục thể thao vốn có của nhà trường. Cô Vân chủ nhiệm thay mặt cho lớp 6A tặng bạn Tiến một bó hoa tươi thắm. Có lẽ chưa bao giờ lớp em vui đến thế. Các bạn nam tung Tiến lên cao rồi đỡ lấy giữa tiếng reo hò náo nhiệt. Các bạn nữ cùng hô vang: “Tiến Kều số một! Tiến Kều số một!”, khiến cho mọi người cười rộ, còn Tiến thì đỏ mặt lên vì sung sướng và xấu hổ. Chúng em đặt cho bạn ấy biệt danh là Tiến Kều vì Tiến cao lênh khênh. Đôi chân dài tạo cho Tiến lợi thế hơn hẳn đối thủ trên đường chạy.
Bài làm
1. Sau khi Kiều Phương tham gia trại thi vẽ quốc tế trở về, bố mẹ tôi vui lắm vì bức tranh của nó được trao giải nhất. Kiều Phương muốn tôi cùng đi nhận giải trong ngày lễ phát thưởng. Tuy trong lòng không vui nhưng tôi vẫn phải cùng bố mẹ dự triển lãm tranh thiếu nhi. Người xem đông lắm. Bố mẹ kéo tay tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương được đóng khung, lồng kính treo ở một vị trí trang trọng. Dưới bức tranh có hàng chữ đề: Giải nhất – Kiều Phương – 8 tuổi. Bức tranh vẽ một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa. Khi nghe mẹ thì thầm hỏi: Con có nhận ra con không? thì tôi giật sững người và chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng tôi. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng. Chú bé trong tranh kia là tôi đấy ư? Có lẽ nào như vậy được? Hóa ra những lần “Mèo” (biệt danh của em gái tôi) xét nét khiến tôi bực mình, khó chịu chính là những lúc em quan sát thật kĩ để vẽ chân dung tôi. Em đã có chủ ý chọn tôi làm đề tài cho bức tranh của nó từ trước lúc đi thi. Vậy mà vì thói ghen tị xâu xa, tôi đã không nhận ra thiện ý ấy của nó. “Mèo” yêu quý tôi thực sự nên nó phát hiện ra những nét đẹp ẩn giấu dưới vẻ mặt “khó ưa” của tôi để thể hiện lên tranh, biến tôi thành chú bé suy tư và mơ mộng. Ôi! Em gái tôi có tấm lòng vị tha và nhân hậu đáng quý biết chừng nào! Ngắm kĩ bức tranh, tôi thấy em gái tôi quả là có tài năng thật sự. Nét vẽ của nó linh hoạt và sinh động. Đôi mắt của chú bé trong tranh rất có thần, phản ánh được trạng thái tâm hồn nhân vật. Phải, tôi vốn hay suy tư và mơ mộng nhưng sự đố kị đã biến tôi thành kẻ nhỏ nhen đáng ghét. Tôi xấu hổ vì cảm thấy nhỏ bé đến tội nghiệp trước đứa em gái bé bỏng. Tôi nhủ thầm hãy vượt khỏi mặc cảm tự ti, hãy đánh giá lại mình một cách khách quan để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu. Từ đó cố gắng phấn đấu để trở thành một người anh trai xứng đáng với cô em gái tài hoa.
2.
“Tiến ơi! Cố lên! Tiến ơi! Cố lên!”. Những tiếng hô cổ vũ đồng thanh vang dậy cùng với tiếng vỗ tay rập ràng như tiếp thêm sức mạnh cho Tiến băng băng sải những bước chân cuối cùng. Vượt qua các đối thủ, Tiến chạm đích đầu tiên và đoạt giải nhất cuộc thi chạy cự ly 100 mét dành cho học sinh lớp 6 trong Hội khoẻ Phù Đổng năm nay.
Từ hai bên đường, thầy cô và các bạn ùa ra vây quanh Tiến. Thầy Hiệu trưởng ôm chặt Tiến vào lòng và xúc động nói lời khen ngợi bạn ấy đã giành được Huy chương vàng, tô đẹp thêm thành tích thể dục thể thao vốn có của nhà trường. Cô Vân chủ nhiệm thay mặt cho lớp 6A tặng bạn Tiến một bó hoa tươi thắm.
Có lẽ chưa bao giờ lớp em vui đến thế. Các bạn nam tung Tiến lên cao rồi đỡ lấy giữa tiếng reo hò náo nhiệt. Các bạn nữ cùng hô vang: “Tiến Kều số một! Tiến Kều số một!” khiến cho mọi người cười rộ. Còn Tiến thì đỏ mặt lên vì sung sướng và xấu hổ. Chúng em đặt cho bạn ấy biệt danh là Tiến Kều vì Tiến cao lênh khênh. Đôi chân dài tạo cho Tiến lợi thế hơn hẳn đối thủ trên đường chạy.
Lớp 6A chúng em rất tự hào về Tiến bởi bạn ấy vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ, thể dục thể thao của lớp, của trường. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Tiến, chúng em hiểu rằng bao công sức luyện tập của Tiến giờ đã được đền bù xứng đáng.
Em ao ước đến một ngày nào đó, em cũng sẽ đạt được thành tích như bạn Tiến hôm nay. Bạn Tiến chính là tấm gương sáng để em noi theo mà phấn đấu.
Tham khảo nha!
Hok Tốt !
# mui #
Bài làm:
Câu 1:
Người anh trai dù không muốn, nhưng trước sự khẩn khoản cùa em gái, đã cùng gia đình đi nhận giải thưởng với em.
Câu ta đứng xem bức tranh của cô em gái với một tâm trạng đầy biến động. Thoạt đầu, cậu vô cùng ngạc nhiên và xúc động vì chẳng bao giờ nghĩ người trong bức tranh kia chính là cậu ta. Từ ngạc nhiên, người anh cảm thấy ngỡ ngàng vì người trong tranh kì diệu quá, đẹp hơn cả sức tưởng tượng của mình. Nhìn bức tranh, người anh hãnh diện vì mình có được một cô em gái vừa tài năng lại vừa có tâm hồn nhân hậu bao la. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, góc khuất trong tâm hồn khiến người anh cũng vô cùng xấu hổ. Cậu đã có những lúc cư xử không đúng với cô em gái nhỏ. Cậu lại giận mình vì chẳng có một chút năng khiếu gì. Bao nhiêu những cảm giác xáo trộn trong lòng khiến người anh vừa ngất ngây lại vừa choáng váng. Đứng trước bức tranh của cô em gái, đứng trước phần tốt đẹp của mình, cái chưa toàn vẹn trong tâm hồn của người anh như bị thôi miên, thẫn thờ và im lặng. Đến cuối truyện, người anh muốn khóc và không thể thốt ra những suy nghĩ trong đầu: "Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy". Người anh đã nhận ra những điều không phải của mình. Anh thừa nhận anh chưa được đẹp như người ờ trong tranh. Và điều quan trọng hơn, anh đã nhận ra tâm hồn và lòng nhân hậu của em gái. Trước đó chỉ là sự ghen tị, xa lánh, thì giờ đây, anh đã nhận ra được vẻ đẹp tâm hồn và sự nhân hậu của cô em.
Nhân vật người anh đã vượt lên chính mình, thấy sự kém cỏi trong nhân cách của mình và thừa nhận sự nhân hậu, tốt đẹp của người khác. Đó là một điều thật giản dị mà cao thượng.
Câu 2:
Có lẽ những thành tích của mỗi học sinh không chỉ là niềm tự hào của bản thân họ mà còn là niềm hãnh diện của thầy cô, gia đình, bạn bè. Em đã thấy rõ điều qua nét mặt của những người theo dõi trận thi đấu cờ vua của Hải trong giải cờ vua nhi đồng. Hải là một người bạn cùng lớp với em, cậu ấy đánh cờ vua như một “ông cụ non”. Mọi nước cờ của Hải đều có sự tính toán cẩn trọng. Trong lúc Hải thi đấu tất cả mọi người như nín thở, hồi hồi hộp theo từng cử chỉ của cậu. Và cuối cùng tất cả như òa lên, reo hò sung sướng khi Hải giơ cao cánh tay ra hiệu chiến thắng. Hải đã giành chiến thắng và đạt huy chương vàng trong giải cờ vua dành cho thiếu nhi của Tỉnh. Em vẫn nhỡ mãi hình ảnh thầy Hiệp khuôn mặt rạng ngời chạy vội tới ôm trầm lấy Hải, khiến cậu ấy dường như không thở được. Mẹ Hải không kìm nén được cảm xúc hạnh phúc mà rơi nước mắt. Bố cậu ấy đứng đó xoa đầu cậu với vẻ mặt thật tự hào. Xung quanh đó bạn bè xung quanh luôn miệng hô vang: “Ông cụ non vô địch! Ông cụ non vô địch!”. Mọi người xung quanh đều vây quanh Hải, ai nấy đều cảm thấy tự hào và không ngớt lời khen ngợi cậu. Chính em cũng cảm thấy hãnh diện thay cho chiến thắng của Hải và luôn thầm khâm phục khả năng của cậu ấy.
#Mạt Mạt#
Câu 1 : Các bạn có thể tham khảo đoạn văn sau:
Người anh trai đứng xem bức tranh với bao tâm trạng. Anh vô cùng ngạc nhiên và xúc động vì chẳng bao giờ nghĩ người trong bức tranh kia chính là mình. Từ ngạc nhiên, người anh cảm thấy ngỡ ngàng vì người trong tranh kì diệu quá, đẹp hơn cả sức tưởng tượng của mình. Nhìn bức tranh, người anh hãnh diện vì mình có được một cô em gái vừa tài năng lại vừa có tâm hồn nhân hậu bao la. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, góc khuất trong tâm hồn khiến người anh cũng vô cùng xấu hổ. Anh đã có những lúc cư xử không đúng với cô em gái nhỏ. Anh lại giận mình vì chẳng có một chút năng khiếu gì. Bao nhiêu những cảm giác xáo trộn trong lòng khiến người anh vừa ngất ngây lại vừa choáng váng. Đứng trước bức tranh của cô em gái, đứng trước phần tốt đẹp của mình, cái chưa toàn vẹn trong tâm hồn của người anh như bị thôi miên, thẫn thờ và câm lặng.
Câu 2: Có thể cùng một lớp nhưng thái độ của mỗi người sẽ khác nhau:
- Có nhiều người rất vui khi bạn mình đạt thành tích xuất sắc: niềm vui có thể ồn ào của những người bạn trai, lặng lẽ và tế nhị của bạn gái; có thể biểu hiện bằng lời nói hay hành động.
- Một số ít ghen tị và buồn nhưng rồi sẽ tự mình thay đổi để cùng chung vui với bạn.
1.
Có lẽ, tình cảm gia đình là một thứ gì đó khó nói thành lời mà mỗi khi nhắc đến con người ta lại cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ. Tình cảm đó có thể là tình cảm con cái đối với cha mẹ, con cái đối với ông bà… Truyện “Bức tranh của em gái tôi” của tác giả Tạ Duy Anh đã phản ánh chân thực tình cảm của người em gái đối với anh trai của mình.
Chỉ thông qua bức tranh, cô bé đã thể hiện được những gì mà mình muốn gửi gắm đến người anh và cũng chính bức tranh đó đã khiến người anh hiểu ra nhiều điều từ em gái thân yêu của mình. Câu chuyện kể về tình cảm anh em trong gia đình. Ban đầu, người anh luôn khó chịu với Kiều Phương- em gái của mình vì cô bé luôn nghịch ngợm, suốt ngày bị lấm bẩn và được người anh trai đặt cho cái tên là Mèo. Đứa em gái không tỏ ra khó chịu mà còn rất thích cái biệt danh mà anh trai đã đặt và còn dùng nó để xưng hô với bạn bè. Qua đó ta có thể thấy sự hồn nhiên, ngây thơ của cô bé.
Người anh trai đã theo dõi những hoạt động của cô em gái, chính cô bé nghịch ngợm ấy đã có những hành động làm anh trai nghi ngờ. Tất cả mọi đồ đạc trong nhà đều được cô lật tung lên, ngay cả chiếc nồi cũng được cô em gái cạo trắng xóa.
Thái độ của người anh trai bắt đầu thể hiện rõ nét qua việc chú Tiến Lê đã phát hiện ra tài năng của cô bé Kiều Phương, đây chính là một thiên tài hội họa mà không hề ai biết. Chính những bức tranh mà Kiều Phương vẽ được cất giấu trong vườn đã nói lên điều đó. Họa
sĩ Tiến Lê đã nói với bố mẹ Kiều Phương, chính bố mẹ của cô bé cũng bất ngờ về tài năng của con gái mình. Kể từ khi bố mẹ biết được tài năng của Kiều Phương, người anh trai cảm thấy mình như là người thừa trong gia đình, không có tài năng gì đặc biệt để thể hiện cho bố mẹ thấy, hai anh em bắt đầu xa cách hơn và chỉ một lỗi nhỏ của cô em gái thôi thì người anh đã quát mắng, gắt um lên.
Qua việc tham gia hội thi vẽ quốc tế, Kiều Phương đã thể hiện tình cảm của mình đối với người anh trai mà bấy lâu luôn quát mắng, kho chịu với những việc làm của cô. Nhớ lời dạy của chú Tiến Lê là “Cháu hãy vẽ cái gì thân thuộc nhất với cháu” thì cô em gái Kiều Phương đã vẽ anh trai của mình trong một cuộc thi hết sức quan trọng đối với cô. Lúc biết tin bức tranh được giải nhất, cô bé đã ôm chầm lấy người anh trai và muốn anh đi nhận giải cùng mình. Lúc này, người anh không hiểu chuyện gì xảy ra và viện cớ đẩy nhẹ cô em gái của mình ra.
Diễn biến tâm lý của người anh mà tác giả Tạ Duy Anh đã xây dựng nên có những chuyển biến rõ rệt. Khi biết được trong bức tranh mà cô em gái đoạt giải ấy lại chính là hình ảnh của người anh. Từ một người luôn không hài lòng, khó chịu với cô em gái thì ngay lúc này, người anh lại thấy ngỡ ngàng, hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Người anh trai ngỡ ngàng khi nhìn thấy chính bản thân mình trong bức tranh mà cô em gái vẽ, đó như là một món quà vô giá do chính tình cảm của người em gây dựng nên. Sau sự ngỡ ngàng, người anh lại cảm thấy hãnh diện vì có một cô em gái tài năng đến vậy. Không chỉ tài năng, Kiểu Phương còn là một cô em gái biết quan tâm, biết nghĩ đến anh trai của mình, ở cô còn có cả sự khoan dung và trái tim nhân hậu, vị tha. Sự xấu hổ của người anh được thể hiện tiếp theo. Người anh xấu hổ vì những gì mà mình đã đối xử với em gái, đáng ra người anh phải tự hào vì có một người em gái tài năng, biết quan tâm đến mình như thế.
Tác giả Tạ Duy Anh đã làm cho người đọc cảm thấy thú vị và tò mò về sự thay đổi trong tâm trạng của người anh. Những gì thay đổi trong trạng thái tâm lý của người anh kể từ khi nhìn thấy bức tranh của cô em gái tuyệt vời của mình diễn ra một cách liên tục. Qua bức tranh của em gái, người anh đã hiểu rõ hơn tình cảm mà người em giành cho mình, không phải như những gì mình đã nghĩ về em gái. Truyện “Bức tranh của em gái tôi” đã xây dựng thành công cả cốt truyện lẫn nhân vật, theo đó là diễn biến tâm lý của nhân vật qua từng chi tiết của tác phẩm. Cảm ơn tác giả Tạ Duy Anh đã mang đến cho người đọc một tác phẩm hay và ý nghĩa như vậy.
Bạn tham khảo nha
"Thắng ơi! Cố lên! Thắng ơi! cố lên!". Những tiếng hô cổ vũ đồng thanh vang dậy cùng với tiếng vỗ tay rập ràng như tiếp thêm sức mạnh cho Thắng băng băng sải những bước chân cuối cùng. Vượt qua các đối thủ, Thắng chạm đích đầu tiên và đoạt giải nhất cuộc thi chạy cự ly 100 mét dành cho học sinh lớp 6 trong Hội khoẻ Phù Đổng năm nay.
Từ hai bên đường, thầy cô và các bạn ùa ra vây quanh Thắng. Thầy Hiệu trưởng ôm chặt Thắng vào lòng và xúc động nói lời khen ngợi bạn ấy đã giành được Huy chương vàng, tô đẹp thêm thành tích thể dục thể thao vốn có của nhà trường. Cô Vân chủ nhiệm thay mặt cho lớp 6A tặng bạn Thắng một bó hoa tươi thắm.
Có lẽ chưa bao giờ lớp em vui đến thế. Các bạn nam tung Thắng lên cao rồi đỡ lấy giữa tiếng reo hò náo nhiệt. Các bạn nữ cùng hô vang: "Thắng Kều số một! Thắng Kều số một! " khiến cho mọi người cười rộ. Còn Thắng thì đỏ mặt lên vì sung sướng và xấu hổ. Chúng em đặt cho bạn ấy biệt danh là Thắng Kềuvì Thắng cao lênh khênh. Đôi chân dài tạo cho Thắng lợi thế hơn hẳn đối thủ trên đường chạy.
Lớp 6A chúng em rất tự hào về Thắng bởi bạn ấy vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ, thể dục thể thao của lớp, của trường. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Thắng, chúng em hiểu rằng bao công sức luyện tập của Thắng giờ đã được đền bù xứng đáng.
Em ao ước đến một ngày nào đó, em cũng sẽ đạt được thành tích như bạn Thắng hôm nay. Bạn Thắng chính là tấm gương sáng để em noi theo mà phấn đấu.
A. Mở bài:
Giới thiệu khái quát về một lần em thực hiện được ước mơ.
B. Thân bài:
Tả lại diễn biến cảnh đó:
- Đi học về, em vui vẻ báo tin cho gia đình biết em đạt học sinh giỏi…
- Bố: vui mừng, tự hào, khen...
- Mẹ: phấn khởi, xúc động, động viên em...
- Anh (chị, em): trêu đùa, động viên.
- Tả thêm cả hình ảnh con vật nuôi trong gia đình cũng chia vui với em.
C. Kết bài (1 điểm)
- Suy nghĩ, tình cảm của em (vui, tự hào, sung sướng khi thấy gia đình vui vẻ...)
- Tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để luôn mang lại niềm vui cho gia đình.
“Tiến ơi! Cố lên! Tiến ơi! cố lên! ”. Những tiếng hô cổ vũ đồng thanh vang dậy cùng với tiếng vỗ tay rập ràng như tiếp thêm sức mạnh cho Tiến băng băng sải những bước chân cuối cùng. Vượt qua các đối thủ, Tiến chạm đích đầu tiên và đoạt giải nhất cuộc thi chạy cự ly 100 mét dành cho học sinh lớp 6 trong Hội khoẻ Phù Đổng năm nay.
Từ hai bên đường, thầy cô và các bạn ùa ra vây quanh Tiến. Thầy Hiệu trưởng ôm chặt Tiến vào lòng và xúc động nói lời khen ngợi bạn ấy đã giành được Huy chương vàng, tô đẹp thêm thành tích thể dục thể thao vốn có của nhà trường. Cô Vân chủ nhiệm thay mặt cho lớp 6A tặng bạn Tiến một bó hoa tươi thắm.
Có lẽ chưa bao giờ lớp em vui đến thế. Các bạn nam tung Tiến lên cao rồi đỡ lấy giữa tiếng reo hò náo nhiệt. Các bạn nữ cùng hô vang: “Tiến Kều số một! Tiến Kều số một! ” khiến cho mọi người cười rộ. Còn Tiến thì đỏ mặt lên vì sung sướng và xấu hổ. Chúng em đặt cho bạn ấy biệt danh là Tiến Kều vì Tiến cao lênh khênh. Đôi chân dài tạo cho Tiến lợi thế hơn hẳn đối thủ trên đường chạy.
Lớp 6A chúng em rất tự hào về Tiến bởi bạn ấy vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ, thể dục thể thao của lớp, của trường. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Tiến, chúng em hiểu rằng bao công sức luyện tập của Tiến giờ đã được đền bù xứng đáng.
Em ao ước đến một ngày nào đó, em cũng sẽ đạt được thành tích như bạn Tiến hôm nay. Bạn Tiến chính là tấm gương sáng Đềem noi theo mà phấn đấu.
chép mạng ko h