Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Khi anh tôi dắt tôi đến trường, tôi nép bên cành cây để lén nhìn mọi vật. Tôi cố đưa mắt nhìn những cảnh vật quen thuộc: những ô ăn quan vẽ trên gạch, những tấm bản tin,... để khắc sâu vào trong tâm trí, biết đâu sau này tôi không được nhìn thấy nữa. Càng nhìn, tôi càng nghẹn ngào, tôi bật khóc thút thít. Đột nhiên, cô Tâm gọi tên tôi, làm tôi giật mình. Tôi bước vào lớp để tạm biệt cô Tâm, bạn bè. Tôi nức nở và không thể nói hết lời. Cô ôm lấy tôi và nói:
- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Nói rồi cô quay xuống lớp:
- Bố mẹ bạn Thuỷ bỏ nhau. Thuỷ phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Những tiếng "ồ" kinh ngạc vang lên. Cả lớp sững sờ. Mấy đứa bạn thân mà ngày nào cũng sát vai nhau trong mấy năm qua khóc thút thít, các bạn bỏ chỗ ngồi đến nắm chặt tay tôi, tôi cảm động lắm.
Cô Tâm gỡ tay tôi, đi lại phía bục và lấy cây bút cùng với chiếc bút máy nắp vàng rất đẹp, đưa cho tôi và nói:
- Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nữa.
Dù rất muốn nhận nhưng tôi đặt vội lên bàn, tôi không dám nhận. Tôi nói:
Thưa cô, em không dám nhận... em không được đi học nữa.
Cô sửng sốt và hỏi tôi:
- Sao vậy?
- Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ bảo sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán - Tôi trả lời.
Cô giáo tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ bạn cũng khóc mỗi lúc to hơn. Tôi muốn ôm chặt cô và các bạn cả ngày, tôi không muốn rời xa họ. Nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến giờ học, tôi nức nở tạm biệt mọi người.
Rồi anh tôi dắt tôi ra khỏi lớp. Tôi cảm thấy lòng mình đau xót, thật là không thể tin nổi. Tôi thầm ước chuyện này là mơ...
Thành dẫn Thủy đến lớp học
Thủy:bước vào khóc và nói
cô giáo:cô biết hoàn cảnh nhà em như thế nào rồi
cô giáo quay xuống lớp nói về tình hình của nhà Thủy
các bạn: chạy lên ôm Thủy
cô giáo bước tới bàn lấy trong giớ sách 1 cây bút và nói Thủy cố gắng học tập
Thủy bạt khóc nức nở và nói (em không được đi học nữa...bán hoa)
nói xong Thỷ ra về ngắm nhình ại quang cảnh trường học
xong rồi đó bạn hihi
tôi đến bên cạnh trường, đảo mắt nhìn quanh các lớp học. nước mắt tôi chực trào ra, đột nhiên, cô kêu tên tôi và kéo tôi vào lớp. các bạn cũng khóc, tôi cảm thấy tim mình như có ai xé tan thành từng mảnh. cô tặng cho tôi một quyển sách, tôi chợt nghĩ đến việc mk ko được đi học nữa. cô và các bạn khóc to hơn. để không làm gián đoạn đến tiết học của các bạn, tôi xin phép cô và ra về. tôi chợt nghĩ đến những vệc tôi phải trải qua. tim tôi lại nhói lên...
Dàn bài thôi nhé :
Mở bài: Tâm trạng trong những ngày sống xa em. Nỗi nhớ mong em, mục đích chuyến đi về thăm em, niềm hi vọng.
Thân bài: +) Tâm trạng trên đường về
+) Hình dung về em Thủy
+) Tình huống gặp mặt
+) Cảm xúc khi hai anh em gặp lại nhau
+) Thành, Thủy kể lại những ngày sống xa nhau
+) Thái độ của bà và mẹ
+) Hai anh em chia tay nhau
Kết bài: Trình bày tâm trạng của Thành sau khi chia tay em và mọi người và mơ ước về cuộc sống đoàn tụ.
Buổi sáng mùa hè trong lành và mát mẻ, tôi đi bộ quanh làng và tiện thể tạt vào khu chợ, chợ quê tuy không đủ mặt hàng như siêu thị trên thành phố nhưng rất đông vui và nhộn nhịp, giữa biển người đang mua bán, tôi dặc biệt chú ý đến một cô bé có mái tóc đen và dài bán rau quả ở góc chợ. Tò mò, tôi lân la đến gần, cô bé này cũng chạc tuổi tôi nhưng gầy hơn, gương mặt trái xoan trông rất ưa nhìn. Khi chỉ cách cô ấy vài bước chân, tôi bỗng sững người lại, cô bé này rất giống cô bạn chơi chuyền, chơi chắt với tôi những năm xưa. Thủy! đúng là Thủy thật rồi! nụ cười kia và cách ăn nói đúng là Thủy, tôi không tin vào mắt mình nữa, tới khi Thủy quay mặt về phía tôi, hai chúng tôi mới chính thức nhận ra nhau.
Thủy dẫn tôi về nhà bà ngoại của bạn ấy, một ngôi nhà cấp bốn ọp ẹp và đã khá cũ, khác hẳn với căn nhà cao tầng mà cậu ấy sống vào những năm trước. tôi còn nhớ năm năm trước tôi còn khóc hết nước mắt vì biết Thủy phải về quê ngoại sống cùng với mẹ. Tôi chưa bao giờ dám mơ có một ngày chúng tôi lại gặp nhau như thế này. Thủy vẫn ngoan và hiền như xưa, bạn ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Tôi biết Thủy đã phải đau đớn, chịu đựng rất nhiều khi xa anh trai của mình, Thành cũng thế, cả hai anh em cậu ấy đều mất một thời gian dài để tập cách tự lập một mình, nhắc về quá khứ, mắt Thủy nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định, ngân ngấn nước. Những năm tháng qua không có lúc nào Thủy không nhớ tới anh trai, tới bố, tới những kỉ niệm ấu thơ cùng bạn bè. Tôi thương bạn lắm, trong khi những đứa trẻ khác được sống trong vòng tay ấm áp yêu thương của bố mẹ thì Thủy lại có một tuổi thơ ngập tràn nước mắt vì phải chịu sự chia cắt đau tới xé lòng, thế mà Thủy vẫn có nghị lực để vươn lên, để vừa học vừa kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thủy kể, khi mới về đây Thủy phải đi bộ năm cây số tới trường đến chảy máu chân. Cuộc sống chật vật, lam lũ khiến đôi bàn tay của Thủy chai sạm và đầy những vết xước. Tôi chợt nghĩ tới Thành. Liệu cậu ấy sẽ cảm thây như thế nào khi thấy đứa em gái mình yêu thương hết mực phải lao động vất vả để kiếm sống, Giá như bố mẹ ậu ấy không chia tay thì năm xưa hai đứa trẻ vô tội ấy đâu phải rời xa nhau? Thủy sẽ không phải khổ cực như thế này, Nghe câu chuyện của bạn cũ, sao tôi bỗng thấy hối hận khi quên lãng đi hạnh phúc mình đang được hưởng, thấy mình thật vô dụng khi không có được sự dũng cảm vượt lên khó khăn như Thủy, tôi càng cảm thấy phục cô bạn hơn.
Thủy giục tôi kể về Thành, về các bạn, về cuộc sống trên thành phố, về cô giáo… Ánh mắt cậu ấy háo hức, chăm chăm vào tôi chờ đợi. Cô giáo Tâm vẫn đẹp và trẻ như trước, vẫn ngaỳ ngày đến lớp với lũ học trò, thi thoảng rãnh rỗi tôi vẫn đến thăm cô, cô rất lo co Thủy, vẫn ngày ngày nhớ tới em bé bất hạnh phải nghỉ học kiếm sống, cô vẫn thường nhắc nhở chúng tôi nếu có gặp Thủy thì nhớ báo cho chúng tôi biết. Những năm qua lớp chúng tôi vẫn đoàn kết và gắn bó với nhau như cũ, có nhiều kỉ niệm đẹp và cũng có lúc buồn. Thủy khóc, những giọt nước mắt nhớ thầy cô, nhớ bạn và cũng vì tủi thân. Tội nghiệp Thủy, vì lỗi của người lớn mà bạn phải từ bỏ tuổi thơ, từ bỏ một tương lai sáng lạng. Thành nay đã học đại học, đã là một cậu sinh viên chững chạc và hiểu chuyện. Bây giờ mỗi khi tới nhà cậu ấy chơi, tôi vẫn thấy hai con búp bê cũ ngồi khoác tay nhau và mỉm cười hạnh phúc, Nghe đến đây Thủy bật khóc nức nở, tôi hiểu được phần nào nỗi mất mát của người bạn nhỏ, tôi biết nỗi nhớ da diết của Thủy với Thành, biết sư lo lắng tận tình của cô đối với anh trai yêu quý. Thủy cố kìm nén từng tiếng nấc trong vô vọng. Lòng tôi quặn lại tôi không biết cuộc sống thiếu bờ vai vững chắc của người cha sẽ biến tôi thành con người như thế nào? Vội vã lau đi những giọt nước mắt, Thủy gượng cười, giục tôi kể tiếp. Sau khi Thủy đi, anh Thành không quan tâm gì tới chuyện bài vở nữa, trong một thời gian dài, cuộc sống của Thành gắn liền với thế giới ảo, những buổi bên màn hình máy tính thâu đêm. Nhưng chẳng hiểu sao, Thành lại có niềm tin và dũng cảm thi vào đại học, Thủy mỉm cười hạnh phúc, tôi cũng đã từng nhìn thấy nụ cười mãn nguyện này trên gương mặt Thành, khi anh ấy ngắm hai con búp bê.
Hai anh em Thành và Thủy, hai đứa trẻ bất hạnh vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của người lớn đã phải chịu biết bao khổ cực, tuy phải chia xa, phải chịu hoàn cảnh chia tay đau xé lòng nhưng tình cảm của anh em họ vẫn mãi bền chặt, tôi cũng khóc theo Thủy. Cố gắng an ủi bạn cố gắng vượt qua khó khăn, phải vững tin hướng về phía trước. Mong rằng may mắn sẽ mãi mỉm cười với cô bạn nhỏ của tôi. Mong hai anh em sẽ sớm gặp lại nhau, mong sao cả Thành và Thủy đều có một tương lai tốt đẹp đang chờ họ phía trước, Mong rằng trên thế giới sẽ không có những đứa trẻ phải chịu sự khổ đau của nỗi chia ly, mất mát. Trước khi về, tôi ngỏ lời muốn đưa Thủy lên thành phố, nhưng bạn từ chối vì phải phụ giúp gia đình kiếm sống, Thủy còn nhờ tôi gửi cho Thành chút quà quê, khóe mắt bạn lại long lanh những giọt nước mắt, lưu luyến mãi, tôi mới ra về được, Thủy còn dặn tôi nhiều điều gửi tới thầy cô, bạn bè. Thủy nắm chặt tay tôi như bắt tôi phải hứa, phải nhớ những lời nhắn nhủ ấy.
Chiếc xe khách đưa tôi về thành phố, về với cuộc sống bận rộn hàng ngày . Chuyến đi này khiến lòng tôi có thêm một khoảng lặng, tôi đã nhận được nhiều bài học quý giá sau chuyến đi này. Năm sau, tôi chắc chắn sẽ quay lại đây, nhưng không phải một mình nữa mà là với người mà Thủy luôn chờ đợi: Thành.
Tham khảo :
Tôi là Thủy, một cô bé lớn lên trong gia đình khá giả. Tôi có một người anh trai vô cùng yêu thương mình, và tôi cũng rất quý mến anh ấy. Tên của anh ấy là Thành.
Từ nhỏ, tôi và anh Thành luôn yêu thương và ở bên cạnh nhau. Chiều nào chúng tôi cũng đi học về cùng nhau. Mỗi khi học bài, có gì không hiểu thì anh trai tôi luôn sẵn sàng giải đáp. Có lần anh trai tôi đi đá bóng làm rách áo nên không dám về nhà, thế là tôi đã mang kim chỉ ra tận sân bóng vá áo cho anh. Mọi người xung quanh ai cũng khen anh em tôi luôn biết quan tâm cho nhau.
Ấy vậy mà, một ngày tin dữ lại đến với gia đình tôi. Bố và mẹ quyết định không sống cùng nhau nữa. Vậy nên tôi sẽ phải cùng mẹ về quê sống, xa rời bố và anh trai. Sau khi biết tin ấy, đêm nào tôi cũng bật khóc tức tưởi, đến sưng cả hai mắt. Không có lúc nào tôi ngừng cầu nguyện rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng rồi thời gian cứ trôi đi mà chẳng có dấu hiệu nào để tôi tỉnh giấc cả.
Thế rồi, một buổi sáng nọ, mẹ bảo anh em tôi hãy chia đồ chơi ra đi. Đồ chơi của chúng tôi chẳng có gì nhiều. Và chúng tôi cũng chẳng muốn chia ra để làm gì. Bởi lúc ấy, tôi và anh trai đang chìm trong sự đau khổ của chia li. Thế rồi, anh trai quyết định để hết đồ chơi lại cho tôi. Tôi cảm động và thương anh lắm. Nhưng tôi chợt nhận ra không thể làm như vậy được, vì nếu không có Vệ Sĩ thì anh sẽ lại nằm mơ thấy ác mộng mất. Nhưng lại cũng không thể tách Vệ Sĩ và Em Nhỏ ra được, như vậy sẽ tội nghiệp lắm. Càng suy nghĩ, mọi chuyện lại đi vào bế tắc.
Trong lúc ấy, anh Thành quyết định dẫn tôi đến tạm biệt trường học. Trên đường đến trường, nhìn những cảnh vật thân thuộc mà lòng em đau nhói. Chưa bao giờ em thấy con đường này ngắn đến thế, bởi em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không được trở lại nơi này nữa. Đến trường, nhìn khắp sân trường, những cột cờ, gốc cây, tấm bảng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối những tháng ngày đã qua. Không chỉ bởi vì tôi sẽ không được quay lại thăm trường nữa, mà còn bởi vì từ bây giờ tôi sẽ không được đi học nữa. Khi biết điều đó, cô giáo và bạn bè ai cũng rất buồn. Thế nhưng biết làm sao bây giờ, mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi mà. Sợ ảnh hưởng đến lớp học, tôi vội chạy ra khỏi trường.
Vừa về đến nhà, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Mấy cô chú hàng xóm đang giúp mẹ tôi vác đồ lên xe. Tôi ngạc nhiên đến như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá chuối. Thế rồi, trong khoảnh khắc đó, tôi vội chạy vào nhà, mở thùng đồ chơi ra, lấy Vệ Sĩ ra, đặt chúng cạnh nhau trên giường của anh Thành. Và dặn dò:
- Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào.
Rồi tôi lại vội dặn anh:
- Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho, anh nhé.
Rồi đi theo mẹ lên xe. Thế nhưng, đi được một đoạn, tôi lại quay lại, đưa cho anh trai Em Nhỏ, và dặn anh không bao giờ để Em Nhỏ và Vệ Sĩ xa nhau. Bởi tôi không muốn chúng phải chịu nỗi đau khổ như tôi và anh trai. Thế rồi, tôi quay lại, lên xe, theo mẹ về quê.
Trên suốt con đường đi, tôi ngồi thừ người ra, im lặng rồi nức nở khóc. Tôi chỉ ước gì mọi chuyện không phải là sự thật. Mẹ sẽ không quay về quê nữa, cả nhà sẽ lại đoàn tụ cùng nhau như ngày xưa. Thế nhưng, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi. Tôi mong răng, rồi sẽ sớm được gặp lại anh trai, được gặp lại bố ở một ngày không xa.
Tham Khảo !
Khi anh tôi dắt tôi đến trường, tôi nép bên cành cây để lén nhìn mọi vật. Tôi cố đưa mắt nhìn những cảnh vật quen thuộc: những ô ăn quan vẽ trên gạch, những tấm bản tin, để khắc sâu vào trong tâm trí, biết đâu sau này tôi không được nhìn thấy nữa. Càng nhìn, tôi càng nghẹn ngào, tôi bật khóc thút thít. Đột nhiên, cô Tâm gọi tên tôi, làm tôi giật mình. Tôi bước vào lớp để tạm biệt cô Tâm, bạn bè. Tôi nức nở và không thể nói hết lời. Cô ôm lấy tôi và nói:
- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Nói rồi cô quay xuống lớp:
- Bố mẹ bạn Thuỷ bỏ nhau. Thuỷ phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Những tiếng "ồ" kinh ngạc vang lên. Cả lớp sững sờ. Mấy đứa bạn thân mà ngày nào cũng sát vai nhau trong mấy năm qua khóc thút thít, các bạn bỏ chỗ ngồi đến nắm chặt tay tôi, tôi cảm động lắm.
Cô Tâm gỡ tay tôi, đi lại phía bục và lấy cây bút cùng với chiếc bút máy nắp vàng rất đẹp, đưa cho tôi và nói:
- Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nữa.
Dù rất muốn nhận nhưng tôi đặt vội lên bàn, tôi không dám nhận. Tôi nói:
Thưa cô, em không dám nhận em không được đi học nữa.
Cô sửng sốt và hỏi tôi:
- Sao vậy?
- Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ bảo sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán - Tôi trả lời.
Cô giáo tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ bạn cũng khóc mỗi lúc to hơn. Tôi muốn ôm chặt cô và các bạn cả ngày, tôi không muốn rời xa họ. Nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến giờ học, tôi nức nở tạm biệt mọi người.
Rồi anh tôi dắt tôi ra khỏi lớp. Tôi cảm thấy lòng mình đau xót, thật là không thể tin nổi. Tôi thầm ước chuyện này là mơ.