Ba giờ anh còn chưa ngủ
Tương tư về em biết bao nhiêu là cho đủ
Chẳng phải người âm phủ ngày ngủ đêm bay
Nhưng mà giờ lúc nào anh cũng như là thằng trên mây
Tóc em là suối
Mắt em là hồ
Nụ cười em là nắng để cho lòng này ngẩn ngơ
Chẳng phải là Xuân Diệu anh cũng biết làm thơ
Vì đơn giản là giờ trong đầu anh toàn thương với nhớ
Đi cùng với em trên một đoạn đường dài
Chỉ mong được một lần nắm tay dù là đi đến sáng mai
Chuyện anh nói đâu phải ngày một ngày hai
Nếu như em gật đầu mình bên nhau đến mãi mãi
Cuộc đời anh đã từng là bản nhạc buồn
Chỉ đợi em remix là anh sẽ lên luôn
Từ ngày gặp em anh lại thấy bay bổng
Chẳng còn thấy chật chội chẳng còn dập khuôn
Lại đây anh nói nhỏ
Em làm cái gì cũng để anh phải nói hỏ
Mặt thì ngáo ngáo, điệu cười thì ngơ ngơ
Suốt ngày nói linh tinh vớ vẩn
Cũng để anh đêm về nhà ôm mơ
Chuyện trò với em từ đêm đến sáng chẳng cần một giọt cà phê
Không cần không cỏ không men không rượu nhưng em vẫn làm anh mê
Em có yêu bản thân mình không?
Nếu có thì làm tình địch với anh nhá
Nhà em có bán rượu không?
Mà nói chuyện với em anh say quá
Dừng lại nhanh
Cười thêm cái nữa là tim anh đứt phanh
Nhà em có sao em không ở
Mà lại đi chuyển hộ khẩu vào tim anh?
Em có thấy cuộc đời mình nhàm chán khi cứ hoài lặp đi lặp lại
Vậy thì đến đây với anh đi chứ sao còn cứ hoài tìm ai
Vòng tay anh không quá lớn, chân cũng chẳng được quá dài
Nhưng mà để ôm em hay chạy đến với em thì việc gì với anh cũng không ngại
Bài hát "Người âm phủ" của Mai Quang Nam
thì ế thôi
=.=