Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1: Đoạn trích trên sử dụng phương thức biểu đạt chính là mô tả.
Câu 2: Trong đoạn văn, giả đã chứng minh những ước mơ riêng của mỗi người bằng dẫn chứng là ví dụ về cô bé bán diêm trong truyện cổ An-đéc-xen và tỷ phú Bill Gates.
Câu 3: Kiểu câu là mệnh đề mệnh lệnh. Hành động nói của câu là "hành động nhằm biến ước mơ của mình thành hiện thực".
Câu 4: Câu hỏi này yêu cầu ý kiến cá nhân, do đó em có thể trả lời theo quan điểm của mình.
Cậu tham khảo đi !
Câu 1: Đoạn trích trên sử dụng phương thức biểu đạt chính là phương pháp luận điểm.
Câu 2: Trong đoạn văn, giả đã chứng minh những ước mơ riêng của mỗi người bằng dẫn chứng là những ví dụ về ước mơ nhỏ như của cô bé bán diêm và ước mơ lớn như của tỷ phú Bill Gates.
Câu 3: Kiểu câu trong đoạn văn là câu mệnh lệnh, hành động nói của câu là yêu cầu hoặc khuyến nghị.
Câu 4: Câu hỏi này yêu cầu ý kiến cá nhân của em, vì vậy em có thể trả lời theo quan điểm của mình.
Những ước mơ của vô bé bán diên là hoàn toàn chính đáng vì cô chỉ cần được sưởi ấm, được ăn no, được quây quần bên gia đình và hơn hết là gặp lại người bà để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Theo em, em không cần ước mơ giống cô bé
1. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản?
C. Nghị luận
Câu 2. Xác định luận đề của văn bản trên?
B. Bàn về ước mơ lớn, ước mơ nhỏ
Câu 3. Câu Như Đôn ki hô tê đã nói: Việc mơ những giấc mơ diệu kỳ là điều tốt nhất một người có thể làm là bằng chứng khách quan hay ý kiến chủ quan của người viết?
B. ý kiến chủ quan của người viết
Câu 4. Ý kiến của tác giả thể hiện trong câu văn nào sau đây?
C. Tất cả chúng ta đều phải hành động nhằm biến mơ ước của mình thành hiện thực.
Câu 5. Em hiểu cụm từ cuộc sống của các thiên thần trong câu "Những người biết mơ ước là những người đang sống cuộc sống của các thiên thần" Có nghĩa là gì?
Cụm từ này có thể hiểu là những người biết mơ ước và hành động để thực hiện ước mơ của họ đang sống một cuộc sống tích cực, ý chí mạnh mẽ, giống như các thiên thần có tinh thần cao cả.
Câu 6. Việc tác giả dẫn ra ước mơ của cô bé bán diêm trong truyện cổ tích An-đéc-xen và ước mơ của tỷ phú Bill Gates có tác dụng gì?
Tác giả giới thiệu những ước mơ khác nhau nhằm minh họa rằng mọi người, từ nhỏ đến lớn, đều có khả năng mơ ước và làm thay đổi cuộc sống của mình. Điều này nhấn mạnh ý kiến chủ đạo của văn bản về tầm quan trọng của ước mơ.
Câu 7. Em hiểu gì về thông điệp của văn bản?
Thông điệp của văn bản là việc mơ ước không chỉ là điều tốt lành mà còn là động lực quan trọng để chúng ta hành động và thay đổi cuộc sống.
Câu 8. Từ Thông điệp của văn bản, em rút ra bài học gì cho bản thân?
Một bài học có thể là việc không chỉ mơ mộng mà còn phải hành động để biến ước mơ thành hiện thực. Tôi cũng nhận thức về sức mạnh tích cực của việc giữ cho tâm trạng mơ mộng và không bao giờ từ bỏ niềm tin vào khả năng thay Đổi cuộc sống
Tham khảo:
Ai đã từng đọc “Cô bé bán diêm” của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một thế giới mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo khổ. Truyện đã kết thúc nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn đầy ắp trong tâm trí người đọc, người nghe qua những lời kể và sự miêu tả vô cùng cuốn hút của nhà văn.
Kết thúc câu chuyện là sự đối lập giữa cảnh đời vui vẻ và cái chết bi thảm của em bé bán diêm. Trong đêm giao thừa, vì quá đói rét nên em đã chết. Hình ảnh hiện ra “với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Sáng hôm sau tuyết phủ kín mặt đất, khi mặt trời bắt đầu lên, bầu trời xanh nhạt, mọi người ra khỏi nhà vui vẻ. Trước sự vui sướng, háo hức của mọi người, em đã chết ở một xó tường, nằm giữa những que diêm đã quẹt làm xoáy sâu vào tâm can người đọc. Đây là một kết thúc vô cùng độc đáo và khác hoàn toàn với kết thúc của truyện cổ tích. Nếu như truyện cổ tích là một kết thúc có hậu và nhân vật sẽ tìm thấy hạnh phúc ngay trong chính cuộc sống thực tại thì truyện "Cô bé bán diêm" lại là một kết thúc đầy bi kịch, đau xót cho số phận nghèo khổ, bất hạnh của em bé bán diêm. Nhưng cái tài của An-đéc-xen là miêu tả bi kịch mà không gợi ra bi thảm và nỗi buồn của cuộc đời nhân vật. Bởi vì em bé ra đi trong hạnh phúc vô bờ và sự mãn nguyện khi em được bà hết mực yêu thương, che chở. Từ đó, em mãi mãi được sống bên bà. Qua chi tiết em chết má vẫn hồng, môi vẫn nở nụ cười tác giả muốn khẳng định một điều em bé chưa chết vì em đã từ dã hiện thực cay đắng, đen tối, phũ phàng để bước sang một thế giới khác tươi đẹp hơn. Và chỉ có cái chết mới giải thoát nỗi khổ của cuộc đời và hạnh phúc chỉ đến khi em chết đi "môi mỉm cười". Điều kì diệu hơn thế nữa mà không ai biết được chính là niềm vui sướng hạnh phúc với em khi ở bên bà đầy yêu thương bay lên về với Thượng đế chí nhân. Chỉ có nhà văn An-đéc-xen mới thấu hiểu và trân trọng bởi tấm lòng ông đã thuộc về những con người nghèo khổ, bất hạnh trong cuộc đời. Kết thúc ấy vẫn là bi kịch day dứt ám ảnh trái tim người đọc, tỏa sáng giá trị nhân văn sâu sắc. Đối lập với sự bất hạnh tột cùng của em bé là sự thờ ơ của người đời.
Chúng ta càng trân trọng ước mơ của cô bé biết bao nhiêu thì lại càng đau đớn trước cái chết thương tâm của em bấy nhiêu. Và chúng ta phải cảm ơn nhà văn An-đéc-xen đã miêu tả cái chết của cô bé với một tấm lòng cảm thông sâu sắc. Ánh sáng của những giấc mơ hiện về mỗi khi một que diêm vụt lên đã trở thành vầng hào quang tỏa sáng bên cô bé tội nghiệp trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, xua đi mọi giá băng, lạnh lẽo, giúp em quên hết mọi đau buồn, tủi cực của cuộc sống trần gian. Khi nhìn thấy những que diêm cháy dở những con người kia trở nên lạnh lùng, vô cảm, thiếu tình thương: “Chắc nó muốn sưởi ấm”.
Đến với truyện “Cô bé bán diêm”, người đọc không thể không cảm nhận ý nghĩa của hình tượng những ngọn lửa diêm. Đó là ngọn lửa của ước mơ tuổi thơ về một mái ấm gia đình, về ấm no hạnh phúc, được ăn ngon mặc đẹp, được vui chơi và sống trong tình yêu thương của mọi người. Đây chính là ý nghĩa nhân văn sâu sắc của tác phẩm. Và hình ảnh em bảo bà cầu xin Thượng đế chí nhân cho em đi theo bà càng nhắc nhở chúng ta hãy yêu thương trẻ thơ và để trẻ có một cuộc sống hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong tình cảm nâng niu, trân trọng của tất cả mọi người.
Em bé thật bán diêm quả thật đáng thương. Trong xã hội thiếu tình thương yêu giữa người với người, nhà văn An-đéc-xen đã viết truyện này để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với em bé bán diêm nói chung và tầng lớp những người nghèo khổ nói riêng để làm dịu bớt nỗi đau đang nhức nhối trong tim và cũng để an ủi những linh hồn tội nghiệp. Mặc dù tác giả đã miêu tả em bé chết với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười nhưng vẫn khiến người đọc cảm động rơi nước mắt. Dù khép trang sách lại những hình ảnh cô bé bán diêm vẫn mãi mãi đọng lại và hiện hữu trong em và tất cả những ai đã từng đọc truyện. Bức thông điệp mà ông gửi gắm vẫn còn ý nghĩa sâu sắc đến tận bây giờ.
Mỗi người sinh ra đều có một cuộc sống do tạo hóa đem lại. Đối với cô bé bán diêm có mảnh đời bất hạnh mất bà và mẹ, phải số với người ba lạnh lùng. Dù thế, em bé vẫn cố gằng bán diêm kiếm sống qua ngày. Đến một ngày kia, cả ngày không bán được bao diêm nào, trời lại lạnh, em bé bán diêm quyết định rằng sẽ không về nhà. Lúc đó. em liều mình quẹt diêm lên và thấy những mộng tưởng như được sưởi ấm, ăn nó, hạnh phúc trong vòng tay của người bà quá cố. Nhưng khi những que diêm tắt cũng là lúc mộng tưởng ta biến, sự thật quay trở lại. Từ đó, ta cảm nhận em bé bán diêm cũng giống như bao ngươi khác khát khao tình thương, được ăn ngon, mặc ấm, ngủ yên, những ước mơ quá đẹp. Ta cũng cảm nhận rằng nhận định về những ước mơ của những em bé nghèo khó trở thành sự thật Từ đó, ta nói ai cũng có quyền ước mơ và có khả năng biến ước mơ đó thành sự thật.
Mỗi con người sinh ra đều là những người được trời ban cuộc sống. Họ cũng như chúng ta đều là con người và cái họ cần là cuộc sống hạnh phúc và êm đềm. Đúng vậy, cuộc sống của mỗi con người đều muốn được ăn no mặc đẹp, được là người hạnh phúc nhất, giàu sang nhất. Nhưng có những con người ước muốn của họ nhỏ lắm đơn giản là được hạnh phúc và có cuộc sống đầy đủ. Nhưng đâu ai biết những điều đó mà cứ chà đạp lên tình cảm của chính bản thân họ. Suy nghĩ và tư tưởng của họ cũng giống chúng ta, nhưng khác nhau ở chỗ là số phận của con người. Người thì phải phải lấy đường làm chiếu làm giường lấy trời làm chăn làm nhà. Còn những người khác thì được sống tỏng 1 căn biệt thự giàu sang ngày ngày có kẻ hầu hạ. Ước mơ của mỗi con người đơn giản lắm, đơn giản đến mức có thể bị người có quyền chà đạp và sai khiến.