K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

không hiểu Đặng Tuấn Hưng

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang...
Đọc tiếp

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :

  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang ốm nên nhờ người thợ học việc đi làm thay. Người thợ học việc này rất tỉ mỉ. Khi anh ta xem xét xong cái đồng hồ, trời đã tối. Cho rằng mình đã làm xong việc, anh vội vàng gắn những chiếc kim mới và chỉnh giờ theo đồng hồ bỏ túi của mình. Lúc đó là 6h nên anh chỉnh kim phút ở số 12 và kim giờ ở số 6. Người thợ học việc trở về, chẳng mấy chốc điện thoại reo. Anh nhấc máy thì nghe giọng giận dữ của khách hàng: "Anh đã không làm việc của mình cho tử tế. Đồng hồ chỉ sai giờ rồi". Quá ngạc nhiên, anh tức tốc quay lại nhà vị khách nọ. Anh nhận thấy đồng hồ đang chỉ 8h hơn một chút. Anh đưa đồng hồ của mình cho vị khách hàng và nói: "Xin vui lòng kiểm tra lại giờ. Đồng hồ của ông không chạy sai dù chỉ một giây".
- Vị khách đành phải đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, khách lại gọi điện đến nói rằng những chiếc kim đồng hồ dường như phát điên, tự ý quay liên tục. Khi người thợ học việc vội vã chạy đến, đồng hồ chỉ hơn 7h một chút. Sau khi kiểm tra đồng hồ của mình, người thợ học việc nổi cáu: "Ông đang trêu tôi chắc! Đồng hồ của ông chỉ đúng giờ mà!".
Bạn hiểu chuyện gì đang xảy ra không?

    Mọi người hãy giúp cậu bé nhé.

 

  
 

6
22 tháng 4 2017

Vì người khách nhìn kim giây ra kim giờ 

22 tháng 4 2017

vi khach nham kim phut ra kim giay

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

19 tháng 10 2015

ông ấy muốn lên thiên đình

 tích cho mình nhé :))

19 tháng 10 2015

Thiên đình nha bạn

    

Đàn ông: Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, anh đã mong chờ quá lâu.Phụ nữ: Anh có muốn em ra đi không?Đàn ông: Không, đừng có nghĩ tới chuyện đó.Phụ nữ: Anh sẽ chung thủy chứ?Đàn ông: Đương nhiên rồi.Các tin liên quanTại sao hôn nhân lại là mồ chôn ái tình?Bóng ma ám ảnh cuộc hôn nhân của chúng tôi...Những cuộc hôn nhân không trọn vẹnNhững cuộc hôn nhân lùm xùm nhất showbiz...
Đọc tiếp

Đàn ông: Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, anh đã mong chờ quá lâu.

Phụ nữ: Anh có muốn em ra đi không?

Đàn ông: Không, đừng có nghĩ tới chuyện đó.

Phụ nữ: Anh sẽ chung thủy chứ?

Đàn ông: Đương nhiên rồi.

Các tin liên quan

  • Tại sao hôn nhân lại là mồ chôn ái tình?
  • Bóng ma ám ảnh cuộc hôn nhân của chúng tôi...
  • Những cuộc hôn nhân không trọn vẹn
  • Những cuộc hôn nhân lùm xùm nhất showbiz Việt

Phụ nữ: Em sẽ làm việc nhà một mình phải không?

Đàn ông: Đừng lo, anh sẽ tìm người khác thay em.

Phụ nữ: Nhưng nếu em không là một người vợ hoàn hảo?

Đàn ông: Kể cả như vậy, hình ảnh em trong tim anh sẽ không bao giờ thay đổi.

Phụ nữ: Dù sau nay em có già nua xấu xí, em vẫn sẽ yêu anh.

Đàn ông: Em yêu, lời em nói khiến anh rất cảm động, đấy là điều ước của anh.

Phụ nữ: Anh sẽ lấy vợ khác nếu em qua đời chứ?

Đàn ông: Ngốc à, nếu vậy anh nguyện cả đời không lấy vợ.

Phụ nữ: Em sẽ mãi là người yêu duy nhất của anh chứ?

Đàn ông: Tất nhiên, điều này không phải nói.

Phụ nữ: Anh sẽ quay lại với người cũ nếu cô ấy vẫn yêu anh chứ?

Đàn ông: Anh không bận tâm. Việc này không liên quan đến anh.

Phụ nữ: Anh sẽ bảo vệ em nếu người ta bắt nạt em chứ?

Đàn ông: Anh sẽ giải quyết, sẽ khôngcó chuyện này xảy ra

Phụ nữ: Anh sẽ có trách nhiệm với con chúng ta chứ?

Đàn ông: Đây chính xác là việc mà anh muốn làm.

Phụ nữ: Anh không lấy tiền lương đi đánh bạc chứ?

Đàn ông: Không đời nào. Việc này không thể tha thứ được, anh tuyệt đối không để việc này xảy ra.

Phụ nữ: Anh sẽ tha thứ nếu em có lỗi chứ?

Đàn ông: Chắc chắn rồi, hơn nữa chuyện này phải bao dung.

Phụ nữ: Anh có ngoại tình và ruồng bỏ em không?

Đàn ông: Nếu đúng như vậy, người đau khổ nhất chắc chắn là anh.

Đàn ông: Nếu có cơ hội anh rất muốn.

Phụ nữ: Nếu có người theo đuổi anh thì sao?

Đàn ông: Anh sẽ từ chối ngay.

Phụ nữ: Anh không tốt với em, mẹ em có quyền trách anh chứ?

Đàn ông: Điều phía trước không thể xảy ra, do đó điều phía sau không thành sự thực.

Phụ nữ: Nếu kết hôn, bố mẹ em sẽ sống cùng chứ?

Đàn ông: Đương nhiên.

Phụ nữ: Anh có lăng nhăng không?

Đàn ông: Tuyệt đối không.

Phụ nữ: Anh sẽ bảo vệ em trước mặt bố mẹ anh chứ?

Đàn ông: Thường thì anh sẽ làm như vậy.

Phụ nữ: Lúc tức giận anh có đánh em không?

Đàn ông: Không đời nào, anh đâu phải loại người đó.

Phụ nữ: Anh để em giữ tiền lương chứ?

Đàn ông: Còn phải hỏi nữa sao.

Phụ nữ: Anh yêu em là vì tình dục phải không?

Đàn ông: Em nói vậy khiến anh buồn nôn, đừng bao giờ nói như vậy nữa.

Phụ nữ: Anh thật tốt, em sẽ yêu anh mãi mãi.

Sau khi kết hôn, vui lòng đọc ngược lên.

10
27 tháng 3 2016

Hic..hic..

Hay đã đành mà đọc ...từ trên xuống cũng được...đọc từ dưới lên...càng hay!

27 tháng 3 2016

hayyyyyyyyyy

1.Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này,...
Đọc tiếp

1.Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này, tấm biển ghi:" Khu vực dành riêng cho nam giới". Mặt đỏ ửng, cô đổi tấm biển lần nữa. Tới lúc này, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi. Cô thấy ngạc nhiên nên nhìn vào tấm biển. Trên tấm biển ghi:" Chỗ này sâu 1m8 "
2. Hôm wa em đốt nhà, mẹ đánh em gần chết. Hôm nay mẹ lên nương, một mình em đốt tiếp. Hương rừng thơm mùi khói, nước suối đen si si. Cả nhà em chết cháy, em án tù chung thân. Tù của em be bé, nằm ở giữa rừng xanh. Chú công an tre trẻ đập em rất dã man.Hương rừng tanh mùi máu, nước suối pha màu hồng.Tù của em trên gác, xác em ở Tây Nguyên la` la' la la` la

3.Mỗi câu cú của VN có thể hiểu nhiều nghĩa nếu ta đặt dấu chấm dấu phảy khác nhau VD: "Mỗi gia đình có 2 con, vợ chồng hạnh phúc" giờ ta chuyển dấu phảy sẽ thành "Mỗi gia đình có 2 con vợ, chồng hạnh phúc

4.

Bớt 5 đô la

Cảnh sát điều tra về cái chết bí ẩn của một nhà kinh doanh cỡ lớn, ông ta nhẩy từ cửa sổ văn phòng của ông ta trên tầng 11 xuống. Cô thứ ký dáng thùy mị nết na của ông ta khai:

“Sau tuần thứ nhất, tôi được tăng lương 20 đô la. Cuối tuần thứ 2, ông ấy cho tôi tấm áo dạ hội rất đẹp. Cuối tuần thứ 3, ông ấy cho tôi một khăn choàng bằng lông chồn tuyệt mỹ. Thế rồi chiều hôm đó, ông gọi tôi vào phòng giấy và hỏi tôi có chịu làm tình với ông không. Tôi bảo tôi bằng lòng và nói thêm rằng, vì ông rất tốt với tôi, nên ông chỉ cần trả tôi 5 đô la, mặc dù tôi tính tiền cho mọi đàn ông khác trong văn phòng là 10 đô la. Đúng lúc ấy ông nhẩy ra ngoài cửa sổ”.

5.Mười đô la tồi tệ

Một nhà kinh doanh trung niên đem vợ sang Paris. Sau khi đi khắp thành phố mua sắm, ông xin với vợ cho một ngày xả hơi.

Vừa thoát khỏi mụ vợ già, ông đến ngay quán rượu và cuối cùng vớ được một ả gái điếm xinh đẹp. Ả đòi năm chục còn ông thì trả mười. Thế là không thỏa thuận được.

Tối hôm đó ông đưa vợ đến một hiệu ăn sang trọng và ở đó ông thấy ả gái điếm xinh đẹp ban chiều ngồi bên chiếc bàn gần cửa.

“Thấy chưa, quý ông” – ả nói, lúc vợ chồng ông đi ngang qua – Xem ông kiếm được thứ như thế nào với mười đô la tồi tệ của ông?

Chúc các bạn vui vẻ, cười nhiều mỗi ngày!

10
22 tháng 12 2016

bạn ''thanh mai cute''chỉ muốn cac ban vui vẻ thôi mà bạn ''Từ Nguyễn Đức Anh ''nhiều chuyện ghê

21 tháng 12 2016

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các bài toán hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Gia đình hiện tại mà cô bé sống cùng không biến mất bởi vì đó không phải là bố mẹ ruột của cô bé, nói cách khác thì cô bé là con nuôi của nhà này. Do đó khi cô bé ước gia đình mình chết đi thì gia đình mà cô đang sống không có ai chết cả, mà thay vào đó cô bé đã gián tiếp giết gia đình thật của mình. Do đó cô bé mới hối hận và khóc lóc.

9 tháng 10 2018

ae trả lời mik thấy cái nào lời  giải hay thì mik

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái...
Đọc tiếp

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.

Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:

- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái xe đạp dở lắm, cứ đâm vào tường không hả?Được giấc mơ này là quá sức tưởng tượng đấy!

Nhưng khi nhận ra là mình đã đập cái đồng hồ thì đã quá muộn. Anh khóc than:

- Than ôi!Sao mình lại đập cái đồng hồ đắt tiền này chứ!Hu hu hu!

Jack ra vườn, anh đào một cái hố, thả cái đồng hồ xuống, đắp đất lên rồi lại khóc tiếp:

- Hu hu hu!Đồng hồ ơi là đồng hồ, sao mày nỡ bỏ ta!Ta đập mày vào tường thì ít ra mày cũng phải còn sống một tí với ta chứ!Xin lỗi nha, đồng hồ, chỉ vì ta đặt báo thức rồi đập mày nên mày mới ra nông nỗi này!Xin lỗi mày, ngàn lần xin lỗi mày!Ta sẽ chăm sóc chu đáo và ngày ngày thắp hương cho mày!Tha lỗi cho ta nhé, đồng hồ!Hu hu hu!.

Khóc chán rồi, anh tự nhủ:"Mình phải đăng kí một cuộc đua và giành giải nhất để lập công chuộc tội với cái đồng hồ này."

Vừa đúng lúc người ta đang tổ chức cuộc đua của tỉnh, ai cũng có thể đăng kí đua xe. Anh đăng kí đua và đọc bảng quy luật của cuộc đua:

- Có thể đâm vào xe người khác.

- Cuộc đua này sẽ kéo dài 500km.

- Thời gian cho cuộc đua là 2 giờ 15 phút.

- Tay đua sẽ chiến thắng ngay cả khi anh ta không ở trong xe mà xe cán đích trước tiên.

- Các tay đua nghỉ ngơi lúc nào cũng được, nhưng phải đảm bảo về thời gian.

- Mỗi chiếc xe đua sẽ được trang bị vận tốc nhanh nhất là 250km/giờ.

- Sẽ có 4 lít xăng dự trữ ở mỗi xe, tùy trường hợp thì phải biết cách sử dụng.

- Chúng tôi sẽ không đảm bảo tính mạng cho các tay đua.

Chân thành cảm ơn!Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc đua.

Jack về nhà, anh mua đồ ăn để chuẩn bị cho cuộc đua. Anh mua những thứ sau:

1. 5 cái bánh mì, dự đoán 10 phút sẽ ăn một cái.

2. 2 chai coca, dự đoán 1 giờ uống một chai.

3. 10 cái kẹo cao su, dự đoán 5 phút ăn một cái.

4. 6 cái kẹo mút, dự đoán 15 phút sẽ mút một cái.

5. 1 bánh xà phòng, phòng trường hợp cần sử dụng.

Vào ngày đua...

Jack chọn chiếc xe màu đỏ, rất đẹp. Anh lái xe vào trường đua, dừng trước vạch xuất phát. Có tổng số 5 tay đua cùng đua với anh là: John - xe màu trắng, Mary - xe màu hồng, Cambell - xe màu xanh, Sting - xe màu đen và Lucy - xe màu vàng. Cuộc đua chuẩn bị bắt đầu: 5...4...3...2...1...Go. Cả năm chiếc xe đều nổ ga hết tốc   lực. Xe của Jack đứng thứ 3, sau Cambell và Sting, Jack vừa phóng xe như điên vừa bóc kẹo cao su bỏ vào mồm nhai:

- Ngon quá, hương vị thật là tuyệt vời.

Jack sực nhớ lúc nãy đi vệ sinh chưa rửa tay nên anh lôi ra cái bánh xà phòng. Mở 1 chai coca ra và đổ nước vào tay, xát xà phòng lên, nhưng không may bánh xf phòng trơn quá, tuột ra khỏi tay anh và rơi đúng vào chỗ phía trước bánh xe của Cambell - người đứng thứ 2. Xe của Cambell mất lái, lao thẳng ra khỏi đường đua rồi bay tít ra xa, Cambell không rõ lí do, anh đành bỏ cuộc chơi với một chấn thương khá nặng. Bây giờ Jack đang ở vị trí thứ 2, sau Sting. Đến khúc ngoặt, Jack bẻ lái một cái, và bây giờ xe của anh đã vượt qua khúc ngoặt nhưng xe thì bốc đầu, đổ rầm xuống một cái rồi chạy tiếp. Anh không biết giữ bánh lái, chiếc xe đánh võng trên đường. Bây giờ vận tốc của anh đã là tối đa (anh không biết giảm tốc độ) và vận tốc của Sting giảm xuống còn 180km/giờ vì Sting thấy mình sắp đến đích nên chủ quan, Jack nhanh chóng đuổi kịp Sting. Jack chỉ biết quay xe chứ không biết vượt lên trước, vì vậy, khi đến gần xe của Sting anh không biết làm thế nào, đạp phanh kít một cái, cái số Jack sao mà may thế, xe của anh bay lên trời vì phanh bất ngờ, lộn mấy vòng rồi đập xuống đường chạy tiếp. Chỉ còn 10 km nữa là đến đích, Sting đuổi theo Jack, khi đó, Jack không may nhấn nút mở khoang xe ở đằng sau ra, thùng xăng 2 lít rơi ra, Sting phải tránh cái thùng, không kịp đuổi theo Jack nữa. Đến gần đích rồi, chỉ còn cách 5m thôi thì xe của Jack hết xăng, Sting thì đang đuổi theo sau nhưng còn một quãng khá xa. Không kịp đổ xăng, Jack chuyển xe đến chế độ đẩy, rồi vừa đẩy xe vừa hát:

- Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đường...Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đích...

Nỗ lực của Jack đã thành công, anh đã đến đích trước Sting 2 giây. Anh lấy số tiền thưởng mua một cái đồng hồ báo thức cực xịn và một cái bàn thờ cũng xịn nốt.

Jack về nhà, anh đặt cái bàn thờ lên giữa sân rồi thắp hương cho cái đồng hồ. Vào phòng ngủ, anh đặt cái đồng hồ mới lên cái bàn rồi nói:

- Ta đập cũng phải cố gắng sống nhé!

Jack ra cổng, anh viết một câu danh ngôn với nét chữ thật to, thật đậm:

- Có công ngồi ước có ngày thành danh.

2
11 tháng 1 2016

chuyện hay dữ

 

18 tháng 1 2016

giỏi quá nhỉ viết được nhiều như thế chẳng thấy mỏi tay hay sao

 Bài học từ người họa sĩNgày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành...
Đọc tiếp

 

Bài học từ người họa sĩ

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò. Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra sơ suất trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó. Rajeev làm theo lời thầy, đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất. Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

 

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

 - Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

hãy đọc và suy ngẫm

4

Bài này giống trong truyên vẽ trứng, nhưng tớ thích bài này

8 tháng 7 2015

Mình thích bài này của bạn!

bạn ơi nhớ không đăng lên những của hỏi linh tinh nhé!  ^-^

8 tháng 9 2017

b ê cái j vậy

khs hỉu 

.