Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
gợi ý:
cây mà em thích là cây gì? nó trồng ở đâu?
hình dáng cây đó như thế nào?
cây đó có ích lợi gì?
đây là gợi ý chứ không viết theo mà hãy viết theo mắt nhìn và nhớ viết 7 đến 8 câu thôi chứ không cần viết nhiều.
Từ ngữ chỉ người, vật | Từ ngữ chỉ hoạt động |
---|---|
M : Đồng hồ | tích tắc, tích tắc báo phút, báo giờ. |
Con gà trống | gáy vang ò... ó... o... báo trời sáng. |
Con tu hú | kêu tu hú, tu hú báo sắp đến mùa vải chín. |
Chim sâu | bắt sâu, bảo vệ mùa màng. |
Cành đào | nở hoa cho sắc xuân thêm rực rỡ. |
Bé | làm bài, đi học, quét nhà, nhặt rau, chơi với em đỡ mẹ. |
Ảnh Bác Hồ được treo một cách trang trọng ngay chính giữa bức tường lớp học của em. Trong ảnh, gương mặt Bác Hồ rất hiền hậu. Râu tóc Bác bạc phơ. Vầng trán Bác cao và rộng thể hiện Bác là một người thông minh cùng với đôi mắt sáng ngời như sao luôn luôn nhìn chúng em với một cách đầy trìu mến, yêu thương.
Thấy được tình thương yêu của Bác, em sẽ cố gắng vâng lời cha mẹ để xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ. Ảnh Bác Hồ lớp em được treo trang trọng phía trên tấm bảng, dưới lá Quốc kì nền đỏ sao vàng. Trong ảnh, Bác Hồ có mái tóc bạc phơ và bộ râu hơi dài, trông như một ông tiên. Da Bác hồng hào. Vầng trán của Bác cao lộ rõ vẻ thông minh. Càng nhìn ảnh Bác, em càng quyết tâm thực hiện năm điều Bác Hồ dạy để xứng đáng là cháu ngoan của Bác.
Em kể 1 đoạn và thể hiện tình cảm, thái độ của mình với nhân vật.
Ví dụ kể lại đoạn 1: Ngày xưa, có một cậu bé ham chơi, nghịch ngợm. Trong một lần bị me mắng, cậu dỗi mẹ, bỏ nhà đi. Mẹ cậu buồn bã, ở nhà ngóng trông con mãi nhưng chẳng thấy cậu về.
Câu chuyện “Sự tích cây vú sữa” kết thúc với hình ảnh cậu bé ôm quả vú sữa và ngủ quên dưới gốc cây do người mẹ hóa thành. Em rất xúc động và đau buồn trước kết thúc đó, nên luôn mong muốn có một điều kì diệu nào đó xảy ra. Em ước, sẽ có một bà Tiên xuất hiện, chỉ cho cậu bé một dòng suối thần kì trên núi cao. Chỉ cần múc nước đó về tưới cho cây vú sữa, mẹ của cậu bé sẽ trở lại. Biết tin, cậu liền vượt suối, băng rừng, cả ngày chạy không ngừng nghỉ để tìm được suối tiên. Vừa múc nước suối cho đầy vào bình mang theo, cậu lại vội chạy về nhà. Đôi chân cậu đầy những vết xước và bầm tím, nhưng cậu lại không cảm thấy đau hay mệt mỏi. Về đến nhà, cậu tưới nước vào gốc cây vú sữa và chờ đợi. Sau vài phút, cây bỗng xuất hiện một trái vú sữa rất lớn, rồi tự rụng xuống. Từ trong quả vú sữa, người mẹ bước ra hiền từ và dịu dàng. Hai mẹ con mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở vì quá đỗi hạnh phúc. Từ hôm đó, cậu bé trở nên ngoan ngoãn và hiếu thảo, luôn vâng lời mẹ của mình.
- Bài chính tả có các tên riêng sau : Xuân, Hạ, Thu, Đông
- Cách viết : viết hoa chữ cái đầu tiên của tên.
Những tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như một dàn hợp xướng báo hiệu mùa hè đã đến. Mùa hè đến thật rồi! Thời tiết mùa hè rất nóng, nhưng em luôn háo hức mùa hè. Vì vào mùa hè cũng là lúc báo hiệu chúng em sắp được nghỉ hè để được vui chơi thỏa thích bên gia đình. Ánh nắng mặt trời nhảy nhót như những chú bé tinh nghịch. Mặt trời là mẹ còn tia nắng mùa hè là những đứa con đang vui chơi. Hè tới, em thường ở nhà giúp bà quét nhà và ôn lại những kiến thức cũ. Mùa hè là mùa đã để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất.
Trước sự mong chờ của bao người, mùa hè đã về thật rồi. Hàng cây trên phố tán lá đã xanh um, mướt mắt, che rợp cả con đường. Ánh nắng trở nên ấm áp hơn, mọi người ra đường chỉ cần mặc một chiếc áo ngắn tay cũng cảm thấy thoải mái. Trên các tán lá, mấy chu ve đã bắt đầu tập dượt cho bài ca năm nào cũng hát. Trên sân trường, phượng đua nhau nở hoa đỏ rực cả vùng trời. Các bạn học sinh háo hức, mong chờ những ngày hè thú vị sắp đến!
Bộ sách Truyện Dân Gian Thế Giới gồm 6 câu chuyện dân gian trên khắp thế giới, với những nội dung mới lạ đề cao những đức tính tốt đẹp mà con người nên trau dồi học hỏi, nên nghĩ kỹ trước khi làm, nên sống trung thực, nên tự mình làm việc không ỷ lại vào ai khác... Câu chuyện Cây Sự Sống là một truyện kể dân gian đậm chất Amazon. Người dân trong ngôi làng vùng Amazon học được một bài học quan trọng về việc tôn trọng tự nhiên và hiểm họa khi trở nên quá tham lam.
CHÚC BẠN HỌC TỐT NHÉ
Chuyện kể rằng, ở một ngôi chùa trong một sơn cốc, có một tiểu hòa thượng hết sức chăm chỉ, bất kể là đi hóa duyên, hay xuống bếp rửa rau, cậu từ sáng đến tối bận rộn không ngừng nghỉ. Tuy vậy, nội tâm tiểu hòa thượng lại rất giằng xé, điều này khiến vành mắt cậu trở nên ngày càng đen. Cuối cùng, khi không nhịn được nữa, cậu tìm đến sư phụ của mình.
Tiểu hòa thượng hỏi vị thiền sư : “Thưa Sư phụ, bất kể đều gì con cũng làm được nhưng sao tâm con lại cảm thấy mệt mỏi thế này. Nguyên nhân là tại sao ạ?”
Thiền sư trầm tư một lúc, nói: “Con hãy mang cái bát ngày thường dùng để hóa duyên đến đây”.
Tiều hòa thượng liền đem bát tới.
Thiền sư nói: “Hãy để bát ở đây. Con đi lấy giúp ta vài quả óc chó, và bỏ đầy bát này nhé”.
Tuy không hiểu được dụng ý của sư phụ, nhưng tiểu hòa thượng vẫn làm theo lời thầy. Cậu đem rất nhiều quả óc chó đến, khoảng chừng mười quả và xếp đầy bát.
Thiền sư hỏi tiểu đồ đệ: “Con còn có thể cho thêm quả óc chó vào bát được nữa không?”
Tiểu đồ đệ đáp: “Không thêm được nữa thầy ạ, bát này đã đầy rồi, lại cho thêm vào nữa thì nó rơi hết ra ngoài mất”.
〝Vậy con bốc thêm ít gạo qua đây. 〞
Tiểu đồ đệ lại mang tới một ít gạo. Cậu rót gạo vào bát dọc theo khe hở giữa những quả óc chó, rốt cuộc lại có thể cho được rất nhiều gạo vào, cứ rót nữa cho đến khi gạo bắt đầu rơi ra, tiểu đồ đệ mới ngừng. Bất chợt, dường như có điều gì lóe lên trong đầu cậu bé: ” À, thì ra vừa rồi bát vẫn chưa đầy. 〞
“Bát đã đầy chưa con?”.
“Đầy rồi thầy ạ”.
“Con lại lấy một ít nước tới đây”.
Tiểu hòa thượng lại đi lấy nước, cậu lấy một gáo nước đổ vào trong bát, sau khi đổ vào nửa gáo nước, lần này ngay cả khe hở trong bát cũng đều bị lấp đầy hết cả.
Thiền sư hỏi tiểu đồ đệ: “Lần này đầy chưa?”.
Tiểu hòa thượng nhìn thì thấy cái tô đã đầy rồi, nhưng cũng không dám trả lời, cậu không biết có phải là sư phụ còn có thể cho thêm đồ gì vào nữa hay không.
Thiền sư cười nói: “Con lại đi lấy một muỗng muối qua đây”.
Ông lại cho muối hòa tan vào trong nước, một chút nước cũng không có tràn ra.
Tiểu hòa thượng lại ngộ ra điều gì đó.
Thiền sư hỏi cậu: “Con nói xem cái bát này nói lên điều gì?”
Tiểu hòa thượng nói: “Con biết rồi, điều này nói lên rằng chỉ cần tận dụng, xử lý thời gian hiệu quả, thì luôn sẽ có đủ thời giờ để dùng”.
Thiền sư cười và lắc đầu nói: “Đó không phải là điều ta muốn nói với con”.
Tiếp đó, thiền sư lại đổ ngược những thứ trong bát ra một cái chậu, để lại một cái bát rỗng không. Ông chậm rãi thao tác, vừa đổ vừa nói: “Vừa rồi chúng ta cho quả óc chó vào trước, bây giờ chúng ta làm ngược lại, xem thử sẽ thế nào?”. Ông trước tiên cho một muỗng muối vào, sau đó rót nước vào, sau khi rót đầy rồi, lại cho gạo vào trong bát. Nước đã bắt đầu tràn ra ngoài, sau khi bát đựng đầy gạo rồi, thiền sư hỏi tiểu đồ đệ: “Con xem, bây giờ trong bát còn có thể thả thêm quả óc chó vào không?”.
Ông tiếp tục: “Nếu như cuộc đời con là một cái bát, khi trong bát tất cả toàn là những chuyện nhỏ như hạt gạo này, thì quả óc chó lớn của con làm thế nào để vào đây?”.
Tiểu đồ đệ lần này mới hoàn toàn hiểu rõ.
Ví dụ của vị thiền sư muốn nhắn nhủ chúng ta điều gì? Thực ra, ông muốn nói rằng, nếu như cả ngày bôn ba, vô cùng bận rộn, nhưng không việc gì có thể làm ta thoải mái, thế thì, chúng ta cần phải nghĩ một chút: “Chúng ta thực sự đã đưa quả óc chó vào bát trước tiên chưa? Làm thế nào có thể phân biệt đâu là quả óc chó, đâu là hạt gạo?”. Đời người rất hữu hạn. Trong hành trình sống, nếu người ta để tâm vào những việc không cần thiết mà quên mất đi thực hiện những thứ không quan trọng, thì anh ta sẽ cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán và vô vị. Nếu người ta muốn cuộc đời vui vẻ, thoải mái, thì cần xác định quả óc chó của mình là việc gì, đời sống chắc chắn đơn giản thư thả. Khi dành thời gian cả đời sa vào các hạt gạo, muối, nước, để tâm những sự việc nhỏ nhặt này, thì anh ta sẽ không thể đưa quả óc chó vào được nữa.
Nếu cuộc đời là chiếc bát rỗng, vậy bạn sẽ bỏ cái gì vào trước tiên?
Bạn của Nai Nhỏ
Nai Nhỏ xin phép cha được đi chơi xa cùng bạn.Cha Nai Nhỏ nói:
- Cha không ngăn cản con .Nhưng con hãy kể cho cha nghe về bạn của con.
- Vâng !-Nai Nhỏ đáp-Có lần,chúng con gặp một hòn đá to chặn lối .Bạn con chỉ hích vai ,hòn đá đã lăn sang một bên.
- Cha Nai Nhỏ hài long nói:
- Bạn con thật khỏe .Nhưng cha vẫn lo cho con.
- Một lần khác , chúng con đang đi dọc bờ song tìm nước uống thì thấy lão Hổ hung dữ đang dình sau bụi cây .Bạn con đã nhanh trí kéo con chạy như bay .
- Bạn con thật thông minh và nhanh nhẹn.Nhưng cha vẫn còn lo.
Nai Nhỏ nói tiếp:
- Lần khác nữa ,chúng con đang nghỉ trên một bãi cỏ xanh thì thấy gã sói hung ác đuổi bắt cậu Dê Non.Sói sắp tóm được Dê Non thì bạn con đã kịp lao tới ,dùng đôi gạc chắc khỏe húc sói ngã ngửa.
Nghe tới đây ,cha Nai Nhỏ mừng rỡ nói:
-Đó chính là điều tốt nhất.Con trai bé bỏng của cha ,con có một người bạn như thế thì cha không phải lo lắng một chút nào nữa
k cho mk nha
1.Đáp án :
Tom có bút đỏ và xanh lá.
Susan có bút xanh lá và xanh biển.
Jim có bút màu vàng và đỏ.
Dora có bút màu xanh biển và vàng.
2.Đáp án :
Đúng.
Mk nhanh nhất nha
Màu | Tom | Jim | Susan | Dora |
Đỏ | Có | Có | Không | Không |
Vàng | Không | Có | Không | Có |
Xanh lá | Có | Không | Có | Không |
Xanh Dương | không | Không | Có | Có |
Ngày xưa, xưa lắm rồi, cây cỏ chưa có tên chi cả. Một hôm, ông Trời tập hợp tất cả các loài lại, ban cho mỗi loài một cái tên.
Thôi thì, các loại cây giành nhau đến trước được đặt tên theo đúng ý của mình muốn. Có cây thì dịu dàng tỏa hương, đòi được gọi là Lan, có cây lại õng ẹo múa nhịp nhàng, xin được đặt là Tóc Tiên, có cây lại hiên ngang đi đến, được gọi là Thông. Các loại rau cỏ cũng vậy, cũng chen chúc nhau, nài nỉ những cái tên thật đẹp như Quế, Dấp Cá, Tía Tô, Húng, v.v…
Cho đến cuối ngày, khi ông Trời đã mệt, có một nhành cây nho nhỏ hớt hơ hớt hải chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Nhành cây đó xin lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó, nhưng ông không thể nghĩ ra được tên gì khác, cho nên ông ngập ngừng:
– Tên của con là… thì là…thì là…
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
– Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là!
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ “thì là” không phải là tên ông Trời dự định đặt cho, mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác rồi.
được rồi