Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo:
Hồi còn nhỏ, mỗi lần nhìn các anh chị đạp xe đi khắp phố là em lại vô cùng ngưỡng mộ và thích thú. Em đã tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để khi lớn bố mẹ sẽ thưởng cho em một chiếc xe như vậy. Và giờ đây, giấc mơ đó của em đã thành hiện thực.
Hết hè năm lớp ba, khi em lên mười tuổi bố mẹ đã thưởng cho em một chiếc xe vào dịp sinh nhật. Đó là một chiếc xe đạp thể thao của Nhật, có thể cho yên xe cao hơn hoặc thấp xuống để phù hợp với dáng người đi xe. Em chỉ cần cho chiếc yên ấy thấp xuống một chút là có thể vừa chân tới. Em âu yếm gọi nó là “con ngựa sắt”. Con ngựa sắt của em được khoác lên mình một chiếc áo màu xanh nước biển nhìn bóng loáng. Trông nó rất oai dũng vì có một bộ khung rất chắc chắn, hai bánh xe bằng lốp cao su đen lại còn có thêm cả bàn đạp kèm xích líp, phanh xe, yên xe trước, yên xe sau,... đều được thiết kế rất hiện đại. Ở phía trước xe còn có một chiếc giỏ màu trắng, được làm bằng sắt rất xinh và tiện lợi. Nhờ có chiếc giỏ đó mà em có thể để được rất nhiều đồ mà không cần đeo bên người hay cầm ở tay.
Chiếc xe chạy rất thích, hai bánh bon đều nghe êm ru. Nhờ có “con ngựa sắt”, em có thể tự đi tới trường hay giúp mẹ đi chợ. Chỉ một lát, xe đã chạy đến nơi, lại giúp em tập thể dục cho đôi chân mình thêm dẻo dai. Cứ mỗi chủ nhật cuối tuần, em lại mang xe ra rửa cho sạch sẽ nhìn lại bóng sáng như vừa mới mua.
Em rất thích chiếc xe ấy. Nó còn là người bạn vô cùng thân thiết cùng em băng qua mọi nẻo đường. Đây cũng là món quà ý nghĩa mà bố mẹ đã tặng em, là động lực để em luôn cố gắng học tập.
Tham khảo tại
https://hoc247.net/hoi-dap/ngu-van-7/bieu-cam-ve-chiec-xe-dap-faq327446.html
TK
Cho đến khi lớn lên tôi vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên khi nhận một món quà ý nghĩa đến nỗi háo hức và hồi hộp đó chính là chiếc ô tô đồ chơi được tặng từ bố.
Chiếc xe ô tô to và đẹp, kiểu dáng như xe đua, toàn bộ xe phủ lớp sơn màu đỏ bạc, hai màu sắc lóng lánh và sang trọng. Chiếc xe chạy bằng pin, khi bật công tắc xe sẽ di chuyển kèm theo cả tiếng nhạc réo rắc, cái đèn thì cứ nhấp nháy đủ màu nhìn rất thích mắt.
Từ khi nhận được quà này, tôi trở nên nổi bật trong xóm vì sở hữu đồ chơi tốt, đứa trẻ con nào cũng muốn có. Lũ trẻ bên cạnh chỉ đợi tôi đi học về chạy sang nhà tôi để chơi cùng. Đầu năm lớp một tôi có một bài vẽ ô tô. Đúng ngay sở trường của mình, tôi về nhà chỉ trong một tiếng hoàn thành bức tranh và hôm đó đã đạt điểm 10. Tôi càng yêu chiếc xe của mình và tự nhủ sẽ giữ gìn cẩn thận không để bị hỏng, đây cũng là cách để giữ gìn tài sản mà bố mẹ đã mua.
Có một lần, trong lúc tôi đi vắng, chiếc xe đã bị sử dụng và bị phá hỏng, thủ phạm không ai khác chính là đứa em họ chỉ mới 2 tuổi. Nhìn chiếc xe ô tô thân yêu tôi từng nâng niu trân trọng mà giờ đây chỉ còn là cục sắt tôi rất buồn, phải mất hơn nửa tháng tôi mới dần nguôi ngoai. Dù rằng chỉ là một món đồ chơi nhưng nó thật sự khác biệt, sau này tôi cũng không hề mua bất kì thứ đồ chơi nào khác nữa.
Chiếc xe ô tô đồ chơi giờ chỉ còn là kỉ niệm tuổi thơ, nhắc nhở cho tôi biết quãng thời gian đẹp khi còn là đứa trẻ. Giờ đây khi đã khôn lớn, tôi càng biết quý trọng và giữ gìn những món quà của bạn bè, người thân trao tặng và chắc chắn sẽ không để ai phá hỏng một lần nữa.
Biểu cảm về chiếc xe đạp . ( Không chép mạng nhé ) Mình cần rất ghấp , cc giúp mk nhé . Thanks nhiều
Lạ thật! Chẳng hiểu chiếc xe đạp có duyên nợ gì mà từ thời thơ ấu đến bây giờ cứ gắn với hắn như hình với bóng. Khi còn nhỏ, đám trẻ con nhà quê đâu có xe đạp, tự cắp sách tới trường đi bộ tới vài cây số. Chẳng bao giờ chúng đi đường thẳng cả mà cứ tìm đường mòn, đường tắt mà đi. Thấp thoáng đâu đó có mấy cu cậu nhấp nhô trên những bờ ruộng lúa xanh mơn mởn vào tháng giêng hay tháng sáu khi những người nông dân mới cấy vụ mới. Cũng đôi khi thấy chúng nhễ nhại vã mồ hôi bước vội qua các bờ mương vào những ngày tháng 5 oi bức hay tháng 8 hiu hiu gió với màu lúa chín vàng khắp nơi nơi trên những ruộng bậc thang. Cũng có khi, mấy đứa đi bộ qua con đường mòn trên đồi, không chỉ được hưởng sự dễ chịu, mát mẻ nhờ bóng cây to mà còn có cơ hội ‘ghé thăm’ vườn ổi hay trèo hái me ở khu rừng nào đó. Đó cũng là thời gian và không gian lý tưởng cho bọn nhóc tụ hợp lại chơi vòng, chơi khăng đợi về đúng khi bữa cơm trưa đã được bố mẹ dọn sẵn. Từng đoàn, từng nhóm cứ đi bộ mãi với nhau, chơi mấy trò trẻ con thật ngộ nghĩnh. Lúc sắm vai này, lúc sắm vai kia để ‘phân công lao động’ xem ai phải mang túi xách cho ai. Rồi chúng nó cũng có khi bất hòa và bắt đầu tìm kiếm đồng minh, loại trừ một thành viên nào đó vì trái ý hoặc có những hành vi không mong đợi. Lớn hơn một chút rồi, mấy đứa bắt đầu đi xe đạp…
Ở nhà, hắn hý hửng tập xe, vòng quanh sân, ngã siêu, ngã vẹo. Thế mà hắn cũng biết đi cơ đấy. Thật may thời đó có chiếc xe đạp thống nhất kiểu dáng nữ nên việc tập xe cũng dễ dàng hơn. Mọi người vẫn hay gọi xe nam thường dành cho nam giới (là loại xe đạp có khung hình tam giác) và xe nữ dành cho phái còn lại (kiểu xe đạp mini). Ấy nhưng cũng có khi oái oăm mượn được chiếc xe đạp khung Xuân Hòa, hắn cũng lôi ra tập. Nhìn bộ dạng khom lưng, cong mông, gồng chân và nghiêng người cố gắng đạp mà chẳng nhịn được cười. Thấp bé vậy làm sao cu cậu trèo lên yên xe được. Giải pháp là thò chân qua một bên, eo áp vào khung xe, cứ lổm nghổm đạp và đạp. Hắn toàn đứng đạp xe chứ có bao giờ ngồi đi xe đạp. Cứ nhìn bạn bè có xe đạp đi học là hắn thèm lắm, nhưng chỉ dám mặc cả với mẹ rằng khi nào mẹ sửa xe cũ cho con đi học mà thôi. Thế rồi ước mong đó cũng trở thành hiện thực. Bố mẹ đem chiếc xe ‘thồ’ đi sửa. Gọi là xe thồ vì đó là một chiếc xe rất khỏe, khung dày, chắc nên có thể trở nặng được. Ngoài việc sử dụng cho những hoạt động đi lại hàng ngày thì chiếc xe có khi còn được cải tiến làm xe chở lúa, chở củi. Gọi là xe thồ vì xe có hai cái vành với nan hoa rất to cộng thêm cái lốp kết xù để không dễ bị hỏng hay bị mòn nhanh chóng. Mỗi lần cu cậu leo dốc là mệt nhoài vì phải kéo thêm một khối sắt nặng chịch, chưa kể vào những ngày nắng hè nhà nhà rải rơm phơi khắp trên đường. Hắn phải cố gắng hơn để đạp chiếc xe khi mà nó cứ bám chặt vào đường vì lực ma sát lớn.
Một lần, hắn quyết định thay đổi để đi chiếc xe nhẹ hơn. Nghe đâu hắn mượn được của nhà chị hắn khi anh chị qua chơi. Thế là quyết định rủ thêm người bạn cùng lớp cùng đi trên chiếc xe đó. Hý hửng hai thằng đèo nhau đi được nửa đường qua giữa cánh đồng ít nhà dân gần đó thì ‘đoàng’! nghe như tiếng pháo nổ. Ngây thơ đến mức hai thằng còn hỏi nhau tiếng nổ ở đâu nghe vang quá rồi mới phát hiện xe mình vừa nổ, đành xuống xe dắt bộ. Phát hiện ra xe đi mượn mà lại bị nổ lốp giữa đường, trời nắng chang chang, một người dắt xe, một người sách cặp. Đi được một đoạn thì cũng tìm thấy quán vá săm, thay lốp. Anh chủ quán nghe thấy tiếng nổ cũng ngó ra xem, thấy hai cu cậu dắt xe tới cũng cười hềnh hệch hỏi: “nổ lốp hả?”. Cũng may có mấy nghìn lẻ để dành nên hôm đó sửa được xe và đi tiếp, về nhà mãi mới dám thú nhận về vụ xe hỏng dọc đường… Lại nói về anh thợ sửa xe hồi ấy! Là người bị què cả hai chân nên vẫn cứ phải bò để di chuyển, sống một mình ở căn nhà tạm ngay góc cánh đồng cạnh ngã ba đường. Anh sửa xe đạp và bán mấy hàng tạp hóa sống qua ngày. Nhưng đổi lại anh cũng được trời phú cho khả năng chơi đàn bầu rất giỏi. Cũng chính lần tình cờ trên đường đi học về thấy anh ấy chơi đàn cho bọn trẻ con ngồi nghe mà về sau cu cậu tự chế được một chiếc đàn tương tự bằng ống tre, vỏ hộp sữa và dây phanh xe đạp. Mãi đến năm lớp 4, lớp 5 gì đó, cu cậu cũng tự tìm được cách chơi đàn bầu bằng việc quan sát bố và ông cậu gẩy đàn chơi vài lần trước mặt.
Chiếc xe thồ gắn bó với hắn từ tiểu học cho đến khi học hết cấp 2 trường xã…
Lên cấp 3, do trường học ở xa, cách nhà hơn chục cây số thế nên bố mẹ hắn lại đầu tư cho một chiếc xe đạp second hand khác, những mới và nhẹ hơn. Thế rồi ba năm học cấp ba, chiếc xe đều gắn bó với hắn hàng ngày đến lớp. Nào là những sáng sớm tinh mơ cùng bạn bè đạp xe tới trường, cứ nghĩ lại những mùa đông lạnh giá mà thấy hai bàn tay cóng lại. Rồi thì những ngày hè oi ức, cứ từng đoàn đạp xe, vừa đạp vừa nói chuyện. Thách thức nhất là năm học cuối cấp, học cả sáng, cả chiều nên có những hôm sáng đi học, trưa về ăn cơm rồi chiều lại đạp xe đi. Việc ở lại qua trưa mãi về sau mới được bố mẹ cho phép. Sau gần 10 năm trời, chiếc xe vẫn còn đó, những cũ kỹ và han gỉ hết cả…
Khi vào đại học, do ở trọ ngay sau trường nên năm đầu hắn chẳng cần tới xe đạp. Mãi sau khi đi làm gia sư một thời gian thì mới mua một chiếc xe cũ. Chiếc xe đó trở lên thân thuộc vì nó theo hắn đi dạy gần, dạy xa. Có khi ở loanh quanh thành phố, nhưng cũng không ít lần hắn đạp 30 phút ra ngoài thành phố, qua chiếc cầu treo để đi dạy cho mấy đứa nhỏ ở tận xã bên. Chỉ vì cảm giác được làm ông ‘giáo làng’ mà cuối tuần nào cũng hăm hở đi dạy. Được một điều là học sinh nông thôn vẫn trọng thầy, cầu học hơn những con em thành phố. Chính điều đó cũng làm cho hắn vui, làm hắn phấn khởi để mà đi dạy hơn nữa năm trời. Thế rồi chiếc xe đó cũng bị hỏng, hắn cứ để ngoài hiên khu nhà trọ sinh viên. Thế rồi một hôm nhớ ra thì không thấy chiếc xe thân yêu đâu nữa cả. Kẻ nào đó đã lấy mất! Buồn mất thời gian và hắn lại phải mua chiếc xe đạp khác!
Tốt nghiệp ra trường, đi dạy ở một trường Đại học, mặc dù có xe máy nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng đi xe đạp. Mỗi lần đạp xe lại làm cho hắn thấy gắn bó, cảm thấy cuộc sống trôi chậm hơi, không quay cuồng vội vã. Chiếc xe đạp cũ đó là một món đồ cũ ít khi dùng đến của bác chủ nhà. Mỗi khi căng thẳng, mệt mỏi, hắn lôi chiếc xe đạp qua những làng quê, xa khu thành thị. Chẳng hiểu sao, cứ về tới những miền quê, thư thả ngắm nhìn cảnh hoàng hôn là trong hắn lại luôn có một cảm giác nhẹ nhàng khác lạ. Có những lần hắn về quê, lấy chiếc xe đạp cũ ngày nào đi thăm đồng, mọi người trong làng lại ngạc nhiên hỏi lớn: ‘ấy thầy giáo, sao lại đi xe đạp thế?” Cứ mỗi lần như thế hắn phì cười tưởng tượng cảnh ông giáo làng trong một bộ phim cũ khi phụ huynh hay gặp và nói ‘chào ông giáo!” (giống y như cách học sinh, sinh viên hay chào trên lớp vậy: Good morning, Teacher = chào buổi sáng ông giáo)
Và giờ đây, ở một nơi xa xôi, đi học xa nhà, hắn lại gắn bó với một chiếc xe đạp cũ. Chiếc xe đạp được một anh trong hội sinh viên Việt Nam cho mượn vì anh có một chiếc xe khác không cần dùng tới. Chiếc xe cũ nhưng lại làm cho hắn thấy vui vẻ vì có những lần để xe qua đêm ở ngoài sân trường khi đi ô tô về cũng các bạn mà hôm sau vẫn thấy nó ở nguyên chỗ cũ. Mỗi ngày đến trường qua hai con dốc, chiều tối đạp xe về thì hình ảnh những chiếc xe đạp cũ lại hiện về trong tâm trí hắn và chính những chiếc xe đạp luôn nhắc nhở hắn phải tự đạp xe bằng chính đôi chân của mình…
Đừng chép mạng bạn ak , nếu c rảnh , c có thể viết hộ mk dduocj k , mình đg rất bí
Thanks
Tết cx sắp đến, xuân đang về, nhà nhà sắm quần áo mới đón tết. Tôi cx đc mẹ mua cho bộ độ thật đẹp để diện tết, mở gói đồ ra tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng: “Ồ! Là một bộ áo dài!” Hình ảnh người con gái VN thướt tha trong tà áo dài có lẽ ko còn j là xa lạ đối vs m.n. Áo dài với chiếc nón bài thơ e ấp trong tay, nghiêng nghiêng vành nón lá như cố giấu nụ cười ánh mắt là một h/ả duyên dáng, dễ thương và gợi cảm nhất của ng con gái VN. Trong các ngày lễ truyền thống ko thể thiếu trang phục áo dài. Áo dài ko chỉ thể hiện nét đẹp, nét duyên dáng của ng phụ nữ mà còn thể hiện đc nét truyền thống của dân tộc ta. Tôi yêu bộ áo dài VN và yêu chính cái nét đẹp toát lên từ người mặc nó và cx hơi lấy làm lạ khi tại sao mẹ tôi lại tặng cho tôi một bộ áo dài để diện tết, trong khi tôi mới chỉ là một cô học sinh cấp 2. Có vẻ như thế nhìn… hơi già chăng? Tôi là một đứa con gái ko phải yểu điệu, nhưng cx khá chú trọng đến việc người khác đánh giá và nhận xét ntn về mk nên dù tôi thích tà áo dài đó nhưng khá phân vân về vc mặc nó khi đi ra ngoài chúc tết. Như hiểu đc những thắc mắc của tôi, mẹ tôi cười, hiền hậu nói: “ Mẹ mua cho con tà áo dài vì ý nghĩa của nó. Áo dài VN toát lên vẻ đoan trang, thanh lịch, kiêu sa, trưởng thành của người con gái, vì vậy mẹ muốn con mặc nó để khẳng định mk!”. Trong bài thơ “ Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, người bà đã vất vả, tần tảo chăm lo cho đàn gà để cuối năm bán gà cháu đc bộ quần áo mới. Người cháu khi nhận đc bộ quần áo mới từ bà đã rất vui sướng, chạy nhảy khắp nơi. Ta thấy, quần chéo go và áo cánh trúc bâu là thứ vải rẻ tiền nhưng người cháu đã rất vui khi có đc nó, vì trong đó chứa đựng bt bao yêu thương, sự hi sinh của bà dành cho cháu. Hay trong truyện cười “ Lợn cưới áo mới”, anh chàng trong chuyện đã rất vui sướng và tự hào mặc dù cái anh ta tự hào và muốn khoe khoang chỉ là…một chiếc áo mới. Bao nhiêu đó cx thấy đc cái niềm vui khi nhận đc chiếc áo mới tuy giản đơn nhưng to lớn và có ý nghĩa tới nhường nào! Khi đã chấp nhận đc chiếc áo dài và tôi cx đã rất thích nó thì tôi lập tức đi thử nó, trông tôi lúc đó như một thiếu nữ vậy! Tôi chạy nhảy, chơi đùa khắp nhà với tà áo dài ngày tết. Cái cảm giác đó thật là khó tả, thật đơn giản nhưng lại đem trong lòng người bao nx sướng vui. Tôi yêu bộ quần áo mới mà mẹ tôi đã tặng cho tôi – tà áo dài thướt tha ngày tết. Và giờ tôi đã hiểu đc giá trị bình dị nhưng cao cả của bộ quần áo mới…
Bây giờ mk paste công nhận nhìn ngắn thật :(
Bạn cố gắng thêm vào nhé :)
Cách ăn mặc của học sinh ngày nay vô cùng phong phú, muôn màu muôn vẻ. Nhưng có một thực tế không thể phủ nhận rằng, phù hợp nhất khi tới trường có lẽ chỉ có bộ đồng phục mà thôi. Ngoài vẻ đẹp giản dị, thường mang màu trắng tựa như sự hồn nhiên, trong trắng phù hợp với lứa tuổi học trò, bộ đồng phục còn xóa nhòa đi ranh giới giữa giàu nghèo, sang hèn, khiến cho mọi người đều hòa đồng, bình đẳng như nhau. Không chỉ vậy, mỗi khi nhìn thấy tấm phù hiệu trên tay áo, chắc hẳn bạn còn thấy gắn bó, tự hào về ngôi trường của mình nữa đúng không? Ấy thế mà, nhiều bạn lại coi đồng phục chỉ là bắt buộc, không tự giác mặc dẫn tới vi phạm nội quy. Tệ hơn nữa, có bạn lại cố gắng “cách tân” bộ đồng phục như mang cạp trễ, quần bó, áo chẽn,... làm mất đi vẻ đẹp thuần khiết của bộ trang phục này. Không chỉ vậy, ngoài giờ học, nhiều bạn còn chạy theo các mốt hàng hiệu. Mỗi khi xã hội theo một trào lưu mới thì bạn cũng diện một bộ cánh mới cho phù hợp với “thị trường”.
Nhưng các bạn đâu biết rằng, quan niệm đẹp của lứa tuổi chúng ta đâu chỉ dựa vào những “mốt” đó. Mặc đồ là phải phù hợp với lứa tuổi, ví dụ như tuổi chúng ta nên mặc những bộ đồ giản dị, kín đáo, lịch sự, thể hiện mình là người có giáo dục. Hay nếu đến đám tang, liệu bạn nên mặc đồ sẫm, tối hay sặc sỡ? Đó là sự phù hợp với hoàn cảnh giao tiếp đấy! Còn một yếu tốkhác cũng ảnh hưởng tới quan niệm đẹp chính là điều kiện gia đình. Nếu bố mẹ bạn chỉ có thu nhập trung bình, có lẽ bạn nên hướng tới vẻ đẹp tiện dụng, giản dị mà giá cả phải chăng, thay vì những bộ đồ lộng lẫy mà giá cả chục triệu đồng.
Vậy đua đòi theo mốt nọ, mốt kia có hại gì mà chúng ta phải tránh? Mốt thời trang thường có giá khá cao, lại thường xuyên thay đổi, nếu muốn cập nhật thì bố mẹ bạn sẽ phải chi trả một khoản tiền không nhỏ để thỏa mãn sở thích vô tận đó. Ngoài ra, bạn cũng phải dành nhiều thời gian ngoài cửa hiệu để chọn đồ nữa chứ. Mà thời gian dành cho thời trang nhiều thì dĩ nhiên thời gian dành cho học tập sẽ ít đi. Khi đó, nếu kết quả học tập của bạn sa sút thì cũng không có gì khó hiểu. Không chỉ vậy, bạn còn đánh mất sự yêu thương và tôn trọng của người khác nữa. Thật là những hộ lụy khôn lường!
Thế thì chắc hẳn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến các bạn từ bỏ nhiều thứ như vậy để đến với thời trang nhỉ? Xin thưa, phần lớn là do quan niệm sai lầm của chính các bạn, rằng phải ăn mặc theo mốt mới được coi là sành điệu, là đẳng cấp. Cũng có thể đó là do sự nuông chiều thái quá của các bậc phụ huynh, cái gì cũng đáp ứng khiến cho con em mình trở thành quen... Và còn nhiều lí do khác nữa mà các bạn nên xem lại bản thân mình đi nhé!
Chính Pi-e Các-đanh. Nhà tạo mốt nối tiếng của thủ đô Pa-ri nước Pháp, đã khẳng định: “Mốt phải hợp với lứa tuổi và hợp với túi tiền. Mốt không phải phát sinh từ thói đỏng đảnh của một nhóm người nào, mà là một hiện tượng xã hội, nhằm đáp ứng nhu cầu của xã hội [...]. Do đó mốt là tài sản chung của tất cả mọi người, chứ không phải dành riêng cho giới thượng lưu quý tộc”. Bên cạnh đó, ngoài vẻ đẹp của trang phục bề ngoài là quần áo, thì hơn hết thảy các thứ trang sức ngọc ngà khác chính là vẻ đẹp của phẩm hạnh và trí tưệ. Nếu quần áo đẹp mà trí tuệ trống rỗng, tâm hồn khô khan thì chắc chắn sẽ không nhận được sự đánh giá xứng đáng từ người khác đâu, tôi cam đoan là như vậy đấy!
Không thể phủ nhận rằng, trang phục sẽ giúp tôn thêm vẻ đẹp của mỗi người chúng ta. Nhưng trước khi lựa chọn một bộ trang phục nào, khoác lên mình bộ cánh mới nào, các bạn đừng quên tự nhắc nhở mình rằng: trang phục và văn hóa luôn song hành và có quan hệ mật thiết với nhau, các bạn nhé!
|
Biểu cảm về chiếc xe đạp . ( Không chép mạng nhé )
Mình cần rất ghấp , cc giúp mk nhé . Thanks nhiều
Mk ko kịp thời gian để chép bài văn cho bạn nên bạn tham khảo bài văn này rồi tự lập thành bài văn của bạn nhé!
Bài làm:
Nhắc về kỷ niệm tuổi thơ, chắc không thể bỏ sót chiếc xe đạp ngày nào bố mua cho em hồi em mới học lớp hai. Chiếc xe bây giờ đã cũ kỹ, nhưng nó gắn liền với những hồi ức tuổi thơ.
Còn nhớ rất rõ cái bóng khép nép núp sau lưng mẹ ngày đầu mẹ dắt vào lớp một, nhà cách trường không xa lắm, nhưng vì còn bé quá nên bố mẹ đều phải thay phiên nhau đưa em tới trường. Lên lớp hai, quen trường quen lớp, bố quyết định để em đi đến trường cùng các bạn cùng làng nên hè lớp một em đã được bố tập xe đạp. Đầu năm học mới năm lớp hai, bố mẹ mua tặng em một chiếc xe đạp nhân dịp năm học mới.
Đó là một chiếc xe mini màu hồng màu nhạt. Lúc bố đưa xe về em đã rất vui sướng, thế là từ nay em đã có một chiếc xe cho riêng mình. Ngày đầu được tự đạp xe đến trường em háo hức lắm. Mỗi lúc đi học về em lại chở em gái đi dạo. Em gái em rất thích ngồi trên đấy vì nó rất êm và có cảm giác thoải mái khi ngồi.
Kỷ niệm nhớ nhất có lẽ là lúc em bị ngã xe do một anh lớp trên đi ẩu nên va vào em, không hiểu như thế nào mà cái ghi đông của em nó bị lệch hẳn sang một bên, chiếc giỏ xe thì méo mó, còn e chỉ bị trầy xước một chút ở chỗ chân. Lúc đấy em đã rất hoảng hốt và lo lắng. Vì e sợ chiếc xe đạp ngày nào em luôn nâng niu và giữ gìn bây giờ nhìn thảm hại như thế. Em dắt bộ xe về nhà, lúc đấy cũng khá muộn và mọi người trong nhà hầu như ai cũng ngóng em về, chỉ sợ giữa đường em gặp chuyện chẳng lành. Thấy em mếu máo dắt chiếc xe đạp bị méo mó về tới cổng, cả bố và mẹ đều chạy ra ôm lấy em xoa xoa lưng. Không hiểu sao lúc đấy em lại mới có thể òa khóc thật to trong vòng tay của bố. Em kể trong cơn nấc cho bố mẹ nghe chuyện em ngã xe. Hai người an ủi em, và bố hứa sẽ sửa lại cái xe như mới .
Sau bữa trưa hôm đấy, bố mang kềm rồi tua vít rồi búa, ngồi nấn nấn gõ gõ cả buổi trưa. Sau ba mươi phút, bố gọi em ra xem, bố đã sửa xong rồi. Và đúng như lời bố nói, chiếc xe đạp của em được bố sửa giống như mới rồi. Hai cái ghi đông đã cân đối, chiếc yên xe ngay ngắn, chiếc giỏ xe đã tròn vành vạnh. Em leo lên xe đap thử thì đúng cái cảm giác xe chạy bon bon, rất êm, đôi lúc em nghịch ngợm đưa tay gạt chuông xe, nghe vui tai lắm. Cả em và bố chơi cùng chiếc xe đạp cả buổi chiều hôm đấy.
Sau này lên cấp hai rồi, em vẫn gắn bó với chiếc xe đạp màu hồng ấy, nó cũng không thể tránh khỏi những lần hư hỏng, em lại nhờ bố sửa nó. Chiếc xe đạp ấy đã gắn liền với tuổi thơ của em như thế, đồng hành cùng em suốt thời gian em đến trường. Sau này dù chắc e có di chuyển bằng những phương tiện hiện đại hơn, song đối với chiếc xe đạp cũ ấy, e luôn dành một tình cảm thật trìu mến.
Tick cho mk nhak! Mk đã làm nhanh nhất có thể rồi!
" Tri kỉ... Để ta đặt hết niềm tin không hoài nghi..."
Mỗi khi câu hát ấy vang lên, lòng tôi lại xốn xang nghĩ đến Linh - người bạn thân duy nhất của tôi. Linh đã sát cánh cùng tôi dẫu lúc vui, buồn hay vào những lúc khó khăn nhất. Đối với tôi, Linh là một người bạn không thể nào quên.
Tôi và Linh học cùng với nhau ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Chúng tôi chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi cũng không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hàng ngày chúng tôi luôn cùng nhau đạp xe đi trên con đường làng thân thuộc. Mỗi khi có tâm sự hay buồn phiền trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Linh. Trong mắt tôi, Linh là một cô bạn rất dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh.
Nhưng có lẽ trong muôn vàn thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao, rộng biểu lộ sự thông minh, hoạt bát của bạn. Linh học rất giỏi. Năm nào đi thi bạn cũng đứng nhất, nhì của huyện, tỉnh. Những điểm 9, điểm 10 của bạn làm cho cả lớp phải nể phục. Linh hát cũng rất hay. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Linh hát. Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văm, giờ Toán căng thẳng. Không những học giỏi, hát hay mà bạn còn là cây văn nghệ của lớp, của trường. Có lần bạn tham gia cuộc thi " Giai điệu tuổi hồng" đã giành được giải quán quân khiến cho mọi người phải trầm trồ, phục bạn. Tôi quý Linh lắm, may mắn nhất trong cuộc đời của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có một người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là Linh không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Linh, không ai có thể quên được cái hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng bài cho các bạn học kém, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Linh chính là cô giáo nhỏ của mình.
Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của bạn. Nhà Linh không khá giả lắm, lại là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải giúp bố mẹ trông nom quán ăn nhỏ. thời gian dành cho việc học dường như không có mà bạn vẫn học rất giỏi. Việc đó khiến tôi hiểu được bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Linh vẫn rất hồ hởi. Khi đó tôi cảm thấy xót xa biết bao cô bạn thuở nhỏ của tôi. Tôi nhớ có lần, hôm đó trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi đều bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi cứ đi đi lại lại, trong lòng bồn chồn không yên. Khi mẹ con tôi chuẩn bị ăn cơm tối thì Linh xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượi, tay cầm một bọc ni-lông. Mẹ tôi đưa cho Linh cái khăn. Bạn vừa lau mặt vừa nói với tôi :
- Nước ngập cao ghê! Biết bạn sốt ruột nên nước vừa rút là mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho!
Tôi xúc động vô cùng. Linh tận tình và quan tâm tôi quá! Sau sự việc đó, tôi càng thấm thía hơn câu nói:
" Bạn thì có rất nhiều, nhưng bạn thân thì chỉ có một ".
Người bạn thân của tôi là như thế đấy. Đã là bạn suốt đời là bạn, phải sống trước như sau, không quan tâm giàu hay nghèo và vẫn bền lâu tình bạn. Dù sau này có phải xa nhau, tôi vẫn hi vọng rằng chúng tôi sẽ là bạn thân mãi mãi và lại có thể chia ngọt sẻ bùi cùng nhau:
" Bạn là đại dương còn tôi là sóng biển
Đại dương buồn sóng biển cũng mênh mông."
Tham khảo:
Hồi còn nhỏ, mỗi lần nhìn các anh chị đạp xe đi khắp phố là em lại vô cùng ngưỡng mộ và thích thú. Em đã tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để khi lớn bố mẹ sẽ thưởng cho em một chiếc xe như vậy. Và giờ đây, giấc mơ đó của em đã thành hiện thực.
Hết hè năm lớp ba, khi em lên mười tuổi bố mẹ đã thưởng cho em một chiếc xe vào dịp sinh nhật. Đó là một chiếc xe đạp thể thao của Nhật, có thể cho yên xe cao hơn hoặc thấp xuống để phù hợp với dáng người đi xe. Em chỉ cần cho chiếc yên ấy thấp xuống một chút là có thể vừa chân tới. Em âu yếm gọi nó là “con ngựa sắt”. Con ngựa sắt của em được khoác lên mình một chiếc áo màu xanh nước biển nhìn bóng loáng. Trông nó rất oai dũng vì có một bộ khung rất chắc chắn, hai bánh xe bằng lốp cao su đen lại còn có thêm cả bàn đạp kèm xích líp, phanh xe, yên xe trước, yên xe sau,... đều được thiết kế rất hiện đại. Ở phía trước xe còn có một chiếc giỏ màu trắng, được làm bằng sắt rất xinh và tiện lợi. Nhờ có chiếc giỏ đó mà em có thể để được rất nhiều đồ mà không cần đeo bên người hay cầm ở tay.
Chiếc xe chạy rất thích, hai bánh bon đều nghe êm ru. Nhờ có “con ngựa sắt”, em có thể tự đi tới trường hay giúp mẹ đi chợ. Chỉ một lát, xe đã chạy đến nơi, lại giúp em tập thể dục cho đôi chân mình thêm dẻo dai. Cứ mỗi chủ nhật cuối tuần, em lại mang xe ra rửa cho sạch sẽ nhìn lại bóng sáng như vừa mới mua.
Em rất thích chiếc xe ấy. Nó còn là người bạn vô cùng thân thiết cùng em băng qua mọi nẻo đường. Đây cũng là món quà ý nghĩa mà bố mẹ đã tặng em, là động lực để em luôn cố gắng học tập.
Chúc bạn học tốt!