K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 12 2016

Như vậy, kể chuyện tưởng tượng, người kể một mặt vẫn phải đảm bảo bố cục ba phần của một bài văn tự sự; mặt khác, dựa trên một phần sự thực nhất định nào đó, phát huy trí tưởng tượng để sáng tạo ra nhân vật, sự việc, câu chuyện không có thực nhằm hấp dẫn người đọc (người nghe), thể hiện ý nghĩa nào đó đối với con người trong đời sống thực.

6 tháng 12 2016
Lưu ý:
- Bố cục của bài văn: bố cục ba phần (Mở bài, Thân bài, Kết bài)
- Tưởng tượng ra các nhân vật.
- Tưởng tượng ra câu chuyện: các sự việc, diễn biến các sự việc, kết quả.
- Chủ đề của câu chuyện mà mình tưởng tượng: nhằm khẳng định điều gì, phê phán điều gì, ca ngợi ai, cái gì?
- Yêu cầu chung: mặc dù có thể phát huy tối đa khả năng tưởng tượng nhưng vẫn phải đảm bảo sự hợp lí, chẳng hạn: trâu, chó, ngựa, dê, gà, lợn thì không thể biết nói tiếng người (người kể đã tưởng tượng ra) nhưng rõ ràng mỗi con vật đã thể hiện đúng đặc điểm thực của chúng như chúng ta vẫn thấy hàng ngày (ví dụ đặc điểm cuộc sống của trâu: Sớm tinh mơ đã bị gọi dậy đi cày, đi bừa, ách khoác lên vai, dây chão sâu đằng mũi,...)
14 tháng 2 2021

Sau khi được Thạch Sanh xá tội, mẹ con Lí Thông lập tức quay về quê để làm ăn lương thiện. Bỗng nhiên, trời đang nắng hóa         âm u.Thạch Sanh thấy liền biết là Thượng Đế sai Ông Thiên Lôi xuống trừng phạt mẹ con Lí Thông, chàng liền xin vua rồi bay đến chỗ họ.Hai mẹ con nhà nọ vẫn chưa biết là Ông Thiên Lôi đã ở đó nên vẫn cứ ung dung đi.Rồi..." Đùng! Đùng! Đùng!" , tiếng sấm rền vang, mẹ con Lí Thông giật mình, nằm cuối xuống. May sao Thạch Sanh tới kịp và dùng sức mạnh của mình để che chở mẹ con họ.Chàng dùng đến những phép thần thông đánh lại Ông Thiên Lôi. Hai bên cứ giao chiến mãi rồi Thạch Sanh thắng. Ông Thiên Lôi vẫn tỏ ra kiêu ngạo:" Hừ, may là có nhà ngươi, nếu không ta đã nướng chín hai kẻ bội bạc ấy rồi!" Nói rồi, Ông bay về trời.

Mẹ con Lí Thông lạy Thạch Sanh như sùng bái thần thánh rồi lại tiếp tục lên đường. Kể từ đó, họ làm ăn tốt và được nhân dân yêu quý.

14 tháng 2 2021

Trả lời:

Thạch Sanh vốn là thái tử, được Ngọc Hoàng phái xuống làm con vợ chồng nông dân nghèo khổ nhưng tốt bụng. Chàng sớm mồ côi cha mẹ, sống lủi thủi bên gốc đa, đốn củi kiếm sống qua ngày. Lí Thông- một người hàng rượu thấy Thạch Sanh khỏe mạnh, bèn lân la kết nghĩa huynh đệ để lợi dụng. Đến lượt hắn nộp mạng cho chằn tinh dung dữ ăn thịt, hắn đã lừa Thạch Sanh đến nộp mạng thay cho mình. Nào ngờ, chàng giết được chằn tinh, hắn lại âm mưu để Thạch Sanh bỏ trốn, đem đầu chằn tinh nộp cho vua và được phong lên làm quận công. Vua có một cô công chúa đến tuổi lấy chồng nhưng không may bị đại bàng quắp đi. Một lần nữa, Lí Thông lại nhờ sự giúp đỡ của Thạch Sanh mà đem được công chúa về cho nhà vua. Trong lúc cứu công chúa, Thạch Sanh đã giết được đại bàng cứu được thái tử con vua Thủy Tề bị giam trong cũi sắt đã lâu. Chính nhờ vậy, chàng được vua Thủy Tề khoản đãi hậu hĩnh nhưng chỉ xin nhận một cây đàn thần rồi trở về gốc đa. Còn xô công chúa từ sau khi được cứu khỏi hang ổ của đại bàng thì bỗng dưng không cười không nói vì bị hồn đại bàng và chằn tinh trả thù. Nhà vua lo sợ vì đã chạy chữa nhiều nơi mà bệnh tình của công chúa vẫn không hề khuyên giảm. Thạch Sanh xin được vào yết kiến nhà vua, hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho công chúa. Chàng cầm cây đàn dạo lên khúc nhạc đầu, tiếng đàn vừa cất lên, công chúa như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Nàng bỗng cười nói được như thường. Vua cha quá đỗi mừng rỡ, ban thưởng cho chàng và nghe chàng kể hết mọi sự tình bấy nay chàng lập được công nhưng luôn bị tên Lí Thông mưu mô giành giật. Trước sự giận dữ của nhà vua, Thạch Sanh xin cho hai mẹ con Lí Thông một con đường sống để họ được trở về làm người lương thiện. Nào ngờ với bản chất xảo quyệt, hắn vẫn chứng nào tật ấy, lợi dụng lòng tin của chàng, ăn trộm đàn thần và chạy trốn thật xa. Hắn muốn dùng cây đàn để kiếm tiền sinh lợi nhưng ngờ đâu trong tay hắn, đàn thần cũng chỉ là một khúc gỗ tầm thường không hơn không kém. Quả báo ngày nào rồi cũng đến, hắn sống trong bệnh tật triền miên, bị người đời khinh rẻ. Đó chính là kết cục bi thảm nhất của kẻ phản bội, sống thiếu tình cạn nghĩa. Còn về Thạch Sanh, chàng được nhà vua truyền ngôi nhưng phải bay về trời theo lệnh của Ngọc Hoàng. Chàng xuống hạ giới chỉ là để thử thách tấm lòng lương thiện của phàm nhân, dạy cho con người biết ở hiền gặp lành và kẻ độc ác như Lí Thông sẽ có ngày gặp ác báo.

 Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.



 

2 tháng 2 2018

Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

Bướm và ong đều có cách sống riêng của mình

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.



 

24 tháng 12 2019

Sách Ngữ Văn 6 có ak

24 tháng 12 2019

một câu chuyện tự nghĩ cơ

17 tháng 8 2018

Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.

 Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..

Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa. 
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.

Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó  Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.

Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…

Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.

Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể  tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!

Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.

Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn  quay lại vì….chuyện gì đó!

Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!

Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi. 
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.

Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối. 
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!. 
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…

17 tháng 8 2018

Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.

 Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..

Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa. 
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.

Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó  Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.

Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…

Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.

Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể  tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!

Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.

Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn  quay lại vì….chuyện gì đó!

Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!

Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi. 
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.

Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối. 
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!. 
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…

Tham khảo ạ: 

Sáng hôm sau, chim thần đến đưa người anh ra hòn đảo. Nhìn thấy vàng bạc, kim cương, hắn cố nhặt cho đầy túi. Không chỉ vậy, người anh còn cho cả vào túi quần, túi áo. Trên đường về, vì quá nặng lại gặp gió lớn, chim đâm bổ xuống biển. Người anh bị sóng cuốn trôi, bao nhiêu của cải mất hết. Chim thần chỉ bị ướt lông, ướt cánh nên lại vùng lên trời bay đi. May có người dân đánh cá ngang qua mới cứu được. Sau cơn hoạn nạn, người anh trở về kể rõ sự tình cho vợ nghe. Hai vợ chồng người anh nhận ra lỗi lầm, tu chí làm ăn. Kể từ đó, anh em hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc.

22 tháng 12 2023

Đoạn văn tham khảo:

Sau khi bị rơi xuống biển, người anh trôi dạt vào bờ. Tỉnh lại được người dân cứu giúp và đưa trở về nhà trong tình trạng thê thảm. Từ đó, người anh hiểu ra hậu quả do thói tham lam gây nên và sống tử tế, nhân hậu hơn. Chứng kiến người anh đã thức tỉnh, người em trai hết lòng giúp đỡ anh vực dậy, cùng nhau chia ruộng đất, lao động cần mẫn, chăm chỉ và yêu thương nhau hơn xưa. Thấm thoát cả hai anh em cùng trở nên khá giả. Họ đã bàn với nhau để dành một phần riêng thóc gạo giúp đỡ những người nghèo khổ. Tiếng lành đồn xa, ai ai cũng yêu quý hai anh em nhà ấy. 

1 tháng 2 2016

Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mười năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thành sinh viên năm thứ nhất đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, trong tôi dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.

Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tôi với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con đường đầy sỏi đá năm xưa đã được thay thế bằng một con đường trải đá phẳng lì, êm ru.

Xe tôi chạy chầm chậm trên con đường nhỏ mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trường THCS…. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tôi phải năn nỉ mãi bác bảo vệ mới cho vào.

Bước vào sân trường sự thay đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tôi vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Lan toét, cái Hồng cụ, thằng Sơn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tôi thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. Tôi bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây vẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dần.

Tôi bước tới khu hiệu bộ, căn nhà cũng được sửa lại đôi chút nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng năm xưa, nằm uy nghiêm giữa hai bên hàng cây mát rượi. Đây chính là hàng cây ngày xưa chúng tôi trồng khi trường mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tôi phải ngước mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe những lời rì rầm như những tiếng chào. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc "Cây kỷ niệm lớp...khoá...".

Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đến khi xa cô rồi mới thấm thía lời cô dạy.

Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá chỉ thích chơi thôi. Giờ đây lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình. Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tôi gặp cô Thanh, tôi vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dạy ở nơi đây. Tôi chạy lại, vui mừng:

- Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?

Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:

 - Em là Lan học sinh lớp 6A, khoá học cách đây mười năm rồi phải không?     - Em cảm ơn vì cô vẫn còn nhận ra em.

Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đến lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả các học sinh.

Tôi và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tôi thấy mình như nhỏ lại, như được trở lại tuổi học trò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói:

 - Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu hết nhưng cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống.

- Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em.

Cô vuốt tóc tôi mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:

 - Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui.

Trống vào lớp vang lên tôi phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tôi chẳng muốn rời xa cô, tôi tự hứa tết năm nay chúng tôi sẽ họp lớp và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.

Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.

13 tháng 8 2019

Ngày mai cùng đoàn công tác xuống làm việc với huyện nhà, được ghé lại trường cũ. Lâu rồi chưa có dịp thăm lại mái trường gắn với bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ tôi. Bỗng dưng, mọi ảo ảnh hồn nhiên, trong trẻo của ấu thơ ùa về, xối trộn dĩ vãng, làm mờ nhòe hiện tại, đưa tôi ngược dòng trở về nhỏ bé cùng tháng năm quá khứ, bỗng dưng dấy lên một niềm xúc động da diết: “Ôi mái trường xưa”.

Xe vòng vèo theo con dường uốn khúc, hai bên những ruộng lúa, hàng bạch đàn rì rào. Nếu ngày xưa đây là con đường đất, mùa mưa thì lầy lội, ẩm ướt còn mùa đông thì mưa làm trơn trượt bước chân lũ học trò nhỏ chúng tôi tới trường. Chiếc xe tiến gần hơn về phía ngôi trường. Xa xa là hình bóng ngôi trường khang trang, cao rộng lấp lõ sau những bóng cây xanh. Chợt những kỉ niệm xưa ùa về khiến khóe mắt tôi rưng rưng. Tôi đã từng thuộc về nơi đây, đã từng nhí nhảnh trên con đường đất đi học cùng bè bạn, đã từng có một khoảng thời gian vô âu vô lo, hồn nhiên sống và tươi cười, còn bây giờ lớn hơn nhiều không còn được như vậy nữa mà cuộc sống bận rộn đã khiến tôi phải tung thả mình trên chuyến tàu tốc hành ấy của cuộc đời. Cuối cùng xe cũng đặt chân đến cổng trường, nếu trước kia là tấm gỗ rách bằng phên nứa đan lại thì giờ là cánh cổng sắt chắc chắn, khỏe khoắn và còn rất đẹp nữa. Tôi bước vào sân trường, bác bảo vệ năm nào giờ đã già đi nhiều, đầu bác đã điểm bạc, nước da nhăn nheo hơn và dáng đi cũng không còn hùng mạnh như trước. Tôi cất tiếng chào bác, bác mỉm cười hỏi thăm tôi, bác bảo không nhận ra tôi là ai, tôi giới thiệu với bác tôi là học sinh cũ thăm lại trường. Bác vui mừng khôn xiết đón tôi vào. Rồi chia tay bác, tôi một mình lang thang tham quan từng khu nhà của trường, từng căn lớp học nhỏ. Bây giờ trường có các phòng hội đồng, các phòng bộ môn và mỗi phong học được trang bị đầy đủ máy chiếu, đèn điện và quạt rất cẩn thận để phục vụ cho công tác dạy và học tiện nghi hơn. Ngoài ra trường cũng có thêm khuôn viên, trồng rất nhiều loại hoa khác nhau làm không gian trường tươi sáng và rực rỡ hơn hẳn. Đằng sau trường là sân cỏ để học sinh tập thể dục và nô đùa, chơi các môn thể thao và đi lại để bớt căng thẳng. Quả là trường đã thay đổi nhiều quá, không còn là ngôi trường nhỏ, với những dậu tranh nát và cánh cánh cửa sơn bóc hết, sờn màu, cũng không còn đơn sơ và thô mộc như nó nữa. Giờ đây nó đã trở thành một tòa bê tông sắt thép khang trang, vững trãi.

Nhưng, đôi khi tôi lại thấy nếu như ngày xưa chúng tôi lại cảm thấy gắn bó hơn nhiều. Có những khi trời mưa cả bọn rúm rụm trú mưa bởi mái lớp bị dột, rồi những lần đến lớp mưa ướt hết cả quần áo, ngồi học gió thốc ôm nhau để truyền hơi ấm tình bạn, tình yêu thương làm hồng hơn những trái tim. Tôi về thăm trường vào hôm trường được nghỉ, vậy nên rất vắng lặng. Có cảm giác như không gian yên tĩnh và thinh lặng nơi đây đang nhường chỗ để tôi có khoảng trống nhớ về tuổi thơ của mình. Nơi đây tôi có những tiếng khóc dại khờ đầu đời của học trò, có những tiếng cười đùa cùng bạn bè, có những lần vặt trộm cây trái để cùng liên hoan, có những khi bị phạt đứng ngoài hành lang, có những lần rủ nhau trốn học đi chơi, có cả những giây phút thầm thương trộm nhớ một người nào đó. Tất cả những cảm xúc ấy, cảm xúc chân thật, hồn nhiên và thơ ngây đến từng mùi hương, từng cảm giác. Tôi không cần phải cố mạnh mẽ hay cố gắng chống chọi lại những cú giáng của của cuộc sống, được thỏa mái, no nê trong tình yêu thương sự che chở của thầy cô, bạn bè. Nơi cho tôi một tuổi thơ ngọt ngào, êm đềm mà sau này dù có qua bao tháng năm tôi cũng không bao giờ quên được. Bỗng dưng tôi cảm thấy có gì đó cay xộc nơi sống mũi, những dòng ươn ướt nhè nhẹ trên mắt. Thì ra, tôi đã từng ở đây, đã từng được yêu thương, chở che như thế, đã từng được một lần khóc thút thít và yêu dại khờ, đã từng được bàn tay một người cô-người mẹ thứ 2 ấy vỗ về mỗi khi bị điểm kém. Nơi đây cho tôi một tuổi thơ bình lặng, dịu yên chứ không ồn ào, náo nhiệt như cuộc sống tôi đang được trải nhiệm. Quả là những gì thuộc về quá khứ không thể lấy lại, vậy nên cách duy nhất là hãy sống thật trọn vẹn khi có thể bạn nhé.

Khoảnh khắc tôi được trở về trường sau 10 năm xa cách, như một liều thuốc thần tiên làm bừng sáng tâm hồn tôi đã ngủ im lìm bấy lâu nay. Cho tôi một vé về tuổi thơ, về mái trường xưa yêu dấu, cho tôi một thoáng rung động, một thoáng nhớ thương, một phút lắng lòng để sống chậm lại và biết yêu thương nhiều hơn.

1 tháng 12 2018

Đáp án : A

15 tháng 3 2020

Virus corona: haha, t đã giết bao nhiêu ng, ta là nhất

Nhưng sao khi gặp nước sát khuẩn: - Ôi, ôi, e xin a tha mạng ak