K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 4 2020

có best luôn đó bạn là nick hacker zoro

7 tháng 4 2020

ê dô nhóm tui ko

17 tháng 8 2019

cố lên nhé .hihi 😆

nhớ kết bạn với mình đó

không giông cũng thả tim nhé ❤️ ❤️ ❤️ ♥️ ♥️ ♥️ ❣️ ❣️ ❣️

Xin chào quý vị và các bạn… tôi biết đến page truyện ma này từ lâu . Chắc cũng khoảng từ năm 2010 . Tuy đọc nhiều truyện trên này và tôi cũng có vài truyện muốn kể cho quý vị cùng nge nhưng ngặt nỗi là tôi không biết cách đăng truyện . Sau khi hỏi 1 bạn cũng hay đọc truyện trên trang này thì được bạn ý mách cho nên hôm nay tôi cũng xin làm phiền giấc ngủ của quý vị tí… câu truyện...
Đọc tiếp

Xin chào quý vị và các bạn… tôi biết đến page truyện ma này từ lâu . Chắc cũng khoảng từ năm 2010 . Tuy đọc nhiều truyện trên này và tôi cũng có vài truyện muốn kể cho quý vị cùng nge nhưng ngặt nỗi là tôi không biết cách đăng truyện . Sau khi hỏi 1 bạn cũng hay đọc truyện trên trang này thì được bạn ý mách cho nên hôm nay tôi cũng xin làm phiền giấc ngủ của quý vị tí… câu truyện như sau…

Bản thân tôi là người gốc bắc nhưng lại được ra lò và lớn lên trong nam ( daklak ) cái từ daklak giờ tôi cũng không nhớ phải viết thế nào cho đúng nữa vì gia đình tôi chuyển về bắc từ năm 2007 . Đến giờ cũng ngót chục năm rồi nên không nhớ là điều dễ hiểu…khi về đây trong lúc đang loay hoay kiếm miếng đất để mua thì được mấy ông bác giới thiệu đến nhà 1 ông cũng khá là già. Đúng lúc ông này có miếng đất muốn bán mà nge nói miếng đất này nằm trên 1 ngọn đồi và điều đặc biệt hơn đó là mảnh đất này không bằng phẳng như những mảnh đất khác mà lại bị trũng ở giữa , cứ đến mùa mưa bão hằng măm là nước lại tràn ngập mảnh đất đó nhìn như 1 hồ nước lớn… mảnh đất khoảng 3 mẫu nha
Sau khi mua đất xong thì ông bà già cũng tính đến chuyện xây nhà còn về phần tôi thì cũng rất nôn nóng được ở nhà mới ;)) và cái ngày tôi chờ đợi cũng đến . Nhưng lúc làm nhà đổ móng quá thấp nên vào ở được năm đầu tiên . Mình nhớ năm đó là khoảng tháng 7 hay tháng 8 gì đó . Năm đó lũ lụt nhiều nơi và nhà mình cũng không ngoại lệ . Nước dâng lên cao và ngập cả vào nhà . Mình đứng trong nhà mà nước ngập lên tận đầu gối là các bạn biết rồi đấy. Cá còn bơi cả vào nhà cơ mà. Nhà mình nuôi cá

Mà lũ lụt không làm cho mình sợ bằng câu chuyện bác mình kể cho những người trong nhà mình nge… câu truyện như sau

Cách đây gần chục năm ở miếng đất này có 1 bà đi làm đồng mà trời nắng quá bà bị mệt vì say nắng nên bà lên chỗ cái cống nước phía sau nhà sinh nhà cô chú bà ngồi ngỉ ở đó nhưng đến chiều muộn khi mọi người đi làm về thì phát hiện bà này đã chết ngồi ở ngay dưới miệng cống . Mình nge kể là hôm đó trời nắng rất to mà lúc còn xớm mặt trời đang ngả bóng mà ngồi chỗ cống đó thì mát lắm nhưng đến trưa muộn lúc mặt trời lên cao thì không còn bóng mát nữa và vì nà này bị chết mà phơi ngoài nắng nguyên 1 ngày nên da thịt bà này bị nứt hết ra nhìn thấy nước và máu chảy ra từ những vết nứt đó và kinh dị hơn nữa là khi họ kéo xác bà này lên thì da thịt ở cánh tay bà này bị ông kia kéo tuột ra luôn vì thịt bị chín

Lúc đó mình không còn sợ câu chuyện nữa mà mình lo sợ 1 chuyện khác… đó là cái cống bà đó chết nằm ngay sau wc nhà mình chỉ cách nhau 1 bức tường . Bác mình còn kể là bà đó hay hiện về chỗ cái cống đó lắm và chính bác mình cũng đã gặp bà đó 2 lần khi đi ngang qua đó vào ban đêm… nhà bác mình cũng có mảnh đất gần đó nhé

Tuy thế nhưng mình chưa gặp lần nào… nói thật thời đó mình rất hay đi chơi game về muộn đêm nào cũng 12h đem mới vác mặt về như kiểu ăn trộm… mình cày game crossfire… có bạn nào muốn solo thì pm mình ;))

Mọi chuyện bình yên cho đến khi gia đình mình chuyển lên chô đất cao hơn và xây nhà khác để ở và sự bình yên kết thúc từ đó . Năm nhà mình xây nhà khác là khoảng năm 2011 gì dó ngôi nhà mới cách nhà cũ khoảng 50 mét thôi . Ngôi nhà cũ gần như là bỏ hoang . Chỉ dùng nhà tắm và wc thôi…

Sau khi vào nhà mới được 1 thời gian thì mình gặp chuyên này… mình không chắc chắn đâu nhé . Tối hôm đó sau khi đọc truyện ma xong mình chạy qua wc nhà cũ để ỉa thì trong lúc mình ngồi ỉa bên trong thì nge tiếng sột soạt phía sau bức tường ngay sau lưng mình phía cái cống vì sáu đó có 1 bụi cây dọc mùng tốt lắm . Mình chỉ ngĩ là con chó nó rình con mèo nhà ai nên cũng không quan tâm 1 lúc sau tiếng sột soạt kết thúc thì thay vào đó là tiếng ném đá lên mái wc bằng bờ lô… mình bắt đầu nhớ đến câu truyện bác kể và suy nghĩ lung tung . Mình không dám ngồi thêm nữa chùi khu nhanh và xả nước xong đi nhanh ra ngoài nhưng khi mình vừa thò đầu nhìn ra phía góc sân thì mình thấy có cái lưng của ai đang lấp ló sau cái bể nước . Vì không có điện nên mình nhìn không rõ nhé chỉ soi bằng con cục ghặch mờ mờ thôi . Mình chỉ thấy cái lưng đó trong giây lát và cái lưng đó liền biến mất . Mình ngĩ là mẹ nên chạy ra xem nhưng đến lúc ra thì lại không thấy ai … mà trong khi đó cái cổng nằm ngay đó nhưng bị xây bịt lại rồi vậy người đó đi đâu ? Mình chẳng ngĩ gì nữa liền chạy nhanh về nhà… đó là hiện tượng đầu tiên . Lần thứ 2 cách đó khoảng. 1 tuần . Lần này là buổi trưa . Trưa hôm đó thời tiết oi bức nên mình đem võng qua ngôi nhà cũ mắc để ngủ trưa . Vì nhà cũ làm lợp bằng ngói nên rất mát và lại lâu không có người ở lại càng mát… mình ngĩ thế

Lúc mở cửa ra thì bên trong bụi bặm và mạng nhện khá nhiều và đương nhiên là cảm giác mát lạnh như điều hòa bao phủ xung quanh . Bên trong chỉ có 1 cái tủ lốm đốn vết gỉ sét . Loại tủ lâu đời lắm rồi tủ bằng tôn và có gương soi .

Vì cổ quá nên không dùng nữa bỏ bên này . Chô mình mắc võng là ngay cái tủ nhé cái tủ nằm bên tay trái của mình… vì mát nên mình vào giấc ngủ chỉ sau 1 bài hát . Nhưng mình nhớ là lúc mình đang lim dim mát nge ngạc thì mình quay phắt lại phía cái tủ . Hình như mình vừa thấy ai đó vừa đi ngang qua trong tấm gương đó là phụ nữ… mình nhìn vào đó 1 lũc không thấy gì ngĩ hoa mắt nên quay mặt lại nhìn lên trần nhà… đang suy ngĩ mông lung thì nình đảo mắt qua tấm gương thì mình cứng người khi thấy có 1 người phụ nữ tuổi khá cao đứng trong gương nhìn mình bằnh ánh mắt vô tri… không hiểu sao mình cũng nhìn lại và cứ như thế cho đến lúc khuôn mặt người đó từ từ biến dạng . Mặt người đó từ màu trắng bệch chuyển sang màu nâu xẫm và da thịt trên mặt từ từ nứt ra mau chảy ra từ những khe nứt… xong bà đó nói…đi…điiiii… vì tấm gương chỉ cách mình chừng 1 mét . vừa nói bà đó vừa thò cái đầu ra ngoài tấm gương dí sát mặt mình và ngiến răng ken két trong khi thịt trên mặt bả cứ nứt dần và rơi ra từng mảng

Mình muốn hét lên và vùng dậy để chạy ra ngoài ngay nhưng không nhúc nhích được . Bà đó cứ rít lên ngày càng lớn như kiểu hận thù dồn nén lâu ngày vậy… bà gầm lên lúc 1 to cho đến lúc tấm gương vỡ toang và cánh cửa của cái tủ rớt xuống cái rầm thì mình mình bật dậy được. Mình thở dốc mồ hôi ướt hết cái áo ba lỗ … thì ra là mơ . Nhưng sao giấc mơ lại chân thật đến vậy ? Lúc đó mình khổng để ý xung quanh nữa mà chạy 1 mạnh qua nhà bên luôn . Bà già mình hỏi làm gì mà rầm rầm bên đó rứa ? Nhìn bộ mặt ngu xi của mình có lẽ bả cũng hiểu nên nói . Đừng quá đó ngủ nữa có ngày bóng đè

Và sau đây là lần mình gặp trực tiếp nè

Hôm đó khoảng gần 1 giờ sáng mình đi chơi game về vì quán nét gần nhà nên mình đi bộ nha lúc mình về ngang qua chỗ cái cống thì bắt đầu nhớ chuyện cũ . Mình vừa đi vừa hát cho đỡ sợ và cố đi thật nhanh nhưng… vừa đến chỗ cái cống thì không biết ở đâu có con mèo đen công 1 cái gì đó chạy nhanh xuống cống lúc đó không hiểu sao mình lại tò mò muốn xem nên bật đèn pin của con cục ghặch tiến đến xem thử thì thấy con mèo đang ngấu ngiến 1 miếng thịt đỏ hỏn . Thấy mình con mèo khò khè vài tiếng xong công miếng thịt chạy sâu vào cái cống và mình nge tiếng con mèo kêu ngéo 1 cái xong mình nhảy xuống soi vào cống xem thì 1 lần nữa gặp người đàn bà đó . Đang bò đến phía mình trong miệng bà đó đang ngậm con mèo đen… chỉ đến đó thì mình không biết gì nữa. Lúc tỉnh đậy thì đang nằm trong nhà rồi . Mọi người hỏi sao nằm ngoài đó thì mình kể lại mọi chuyện . Ngay hôm sau mẹ mình đi mời thầy về cúng luôn mình cũng ốm li bì mấy ngày trời và bỏ luôn cái kiểu đi chơi về lúc nửa đêm luôn ;))

Câu truyện đến đây là hết… xin thành thật cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian vàng ngọc của mình để đến đây theo giõi câu truyện của tôi . Lần đầu kể truyện không biết kể thế nào cho hay mà chỉ biết kể sự thật nên mong được sự thông cảm của quý vị và 1 lần nữa xin chân thành cảm ơn quý vị và xin chúc mọi người có 1 giấc ngủ ngon…

0
Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏMa trong nhà!Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng...
Đọc tiếp

Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏ

Ma trong nhà!
Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)

Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.

E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng sợ và ám ảnh e đến tân bây giờ cơ. E thì chưa từng viết truyên, câu cú lời văn thì tê. Cứ xem như là góp truyện cho mng đọc nhak. bỏ qua viêc diễn đạt không tốt của e a!

Từ nhỏ, e đã sống với ngoại(đó là do e khó nuôi với lại nhà ngoai ở thành phố nên mẹ e gửi gắm cho ngoai chăm sóc ). Cái số gặp và chứng kiến mấy chuyện M…A… ấy nó xuất hiện lúc em cỡ tầm còn lớp 2 hay lớp 3 rồi(e năm nay 27 nhé)

* Chả là hồi nhỏ e cứ thích ngồi lên cái ghế gỗ, rồi nhờ bà chị, đứa em đứng sau đẩy tới đẩy lui, cảm giác cứ như ngồi xe ngựa ấy. Thích cực – Tuổi bọn em lúc đấy toàn chơi trò này thôi.Cứ thay phiên đẩy cho nhau như thế.

1 đêm- Đêm đó là đêm bà chi ho cùng tuổi ghé nhà chơi, ở lại tíu tít với e. 2 chi em hơp cạ nhau, nên rủ nhau cùng ngủ chung trên phản (cái phản đó gần bàn thờ, phía đầu là bàn thờ, còn bên cạnh hông theo chiều nằm là bô bàn ghế gỗ, có cái ghế tui e vẫn hay chơi cưỡi tới, cưỡi lui đấy).

2 đứa Cũng ngủ phê pha, ngon giấc.

Rồ đến Nửa đêm, chính xác mấy giờ thì e thua, nhưng chỉ biết là phải qua 2h. vì 2 đứa nói chuyên và giỡn với nhau lâu lắm mới chịu đi ngủ. Em nằm ngoài cùng- chỉ cần giơ tay ra là xém đung cái bàn gỗ rồi. Hoặc quay ra ngoài là nhìn dc hết cái gì xảy ra bên canh. Lúc đó khi đang ngủ thì e bỗng giật mình và vô tình nhìn tới cái ghế. Chính xác là cái ghế mà e hay chơi. Trời ạ E thấy 1 ai đó, ng đó đang nhìn e, đang nhìn e- e cảm giác vây.Lúc ấy mắt e cứ nhìn trừng trừng, Đáng sơ nữa cái ghế thì cứ theo nhịp đẩy lên, hạ xuống và cứ thế, k hề dừng lại. Người đẩy là ai thi chắc mng hỉu chứ… (1 bóng đen cứ làm đi làm lại động tác đầy ghế lên và hạ ghế xuống.)

📷

Giống ik cái cảnh tui e đang chơi vậy.. E cố nhìn, mắt mở to, chớp chớp liên tục vì k thể tin.Nhưng thề lun , nó cứ như vậy k hề dừng. E bị đơ, và cứ nằm nhìn như vậy vì nghĩ mình đang ngủ rồi mơ chẳng hạn. Nhưng không, hình ảnh đó chân thưc lắm. vì khoảng cách e với cái ghế rất gần.

Trên cái phản lạnh chỉ là cái gối, bên canh là bà chị, rồi lại găp cái cảm giác này. Eo ơi, nỗi sơ cứ nói là tăng theo cấp số nhân. Cứ sơ tim ngừng rồi k đập nữa.

pHẢI LÀM GÌ?lúc đo e k biết. chỉ biết rằng cố nhắm mắt, dùng tay véo mạnh lên người bà chị. véo cực mạnh ,thế mà bả cứ như tương. véo đến mấy cái bả mới la lên. Chỉ chờ có vậy e bổ nhào vô trong, đẩy bả ra ngoài và giả vờ ngủ, Mặc dù nhịp tim cứ như đánh trống tựu trường. Quay mặt vào góc tường,e cố trấn tĩnh, cũng chẳng hiểu liệu việc đó tiếp diễn tiếp nữa k, hay ng đó đã dừng lại rồi và thôi k nhìn e nưa?

Nỗi ám ảnh của cái sợ nó cứ theo e đến gần sáng. E có kể cho ngoại nhưng ngoại chỉ bào “Ngủ mớ”. (Ngoại e rất hay gặp con của ngoại- là dì, cậu e đã mất khi còn nhỏ- nên ngoại e vô cùng tin vấn đề tâm linh này nhưng lúc nào cũng chỉ bảo e mớ, mơ linh tinh để e k sợ, hay ám ảnh gì đấy)

Thế – Em im lăng và cứ sơ 1 mình. kể từ lúc đó. e bỏ luôn cái vụ chơi cưỡi ghế và cũng k bao giờ dám nằm ngủ đêm trên cái phản. Thấy cái ghế là cái cảnh đó lại ùa về, Cái lạnh chạy dọc sống lưng.

(E nói luôn là từ nhỏ e cứ hay bị ngủ mơ. cứ mơ thấy mình đi lung tung. )

Rồi tiếp 1 hôm nọ- ngày mà mấy cậu và chú e tụ tập lại nhậu nhẹt tơi bời, say tí bỉ. E với ngoại nằm ngủ chung, mấy ông cậu và chú thì nằm sát cửa gỗ ra vào. Tối đó, có tiếng gõ cửa và gọi. Cứ bảo” Cho tôi vào với, mở cửa ” (Giọng gọi k rõ ràng đâu, e nhớ là nó to và vọng vọng thê nào ấy) Vì cái giường e nằm thì quay đầu ở bên góc cửa(Sr e k bik diễn tả thế nào luôn) Giọng nói thì cứ như ngay sát mặt mình vậy. Còn mấy ông cậu thì say nằm lăn lóc sát cửa, Chả nhẽ k nghe thấy- CHÍNH XÁC LÀ AI CŨNG NGHE NHƯNG K AI DÁM ĐỘNG ĐẬY.

E nghe mà chẳng thấy ai chịu mở cửa, cứ nghĩ mọi người ngủ quên. Nhìn sang ngoại thì thấy ngoại mở mắt nhưng nằm im. e mới la lên ” Chờ con chút, con mở cho”. Ngoại e giật mình chụp miệng e k kịp. E mới hỏi nhỏ: “Sao vậy ngoại? để con ra mở” Ngoại bảo” IM lẶNG, ĐỪNG NÓI”

không gian im ắng được 1 chút rồi lại tiếp tục, vẫn câu cũ goi mở cửa và tiếng cào vào cửa. Mấy cậu e vừa nghe là nháy mắt nhau 1 phát là mở ra luôn, nhưng k hề thấy ai, dắt nhau rọi đèn nhìn ra trước và bên hông thử, cũng chẳng thấy gì(Nếu là người chạy đâu lẹ vậy?, trong khi tiếng đang gọi, cửa đang cào là cậu e mớ phát 1 ra luôn, vậy mà k có ai cả? MÀN ĐÊM IM ẮNG. KHÔNG AI BẢO AI MÀ MẤY CẬU ĐỒNG LOẠT ĐÓNG CỬA VÀ LUI RA XA CÁI CỬA ĐỂ NGỦ. Sáng dậy, mọi ng tụ tập bàn về chuyên hồi đêm. Hầu hết đều nghĩ chung 1 điều” Gặp rồi”

Nỗi sợ nó cứ tiếp diễn quài lun,E hết gặp rồi LẠI mơ. Giờ nghĩ lại k hiểu tại sao lúc nhỏ lại bị vậy. Nhớ lại cảnh mà giờ chẳng dám ngủ.

E MÀ MƠ là mơ liên tiếp, cách mấy hôm r mơ lại cảnh đó. cứ mơ quài vậy. E thấy xung quanh nhà ngoai e toàn HỌ( ng kHUẤT), Xung quanh chỉ có ghế là ghế. rồi thấy cả nhà , từ cậu mợ, dì, ngoại…. dăt tay nhau đứng xếp hàng và bị mấy người ngồi trên ngựa tra khảo (ik thời chiến tranh loạn lạc) Họ cứ hỏi, hỏi nhiều lắm, Hỏi xong rồi bắn tên, chém, đánh… Cảm giác thực lắm. Nỗi sơ trong mơ nó ám ảnh đến khi tỉnh dậy vẫn nhớ dc cảm giác đó là ntn.

Cứ thấy hoài cảnh đó – Thấy riết rôi lúc thức nhớ dc hết chi tiết luôn, vì cứ thấy cái cảnh đó trong giấc mơ quài lun.

Có lúc e nghĩ chắc e có gì đo hoặc là giác quan thứ 6 mạnh chẳng hạn.

Có đêm chả bik mộng hay tỉnh vì sáng dậy kể lại cũng k hỉu là thực hay giả. Vì lúc ngủ e chuyên gia đi tiểu đêm. Mà đi thì phải mở cửa sau, ra gôc xoài sau nhà , tiểu rồi mới vào. Trời ạ, cả 1 đoạn đường dài . Cũng vì sơ nên e toàn bảo ngoại dắt đi. Có hôm thì dắt, có hôm ngủ say quá thì e phải tự đi 1 mình. Lắm lúc ngồi mẹ luôn ngay cửa sau. Sáng dậy tính tiếp. Nhưng hôm đó e k dám ngồi làm luôn ngay cửa vì sợ ngoại thấy r la. Nên cố gắng mò ra phía sau.

Không có mở điện nha. Mắc quá rồi, chạy ra làm phát r vô liền nên k mở. E đi tè mà cứ 1 mắt mở, 1 mắt nhắm, đi cứ như mộng du.Đi ra gốc xoài, cạnh chuồng gà. e thấy ngoại e. Bà ngoại của e – bà đang gội đầu, xõa tóc dài xuống tới chân. E mới hỏi ” Con mới thấy ngoại ngủ mà, s ngoại lại gội đầu?”, “Ngoại nóng nên ra gôi cho mát, mới ra thôi”, e bảo” con đi tiểu, con tiểu xong zô ngủ trước nha”. Đi xong e vào giường lại thấy ngoại e nằm ngủ. Lạy Giời! V là gì? Ai ngoài kia? E mới nói nhỏ:” Con mới thấy Ngoại gội đầu quài sau đó”, Ngoại e im lặng.

Sáng e dậy mới nghĩ lại, vậy là có thc hay đang ngủ rồi mơ . Mới lại hỏi thử: Tối qua con có gọi ngoại dậy dẫn con đi tiểu k? Ngoại kiu có, mà buồn ngủ nên con tự đi. đi xong zô.

V là thấy thật à? Kể lại cho ngoại, ngoại e cứ nói” M toàn mơ”! V đấy

Tính em sợ thì sợ vậy, nhưng vẫn là điếc không sợ súng. Có hôm nhỏ bạn ghé ở lại ngủ chung. Tối cả nhà ngủ hết. 2 đứa lén dậy mò ra đường, đường điện sáng trưng, 2 đứa giỡn rồi có mấy ng chạy xe đêm hay dừng lại hỏi” con nhà ai mà k ngủ, ra đêm giờ này?” Mẹ, thiệt chớ giờ ngẫm lại hồi đó mà có bắt cóc, chắc có 2 suất miễn phí cho e với con bạn r.

Rồi lên lớp 4, mẹ dẫn e về nhà mẹ, vì sợ ở với ngoại riết rồi từ gia đình. Mà nhà e lại nằm gần khu nghĩa địa mới mệt.

Về đó gặp toàn lũ bạn lầy mà cũng toàn đứa k bik sợ là gì, đêm hôm gần 11, 12h tụ cả đám ngồi kể chuyện ma.chuyện của đứa này gặp, r đứa kia gặp, chuyện của ng lớn kể lại cũng đem ra góp vui nốt. E thì sợ thật, chui vào ngồi giữa. Cứ ngồi nghe tụi nó kể mà mún đái ra quần.

Trưa nắng hay chiều tà gì cũng vậy. Tụi nó cứ kéo nhau lên nhà linh( ở khu Nghĩa trang đấy ạ). Vào đó tụi nó ngồi tán doc, chơi năm mười, r tùm lum. đói thì hái xoài ăn. R có ai đi viếng nghĩa trang thì chờ họ đi r, xách cái bị tới xin trái cây, bánh cúng. Chắc chắn trong cái lũ đó có em. Tui nó cứ rủ e đi chung. Hồi đó cũng mù mờ nên chỗ nào có tụi nó thì đều có em.

Giờ có cho e cả triệu bảo lên đó1 bủi trưa, e cũng chạy dài.

Nhà e đang ở, cái căn nhà đó có gì đo mà thiệt tình e cứ bị trêu. Nhà có 4 ng, xóm e thì đông dân cư. Tối tối hay tập trung tán doc, tám chuyện. Mẹ em thì qua nhà cô hang xóm, thằng e thì tụ tập với mấy đứa kia, ba e thì sang nhà ông kia nhậu. Mà lại có cái luật,. Nhà phải có 1 đứa ở nhà koi nhà. Cứ k có đứa nào là ăn đòn cả đám. E thì lun bị gán cái mác… BẢO VỆ

Ở nhà 1 mình sợ lắm chứ, ở xóm e là nông thôn, đường làm gì có điên sáng trưng như thành phố. Đêm đến là tối hù, 1 mình nằm ở nhà mặc dù nghe tiếng tui bạn nó giỡn đầy ngoài đường nhưng nằm nhà 1 mình thì sợ vẫn hoàn sợ. Nhà hồi đó toan ván gỗ ghép lại, khe hở đầy ra.

Lúc đó e toàn tự trấn an mình, cứ tự bảo mình ngủ. Nằm trên giường mà cứ mong ba me về. chỉ cần vậy thôi là e mừng rúm. V mà k đâu nha.(Vì cứ gặp rồi nên e mang nỗi sợ , vì ở 1 mình e lại sợ nhỡ đâu lần nữa?)

E đang nằm, cố nhắm mắt. thì nghe bước chân. XẸT XẸT XẸT XẸT… chính là tiếng dép đấy, khi mang dép mà cứ lê trên nền lâu thì nó cứ xẹt xẹt vậy. E mừng và la lên ” Ba hả?” Im lặng……… rồi XẸT XẸT XẸT… ” Mẹ hả” Im lặng…. E bắt đầu hỉu điều gì đang hiện diện, nước mắt cứ thi nhau rớt…..

Nỗi sơ đó nó giống như 1 loại tra tấn vậy. tim cứ bình bich bình bịch…… mắt thì căng hết cỡ nghĩ cách thoát. Mún xông ra cửa màk k dám, nằm chịu tiếp thì k nổi. chẳng biết làm gì, cứ nằm và mong ba me về. Cứu e!

Vậy là cứ chút lại nghe XẸT XẸT…. tiếng động chính là kéo dài từ nhà dưới lên nhà trên đến cửa, r quay lại xuống nhà dưới. Có là thần kinh thép cũng bủn rủn đừng nói 1 đứa như e, hồi đó mới lớp 4. E nghĩ, mai có ăn đòn thì tuyệt đối cũng k ở nhà. Vậy mà lại cứ bị bảo ở nhà koi nhà. Mẹ e toàn đánh e suốt vì em lì, nên chỉ cần là me bảo e k dám nói ” NO”

Cái XET XẸT… e bị tới mấy lần, có hôm gặp, có hôm không.

Nhớ lại tiếng XET XẸT đó mà lạnh lưng.

1
Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ...
Đọc tiếp

Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ nhật đầu của cái tháng cô hồn. Mình chúc tất cả page có ngày cn vui vẻ , đi chơi về muộn xíu để có lỡ gặp ma thì đem lên page kể cho mn nghe ^^z. Mình kể luôn nhé!
Mình xin giới thiệu nghề của mình là lái xe thường có những chuyến xe đi xa vì đường ban ngày đông và 1 phần cũng để tránh các chú công an nên hầu hết ae lái xe đều chạy vào ban đêm , nói chung các con đường to nhỏ ở ngoài bắc thì k có đường nào chưa in lốt xe mình ^^. Chuyện gặp ma quỷ thì cũng k phải ít , nhưng cái lần mình gặp đầu tiên cũng là cái lần mình k bh quên đc, giờ nghĩ lại kể cho các bạn mà thấy sởn gai ốc luôn
Hôm đó mình có đơn hàng chạy từ Ninh Binh ra thành phố Móng cái , xe mình chạy từ 7h tối đến 2h đêm thì gần đến nơi , mình nhớ cái đoạn đường đó là quốc lộ 18 nằm ở xả Hải Đông thuộc địa phận Hải Phòng thì phải. Hôm đây thế nào cái thằng lơ nó lại nghỉ chứ , hàng gấp mà khách giục nên mình chạy 1 mình. Đến cái đoạn này thì đường vắng tanh luôn, bóng đèn thì mờ mờ , đợt đó trời đang se lạnh , ban đêm thì sương bắt đầu phủ xuống rồi. Mà chạy đường dài nên lúc này mình cũng thấy hơi oải , nhìn ráo xung quanh xem có cái quán nào k để vào nghỉ ngơi lấy sức chút chạy tiếp. Đang nhìn ngó thì bỗng ở đâu xuất hiện 2 đứa trẻ con chạy ra làm cái rầm trước xe . Giật bắn cả mình , nghĩ bụng thôi chết cha đụng trúng con ngta rồi. Ngồi trên cabin 1 lúc trấn tĩnh , mình mới xuống xe cầm cái đèn pin xuống rọi thì lạ kỳ k có ai hết. Rọi hết trước sau , rồi gầm xe cũng k thấy gì luôn. Chả lẽ mình mơ đc à ? Đang loay hoay định lên xe vọt đi , thì ôi thần linh ơi có cái tay ở đâu nó chạm vào người mình , cảm giác lạnh buốt từ bàn tay truyền sang người mình. Rồi có tiếng trẻ con nói :
– Chú đụng chúng con rồi nè
Từ từ quay người lại thì , cha mẹ quỷ thần ơi chân mình lúc nó như đeo hàng nghìn tấn sắt đổ bê tông chân chặt dưới đường , người k nhúc nhích đc . Người có cái lông nào thì dựng sạch , cái đứa bé đó hình thù quái dị lắm , phần đầu thì nát bét rồi k nhận dạng được , chân tay thì lủng lẳng quần áo rách rưới . Bạn nào từng xem phim xác sống nó như nào thì đứa bé đó giống vậy đó. Lúc đó tim mình đập còn nghe rõ như tiếng máy nổ, người run còn chẳng được , ú a ú ớ. Đứa bé đó còn phát ra tiếng rên nghe rất man rợ. Ai mà là mình lúc đó thì ngất luôn chứ chẳng chơi , cũng vì mình cứng bóng vía mà cái chuyện thấy người bị xe cán cũng quen nên mình vẫn trụ đc ^^. Nhưng cái người bị nát đầu mà còn nói ch đc thì đây là lần đầu . Đang trôn chân đợi hồn nhập vào xác thì ở đâu có con bé chạc 7, 8 tuổi đang lóp ngóp bò từ gầm xe ra . Mà mình nhớ lúc trc mình rọi thì k thấy j hết. Con bé thì mặt mày trắng bệnh tay phải bị nát bét . 2 chân cũng vậy. Cứ nằm lết lét dưới đường rồi tiến về phía mình. Miệng cứ nhoẻn miệng cười , ông bà ông vải mình lúc đó mặt cắt k còn giọt máu nào luôn . Mồ hôi vã ra như tắm, mà cũng lạ thật k hiểu lúc đó sức mạnh phi thường nào mà mình có thể nhảy lên đc cabin đóng cửa cái rầm. Cố nổ máy mà k hiểu xe dở chứng k sao nổ được, 2 đứa kia thì lúa này đang đứng trước mũi xe tay cứ vẫy mình, cười 1 cách kinh khủng man rợ. Người mình run như cầy sấy , may sao lúc đó xe nổ đc máy lấy hết sức bình sinh nhấn ga lao thẳng vào 2 đứa , cái cảm giác tông trúng
vào như lúc đầu luôn. Nhìn qua gương chiếu hậu mình thấy 2 đứa bé đó vẫn loi ngoi bò rồi đứng dậy , tiếng cười man rợ vẫn văng văng như đeo đuổi mình. Chạy 1 mạch đến nơi là 4h sáng , ngồi uống cốc nước xong. Mình quyết quay xe về luôn 1 phần vì nóng ruột phần thì cũng hơi sợ.
Khi về mình cố đi chậm qua cái đoạn đó để xem có gì k? Mình cũng sợ là đụng phải người nên run lắm. Mà sao lúc này là 6h30 sáng đoạn đường này lạo trở nên tấp nập sầm uất , bắt đầu lộ ra mấy quán ăn , và quán nước ở 2 bên đường . Mình tấp vội vào quán đối diện cái đoạn hqua mình đụng chúng 2 đứa bé , lúc này chỗ đó lại xuất hiện có 2 cái miếu nhỏ ở mép đường. Vào quán gọi tô phở ngồi nhâm nhi chén rượu. Được 1 lúc thì bà chủ quán lại gần kéo ghế sát mình rồi hỏi :
– Đêm qua chú có đi qua đây đúng k?
Mình giả bộ hỏi vặn lại:
– E vừa chạy trên Móng Cái xuống có ch j k chị?
Bà chủ quán hỏi tiếp :
– tại đêm qua tôi thấy có cái xe giống xe chú đỗ ở bên kia đường, tôi lại nghĩ là chú.
Nghĩ bà chủ biết ch j đó nên mình cũng nói thẳng luôn:
– À vâng đêm qua e có đỗ lại ở đây chị ạ
– Thế chú cũng thấy cái đó hả?-chị hỏi
Giật mình hỏi lại chị :- ý chị là????
– Thì…. m..a.. chứ j nữa .- chị chủ quán nói với giọng run run có vẻ lo sợ điều gì đó
Lúc này như hiểu ra vẫn đề tôi biết ch biết câu ch về 2 đứa bé kia nên cũng ngồi kể lại đầu đuôi cho chị nghe . Nghe xong chị chủ quán mới nói :
– Đêm qua tôi ở trên tầng nhìn xuống thấy xe chú đậu ở đó , còn chú thì đứng như người mất hồn vậy. Tôi biết chú bị nó trêu nên k dám lại giúp chú.
Rồi chị kể lại cách đây 4 năm. Đúng cái chỗ đó có 2 đứa bé là con của 2 vợ chồng nhà bên mép đường kia , vừa nói chị vừa chỉ về căn nhà đối diện , giờ là 1 cửa hàng tạp hoá. 2 vợ chồng ấy người nơi khác đến , có 2 đứa con 1 trai 1 gái . Chị vừa nói đến đây thì tôi giật mình :
– Đúng rồi đêm qua e gặp cũng 1 đứa bé trai 1 bé gái đó chị
Chị kể tiếp , hôm đó cái ngày định mệnh bình thường thì bố mẹ nó k cho ra đường đâu. K hiểu hôm đó rui rủi làm sao mà 2 đứa chạy ra ngoài chơi rồi bị xe tông . Thảm khốc lắm , do đau buồn quá nên người vợ treo cổ tự tử còn người chồng sau đó cũng bán căn nhà rồi đi đâu k rõ. Từ đó đến nay đang yên ổn , thì dạo gần đây bỗng 2 đứa nó hiện về phá làng phá xóm . Không cho ai làm ăn , mấy nhà cũng mời thầy về xem thì biết do 2 đứa chết oan mà giờ k chịu đầu thai nên hồn cứ luẩn quẩn ở đây. Chúng tôi cũng lập miếu thờ rồi mà nó phá quá . Ngày trước ban đêm cánh lái xe đậu ở đây vào ăn đêm nhiều lắm. Mà từ khi bị 2 đứa phá thì ai cũng sợ chả dám đậu nữa. Còn người ở đây thì đêm nào nó cũng qua đập cửa ầm ầm, rồi khóc lóc hỏi ba mẹ nó đâu. Nhất là cái nhà cũ của nó, đến đời này là đời chủ thứ 5 rồi chú ạ. Chắc cao vía nên cũng trụ đc ở đây. Vừa nói chị vừa lắc đầu. Tôi gặp 2 đứa lần đầu vào cái đêm cách đây 3 tháng . Chị rít 1 hơi thuốc rồi kể tiếp
– Hôm đó trời mưa lâm thâm , mới có 11h đêm mà quán tự nhiên vắng khách, nên tôi định bụng đóng cửa đi ngủ sớm. Vừa kéo cửa định bước vào trog thì thấy bên ngoài có ai gọi cửa , tôi quay trở ra mở, ngó đâu ra thì k thấy ai . Nghĩ mình nghe nhầm nên tôi đóng lại rồi đi vào. Vừa vào nhà thì lại có tiếng đập cửa , tưởng đứa nào trêu tôi cầm gậy ra chửi . Nhưng lạ kì vẫn k có ai cả. Tôi định quay vào nhà lấy giấy đốt vía thì vừa quay mặt lại . Ôi trời đất cha sinh mẹ đẻ đến giờ điều kinh khủng nhất đối với tôi là gặp 2 đứa bé đó. Người máu me be bét , chỗ thì con chỗ thì mất khủng khiếp lắm chú à, 2 tay cứ xoè ra như xin cái j đó, miệng thì cười . Sợ quá tôi ngất lịm đi. Chồng tôi tưởng tôi trúng gió nên ra đỡ tôi vào phòng , sáng hôm sau tôi đem chuyện kể với mấy nhà hàng xóm thì mới biết nó cũng trêu mấy nhà rồi nên chúng tôi bàn nhau làm cơm cúng rồi lập miếu thờ cho 2 đứa nó. Ấy thế mà thỉnh thoảng nó vẫn hiện về phá đấy chú à.
Kể xong thì chị khuyên tôi là nên làm cơm cúng nó để nó đỡ phá , lúc này tôi cũng thấy hơi sợ nhưng nghĩ mình có làm j nó đâu, mà nó cũng biết mình là ai mà ám. Nghĩ vậy mình giả tiền rồi đứng dậy ra xe đi về. Quả đúng như lời chị chủ quán nói trên đường về xe mình lúc nổ lốp , lúc thì k nổ đc máy , hỏng hết cái này rồi đến cái khác.
Lúc này thì mình biết là do 2 đứa bé kia gây ra nên ngay hôm sau mình sắm lễ lộc đến nhờ chị chủ quán cũng giùm cho 2 đứa . Cũng từ đó đến này mình k đi lại tuyến đường đó nữa nên chưa thấy hiện tượng gì?
Hôm nay mình kể ch này vì mấy hôm nữa mình có chuyến hàng chạy lên Móng Cái cũng đi qua đường đó. Nếu có gặp nữa thì mình kể tiếp cho các bạn nghe

0
quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .....
Đọc tiếp

quê mình ở đông hà – ninh hải – ninh hoà – khánh hoà .một làng chài quen biển , dân cư làm nghề biển , nuôi tôm , làm muối ….

truyện 1 : vào năm 2008 . mình học lớp 12 ..ở quê mình khi đó học sinh 12 thì phải có 3 bữa / tuần học phụ đạo vào ban đêm để ôn thi tốt nghiệp . nhà mình nằm trong hẻm hẹp và dài 2 bên là tường vách và một bên là dây kẽm ngăn hẽm với khu đất trống .. đường thì nhỏ hẹp thiếu sáng .. lúc ấy tầm 10 giờ tối trên đường đi học về .. đạp xe đạp lúc quẹo vào nhà mình thì mình có phát hiện phía trước có một người con gái mặt áo trắng , không trong rõ mặt nhưng chắc chắn 1 điều là khá xinh .. vì là con trai mới lớn nên mình cũng nhát gái lúc chạy lại sát người con gái đó thì người con gái đó có lách qua để cho mình đi ( vì đường hẹp ) lúc qua mặt thì mình cũng có lén nhìn nhưng không dám nhìn trực diện .. vì như thế là mất lịch sự .. nhưng khi đi được 1 đoạn khoản 5 mét mình mới tiếc nuối vì lúc dậy thì giờ chưa thấy người nào đẹp như vậy . mình quay đầu lại nhìn thì …… không thấy cô gái đó nữa … lúc ấy vẫn chưa xoắn lắm chỉ thấy tiếc thôi .. nhưng khi mình đi được 1 đoạn nữa thì cảm giác lạnh cả người và đầu óc mình lại mụ mị nhớ về khoản khắc lúc chạy qua mặt cô gái đó .. hình ảnh rõ mồn một là cô gái đó đứng lách sát vào tường cảm giác như là tờ giấy bị dính chặc vào tường vậy .. lúc nhở lại cảnh đó thì hoản hồn mà chạy .. về tới nhà rồi mà biết bao nhiêu suy nghĩ ùa về .. từ bé đến lớn ở trong thôn mình chưa gặp người con gái ấy bao giờ .. vì ở quê rất ít người nên ai cũng biết mặt nhau cả .. và điều đáng nói là cái hẽm dài 50m chỉ có mỗi nhà em thôi … sau này mình có tâm sự với mẹ thì được kể gần đó lúc trước có người con gái mang thai chết tại đó

📷

đây là câu chuyện có thật 100% .. nếu các bác thích mình có thể kể tiếp 2 câu chuyện nữa ..

———————————————————————————————-
truyện 2 :quê mình gần biển nên nhỏ lớn giờ mình hay chứng kiến nhiều vụ đuối nước lắm .. khoản thời gian trước thì có một bé trai bị đuối nước .. thằng bé này thì mình có nhớ mặt nó ngờ ngợ thôi chứ mấy đứa nhỏ mình nhìn đứa nào cũng như đứa nào … năm 2009 . mình học năm 1 dh công nghiệp tphcm .. nghĩ hè về quê chơi .. ở thành phố quen rồi nên mình đi chơi rất khuya .. tầm 11h30 gì đấy mình về nhà .. cũng trên đường về nhà thì mình mắc tiểu quá nên tạc ra ngoài biển đi ( vừa nhanh vừa mát ) .. nơi mình gần biển nhưng không phải có bãi biển như mấy bác nghĩ đâu nhé .. nhà vẫn được xây ra sát mép nước .. vì là nơi kín gió nên không có sóng to gió lớn gì đâu .. kiểu như trong vịnh ấy .. nhà thằng bạn mình thì nằm gần mép nước .. mình đi ra gần nhà nó tiểu sẳn tiện có gặp nó thì anh em tán gẫu cho vui

.. ở quê thì trời tối lắm .. khoản 8 9 h là không thấy ai ở ngoài đâu hết .. đang hưởng thụ không khí của gió biển thì lúc đó có 2 đứa bé nắm tay nhau 1 trai 1 gái vừa chạy vừa cười chạy ngang qua mình . mặc đồ cũng bình thường như

mấy đứa khác thôi .. nói chung không có gì đặc biệt cả .. một lúc sau thì tụi nó cũng chạy ra đến ngay nhà thằng bạn mình .. mình cũng đi theo sau .. ( mình đi tiểu ) .. chúng nó vui vẻ như là không có mình ở đó vậy … mình để ý thấy tụi nó chạy quanh nhà thằng bạn mình .. vừa chạy vừa cười .. lúc đầu mình cũng thấy bình thường thôi .. nhưng khi mình gần ra tới nới thì mình thấy thằng bé trai nó đang đứng lên cái bờ tường nhà thằng bạn .. nó đưa tay kéo bé gái vào nhà thằng bạn .. lúc đấy mình cảm nhận có điều đéo ổn rồi .. cái tường mà ngày thường mình cũng nhãy qua để vào nhà thằng bạn cao hơn gắp 3 lần mấy đứa này nhé .. mình cũng đi ra xem sao .. nhưng nhìn vào nhà thằng bạn thì không thấy gì hết .. lúc ấy mình về luôn .. éo dám tiểu nữa .. cái mà mình nhớ nhất là khuôn mặt của thằng bé trai là mình đã gặp ở đâu rồi … không chắc chắn là thằng nhóc ngày trước không .. nhưng mình đảm bão 80% là nó .. sáng hôm sau mình có qua nhà thằng bạn để thông báo cho nó biết

và được nó kể câu chuyện thứ 3 …

có ai muốn nghe nữa không .. chứ mình thấy truyện 2 nhạt nhẽo quá

————————————————————————-

sau khi em kể nó chuyện tối hôm qua thì thằng bạn em nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản ứng gì .. nó nói nhà nó có ma rồi nó kể chuyện này cho em ..

chuyện 3 :dạo gần đây thằng em út nó hay bị chói mắt và nói cái gì đó không ai hiểu , như đại loại là .. đang ăn cơm thì nói ” buổi sáng mà ai mở đèn vậy trời” … “chói mắt quá” .. “đuổi nó ra đi má” .hôm rồi bà gì nó có qua nhà nó chơi .. đang thay tả cho con bã trên ván

( như cái giường nhưng được ghép lại bằng những tấm ván to) thằng em út của bạn em thì đứng bên cạnh xem . nó tầm 6 hay 7 tuổi gì đó

đang xem thì thằng nhỏ nó chỉ tay về góc nhà hướng từ dưới biển sau nhà đi lên và nói : nó lại lên nữa kìa dì , chói mắt quá . lúc này bà dì mới quãn hồn nhìn theo hướng nó chỉ thì chẳng thấy gì .. nhưng thằng nhóc cứ khăn khăn là đang tiến lại gần phía bà với thằng bé trên ván .. hoảng quá bà ta sẳng tay cầm tả lót đầy shit vơ tứ tung và luôn mồm chửi cút .. một lúc sau thì thằng nhóc kia mới nói nó đi xuống nhà dưới rồi .. về sau người nhà gặn hỏi thì thằng nhóc mới bảo là đã thấy mấy hôm nay rồi

nhưng nói không ai nghe . có người hỏi nó thấy gì thì nó nói thấy người mà mắt sáng như cái đèn xe hơi vậy ..

4
26 tháng 11 2019

hoan ho

26 tháng 11 2019

no no no no