K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Truyện mình chia sẻ của FB Nguyễn Nhật Trường nhé Biểu tượng cảm xúc grin(Chuyện thật 100% luôn , đm đúng là đi đêm lắm thì có ngày gặp ma mà, đây là câu truyện ma kinh khủng nhất mình từng biết, có thể gọi tên nó là Âm Dương Lộ)Biểu tượng cảm xúc squintChuyện là thế này , nãy mình có đi qua đoạn đường Phạm Văn Đồng – Nam Thăng Long lúc khoảng hơn 12 giờ đêm trong trạng thái...
Đọc tiếp

Truyện mình chia sẻ của FB Nguyễn Nhật Trường nhé Biểu tượng cảm xúc grin
(Chuyện thật 100% luôn , đm đúng là đi đêm lắm thì có ngày gặp ma mà, đây là câu truyện ma kinh khủng nhất mình từng biết, có thể gọi tên nó là Âm Dương Lộ)
Biểu tượng cảm xúc squint
Chuyện là thế này , nãy mình có đi qua đoạn đường Phạm Văn Đồng – Nam Thăng Long lúc khoảng hơn 12 giờ đêm trong trạng thái người lâng lâng vì có hơi nhiều cồn trong máu. Tới đoạn bến xe bus gần công viên Hòa Bình thì xe bỗng dưng chết máy . Biểu tượng cảm xúc smile
Nhìn quanh quẩn thấy đường vắng chỉ lác đác vài cái xe , bực mình kiếm gốc cây giải quyết nỗi buồn . Biểu tượng cảm xúc colonthree
Vừa kéo khóa quần ra thì bỗng giật mình cứng cả người khi thấy một con bé mặc váy hoa,tóc buông xõa đang ngồi thu lu ở đằng sau gốc cây đó , mới đầu tưởng ma nhưng dáng dấp cũng giống như là người , nên đánh bạo bắt chuyện :
– bạn là ai?? Sao lại ngồi đây giờ này???
Hỏi hai câu không thấy trả lời , bực mình quá nên định quay về xe nổ máy để về nhà .
Chợt nó ngẩng mặt lên ( mặc dù trời tối nhìn mờ mờ nhưng cũng thấy khá xinh xắn ) gọi với theo :
– Anh gì đó ơi??
– gì thế bạn?
– cho em đi nhờ một đoạn được không??
– sao bạn không vẫy taxi vậy?
– em không quen ai cả? Hơn nữa em sợ người lạ??
– thế bộ mình quen sao??
– không đâu , chẳng qua nom mặt anh hiền hiền , nếu anh thấy phiền thì thôi vậy ạ??
Thấy con bé cũng dễ thương , ăn nói nhẹ nhàng nên mình động lòng trắc ẩn cho đi nhờ . Con bé bước ra và ngồi sau xe mình , nó đi chân đất nhìn khổ thân nên mình đưa đôi tông của mình cho nó . Mãi nó mới chịu xỏ vào .Biểu tượng cảm xúc colonthree
– bạn về đâu??
– cho em về cái nhà nghỉ nào gần đây nhất …
– Hả??? ! ….(đoạn này thì mình đang nghĩ con bé là gái ăn sương ) .
– Anh đừng hiểu nhầm , em đang không muốn về nhà thôi ..
– sao lại thế? ( đoạn này là mình nghĩ vớ được bò lạc) Biểu tượng cảm xúc colonthree
– đi thi kết quả khôg như ý muốn, chán thì bỏ đi , chắc bố mẹ em đang tìm nhặng lên …
– sao không bảo cho cô chú bớt lo.?
– lúc nào cũng theo khuôn khổ chán lắm rồi, buông thả một hôm xem sao. Mai em về ..
-…….
Mình đi được một đoạn qua cầu Thăng Long .đường lưu thông của xe máy ở gầm khá tối nên hơi lạnh sống lưng, đành bắt chuyện với em ý cho đỡ sợ :
– bạn tên là gì?
– em mang tên một loài hoa mọc ban đêm..
– Dạ Hương hả??
– ăn với chả nói, hoa Quỳnh đó anh! ( con bé phá lên cười).
– tên đầy đủ??
– Như Quỳnh! Còn anh? Biểu tượng cảm xúc colonthree
– ờm, tớ là Trường. Gọi là Quỳnh Như Như cho kute nhé Biểu tượng cảm xúc smile (giống tên một người bạn của mình)
– ha ha! Gọi thế nào cũng được , nói chuyện với anh vui phết ! Biểu tượng cảm xúc smile
– mai bạn định về nhà chưa?? Biểu tượng cảm xúc colonthree
– em chưa biết, mai xem ý kiến của gia đình đã . Biểu tượng cảm xúc frown
– ờm! Mà đi đêm này một mình bạn không sợ ma hả???
– ma chẳng có gì đáng sợ.!
– sao lại thế??
– em biết mà, vì em cũng là ma..
– chắc bạn đùa.???
– em nói thật, lâu lắm mới ngồi cạnh con người, lại còn người có mùi thịt hấp dẫn như anh nữa chứ . Ha ha ha…Biểu tượng cảm xúc colonthree
-…..
Tiếng cười ở ngay sau lưng mà lúc xa lúc gần, giọng con gái trong trẻo , lại còn thêm cả thanh âm văng vẳng như có một ma lực gì hấp dẫn lắm khiến mình quay đầu lại gần-như-là-ngay-lập-tức.
Cái đkm , còn bé có nước da trắng nhờ nhợ, mái tóc dài buông xõa vai bay trong gió , còn đôi mắt thì to tròn và ánh lên thứ màu sắc kì quái , miệng thì đang há hốc ra cười ….
Lúc đó sợ đến nỗi không biết đã đái ra quần hay chưa, vội phanh kít xe lại và bỏ chạy thục mạng đến nơi có ánh đèn gần nhất cách hơn cây số- không cả dám quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ nghe thấy giọng con bé kia lanh lảnh trong gió vẫn gọi tên mình……. Biểu tượng cảm xúc frown
30 phút sau quay lại cùng hai ông xe ôm. Thấy xe mình ở cửa một quán ăn đêm gần chỗ ấy- còn “con ma” kia chẳng thấy đâu. Bà chủ quán cháo cười bảo :
– cháu tên gì?
– Trường ạ.!
– có một con bé gửi xe cho cháu , nó cũng đặt sẵn một bát phở rồi , gớm thanh niên gì mà sợ ma dữ vậy? :))
– con bé đấy đâu ạ??
– bắt taxi đi rồi .!
Chẳng còn bụng dạ gì mà ăn nữa, lếch thếch dắt xe đi về nhà . Trả cho mấy ông xe ôm 5 xọi công đi cùng .
Lần đầu tiên thấy xấu hổ như vậy Biểu tượng cảm xúc frown
Về nhà vẫn cố viết chuyện này mà đăng lên . Hi vọng bé đó đọc được ( dù thật khó giữa biển người mênh mông này ….).
Gửi riêng :
-này Quỳnh Như Như, yêu cầu trả anh đôi dép tông.
– anh không sợ ma nữa đâu, nhất là
mấy con ma dễ thương như em đó đó Biểu tượng cảm xúc frown
– về nhà đi! đi bụi thanh thản được một lúc thôi , gia đình vẫn mãi là bến đỗ … Và cái đờ gì rồi cũng sẽ qua thôi ..
Thân.. Biểu tượng cảm xúc squint
Đi ngủ , đê ka mờ…

0
Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng...
Đọc tiếp

Đang mê man trong giấc ngủ ,Lan mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh giường, qua chiếc mùng mờ ảo Lan không nhìn rõ được gì chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô ,bóng đen bỗng dưng chồm tới chộp lấy Lan , Lan giật mình tỉnh dậy mồ hôi đỗ đằm đìa trên chán ,hồi lâu cô tự trấn an mình “ thì ra chỉ là giấc mơ “ , cô nhìn đồng hồ thì thấy đã 6h sáng ,định bụng ngủ thêm tí nữa thì bỗng cô nghe tiếng gõ cửa dồn dập phía bên ngoài ,lúc này Quân cũng giật mình thức dậy ,dụi dụi mắt hỏi Lan :
– Ai gõ cửa dữ vậy em ?
– Em cũng không biết nữa ,để em ra xem sao .
Lan vội bước xuống giường ,thắp cây đèn dầu lên rồi bước ra mở cửa ,cánh cửa vừa hé mở Lan như chết điếng người đánh rơi cả chiếc đèn trên tay,cô vội khép cửa thật nhanh rồi tựa người giữ chặt cánh cửa ,miệng cô ú ớ :” Ma .. ma …cứu ..em ..cứu …em anh ơi “ ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Lan ,Quân liền chạy thật nhanh ra ,lo lắng hỏi :
– Có chuyện gì vậy em ?
Lan sợ tái xanh mặt mài , lắp bắp trả lời :
– Ma .. ma .. anh ơi .
Quân vẫn chưa kịp định thần thì lại có tiếng vỗ cửa rất mạnh vang lên ,kèm theo giọng nói của một người đàn ông :
– Lan mở cửa ra , tao Hùng nè … chồng con Nhung nè ,biết mày về nên tao qua thăm mày đây ,sẵn tiện nói với mày ít chuyện , đi tỉnh mấy năm mà mày quên mặt tao rồi hả .mày mở cửa ra coi .
Lan vẫn đang rất hoảng sợ không biết làm thế nào thì người đàn ông đó lại nói tiếp :
– Trời sáng bét rồi mà mày còn định ngủ nữa hả ?
Lúc này Quân mới chợt hiểu ra vấn đề ,rồi quay sang nói với Lan :
– Đúng rồi em ,em thử nghĩ đi trời đã sáng rồi thì làm gì có ma , mở cửa ra xem sao đã .
Lan nhìn Quân suy nghĩ một hồi bình tĩnh rồi mới từ từ hé cửa ra ,phía bên ngoài đúng thật là Hùng chồng của Nhung ,nhìn vẻ mặt anh ta Lan vẫn cảm thấy rất sợ , Lan lúc này giữ thái độ thận trọng ,mở cửa xong là nép sau Quân ngay . Lan ấp úng :
– Anh là người hả ?
Hùng tỏ ra khó hiểu ,lớn giọng :
– mày khùng hả , chẳng lẽ là ma . rồi mày không định cho tao vô nhà hả ?
Lan ngượng ngùng đáp :
– Dạ em xin lỗi , Anh vào nhà chơi … để em ra sau pha ít trà nóng .
Lan định quay lưng đi thì Hùng ngăn lại :
– Thôi ,thôi …trà nước gì tao qua thăm mày chút ,nói ít chuyện rồi tao đi liền à .
Hùng cởi cái nón tay bèo xuống ,làm lộ rõ làn da rám nắng đặc trưng của người dân miệt vườn chính hiệu , nhìn không có vẻ gì là đáng sợ ,thấy vậy Lan cũng đỡ được phần nào lo lắng . Hùng bước vào nhà ngồi xuống bộ ván ngựa , anh phẩy phẩy cái nón cho khô mồ hôi một hồi rồi nói :
– Chiều hôm qua , tao đang cuốc mấy dòng khoai ở mé bờ đê thì thấy mày đang trên đường đi về nhà , tao định gọi lại nói chuyện chút mà không kịp nên thôi để sáng nay qua nói luôn nè . chuyện là vầy , hôm nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ tao , nên tao qua đây báo mày hay ..
Nói xong ,Hùng không giấu được vẻ mặt u buồn .Còn Lan và Quân thì nhìn nhau ngạc nhiên , Lan vội quay lại nhìn Hùng hỏi :
– Anh nói hôm nay là đám 49 ngày của Nhung ?
Hùng thở dài đáp :
– Ừ . hôm đó vợ tao nó đi làm đồng về hơi muộn , trời thì mưa gió ầm ầm nó núp lại dưới góc cây nên bị sét đánh chết , cả gương mặt cháy đen hết .
Lan sững sờ vì câu nói của Hùng , mọi thứ dường như rối tung cả lên , Lan vẫn chưa thông suốt được , nên hỏi Hùng thêm lần nữa :
– Anh Hùng , thật tình đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá giờ em không hiểu gì hết , giờ em nói chuyện này ra nếu có gì sai xin anh đừng giận em nha .
Hùng trố mắt nhìn Lan :
– mày nay sao vậy , có gì thì nói đi tính tao đó giờ biết giận ai .
Lan lưỡng lự nói :
– Anh nói nay là đám 49 ngày của Nhung , nhưng sao đêm qua Ba em nói là vợ chồng anh mất cách nay một năm rồi ?
Câu nói của Lan làm Hùng thốt lên kinh hãi :
– Trời đất , mày đi đường xa về nhà nên bị trúng nắng rồi hả , nói khùng điên gì vậy . chú hai mất cũng gần cả năm rồi ở đâu ra mà nói . lúc chú thiếm mất không thấy mặt mũi mày đâu hết , vợ chồng tao thấy tội quá nên ngày nào cũng qua lao dọn nhà cửa đợi mày về đó , hôm nay qua tao cũng định nói chuyện này nè … mày thiệt tệ hết sức .
Nghe xong cả Lan và Quân ngẩn người thêm lần nữa , mặc dù là ban ngày nhưng cái lạnh dường như len lõi khắp cơ thể họ , Hùng lại nói tiếp :
– thiếm hai bệnh mất không bao lâu , thì chú hai vì thương nhớ quá ít lâu sau cũng ngã bệnh rồi mất luôn , hôm chú hai mất là ổng nằm trên cái võng này nè , trên miệng còn ngậm điếu thuốc rê nữa ,tao mà không qua chắc cái xác trương phình lên luôn quá .
Lan rưng rưng nước mắt nhìn chiếc võng tre , rồi đưa mắt nhìn lên bàn thờ … di ảnh ba mẹ Lan lại xuất hiện lần nữa đôi mắt họ đượm buồn , Lan không cảm thấy sợ , mà cảm thấy bản thân có tội vô cùng , tội bất hiếu nặng nề chồng chất trong trái tim cô , Lan tựa đầu vào vai Quân khóc nức nở , Quân hiểu được vội ôm chặt Lan vào lòng . Nhìn thấy cảnh này Hùng cũng xót lòng xót dạ . Hùng chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi Lan :
– thôi chuyện cũng rồi mày khóc chi nữa . à mà Lan ,khi nãy mày nói đêm qua xảy ra nhiều chuyện thật ra là chuyện gì , rồi mày còn nói chú hai bảo là vợ chồng tao chết hết rồi , sao tao nghe thấy kì lạ vậy ? mày nói tao nghe rõ ràng coi .
Lan đưa tay lao nước mắt ,rồi bình tâm kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua cho Hùng nghe . nghe xong Hùng tái xanh mặt mày nói :
– gì mà ghê vậy mậy . vậy là mày gặp ma rồi . Nhưng … mà ..tao thấy không sao đâu chú hai dù gì cũng là ba mày , chắc ổng nhớ mày quá nên về thăm thôi . còn con vợ tao theo tao nghe mấy ông bà già xưa nói người chết chưa đến 49 ngày thì họ sẽ không biết mình chết đâu , nên nó mới qua thăm mày đó . mà nói gì thì nói tao mà gặp kiểu đó chắc chỉ có ị ra quần . giờ tao mới hiểu ra tại sao mày vừa gặp mặt tao mà sợ đến như vậy .
Lan ngượng ngùng xin lỗi Hùng , Hùng khua tay rồi nhìn sang Quân :
– Đây là bạn trai mày hả Lan , chút nữa dẫn qua nhà tao dùng cơm luôn nha !
Lan gật đầu nói :
– Dạ , chút nữa em với ảnh sẽ qua .
– vậy thôi tao về trước à , còn chuẩn bị cơm canh cúng nữa .
Nói xong Hùng đứng dậy đội nón ra về , Quân nhìn Lan trầm tư một hồi rồi nói :
– Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra , đến giờ anh vẫn còn chưa hết kinh hãi .
Lan ngước nhìn di ảnh ba mẹ thoáng buồn rồi nhẹ giọng :
– Thôi , giờ anh với em chuẩn bị qua thắp cho con Nhung nén nhang đi .

Lan bước cùng Quân trên con đường quen thuộc ngày nào , cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh gương mặt đượm vẻ u buồn , Lan lại nhớ về ba mẹ . họ đi cũng gần đến nhà của Hùng chợt Lan khựng lại vẻ mặt suy tư kì lạ , Quân thấy vậy cũng dừng lại hỏi :
– em sao vậy ? thấy không khỏe trong người hả ?
Lan ngước nhìn Quân nhíu mài nói :
– Em thấy cảnh vật xung quanh có điều gì đó lạ lắm mà em lại không nghĩ ra nó lạ chỗ nào .
Quân nhìn Lan lo lắng :
– Anh thấy có gì lạ đâu , chắc tại em mệt quá đó . thôi qua nhà anh Hùng xong rồi anh đưa em về nghỉ ngơi sớm cho khỏe lại
Lan khẽ gật đầu rồi bước tiếp cùng Quân . cuối cùng họ cũng đến nhà Hùng , vừa đến cổng rào là đã nghe mùi nhang khói nồng nặc , bóng dáng Hùng thì đang loay hoay dọn mâm cơm trong nhà ,Lan đưa mắt nhìn cây mận cạnh hàng rào làm cô bồi hồi nhớ về Nhung , lúc rời quê đi tỉnh làm ,Lan còn cùng Nhung tưới nước cho cây mận , mà giờ đã âm dương hai ngã , cô nhìn kỹ thì cây mận vẫn y như ngày nào không cao lên tí nào nữa . Thấy bóng Lan và Quân trước sân Hùng vội chạy ra :
– Hai người đến rồi à . vào nhà ngồi đi tôi đốt sấp vàng mã cho vợ xong rồi mình dùng cơm .
Lan sực nhớ ra mình chưa mua đồ cúng cho Nhung nên vội nói với Hùng :
– Thôi chết , để em với anh Quân chạy ra chợ mua ít trái cây cúng Nhung ,khi nãy đi vội quá em mất . anh Hùng đợi hai đứa em tí nha .
– trời ơi mày bày vẽ chi , vào thắp nén nhang cho vợ tao là được rồi .
– vậy coi sao được , anh đợi tụi em chút thôi chợ gần đây mà , vậy nha tụi em đi đây .
Nói xong Lan kéo tay Quân đi nhanh , Hùng đứng đó nhìn theo . Từ nhà Hùng ra đến chợ chỉ mất ít phút , nói là chợ nhưng thật ra chỉ là nơi người dân trong xóm đem những thứ có được như rau củ trồng được hay vật dụng thủ công ra bày bán , thậm chí còn không có sạp,họ chỉ bày hàng ra đất thôi , dân ở đây gọi là chợ “chồm hổm” . đến nơi Lan đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy chỗ bán trái cây của dì sáu ,Lan đi đến chào hỏi :
– Con chào dì sáu
Dì sáu đang ngồi sắp xếp lại trái cây , nghe giọng nói vội kéo chiếc nón lá lên ngẩng nhìn ,Dì sáu nhận ra Lan liền tươi cười đứng dậy:
– Lan hả con , trời đất quỷ thần ơi con về khi nào vậy ? lâu lắm rồi mới gặp lại con ,nay dẫn cả bạn trai về nữa hả.
Lan cũng tươi cười đáp :
– Dạ , con mới về hồi chiều hôm qua , Dì sáu vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Ừ , dì khỏe . con nay đi đâu đây ?
– Dạ , nay là đám 49 ngày của con Nhung vợ anh Hùng đó Dì sáu nên con ra đây mua ít trái cây cúng nó .
Nghe đến đây Dì sáu nét mặt biến sắc lùi lại một bước , bà tháo chiếc nón lá trên đầu xuống rồi nói :
– Con nói sao Lan ? hôm nay là đám 49 ngày của con .. con .. Nhung . mà .. mà ai nói cho con biết như vậy ?
– Dạ , thì là anh Hùng chồng Nhung đó Dì sáu , anh ấy đang dọn cơm cúng ở nhà đó . vừa nãy con có ghé nhà ảnh mà quên mua chút gì đó cúng cho Nhung nên chạy ra đây mua ít trái cây nè .
Nghe xong lời của Lan , Dì sáu như thất kinh hồn vía , mặt cắt không còn giọt máu , bà lắp bắp hỏi tiếp :
– Con .. con … nói là vừa gặp thằng Hùng ở nhà nó hả ?
– Dạ , đúng vậy ! sáng sớm anh Hùng còn qua nhà báo tin cho con hay , nên con mới biết hôm nay là đám 49 ngày của Nhung . mà có chuyện gì vậy Dì sáu , mặt Dì sao tái nhợt vậy , bộ Dì không khỏe hả ?
Dì sáu đưa mắt nhìn Lan , rồi lại đưa mắt nhìn Quân .tay bà run lên bần bật , nói với giọng run run :
– Lan … hai đứa con … gặp ma giữa ban ngày rồi . Dì khuyên hai đứa nên tìm thầy về giải nạn đi .
Lan và Quân nghe xong trố mắt nhìn nhau , Lan vội hỏi :
– Dì sáu nói gì con không hiểu , gặp ma giữa ban ngày là sao hả Dì ?
– Trời đất ơi , Thằng Hùng với con Nhung , hai đứa nó… chết cả năm nay rồi thì thứ bây gặp là .. là .. ma chứ là gì . nghe bây kể mà Dì sởn hết gai ốc nè .
Lan trợn mắt kinh hãi liền hỏi kỹ lại :
– Dì nói là họ chết gần cả năm rồi hả ? sao có thể như vậy được , con với anh Quân vừa mới gặp anh Hùng đây mà .

📷

Dì sáu giậm chân xuống đất hùi hụi :
– Bởi vậy Dì mới nói con gặp ma . hai vợ chồng nó đi làm đồng về núp mưa dưới cây to bị sét đánh chết cả người co cụm lại xém chút không nhận dạng được luôn đó . người trong xóm góp công góp sức chôn hai vợ chồng nó sau nhà , hôm chôn hai đứa nó cũng có mưa gió sấm chớp ghê lắm ,còn điều đáng sợ hơn nữa là lúc khâm liệm vào quan tài máu miệng hai đứa nó cứ tuôn ra ,mắt mở trân trân ai vuốt cũng không nhắm lại ,chôn xong được mấy ngày thì cái mộ đất của hai đứa nó nứt ra nhìn ghê lắm , Dì đây ở cạnh nhà nó sợ đến mất ngủ mấy hôm liền , giờ kể lại còn sợ tái cả mặt đây này .
Nghe xong cả Lan và Quân cũng hoảng sợ , trong thời gian ngắn mà lại có nhiều chuyện tà quái xảy ra như vậy , Lan quay sang nói với Dì sáu :
– Không được , con phải quay lại đó xem thử mọi chuyện là như thế nào .
Dì sáu vội ngăn lại :
– Con điên hả Lan , rõ ràng con bị nó ám rồi , dì khuyên con nên tìm thầy về giải nạn đi .
Quân nhìn Lan rồi tiếp lời Dì sáu :
– Anh thấy em nên nghe lời dì sáu đi , mọi chuyện càng ngày càng kì quái rồi , lỡ để xảy ra chuyện gì thì không hay đâu .
Lan mặc dù rất sợ nhưng vẫn hạ quyết tâm :
– Em phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra , ban ngày ban mặt thì ma làm sao xuất hiện được , nếu có thật là như vậy đi nữa em tin con Nhung và anh Hùng sẽ không hại em .
Dì sáu chen ngang :
– Lan , con nói vậy là con không tin lời Dì sáu hả ? hai vợ chồng nó thật sự chết rồi .
– không phải con không tin Dì , chỉ là con không tin ma lại xuất hiện ban ngày thôi , con phải quay lại xem thử , anh Quân nếu sợ thì anh cứ ở đây để em đi một mình .
Quân nhíu mài khó chịu :
– Em nói gì vậy , có đi thì anh cũng đi với em .
Dì sáu thở dài :
– Dì khuyên con hết lời rồi , bị nó hại thì đừng có trách .
Cả hai người họ vội bươc quay lại nhà Hùng , đến cửa thì quả đúng thật căn nhà hoang tàn kì lạ khác xa lúc nãy , cây mận cũng héo khô gốc rễ , mái nhà đỗ nát hoang tàn , Lan và Quân chậm rãi bước vào nhà , Lan cẩn trọng đẩy cánh cửa mục nát làm bụi bay tứ tung ,cô khua tay xua tan đám bụi ,lúc này mọi thứ dần hiện ra trước mắt họ là bàn thờ cũ kĩ bám đầy bụi và trên đó là tấm hình của hai vợ chồng Nhung với ánh mắt kì lạ ,lư hương thì lâu ngày không ai thắp nằm lăn lốc trên bàn thờ tơ nhện vương đầy ,Lan lại nhìn xuống cái bàn đặt giữa nhà thì cô vô cùng kinh sợ khi thấy một mâm cơm cúng vẫn còn mới nhưng mọi thứ trong đó toàn là dòi bọ đục khoét thức ăn , Quân đưa tay nắm lấy tay Lan , tay Quân lúc này cũng toát cả mồ hôi lạnh , hai người từ từ bước ra nhà sau ,ánh mắt của vợ chồng Nhung trên bức ảnh tựa hồ đang dõi theo họ từng chút từng chút một , vừa đến cửa nhà sau bỗng có một con mèo đen nhảy sồ từ góc nhà vào người Lan làm cô té ngã hét toáng lên , Quân vội đỡ Lan dậy trấn an :
– Không sao , không sao đâu em . chỉ là con mèo thôi , nó chạy mất rồi . mình ra sau xem thử coi có ngôi mộ nào không ?
Lan bình tĩnh gật đầu rồi bước ra sau nhà ,Quân đưa mắt nhìn xung quanh rồi liền giật mạnh Lan nói :
– Em nhìn kìa .
Lan nhìn theo hướng mắt của Quân , phía gần đó quả thật có hai ngôi mộ đất bị nứt làm đôi , cô căng mắt nhìn kỹ đúng là có cả ảnh của vợ chồng Nhung trên bia mộ , Lan và Quân lùi lại mấy bước vì hoảng loạn , đầu óc như quay cuồng , Lan lẩm bẩm trong miệng “ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy ?” trong lúc chưa định thần được thì bỗng có một tiếng động lớn phát ra phía sau lưng họ ,hai người giật mình quay lại , nhìn vào phía trong nhà thì thấy cái lư hương nằm trên bàn thờ lúc nãy bễ nát trước cửa nhà sau , chưa hết thất kinh hồn vía thì có tiếng một con mèo kêu ma mị như trẻ em khóc vang lên phía bên kia hàng rào , cả hai người họ lại quay sang hướng âm thanh phát ra , lúc này Lan đã ôm siết lấy Quân run lên bần bật , họ nhìn qua hàng rào thì thấy con mèo đen lúc nãy đang phục nằm trên một ngôi mộ mắt nhìn phía họ , Lan khẽ nói với Quân :
– Phía bên đó là nhà của Dì sáu mà , sau lại có ngôi mộ ở đó được , lúc trước qua nhà Dì chơi em có thấy ngôi mộ nào đâu .
– chắc là mộ người thân của Dì sáu đó .
– Dì sáu là người sứ khác đến với lại trước giờ dì ở một mình mà .
Cả hai nhìn nhau như cùng nghi ngờ điều gì đó , họ từ từ bước đến cạnh hàng rào , lúc này con mèo đen lại kêu lên một tiếng đáng sợ rồi vụt chạy mất ,đám chim chóc gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi , Quân cố nhìn vào tấm bia mộ xem là ai , khi nhận ra anh liền lắp bắp nói :
– Đó .. chẳng phải là ….
Lan thì thào trong miệng :
– ….. Dì sáu !
Đột nhiên có một tiếng cười ma quái vang lên từ phía ngôi hai ngôi mộ của vợ chồng Nhung . làm cho Lan và Quân giật nảy người , Quân nhanh trí chộp tay lan kéo chạy đi thật nhanh ,họ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch không dám ngoáy lại nhìn , vô tình lại chạy thẳng về hướng chợ ,họ ngừng lại thở một hồi , Lan ngước nhìn quang cảnh khu chợ thì không thấy một bóng người chợt nhận ra điều bất thường mà mình luôn suy nghĩ từ khi trở về đến giờ là gì , liền quay sang nói với Quân :
– Anh .. anh còn nhớ em từng nói khung cảnh xung quanh trong xóm có điều kì lạ không ?
Quân vừa thở vừa trả lời :
– Anh nhớ chứ ,thật ra có điều gì kì lạ hả em ?
– Đến giờ em mới nhận ra , mọi thứ ở đây không hề thay đổi gì so với lúc em rời quê lên tỉnh làm , mọi người mà chúng ta từng gặp, họ cũng không khác gì lúc trước , không hề già đi . em càng lúc càng thấy sợ rồi . không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở nơi này .
Vừa nói dứt câu , một cơn gió lạ thổi đến làm cát bụi bay mù mịt bay cả vào mắt làm hai người họ không thấy gì cả ,đầu óc mụ mị và rất đau điều kinh hãi hơn là khi họ mở mắt ra là trời đã tối rồi , ánh trăng vằng vặt nửa mảnh trên cao soi xuống mặt đất , không gian im ắng đến rợn người , họ nín thở quan sát thấy khi chợ đã hoang tàn sơ xác tựa như đã lâu lắm rồi không ai buôn bán ở nơi này , lâu lâu lại có tiếng cú mèo vang lên thê lương . cả Lan và Quân chỉ biết trơ mắt nhìn nhau lo sợ ,Lan tiến sát lại gần Quân khẽ nói vào tai Quân :
– Anh có biết lại chuyện gì xảy nữa không , thật sự em sợ đến không đứng nỗi nữa rồi .
– Anh cũng không biết nữa . Nhưng em đừng sợ có anh ở đây mà .
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Quân còn hoang mang hơn cả Lan ,Quân đưa tay nhìn đồng hồ thì thấy là 12h đêm .Quân giật mình thốt lên :
– chuyện …chuyện này là sao ?
Lan lo lắng hỏi Quân :
– Có chuyện gì hả anh ?
– Em nhìn xem , giờ là 12h đêm … nhưng điều lạ là … 12h đêm của ngày hôm qua .
– 12h đêm của ngày hôm qua là sao , anh nói gì em vẫn chưa hiểu ?
– Vậy mà em không hiểu hả , thật ra mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ xảy ra trong mấy tiếng đồng hồ thôi ,nhưng ma đưa lối quỷ dẫn đường làm ta bị ảo giác tưởng đã trải qua một ngày nữa .anh cảm giác trong xóm này có điều gì đó kì quái lắm .
– ý anh nói là… chúng ta thật sự bị ma quỷ nó ám sao ?
Quân đưa mắt nhìn quanh ,rồi khẽ gật đầu :
– Em nói xem nếu không phải ma quỷ thì là thứ gì ?
………( Vẫn còn tiếp …)

0
Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.#1.Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị...
Đọc tiếp

Em xin phép góp vui cho mọi người vài câu chuyện nữa ạ.

#1.

Em có một người anh họ, là con của dì L. đã mất mà em kể trong part trước. Anh này hay đi chơi đêm với bạn bè, vì kiểu chưa có người yêu nên cũng thoải mái lắm. Rồi có một lần, anh ấy bị tai nạn, ngất tại chỗ. Bạn anh đưa tới bệnh viện thì tỉnh, anh này thì lì, nhất quyết đòi về, không thăm khám gì hết. Mà kiểu mới bị tai nạn xong còn hoảng hay sao ấy, mà không về nhà, rủ bạn bè ra quán cafe ngồi. Đang ngồi, bỗng dưng anh của em nói với bạn: “Cái bà này là ai mà nãy giờ cứ đi theo tao vậy bây?”. Bạn của anh xanh mặt hết, vì khuya rồi, quán vắng, có mấy thằng ngồi, lại có người đàn bà nào ở đây? Mọi người nghi nghi, mới hỏi lại, thì anh em tả người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ màu nâu, cứ đi theo nãy giờ, ảnh thấy mà. Mà bạn bè thì chẳng ai thấy. Mọi người phát hoảng, cứ sợ anh này lúc nãy tai nạn có bị đập đầu xuống đất, ảnh hưởng đến não không. Bạn bè định đưa anh tới bệnh viện, nhưng anh này nhất định nói không phải tưởng tượng, là thật, nghe nói cãi qua cãi lại mém thì đánh nhau. Một người trong nhóm thấy vậy mới quyết định cho anh em rưa mặt bằng nước tiểu, rửa xong, anh em không còn thấy người phụ nữ nào nữa hết.
Anh em là dân đi đêm, lại là con trai, ổng ít nói nhất nhà, và gan cực, vậy mà đêm đó về lại chủ động kể cho bà em nghe. Ai cũng tin hết, và suy nghĩ chung của mọi người là mẹ anh ấy lo cho con nên về.

Sẵn kể thêm chuyện này, dì út em hay kể lại, em cũng không nhớ là xảy ra ngoài quê hay trong này (nhà em gốc miền Trung, di cư vô đây), dì kể hồi dì L. mới mất, không rõ là bao lâu sau, một năm hay hai năm, nhưng năm đó các anh con dì còn nhỏ lắm. Có một lần ba đứa đang chơi ngoài ngõ thì đồng loạt chạy vào mếu máo, đứa nào cũng lắp bắp: “Có người…. có người…” Bà em bảo chắc các anh thấy mẹ về thăm, nhưng đứa lớn biết mẹ mất rồi nên mới không dám nói là thấy mẹ…

#2.

Ông bà em năm nay đều gần 100 tuổi rồi, nên chứng kiến nhiều lắm. Bà em kể, ngày xưa ngoài làng của em có nhiều ma quỷ lắm. Cữ hễ trời giông là ở hai đầu làng lại có hai cái đốm lửa to, bay từ hai đầu tới giữa làng, hai đốm lửa ấy gặp nhau lại bay ngược trở về hai phía. Mà bay đến đâu, lại nghe tiếng “cốc…cốc…”, tiếng hai thanh tre đập vào nhau ấy ạ, đến đấy. Được cái làng không ai sợ cả. Cứ hễ thấy là cả làng lại rủ nhau ra coi :3. Mới đầu nghe em cũng nghĩ là ma trơi theo khoa học bây giờ, cơ mà nếu vậy tại sao lại gặp nhau xong quay lại? Với nếu đó là photpho cháy thì tiếng gõ kia ở đâu ra?

À, ngoài đó hồi xưa theo người lớn kể là còn có một con quỷ thế này: hễ nó đứng ngõ nhà ai là nó sẽ giống y đúc người đàn ông chủ nhà đó. ĐỒng chí “quỷ” này từng một thời khiến thanh niên làng bà không dám đi chơi khuya luôn.

#3.

Ngoài quê em ấy, người ta hay trồng cây tra lắm (ai không biết cây này lên google gõ là sẽ có hình ạ). Mà người lớn bảo, cây này mà trồng lâu năm sẽ có quỷ ở. Hồi đó ngoài làng em có một nhà kia có một cây tra to lắm, ở trước sân. Tối nọ thanh niên chủ nhà mới dậy đi vệ sinh, mở cửa ra định ra bụi giải quyết thì thấy ngay chỗ cây tra ấy có một người đang đứng sẵn. Chẳng biết người hay ma, nhưng đang mắt nhắm mắt mở, thấy người lù lù trước mặt như vậy mà không giải quyết luôn tại chỗ là hay rồi. Thanh niên này mới quyết định lùi lại, vào nhà, đóng cửa và tiến về phía cửa sổ. Ngụ ý của anh ấy là tao không dám ra ngoài, nhưng tao sẽ có cách. Ai dè, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp hành sự, thấy bên ngoài cửa sổ có người cũng đang hành động y chang mình. Thế là thôi, chàng ấy quyết định ôm luôn “nỗi buồn” đi ngủ, dù sao trong hoàn cảnh ấy có cái ngủ chung vẫn an tâm hơn. Chắc vậy.

Em xin tạm dừng. Mong mọi người đóng góp ý kiến cho em với. Nhưng cũng mong mọi người không cmt kiểu em chém hay ảo nhé, vì đây đều là truyện người lớn kể lại, em tin tưởng 100%, hơn nữa, em được dạy rất kĩ “nói xạo về tâm linh là sẽ gặp m…a…”

1
DS
21 tháng 5 2024

cho bn 1 vé báo cáo

Mình viết trên điện thoại nên đôi khi lỗi chính tả có sai xót mong mọi người hiểu giúp mình nha .Hồi mình đi thi đại học năm 2010 , điểm thi của mình là ở 1 trường tiểu học , nằm trên đường Bắc Hải , bạn nào ở Said Gòn chắc đều nghe qua con đường này. Mình không nhớ rõ địa chỉ nhà đó , không biết giờ còn cho thuê khôngMình đi cùng với mẹ lên sg thi , không người thân nên nhờ...
Đọc tiếp

Mình viết trên điện thoại nên đôi khi lỗi chính tả có sai xót mong mọi người hiểu giúp mình nha .
Hồi mình đi thi đại học năm 2010 , điểm thi của mình là ở 1 trường tiểu học , nằm trên đường Bắc Hải , bạn nào ở Said Gòn chắc đều nghe qua con đường này. Mình không nhớ rõ địa chỉ nhà đó , không biết giờ còn cho thuê không
Mình đi cùng với mẹ lên sg thi , không người thân nên nhờ mấy anh chị trong đội thanh niên tình nguyện dẫn đi kiếm phòng trọ giá rẻ ở , 1 phần gần điểm thi , lỡ dậy muộn còn chạy mà kịp , 1 phần thuê giá rẻ ở 2 ngày , thi xong môn tiếng anh cuốn đồ về luôn.
Ngay đầu đi xe mệt quá , trưa nắng , đi bộ các thứ xách đồ linh tinh nên vào nhận phòng là mệt rã rời , phòng mình thuê là ở cùng với 2 chị gái nữa nhé ,2 chị này dễ thương nói chuyện vui vẻ lắm , kể sơ qua phòng trọ cho các bạn dễ hình dung : nhà 2 lầu cũ rồi các bạn , không có cửa sổ , âm u tối thui , nhìn lạnh lẽo lắm , 1 lầu chia ra 2 phòng ván ép , sd chung 1 toilet thui

📷

Phòng mình là phòng đầu , kế bên có 1 gd anh chị kia thuê , chị đó có bầu nên tối nào đi toilet vài bận nhà thì cũ , nằm ngủ dưới sàn thì nghe tiếng chân đi lẹp xẹp , Chưa quen cứ trằn trọc mãi., còn mẹ mình ngủ từ lúc nào .
Tối mẹ mình hỏi thăm 2 chị ở cùng , kể linh tinh xong thì có 1 chị bảo , mấy ông anh ở lầu trên nói nhà này ngày xưa có người con gái treo cổ tự tử , chị ấy vừa kể vừa cười , còn bảo mấy ông ấy hù dọa tui con để tụi con đi chơi về sớm .
Nghe xong mẹ mình và mình cũng tưởng nói giỡn nên thôi không nghĩ ngợi gì ngủ sớm mai đi thi 2 môn , toán và văn
Tối hôm đó mình lạ chỗ gặp chị kế bên phòng đi toilet miết , mà đi toilet phải đi ngang qa phòng , gặp 2 bà chị ở chung ngủ mà chả thèm đóng cửa vì phòng không cửa sổ nên hơi ngộp , mấy bả kêu để vậy ngủ cho thoáng
Đang thui thui ngủ nghe mẹ mình la lên , mà cứ la ú ớ , lúc đó mình hoảng luôn , nghe y như mẹ đang bị bốp cổ vậy , lật đật quay sang kêu mẹ mình , mẹ ơi sao vậy mẹ . Sao mẹ la dữ vậy
Mẹ mình nhìn sang bảo , thôi ngủ đi mai đi thi nữa , mình sợ ma chúa , lúc nhỏ mỗi lần đi vệ sinh kêu mẹ dẫn đi là mẹ cứ bảo , ma cỏ đâu ra mà sợ .
Mẹ mình cứng vía lắm , hồi trẻ đi làm rẫy , cái rẫy đó ai vào cũng bị ma ghẹo , nào là chọi đá , nào là lôi té giường , giấu đồ .,,, còn mẹ mình vào làm chưa bao giờ bị gì luôm , mẹ mình chưa từng sợ hay gặp ma
Qua hôm sau đi thi về nghỉ trưa tiếp môn văn thì tự nhiên thấy mẹ cầm bịch trái cây , mà mẹ banh bọc ra để giữa phòng , lẩm bẩm gì , mình lo ăn bánh mì xong còn chuẩn bị đi thi nữa nên không quan tâm , ăn xong đi chộp tay lấy trái cây ăn thì mẹ bảo thôi này k ăn được bỏ đi , tối mẹ mua cái khác cho ăn , mình nghĩ sao nay mẹ lạ dữ vậy ta
Nhưng lần này thì khác , mình k dám nghi ngờ mà thấy mẹ khác hẳn , lần này đi tắm thì rủ mình theo., mình đói rủ mẹ xuống đường kiếm hủ tiếu gõ ăn thì mẹ kêu rán nhịn đi con , sáng mẹ dậy mua cho ăn
Tối hôm đó ngủ ngon ơi là ngon say không biết gì luôn , sáng 5h mẹ mình xếp đồ chào 2 chị ở cùng phòng , thi xong 2 mẹ con ra bến xe về quê không về phòng nữa
Vừa về tới nhà , mẹ mình nói ông nội mình , ba ơi con đưa nó đi thi mà gặp ma ba ơi
Tối đang ngủ con thấy ( mẹ mình nằm sát vách) 2 bàn tay thò qua , đè người con , mà con không thấy mặt nó , biết là con gái vì từ khuỷu tay tới cổ tay mặc áo bông bông
Mà con niệm kinh phật nó không buông , tới khi con la lên được nó buông ra.
Mẹ mình sợ mình biết có ma k dám ở nên rán nhịn không dám kể , nên mẹ mình có khấn là cho 2 mẹ con tôi ở đây 2 hôm , cho con tôi thi , mai tui cúng trái cây cho
Trưa đó mẹ mình mua , không dám thắp nhan sợ mình nghi ngờ , nên nói lẩm bẩm trong miệng .
Mẹ mình nói chắc ngta không ý xấu nhát đâu , tại ngta đói , biết mình có lòng thành nên xin vậy thôi , mẹ mình thì cúng kiếng ở nhà kỹ lắm , lúc nào bông hoa , trái vây tơm tất.
Kể từ ngày bị nhát ma mẹ mình sợ tới giờ luôn haha đi đâu tối tối tí mẹ mình bảo mẹ mình lười. Chứ thật ra còn sợ tới giờ
Truyện mình kể có thật 100% nhé các bạn , không tin thì tùy.

0
Xin chào mọi người, hôm nay tôi xin viết câu chuyện này để mọi người cùng đọc, chứ tôi lâu lắm rồi không đăng chuyện, chuyện này có thật một trăm phần trăm, không gió nhé, ai tin mà không tin cũng được, tôi xin phép vào chuyện nhé.1 : Chuyện của ông ngoạiÔng và bà ngoại tôi vào nam lập nghiệp từ trẻ, vào Vĩnh Hưng nuôi heo, bò trong đấy, nhưng sau này không thích ở đó nữa vì khí hậu...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, hôm nay tôi xin viết câu chuyện này để mọi người cùng đọc, chứ tôi lâu lắm rồi không đăng chuyện, chuyện này có thật một trăm phần trăm, không gió nhé, ai tin mà không tin cũng được, tôi xin phép vào chuyện nhé.
1 : Chuyện của ông ngoại
Ông và bà ngoại tôi vào nam lập nghiệp từ trẻ, vào Vĩnh Hưng nuôi heo, bò trong đấy, nhưng sau này không thích ở đó nữa vì khí hậu không ổn định, dễ chết hoa màu nên bán ngôi nhà ở đây và vào Bạc Liêu xây nhà mong cuộc sống có chút tiến lên. Nhưng đời không như mơ các bạn ạ, sau khi xây nhà ở đó xong mới biết là đất chết, làm ăn không tiến, nên bán heo để trả nợ. Từ đó ông ngoại tôi ra Cầu Cãy Dầy bán vé số, lúc đó tôi cũng sinh ra và là trẻ sơ sinh thôi ông ngoại tôi thì 58 tuổi rồi, vào năm 1995 thì ông ngoại tôi mất, lúc đó tôi cũng vào mẫu giáo thôi nên không biết buồn khóc gì cả, vì non nớt mà các bạn, hình như ông ngoại tôi rất linh, hay cho người trong xóm gặp và cho số đề.
Điển hình là anh Đoàn ngang nhà tôi ( năm nay 28 tuổi ) hồi đó ảnh hay chơi khuya, ta nói đi đêm có ngày gặp ma, đúng thật, ảnh vừa vào hẻm đi ngang nhà tôi thì thấy ông ngoại tôi mặt quần xà lỏn, áo công nhân nâu trắng trải chiếc ghế bố ra trước nhà bảo bằng giọng khàn khàn :
– ” Ê thằng kia đi đâu khuya đấy, mai mốt rủ cháu tao đi chơi đêm nữa tao mách mẹ mày đấy !
Khỏi nói các bạn cũng hình dung mặt ảnh thế nào, co giò chạy vô nhà đập cửa bảo có ma, có ma, ông ngoại tôi cười và biến mất trong đêm, đến khi mẹ anh Đoàn ra bảo mày đi đâu mới về mà còn inh ỏi là sao ? Ảnh đáp lại : ” Ông năm về kìa trước cửa đó ! ”
Mẹ ảnh cũng run rồi bảo vào nhà đi chắc mày đi bấm điện tử nhiều quá loạn óc rồi, kể từ vụ đó tưởng êm rồi thì đến chị Ngân gặp ( chị ngân cũng sát nhà anh Đoàn và kế nhà tôi ) hôm đó đi chợ sớm sáng cúng cỗ vừa khoá cửa lại gặp giống cái hiện tượng anh Đoàn gặp một chiếc quần xà lỏn, áo công nhân nâu trắng bắt chiếc ghế bố ra nằm bảo :
” Mày đi đâu sớm thế N ? ”
Chị Ngân vì khi ông còn sống rất hay cho đồ nên quen lắm , nói :
” Ông năm đừng nhát con sợ lắm 📷 ”
Rồi sáng mai chị Ngân bảo mẹ tôi mua đồ về cúng thì vụ đó cũng êm xuôi.
2 : Chuyện ma của anh Đoàn
anh đoàn đây là anh mà bị ông tôi nhát nhé, chuyện này con trước khi ông tôi mất nữa.
Hôm đó anh chở bạn gái về nhà xong thì đạp xe về nhà ngủ, vừa bước tới hẻm nhìn ra cây mắm sau vườn ông Ba thì rùng mình thấy một bóng trắng đung đưa cùng mấy con rắn vòng vòng, hoảng quá vức cả xe đạp chạy ra hẻm xin ngủ nhờ nhà bạn. Sáng ra bảo cụ H trong xóm là người già lâu năm trong làng này bảo là : cây mắm đó xưa có phụ nữ bị lừa dối nên treo cổ tự vẫn, cụ kể tới đó ảnh rùng mình, cụ lắc đầu, tội nghiệp số chưa tận mà tình đã tận.
Cây mắm này còn nhiều chuyện lắm lần sau tôi sẽ kể típ, cậu Tư tôi cũng thấy khi đi tiểu ( nhà tôi và nhà anh Đoàn nhìn ra cửa có thể thấy cây mắm ), từ đó hết dám tiểu đêm phải mang bô vào buồng. Giờ bị chặt rồi nhưng nghe nói khi chặt còn ra nước đỏ nữa, không biết phải máu không nhưng ngta đồn vậy.

0
Đọc mấy câu chuyện của mn e cũng có hứng kể vài câu chuyện mà em đã đc mn trong nhà kể.1.Tấm ván hòm:– Gần nhà e có một ông hàng xóm,ông hai.Ko biết ổng đi đâu coi ng ta bốc mộ gì đó r ổng xin tấm ván hòm của ng ta r đem về lót dưới cây cầu vào nhà ổng.Ngày nào ai đi ngang đó cũng bị té hết mà chẳng hề có nguyên nhân gì.Ông biết chuyện r zậy mà ổng mang qua cây cầu vào nhà nội e...
Đọc tiếp

Đọc mấy câu chuyện của mn e cũng có hứng kể vài câu chuyện mà em đã đc mn trong nhà kể.
1.Tấm ván hòm:
– Gần nhà e có một ông hàng xóm,ông hai.Ko biết ổng đi đâu coi ng ta bốc mộ gì đó r ổng xin tấm ván hòm của ng ta r đem về lót dưới cây cầu vào nhà ổng.Ngày nào ai đi ngang đó cũng bị té hết mà chẳng hề có nguyên nhân gì.Ông biết chuyện r zậy mà ổng mang qua cây cầu vào nhà nội e lót.Y như rằng bác hai em đi làm về dù ko nhậu xỉn gì hết vẫn bị té xuống mương.Mà mn chưa biết gì hết.Rồi hôm bữa cậu tư e về chơi,đang nằm trên vòng ngắm ra cây cầu(bữa tối) thì thấy một cái bóng cụt đầu vụt vào.Cậu tư e hết hồn tưởng là ăn trộm nên rọi đèn coi thì chẳng thấy gì.Ns mới biết ra là có tấm ván hòm lót dưới nên giờ cậu e đốt bùa ra vứt đâu mất tiêu r.Ns thật là cậu e chỉ sợ ăn trộm chứ chẳng sợ ma quỷ bao giờ :))
2. Chết đuối:
– Ở trc nhà em có một con sông cũng ko to lắm,gần đó là nhà bác tư.Buổi tối bác tư đi rọi đèn kiểm tra thì thấy ở dưới bến có ai đang bơi mà đập nc đùng đùng.Mà buổi tối mà ai đi tắm sông.Bác ai rọi đèn ngay đó thì ko thấy ai hết nhưng mà thấy nước còn vợn vợn sóng như ai mới bơi =.=’ Nghe kể lại thì mới biết là chị bên sông chết đuối lúc 2t.Hay đi quậy,bắt ng ta.Mà mn biết r đó ng chết đuối pảo bắt ng chết theo để đc đầu thai.Gê thật 📷 Bơi từ bên kia sông sang bên đây mà ngồi trên bến bác tư e.
3. Trốn tìm:
– Cũng cái chị chết đuối đó.Hôm trc con B nó chơi trốn tìm zới mấy đứa trong xóm gần nhà chị chết đuối đó.Mà gọi chị chết đuối thấy vô lễ qá nên em xin gọi là chị X.Nó có nhiệm vụ là bắt ng trốn.Mấy đứa kia trốn hết r nó đang đi tìm thì thấy chị X.Không biết nó thấy chị sao mà về nhà xỉu lên xỉu xuống mặt xanh lè.Ns chớ e cũng ko sợ tại vì em đứng trc nhà chị đó chơi hoài mà chả thấy dống j.
4. Chuồng vịt:
– Bên phải nhà nội em có cái chuồng vịt sau đó là bên ruộng của hàng xóm.Buổi sáng cỡ chừng 4 giờ mấy anh e ra đi vs.E vs a của e về quê chơi hè.Mà buổi sáng tinh thì sương dày đặc mờ ảo lắm mn ạ.Đang giải quyết nỗi bùn thì e nhìn qua bên chuồng vịt thì thấy có cái bao màu trắng đang bay bay.A e tưởng là bác hai phơi cái bao để đựng bắp(nhà em bán bắp) tự nhiên thấy nó có tóc đen rũ xuống mặt ko thấy mặt.Ko có chân mà đang bay tiến gần lại a =.=” A sợ quá trời kéo dây kéo chạy zô ôm bà nội :))) lớn mà sợ ma.E nghe kể lại mà hết dám đi chơi khuya.Đi ngang ko dám nhìn cái chuồng vịt :(( sợ te đái

P/s: Tất cả truyện em kể là có thật ko thêm mắm muối gì nhé.Up tới đây thôi mốt e up thêm vài truyện.

0
Xin chào các bác, sau đây là câu chuyện mà chính em đã trải qua.Hồi đó em mới khoảng 7,8 tuổi mà trong xóm em trẻ con vẫn còn nhiều lắm, như các thím biết nơi nông thôn hồi xưa rồi đó, những bụi cỏ rậm rạp hay những bụi cây rừng thì đâu có ai rảnh đâu mà phát hay chặt đi. Và nơi đó cũng rất có ích cho tụi trẻ con chơi trốn tìm. Hôn đó là vào 1 buổi tối khoảng 9h chúng em khoảng 15,16...
Đọc tiếp

Xin chào các bác, sau đây là câu chuyện mà chính em đã trải qua.
Hồi đó em mới khoảng 7,8 tuổi mà trong xóm em trẻ con vẫn còn nhiều lắm, như các thím biết nơi nông thôn hồi xưa rồi đó, những bụi cỏ rậm rạp hay những bụi cây rừng thì đâu có ai rảnh đâu mà phát hay chặt đi. Và nơi đó cũng rất có ích cho tụi trẻ con chơi trốn tìm. Hôn đó là vào 1 buổi tối khoảng 9h chúng em khoảng 15,16 đứa cùng tập hợp nhau lại để bắt đầu trò chơi, và cũng chính ngày hôm đó nó đã cho em gặp thứ mà em hằng mơ ước được nhìn thấy dù 1 lần (hồi đó nghe người lớn kể chuyện ma thì cứ nghĩ là người lớn hù để chúng em không đi chơi đêm chứ đâu có tin là có ma)
Oản tù tì xong thì thằng bạn em nó bị, nó úp mặt vào tường năm mười để chúng em chạy. Cách chỗ nó năm mười khoảng 2m có 1 cái hẻm, em liền chạy hết tốc lực vào trong đó. Khi vừa vào hẻm liền liếc qua liếc lại thì thấy có con đường vào nhà thằng T bạn em và trước cái hẻm đó thì cách đó khoảng 50m có 1 bụi cỏ lá dài đủ cho 2 người ngồi, em nghĩ thầm:
-Quả này nó không cho mình ăn cháo mới lạ (ăn tráo là không tìm được nên cho đi ra mà không bị). Nghĩ sao làm vậy, em liền chui vào đó ngồi, vào được 5 phút thì hình như bên ngoài đã bị gần hết. Em nghe thấy tiếng nói của con bạn em nó nói là:
-Thằng Hưng nó chốn đâu mà kĩ thế nhỉ?
Em nghe vậy thì cười đắc ý và quay sang chỗ tay phải (chỗ có con hẻm) thì thấy 1 người phụ nữ trạc 29,30tuổi mặc bộ áo bà ba ngồi gục mặt xuống nên em chưa nhìn rõ. Lúc đó em cũng sợ nhưng lại nghĩ là ma thì mặc áo trắng chứ ai mặc áo bà ba, nghĩ vậy em cũng bớt sợ nên em liền hỏi:
-Cô ơi, cô là ai vậy ạ? Sao lại ngồi ở đây?
Nhưng đáp lại tôi là 1 sự im lặng.
Em gọi tiếp: “cô ơi, cô ơi” cũng không thấy trả lời. Tính tò mò nổi dậy (con nít mà) em đưa tay định nâng mặt cô đó lên xem là ai, khi tay em cách cô ấy khoảng 5,10cm thì cô ta liền gẩng mặt lên. Đập vào mắt em là cặp mắt trắng như tuyết, cái lưỡi dài thòng lòng. Em la lên um sùm, chạy ra ngoái đường chính khi gần tới đường chính thì em quay lại thì vẫy thấy cô ta đứng đó với cái lưỡi cứ đu đưa qua lại. Khi em chạy ra đường chính thì đám bạn em nó thấy mặt em cắt không còn giọt máu chúng nó hỏi em bị sao vậy thì em mếu máo hét to vào mặt bọn nó: đ* sao bọn mày nghe thấy tao la hét mà đ*o chạy vào? Chúng nó ngơ ra và nói là có nghe thấy gì đâu. Rồi hỏi em mãi em mới nói là em gặp con ma như vậy, chúng nó nói lần sau chơi đừng vào đó nữa và cũng từ đó em mới tin ma lá có thật. Mà cái bụi với cái đường cách nhau cỡ 55m sao em la to thế mà chúng nó lại không nghe thấy nhỉ???

0
Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0