K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 1 2022

thích nghe lên m bật mà nghe

10 tháng 1 2022

Gửi ảnh kiểu j zọ ??

28 tháng 2 2022

hs hỏi cô:

Cô ơi, nếu ta phạt 1 người về việc mà người đó ko làm thì liệu có đúng ko ạ?

Cô giáo:

đương nhiên là ko rồi em.

Hs thở phào:

May quá cô ơi, em chưa làm bài tập ạ!!!batngo

5 tháng 4 2018

Chi tiết gây cười ở câu trả lời cuối cùng của bạn học trò vì : cậu bé đang là người viết thư nên sẽ biết được nội dung bức thư nói gì.

4 tháng 5 2019

:>> Hayyy ghê 

Cậu là ai???:))

#Kill

15 tháng 6 2018

Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy.

Từ nhỏ tôi chỉ biết đến mẹ, tuổi thơ tôi là những ngày tháng sống trong căn nhà lạnh lẽo chỉ có hai người. Mẹ luôn đi sớm về muộn, nhiều khi mẹ còn chẳng về nhà nữa. Căn nhà mái ngói nhỏ luôn dột mỗi khi trời mưa, bóng điện ngoài hiên đã hỏng từ lâu mà chẳng có ai sửa chữa. Có lẽ mọi người thấy nó giống căn nhà của một gia đình vượt khó, nhưng thực sự nhà tôi không nghèo, ngôi nhà ấy chỉ là từ lâu thiếu đi sự quan tâm của người lớn, thiếu hơi ấm của một người đàn ông mà thôi.

Trong mắt mẹ dường như là không tồn tại. Bà chưa từng nhìn thẳng vào tôi, chưa từng âu yếm hay nói với tôi những lời dỗ dành ngon ngọt. Trong kí ức năm tháng tuổi thơ tôi luôn nhớ về mẹ với những câu đay nghiến, trì chiết và chửi rủa. Đôi khi tôi cảm thấy hận bà vô cùng. Bà ghét tôi đến vậy tại sao lại sinh ra tôi trên cõi đời này. Tôi hận bà cho tôi sự sống để rồi ruồng bỏ tôi như một nghiệp chướng. Tôi rất ghét, rất hận nhưng chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ mẹ vì suy cho cùng bà vẫn là một người phụ nữ tội nghiệp. Nhiều khi đêm về tôi vẫn nghe thấy bà khóc rồi tự chửi mình mà thấy xót xa.

Bà chưa từng kể cho tôi về bố, cuộc sống của tôi không biết đến một người thân nào khác ngoài mẹ. Ngày trước khi học cấp 1 tôi vẫn luôn bị bạn bè cười trêu là đứa con hoang, mỗi lần như vậy tôi chỉ biết khóc mà chạy về nhà. Tôi đã từng hỏi mẹ về bố nhưng lần nào bà ấy cũng chỉ khóc mà gào lên “mày làm gì có bố”. Từng câu, từng chữ của bà đã luôn đi theo tôi suốt chặng đường tuổi thơ dài, nó cứ bám theo tôi đến cả giấc mơ, một sự thật mà tôi không bao giờ chấp nhận nổi.
Tôi hay xem phim trên tivi, có nhiều bộ phim về những đứa trẻ như tôi nhưng mẹ chúng hay nói rằng bố chúng chết rồi và… tôi cũng từng ước mẹ sẽ nói vậy chứ không phải câu “không có bố” kia. Tôi căm ghét cụm từ “con hoang” của lũ bạn, cũng ghét lời mắng chửi của mẹ, ghét ánh mắt diễu cợt , coi thường của bọn trẻ trong xóm. Ghét nhưng tôi vẫn cứ sống và lớn lên như vậy.

Lớn hơn một chút, tôi chẳng còn quan tâm về bố, cũng chẳng quan tâm tới mẹ nữa. Bà vẫn chỉ xuất hiện vào ban đêm và đóng tiền học cho tôi đúng kì, vậy là đủ. Tuy rằng căn nhà này có hai người sống nhưng về căn bản luôn chỉ có mình tôi. Nhiều khi tôi cũng từng rất nhớ một ông bố tưởng tượng, và cũng từng vẽ ra những hình ảnh về bố, rồi còn cả viết thư cho ông ấy nữa. Những bức thư đã đầy trong một hộp sắt đựng bánh nhưng bố thì chưa một lần xuất hiện.

Mỗi ngày, ngoài việc học thật giỏi tôi chẳng còn thú vui nào khác nên việc đỗ vào một trường chuyên không có gì là khó. Ngày đầu tiên bắt đầu đi học tôi đã rất yêu thích môi trường ấy. Ở đó không ai hỏi bố tôi là ai cả, cũng không ai hỏi tôi sống ở đâu hết, mỗi người nơi ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ khi tôi học giỏi, và mọi người luôn cười với tôi khi tôi được thầy cô khen ngợi. Vào cấp ba, tôi thực sự quên hết bao chuyện không vui trước kia và chỉ sống như một cô học trò ngoan, một người bạn thân thiện. Không còn nghĩ về bố, không còn nghĩ về mẹ, không còn nghĩ mình đã sinh ra như thế nào.

Tôi từng ước thời gian cứ êm đềm trong sự lãng quên như vậy, nhưng có lẽ cuộc đời không bao giờ diễn ra như người ta muốn. Lần sinh nhật thứ 18 cũng là lần đầu tiên mẹ về sớm mua bánh, mua kẹo, mua những món ăn ngon. Khi ấy mẹ đã cười với tôi, lần đầu trong đời bà cười và nhìn tôi như vậy, thậm chí bà còn mua cho tôi một chiếc váy làm quà sinh nhật và cứ khen mãi tôi mặc đẹp.

Tất cả như thể trong mơ, giấc mơ mỗi đêm tôi đã từng thấy. Khi thức ăn bày xong xuôi trên bàn, mẹ cứ bắt tôi phải mặc bộ váy mới, và bà nói có mời thêm một vị khách. Ở nơi đây 18 năm rồi, tôi chưa từng biết đến một vị khách và điều này càng khiến tôi tò mò. Tôi hỏi nhưng mẹ chỉ cười.Tôi lạ lẫm, tôi khó hiểu chỉ biết nhìn mẹ rồi nhìn người đàn ông ấy. Cùng lúc ấy, mẹ nói với tôi “ Con chào bằng ba đi”.

Một tiếng “ba”, mẹ nói ra thật dễ dàng nhưng nó lại khiến tai tôi ù đi, mọi thứ ong ong trong đầu, không còn suy nghĩ nổi những gì mẹ vừa nói. 18 năm, khoảng thời gian dài đến vậy mà lần đầu tiên mẹ nói với tôi về ba, người đàn ông lịch thiệp kia tiến lại gần vuốt lên mái tóc dài của tôi rồi nói với mẹ “con gái chúng ta lớn quá rồi”.

Thật nực cười, tôi thấy nực cười và giả dối vô cùng trước sự xuất hiện ấy, trước những lời nói ấy. Sau đó, tới vài tháng sau, tôi vẫn chưa từng gọi ông ấy là “ba”. Chúng tôi đã rời khỏi căn nhà nhỏ cũ kỹ và đến một nơi sang trọng hơn rất nhiều. Mẹ cũng chẳng còn đi sớm về muộn mà luôn ở nhà nấu cơm, làm việc nội trợ như bao người phụ nữ khác. Lúc này đây tôi vẫn chưa thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Mọi thứ thật sự quá nhanh, 18 năm sống cùng bóng tối của chiếc đèn hiên đã hỏng, tôi chưa từng nghĩ những ngày tháng này dù chỉ trong mơ.

Giây phút này đây, ngồi viết ra những dòng tâm sự tôi vẫn hoang mang, lạ lẫm với cuộc sống trước mắt. Tôi không biết mình có nên gọi người đàn ông kia là “bố” không nữa. Tôi hận người đàn ông đã sinh ra tôi và bỏ mặc. Con đường tiếp theo, tôi sẽ phải làm gì đây? Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy. Tôi có nên rời bỏ gia đình này không? Thực sự tôi không có cảm giác đây là một gia đình, các bạn ạ…

15 tháng 6 2018

Ví dụ như " Bông hoa cúc trắng "

                 Cụ thể thì dài lắm !!! (-:

5 tháng 2 2018

Một người ngồi viết thư cho bạn ngay trong bưu điện. Bỗng anh ta thấy người ngồi bên cạnh đang ghé mắt đọc trộm thư của mình đang viết. Bực mình, anh ta bèn viết thêm vào bức thư: "Xin lỗi. Mình không thể viết tiếp được nữa, vì hiện giờ có người đang xem trộm thư ".

Người ngồi bên cạnh kêu lên :

– Không đúng ! Tôi có đọc trộm thư của anh đâu ?

Đọc trộm thư của người khác là không tốt. Tự ý xem thư của người khác là thiếu lịch sự. Chúng ta cần tôn trọng chủ nhân của những bức thư đấy các bạn ạ !

18 tháng 1 2019

Lời giải:

Vì hai bạn sợ bố lo lắng.

31 tháng 10 2017

Lời giải:

Như vậy, tất cả các đáp án trên đều đúng.

Hồi đại học mình có thói quen thức khuya (đứa nào chả thế). Bữa đó chuẩn bị thi nên mình thức khuya học bài, ko bật điện mà dùng đèn bàn thui. Tầm hơn 12h đêm thì mình mệt quá, để nguyên đèn sáng và lăn ra ngủ. Vừa chợp mắt chưa dc bao lâu , tự nhiên mình nghe thấy tiếng kèn đám ma rất ai oán, lúc ấy trong đầu mình nghĩ ” Quái, mình nhớ là con đường P.V.N này( con đường mà mình ở trọ, có 1 đoạn ngắn thui) làm gì có cái đám ma nào, sao lại có tiếng kèn đám ma”. Rùi ngay lập tức mình lại có 1 suy nghĩ kỳ quái trong đầu ” Chết rùi, mình phải tỉnh dậy ngay ko thì ma nó bắt mình đi mất” ( chả hiểu vì sao lại nghĩ thế). Vậy là mình lập tức mở mắt ra ( nhớ là thế nhưng lúc ấy chả biết là có mở mắt ko, nhưng mình có thấy một cái bóng mờ mờ in hình lên tường, vì vẫn để đèn bàn mà), và cố hết sức để la lên và cử động chân tay nhưng ko dc. Mình bắt đầu toát mồ hôi hột và khó thở rùi. truyen ma co that

Cũng ngay lúc ấy, mình bỗng nghe có tiếng nói trong đầu “Đừng bỏ anh mà đi nhé”. Mình chỉ nằm im dc thui. Rùi nó lại lặp lại lần thứ hai “Đừng bỏ anh mà đi nhé”. Mình vẫn cứng đờ và mồ hôi đầm đìa, lúc ấy quạt vẫn chạy ầm ầm nhé. Đến lần thứ ba nó lặp lại” Đừng bỏ ông mà đi nhé”.Lúc này thì mình gật gật nhẹ đầu dc 3 cái. Ngay sau đó thì mình như tỉnh hắn, cảm giác thở lại dc bình thường, mắt mở trừng trừng, tay chân bắt đầu cử động dc. Nhìn lại thấy mình nằm ngửa chứ ko nằm ngiêng, tay ko để lên ngực nhá, đèn vẫn sáng, quạt vẫn bật. Mình thì mồ hôi ướt nhẹp, người lại lạnh toát. Mình cứ nằm im như thế , ko cử động, ko làm gì. Phải đến cả tiếng sau mình mới dám ngọ nguậy, rùi dậy và sang gõ cửa đứa bạn phòng bên, nói sơ sơ rùi ôm chăn gối qua ngủ vs nó. Sáng hum sau vội vàng gọi điện về cho mẹ nói mẹ đi xem rùi xin cho cái là bùa, để tết về mình lấy, giờ vẫn còn để trong ví nè.

Chuyện này mình gặp hồi năm 4, giờ đã 3 năm rùi mà mình vẫn nhớ như in.

Chuyện 2: Chuyện của đứa bạn phòng bên

Chính là đứa mà mình ôm chăn vs gối qua ngủ cùng đấy ạ. Sáng hum sau dậy, mình mới kể lại chi tiết cho nó, vẫn nổi cả da gà lên. Nghe xong nó bảo”nghe M nói thì giờ Y mới dám nói, Y cũng gặp rùi”. Thế là nó kể chuyện của nó. Thỉnh thoảng nó ngủ, nó hay mơ thấy có 1 người thanh niên cứ đêm đêm là hay vào phòng nó chơi, nói chuyện, rùi đi từ phòng nó đi qua mấy cái cầu thang lên tầng trên nữa ( phòng nó làm gì có cầu thang, sau phòng nó là khoảng ko thui). Mấy lần mơ thấy vậy, nó liền hỏi bác chủ nhà thì bác nói là ” phòng con ngày xưa bác có làm cầu thang lên tầng trên nhưng bỏ rùi”. Sốc tập 1.

Rùi có 1 lần nói chuyện vui vui , người thanh niên đó bảo” a rất thích em, nên a đã bảo chủ nhà để cho e ở đây thoải mái, em cứ yên tâm ở đây”. Ngủ dậy nó cũng ko để tâm cho lắm, nhưng mấy ngày sau, thấy bác chủ nhà báo tăng tiền phòng của mấy đứa tầng trên mà ko thấy đả động gì đến nó, thì nó mới chợt nhớ tới lời người thanh niên đó, giật mình nghĩ lại thì từ hồi ở đây nó chưa bao giờ bị tăng tiền phòng cả mặc cho các phòng khác bị tăng ( các phòng khác ko biết nhá). Sốc tập 2.

Nó kể tiếp, đợt ấy, nó bị mổ ruột thừa, ở viện mấy ngày rùi về nhà. Vì chưa dc bao lâu nên nó vẫn còn mệt. Về nhà dc 2,3 hôm gì ấy, buổi tối hum ấy, tầm 11h nó tắt đèn đi ngủ mà nằm mãi ko ngủ dc, cứ quay qua quay lại. Rùi khi nó đang nằm quay mặt ra phía cửa phòng, tự nhiên nó thấy cửa phòng nó từ từ mở ra, và nó thấy 1 cái bóng đen mờ mờ đi vào trong phòng (đèn tắt rùi nhá) , thế mà ko hiểu vì sao lúc ấy trong đầu nó lại vang lên ý nghĩ ” mình phải bật đèn lên để mời khách vào phòng chứ”. Rùi như phản xạ nó đưa tay lên bật cái công tắc đèn ngay đầu giường. Đèn vừa sáng, nó như chợt tỉnh ấy, nhìn lại thì thấy cửa phòng vẫn khóa ( bấm chốt rùi), mà nửa đêm rùi làm gì còn ai đến chơi nữa. Lúc ấy nó mới toát mồ hôi, hiixxxx. Nhưng lúc sau thì nó nghĩ do người vẫn còn mệt nên gặp lung tung chứ ko có gì.

truyen ma tuyen chon

Sau khi nghe mình kể chuyện, nghĩ lại nó cũng nổi da gà, mình thì khiếp rùi. Mấy hum liền, hum thì mình sang phòng nó ngủ, hum thì nó sang phòng mình ngủ. Bà Ba ( bà giúp việc ở cùng tầng vs tụi mình, tụi mình rất hay nói chuyện vs bà, thỉnh thoảng rảnh cũng phụ bà nữa), thấy 2 đứa thế mới hỏi, tụi mình mới kể lại cho bà nghe. Nghe xong bà bảo” tao cũng gặp rùi, tao ko sợ nhưng tao ko kể ra, sợ mấy đứa bỏ đi, bà chủ bà la. Chứ trc tao đi thanh niên xung phong, tao có sợ gì”. Heeeee, 2 đứa mình nghe vậy mới nằn nì bà kể cho nghe.

Chuyện 3: Chuyện của bà Ba giúp việc

tieu thuyet kinh di

(Phòng bà Ba ngay kế phòng mình. Khi mình tới ở thì đã thấy phòng bà ko có cửa mà chỉ có tấm rèm che lại buổi tối khi bà ngủ thui).Bà kể ” ban đêm thỉnh thoảng ngủ tao vẫn thấy có ng đi qua đi lại chỗ hành lang này đấy chứ. Có một đêm, hum ấy tao nằm ngủ nhưng mãi ko ngủ dc, mà cái rèm cửa tao cũng ko buông xuống. Đang nằm trằn trọc, tự nhiên tao thấy 1 ng đàn ô cứ đứng ngoài cửa nhìn chòng chọc vào phòng tao. Lúc ấy tao cũng ko sợ, thấy thế liền ngồi dậy tựa lưng vào tường. Rồi bỗng nghe tiếng ng đàn ông đó nói ” cái nhà này, ngày rằm mùng một chả bao giờ chịu thắp hương gì cả”. Nghe vậy, tao mới bảo ” tôi chỉ là ng giúp việc ở đây thôi, tôi ko biết gì cả. Thôi ô đi cho tôi ngủ, mai dậy tôi sẽ nói bà chủ thắp hương cho ô”. Tao nói xong thì thấy cái bóng đó quay lưng đi rùi từ từ biến mất. Rùi sau đó tao cũng ngủ lun. Sáng dậy tao mới nói bà chủ, từ đó trở đi bà mới chịu khó thắp hương ngày rằm mùng một chứ trc bà chỉ làm mấy ngày giỗ hay lễ tết thui.

Hixxx, nghe xong thì lúc ấy tụi mình hãi thực sự rùi, mới bàn nhau gặp bà chủ nhà để hỏi rõ. Sau khi nghe tụi mình kể hết chuyện, bà chủ nhà mới nói ” tụi con đã gặp vậy thôi bác kể cho nghe. Đúng ra thì bác có x+1 người con, chứ ko fai là x người con như bây giờ. Thực ra bác cũng ko biết, nhưng 1 lần đi xem bói, ông thầy bói vừa nhìn thấy bác đã bảo ” bà có 1 ng con chết trẻ đúng ko”. Bác cứ nói là ko vì thực sự là ko có, nhưng ông thầy bói coi kỹ rùi nói ” bà trc có thai, nhưng vì bà ko biết nên đã để bị sảy. Cái thai đó là con trai, giờ ở dưới âm đang làm chức quan to lắm, nhưng vẫn muốn về nhà nên bà fai cúng cho nó”. Bác nghe vậy thì cũng về nhà làm 1 cái bát hương, ko biết mặt mũi ra sao nên để tấm hình ông quan nên thui. Chắc ng tụi con gặp là con trai bác đó. Nói rùi bác chỉ cho tụi mình thấy. Tụi mình bảo bác ” thui, từ giờ đến lúc tụi con ra trường, ngày rằm mùng một bác cứ cho tụi con lên thắp nén nhang cho an tâm bác ah”. Từ ngày đó thì tụ mình dc yên ổn

ô thế bn qua đại hok òi à

2 tháng 8 2019

Khôn ngoan là vốn quý của con người. Nếu không khôn ngoan thì làm việc gì cũng khó thành công thậm chí còn hỏng việc. Câu chuyện Giấu cày sẽ cho chúng ta thấy được tác hại của việc "thiếu đi sự khôn ngoan của con người ta". Chuyện kể rằng:

Có một anh nông dân đang cày ruộng. Đến trưa, vợ anh ta đến gọi về ăn cơm. Thấy vợ gọi riết quá, anh ta trả lời thật to:

     

– Để tôi giấu cái cày vào bụi cây này đã !

Về nhà, anh nông dân bị vợ trách :

– Ông giấu cày mà la to như thế, kẻ gian nó biết chỗ, lấy cày đi thì sao ?

Cơm nước xong, anh nông dân ra ruộng. Quả nhiên cày mất rồi. Anh ta liền chạy một mạch về nhà. Nhìn trước, nhìn sau chẳng thấy ai, anh ta ghé sát vào tai vợ thì thào :

– Nó lấy mất rồi !

Lời nhận định của người vợ thật không sai. Còn anh ta thì nên rút kinh nghiệm cho việc giấu cày của mình.

22 tháng 7 2019

Gieo trồng là công việc nhà nông, họ phải chăm bón cây lúa để lúa tốt, lúa đem lại mùa vàng bội thu, no ấm. Thế nhưng, cấy trồng và chăm sóc lúa không có kĩ thuật thì sẽ dẫn đến kết quả xấu. Chúng ta hãy suy ngẫm câu chuyện Kéo cây lúa lên. Chuyện thế này:

Có một chàng ngốc ra thăm đồng. Thấy ruộng nhà mình lúa xấu hơn ruộng bên, anh ta bèn lấy tay kéo cây lúa nhà mình lên cho cao hơn cây lúa nhà người, về nhà, anh ta khoe với vợ:

— Lúa nhà ta xấu quá. Hôm nay, tôi đã kéo nó lên cao hơn lúa ở ruộng bên rồi.

Chị vợ ra đồng xem sao thì thấy lúa nhà mình đã héo rũ. Thật là một câu chuyện khôi hài về việc làm của chàng ngốc nọ.