K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

 HI mội người ! Chúc mọi người ngày mới tốt lành Chap 2Cô bé ngập ngừng nhìn ổ bánh mì trong tay tôi, rồi lặng lẽ đưa tay đón lấy, như thể sợ rằng nếu quá vội vàng, nó sẽ biến mất như một ảo ảnh giữa cơn đói triền miên. Những ngón tay gầy guộc của em chạm vào vỏ bánh khô cứng, run rẩy. Đôi mắt em – to, sâu thẳm như đáy giếng, ánh lên một sự...
Đọc tiếp

 HI mội người ! Chúc mọi người ngày mới tốt lành

Chap 2

Cô bé ngập ngừng nhìn ổ bánh mì trong tay tôi, rồi lặng lẽ đưa tay đón lấy, như thể sợ rằng nếu quá vội vàng, nó sẽ biến mất như một ảo ảnh giữa cơn đói triền miên. Những ngón tay gầy guộc của em chạm vào vỏ bánh khô cứng, run rẩy. Đôi mắt em – to, sâu thẳm như đáy giếng, ánh lên một sự cảnh giác lặng lẽ, nhưng cũng pha lẫn chút khát khao yếu ớt. Tôi nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của em mấp máy, nhưng không thốt nên lời.

 

Tôi ngồi xuống bên cạnh em, cảm nhận cái lạnh xuyên qua lớp áo mỏng manh, thấm vào tận xương tủy. Gió vẫn rít qua những con hẻm hẹp, cuốn theo những mẩu giấy rách, những chiếc lá úa vàng còn sót lại từ mùa thu đã qua từ lâu. Một mùi ngai ngái của rác thải ẩm mốc len vào khứu giác, hòa lẫn với hơi sương lạnh buốt. Cái mùi quen thuộc của nghèo đói, của những góc khuất bị lãng quên trong thành phố này. Trong nơi bóng tối len lỏi vào từng ngõ ngách, có bao nhiêu người đang bị lãng quên như em? Bao nhiêu kẻ co ro bên bệ cửa, trong những con hẻm chật hẹp, lặng lẽ chịu đựng cơn đói và cái lạnh? Tôi không biết, và cũng chẳng ai biết. Thế giới cứ thế quay cuồng, cuốn trôi những kẻ yếu đuối vào một góc khuất nào đó, nơi không ai buồn ngoái nhìn.

 

"Em tên gì?" Tôi khẽ hỏi.

 

Cô bé cắn một miếng bánh mì, nhai chậm rãi, như thể muốn kéo dài hương vị dù chỉ là thứ bột mì khô cứng và nhạt nhẽo. Một lúc lâu sau, em thì thầm: "Lina."

 

Lina. Một cái tên đơn giản, nhẹ như hơi thở nhưng lại chứa đựng cả một câu chuyện mà tôi chưa biết. Tôi nhìn kỹ hơn khuôn mặt nhỏ nhắn của em – mái tóc rối bết lại vì bụi bẩn, đôi má lốm đốm những vệt bầm tím như dấu vết của cái lạnh và thiếu thốn. Em nhỏ bé, gầy guộc đến mức tôi có cảm giác nếu gió mạnh hơn một chút, em có thể bị cuốn đi mất. Tôi không hỏi gì thêm. Không phải ai cũng muốn kể câu chuyện của mình, nhất là khi nó chỉ toàn những mất mát.

Một cỗ xe ngựa cũ kỹ chạy qua, bánh xe nghiến lên lớp đá lát đường, bắn lên những tia nước bẩn đục ngầu. Những ánh đèn dầu lập lòe trong sương giá, nhấp nháy như những ngọn nến sắp tắt. Một người đàn ông say khướt loạng choạng đi ngang qua, lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rồi ngã sõng soài xuống đất. Không ai dừng lại giúp ông ta. Không ai dừng lại cả.

 

Tôi nhớ đến chính mình, những năm tháng trước đây, khi cũng đã từng ngồi co ro dưới một mái hiên đổ nát, ngửi thấy mùi bánh mì nướng từ một quán nhỏ ven đường, nhưng không có nổi một xu để mua. Tôi đã quen với sự thờ ơ của con người, nhưng có lẽ điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là cái đói, mà là cảm giác vô hình giữa thế giới này. Một đứa trẻ bị bỏ rơi, một cái bóng lặng lẽ trôi dạt giữa dòng đời, không ai hay biết, không ai nhớ đến. Người ta bước qua tôi như thể tôi chưa từng tồn tại, như thể tôi chỉ là một phần của nền đá xám xịt, của những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong. Dù có ngồi ở đâu, dù có mở miệng cất lời, tôi vẫn chỉ là một làn khói mỏng manh, tan biến trong dòng chảy vô tình của thành phố này.

Tôi đã từng nghĩ, nếu một ngày tôi biến mất, liệu có ai nhận ra không? Nếu một sáng mai, dưới mái hiên kia không còn bóng dáng của tôi, liệu có ai dừng lại, nhìn xuống và tự hỏi: "Cậu bé ấy đâu rồi?" Hay tất cả chỉ là một sự lãng quên kéo dài vô tận, như bao sinh mạng trôi dạt giữa thành phố này?

 

Lina không nhìn tôi khi tôi nói, nhưng tôi thấy đôi vai em khẽ run lên. Tôi không biết đó là vì cái lạnh hay vì những lời tôi vừa nói chạm vào một góc sâu thẳm trong em. Chúng tôi không khác nhau bao nhiêu – hai cái bóng lặng lẽ trôi dạt trong đêm, bị bỏ quên giữa một thế giới không thuộc về mình.

 

"Em còn có nơi nào để về không?" Tôi hỏi, dù đã mơ hồ đoán được câu trả lời.

 

Lina lắc đầu. Tôi không bất ngờ, nhưng vẫn thấy tim mình trĩu nặng. Tôi nhìn em, rồi nhìn xung quanh – thành phố này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. Nếu tôi quay lưng đi, em sẽ ra sao? Liệu tôi có thể tiếp tục bước đi như chưa từng gặp em, như chưa từng thấy đôi mắt ấy nhìn tôi với nỗi trống rỗng đến ám ảnh?

 

Tôi rút từ trong túi ra một chiếc khăn len cũ, quàng lên vai em. Em khẽ rùng mình khi lớp len chạm vào da, ngón tay gầy guộc bất giác siết nhẹ lấy mép khăn, như thể sợ rằng nếu lỏng tay, hơi ấm mong manh này sẽ tan biến.

"Đêm nay em có thể ở lại chỗ tôi, nếu em muốn." Tôi nói, giọng khẽ như gió lướt qua những mái nhà.

 

Lina ngước lên, ánh mắt em ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi – không phải hy vọng, mà là một thứ gì đó mong manh hơn, tựa như một kẻ lữ hành trong đêm tối chợt thấy một ngọn đèn leo lét phía xa.

 

"Chỉ đêm nay thôi." Tôi nhắc lại, nhưng tôi biết, có những con đường một khi đã bước vào, sẽ không thể quay đầu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bầu trời đêm trĩu nặng, những cụm mây xám xịt che khuất ánh trăng mờ nhạt. Đèn đường lập lòe, ánh sáng yếu ớt hắt lên những bức tường cũ kỹ, tạo thành những bóng hình méo mó trải dài trên mặt đất. Gió vẫn rít qua những con hẻm ngoằn ngoèo, mang theo hơi lạnh tê buốt. Trong một góc nhỏ khuất dưới mái hiên cũ, hai bóng người ngồi sát vào nhau – một cô bé với chiếc khăn len cũ quàng vội trên vai và một cậu bé với đôi mắt lặng lẽ dõi theo dòng người thờ ơ lướt qua.

 

Lina khẽ dịch người, đôi tay nhỏ bé của em siết lấy mép khăn, như thể hơi ấm mong manh này là tất cả những gì em có thể bấu víu. Đôi mắt em nhìn xuống nền đất lấm lem, không nói gì. Chỉ có những ngón tay thỉnh thoảng run nhẹ, như thể chúng vẫn chưa quen với việc được chạm vào một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.

 

"Nơi anh ở thế nào?" Lina bất chợt cất tiếng, giọng em nhỏ như một làn khói mong manh giữa đêm lạnh.

 

Tôi chậm rãi nhìn em. Câu hỏi ấy, dù đơn giản, lại chứa đựng quá nhiều điều không thể diễn tả. Tôi đã sống qua bao nhiêu nơi tạm bợ, dưới bao nhiêu mái hiên khác nhau, giữa những góc tối chẳng ai buồn để ý. Tôi đã quen với những bức tường ẩm mốc, với những góc phố nơi cơn gió luồn qua khe cửa sổ vỡ, với sự lặng lẽ kéo dài đến tận bình minh. Nhưng nếu nói rằng đó là nhà... tôi không chắc mình có thể gọi nó như thế.

 

"Nó nhỏ thôi," tôi đáp sau một lúc, "chỉ là một căn phòng áp mái, trần nhà thấp đến mức phải cúi đầu khi bước vào. Có một chiếc giường cũ kêu cót két mỗi khi trở mình, một chiếc bàn gỗ xước xát, và một ô cửa sổ nhỏ luôn đóng để tránh gió lùa. Nhưng ít ra, nó vẫn ấm hơn ngoài này."

 

Lina gật đầu, không hỏi gì thêm. Em chỉ kéo chiếc khăn lên cao hơn một chút, che đi chiếc cổ gầy guộc.

 

Tôi quan sát em – đôi gò má xanh xao, mái tóc rối bết lại, những ngón tay nhỏ gầy guộc như cành cây khô. Em trông như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn đi. Nhưng đôi mắt ấy – sâu thẳm và lặng lẽ – lại mang trong mình một thứ gì đó bướng bỉnh và kiên cường lạ thường. Em không khóc, cũng không than vãn. Em chỉ ngồi đó, như một cái bóng nhỏ bị bỏ quên giữa thế giới này.

Tôi đã từng như vậy.

 

Cảm giác vô hình giữa đám đông, cảm giác bị nuốt chửng bởi những bước chân vội vã, những gương mặt vô hồn lướt qua mà không hề nhận ra sự tồn tại của mình. Khi còn nhỏ, tôi đã ngồi dưới hiên một quán bánh, nhìn qua ô cửa sổ lấp lánh ánh đèn, nơi những đứa trẻ cùng tuổi đang cười nói, vây quanh một bàn ăn ấm áp. Tôi đã từng mong mỏi một ai đó sẽ nhìn thấy mình, sẽ mở cửa và gọi tôi vào – nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi đã quen với sự thờ ơ của thế giới, với cảm giác mình chỉ là một mảnh bụi vô danh bị cuốn đi theo dòng chảy cuộc đời.

 

Và bây giờ, tôi nhìn Lina. Một hình ảnh phản chiếu của chính mình ngày xưa. Tôi không thể thay đổi quá khứ, không thể quay ngược thời gian để cứu lấy chính mình khi ấy. Nhưng tôi có thể làm một điều gì đó cho em, ngay lúc này.

 

"Chúng ta đi thôi." Tôi đứng dậy, vươn tay về phía Lina.

 

Em ngước lên nhìn tôi, do dự trong giây lát, rồi khẽ đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay tôi. Một cái nắm nhẹ, gần như không trọng lượng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được – dù chỉ là một chút – rằng thế giới này chưa hoàn toàn vô cảm. Và có lẽ, chỉ cần một người sẵn sàng dừng lại, nhìn thấy, và đưa tay ra, thì một sinh mệnh nhỏ bé cũng sẽ không còn bị lãng quên.

 

Lina nhìn tôi, đôi mắt em ánh lên một điều gì đó khó tả – không hẳn là hy vọng, mà có lẽ là sự nhẹ nhõm, như thể trong một khoảnh khắc, em không còn phải đơn độc nữa. Em khẽ siết nhẹ tay tôi, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Tôi không biết em nghĩ gì, nhưng tôi biết em đã chọn tin tưởng tôi, dù chỉ là một đêm.

 

Hai bóng người lặng lẽ rời khỏi góc phố tối tăm, tiến vào màn sương dày đặc của thành phố không ngủ. Và tôi biết, dù chỉ là một đêm, tôi cũng đã thay đổi điều gì đó – không chỉ với Lina, mà còn với chính bản thân mình.

1
23 tháng 2

Cảm ơn mọi người ạ

5 tháng 11 2016
"Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy và nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm"

- Em đã đi vào bầu ánh sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà hiền hậu thân thương, có những lò sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây thông trang hoàng rực rỡ, được sống trong sự bao dung chở che và lòng độ lượng nhân từ vô hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thoát khỏi những đọa đày trên mặt đất đau thương, vĩnh viễn thoát khỏi những cơn đói hành hạ, thoát khỏi cái rét cắt da cắt thịt, khỏi nỗi cô đơn, bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện "đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười". Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ còn ám ảnh độc giả bao thế hệ: cô bé ra đi trong niềm vui, sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả: những lời chửi mắng thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con người.... Cô bé ra đi tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện là một cái kết có hậu, ấm áp và đầy tính nhân văn. Andersen đã không dùng đôi cánh tưởng tượng để thoát li mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để cảm thông và yêu thương những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước mơ trong sáng, thánh thiện của con người.

- Nhưng không hẳn là một cái kết hoàn toàn có hậu. Truyện của Andersen khép lại nhưng lòng người đọc vẫn không nguôi băn khoăn, trăn trở, day dứt suy nghĩ về con người, cuộc đời, về tình người, tình đời. Nhà văn không né tránh hiện thực nghiệt ngã. Cô bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện ấy đã chết, chết trong chính đêm giao thừa, trong cái đói, cái rét hành hạ. Một năm mới sang hứa hẹn những khởi đầu mới nhưng cô bé đã kết thúc cuộc hành trình của mình tại chính ngưỡng cửa của năm mới. Chẳng có cơ hội, chẳng có tương lai nào cho em. Trước khi chết vì đói, vì rét, em đã chết vì chính sự lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn, ích kỉ của con người. Em không dám về nhà vì sợ những lời chửi mắng, đánh đập của bố, em trơ trọi, bơ vơ, tuyệt vọng chống chọi với cái giá rét trước ánh mắt vô cảm, thờ ơ của những người qua đường, em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui vẻ, hân hoan đón chào năm mới, em nằm đó trong những lời đàm tiếu vô tâm của mọi người. Em từ giã cõi đời, giã từ cuộc sống vì không ai thương em, không ai che chở, bảo vệ em. Cái chết của em mãi để lại nỗi xót thương, niềm day dứt như một câu hỏi ám ảnh trong lòng mỗi người: làm sao để không bao giờ trên mặt đất này còn có những trẻ em bất hạnh như cô bé bán diêm ?

=> Truyện nhẹ nhàng, dung dị nhưng đặt ra những vấn đề vô cùng sâu sắc, thể hiện giá trị nhân văn cao đẹp qua tấm lòng yêu thương, trân trọng con người của nhà văn. Cái kết truyện như một câu hỏi đầy day dứt, như một lời đề nghị nhà văn gửi tới độc giả nhiều thế hệ, ở mọi phương trời về cách sống, về thái độ, tình cảm đối với những người xung quanh, nhất là những mảnh đời bất hạnh.


Các bạn tham khảo và cùng góp ý nhé.
 
 
17 tháng 12 2023

- Thái độ, tình cảm của người kể chuyện qua cách miêu tả ngoại hình và tình cảnh của cô bé bán diêm: 

+ Em bé đáng thương, bụng đói rét vẫn lang thang trên đường. 

+ Bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý…. 

- Cách nhấn mạnh sự tương phản giữa những ảo ảnh hiện lên sau mỗi lần quẹt diêm và hình ảnh của hiện thực phũ phàng khi diêm tắt; cách kể về cái chết của cô bé; … 

→ Vai trò của người kể chuyện và ý nghĩa của lời kể: Không chỉ tái hiện bức tranh đời sống mà còn thể hiện cách nhìn nhận, đánh giá về bức tranh đời sống ấy. 

+ Giúp người đọc cảm nhận được nỗi xót xa, thương cảm và niềm yêu thương, trân trọng của người kể chuyện dành cho cô bé bán diêm. 

+ Qua cách kể câu chuyện, cô bé bán diêm không chỉ hiện lên là một thân phận đau khổ, bất hạnh mà còn thơ ngây, trong sáng, đáng yêu như một thiên thần, xứng đáng được hưởng những gì đẹp đẽ, an lành, hạnh phúc nhất. 

31 tháng 12 2022

- Thái độ của người kể chuyện: sự đồng cảm và tình yêu thương sâu sắc với số phận bất hạnh của cô bé bán diêm.

 

- Tác giả đã thể hiện thái độ thương cảm trực tiếp “Em bé đáng thương, bụng đói rét…”, “Em đã chết vì rét trong đêm giao thừa”, hoặc khi miêu tả cái chết của cô bé nhưng không hề đáng sợ: “một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”...

I. Mở bài:

  • Giới thiệu tác phẩm, tác giả và nhân vật Cô bé bán diêm:

Trong những câu truyện cổ tích bất hủ của khó tàng văn học thế giới, không thể nào không kể đến truyện cổ tích "Cô bé bán diêm" của Andersen. Nhân vật chính của câu truyện - nhân vật cô bé bán diêm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bao thế hệ độc giả
II. Thân bài:
1. Số phận, hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp :

  • Cô bé đã từng có một gia đình khá giả, hạnh phúc, từ khi mẹ mất sớm, rồi bà cô cũng mất, gia đình phá sản, sa sút
  • Không những không được no ấm, không được đi học như bè bạn cùng trang lứa, cô bé còn trở thành nơi để người cha nát rượu hành hạ, cứ mỗi lần say là ông ta lại đánh đập, đuổi đi
  • Cô bị chính cha mình bắt đi bán diêm để kiếm tiền, ngay cả trong đêm cuối năm, khi mà gia đình quây quần đoàn tụ, nếu không đem được tiền về để ông ta mua rượu, cô sẽ phải chịu những trận đòn tàn nhẫn, bị đánh đuổi thật vô tình
  • Trong đêm giao thừa rét mướt, tuyết rơi trắng xóa các con phố và cái lạnh cắt da cắt thịt, khi mà nhà nhà sáng rực ánh đèn cùng mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp ngóc ngách, cô bé phải đi bán diêm
  • Những căn nhà sáng rực ánh đèn và tỏa ra mùi hương của đồ ăn thơm phức nhưng ngược lại với khung cảnh ấy là hình ảnh cô bé bán diêm vô cùng đáng thương
  • Quần áo mỏng manh mang đầy những mảnh vá, đôi dép gỗ duy nhất đã bị mất, cô phải đi chân trần trên nền tuyết lạnh buốt
  • Đi đến đâu, gặp ai cô cũng mời mua diêm nhưng chẳng ai đoái hoài hay thương tình mua giúp cô một bó
  • Giỏ diêm bị người ta xô phải nên rơi hết trên đất, nhiễm ẩm nên không thể bán được cho ai nữa
  • Sợ về bị cha đánh mắng, cô không dám trở lại nhà mà ngồi co ro ở góc tường nơi cuối phố, hứng chịu từng đợt gió rét xé thịt 

2. Ước mơ hạnh phúc cảm động:
Giữa hoàn cảnh thực đáng thương, cô chỉ còn lại một bó diêm để sưởi ấm
Những ước mơ về hạnh phúc được thể hiênn qua những lần cô bé quẹt diêm
a. Lần quẹt diêm thứ nhất:

  • Lần thứ nhất, diêm bén lửa rất nhạy, ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng dần.
  • Trong ánh lửa hiện ra một lò sưởi lớn rực hồng và tấm áp
  • Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. 
  • Điều đó gắn với thực tế của cô bé: cô bé đang rét và cần được sưởi ấm.
  • Nhưng rồi que diêm tắt, lò sưởi vụt mất, niềm hy vọng như vụt tắt.

b. Lần quẹt diêm thứ hai:

  • Khi que diêm thứ hai cháy và sáng rực lên ,cô bé thấy bàn ăn sáng trọng, thức ăn ngon, hương thơm hấp dẫn vỗ cùng
  • Mộng tưởng này cũng gắn với thực tế, cô bé đang đói trong khi ngoài đường sực nức mùi ngỗng quay, những đứa trẻ khác đang quây quần bên bàn ăn thịnh soạn cùng gia đình
  • Khi quan diêm tắt đi cũng là lúc quay trở về với hiện thực đói rét phũ phàng

c. Lần quẹt diêm thứ ba:

  • Lần thứ ba quẹt diêm, cô bé thấy cây thông noel với hàng ngàn ngọn nến lấp lánh, trang trí bởi những tấm bưu tranh màu sặc sỡ. 
  • Cây thơ trong đêm cuối năm chính là biểu tượng của sự hạnh phúc trọn vẹn
  • Đây là mộng tưởng gắn với thực tế vì không khí ngày đầu năm mới mà em đang hằng ao ước. 
  • Nếu như hai lần trước là những ước mong cơ bản - được ấm, được no thì lần này, khao khát được nâng lên thành niềm hạnh phúc - điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều khao khát

d. Lần quẹt diêm thứ tư:

  • Lần thứ tư cô bé thấy người bà đã mất xuất hiện với nụ cười dịu dàng.
  • Điều này gắn với thực tế vì em đang cô đơn khao khát được yêu thương, chở che
  • Có bà bên cạnh cũng chính là được ấm, được no, được hạnh phúc

e. Lần quẹt diêm thứ năm:

  • Cuối cùng, cô quẹt hết chỗ que diêm để níu giữ bà, bà hiện lên thật to lớn đẹp lão, hai bà cháu nắm tay nhau bay lên trời.
  • Đây là giây phút khao khát trở thành mong muốn cao nhất, mãnh liệt nhất -  khao khát được giải thoát, được đến Thiên đường nowi có bà, mẹ những người luôn yêu thương em vô điều kiện. Ở nơi đoa cũng không còn khổ  đau, đói rét.

3. Thông điệp của tác giả

  • Bày tỏ sự cảm thông, chia sẻ cho những số phận nhỏ bé đáng thương phải chịu nhiều bất hạnh. Giây phút cô bé được giải thoát cũng là lúc cô bé lìa xa cõi đời
  • Phê phán một thực tế đau lòng: Người cha tàn nhẫn hành hạ chính đứa con của mình và một xã hội vô tâm, thờ ơ trước những mảnh đời bất hạnh.

I. Mở bài:

  • Giới thiệu tác phẩm, tác giả và nhân vật Cô bé bán diêm:

Trong những câu truyện cổ tích bất hủ của khó tàng văn học thế giới, không thể nào không kể đến truyện cổ tích "Cô bé bán diêm" của Andersen. Nhân vật chính của câu truyện - nhân vật cô bé bán diêm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bao thế hệ độc giả
II. Thân bài:
1. Số phận, hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp :

  • Cô bé đã từng có một gia đình khá giả, hạnh phúc, từ khi mẹ mất sớm, rồi bà cô cũng mất, gia đình phá sản, sa sút
  • Không những không được no ấm, không được đi học như bè bạn cùng trang lứa, cô bé còn trở thành nơi để người cha nát rượu hành hạ, cứ mỗi lần say là ông ta lại đánh đập, đuổi đi
  • Cô bị chính cha mình bắt đi bán diêm để kiếm tiền, ngay cả trong đêm cuối năm, khi mà gia đình quây quần đoàn tụ, nếu không đem được tiền về để ông ta mua rượu, cô sẽ phải chịu những trận đòn tàn nhẫn, bị đánh đuổi thật vô tình
  • Trong đêm giao thừa rét mướt, tuyết rơi trắng xóa các con phố và cái lạnh cắt da cắt thịt, khi mà nhà nhà sáng rực ánh đèn cùng mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp ngóc ngách, cô bé phải đi bán diêm
  • Những căn nhà sáng rực ánh đèn và tỏa ra mùi hương của đồ ăn thơm phức nhưng ngược lại với khung cảnh ấy là hình ảnh cô bé bán diêm vô cùng đáng thương
  • Quần áo mỏng manh mang đầy những mảnh vá, đôi dép gỗ duy nhất đã bị mất, cô phải đi chân trần trên nền tuyết lạnh buốt
  • Đi đến đâu, gặp ai cô cũng mời mua diêm nhưng chẳng ai đoái hoài hay thương tình mua giúp cô một bó
  • Giỏ diêm bị người ta xô phải nên rơi hết trên đất, nhiễm ẩm nên không thể bán được cho ai nữa
  • Sợ về bị cha đánh mắng, cô không dám trở lại nhà mà ngồi co ro ở góc tường nơi cuối phố, hứng chịu từng đợt gió rét xé thịt 

2. Ước mơ hạnh phúc cảm động:
Giữa hoàn cảnh thực đáng thương, cô chỉ còn lại một bó diêm để sưởi ấm
Những ước mơ về hạnh phúc được thể hiênn qua những lần cô bé quẹt diêm
a. Lần quẹt diêm thứ nhất:

  • Lần thứ nhất, diêm bén lửa rất nhạy, ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng dần.
  • Trong ánh lửa hiện ra một lò sưởi lớn rực hồng và tấm áp
  • Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. 
  • Điều đó gắn với thực tế của cô bé: cô bé đang rét và cần được sưởi ấm.
  • Nhưng rồi que diêm tắt, lò sưởi vụt mất, niềm hy vọng như vụt tắt.

b. Lần quẹt diêm thứ hai:

  • Khi que diêm thứ hai cháy và sáng rực lên ,cô bé thấy bàn ăn sáng trọng, thức ăn ngon, hương thơm hấp dẫn vỗ cùng
  • Mộng tưởng này cũng gắn với thực tế, cô bé đang đói trong khi ngoài đường sực nức mùi ngỗng quay, những đứa trẻ khác đang quây quần bên bàn ăn thịnh soạn cùng gia đình
  • Khi quan diêm tắt đi cũng là lúc quay trở về với hiện thực đói rét phũ phàng

c. Lần quẹt diêm thứ ba:

  • Lần thứ ba quẹt diêm, cô bé thấy cây thông noel với hàng ngàn ngọn nến lấp lánh, trang trí bởi những tấm bưu tranh màu sặc sỡ. 
  • Cây thơ trong đêm cuối năm chính là biểu tượng của sự hạnh phúc trọn vẹn
  • Đây là mộng tưởng gắn với thực tế vì không khí ngày đầu năm mới mà em đang hằng ao ước. 
  • Nếu như hai lần trước là những ước mong cơ bản - được ấm, được no thì lần này, khao khát được nâng lên thành niềm hạnh phúc - điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều khao khát

d. Lần quẹt diêm thứ tư:

  • Lần thứ tư cô bé thấy người bà đã mất xuất hiện với nụ cười dịu dàng.
  • Điều này gắn với thực tế vì em đang cô đơn khao khát được yêu thương, chở che
  • Có bà bên cạnh cũng chính là được ấm, được no, được hạnh phúc

e. Lần quẹt diêm thứ năm:

  • Cuối cùng, cô quẹt hết chỗ que diêm để níu giữ bà, bà hiện lên thật to lớn đẹp lão, hai bà cháu nắm tay nhau bay lên trời.
  • Đây là giây phút khao khát trở thành mong muốn cao nhất, mãnh liệt nhất -  khao khát được giải thoát, được đến Thiên đường nowi có bà, mẹ những người luôn yêu thương em vô điều kiện. Ở nơi đoa cũng không còn khổ  đau, đói rét.

3. Thông điệp của tác giả

  • Bày tỏ sự cảm thông, chia sẻ cho những số phận nhỏ bé đáng thương phải chịu nhiều bất hạnh. Giây phút cô bé được giải thoát cũng là lúc cô bé lìa xa cõi đời
  • Phê phán một thực tế đau lòng: Người cha tàn nhẫn hành hạ chính đứa con của mình và một xã hội vô tâm, thờ ơ trước những mảnh đời bất hạnh.

III.Kết bài:

  • Nêu cảm nhận chung về nhân vật :

Nhân vật cô bé bán diêm trong truyện cổ tích cùng tên của nhà văn Andersen chính là một trong những nhân vật tiêu biểu và đặc sắc nhất trong lòng biết bao thế hệ độc giả trên thế giới. Không chỉ góp phần đem lại một câu truyện độc đáo, nhân vật cô bé bán diêm còn để lại trong lòng chúng ta những dư âm sâu sắc về những bài học nhân sinh và thông điệp cuộc sống. Qua đó, ta cũng thấy đưoecj sự tài năng và tấm lòng nhân đạo của người cầm bút.

27 tháng 11 2021

Em tham khảo:

Đề 1:

1. Mở Bài

Giới thiệu tác giả, tác phẩm:

+ Andersen, nhà văn của thiếu nhi, nổi tiếng với những câu chuyện cổ tích thần kì, huyền bí.

+ Truyện "Cô bé bán diêm" là một trong những tác phẩm nổi bật nhất, kể về một cô bé mồ côi nghèo khổ, bất hạnh phải đi bán diêm giữa mùa đông giá rét.

+ Nhân vật cô bé bán diêm được xây dựng với cuộc sống vất vả, tội nghiệp, luôn khao khát được yêu thương, hạnh phúc trong vòng tay gia đình.

2. Thân Bài

- Tóm tắt câu chuyện

+ Cô bé bán diêm là một bé gái có hoàn cảnh đáng thương: Mẹ mất sớm, bà qua đời.

+ Người cha nghiện rượu luôn bắt em phải làm việc, sống trong căn gác tối tăm, bẩn thỉu.

+ Trong đêm Giáng sinh, khi những đứa trẻ khác được quây quần bên gia đình, em phải đi bán diêm kiếm tiền, nếu không sẽ bị cha mắng chửi.

- Tính cách tốt đẹp của cô bé:

+ Thiện lương, trong sáng

+ Cô bé bán diêm là một đứa trẻ có niềm tin vào cuộc sống, luôn khát khao được yêu thương, được hạnh phúc.

- Phân tích từng lần em quẹt diêm sưởi ấm và những ảo ảnh em bé nhìn thấy để làm nổi bật luận điểm trên

3. Kết Bài

Khẳng định giá trị nhân đạo của tác phẩm

Đề 2:

1. Mở bài

Giới thiệu về tác giả, tác phẩm

Giới thiệu đoạn kết về kết cục thương tâm của em bé bán diêm.

 

2. Thân bài

a. Giới thiệu hoàn cảnh cô bé bán diêm

Nhà nghèo, mồ côi mẹ, bà mất khiến gia đình phá sản, sa sút

Phải đi bán diêm kiếm tiền

Thường xuyên bị bố đánh đập, hành hung nếu không bán được diêm.

b. Về kết thúc truyệnEm đã đón nhận một cái chết thương tâm - chết vì giá rét nhưng đôi má vẫn hồng hào và đôi môi đang mỉm cười khiến người đọc không khỏi bàng hoàng, xúc động và lặng người trước số phận đáng thương của con người.

c. Thông qua kết thúc truyện, tác giả lên án sự thờ ơ, vô cảm của xã hội.

Người đáng lên án đầu tiên đó chính là cha của cô bé, một người cha tàn ác, nhẫn tâm, không thể lo nổi cho con mình còn bóc lột, hành hung cô bé một cách tàn nhẫn. Đó chính là sự tha hóa, băng hoại về đạo đức con người.

Không chỉ vậy, chính xã hội cũng thờ ơ, vô cảm với em. Họ không thể mua cho cô bé lấy nổi 1 bao diêm hay cho cô bé bất cứ một thứ gì mà chỉ quan tâm đến bản thân mình. Khi thấy xác cô bé bên đường, sự vô tâm lại càng khiến ta tức giận khi họ chỉ buông một câu xanh rờn “Chắc nó muốn sưởi ấm!”.

d. Tấm lòng nhân đạo của tác giả

Đồng cảm, thương xót trước số phận bất hạnh của cô bé bán diêm

Đồng cảm với những ước mơ, khát khao giản dị, chân thành của con người nhỏ bé.

Lên án, tố cáo sự thơ ơ, vô tâm, vô cảm của một lớp người trong xã hội.

Hướng đến sự giải thoát cho cô bé bằng cách cho cô đoàn tụ với bà của mình trên Thiên đường, dưới sự bảo vệ của Chúa.

 

e. Nghệ thuật

Nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn, đan xen hài hòa giữa hiện thực và mộng tưởng.

Diễn biến tâm lí nhân vật hợp lí.

3. Kết bài

Khẳng định lại giá trị tác phẩm: “Cô bé bán diêm” là tác phẩm gây xúc động mạnh cho người đọc với hoàn cảnh đáng thương của con người nhỏ bé trước xã hội vô cảm.

Liên hệ đến chủ nghĩa nhân đạo trong văn học: Tác phẩm thể hiện tấm lòng nhân đạo cao cả của nhà văn.

28 tháng 11 2021

Cảm ơn bạn ạ

 

18 tháng 9 2021

Quả thực, văn bản " Tôi đi học" đã gợi lại hồi ức từ buổi tựu trường đầu tiên. Trong văn bản trên, những hình ảnh so sánh đã được tác giả sử dụng để miêu tả những tâm trạng của các em nhỏ và tâm trạng của tác giả. Câu : "họ như con chim con đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ" đã cho thấy 'họ' ở đây chính là mấy cậu học trò bỡ ngỡ, e sợ. CŨng giống như những chú chim non đứng bên bờ tổ, bỡ ngỡ muốn cất cánh bay trên quãng trời mênh mông như những chú chim khác. Nhưng nó vẫn có cảm giác lo lắng bởi chăng nó chưa quen với môi trường sống nơi đây hay là nó ko dám đối mặt với khó khăn phía trước. Mấy cậu học trò cũng vậy, họ còn quá xa lạ với mọi thứ xung quanh. Nhưng được sự an ủi của ông đốc, họ cũng phần nào quên đi cái cảm giác ấy. Nhưng chính vì những cảm giác ấy lại chính là những yếu tố giúp chúng ta nhớ mãi. Để khi nhớ lại thì nó là kỉ niệm đẹp. Dù đã 30 tuổi, nhưng ông vẫn nhớ như in cái buổi tựu trường. Các hình ảnh so sánh đã thêm phần sinh động, thú vị hấp dấn và lôi cuốn người đọc.

18 tháng 9 2021

Văn bản Tôi đi học của tác giả Thanh Tịnh là một văn bản hay, một văn bản đẹp. Hay bởi ý nghĩa, đẹp bởi từ ngữ. Góp một phần không nhỏ làm nên thành công chung của văn bản chính là sự thành công về nghệ thuật. Trong đó, không thể không để đến những hình ảnh so sánh trong văn bản rất giàu giá trị biểu cảm, góp phần tạo nên nội dung ý nghĩa của văn bản.

Ngay từ phần đầu tiên của văn bản, theo dòng cảm xúc của nhân vật tôi, hình ảnh về buổi tựu trường đã in đậm trong tâm trí của đứa con "Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng". Tâm hồn trong sáng của cậu bé ngày đầu tiên đi học, bước vào lớp một thật nhẹ nhàng, thật khác lạ. Hôm nay cậu đi học, hôm nay cậu có sự thay đổi lớn. Sự thay đổi ấy tích cực, thật đẹp như những cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời. Khi ý nghĩ của cậu bé nhỏ chợt lướt qua khi nhìn thấy các bạn học sinh khác cầm bút thước như một người lớn "Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi". Hình ảnh so sánh này cũng rất thú vị, đặc biệt. Đọc câu văn khiến người đọc có một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái về những hình dung đầy chất thơ trong suy nghĩ của cậu bé nhỏ. Khi quan sát các bạn học sinh cùng trang lứa với mình, nhân vật tôi có suy nghĩ trong đầu "Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ". Cậu bé quan sát những người bạn học cùng như những chú chim nhỏ đang sắp phải rời khỏi tổ. Nhưng cảm xúc nhẹ nhàng, tinh tế khi những chú chim ấy muốn cất cánh bay nhưng còn ngập ngừng e sợ, nhút nhát, nửa chưa muốn nửa muốn bay khỏi tổ để đến những chân trời mới. Hình ảnh so sánh ấy thật đẹp, thật giàu sức gợi. Những hình ảnh so sánh trong văn bản được tác giả ghi lại ở những thời điểm khác nhau theo dòng cảm xúc của nhân vật, khi thì gắn liền với tâm trạng cậu bé trước khi đến trường, khi đến trường hay khi đã vào lớp học. Tuy nhiên, tất cả hình ảnh ấy đều thể hiện tài năng của tác giả Thanh Tịnh. Các hình ảnh so sánh cũng rất đỗi đẹp, rất đỗi hay, tinh tế vô cùng. Những hình ảnh cánh hoa tươi, làn mây, con chim non...tạo nên sự gợi hình, gợi cảm cao cho văn bản. Nhờ đó, dòng tâm trạng, cảm xúc của nhân vật tôi được thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.

17 tháng 3 2020

lên google tham khảo nha

chúc bạn thành công

Nhận định nào nói đúng nhất nội dung của truyện Cô bé bán diêm?A.Kể về số phận bất hạnh của một em bé nghèo phải đi bán diêm cả vào đêm giao thừa.B.Gián tiếp nói lên bộ mặt của xã hội nơi cô bé bán diêm sống, đó là một cõi đời không có tình người.C.Gián tiếp nói lên bộ mặt của xã hội nơi cô bé bán diêm sống, đó là một cõi đời không có tình người. Thể hiện niềm...
Đọc tiếp

Nhận định nào nói đúng nhất nội dung của truyện Cô bé bán diêm?

A.

Kể về số phận bất hạnh của một em bé nghèo phải đi bán diêm cả vào đêm giao thừa.

B.

Gián tiếp nói lên bộ mặt của xã hội nơi cô bé bán diêm sống, đó là một cõi đời không có tình người.

C.

Gián tiếp nói lên bộ mặt của xã hội nơi cô bé bán diêm sống, đó là một cõi đời không có tình người. Thể hiện niềm thương cảm của nhà văn đối với những em bé nghèo khổ.

D.

Kể về số phận bất hạnh của một em bé nghèo phải đi bán diêm cả vào đêm giao thừa. Gián tiếp nói lên bộ mặt của xã hội nơi cô bé bán diêm sống, đó là một cõi đời không có tình người. Thể hiện niềm thương cảm của nhà văn đối với những em bé nghèo khổ.

2
28 tháng 12 2021

D

28 tháng 12 2021

D