Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trong dòng chảy lịch sử đầy biến động của dân tộc Việt Nam, hình ảnh những người anh hùng đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận, hun đúc nên lòng tự hào và ý chí quật cường. Trong số đó, thiếu niên Lê Văn Tám, dù còn nhiều tranh luận về sự tồn tại, vẫn sống mãi trong tâm trí nhiều thế hệ như một biểu tượng bất diệt của lòng dũng cảm và tinh thần yêu nước. Anh đã hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ (1926-1947), để lại một câu chuyện bi tráng về sự hy sinh cao cả vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
Theo những câu chuyện được kể lại, Lê Văn Tám là một cậu bé giao liên dũng cảm, hoạt động trong lòng Sài Gòn những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. Cuộc sống của một thiếu niên giao liên đầy rẫy hiểm nguy, nhưng anh không hề nao núng. Tinh thần thép và lòng căm thù giặc sâu sắc đã thôi thúc anh hành động. Đỉnh điểm là vào đêm 17 tháng 10 năm 1947, khi quân Pháp gây khó khăn cho quân ta, Lê Văn Tám đã quyết định thực hiện một hành động vô cùng táo bạo và dũng cảm. Anh đã tẩm xăng vào người, biến mình thành một ngọn đuốc sống để phá kho đạn địch tại Thị Nghè.
Hành động của Lê Văn Tám đã gây ra một vụ nổ lớn, thiêu rụi một kho vũ khí và tiếp tế quan trọng của địch, làm chấn động toàn bộ chiến trường Sài Gòn. Hình ảnh ngọn đuốc sống Lê Văn Tám không chỉ là nỗi khiếp đảm đối với kẻ thù mà còn thắp lên ngọn lửa hy vọng và ý chí chiến đấu mãnh liệt cho đồng bào và đồng chí. Câu chuyện về sự hy sinh anh dũng của anh nhanh chóng lan truyền khắp cả nước, trở thành một biểu tượng cho sự hy sinh tận hiến, "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".
Tuy nhiên, vào những năm gần đây, nhiều nhà nghiên cứu đã đặt ra câu hỏi về tính xác thực của câu chuyện này. Có ý kiến cho rằng hình tượng Lê Văn Tám được xây dựng dựa trên câu chuyện có thật của một chiến sĩ nào đó, nhằm mục đích cổ vũ tinh thần kháng chiến của nhân dân ta. Dù vậy, bất kể Lê Văn Tám có phải là một nhân vật có thật hay không, câu chuyện về anh vẫn mang một ý nghĩa nhân văn và lịch sử sâu sắc. Nó đại diện cho tinh thần của cả một thế hệ thanh niên Việt Nam đã không quản ngại gian khổ, hy sinh, dâng hiến tuổi thanh xuân của mình cho độc lập dân tộc.
Lê Văn Tám không chỉ là một cái tên, mà còn là một biểu tượng. Biểu tượng của lòng yêu nước nồng nàn, sự dũng cảm phi thường và ý chí bất khuất. Dù có thể không phải là một nhân vật lịch sử cụ thể, anh vẫn là một anh hùng trong trái tim của hàng triệu người Việt, là một minh chứng sống động cho tinh thần chiến đấu quả cảm của dân tộc. Câu chuyện về anh sẽ mãi mãi được ghi nhớ như một bài học vô giá về sự hy sinh vì Tổ quốc, là ngọn đuốc soi sáng con đường cho các thế hệ mai sau.
(copy )
Lời bài hát “Lá xanh” của nhạc sĩ Hoàng Việt nhắc ta về tinh thần yêu nước, nhiệt huyết cứu nước của biết bao thế hệ anh hùng liệt sĩ vùng đất Hải Phòng. Họ là những người con mang “Sức oai hùng đang căng trong toàn thân” để “Ra tuyền tuyến thi tài cùng nhau giết Tây” trong đó phải kể đến liệt sĩ Đàm Văn Cẩm - Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân. Là người con Hải Phòng được sống trong hoà bình độc lập, nhân dịp Kỉ niệm 78 năm ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, chúng ta cùng nhau ôn lại để tự hào và tri ân chiến công của anh.
Sinh năm 1926 tại xóm Sú 2, xã Lâm Động, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng, sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945, Đàm Văn Cẩm tham gia dân quân, rồi giữ chức Tiểu đội trưởng Tiểu đoàn tự vệ Quang Trung, tiếp tục chiến đấu trong lực lượng Công an vũ trang của quê hương Thủy Nguyên.
Năm 1947, trong trận càn lớn của thực dân Pháp vào căn cứ Vẹt Khê (xã Phù Ninh), anh xung phong trèo lên cây đa đầu đập làm nhiệm vụ quan sát và phát tín hiệu. Khi giặc lọt vào trận địa, anh kích mìn, ném lựu đạn, khiến quân thù hoảng loạn. Bị thương nặng và rơi vào vòng vây, anh vẫn chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, kiên cường ném tiếp hai quả lựu đạn, tiêu diệt thêm nhiều địch trước khi anh anh dũng hy sinh.
Trong trận đánh ấy, quân ta tiêu diệt 30 tên địch, buộc chúng phải rút lui khỏi khu vực Núi Đèo. Còn Đàm Văn Cẩm – người chiến sĩ cảm tử – đã hiến trọn tuổi xuân cho sự sống của bao người, cho tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc.
Để tưởng nhớ và ghi nhận công lao của anh, ngày 10/4/2001, Nhà nước truy tặng liệt sĩ Đàm Văn Cẩm danh hiệu cao quý: “Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân”. Tên anh – người con ưu tú của đất Thủy Nguyên – đã trở thành biểu tượng bất tử của lòng trung kiên và tinh thần sẵn sàng hiến dâng trọn đời cho độc lập dân tộc.
Tấm gương anh đã trở thành bất tử. Tên anh đã hòa vào đất nước. Máu anh tô thắm quê hương.
Thế hệ hôm nay và mai sau nguyện sống xứng đáng với sự hy sinh ấy – giữ trọn niềm tin, lý tưởng và lòng yêu nước mà anh đã gửi lại mảnh đất Thủy Nguyên anh hùng…

Trong giai đoạn 1919 – 1945, dân tộc Việt Nam sống trong ách đô hộ tàn bạo của thực dân Pháp và phát xít Nhật. Để giành lại độc lập tự do cho Tổ quốc, biết bao thế hệ thanh niên ưu tú đã lên đường tham gia phong trào cách mạng. Họ là những chiến sĩ cộng sản, những đoàn viên thanh niên, trí thức yêu nước và cả những người nông dân chân chất nhưng mang trong tim ngọn lửa khát khao giải phóng dân tộc. Nhiều người đã ngã xuống nơi pháp trường, trong nhà tù thực dân hay trên những chiến trường ác liệt. Máu của họ đã tô thắm trang sử vàng của dân tộc, góp phần làm nên thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám năm 1945, khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
Nhắc đến những liệt sĩ giai đoạn này, chúng ta không thể quên Nguyễn Thái Học và các chiến sĩ Việt Nam Quốc dân đảng trong cuộc khởi nghĩa Yên Bái năm 1930, hay những người cộng sản kiên trung như Nguyễn Văn Cừ, Nguyễn Đức Cảnh, Lý Tự Trọng, Phan Đăng Lưu... Họ là những tấm gương sáng ngời của lòng yêu nước, tinh thần quả cảm và niềm tin sắt son vào tương lai của dân tộc.
Hôm nay, sống trong hòa bình, chúng ta càng biết ơn và tự hào về những người đã ngã xuống. Chính sự hy sinh cao cả của liệt sĩ giai đoạn 1919 – 1945 đã hun đúc tinh thần bất khuất, tạo nền móng vững chắc để đất nước ta đi đến độc lập, tự do. Thế hệ trẻ hôm nay cần trân trọng quá khứ, học tập tinh thần yêu nước và tiếp bước cha anh để xây dựng Tổ quốc giàu mạnh, xứng đáng với sự hy sinh anh hùng ấy.
( Mẫu đó bro )

Mẹ em là người mà em yêu quý nhất trên đời. Mẹ năm nay khoảng 35 tuổi, dáng người mẹ thanh mảnh, cao vừa phải. Mái tóc mẹ dài và đen óng, thường được buộc gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt mẹ tròn, làn da hơi ngăm, nụ cười của mẹ luôn dịu dàng khiến em cảm thấy ấm áp.
Mẹ rất hiền và chăm chỉ. Mỗi ngày, mẹ đều dậy sớm nấu ăn cho cả nhà rồi mới đi làm. Dù công việc vất vả, mẹ vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho em từng chút một. Mỗi tối, mẹ hay ngồi bên em, giúp em học bài và kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ.
Em rất yêu mẹ và em luôn cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng.
Chúc bạn học tốt!

Sáng ngày khai giảng, bầu trời trong xanh, những tia nắng vàng dịu nhẹ len qua kẽ lá, gió thu thổi mát rượi. Từ cổng trường, dòng người nô nức kéo vào, ai cũng mặc đồng phục chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ niềm vui. Sân trường hôm nay được trang hoàng rực rỡ, cờ hoa bay phấp phới, dãy ghế xếp thẳng hàng ngay ngắn chờ đón học sinh.
Khi buổi lễ bắt đầu, tiếng quốc ca cất lên trang nghiêm, vang vọng khắp sân trường. Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, giọng nói trầm ấm, thân thương gửi gắm bao niềm tin vào năm học mới. Rồi giây phút được mong chờ nhất cũng đến, tiếng trống khai trường vang lên từng hồi rộn rã, ngân dài như thúc giục chúng em bước vào chặng đường học tập mới.
Nhìn quanh, em thấy nụ cười hiền hậu của thầy cô, thấy ánh mắt hân hoan, háo hức của bạn bè. Không khí trang trọng xen lẫn niềm vui rộn ràng khiến em cảm thấy tự hào và tràn đầy quyết tâm. Buổi lễ khai giảng đã để lại trong lòng em một ấn tượng sâu sắc, tiếp thêm cho em động lực để học tập thật tốt trong năm học mới.
Sáng đầu thu, bầu trời cao vút và trong xanh, những tia nắng dịu dàng trải nhẹ trên sân trường. Tiếng chim líu lo trên cành cây như cũng vui mừng chào đón ngày khai giảng – ngày hội lớn của thầy trò sau kỳ nghỉ hè dài. Không khí rộn ràng, tươi vui bao trùm khắp ngôi trường thân yêu.
Từ sáng sớm, các bạn học sinh trong trang phục đồng phục chỉnh tề đã có mặt đông đủ. Ai cũng vui vẻ, háo hức, trên gương mặt rạng rỡ là nụ cười tươi tắn. Những bó hoa tươi thắm được các bạn mang đến tặng thầy cô như lời tri ân dịu dàng và sâu sắc. Trên sân trường, cờ hoa rực rỡ, băng-rôn “Chào mừng năm học mới” được treo trang trọng trên lễ đài.
Buổi lễ bắt đầu bằng nghi thức chào cờ trang nghiêm. Lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió, tiếng quốc ca vang lên hùng tráng khiến ai cũng xúc động và tự hào. Sau đó, thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn khai giảng, tiếng nói ấm áp, thân quen vang vọng khắp sân trường. Những tràng pháo tay không ngớt vang lên cổ vũ, hưởng ứng.
Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi trống trường vang lên – âm thanh của sự khởi đầu. Tiếng trống trầm hùng vang vọng như đánh thức không gian yên ắng, báo hiệu một năm học mới đã đến. Các thầy cô giáo và học sinh đều nhìn nhau với ánh mắt tin tưởng, quyết tâm cho một chặng đường mới.
Buổi lễ kết thúc trong niềm vui và sự phấn khởi. Dư âm của buổi khai giảng vẫn còn vang mãi trong lòng em. Em thầm hứa sẽ chăm ngoan học giỏi, xứng đáng với tình yêu thương của thầy cô và mái trường. Tham khảo

Chuỗi thức ăn 1:
cỏ → châu chấu → gà → đại bàng
- cỏ là thức ăn của châu chấu
- châu chấu bị gà ăn
- gà là con mồi của đại bàng
- Chuỗi thức ăn 2:
cỏ → thỏ → rắn hổ mang → hổ - thỏ ăn cỏ
- rắn hổ mang ăn thỏ
- hổ có thể ăn rắn hổ mang

Olm chào em, em xem tại cuộc thi đó vào ngày thông báo kết quả.
Cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm. Chúc em luôn học tập hiệu quả và có những giây phút giao lưu thú vị cùng cộng đồng tri thức Olm.

Một tuần trước, tôi đã cẩn thận sắp xếp đồ đạc trong phòng để chuẩn bị cho chuyến đi. Vì muốn khám phá những nền văn hóa mới, tôi quyết định đến thăm Anh. Sau một chuyến bay dài, tôi đã hạ cánh xuống sân bay Manchester và ngay lập tức cảm thấy thích thú với không khí nhộn nhịp nơi đây. Tôi nhanh chóng tìm một taxi để đến khách sạn nghỉ ngơi.


- Chứa nhiều chất bột đường (Carbohydrates): Cơm, bánh mì, khoai tây.
- Chứa nhiều chất đạm (Protein): Thịt gà, trứng, đậu nành.
- Chứa nhiều chất béo (Lipids): Dầu ăn, bơ, lạc (đậu phộng).
- Chứa nhiều vitamin và chất khoáng: Rau xanh (ví dụ: rau cải), trái cây (ví dụ: cam), sữa.
- Chứa nhiều chất bột đường (Carbohydrates): Cơm, bánh mì, khoai tây.
- Chứa nhiều chất đạm (Protein): Thịt gà, trứng, đậu nành.
- Chứa nhiều chất béo (Lipids): Dầu ăn, bơ, lạc (đậu phộng).
- Chứa nhiều vitamin và chất khoáng: Rau xanh (ví dụ: rau cải), trái cây (ví dụ: cam), sữa.
🕯️ Bài văn tưởng niệm người sinh năm 1932, mất năm 1988
Vào năm 1932, giữa những năm tháng khó khăn của đất nước, một con người đã cất tiếng khóc chào đời. Người ấy lớn lên cùng thời với bao biến cố lịch sử, từ nạn đói khủng khiếp năm 1945, chiến tranh bảo vệ tổ quốc, cho đến những năm tháng tái thiết sau hòa bình.
Tấm lưng gầy guộc của người là chứng nhân cho một thời kỳ gian khổ, nơi mỗi bát cơm, mỗi tấm áo đều là kết quả của lao động chân chất và tình thương của gia đình. Người không có những thành tích rực rỡ, không xuất hiện trong sách sử hay tượng đài, nhưng lại là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức những người thân yêu.
Đến những năm cuối đời, sức khỏe người ngày một yếu đi. Căn bệnh không tên, không rõ nguồn cơn dần bào mòn thân thể, khiến người phải sống chậm lại, yếu dần như một ngọn đèn trước khi lụi tàn. Và rồi năm 1988, người ra đi nhẹ nhàng, để lại nỗi trống vắng sâu sắc trong lòng gia đình, bạn bè.
Người không để lại những của cải lớn lao, nhưng đã để lại một di sản quý giá: lòng yêu thương, sự nhẫn nại, và tinh thần vượt khó. Cuộc đời của người như một bài học về sự kiên cường, về cách sống tử tế giữa bao nhọc nhằn.
Dưới đây là bài văn về một người sinh năm 1932 và mất năm 1988, cuộc đời của ông đã dần lụi tàn vì bệnh tật.
Sinh ra vào năm 1932, ông đã trải qua một thời kỳ đầy biến động và gian khó của đất nước. Tuổi trẻ của ông gắn liền với những năm tháng kháng chiến, với những hy sinh thầm lặng và lòng yêu nước sâu sắc. Giữa bộn bề cuộc sống, ông vẫn giữ cho mình một tinh thần kiên cường, một trái tim ấm áp và một ý chí sắt đá. Ông làm việc cật lực, không nề hà bất cứ việc gì, từ những công việc nặng nhọc ngoài đồng đến những đêm thức trắng để lo toan cho gia đình. Chính sự cần cù, chịu thương chịu khó ấy đã tạo nên một hình ảnh người đàn ông mẫu mực, là chỗ dựa vững chắc cho vợ con.
Tuy nhiên, cuộc đời vốn không êm ả. Vào những năm tháng tuổi trung niên, khi đáng lẽ ra là lúc được tận hưởng thành quả lao động, ông bắt đầu cảm thấy những cơn đau nhức hành hạ. Bệnh tật như một bóng ma vô hình, lặng lẽ len lỏi vào từng tế bào, gặm nhấm sức khỏe và sự dẻo dai của ông. Ban đầu chỉ là những cơn mệt mỏi thoáng qua, rồi dần dần trở nên nặng hơn. Căn bệnh quái ác khiến ông suy yếu dần, không còn đủ sức để làm những công việc thường ngày. Đôi vai vốn vững chãi giờ đây đã gầy guộc, đôi tay từng chai sần vì lao động giờ run rẩy, khó cầm nắm.
Những năm cuối đời, hình ảnh ông càng trở nên tiều tụy, yếu ớt. Ông nằm trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vẫn lấp lánh sự tinh anh của một người từng trải, nhưng sức lực thì đã cạn kiệt. Nỗi buồn lớn nhất của ông không phải là sự ra đi sắp đến, mà là nỗi lo lắng cho tương lai của những người thân yêu. Ông không thể tiếp tục là trụ cột, không thể gánh vác mọi việc như trước. Chính điều đó đã khiến ông day dứt khôn nguôi. Tuy nhiên, dù trong những ngày tháng cuối cùng, ông vẫn luôn giữ sự lạc quan, một nụ cười hiền hậu dành cho con cháu. Ông đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng vào năm 1988, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng những người ở lại.
Cuộc đời của ông tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại nhiều bài học quý giá về sự kiên cường, về tình yêu thương và sự hy sinh. Ông không phải là một vĩ nhân, nhưng trong trái tim của những người thân, ông mãi là một người hùng thầm lặng. Ông đã sống một đời trọn vẹn, dù cho bệnh tật đã lấy đi sức khỏe nhưng không thể lấy đi ý chí và tình yêu thương của ông.