Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mèo Mun là một chú mèo đen tuyền, sống cùng bà Tám trong một ngôi nhà nhỏ ven rừng. Mun không giống những chú mèo khác: nó có đôi mắt màu xanh lục phát sáng mỗi khi trời tối và thường ngồi hàng giờ trước chiếc gương cũ trong phòng khách, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Một đêm trăng tròn, khi bà Tám đã ngủ say, Mun lại ngồi trước gương. Bỗng nhiên, mặt gương lóe sáng, và một luồng ánh sáng xanh kéo Mun vào bên trong. Khi mở mắt ra, Mun thấy mình đang đứng giữa một thế giới lạ lẫm: cây cối phát sáng, những con chim biết nói tiếng người, và mọi thứ đều phản chiếu như gương.
Mun gặp một con cú tên là Cúc Cu, người bảo rằng thế giới gương đang bị nguy hiểm bởi một bóng tối đang lan rộng. Chỉ có “Mèo của hai thế giới” mới cứu được nơi này. Mun, dù nhỏ bé, đã quyết định lên đường cùng Cúc Cu để tìm “Hạt ánh sáng” – thứ duy nhất có thể xua tan bóng tối.
Trên hành trình, Mun phải vượt qua rừng mê cung, đối mặt với con rắn gương khổng lồ, và giải mã những câu đố cổ xưa. Dù nhiều lúc sợ hãi, Mun luôn nhớ đến bà Tám và ngôi nhà thân yêu, điều đó khiến nó không bỏ cuộc.
Cuối cùng, Mun tìm được Hạt ánh sáng trong một hang động dưới hồ phản chiếu. Khi Mun chạm vào nó, cả thế giới gương bừng sáng. Bóng tối tan biến, và Mun được đưa trở lại phòng khách, nơi bà Tám đang gọi nó dậy ăn sáng.
Từ đó, Mun không bao giờ nhìn vào gương nữa. Nhưng mỗi khi trăng tròn, đôi mắt xanh của nó lại sáng lên, như nhắc nhở về một cuộc phiêu lưu kỳ diệu mà chỉ mình nó biết.
Tham khảo
Bạn có thể cho câu chuyện khác được không? Mình không biết về câu chuyện này.

Bàn Tay Vàng
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một cậu bé hiền lành, chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Minh là đôi bàn tay của cậu. Mọi người trong làng thường gọi cậu là "cậu bé bàn tay vàng" vì bất cứ thứ gì Minh chạm vào đều trở nên tốt đẹp hơn.
Một hôm, khi đang đi dạo trong rừng, Minh phát hiện ra một cây cổ thụ lớn. Cây đã già cỗi, lá rụng đầy đất, và có vẻ như nó sắp chết. Minh cảm thấy xót xa và quyết định chạm vào thân cây. Ngay lập tức, một điều kỳ diệu xảy ra! Bàn tay vàng của Minh phát ra ánh sáng rực rỡ, và cây cổ thụ bỗng hồi sinh, đâm chồi nảy lộc, lá xanh tươi trở lại.
Tin tức về bàn tay vàng của Minh nhanh chóng lan rộng khắp làng. Người dân đổ xô đến tìm cậu, cầu xin cậu giúp đỡ họ với những vấn đề của mình. Có người cần chữa lành bệnh tật, có người muốn khôi phục mùa màng, và có người chỉ muốn có được một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Minh không từ chối ai cả. Cậu dùng bàn tay vàng của mình để giúp đỡ mọi người, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy niềm vui trong lòng.
Nhưng rồi, một ngày nọ, một người lạ mặt xuất hiện trong làng. Ông ta tự xưng là một thương nhân giàu có và hứa hẹn sẽ mang đến cho Minh những món quà quý giá nếu cậu đồng ý sử dụng bàn tay vàng của mình để làm giàu cho ông. Minh đã bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn về sự giàu có và danh vọng. Cậu quyết định giúp người thương nhân, nhưng điều đó đã khiến cậu dần xa rời những giá trị tốt đẹp mà cậu đã từng sống.
Khi Minh bắt đầu chạm vào những thứ chỉ vì lợi ích cá nhân, bàn tay vàng của cậu bỗng nhiên trở nên vô dụng. Không còn ánh sáng rực rỡ, không còn phép màu. Người dân trong làng dần dần quay lưng lại với cậu. Minh nhận ra rằng mình đã đánh mất bản thân, đánh mất những gì làm nên giá trị của cậu.
Sau một thời gian dài cô đơn, Minh quyết định quay trở lại với cuộc sống bình dị. Cậu bắt đầu giúp đỡ mọi người một cách chân thành, không mong đợi điều gì đáp lại. Dần dần, bàn tay vàng của cậu lại trở nên kỳ diệu. Cậu không chỉ giúp đỡ người khác mà còn tìm thấy niềm vui trong việc cho đi.
Cuối cùng, Minh hiểu rằng sức mạnh thực sự không nằm ở bàn tay vàng, mà nằm ở trái tim nhân ái và lòng tốt. Từ đó, cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không cần đến những món quà vật chất hay sự công nhận.
Kết luận
Câu chuyện về Minh và bàn tay vàng nhắc nhở chúng ta rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở sự giàu có hay danh vọng, mà ở lòng tốt và sự sẻ chia. Hãy sống với trái tim rộng mở, và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
Tham khảo

THAM KHẢO
Tuần trước, trong giờ sinh hoạt lớp, cô em đã kể cho bọn em nghe rất nhiều những câu chuyện về những vị anh hùng và những danh nhân của nước ta. Nhưng trong số đó, em thích nhất là câu chuyện về Hai Bà Trưng.
Trưng Trắc là con gái Lạc tướng Mê Linh, nay thuộc tỉnh Phúc Yên. Khi bà cùng em là Trưng Nhị phất cờ khởi nghĩa thì các Lạc tướng và dân chúng hưởng ứng rất đông. Chẳng bao lâu, quân Hai Bà Trưng tràn đi khắp nơi, chiếm được 65 thành trì. Tô Định chống cự không lại trốn chạy về Tàu. Hai Bà lên ngôi vua, đóng đô ở Mê Linh (năm 40 sau tây lịch). Dân chúng vui mừng độc lập.
Trưng Nữ Vương trị vì được hơn một năm thì nhà Đông Hán sai danh tướng là Mã Viện đem binh sang đánh. Quân của Mã Viện là quân thiện chiến, quân ta thì mới nhóm lên, nhưng nhờ sự dũng cảm, quân ta thắng được mấy trận đầu. Quân giặc phải rút về đóng ở vùng Lãng Bạc. Sau đó, Mã Viện được thêm viện binh, dùng mưu lừa quân ta kéo lên mạn thượng du rồi đánh úp. Hai Bà thua trận nên rút quân về giữ Mê Linh.
Mùa thu năm 43, Mã Viện đem binh vây đánh thành Mê Linh. Quân ít, thế cùng. Hai Bà phải bỏ chạy. Mã Viện xua quân đuổi theo. Hai Bà nhảy xuống sông Hát (chỗ sông Đáy đổ ra sông Hồng Hà) trầm mình để khỏi sa vào tay giặc.
Hai Bà Trưng làm vua không được bao lâu nhưng là hai vị anh thư cứu quốc đầu tiên của nước ta nên được hậu thế sùng bái đời đời.
Hiện nay, ở làng Hát Môn, thuộc huyện Phúc Thọ, tỉnh Sơn Tây và làng Đồng Nhân, gần Hà Nội, có đền thờ Hai Bà, hàng năm, đến ngày mồng sáu tháng hai âm lịch là ngày hội để nhớ ơn hai vị nữ tướng.

khao thảm:
Quê hương em là một vùng quê rất thanh bình. Mỗi khi hè về, em lại được về thăm quê. Thời tiết mùa hè nóng bức, nhưng ở quê lại rất dễ chịu. Chúng em thường rủ nhau ra con đê đầu làng chơi thả diều. Những cơn gió mát mẻ đã xua đi cái oi bức. Lúc này, ông mặt trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ trên nền trời đỏ rực, rồi dần dần biến mất sau lũy tre xanh. Cánh đồng lúa mênh mông thơm ngào ngạt. Em yêu biết bao quê hương yêu dấu của mình.

TK
C5
Giang Văn Minh là người trí dũng song toàn vì Giang Văn Minh vừa mưu trí vừa bất khuất:
Giữa triều đình nhà Minh, ông biết dùng mưu để vua nhà Minh buộc phải bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng cho nước Việt.
Chỉ bằng một vế đối ngắn gọn và súc tích, ông Giang Văn Minh đã đập lại thái độ ngạo mạn của nhà Minh để nhắc lại ba lần thảm bại của cả ba triều đại phong kiến phương Bắc trên sống Bạch Đằng của nước Việt anh hùng. Để giữ thể diện và danh dự đất nước, ông dũng cảm, không sợ chết, dám đối lại một vế đối tràn đầy lòng tự hào dân tộc.
C6
Mùa đông lạnh lẽo qua đi, mặt đất kiệt sức liền bừng tỉnh, âu iếm đón lấy những hạt mưa ấm áp, long lanh. Đất trời trở lại diu êm chắt chiu cầm mẫn tiếp cho cây cỏ, hoa lá động lưc vươn lên. Trên những cành đào, mai trụi lá đã hiện ra những bông hoa thơm sặc sỡ. Đàn chim tránh rét đã về lại quê ương như những con người xa quê tìm lại nguồn gốc quê hương. Tết ơi, tết đã về. Cảm ơn ngày tết ngày tôi được sắm sửa va sum vầy bên người thân. Những phong bì đỏ mừng tuổi trao tay, những câu chúc tết khi về lại. Ngày xuân hoa nở chim về những cảnh tưởng chỉ một dịp trong năm.
tk
Giữa triều đình nhà Minh, ông biết dùng mưu để vua nhà Minh buộc phải bỏ lệ góp giỗ Liễu Thăng cho nước Việt.Chỉ bằng một vế đối ngắn gọn và súc tích, ông Giang Văn Minh đã đập lại thái độ ngạo mạn của nhà Minh để nhắc lại ba lần thảm bại của cả ba triều đại phong kiến phương Bắc trên sống Bạch Đằng của nước Việt anh hùng. Để giữ thể diện và danh dự đất nước, ông dũng cảm, không sợ chết, dám đối lại một vế đối tràn đầy lòng tự hào dân tộc.Câu 6Mùa xuân là thứ tôi mong chờ nhất từng ngày từng giờ.Đứng nhìn,tôi cứ như là một cậu học trò cấp 1 vậy.Những chú chim sẽ hót líu lo chào đón bình minh.

Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời của mình.
Cha mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc, dù cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng xóm. Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến hai người phiền lòng là dù đã tuổi cao nhưng chưa có một đứa con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn thấy chiếc sọ dừa bên gốc cây có đựng nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế. Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời và mẹ sinh ra tôi, không có chân tay và người tròn lông lốc như một quả dừa. Mẹ buồn lòng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp”. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần già yếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn bò để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn sau lùa chúng về chuồng. Cả đàn bò đều béo tốt khiến phú ông mừng rỡ vô cùng.
Vào những ngày mùa bận rộn, khi người làm ra đồng làm việc, phú ông đã sai ba cô con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị gái rất kiêu kì và thường hắt hủi tôi, chỉ có cô út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến hôm cô út mang cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ. Cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh bình thường, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết cô đến, tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, cô biết tôi không phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của cô út cũng đã khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Dàn ý:
- Mở bài: Hóa thân thành nhân vật Thỏ con để giới thiệu bản thân:
Tôi là Thỏ con, tôi sống ở trong rừng. Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện đáng nhớ về tôi và hai người bạn thân của mình: Dê con, Hươu.
- Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện:
+ Mùa đông, trời rét như cắt da cắt thịt. Mùa này thức ăn rất khan hiếm. Tôi may mắn tìm được hai củ cải trắng.
+ Dù rất đói nhưng nghĩ đến bạn Dê con, sợ bạn không có gì ăn, tôi mang cho Dê một củ. Thấy không có ai ở nhà, tôi để trên bàn.
+ Sau khi ngủ một giấc thật say, thật kì lạ, tôi thấy trên bàn mình có một củ cải trắng. Chắc là có ai đó đem tặng tôi. Tôi bèn gọi Hươu và Dê cùng đến ăn.
+ Vừa ăn, vừa trò chuyện, tôi mới biết được sự thật: hóa ra củ cải này là của tôi cho Dê, sau đó Dê lại cho Hươu, Hươu lại mang đến cho tôi.
- Kết bài: Nêu kết thúc của câu chuyện dưới góc nhìn của nhân vật Thỏ con:
Cả ba chúng tôi đều rưng rưng xúc động. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau và hứa sẽ luôn yêu thương nhau.
thanks 🥰💅🏻