Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Dưới bóng tre của ngàn xưa- Trạng ngữ
Thấp thoáng- Vị ngữ
Mái đình mái chùa cổ kính- Chủ ngữ
Dưới bóng tre của ngàn xưa là trạng ngữ
Thấp thoáng là vị ngữ
Mái đình mái chùa cổ kính là chủ ngữ

a)gió thổi là CN1 ào ào là VN2/cây cối là CN2 nghiêng ngả là VN2/bụi là CN3 cuốn mù mịt là VN3/một trận mưa là CN4 ập tới là VN4
(và là quan hệ từ nên ko xác định)

Ngày xưa, cây cối trên trái đất đều chưa có tên gọi. Trời bèn gọi các cây lên để đặt cho mỗi loại cây một cái tên. Nghe tin đó, đám cây cối mừng lắm và mỗi loại đều cử một cây lên trời để nhận tên
Lên đến trời, trên một bãi rộng, các cây to, nhỏ, cao, thấp đứng chen chúc nhau. Trời ngồi trên một gò cao, lần lượt đặt tên cho các cây to rồi đến cây nhỏ. Trời trỏ tay vào từng cây và đặt tên:
– Chú thì ta đặt tên cho là cây dừa;
– Chú thì ta đặt tên cho là cây cau;
– Chú thì đặt tên cho là cây mít;
– Chú thì tên là cây nhãn;
– Chú thì tên là cây hồng…
Trời nói mãi, mỏi cả mồm mà vẫn chưa hết.
Vì vậy, lúc đầu trời còn nói câu dài. Về sau, trời chỉ nói vắn tắt:
– Chú thì là cây cải;
– Chú là cây ớt;
– Chú là cây tỏi…
Cho đến cuối ngày, khi ông Trời đã mệt, có một nhành cây nho nhỏ hớt hơ hớt hải chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Nhành cây đó xin lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó, nhưng ông không thể nghĩ ra được tên gì khác, cho nên ông ngập ngừng:
– Tên của con là… thì là…thì là…
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
– Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là!
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ “thì là” không phải là tên ông Trời dự định đặt cho, mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác rồi.
Đây mới là sự tích cây thì là:)))

Trong đoạn thơ này, tác giả sử dụng cách nói nhân hoá để nói về những phẩm chất tốt đẹp của tre: sự đùm bọc, đoàn kết. Nhân hoá ở đây nghĩa là gán cho tre những đặc tính của người: những thân tre bao bọc, che chở cho nhau; tay tre ôm núi nhau quấn quýt; họ hàng nhà tre sốngquây quần, ấm cúng bên nhau…
– Cách nói nhân hoá làm cho cảnh vật trở nên sống động. Những cây tre như những sinh thể mang hồn người. Cách nói này giúp tác giả thể hiện được hai tầng nghĩa: vừa nói được những phẩm chất tốt đẹp của cây tre Việt Nam, vừa nói được những phẩm chất tốt đẹp, những truyền thống cao đẹp của con người Việt Nam, dân tộc Việt Nam.

A. Rắn rết, rắn chắc
Rắn bên trái là danh từ, rắn bên phải là tính từ.
-> từ đồng âm, chọn A
Các trường hợp còn lại bỏ.
B. chất rắn, thể rắn
C. rắn nước, rắn lục
D. rắn rỏi, cứng rắn

DT chỉ cón vật: Trâu
DT chỉ thời gian: chiều
DT chỉ hiện tượng tự nhiên: gió, nắng
Sáng hôm nay là ngày đầu tiên của mùa đông. Em thức dậy từ sớm, để ngắm nhìn đường phố trong một ngày đặc biệt như thế này.
Con đường lớn chạy ngang qua trước nhà em, nên từ ban công, em có thể ngắm nhìn bao quát toàn bộ con phố. Lúc này mới 6h sáng, trời hẵng còn sớm nên đường phố vắng tanh. Trời mới tờ mờ sáng, góc chân trời ửng hồng lên một viên ngọc trai quý hiếm đang từ từ trồi lên cao. Bầu trời nặng nề, xám xịt, vần vũ những tảng mây xám trắng. Không khí lạnh buốt, khô ráo, có gió rét thổi từng đợt. Gió luồn qua hàng cây sấu hai bên vỉa hè, khiến lá cây phải cụp xuống vì lạnh. Gió cuốn cả lá khô, vụn rác dưới lề đường vào từng ngóc ngách. Lúc này, đèn đường vẫn còn thắp sáng, ánh đèn vàng yếu ớt khó khăn xuyên qua màn sương dày đặc. Em chỉ có thể nhìn đến những ngôi nhà ở gần mình mà thôi, còn cuối con đường thì mờ ảo. Khoảng hơn 30 phút sau, trời sáng hẳn. Một ngày mùa đông, trời sẽ không có nắng và hơi âm u. Các cửa hàng ở hai bên đường bắt đầu mở cửa đón khách. Những chiếc xe đẩy bán xôi sáng, bánh bao, bánh mì và cafe cũng đứng rải rác dọc con đường. Từ các con ngõ nhỏ, dòng người cũng ùa ra ngày càng đông hơn. Ai cũng mặc thật dày, quàng khăn kín mít để tránh cái rét. Những người đi bộ trên vỉa hè thì hai tay cho vào túi áo, đầu cúi thấp xuống, có lẩn tránh những cơn gió lạnh buốt. Có lẽ vì trời lạnh, nên các cửa hàng không quá đông đúc. Mọi người thích thú hơn với các món cháo nóng hổi, khói tỏa thơm lừng. Mãi khi trời sáng hẳn, em vẫn không nghe thấy tiếng chú chim nhỏ hót như mọi ngày. Có lẽ vì trời quá lạnh, nên cả gia đình chú đều đã nghỉ đông rồi.
Đường phố một sáng đầu đông vắng vẻ và tẻ nhạt, nhưng vẫn đem lại cho em những cảm giác thật thú vị và khác lạ. Em rất thích những phút giây bình yên và thư giãn ấy.