kể về 1 vụ tai nạn mà em nhớ
bằng ENGLISH
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Kể về một tai nạn giao thông:
- Nguyên nhân do tài xế không cẩn thận, không quan sát kĩ, thần kinh không tỉnh táo nên đã gây ra tai nạn này.
Câu 1:
- Do đường xấu và hẹp .
- Do người tham gia giao thông .
- Do phương tiện tham gia giao thông không đảm bảo an toàn .
- Do ý thức của người tham gia giao thông chưa tốt .
- Theo tôi , nguyên nhân dẫn đến tai nạn giao thông do ý thức của người tham gia giao thông chưa tốt là nguyên nhân chính .
Câu 2:
- công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thế . Không ai được xâm phạm tới thân thể người khác . Việc bắt giữ người phải theo đúng quy định của pháp luật .
- công dân có quyền được pháp luật bảo vệ tính mạng , sức khỏe , danh dự và nhân phẩm . Điều đó có nghĩa là mọi người phải tôn trọng tính mạng , sức khỏe , danh dự và nhân phẩm của người khác nếu vi phạm sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật .
Câu 3:
- Câu 3 thì mình chưa học đến . Nên mình chỉ biết có đến đây thôi .
Here I would to tell about a traffic accident I have ever witnessed. On the way to school I saw a young boy riding on a motorcycle, not a helmet to go with very fast speed. When coming to the crossroads though columns traffic lights turned to red lights but he still crossed red lights. And as a result he has ran into a woman. People around who do yours also are startled and quickly called an ambulance and the police. Young and the other woman lies motionless on the road, blood flow so much seems to be badly hurt the car also, very heavy damage. Later, the ambulance and the traffic police have also to youth and people on the other side are brought up an ambulance and transported to a hospital. I do not know your current status of youth and the other woman but I expect both will be fine. And I hope that people make serious observance of traffic laws to protect themselves and people
one human is riding a motor bike ........oh no he is rush in power poles and he die
1
Ngày hôm ấy là một ngày oi nồng, nóng bức. Tan học về, trời bắt đầu chuyển giông. Em vội vã rẽ nhanh vào con hẻm nhà mình thì thấy một chị bế em bé độ mười tháng tuổi một tay kéo va li và đang rảo bước.
Đến ngay cạnh người phụ nữ mới thấy chị mệt thế nào: tóc chị bết mồ hôi, một tay bế con còn kẹp thêm một túi xách nhỏ, tay kia chị kéo cái va-li độ hai chục kí. Chị phụ nữ còn trẻ, chị mặc áo sơ-mi màu vàng mơ, khoác một áo khoác nhẹ. Còn em bé mới xinh làm sao, em bé đội một cái mũ vải ren bèo màu hồng. Được mẹ bế trên tay nhưng chắc hai mẹ con đi bộ cũng xa nên bé hơi khó chịu, nó cho tay vào mồm mút và đang muốn khóc quấy. Em vội thưa:
- Chị về đâu hả chị? Chị đưa em kéo va-li giúp cho!
Chị dừng lại nhìn em:
- Sắp mưa rồi, chị sợ cháu mắc mưa. Nhà ba chồng chị ở trong hẻm này nè, cũng gần đây thôi.
Trong đầu em chợt loé lên một ý nghĩ, em buột miệng:
- Ba chồng... hay chị là...
- Chị là con dâu chú tổ trưởng khu phố này đấy, em biết chú ấy không?
Em reo lên:
- Em biết ngay mà. Em ở sát nhà ba chồng chị. Em tên Hưng. Chị bế cháu đi, đưa giỏ để luôn trên va-li, em kéo cho.
Chị phụ nữ cười, thở phào một cái:
- May mà gặp em. Em giúp chị nhé!
Em xốc lại chiếc cặp trên vai, kéo va-li giúp chị. Chị bế cháu bé lúc này trông thong thả hơn. Rảnh tay không xách giỏ, chị vỗ nhè nhẹ vào lưng em bé, nó ngừng mút tay, tròn xoe đôi mắt lay láy nhìn em. Hai chị em rảo bước vì trời bắt đầu mưa nhẹ. Về đến nhà em, cũng sát ngay nhà chú Tuân, em reo to:
- Chú Tuân ơi, tin vui, tin vui!
Chú Tuân mở cánh cổng chấn song, vui mừng kêu lên:
- Sao không điện cho ba di đón?
Chú đưa tay đỡ ngay em bé, nó nhào người sang tay chú ngay. Chị phụ nữ rút khăn tay lau cho em bé, cười vui vẻ:
- Gớm, mút tay bẩn mới ghê chứ! Thưa ba, con đi xe bus xuống trạm đây rồi, sợ ba bận nhiều việc hay trở trời đau chân. Chân ba có bị đau nhiều không ba?
Chú Tuân cảm động nhìn con dâu, bảo: “Ba khỏe”. Em kéo va-li và giỏ vào trong phòng khách nhà chú Tuân xong, vòng tay chào chú và chị. Chú Tuân bắt tay em như người lớn, chú vui vẻ, điệu đàng:
- Cảm ơn “Dũng sĩ Tiền phong” nghen. Thay quần áo rồi sang nhà chú ăn kẹo nha.
Em trả lời: “Vâng ạ!”, chào chú và chị lần nữa, thơm em bé một cái thật kêu rồi về nhà mình.
Em vừa đi vừa hát, lòng tràn ngập niềm vui vì đã làm được một việc tốt. Em còn vui vì một điều nữa: chú Tuân có con dâu và cháu về chơi vui vẻ hơn vì chú sống có một mình, còn em sẽ có em bé để nựng thích ghê. Làm được việc tốt em thấy mình trưởng thành lên rất nhiều.
1
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
- Nguyên nhân của nhiều vụ tai nạn giao thông liên quan đến quán tính: đó là do các phương tiện giao thông đang chạy với tốc độ cao, khi gặp tình huống bất ngờ thì phanh gấp. Một số tình huống có thể xảy ra như sau:
+ Xe không dừng lại ngay được mà vẫn tiếp tục chuyển động thêm một đoạn do có quán tính. Va chạm với phương tiện giao thông khác gây ra các thiệt hại về người và tài sản.
+ Xe dừng lại đột ngột, tuy nhiên theo quán tính xe có xu hướng bảo toàn vận tốc nên có thể bị lật nhào, gây ra các va đập cực mạnh, gây ra các hậu quả cực kì nghiêm trọng cho người trong xe và các người tham gia giao thông khác.
- Ví dụ về những vụ tai nạn giao thông có nguyên nhân từ quán tính:
+ Xe đang chạy với tốc độ cao, dừng, hãm phanh đột ngột.
+ Tăng tốc (xe máy, ô tô, …) đột ngột.
+ Xe đang chạy mà rẽ sang trái, sang phải đột ngột, quá gấp.
+ Xe chở quá tải, xe chạy ba, xe lạng lách…
- Để phòng tránh những tai nạn này, chúng ta cần:
+ Chạy đúng tốc độ quy định.
+ Luôn giữ khoảng cách an toàn với các phương tiện giao thông khác.
+ Bật xi nhan ở khoảng cách phù hợp trước khi muốn chuyển làn, rẽ phải, rẽ trái, …
+ Không chở quá số người quy định.
Tham khảo:
I was talking to a friend over the telephone when I heard the kettle singing. Calling out to my little sister, Hoa, I told her to turn off the switch,
Suddenly, I heard a loud cash and Hoa yelling at the top of her voice. I immediately into the kitchen. I was horrible to see Hoa holing the electric cord and sitting in a puddle. The kettle was overturned on the floor. I realized that after turning off the switch, Hoa had tried to pull the cord out of the kettle. However, she must had pulled so hard that the kettle fell.
I quickly carried Hoa to the sofa. Frantically, I grabbed my father's hair cream and applied it on Hoa's scalded legs, hopping that it would help to soothe the pain. Just then, my mother came back from the market. When she knew what had happened, she quickly took Hoa to the hospital.
Luckily, the doctor said that Hoa was not seriously hurt. She would be fine after a few applications of the cream she prescribed,
I felt very sorry for indirectly causing the accident. I apologized to my family and promised to be more responsible in future.
Tham khảo :
Yesterday on my way back home from school, I had witnessed a car accident that gave me a lot of feelings. I was riding my bike on the daily road that led to my house, and suddenly a car came out of nowhere and crashed right at one of the street light. The road was empty at that moment because it was in the afternoon and people were in their room to avoid the heat, so it can be said that I was the only one to witness that scene. It seemed that there was a little child in the car, and I immediately rush to see if the people inside were alright. The mother was in shocked that she went all pale and did not know what to do while her baby was crying out loud. I knocked on the car windshield to wake her up, and then I realized that her forehead was bleeding. She unlocked the doors with a shake in her hands, and she turned over to check if her baby was fine. I took him out of the car, but his cry was even louder that I thought there must be something wrong with him. It turned out that his left arm might be broken because I could see a big bruise and it was starting to swollen. People began to gathered, and I called out for help while the mother was hugging her baby. One of the residents took out his car and offered to ride them to the hospital while some others called the police. Before that woman left, she did not forget to say thank you many times, and she told me to left my contact in her car so she could thank me more afterwards. I did not leave any of my information, but I read on the news the next day that she and her baby were safe. It was such a thrilling experience for me, and I am glad that I was able to help somebody who was in need.