Trong đại dịch Covid 19, đã có rất nhiều việc tốt đc thực hiện. Em hãy viết bài văn kể lại một việc tốt mà em đc biết hoặc do em trục tiếp làm cùng mọi người.
Ai giúp mình! Mình dang cần bài ấy gấp!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đại dịch Covid đã khiến cho mọi mặt của nước ta trở nên điêu đứng, từ kinh tế tới xã hội. Tuy nhiên, càng khó khăn, dân tộc Việt Nam càng phát huy tinh thần "tương thân tương ái". Chị Võ Thị Thùy Trang - chủ quán ăn Bình An tại quận 10, TP Hồ Chí Minh chính là một minh chứng tiêu biểu cho truyền thống đó. Trong tình hình khó khăn của dịch Covid, chị đã quyết định phát cơm miễn phí, mới đầu là cho những người bán vé số, ve chai, về sau cho tất cả những ai cần. Mỗi suất cơm đều được nấu rất sạch sẽ, đầy đủ dinh dưỡng và kết tinh trong đó tình đồng bào thiết tha. Không chỉ vậy, chị còn gửi tặng gạo cho người nghèo. Nghĩa cử cao đẹp ấy rất đáng được ngợi ca, song chị vẫn rất khiêm tốn, vẫn ngày ngày thầm lặng với lòng tốt của mình. Hành động của chị đã thể hiện sự chia sẻ, đùm bọc, góp phần vào công cuộc phòng chống đại dịch Covid.
tham khảo:
Trong thời buổi covid -10 hoành hành thì có những người đã ra đi vì mắc phải nó. Nước Việt Nam ta cũng có rất nhiều anh hùng vĩ đại từ xưa như Võ Thị Sáu, Kim Đồng,..... Và hiện nay cũng vậy. Trong những ngày cả nước thực hiện cách ly xã hội để phòng, chống dịch Covid-19, những người nghèo, người lao động tự do như bán vé số, lượm ve chai… gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống hàng ngày. Nhằm phát huy truyền thống đoàn kết, tinh thần “tương thân, tương ái” tốt đẹp của dân tộc Việt Nam; cũng như sự nghĩa tình của TPHCM, tại TPHCM, đã có nhiều cá nhân, nhóm thiện nguyện tự bỏ tiền túi, cũng như vận động các cá nhân dành những suất cơm, ký gạo miễn phí trao tặng cho người nghèo trên tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Hơn 8 giờ sáng ngày 10/4, chúng tôi có mặt tại điểm phát gạo tự động dành cho người nghèo mà người dân gọi với cái tên trìu mến là “ATM gạo” miễn phí dành cho người nghèo tại số 204, đường Vườn Lài, quận Tân Phú, TPHCM. Đây là sáng kiến của anh Hoàng Tuấn Anh, Giám đốc Công ty PHGLock sáng chế. Bởi lẽ, theo chủ nhân chiếc máy “ATM gạo” thì việc tặng nhu yếu phẩm giúp đỡ người nghèo là rất cần thiết, nhưng việc phát quà một cách thủ công dễ tập trung đông người, tiềm ẩn nguy cơ lây lan dịch bệnh nên bản thân đã tận dụng các máy móc sẵn có của công ty để chế tạo ra máy phát gạo tự động.Tại đây, có hàng chục người nghèo đeo khẩu trang xếp hàng ngay ngắn theo ô vạch sẵn trên vỉa hè với khoảng cách giữa mỗi người là 2m nhằm phòng tránh lây nhiễm dịch bệnh Covid-19. Còn ở tấm biển gắn trên tường và bồn lấy gạo có in những dòng chữ “Điểm phát gạo tự động cho người nghèo. Nhấn chuông để nhận gạo miễn phí 24/24. Mỗi người tối đa mỗi bao gạo. Giữ khoảng cách 2m. Gạo chỉ phát cho người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu khó khăn cứ lấy một phần, nếu bạn ổn xin nhường cho người khác”.
Trong thời buổi covid -10 hoành hành thì có những người đã ra đi vì mắc phải nó. Nước Việt Nam ta cũng có rất nhiều anh hùng vĩ đại từ xưa như Võ Thị Sáu, Kim Đồng,..... Và hiện nay cũng vậy. Trong những ngày cả nước thực hiện cách ly xã hội để phòng, chống dịch Covid-19, những người nghèo, người lao động tự do như bán vé số, lượm ve chai… gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống hàng ngày. Nhằm phát huy truyền thống đoàn kết, tinh thần “tương thân, tương ái” tốt đẹp của dân tộc Việt Nam; cũng như sự nghĩa tình của TPHCM, tại TPHCM, đã có nhiều cá nhân, nhóm thiện nguyện tự bỏ tiền túi, cũng như vận động các cá nhân dành những suất cơm, ký gạo miễn phí trao tặng cho người nghèo trên tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Hơn 8 giờ sáng ngày 10/4, chúng tôi có mặt tại điểm phát gạo tự động dành cho người nghèo mà người dân gọi với cái tên trìu mến là “ATM gạo” miễn phí dành cho người nghèo tại số 204, đường Vườn Lài, quận Tân Phú, TPHCM. Đây là sáng kiến của anh Hoàng Tuấn Anh, Giám đốc Công ty PHGLock sáng chế. Bởi lẽ, theo chủ nhân chiếc máy “ATM gạo” thì việc tặng nhu yếu phẩm giúp đỡ người nghèo là rất cần thiết, nhưng việc phát quà một cách thủ công dễ tập trung đông người, tiềm ẩn nguy cơ lây lan dịch bệnh nên bản thân đã tận dụng các máy móc sẵn có của công ty để chế tạo ra máy phát gạo tự động.Tại đây, có hàng chục người nghèo đeo khẩu trang xếp hàng ngay ngắn theo ô vạch sẵn trên vỉa hè với khoảng cách giữa mỗi người là 2m nhằm phòng tránh lây nhiễm dịch bệnh Covid-19. Còn ở tấm biển gắn trên tường và bồn lấy gạo có in những dòng chữ “Điểm phát gạo tự động cho người nghèo. Nhấn chuông để nhận gạo miễn phí 24/24. Mỗi người tối đa mỗi bao gạo. Giữ khoảng cách 2m. Gạo chỉ phát cho người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu khó khăn cứ lấy một phần, nếu bạn ổn xin nhường cho người khác”.
Những tấm lòng bao dung, nhân hậu của các cụ già, người khuyết tật, người nghèo đã lan tỏa đến cả thế hệ măng non. Ở nhiều địa phương, các em thiếu niên, nhi đồng cũng có những hành động thiết thực đóng góp cho công tác phòng, chống dịch. Em Nguyễn Ngọc Ánh, học sinh lớp 7, Trường THCS Vĩnh Tường, ở thôn Cao Xá, xã Cao Đại, huyện Vĩnh Tường đã mang con lợn tiết kiệm của mình với số tiền 1.036.000 đồng tới UBND xã Cao Đại để ủng hộ địa phương trong phòng, chống dịch Covid-19. Đây là số tiền do Ngọc Ánh cùng em gái tiết kiệm tiền ăn sáng, tiền tiêu vặt của mình trong hơn một năm qua. Thông qua các chương trình thời sự, hệ thống truyền thanh của thôn, xã và sau khi biết được tấm gương trong xã có bác Cường (là người cao tuổi bị khuyết tật) cũng đã tham gia ủng hộ phòng, chống dịch, em Ánh đã quyết định cùng em gái đập lợn, dùng hơn một triệu đồng tiền tiết kiệm để ủng hộ công tác phòng, chống dịch ở địa phương. Hay các em học sinh trường tiểu học Tam Quan (Tam Đảo); Đống Đa, Định Trung (Vĩnh Yên) đã ủng hộ số tiền gần 3 triệu đồng...
Những tấm lòng nhân ái tràn đầy yêu thương, sẻ chia với cộng đồng của các cụ già, em nhỏ, người nghèo, người khuyết tật đã thắp lên niềm tin, góp sức cho cuộc chiến đẩy lùi dịch Covid-19. Những tấm gương sáng, những tấm lòng nhân ái đó rất đáng được hoan nghênh và cần được khuyến khích, lan toả sâu rộng hơn nữa trong cộng đồng
Ý kiến về thực hiện tốt 5K là:
- Trong thời đại dịch, 5K được coi là "tấm chắn thép" để bảo vệ sức khỏe của mọi người trong xã hội.
5K bao gồm: khử khuẩn, khẩu trang, khoảng cách, không tập trung, khai bao y tế
Giá trị của việc thực hiện tốt 5K trong thời đại dịch:
- Covid rất dễ lây truyền qua đường hô hấp, việc không tập trung nơi đông người đồng thời đeo khổ trang sẽ giảm thiểu được khả năng lây bệnh cho người khác. Nếu không may bản thân là mầm bệnh cũng sẽ hạn chế được mức thấp nhất ảnh hưởng đến người khác.
- Khai báo y tế là một công việc quan trong để giúp các lực lượng chức năng truy vết F1, F2 của F0 đã nhiễm bệnh. Khi đã khoanh vùng được F1, F2 và đưa họ vào khu cách ly sẽ giảm thiểu được việc lây lan Covid nếu họ vô tình bị nhiễm.
- Covid có thể tồn tại trong không khí trong 1 khoảng thời gian nhất định. Việc khử khuẩn liên tục sẽ giữ cho mọi bề mặt được sạch sẽ, hạn chế được virus mang mầm bệnh tồn tại và lan truyền trong không khí.
=> Việc thực hiện tốt 5K trong thời đại Covid góp phần giúp ngăn chặn covid lây lan trên diện rộng đồng thời giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.
- Bài học nhận thức: 5K là một phương pháp tối ưu để phòng chống dịch Covid mà mỗi chúng ta cần thực hiện
- Liên hệ bạn thân: Em đã thực hiện 5K và phòng chống dịch covid như thế nào?
During the Covid 19 epidemic, being aware of epidemic prevention is a commendable good job. As long as you pay attention, be conscious, wear a mask in public, do not gather, you are already doing good deeds during the epidemic period.
Dịch:
Trong thời kỳ dịch Covid 19 thì có ý thức phòng dịch đã là 1 việc làm tốt rất đáng khen. Chỉ cần bạn chú ý, có ý thức, đeo khẩu trang ở nơi công cộng, không tụ tập, đã là làm những việc tốt trong thời kì dịch bệnh rồi.
-đeo khẩu trang khi ra đường
-rửa tay từ đường vào nhà
-ko tập chung chỗ đông người
-thực hiện biện pháp 5k
Thế Thôi
Đại dịch COVID-19 là một khoảng thời gian đầy thử thách, nhưng cũng chính là lúc chúng ta chứng kiến vô vàn những nghĩa cử cao đẹp, những hành động tử tế làm ấm lòng người. Trong số đó, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh những "gian hàng 0 đồng" đã mọc lên khắp nơi, một biểu tượng của sự sẻ chia và tình người trong hoạn nạn.
Thời điểm dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ, nhiều người lao động mất việc làm, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Đó là lúc tôi biết đến gian hàng 0 đồng đầu tiên, nằm khiêm tốn ở một góc phố nhỏ. Không phải là một cửa hàng sang trọng, mà chỉ là một chiếc bàn đơn sơ, vài ba kệ gỗ cũ kỹ, nhưng trên đó chất đầy gạo, mì gói, rau củ, trứng, và cả những chai nước rửa tay, khẩu trang y tế – tất cả đều được đóng gói cẩn thận, sạch sẽ.
Điều đặc biệt là không có người bán hàng. Trên tấm biển nhỏ viết tay nắn nót dòng chữ: "Ai thiếu thì lấy, ai có thì cho." Gian hàng hoạt động dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối vào lòng tốt của mỗi người. Người dân có thể đến lấy những thứ mình cần mà không phải trả bất kỳ một đồng nào. Và ngược lại, những người có điều kiện hơn, sau khi mua sắm cho gia đình, lại ghé qua để bổ sung thêm thực phẩm, nhu yếu phẩm vào gian hàng.
Hình ảnh những người lao động nghèo, những cụ già run rẩy chọn lựa từng mớ rau, từng gói mì với ánh mắt biết ơn, xen lẫn niềm xúc động là điều tôi không thể nào quên. Cũng có những cô chú công nhân, sau một ngày dài mệt mỏi, ghé qua để lấy thêm vài cân gạo cho bữa cơm gia đình. Họ không chỉ nhận được thức ăn, mà còn nhận được sự động viên, sự thấu hiểu từ cộng đồng.
Tôi cũng đã tham gia vào việc hỗ trợ gian hàng 0 đồng này. Cùng với vài người bạn, chúng tôi quyên góp tiền mua thêm rau củ, trứng từ các chợ đầu mối, sau đó cùng nhau phân loại, đóng gói cẩn thận. Mỗi lần thấy gian hàng đầy ắp, và rồi lại vơi đi nhanh chóng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp, tự hào. Đó không chỉ là việc cho đi vật chất, mà còn là việc gieo trồng niềm hy vọng, củng cố niềm tin vào tình người.
Gian hàng 0 đồng không chỉ đơn thuần là nơi cung cấp lương thực, mà còn là một minh chứng sống động cho tinh thần "lá lành đùm lá rách" của người Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, sự tử tế và lòng nhân ái vẫn luôn hiện hữu, soi sáng và kết nối chúng ta lại với nhau. Việc làm nhỏ bé ấy đã tạo nên một sức mạnh to lớn, giúp nhiều người vượt qua giai đoạn túng thiếu, và để lại trong lòng tôi những kỷ niệm đẹp đẽ về một thời kỳ mà tình người đã thực sự tỏa sáng.
tick cho mình nha
Covid-19 có lẽ là một từ được nhắc đến nhiều nhất trong thời gian qua , nó là nỗi ám ảnh của không chỉ các nước trên thế giới, mà còn là nỗi ám ảnh của mỗi gia đình và từng cá nhân trong xã hội. Xuất hiện từ năm 2019, cho đến nay, dịch Covid vẫn diễn biến phức tạp, khó lường. Tất cả các nước trên thế giới đang chung tay để đẩy lùi, kiểm soát dịch bệnh. Việt Nam được đánh giá là một đất nước có nhiều cách làm hiệu quả để kiểm soát dịch bệnh. Có được những kết quả đó là do sự chỉ đạo đúng đắn, kịp thời, quyết liệt của chính phủ, sự đồng thuận ủng hộ của toàn xã hội, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng, sự vất vả mà không có gì có thể kể hết của những y bác sĩ, những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch. Tôi tự hào vì trong số những người ấy có mẹ tôi-người bác sĩ quân y.
Tôi còn nhớ như in, đó là vào một buổi chiều tháng 9 năm ngoái. Trời mưa tầm tã. Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều, tôi thấy mẹ đi làm về. Khác hẳn mọi hôm, nay mẹ tôi rất vội vã. Tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi mẹ điều gì cả. Sau khi nấu ăn, mẹ lên phòng lấy chiếc ba lô, nhanh chóng sắp xếp quân tư trang cá nhân và đồ dùng sinh hoạt. Tôi cảm nhận như mẹ sắp có chuyến đi đâu dài ngày.
Sau khi sắp xong quần áo, cũng là lúc bố tôi về, rồi mẹ nói với bố tôi về việc phải vào đơn vị thực hiện nhiệm vụ đón công dân từ nước ngoài về cách ly, thời gian đi cũng chưa biết bao giờ về. Rồi mẹ dặn dò chị em chúng tôi ở nhà phải chăm học, nghe lời bố, ăn uống đầy đủ... Lúc ấy chị em chúng tôi cũng buồn lắm, vì từ ngày lớn lên đến giờ tôi chưa phải xa mẹ lấy 01 ngày.
Mẹ ôm hôn chúng tôi vào lòng rồi mẹ vào đơn vị, nhìn mẹ đội mưa đi trong buổi chiều tối tôi rất thương mẹ. Lúc ấy tôi ước, giá như không có dịch bệnh thì mẹ tôi và những người đồng đội không phải vất vả như thế.
Là một học sinh của Trường Trung học cơ sở Sơn Tây, tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ tôi đều là bộ đội. Bố tôi là sĩ quan chính trị, còn mẹ tôi là bác sĩ quân y. Bố và mẹ tôi cùng công tác tại Trường Sĩ quan Lục quân 1. từ khi dịch Covid-19 hoành hành, những bác sĩ quân y như mẹ, và cả những chú bộ đội đều phải căng mình để tham gia chống dịch, họ quên ăn, quên ngủ để ngăn sự phát triển của dịch bệnh. Lúc ấy tôi cũng chưa hiểu nhiều lắm. Nhưng kể từ ngày mẹ tôi đi, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ cũng như những người đồng đội trên tuyến đầu chống dịch. Mỗi tối, khi rảnh, mẹ đều gọi điện về hỏi thăm bố con tôi, nhìn mẹ trong bộ đồ bảo hộ, với lớp khẩu trang đến ngột ngạt và kín mít thì tôi hiểu sự vất vả và nguy hiểm đến mức nào, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời và vững vàng niềm tin. Qua câu chuyện mẹ tôi kể, có rất nhiều đồng đội của mẹ vì quá sức mà ngất lên ngất xuống, vì chạy đua với việc chống dịch mà quên ăn quên ngủ.
Hằng ngày bố con chúng tôi quen có bàn tay chăm sóc của mẹ. Tôi nhớ những món ăn ngon do mẹ nấu, nhớ sự ân cần của mẹ chỉ bảo tôi học bài mỗi tối, nhớ tiếng mẹ mỗi sáng gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị cho một ngày mới... nhưng nay mẹ đi làm nhiệm vụ, những công việc nhà lại do bàn tay của bố tôi quán xuyến tất cả. Thương bố, tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn.
Sau 1 tháng mẹ tôi vẫn chưa được về. Mỗi ngày tôi đều hỏi bố và theo dõi ti vi xem dịch bệnh đã giảm chưa, nhưng khi thấy tình hình vẫn phức tạp và bao đơn vị phải làm trại ngủ ngoài rừng để nhường chỗ cho bệnh nhân cách ly, bao chiến sĩ phải cắm chốt nơi giáp biên...tôi cũng lại thấy thương mẹ nhiều hơn, thấu hiểu và tự hào nhiều hơn. Cũng có lúc tôi hỏi mẹ: sao mẹ không xin về với chị em con, mẹ tôi cười và bảo: ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ biết phần ai? tôi lại thấy việc làm của mẹ và những đồng đội thật ý nghĩa và cao cả.
Hai tháng trôi qua cũng là lúc mẹ tôi được về. Ngày mẹ về chúng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, những nhọc nhằn và vất vả của mẹ như chợt tan biến khi mẹ ôm hai chị em chúng tôi vào lòng. Những giọt nước mắt của mẹ đã rơi trên gò má. Mẹ khóc vì nhiệm vụ đơn vị giao đã hoàn thành, mẹ khóc vì được về bên chúng tôi yên bình, mẹ khóc vì thương những người đồng đội của mẹ ở nhiều nơi còn đang oằn mình vất vả chống dịch. Mẹ khóc chúng tôi cũng khóc theo, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu nếu còn dịch bệnh phức tạp thì việc mẹ tôi lại đi, những đồng đội của mẹ tôi còn nhiều vất vả, đó cũng là lẽ thường tình.
Kính thưa thầy cô, thưa các bạn!
Đây có lẽ là kỉ niệm tôi nhớ nhất và tự hào nhất về mẹ của tôi kể từ khi tôi lớn lên. Tôi luôn mong rằng, cả xã hội chung tay, dịch Covid-19 sẽ sớm được đẩy lùi, để mỗi gia đình được hạnh phúc bên nhau, để chúng ta-những học sinh lại được tung tăng cắp sách đến trường, để lại được nghe những bài cô giáo giảng, để lớn lên mỗi chúng ta luôn biết cảm ơn, trân trọng những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch hôm nay đã hy sinh cho cuộc sống thanh bình của ngày mai.