Mùa đông không chỉ đến bằng những bông tuyết mềm mại mà bằng những cơn bão dữ dội, vùi dập xuống mặt đất trong cơn cuồng nộ, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của sự sống. Gió gào rú, cào xé không gian như những móng vuốt vô hình, lạnh lẽo đến tận xương tủy. như tiếng thét của những linh hồn bị lãng quên, lang thang vĩnh viễn giữa những cơn gió lạnh lẽo, không nơi nương tựa. Những con phố chìm trong bóng tối, chỉ còn lác đác vài ánh đèn vàng hiu hắt, lay động như những ngọn nến mong manh sắp tắt.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, một bóng dáng nhỏ bé xiêu vẹo bước đi.
Người ta gọi em là Emily. Không ai biết ai đã gọi em như thế
Cái tên ấy vang lên giữa những cơn gió, lạc lõng và mơ hồ, như thể nó đã từng thuộc về một ai đó rất xa, rất xa trong ký ức. Một giọng nói đã phai nhạt theo năm tháng, một cái chạm tay dịu dàng giờ chỉ còn là ảo ảnh.
Có lẽ, vào một ngày nào đó rất lâu rồi, ai đó đã thì thầm cái tên ấy bên tai em, với tất cả sự yêu thương trên đời. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự lặng im.
Emily.
Cái tên vỡ vụn trong không trung, tan vào bão tuyết, chẳng ai còn nhớ đến nữa.
Chiếc váy mỏng tang bám chặt lấy thân thể gầy guộc, đôi chân trần bé nhỏ giẫm lên mặt đường đóng băng. Mỗi bước đi để lại những dấu chân run rẩy trên nền tuyết trắng, nhưng chỉ trong nháy mắt, gió đã cuốn đi tất cả.
Như thể em chưa từng tồn tại.
Phía bên kia đường, ánh sáng từ những khung cửa sổ hắt ra, phản chiếu hình ảnh những gia đình quây quần bên bàn ăn. Họ cười nói, cùng nâng những tách trà nóng, cùng trao nhau những món quà rực rỡ.
Emily đứng đó, lặng lẽ áp mặt vào cửa kính.
Lạnh.
Đói.
Cô độc.
Một đứa trẻ bên trong nhìn thấy em. Nó chớp mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, sà vào lòng mẹ, tiếp tục cười đùa.
Cánh cửa khép lại.
Bên trong là ánh sáng, là hơi ấm, là hạnh phúc.
Bên ngoài là bão tuyết, là bóng tối, là sự lặng lẽ đến đau đớn
Gió quét qua, kéo theo từng đợt tuyết dày phủ kín những dấu vết cuối cùng còn sót lại. Emily siết chặt chiếc khăn len cũ kỹ, tấm khăn duy nhất còn giữ lại chút hơi ấm của quá khứ. Đã lâu lắm rồi, em không còn nhớ lần cuối cùng có ai đó ôm mình vào lòng là khi nào. Ký ức về mẹ đang mờ nhạt dần, như thể nó cũng bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày đặc của những mùa đông lạnh giá.
“Có ai còn nhớ đến em không?”
Không ai cả.
Không một ai...
Một vệt sáng xé toạc nền trời đen thẳm.Đó là một ngôi sao băng…
Người ta nói, nếu thấy sao băng, hãy ước một điều…
Ước ư ?
Nhưng Emily không biết phải ước gì ?
Một mái nhà? Một bữa ăn nóng? Hay một vòng tay ôm em thật chặt?
Không…
Những điều ấy xa vời quá.
Có lẽ… nếu có thể ước một lần duy nhất, em sẽ ước rằng mình chưa từng tồn tại.
Bởi vì, có lẽ như thế, sẽ không còn ai lãng quên em nữa.
Tuyết ngừng rơi.
Gió lặng.
Một vầng sáng dịu dàng ôm lấy em, ấm áp như nắng mai của những ngày xuân xa xưa. Trong khoảnh khắc ấy, giá rét như tan biến. Emily khẽ mở mắt.
Trước mắt em là một khu vườn rực rỡ sắc màu. Những bông hoa trải dài vô tận, đong đưa trong cơn gió nhẹ nhàng , ấm áp. Tiếng cười vang vọng khắp không gian. Những đứa trẻ khác cũng có mặt ở đó, nắm tay nhau, tung tăng chạy nhảy. Không ai co ro vì lạnh. Không ai ngã quỵ vì đói. Không ai lạc lõng, cô đơn.
Và giữa khu vườn ấy—mẹ em đang đứng đó.
Mẹ vẫn dịu dàng như trong ký ức xa xưa. Mái tóc mềm mại khẽ bay trong làn gió nhẹ, đôi mắt mẹ ánh lên sự yêu thương vô tận.
Phía sau mẹ, một người đàn ông với ánh mắt nhân từ đang mỉm cười. Một thứ ánh sáng ấm áp bao quanh ông, như thể tình yêu của ông ôm trọn cả thế gian-Chúa.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Emily.
Lần đầu tiên, em không còn thấy lạnh nữa.
Không còn thấy đói.
Không còn thấy cô đơn.
Lần đầu tiên, có người gọi tên em.
Lần đầu tiên, em không còn lang thang.
Lần đầu tiên, em có một nơi để trở về.
Lần đầu tiên...
Nhưng ngoài kia, bão tuyết vẫn tiếp tục gầm rú, xé toạc bầu trời trong đêm tĩnh lặng.
Đêm dần trôi. Cơn bão cũng dần tan.
***
Sáng hôm sau, khi mặt trời nhô lên từ phía chân trời. người ta tìm thấy một cô bé nằm yên dưới mái hiên một cửa tiệm cũ. Tuyết phủ xung quanh em như những viên pha lê , tuy đẹp mà lặng lẽ .
Đôi mắt em nhắm nghiền.
Đôi môi khẽ nở một nụ cười.
Bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt chiếc khăn len cũ kỹ của người mẹ đã khuất em vẫn thường mong nhớ .
Người qua đường dừng chân một chút, rồi tiếp tục bước đi. Một người đàn ông trung niên nhìn em thật lâu, định nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ lặng lẽ kéo cao cổ áo, rời đi.
Một người phụ nữ thở dài.
Một cậu bé thoáng ngoái lại, rồi cũng vội vàng chạy theo mẹ.
Không một ai nhớ đến em.
Không một ai gọi tên em.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như thể chưa từng có một Emily nào tồn tại giữa cõi đời này.
Nhưng…
Trên bầu trời xanh thẳm, giữa những áng mây trắng muốt, một ngôi sao lấp lánh hơn bao giờ hết-như thể đang dõi theo thế gian, như thể đang mỉm cười.
Có lẽ !Ở một nơi nào đó rất xa… Emily cuối cùng đã tìm thấy mái ấm của mình
( mn xem giúp em , em viết thế này đã ổn chưa ạ ? )
cảm ơn ạ
cậu viết hay , truyện cậu thể hiện sự cô độc của bé Emily nha